Đọc truyện Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên – Chương 2: Đích thân ra tay
– Hey! Đại ca!
– Gan nhỉ? Đại ca ngang hàng với mày hay sao mà gọi nghe ngon thế?
– Dạ không… Em chỉ là…
– Có chuyện gì nói đi, lằng nhằng quá!
– Đại ca, mụ điên kia vẫn trễ hẹn không chịu trả tiền.
– Sao hả? Mụ ăn mật gấu à? Được rồi, để tao tìm cách làm mụ ta ói tiền ra!
– Đại ca, ý của đại ca là…
– Chắc tao phải đích thân đến nhà mụ ta một chuyến rồi đây!
Chiều hôm đó, tại một khu nhà trọ ọp ẹp bỗng nhiên có tiếng bước chân rầm rộ đi đến. Họ tiến vào một căn phòng trọ cũ kĩ nằm ở cuối dãy nhà trọ ấy.
– “Cốc cốc cốc” – Một tên trong nhóm xung phong bước lên gõ cửa.
Có tiếng cửa mở ra sau đó…
– Ơ, các người là ai?
– Thế nào? Bà có gan mượn tiền, sao lại có luôn cả cái gan chuồn đi hả? – Tên dàn em hất hàm nói bằng cái giọng khinh khỉnh.
– Các cậu… Xin cho tôi một chút thời gian, tôi đang…
-“Bộp” – Người đàn bà đó đang nói thì một con dao từ đâu bay đến cắm vào cánh cửa sát nơi bà đứng.
– Nói hay cứ như là hát ấy. Bao nhiêu lần rồi?
– Lần này là thật mà. Cháu gái tôi đi làm, nó sắp gửi tiền về rồi ạ! – Bà ta biến sắc.
– Bây đâu, vào trong lục soát! Thấy có gì được thì gom hết trừ nợ cho tao. – Tên đại ca nghiến răng nói.
– Xin đừng! Đừng mà… – Mặt ai kia không còn một hột máu, ra sức van xin.
Nhưng nào có ai nghe thấy, bọn người cứ xông vào căn phòng bé tẹo mặc nhiên tìm kiếm, bới tung mọi thứ lên. Nhưng rồi họ lại không tiếc tay đập phá mọi thứ, vì nơi đây cơ bản là chẳng có thứ gì giá trị cả.
– Khoan, dừng lại! – Tên đại ca ra lệnh cho đàn em của hắn dừng tay.
Hắn đi đến, cúi xuống nhặt thứ gì đó đang nằm vương vãi dưới nền nhà. Đồng tử hắn chợt co rút, miệng không khỏi nhếch lên:
– Ai đây bà già?
– Dạ, cháu gái của tôi. – Bà ta đang đứng khúm núm một góc, bỗng bị câu dọa nạt của hắn làm cho giật mình.
Trái đất này đúng là tròn thật nha!
Thì ra thứ mà tên đại ca cầm trên tay kia là một bức ảnh, và tệ hơn nữa khi người trong ảnh không ai khác là Diễm Thuần. Vậy ra đây chính là người dì đã nuôi cô khôn lớn hay sao? Tại sao bà ta lại là người như thế?
– Cháu gái à? – Hắn ngẫm nghĩ, như đã nhớ ra chuyện gì đó – Được, thế giờ cháu bà đâu?
– Nó đi làm rồi, hiện tại không có ở cùng tôi…
– Cho tôi địa chỉ cô ấy!
– Để… để làm gì?
– Bà còn dám hỏi tôi? Gan cũng lớn quá nhỉ?
– Không dám ạ! Tôi chỉ muốn biết cậu định làm gì thôi… – Bà ta run rẩy đáp.
– Đưa địa chỉ và trừ nợ cho bà!
– Thật sao ạ? – Mắt ai đó sáng lên.
– Tôi không nói lần hai!
– Nhưng tôi không nỡ “bán” cháu mình. Dù gì thì…
– Tuỳ bà thôi. Vậy thì bây giờ trả tiền đi chứ?
– Tôi…
– Không có tiền chứ gì? Vậy thì có thể suy nghĩ đến giải pháp kia rồi chứ?
