Bạn đang đọc Hãy để anh ở bên em – Chương 5
Chương 4: Khó mà không động lòng
-Có phải gần đây cậu bị trúng tà không hả?
Giang Nhan lặng im nghe bạn mình trút giận.
-Chẳng phải trước đây cậu đã làm rất tốt hay sao? Bệnh tim của cậu không thích hợp vận động mạnh.
-Khoan đã, phải làm kiểm tra toàn diện mới được!
Giang Nhan ngồi ngây ra trong phòng khám chờ đợi. Bên cạnh anh còn có một đứa bé đang cầm một bức tranh ngồi chờ bố mẹ tan ca.
-Chú ơi….- thằng bé đưa bức tranh ra trước mặt Giang Nhan, dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào bức tranh.
Giang Nhan ngoảnh đầu lại nhìn, trong bức tranh là một con công trống.
-Chú ơi, chú có biết vì sao con công lại có bộ lông rất sặc sỡ không ạ?
Những sợi lông óng ả và rực rỡ.
T công lại có bộ lông đẹp đẽ như vậy? Anh chợt nhớ lại ánh mắt của Vân Vy nhìn anh lúc ở sân chơi cầu lông: -Để thu hút các con công khác cháu ạ!
-Ồ….- thằng bé gật gù như hiểu ra điều gì.
Giang Nhan không nén được cười. Công trống có bộ lông sặc sỡ là để thu hút ánh mắt của người bạn tình mà nó thích. Cũng có thể anh thường không tự chủ được mình thu hút ánh mắt của cô, vì vậy hết lần này đến lần khác anh đã xòe “bộ lông vũ” của mình ra trước mặt cô.
Anh khẽ nắm chặt cánh tay mình. Cho dù có bảo vệ bộ lông ấy thật tốt thì có tác dụng gì nếu như chẳng mang ra cho cô ngắm nhìn?
Thẩm Bình tiễn Vân Vy về đến tận cổng nhà: -Thế nào? Có muốn mời anh lên ngồi một lát không?- Trên đường về nhà, lòng Vân Vy cứ nặng trĩu. Thấy cô như vậy Thẩm Bình không dám mở miệng hỏi. Nghĩ đi nghĩ lại, đứng từ lập trường của một người bạn, dù gì anh cũng nên làm rõ chuyện này. Trong con mắt của một người ngoài như anh, rõ ràng Vân Vy và Giang Nhan “chàng có tình, thiếp có ý”, thế mà giờ hai người lại như thế này, nhất định là có hiểu nhầm gì đó.
Vân Vy hơi do dự.
Thẩm Bình chớp chớp mắt: -Sao, sợ anh có ý đồ xấu xa à?
Vân Vy cúi đầu ngại ngùng: -Không phải….
Thẩm Bình bật cười: -Thôi được rồi, lúc nào muốn nói chuyện thì cứ bảo anh nhé!
Vân Vy đi được hai bước lại ngoảnh đầu lại, Thẩm Bình vẫn ở đó: -Anh Thẩm, anh có tin rằng trên đời này có chuyện thời gian quay ngược trở lại không?
Cô tưởng rằng Thẩm Bình sẽ lập tức phủ định, nào ngờ anh lại trầm ngâm ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: -Xét từ một phương diện nào đó thì anh tin. THời gian không thể quay trở lại, nhưng nếu như em thực sự nỗ lực thì có lẽ những thời khắc tươi đẹp mà em muốn có sẽ quay trở lại với em.
-Nếu như biết rõ là không thể thì sao?- hai người đã bỏ lỡ bao nhiêu năm rồi.
Thẩm Bình nói: -Vân Vy, em phải nhớ kĩ, trên đời này chẳng có cái gì là tuyệt đối không thể, chỉ có điều phải xem em có muốn làm hay không thôi!
Không phải là cô không muốn làm, chỉ là vì cô sợ hãi. Cứ nghĩ đến cái cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại trước đây là cô lại cảm thấy bước chân như chùn lại. Vốn dĩ cô cứ nghĩ rằng chỉ cần người mà cô yêu vẫn còn ở trong kí ức của cô là đủ lắm rồi, thế nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần gặp lại Giang Nhan là kí ức trong cô lại sụp đổ.
Cô đã thầm tự thuyết phục mình không biết bao nhiêu lần rằng, rõ ràng anh ấy đang sống rất tốt, bên cạnh cũng đã có bạn gái chăm sóc, sau này anh sẽ có một gia đình hạnh phúc, thế nhưng cô vẫn đau đớn như bị dao cắt phải. Thời gian cứ lặng lẽ qua đi, người bên cạnh cô giờ đã ra đi mãi mãi. Anh đã cùng cô đi qua hết những ngày tháng tuổi xuân tươi đẹp, vậy mà cô lại không thể ở mãi bên anh.
Vân Vy về phòng, thu dọn qua loa đồ đạc rồi nằm ngửa ra ghế sô pha xem ti vi. Nằm được một lúc thì cô chợt phát hiện ra là bụng mình rỗng không.
Cô liền ngồi dậy đi vào nhà bếp. Lúc này cô mới nhớ ra là chỗ rau xanh trong nhà đã bị cô xử lí rồi, trong nhà bếp chỉ còn lại một túi mì ăn liền. Thế là cô đành xách túi đi đến cái chợ ở gần nhà để mua ít đồ ăn.
Lúc ra khỏi nhà trời mới chỉ hơi âm u, thế mà chẳng mấy chốc, bầu trời đã vần vũ mây đen. Vợ chồng người bán hàng đã bắt đầu thu dọn sạp hàng, chồng ôm đứa con mới bảy tháng tuổi, vợ xách theo cái túi, cả nhà tất tưởi trở về nhà.
Lúc đi qua cô, người vợ nhận ra Vân Vy liền dừng bước, nói: -Sao giờ cô mới ra chợ? Sắp mưa rồi, cô mau về nhà đi!
Trong lúc nói chuyện, đứa bé cứ liên tục nhoài qua vai bố để gọi mẹ: -Mẹ….mẹ….- người bán hàng nói vài câu với Vân Vy rồi vội vàng đuổi theo chồng con.
Cô với người phụ nữ ấy tuổi tác xấp xỉ nhau. Thế mà người ấy đã có một gia đình hạnh phúc rồi.
Vân Vy nhanh nhanh chóng chóng mua vài loại rau rồi đi ra khỏi chợ. Cô còn chưa về đến nhà thì trời đã đổ mưa lớn. Những giọt nước mưa tới tấp rơi xuống. cô với mấy người không mang theo ô đành phải chen chúc dưới một mái hiên.
Đợi một lúc mà không thấy mưa có dấu hiệu ngớt, có người đã thử gọi điện cầu cứu: -Ông xã ơi, anh về đến nhà cưa? Em đang ở chợ, không mang theo ô, anh đến đón em nhé!
Chắc khoảng hơn chục phút sau, một người đàn ông lái xe qua, mở cửa ô tô, bật ô đến đón vợ.
Hai người nép chặt vào nhau dưới chiếc ô nhỏ như để tìm kiếm chút hơi ấm từ nhau.
Mưa càng ngày càng to, trời càng ngày càng lạnh.
Dưới mái hiên, lác đác vài người đang đứng trú mưa.
Chỉ một cơn mưa bất ngờ ập xuống nhưng cũng có thể phản ánh chính xác cuộc sống của cô hiện tại: cô độc trong cái giá lạnh.
-Đội mưa về nhà thôi! Tôi thấy kiểu này chắc còn mưa đến tối mất!- có người khuyên cô như vậy, nhưng cô vẫn đứng bất động.
Trong những nhận xét của Giang Nhan về cô, có một nhận xét là: Cố chấp.
