Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 74


Đọc truyện Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi – Chương 74

– No ngốc, phải khó khăn lắm tớ mới tìm được cậu, sao tớ có thể bỏ cậu mà đi được chứ!

Nó mừng rỡ khi thấy Phong tỉnh lại, nó biết cậu ấy sẽ giữ lời hứa. Bàn tay Phong run run đưa vào túi áo và lấy ra một vật lấp lánh.

Đây là cái đồng hồ pha lê nó đã đánh mất mà, sao nó lại có ở đây?

– Cái này… là của Khanh gửi trả cậu… Nhưng vì tớ mà nó bể mất rồi… Tớ xin lỗi…

Nó nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, trái tim như có ai bóp nghẹn.

– Không sao đâu! Hư rồi có thể sửa lại được mà?

– Ừ… bây giờ…tớ buồn ngủ… quá! Tớ… chợp mắt… một… tí nhé! Khi nào… tỉnh dậy… chúng ta… sẽ… lại chơi đùa… bên nhau… như trước, được không?

Phong từ từ nhắm mắt lại…


Bàn tay cậu dần trượt khỏi tay nó và… buông thõng.

Dưới làn mưa buốt giá, chàng trai nằm trong vòng tay của cô gái, mi mắt cậu khép lại như đang ngủ say. Chiếc đồng hồ trên tay cô ngừng chạy, phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, bi thương như được gột rửa bằng nước mắt.

***

Fly away

5 năm sau…

Ring! Ring!

– Alo! Zen à! Thiên đây! Đến quán Hồi ức ngay nhé! Cả bọn đang đợi, chỉ thiếu mình mày nữa thôi!


– Ừ! 15 phút nữa tao có mặt.

Gác máy, cô lại tủ quần áo lôi ra những bộ trang phục đẹp nhất. Sau một hồi đắn đo, lựa chọn, cuối cùng cô đã chọn được cho mình một bộ đầm trắng khá thanh lịch và nhẹ nhàng.

Ngắm mình trong gương, cô không khỏi ngỡ ngàng trước sự thay đổi của mình. Chiếc váy maxi trắng ôm lấy phần eo nhỏ chạy dọc xuống chân, bồng bềnh trong nắng sớm, mái tóc dài xõa ngang vai càng làm tăng thêm vẻ nữ tính nơi cô. Zen chạm nhẹ vào đôi mắt mình trong gương, ánh mắt trầm lặng này không phải là của cô bé Zen năm năm trước nữa. Giờ đây cô đã chững chạc và trưởng thành hơn, có thể tự quyết định được những việc lớn của cuộc đời mình. Ai rồi cũng sẽ phải chấp nhận sự thay đổi này, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi!

Cô ra khỏi nhà và phóng xe đến điểm hẹn. Đường phố tràn ngập sắc hoa, người người tấp nập mua sắm chuẩn bị đón giao thừa, chỉ còn vài tiếng nữa sẽ bước sang năm mới. Một năm nữa lại qua đi, cuộc đời của nó lại rút ngắn lại. Nhưng nó không hề hối tiếc, bởi được sống thêm một ngày là một niềm vui mà cuộc sống đã ban cho nó, nó trân trọng những điều đó. Zen bước vào quán, và tiến lại gần chỗ bọn bạn đang vẫy gọi.

– Xin lỗi đã để bọn mày phải chờ lâu!

– Vẫn biết thế cơ à? Mày uống gì?

– Như cũ.

– Chị ơi cho một ly trà chanh!

Zen ngồi xuống một chiếc ghế trống và đưa mắt nhìn một lượt. Tất cả mọi thứ đều đã đổi thay, từ cảnh vật, đến con người. Khanh đã trở về Mĩ với ông ngoại, nó hứa tết này sẽ về Việt Nam ăn tết, Lưu Ly cũng đã ra tù, hiện tại cô ấy đang làm việc cho công ty của bố Duy Phong. Mấy thằng bạn của Zen đều có hướng đi cho riêng mình, đứa nào cũng có bạn gái và tết năm nay chúng sẽ không cùng đón giao thừa với cô nữa. Hơi chạnh lòng, nhưng cô rất mừng cho bọn nó.

– Mày gặp Huyên chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.