– Nhưng… tôi không có địa chỉ của con bé.
– Thì gọi điện hỏi, chẳng phải điện thoại đang ở kia hay sao?
– À, vâng.
Bà ta ngoan ngoãn đi đến bên chiếc điện thoại, lặng lẽ ấn một dãy số…
– Alo, Tiểu Thuần phải không con?
-…
– Con cho dì xin địa chỉ nhà con nhé?
-…
– À, ừ… Dì định sẽ lên đấy thăm con một chuyến. Con biết đấy, lâu lắm rồi con không về dì nhớ con lắm.
-…
– Được rồi, cảm ơn con!
Bà ta đưa cho tên đại ca một mảnh giấy, hắn nhếch môi:
– Nói về khoảng lừa gạt người khác, chắc là tôi phải gọi bà bằng sư phụ đấy.
– Mong cậu trừ nợ và đừng đến tìm tôi nữa…
– Được, tạm thời không tìm bà tính sổ nữa. Bây đâu, rút! – Hắn phất tay và đi ra ngoài.
*
Diễm Thuần lại nghĩ về những chuyện ngày xưa ấy. Một tuổi thơ quá đỗi thiệt thòi khi phải sống cùng với một người dì lạnh nhạt. Nhưng đó là điều cô đã sớm không còn chú ý đến nữa. Mọi thứ âu cũng chỉ còn là dĩ vãng mà thôi…
Đang thả dòng suy nghĩ vẩn vơ thì Diễm Thuần lại nghe có tiếng gõ cửa.
– Quái lạ, bây giờ là 7 giờ sáng. Ai mà lại tìm mình sớm thế nhỉ?
Cô vác thân xác uể oải xuống giường. Hiếm khi có được ngày chủ nhật rảnh rỗi, định nướng thêm một lúc mà sao lại xúi quẩy thế không biết.
– Xin chào, các anh là ai?
– Đây có phải là nhà của Châu Diễm Thuần không?
– Là tôi đây. Có việc gì?
– Đúng rồi đại ca ơi! Là ở đây ạ.
Lúc này Diễm Thuần mới để ý thấy phía sau còn có một người nữa. Một người đeo kính đen và không ai khác là cái tên biến thái đã chọc ghẹo cô ở quán ăn hôm nọ.
– Lại là anh sao?
– Chào cô bé, lâu rồi không gặp nhỉ?
– Anh đến đây làm gì? Sao anh biết được nhà tôi?
– Chuyện đó với tôi thì có khó gì?
– Tôi muốn biết mục đích của anh khi đến đây?
– Để bắt cô bé đi!
– Nực cười, anh lấy cái quyền gì mà làm như thế?
– Quyền này được không? – Hắn nói và chìa ra một tờ giấy trước mặt cô.
– Giấy nợ? – Diễm Thuần hoảng hốt – Của dì tôi sao?
– Đúng vậy đấy! Nhiều quá phải không nào?
– Nhưng bà ấy mượn tiền của các anh làm gì? Lại còn rất nhiều nữa…
– Đánh bạc!
– Sao cơ? – Diễm Thuần sửng sốt.
Bởi vì cô đã từng nghe dì của mình nói rằng có mượn ở bên ngoài một số tiền nhưng không ngờ là vì mục đích này. Cô thực sự thất vọng quá!
– Đáng tiếc là bà ta không có khả năng chi trả nữa rồi. Cho nên phải làm như trong giấy nợ thôi, xử lý bà ấy!
– Đừng, đừng làm vậy mà! – Diễm Thuần sợ hãi – Tôi chỉ có một mình dì là người thân thôi.
– Nếu cô thấy xót cho bà ta thì cũng được đi. Vẫn còn một cách đấy!
– Cách gì?
– Cô về làm người hầu trừ nợ cho tôi!
– Không! Không đời nào có chuyện đó.
– Suy nghĩ đi. Chỉ e rằng… – Hắn bày ra vẻ mặt tội nghiệp làm cô không nói thành lời.
– Vậy đi nhé! Khi nào có quyết định thì cô bé cứ đến gặp tôi. Tôi luôn sẵn sàng! – Hắn để lại tấm danh thiếp cho cô rồi đi mất.