Có một số chuyện cô cực kì cố chấp, cho dù có đâm nhau vỡ đầu chảy máu cô cũng cam lòng.
Đột nhiên điện thoại của Vân Vy đổ chuông. Vân Vy vội vàng móc điện thoại ra, màn hình điện thoại nhấp nháy sáng.
Là Tiểu Thu: -Vân Vy, cậu đã về nhà rồi à?
-Ừ…- cô ngắn gọn đáp.
-Bên ngoài trời mưa to quá, cũng may là cậu về trước rồi!
Vân Vy lặng đi nhìn những vũng nước mưa đọng lại trên đường.
-Hôm nay cậu đi vội quá, tớ quên mất không nói với cậu một chuyện!- Tiểu Thu ngập ngừng một lát rồi nói: -Hôm nay Giang Nhan có mang tặng cậu một đôi giày. Lúc ấy sếp đang tìm tớ có việc nên tớ đặt ở trên bàn rồi ra ngoài. Lúc cậu đi có chào tớ mà tớ quên mất.
Nghe giọng nói của Tiểu Thu thì có vẻ cô ấy rất áy náy.
Vân Vy ngẩn người: -Giày gì?
-Thì là giày…giày mua cho cậu chứ là gì?- Tiểu Thu lặp lại.
Vân Vy cuối cùng cũng hiểu ra: -Cậu nói là Giang Nhan mua giày cho tớ á?
-Đúng thế! Cậu không biết à? Tớ gọi điện cho cậu suốt, thế mà giờ mới gọi được!
Vân Vy nhìn cái vạch pin cuối cùng đang nhấp nháy: -Máy của tớ hết pin, chắc là lúc nãy tình ấn vào nút bật nguồn nên mới mở máy…- chút pin còn lại chỉ có thể duy trì được một lúc, vừa hay Tiểu Thu gọi đến đúng lúc.
-Ngày mai tớ sẽ mang đến công ty cho cậu!
Vân Vy chưa kịp ừ thì điện thoại đã hết sạch pin và tắt ngấm. Nhìn màn hình điện thoại đen sì trên tay mình, đột nhiên Vân Vy lại rất muốn gọi điện cho Giang Nhan.
Thế nhưgn mặc cho cô có ấn phím nguồn như thế nào thì cái điện thoại vẫn chẳng có phản ứng gì.
-Chúng ta sang bốt điện thoại đối diện gọi đi!- một cô gái cũng không mang theo điện thoại đề nghị.
-Ok- cô chẳng hề do dự.
Hai người chạy qua đường với tốc độ nhanh nhất có thể, vậy mà vẫn bị mưa ướt hết.
-Bao nhiêu năm rồi chưa có trận mưa nào to đến thế!
-Đúng thế!
Bên ngoài cửa hàng nhỏ đông nghịt người.
-Cô gọi trước đi!- cô gái kia nhường cho Vân Vy: -Tôi không vội đâu!
-Tôi cũng không vội…- Vân Vy lau sạch nước mưa trên mặt.
Cuối cùng thì vẫn là Vân Vy nhấc điện thoại lên gọi trước.
Cô nhanh chóng ấn số của anh, điện thoại tút tút mấy hồi là đã có người nhấc máy. Vân Vy cố gắng lắm mới thốt ra được một từ “A lô” rồi không biết phải tiếp tục thế nào nữa.
-Là Vân Vy phải không?- vẫn là Giang Nhan lên tiếng hỏi trước.
-Vâng, là tôi đây!- sao anh ấy đoán chuẩn thế nhỉ? Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn: -Giờ tôi mới biết anh đã tặng cho tôi một đôi giày. Hôm nay đi vội quá nên tôi chưa kịp cảm ơn anh!
Cô yên lặng chờ lời đáp của anh. Đầu dây bên kia cũng im lặng, im lặng tới mức dường như chỉ có tiếng mưa rơi.
Bà chủ cửa hàng cầm cây lau nhà lau sạch những vết chân đầy bùn đất trên nền nhà, nhưng vết chân cũ lau đi rồi lại xuất hiện những vết chân mới, mãi mãi chẳng thể làm sạch được.
Chỉ có nghĩ đến chuyện khác thì trong lòng cô mới cảm thấy bình tĩnh hơn, nếu không chắc chắn cô sẽ cảm thấy căng thẳng đến nghẹt thở. Đã lâu lắm rồi không được nhận quà từ người khác, huống hồ món quà cô nhận lại là một đôi giày, cảm giác quá đỗi thân thiết.
-Cô đang ở đâu thế?
-Tôi….ở….- cô ngập ngừng không muốn nói. Cô thực sự không muốn gây phiền phức cho người khác.
-Vân Vy…
-Ừ…
-Cô không mang theo ô hả?
Không thể giấu diếm được nữa. Cô cố giả vờ thản nhiên: -Ừ, chỉ có điều tôi ở một cửa hàng cách nhà không xa, đợi mưa ngớt tôi sẽ chạy về nhà…- cô ngập ngừng: -Đã lâu lắm rồi không mưa, mưa xong chắc chắn trời sẽ đẹp lắm!
-Cô ở cửa hàng nào? Không có bán ô à?
Cô cười nói: -Ban nãy tôi có hỏi, nhưng chậm chân mất rồi, cửa hàng đã bán hết sạch ô rồi. Bà chủ không chuẩn bị nhiều hàng nên bán hết rồi!- cô nhìn bà chủ cửa hàng: -Nếu không đã kiếm được một món lớn!
Bà chủ cười đáp lời: -Có bán được giá cao đâu, mỗi cái chỉ kiếm được dăm ba đồng chứ mấy!
-Thôi được rồi, không nói chuyện nữa, còn có rất nhiều người đang đợi để gọi điện. Chúng ta nói chuyện sau nhé!- cô vội vàng cúp điện thoại, nhường lại cho người khác gọi.
Trong thời gian chờ đợi, cô quay sang nói chuyện phiếm với bà chủ cửa hàng: -Bà định mấy giờ đóng cửa?
Bà chủ cửa hàng là một phụ nữ trung tuổi có dáng người hơi đậm, tính cách khá cởi mở. Bà đẩy cho Vân Vy một cái ghế rồi bảo: -Chắc là ngủ lại đây thôi, tôi bán hết cả ô rồi, mà bản thân tôi cũng quên không mang theo ô. Hơn nữa bên ngoài chắc nước đọng cũng rất sâu. Đây là nơi thấp nhất trong thành phố này, hệ thống thoát nước lại rất kém. Năm ngoái có không biết bao nhiêu ô tô bị chết máy ở dưới cầu lúc trời mưa đấy.
-Thời tiết gần đây thật kì quái, lúc cần nóng thì không nóng, rồi mưa lại như tát nước. Cô đã xem “2012” chưa? Nghe nói diễn như thật ấy!
Vân Vy đáp: -Cháu chỉ xem qua có một ít…- bởi vì cô chỉ có một mình nên chẳng mấy khi đến rạp, toàn là mua đĩa về nhà xem. Mà một mình ngồi trên ghế sô pha xem cũng chẳng thú vị gì, nhiều lắm chỉ xem được dăm ba phút lúc nghỉ giữa giờ làm, mà cứ xem được một tí là cô lại thấy buồn ngủ rồi.
Lúc bộ phim “2012” được phát sóng, những người xung quanh cô xôn xao bàn tán, bình luận về bộ phim, phần lớn đều bàn tán về vấn đề ngày tận thế.
Trước đây cô từng hỏi Giang Nhan rằng, nếu như có ngày tận thế thật thì phải làm sao?
Giang Nhan đáp: -Thế thì chúng ta sẽ ở nhà, chẳng làm gì hết, anh sẽ kể truyện cho em nghe.
-Kể chuyện gì?
-Siêu nhân, Người nhện, Con thuyền của Noa….
Cô tò mò hỏi: -Sao lại là những câu chuyện này?
-Có làm sao đâu? Ít nhất cũng có thể khiến cho người ta còn có chút hi vọng!
Cuối cùng thì mưa cũng có dấu hiệu ngớt đi. Vân Vy đứng dậy hỏi mua mấy cái túi ni lông định đội mưa về nhà.
Vân Vy vừa mới cầm mấy cái túi ni lông trên tay định đi.
-Xin chào quý khách!- cánh cửa cửa hàng đột nhiên mở ra.
Vân Vy ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Giang Nhan đang đẩy cửa bước vào, quần áo của anh đã bị ướt nước mưa, tay áo sơ mi dính chặt lên cánh tay anh, những giọt nước từ trên mái tóc tong tỏng nhỏ xuống nền nhà, đôi mắt đen long lanh tựa như những giọt nước mưa. Đôi giày của anh bám đầy bùn đất. Anh ngoảnh sang nhìn Vân Vy, đôi mắt thuôn dài dường như hơi cong lên.
Cô gần như nghẹt thở, trái tim dường như đã ngừng đập: -Sao anh lại đến đây?
-Có khi trời mưa suốt cả đêm- anh cầm ô đứng ở ngoài cửa.
-Sao anh tìm được đến đây?
-Tôi đi ngang qua đây, thấy có một cái cửa hàng nhỏ nên đi vào thử vận may!- đương nhiên anh không thể nói với cô rằng anh gần như đã đi tìm khắp lượt các cửa hàng nhỏ mới tìm đượ cô ở đây.
-Cũng may thật đấy, ở đây có bao nhiêu cửa hàng nhỏ mà! Tôi không biết anh sẽ đến, nếu biết trước….
-Điện thoại của cô tắt máy…- Giang Nhan bình thản nói.
Vân Vy gật đầu: -Máy tôi hết pin rồi!
-Máy cố định ở cửa hàng cũng không gọi được.
Vân Vy kinh ngạc “hả” lên một tiếng. Cả cô vàà chủ cửa hàng cùng ngoảnh lại nhìn cái điện thoại trên bàn. Hóa ra có ai đó gọi xong đã để máy bị kênh nên điện thoại mới bận suốt, không gọi được.
Ban nãy hai người chỉ mải nói chuyện nên không phát hiện ra là điện thoại bị kênh.
Giang Nhan cúi xuống nhìn Vân Vy. Vân Vy xấu hổ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh. Cũng may là cô không đội mưa về nhà mà ngoan ngoãn ngồi chờ đợi ở đây.
-Đi thôi, tôi đưa cô về!
Lúc này Vân Vy mới sực tỉnh, anh đã đến tận đây để đón cô. Sao anh có thể tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra cả nhỉ? Cô trả lại cho bà chủ cửa hàng mấy cái túi rồi đi đến bên cạnh anh.
———- BỔ SUNG THÊM ———-
Giang Nhan cầm ô đưa Vân Vy ra xe, mở cửa cho cô ngồi vào ghế lái phụ rồi đi vòng qua xe, ngồi vào ghế lái.
Vân Vy nhìn thấy có một giọt nước trên mu bàn tay anh đang từ từ trượt xuống. Một bên tay áo của anh đã ướt đẫm nước mưa.
-Nếu như anh không đến, em định về nhà kiểu gì?-giọng nói của anh có ẩn chứa một thứ tình cảm gì đó rất khó phát hiện.
Trước đây cô thường lừa Giang Nhan, khiến cho anh tưởng rằng những gì cô nói là sự thật. Đợi anh tin là thật rồi cô mới sung sướng nói ra sự thật.
Thế nhưng bây giờ, cô chẳng còn dám làm như vậy nữa.
Giang Nhan hình như đang giận. Mặc dù ngoài mặt anh tỏ ra rất bình thản nhưng ánh mắt ấy chẳng có chút vui vẻ nào.
-Em mua mấy cái túi ni lông….
Giang Nhan nhìn cô thu người ở trên ghế, vẻ mặt sợ hãi như thể anh sắp ăn thịt cô đến nơi.
-Túi ni lông có thể che mưa được à?
-À…em chỉ nghĩ là không để bị ướt quá là được mà!- ít nhất cũng che được cái đầu còn gì.
Giang Nhan ngoảnh đầu sang nhìn Vân Vy, cô nắm chặt tay ngồi bên cạnh, những sợi lông mi cong vút còn dính những giọt nước mưa li ti. Không biết là đã bị ướt từ lúc nào nhỉ? Rõ ràng là anh đã che chắn cho cô rất cẩn thận mà?
Dùng túi ni lông để che mưa, đúng là có mình cô nghĩ ra được trò này. Không có ô, phải tránh mưa trong cửa hàng, rõ ràng gọi điện cho anh mà lại không chịu cầu cứu anh. Nếu như là trước đây, liệu cô có như vậy không? Cuối cùng anh vẫn không thể nào sánh được với Giang Nhan trong kí ức của cô.
Cô vừa cúp điện thoại là anh lại gọi lại ngay, ai mà ngờ điện thoại ở đây cứ bận suốt, gọi điện vào máy của cô thì thấy điện thoại tắt máy. Anh chẳng nói nửa lời, vội vàng ngồi phắt dậy khỏi giường bệnh, cầm ô lao thẳng ra ngoài bệnh viện.
Ngoài việc liên tục gọi vào di động của cô, gọi đến máy cố định của cửa hàng, điện thoại cố định ở nhà cô…anh còn đi vào từng cửa hàng để tìm cô. Trong lòng anh nóng như lửa đốt, mỗi lần vào một cửa hàng mà không gặp cô, ngọn lửa trong anh lại càng bùng lên dữ dội.
Thế nhưng khi nhìn thấy cô, tay cầm túi ni lông, đứng ngây người nhìn anh thì ngọn lửa ấy ngay lập tức bị dập tắt ngấm.
Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường.
Vân Vy cắn chặt môi không nói.
Trước mặt đã là khu dân cư rồi. Con đường vào khu dân cư tắc nghẹt toàn xe.
Có người mặc áo mưa đi về phía họ, bộ dạng vô cùng thê thảm. Nhìn thấy xe của Giang Nhan liền đến gần.
Giang Nhan mở cửa xe, những giọt mưa theo gió thổi vào mặt Vân Vy. Vân Vy có thể cảm nhận được những giọt mưa dịu dàng đang mơn man trên mặt mình, một cảm giác rất dễ chịu bao trùm lấy cô.
Người đó cúi đầu nói: -Đi vào khu dân cư hả? Không vào được đâu! Hai chiếc ô tô bị chết máy ở phía trước làm cho xe tắc hết cả rồi. Mà khu dân cư đang bị ngập nước, không ai vào được đâu!
-Nước sâu bao nhiêu hả anh?- cô biết trong khu dân cư có một chỗ trũng.
-Chỗ sâu nhất cũng đến đầu gối đấy!- đó là một người khá tốt bụng: -Cô ở lầu mấy? Càng đi vào trong càng khó đi!
Bình thường cứ ngoài cổng lớn đi vào trong nhà ít nhất phải mất khoảng mười phút, thật là khó tưởng tượng phải mất hàng chục phút để lội nước vào đó.
-Đến nhà anh đi!- Giang Nhan cám ơn người tốt bụng kia rồi đóng cửa xe lại, cho xe quay đầu đi ra.
-Cái gì cơ?- Vân Vy tưởng là mình nghe nhầm.
Giang Nhan nhìn cô rồi lặp lại: -Anh nói là để anh cõng em vào hay là em đến nhà anh?
Vân Vy cối cùng cũng phản ứng lại được, mặt cô đỏ lựng lên: -Em có thể tự đi vào được, trước đây mỗi lần ở đây đọng nước, em đều tự lội vào.
Giang Nhan ngoảnh đầu sang nhìn cô, cô tưởng rằng anh đã bị cô thuyết phục.
-Vậy được rồi…- Giang Nhan nói:-Đến nhà anh đi!
Giang Nhan khởi động xe và lái đi.
Muộn thế này rồi mà lại đến nhà anh sao? Vân Vy ngây người nhìn cái cần gạt nước trên xe. Hồi lâu sau cô đưa mắt nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Giang Nhan. Trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt mịn màng của anh hiện lên đẹp như một bức tượng điêu khắc.
Cô nghĩ nát óc một hồi mới tìm được một cái cớ: -Em có thể đến ở nhờ trong nhà đồng nghiệp.
-Em có nhớ số điện thoại của cô ấy không?- Giang Nhan ngoảnh đầu nhìn cô, ánh mắt như nhìn thấu tim gan cô.
-Trong điện thoại của em có!
-Điện thoại của em còn pin không?
Vân Vy ngây người, câu nói của anh đã nhắc cho cô nhớ ra là máy của cô đã chẳng còn chút pin nào: -Anh có bộ sạc trên xe không? Em thấy điện thoại của anh với của em cùng một hãng.
Giang Nhan chẳng chút do dự, thò tay vào hộc đựng đồ trong xe lấy ra một bộ sạc đưa cho cô rồi lại nhìn thẳng vào con đường trước mặt. Vân Vy để ý thấy ở bên đường có rất nhiều xe không may bị chết máy rồi.
Cô cúi đầu hì hục một hồi, cuối cùng cũng sạc được điện vào điện thoại, màn hình điện thoại cuối cùng cũng sáng lên. Cô vẫn chưa tìm được số điện thoại của Tiểu Thu thì Giang Nhan đã hỏi: -Nhà của bạn em đại khái là ở hướng nào?
-Ở phía Tây Nam.
Giang Nhan bật radio trong xe lên, vừa hay radio đang phát chương trình bản tin giao thông: “Tình hình nước đọng trong thành phố xảy ra nghiêm trọng nhất là ở các khu vực phía Đông nam và Tây nam. Do tai nạn xe cộ xảy ra tương đối nhiều, những người tham gia giao thông nên đi thật chậm và tránh đi vào các khu vực đang bị đọng nước này.
Giang Nhan nhướn mày: -Em chắc chắn muốn đến đó chứ?
Vân Vy do dự một lát rồi ngập ngừng: -Hay là ….thôi đi!- nước đọng khá sâu, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải cô đã làm liên lụy đến Giang Nhan sao?
Lông mày của Giang Nhan từ từ giãn ra. Đúng như anh đã nghĩ, cô rất dễ bị thuyết phục.
-Giang Nhan…- Vân Vy ngập ngừng: -Muộn thế này rồi em đến nhà anh có tiện không?- anh ấy với Khang Di đã kết hôn rồi, cũng không biết hai người có ở chung với nhau không nữa.
-Em sẽ không cảm thấy không tiện đâu!- Giang Nhan quét mắt đi khắp con đường.
Sau đó, Vân Vy chẳng biết phải nói gì.
-Anh ăn cơm chưa?
Giang Nhan lắc đầu nói: -Em muốn ăn gì, chúng ta đi ăn gì cái đã!
Vân Vy cúi đầu cười: -Thời tiết xấu như vậy chi bằng về nhà cho sớm!- cô vốn định ngắn gọn biểu đạt ý của mình, thế nào sao nghe như có vẻ cô có ý đồ gì đó vậy.
-Ý của em là…- Vân Vy vội vàng giải thích: -Em đã mua được một ít thức ăn rồi, nếu anh không chê em có thể làm cơm cho anh ăn.
Giang Nhan chăm chú nhìn Vân Vy, có lẽ vì sợ mái tóc dài bị ướt nước mưa nên cô đã buộc gọn nó lại, nhưng vẫn có mấy lọn tóc lòe xòe ra ở hai bên má. Lúc cô nói chuyện, những lọc tóc ấy cứ bay bay, để lộ ra cái cổ thon dài và trắng ngần. Vân Vy cắn chặt đôi môi đỏ hồng, ngẩng đầu tỏ ý như đang chờ đợi câu trả lời của anh. Trong lòng Giang Nhan bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp đến khó tả.
-Trong nhà anh chỉ có mấy thứ gia vị đơn giản thôi.
Vân Vy cong môi cười: -Dù sao em cũng chỉ biết nấu những món đơn giản.
-Hóa ra anh sống ở đây à?- chung cư Thanh Niên nổi tiếng trong thành phố phần lớn đều là những thanh niên độc thân sống ở đây. Điểm đặc điểm của tòa chung cư này là có thể dọn đến ở luôn mà không cần phải sắm sửa bất cứ thứ gì. Phần lớn những người sống ở đây đều là những thanh niên còn độc thân, suốt ngày bận rộn với công việc, chung cư chỉ là nơi để ngủ nghỉ mà thôi.
Trước đây cô cũng thuê một căn chung cư như thế này, có lẽ là căn hộ nhỏ nhất ở đó. Căn phòng chỉ đủ để đặt một chiếc giường, bàn máy vi tính và vài thứ đồ dùng linh tinh. Về sau bố mẹ cô đến thăm con, thấy cô sống trong một căn hộ tồi tàn như vậy liền quyết định trả góp để mua cho cô một căn nhà nhỏ.
Cô thật sự không nhẫn tâm tiêu những đồng tiền xương máu của bố mẹ. Vốn định từ chối nhưng bố mẹ cô lại rớt nước mắt, khiến cho cô bối rối chẳng biết phải làm thế nào.
Trong lòng cô, bố mẹ là những người hết sức mạnh mẽ, không hiểu tại sao mấy năm gần đây lại trở nên yếu đuối như vậy. Dường như cứ sợ con gái xảy ra chuyện gì không hay nên bố mẹ cô thường xuyên gọi điện đến hỏi han tình hình của con.
Nếu chẳng may tâm trạng của con gái có chút không vui là y như rằng bố mẹ cô lại cuống lên, chỉ mong bay ngay từ thành phố C tới đây thăm cô. Mỗi lần như vậy là cô lại cảm thấy cuộc sống của mình có biết bao nhiêu là xáo trộn.
Giang Nhan mở cửa xe, cô bước từ trên xe xuống, tay trái cầm túi thức ăn, tay phải cầm túi xách. Sau khi khóa cửa xe lại, hai người liền đi lên lầu. Vào đến bên trong tòa chung cư, Giang Nhan liền cụp ô xuống, cô đứng ở bên cạnh đợi anh. Không biết đôi vợ chồng trẻ ở phòng nào vừa ra ngoài về cũng hành động y chang hai người, người chồng thì đứng cụp ô lại, người vợ đứng bên cạnh chờ. Vân Vy và người phụ nữ kia quay sang nhìn nhau mỉm cười. Đối phương lên tiếng trước: -Hai người cũng mới về hả?
Cô không giải thích nhiều, chỉ cười đáp: -Vâng!
Nếu như nơi đây chính là cuộc sống của cô thì tốt biết mấy!
Vân Vy nhớ lại lúc Giang Nhan mới bắt đầu đi làm, cô thường đứng ở hành lang bệnh viện chờ anh tan ca. Lâu dần mọi người đều cười trêu hai người: -Này, tiểu phu nhân tối nay muốn đi đâu, ăn gì hả?
Vân Vy nghe vậy mặt đỏ bừng lên, sau đó cằn nhằn Giang Nhan: -Sao anh không nói rõ cho họ biết?
Giang Nhan cười lém lỉnh: -Nói rõ cái gì?
Anh thừa biết rằng cô muốn nói cái gì.
-Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà!
Giang Nhan chỉ cười bảo: -Cần gì giải thích, dù sao trước sau gì chúng ta cũng sẽ lấy nhau mà! Bọn họ quả nói như vậy là bởi vì họ có tài nhìn trước tương lai đấy!
Giang Nhan mở cửa phòng. Căn phòng được bài trí rất đơn giản, lại gọn gàng và sạch sẽ. Vân Vy đứng ở ngoài cửa tháo giày ra, đặt giày lên giá để giày. Trên giá để giày còn có một đôi dép lê của nữ. Vân Vy biết đó là dép của ai.
Chắc chắn đó chính là dép của Khang Di. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Cũng may là Giang Nhan đưa cho cô một đôi dép lê của nam. Anh nhìn Vân Vy đi đôi dép đó vào, khẽ nói: -Đôi dép đó là chuẩn bị riêng ẹ anh. Mẹ anh thường xuyên đến đây thăm anh.
-Ờ….em còn tưởng là….- cô nói lấp lửng có nửa câu mà không dám nói nốt. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với Giang Nhan, vậy thì tạm thời hãy để cô gạt bỏ hết những chuyện không vui ấy sang một bên.
Vào phòng, Vân Vy bắt đầu nhặt nhạnh chỗ rau mà cô đã mua. Vốn dĩ những mớ rau này cô đã vội vã mua lúc ở chợ, lại chẳng may gặp mưa to nên rau dưa cũng nát hết cả, nhất là mớ rau cần, lá đã dập hết, trông đến là ngán ngẩm.
-Chúng ta sẽ ăn gì?
-Anh không kén ăn đâu!- nhìn cô mặc chiếc tạp dề, trên môi nở nụ cười dịu dàng, trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp như có một con gió xuân thổi qua.
-Hay là chúng ta ăn sủi cảo đi!-cô tìm thấy một túi bột mì ở trên tủ bếp của anh.
-Ok!- anh đồng ý ngay chẳng chút do dự.
-Vậy….phải một lúc nữa mới xong được. Anh không cần giúp gì đâu. Nếu có việc gì anh cứ đi làm trước đi!
Trên mặt Vân Vy hiện rõ vẻ không tự tin. Anh vốn định vào giúp cô nhặt rau nhưng nhìn bộ dạng này của cô, anh biết là tốt hơn mình nên cho cô một không gian riệng.
-Vậy cũng được, anh đi làm nốt mấy việc còn dang dở!- anh đến bên bàn làm việc, lấy ra từng xấp tài liệu ở trong túi ra đặt lên bàn. Vốn dĩ những tài liệu này đang làm anh đau đầu, nhưng không hiểu sao tiếng lục đục ở dưới bếp của cô lại khiến cho đầu óc anh thanh thản hơn nhiều, những số liệu rối bòng bong kia cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cô khẽ ngân nga hát, mặc dù không nghe rõ nhưng anh cảm thấy rất vui tai.
Sủi cảo do cô gói quả thật trông chẳng ra làm sao. Vốn dĩ lúc nhìn thì thấy đơn giản lắm, thế mà khi làm lại chẳng đơn giản chút nào. Bột nhào lúc khô quá, lúc lại ướt quá, khó khăn lắm cô mới nhào được thành một khối bột thì tay cô lại dính bết lại. Cô đổ rất nhiều bột vào chậu, đến khi ném khối bột kia vào thì bột khô tay mù mịt. Nếu như để Giang Nhan nhìn thấy công đoạn nấu nướng này của cô chắc chắn anh sẽ chẳng còn hứng thú đâu mà ăn.
Nghĩ đến Vân Vy bỗng bật cười.
Vì vỏ bánh quá to nên khi gói nhân vào, cái sủi cảo to đùng, cũng phải to gần bằng nửa cái ví tiền, cái nào cái nấy phồng lên to tướng. Cô hì hụi ném hết chỗ sủi cảo ấy vào nồi nước sôi, đợi chúng nổi hết lên mặt nước liền vớt ra một cái nếm thử.
Mặc dù vẻ ngoài có chút xấu xí nhưng bên trong cũng khá “ngon lành”. Không biết nhìn thấy những cái sủi cảo thế này anh có dám ăn không nữa.
Vừa đặt đĩa sủi cảo lên bàn thì ti vi cũng phát đến chương trình quảng cáo về món sủi cảo. Cô sợ anh xem quảng cáo lại có cái để so sánh với “tác phẩm” của cô, cuối cùng chẳng còn muốn ăn nữa, thế nên Vân Vy vội vàng dùng điều khiển chuyển sang kênh khác. Cũng may là anh không để ý đến hành động của cô.
Anh ăn hết một cái sủi cảo.
-Có ngon không?- cô mở to mắt chờ đợi.
Anh gật đầu: -Rất ngon!- trông có vẻ không đẹp như ở trên quảng cáo nhưng nhân bánh lại rất thơm, rất vừa miệng, hợp khẩu vị của anh.
Vân Vy không nén được niềm vui hiện lên trong ánh mắt.
Sau khi ăn tối xong, Giang Nhan liền thu dọn bát đũa. Đã mấy lần cô định làm nhưng đều bị anh ngăn lại. Thế nên cô đành đứng ở bên ngoài nhà bếp giương mắt nhìn anh thu dọn.
-Anh có thường nấu nướng ở nhà không?
-Thỉnh thoảng thôi.
Vân Vy mỉm cười: -Nhưng tôi thấy anh có vẻ rất thành thạo!- nhìn anh thu dọn xem ra còn gọn gàng và nhanh nhẹn hơn cả cô. Vân Vy nghĩ mình nói những chuyện này thật vô vị, nhưng cô thật sự chẳng biết phải nói gì khác. Mặc dù chủ đề nói chuyện thật khô khan và nhàm chán nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tay cầm cốc nước, Vân Vy tiếp tục nói: -Tiểu Thu còn bảo tôi cám ơn anh lần trước đã giúp đỡ cô ấy. Cô ấy vẫn muốn mời anh ăn một bữ cơm, hỏi anh có thời gian rỗi không? Thực ra nếu không có thời gian thì thôi cũng được, bởi vì gần đây cô ấy cũng bận đi xem mắt với những người mà gia đình cô ấy sắp xếp.- cứ nghĩ đến điệu bộ khoa trương của Tiểu Thu là Vân Vy lại thấy buồn cười: -Tiểu Thu nói phải tìm một người vừa thông minh, vừa biết chăm sóc gia đình lại vừa có sự nghiệp, còn phải biết quan tâm chăm sóc…thế nhưng hiện giờ, muốn tìm một người như vậy thật sự quá khó!
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, một trận gió thổi qua, những giọt mưa tạt vào kính cửa sổ. Giang Nhan úp những chiếc bát đã rửa sạch lên giá, tiếng đồ gốm sứ va vào nhau giòn tan vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Vân Vy cho rằng những đề tài cô nói đến quá sức nhàm chán và tẻ nhạt đối với Giang Nhan. Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà. Là trà Thiết quan âm với hương thơm thanh khiết, nhấp một ngụm thấy trong miệng đắng chát, thế nhưng đã uống vào rồi lại không thể không nhấp thêm vài ngụm.
Giang Nhan ngoảnh đầu lại nhìn Vân Vy: -Cô cũng muốn tìm được một người như vậy à?
-Cái gì cơ?- vì cô đang thất thần nghĩ ngợi nên không kịp phản ứng lại trước câu hỏi của anh.
Vòi nước vẫn đang mở, Giang Nhan chẳng hiểu đang nghĩ gì. Nước sạch chẳng mấy chốc đã đầy bồn nước.
Vân Vy khẽ hắng giọng: -Ai chẳng muốn tìm được một người như vậy!- cô còn nhớ lúc ấy Tiểu Thu còn kể ra đủ thứ ưu điểm của Giang Nhan, nào là đẹp trai này, thông minh này, có tiền đồ này, lại rất biết quan tâm nữa.
Giang Nhan vặn vòi nước lại. Vân Vy lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của anh. Đôi môi anh hơi cong lên, dường như anh đang định mỉm cười.
Có lẽ anh không hề cảm thấy cô nói chuyện tẻ nhạt. Vân Vy đành phải tự an ủi mình như vậy.
Ra khỏi nhà bếp, cô ngồi trên ghế sô pha xem sách. Trong nhà anh có rất nhiều sách, chỉ đọc giới thiệu thôi cũng thấy rất thú vị rồi. Cô cầm lên một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Thực ra cô rất nhát gan, chưa bao giờ đọc những thứ như thế này. Chỉ có điều vì biết có người ở bên cạnh nên cô thấy yên tâm hơn một chút.
Điện thoại của Giang Nhan đột nhiên đổ chuông khiến cô giật bắn người.
-A lô, mẹ à….- giọng nói trầm ấm của Giang Nhan vang lên.
Sau một hồi yên lặng lắng nghe.
-Bố làm sao ạ?- đôi lông mày thanh tú của anh khẽ nhướn lên.
-Con biết rồi!
Giang Nhan cúp điện thoại, Vân Vy không nén được tò mò hỏi: -Sao thế?
Giang Nhan ngần ngừ hồi lâu: -Bố tôi….
-Bác trai làm sao?
Vân Vy đã từng ăn cơm với bố Giang Nhan một lần. Cuối tuần, bố Giang Nhan đến thăm anh, đúng lúc ấy cô và Giang Nhan đang tay nắm tay từ trong kí túc đi ra.
Vân Vy nghe thấy Giang Nhan gọi: -Bố ơi!- cô liền vội vàng rút tay ra khỏi tay anh. Nhưng lúc ấy, tất cả những cử chỉ thân mật của hai người đều lọt vào mắt bố Giang Nhan, thế nên cô đành ngại ngùng chào bố Giang Nhan một tiếng: -Cháu chào bác ạ!
Cũng may là bố của Giang Nhan là một người rất hiền hậu, lại rất nhiệt tình với cô, chẳng gây khó dễ gì cho cô cả. Trước khi đi ông có gọi Giang Nhan đến gần dặn dò vài câu gì đó.
Mùa hè năm đó nóng nực đến đáng sợ. Cô đứng từ xa đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Giang Nhan. Dưới những bóng cây mát rượi, nghe tiếng ve kêu râm ran, trái tim cô lại đập loạn nhịp. Cô rất sợ tình yêu của hai người vấp phải khó khăn
-Bác trai nói gì vậy?- cô căng thẳng hỏi anh.
Giang Nhan tỏ vẻ rất nghiêm túc: -Bố hỏi anh có phải anh đang yêu không?
Trong không khí căng thẳng như thế này, cô chẳng may dẫm phải một đống bùn đất ở bên đường làm bùn đất bắn đầy lên chân cô.
Giang Nhan bật cười: -Con dâu sớm muộn gì chẳng phải gặp mặt bố mẹ chồng. Nhìn em sợ chết khiếp kìa, có phải chúng ta yêu sớm đâu mà em lo!
Cô thực sự rất sợ hãi, cô sợ sẽ chẳng có ai chúc phúc cho hạnh phúc của mình.
-Bố tôi ba năm trước bị xuất huyết não, sau khi phẫu thuật đã bị liệt.
Ba năm trước, tức là năm 2007, cũng chính là năm mà Giang Nhan đã xảy ra tai nạn. Cô cứ tưởng rằng sau khi quay lại thời gian, cuộc sống của anh sẽ thuận lợi hơn, nào ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
-Vậy….
Giang Nhan dường như đã hiểu ra cô định nói gì: -Mấy năm nay gia đình tôi đã đi khắp các bệnh viện, tìm mọi cách chạy chữa nhưng chẳng mấy hiệu quả. Bố tôi rất ít khi mở miệng nói chuyện, có nói cũng chỉ nghe lơ lớ không rõ, cứ gặp người lạ là kích động. Gần đây tình hình lại ngày càng tồi tệ, thỉnh thoảng những lúc tỉnh táo còn không chịu phối hợp điều trị với bác sĩ.
-Cũng có những người bị bệnh này đã được chữa trị khỏi…- Vân Vy nói vậy không phải chỉ là để an ủi, thực ra cô đã từng nghe nói có rất nhiều trường hợp người bị liệt toàn thân có thể ngồi dậy đi lại được: -Mọi người đều nói sức mạnh từ người thân là vô cùng kì diệu!
Giang Nhan chăm chú nhìn Vân Vy, bỗng nhiên nở một nụ cười. Đôi mắt anh giống hệt như viên ngọc trai dưới đáy biển, lấp lánh tỏa sáng trong màn đêm: -Tôi nghĩ ông ấy rồi sẽ hồi phục, đến lúc ấy tôi hi vọng ông ấy có thể nhận ra tôi, gọi tên tôi.
Vân Vy cúi đầu nhìn xuống thiết kế bìa của cuốn truyện cô cầm trong tay: trong tấm gương có xuất hiện một khuôn mặt, khuôn mặt ấy giống hệt như khuôn mặt ở trong ảnh, thế nhưng biểu cảm của hai gương mặt ấy hoàn toàn khác nhau.
Cô bị cuốn hút bởi cái bìa này, thế nên mới cầm cuốn sách này lên xem: -Anh đã đọc cuốn sách này chưa?
-Tôi có xem qua một ít!
-Kết cục thế nào?
Giang Nhan cười cười: -Tôi chưa xem đến kết cục.
Vân Vy tỏ ra hơi thất vọng: -Tình tiết có vẻ rất đáng sợ!- cô không muốn xem tiếp nhưng lại rất muốn biết cái kết cục của nó.
-Buổi tối mà xem mấy loại sách này không có lợi cho giấc ngủ đâu.
Cô nghĩ cũng phải, chỉ mới xem có mấy trang mà cô đã rợn hết cả tóc gáy lên rồi: -Thế nhưng không biết được kết cục tôi càng sợ hơn!
Giang Nhan ngước mắt nhìn cô.
Vân Vy cắn chặt môi. Trước đây cô với Giang Nhan từng tranh cãi nhau vì chuyện này. Giang Nhan nói cô tự lừa gạt mình, cho dù có xem đến hết thì vẫn sẽ bị những tình tiết đáng sợ trong chuyện làm ất ngủ. Thế nhưng cô lại một mực khẳng định rằng chỉ khi biết được sự thật cuối cùng, cô mới được an ủi phần nào về mặt tâm linh.
Lần này sự việc lại lặp lại, thế nhưng Giang Nhan chẳng nói thêm điều gì.
Cô lại thu mình trên ghế sô pha, khẽ khàng lật những trang sách đọc. Cũng may là công việc của Giang Nhan vẫn chưa xử lí xong, thế nên anh đang mải xử lí tài liệu ở cái bàn cách đó không xa. Thỉnh thoảng đọc đến những tình tiết khiến cô rợn tóc gáy, cô lại ngẩng đầu nhìn Giang Nhan, dường như chỉ có như vậy mới làm cho cô bạo gan hơn.
Đọc đến giữa cuốn sách, cô chỉ chọn lọc những tình tiết gay cấn để đọc. Đọc đến cuối cùng cô sực tỉnh: -Hóa ra là như vậy!
Giang Nhan ngẩng đầu nhìn Vân Vy, cô gái đang cúi đầu lẩm bẩm một mình, nụ cười trên đôi môi ngây ngô đến đáng yêu: -Mình đã bảo trên đời không có ma mà lị!- cô nói chắc như đinh đóng cột, thế nhưng từ đầu đến cuối người sợ hãi chính là cô.
Mải mê đọc sách, thời gian đã chẳng còn sớm nữa.
-À, tối nay tôi ngủ trên ghế sô pha là được rồi!- cô lên tiếng trước.
Giang Nhan thu dọn đống tài liệu trên bàn rồi nói:- Cô vào phòng ngủ ngủ đi!- nói rồi anh đứng dậy, mở cửa phòng ngủ. Cô đưa mắt nhìn theo, một chiếc giường lớn với ga trải giường màu xanh sẫm, hai chiếc gối được đặt rất gọn gàng ở đầu giường, bên cạnh giường còn có một cái đèn ngủ nho nhỏ. Tất cả mọi thứ đều phù hợp với nhu cầu cơ bản của cô.
Cô vẫn còn đang do dự.
-Chiếc giường đó ngoài tôi ra chưa từng có người nào ngủ trên đó đâu!
Vân Vy vội vàng giải thích: -Tôi không có ý đó đâu!- mặc dù nói vậy nhưng Vân Vy vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.
-Thế thì cô mau đi ngủ đi!
Vân Vy lặng thinh không biết nói gì.
Sau khi đánh răng và rửa ráy chân tay xong, Vân Vy liền chui vào chăn ấm. Nằm yên một lúc, từ lớp chăn đệm thoang thoảng đưa lại mùi hương thanh khiết vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, trong cánh tủ trong suốt kia thấp thoáng những bộ vét và những chiếc áo sơ mi mà Giang Nhan vẫn thường mặc. Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, đầu óc vô cùng tỉnh táo, chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Tiếng bước chân của Giang Nhan lúc gần lúc xa. Cô nhắm mắt lắng tai nghe, mơ hồ nhớ lại lúc Giang Nhan xảy ra tai nạn, cô đã giở hết những bức ảnh của anh ra, tỉ mỉ ngắm từng cái một. Cô lấy tay sờ vào đôi mắt anh, nói chuyện với anh, nước mắt không ngừng lăn trên má cô, rơi xuống bức ảnh cô đang xem. Cô sợ sẽ làm hỏng những bức ảnh liền vội vàng lấy tay lau đi, nào ngờ lại khiến cho khuôn mặt của anh trong ảnh bị nhòe đi.
Lúc ấy cô đã nghĩ: -Vân Vy ơi là Vân Vy, anh ấy đã đi rồi, mày còn ở đây làm cái gì? Ở đâu có anh ấy thì mày hãy đến đó tìm anh ấy đi!
Thế nhưng cô biết đi đâu đây? Chân trời góc bể, làm sao tìm được một người như anh?
Nếu như tình yêu có thể giữ lại một người, cô sẵn sàng chạy đến trước mặt anh, nói hàng trăm, hàng nghìn lần câu: ‘Em yêu anh, em yêu anh…”
Nếu làm như vậy cũng có thể thể hiện được tình yêu của cô, cô sẵn sàng mang trái tim mình ra cho anh xem: “Anh nhìn đi, đây là tình yêu của em dành cho anh, thế nên anh đừng đi có được không?
Thế nhưng người ấy vẫn đi rồi, có ai muốn nhìn thấy trái tim yếu mềm của cô chứ?
Anh đi nhanh đến vậy, ngay cả cơ hội moi tim ra cho anh xem cũng chẳng có.
Trên chiếc ghế dài trong công viên, cô từng áp vào ngực anh để nghe tiếng tim anh đập rộn ràng. Lúc ấy, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, cô còn nghĩ chắc chắn anh sẽ sống lâu hơn mình. Nếu như có một ngày cô già đi, cô chết đi, không thể nào ở bên cạnh anh được nữa, anh cũng sẽ kiên cường mà sống tiếp những tháng ngày không có cô. Lúc ấy anh sẽ biết rằng cô quan trọng thế nào đối với mình, tất cả mọi người trên đời này đều không quan trọng bằng cô. Lúc ấy anh sẽ làm thế nào nhỉ? Nói chuyện với bức ảnh của cô mỗi tối, ôm bức ảnh của cô vào lòng?
Cô bắt chước lối nói trong kinh kịch, chỉ vào ngực anh mà hỏi: -Ở đây là của ai?
Anh cười đáp: -Của em đấy!
Giang Nhan, anh là đồ lừa đảo!
Anh đã không còn, còn có ai sẽ thừa nhận anh là của em nữa?
Vân Vy nhắm chặt mắt lại, thế nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra. Đột nhiên cô nhớ ra rằng nơi cô ngủ tối nay chính là chiếc giường của Giang Nhan. Cô mở choàng mắt ra, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Cô cũng không biết ban nãy là mình nghĩ ngợi mông lung hay là đã đem cả kí ức vào trong giấc mơ.
Đều là những chuyện đã qua, hiện giờ Giang Nhan rõ ràng vẫn đang sống rất tốt.
Cô nằm lại giường, trong đầu không còn nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa nữa nhưng những tình tiết trong cuốn truyện kinh dị lúc nãy đọc lại hiện về. Cô giống như một độc giả trung thành nhất của cuốn truyện, cẩn thận gõ cửa các tình tiết kinh dị của câu truyện để rồi càng ngẫm nghĩ càng thấy sợ hãi.
Vất vả suốt cả đêm mà cô không ngủ nổi, người đầm địa mồ hôi. Cuối cùng cô đành ngồi dậy, nhẹ nhàng đi ra trước cửa mở cửa ra. Trong phòng quá bức bối, cô thực sự rất muốn uống một chút nước và ra ngoài hóng gió một chút.
Khoảng khắc mở cánh cửa ra…Giang Nhan đang nằm ngủ trên ghế sô pha, đôi lông mi dài khẽ rung rung rồi từ từ mở ra.
-A….- cô áy náy nói: -Tôi đã làm anh tỉnh giấc à?
-Không…- Giang Nhan ngồi dậy khỏi ghế sô pha.
Trông anh chẳng có chút gì giống như người vừa bị đánh thức cả.
-Anh chưa ngủ à?
-Chưa
-Có phải nằm ở ghế sô pha khó chịu quá không?
-Không phải…- Giang Nhan phủ định.
Thế thì vì sao chứ? Chắc không phải là vì có những chuyện rắc rối cứ ập đến giày vò đầu óc như cô đâu nhỉ?
Vân Vy đứng ngây ra ở trước cửa phòng, trông thật yếu đuối và đáng thương. Cô mỏng manh đến mức dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến cho cô tan biến. Dưới ánh đèn mờ mờ, cô bối rối nắm chặt lấy gấu áo, môi khẽ nở nụ cười gượng gạo, đôi mắt đỏ hoe dường như vẫn còn ươn ướt.
-Sao cô còn chưa ngủ?- anh hỏi cô.
-Tôi….- cô thản nhiên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Giang Nhan, thầm nhớ lại giấc mơ ban nãy. Cô xoa xoa cánh tay: -Tôi….- cô ấp úng mãi mới nói:-Tôi sợ!- đây là những nguyên nhân khiến cô mất ngủ.
Lông mày của Giang Nhan giãn ra. Anh đã nghĩ là cô sẽ sợ. Nếu mà biết sơm thì có lẽ anh đã cất cuốn sách ấy đi rồi. Lúc đó cũng vì thấy hứng thú với cái bìa của cuốn truyện nên anh hứng lên mua nó về. Ai mà biết được trên giá có bao nhiêu là sách, thế mà cô lại chọn ngay cuốn sách này.
Vân Vy cứ đứng ngây ở đó, không tiến cũng chẳng lùi.
Giang Nhan đi dép vào, nhường một chỗ trên ghế sô pha cho Vân Vy. Vân Vy hiểu ý liền đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh còn nhớ bức ảnh mà anh đã chụp cho cô. Cô của lúc đó mặt đỏ hồng hào, nụ cười ngọt ngào và rạng rỡ. Thế mà giờ đây, nụ cười ấy đã hoàn toàn không còn.
Giang Nhan đưa cho cô một cái gối dựa lưng. Vân Vy ôm cái gối vào lòng, vẻ mặt đã thư thái hơn nhiều. Cả người cô dường như đều bị cái gối che mất. Có lẽ nếu cô gày thêm chút nữa thì anh chẳng nhìn thấy cô mất.
Anh nhìn cô nói: -Nếu như cô không ngủ được thì chúng ta ngồi nói chuyện vậy!- anh không tự chủ được mình thốt ra câu đó.
Giang Nhan ngoảnh đầu nhìn ra màn đêm đen sì bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm khiến cho anh cảm thấy hoang mang.
-Cái gì?- trong giọng nói của cô có chút gì đó bất an.
Giang Nhan cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên. Vân Vy tưởng rằng anh xem đồng hồ, nào ngờ anh ấn vào mấy phím điện thoại rồi đưa điện thoại cho cô xem.
Vừa liếc mắt nhìn vào màn hình, cái cảm giác không thoải mái của cô đã biến mất sạch, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.
“Giang Nhan, I have been waiting for you”
Tin nhắn từ: Vân Vy
Giang Nhan nhìn cô, ánh mắt rất chăm chú khiến cho cô không thể nào né tránh được: -Giải thích cho tôi nghe đi!
Cô gần như đã quên mất chuyện này rồi. Vì mấy lần ở bên cạnh Giang Nhan đều không nhắc đến cái tin nhắn này. Cô cứ tưởng rằng mình đã được vị thần may mắn chiếu cố nên cái tin nhắn này không đến được máy của anh.
-Tôi….- sao cô có thể mất cảnh giác đến thế được? Nếu biết trước sẽ thế này thì có chết cô cũng không về nhà Giang Nhan.
-Gửi sai à? Nhưng trong đó viết tên tôi mà!
-Tên giống nhau? Số điện thoại cũng giống nhau?
-Tại sao lại gửi cho tôi? Hãy cho tôi một lí do.
Anh lặng thinh chờ đợi đáp án từ cô. Dường như chỉ cần một cái lí do nho nhỏ cũng có thể khiến cho anh thoát khỏi mọi hoài nghi, bất chấp tất cả. Anh giống như một người bị vứt vào giữa bóng đêm, đang lần mò đi tìm một vệt sáng.
-Tôi….- đầu óc cô vô cùng rối loạn. Nếu giờ cô nói ra sự thực chắc chắn anh sẽ không tin. Cô đã từng không ít lần nghĩ đến cảnh tượng lúc gặp lại anh, cô sẽ nói với anh tất cả những nhớ nhung của cô biết bao nhiêu năm qua, còn anh sẽ từ từ nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Hiện giờ, Giang Nhan đang ngồi ngay bên cạnh cô, cách cô không đầy một bước chân. Đôi lông mày thanh tú của anh duỗi dài trên khuôn mặt, đôi mắt đen sẫm long lanh nhìn cô khiến cho cô chột dạ.
Mạnh dạn nói ra tất cả sự thật….tất cả đều là do cô ảo tưởng/> Giang Nhan là một người đàn ông có trí tuệ, sao anh có thể tin vào những điều đó? Cô nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không tìm được ra một cái lí do để giải thích.
-Trong vòng mười ngày phải cho tôi một lời giải thích! Nếu như không cho tôi một lời giải thích khiến tôi hài lòng, tôi sẽ coi cái tin nhắn này là cô gửi nhầm!- anh trầm giọng xuống, chậm rãi nói ra từng từ một. Những điều anh nói chẳng khác gì những con dao cứa sâu vào nỗi đau đớn của cô.
-Nếu như không cho tôi một lời giải thích khiến tôi hài lòng, tôi sẽ coi cái tin nhắn này là cô gửi nhầm!- nếu như vậy, giữa hai người sẽ chẳng còn chút liên quan gì nữa.
Vân Vy mở mắt ra, đưa tay lên nhìn đồng hồ theo thói quen.
Chín giờ rưỡi, ối trời ơi! Tại sao giờ cô mới tỉnh cơ chứ? Thứ hai mà đi muộn sẽ lỡ mất buổi họp định kì, hậu quả sẽ thế nào chẳng nghĩ cũng biết.
Tối qua cô đã đi ngủ quá muộn.
Nghĩ đến đây, Vân Vy lập tức lao xuống khỏi giường. Cô đưa mắt nhìn quanh, Giang Nhan đã không còn ở nhà. Tối qua cô đã ngủ như thế nào nhỉ? Ban đầu cô ngủ trên giường của anh, sau đó cô ra ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với anh, thế mà chẳng hiểu vì sao sau đó lại nằm ngủ trến ghế số pha này. Anh đã nhường cái giường của mình cho cô ngủ, thế mà cô còn chen ra đây, cuối cùng còn độc chiếm cả cái ghế sô pha của anh nữa. Chắc là anh chưa từng gặp một vị khách nào độc tài như cô đâu nhỉ?
Vân Vy vệ sinh cá nhân, gấp gọn chăn màn với tốc độ tối đa. Đang tìm điện thoại để đi thì đột nhiên Vân Vy phát hiện dưới điện thoại có một mảnh giấy nhắn:
Vân Vy:
Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn ở trong nồi, cô ăn rồi hãy đi. Trên bàn tôi có một văn kiện, cô giúp tôi mang đến cho sếp của cô là Ngô Hân nhé!
Giang Nhan
Nếu như không phải vì mảnh giấy nhắn của Giang Nhan được kẹp ở dưới điện thoại của cô thì Vân Vy đã không đọc được.
Vốn đã bị muộn giờ rồi, nhưng lại nghĩ đến bữa sáng mà anh đã mất công chuẩn bị cho cô, cô lại không đành lòng. Vân Vy đi vào trong nhà bếp, xem xem rốt cuộc anh đã làm món gì.
Cô mở vung nồi ra.
Bên trong nồi là món cháo trắng sóng sánh, trên bàn còn đặt một đĩa dưa và mấy quả trứng gà đã luộc chín. Mặc dù bữa sáng rất đơn giản nhưng lại khiến cho người khác nhìn thấy là muốn ăn ngay. Cô không nhịn được liền đơm đầy một bát cháo trắng. Những hạt gạo chín nhừ vừa chạm vào đầu lưỡi đã tỏa ra vị ngọt ngào và thơm mát. Dưa muối chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, trứng gà luộc vừa chín tới, lòng đỏ bên trong có màu vàng óng rất bắt mắt.
Rõ ràng là cô đã bị muộn giờ, ấy thế mà vẫn không chống lại được sự cám dỗ, ăn liền một lúc hai bát cháo.
Sau khi thu dọn gọn gàng, cô liền lao ra cửa.
Cánh cửa mở ra, cô liền lao ra khỏi cầu thang máy. Vừa ra khỏi cầu thang máy cô đã gặp ngay một phụ nữ trung niên khoảng ngoài năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo trắng tinh, trông rất nho nhã. Lúc Vân Vy ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ ấy.
Lúc nhìn thấy cô, vẻ mặt của người phụ n ấy lập tức thay đổi, trong ánh mắt như ánh lên chút gì đó kinh ngạc. Ánh mắt của bà ấy như dính chặt trên mặt Vân Vy. Vân Vy ngỡ ngàng chậm lại bước chân, định mở miệng chào hỏi nhưng bà ấy đã vội vàng lướt qua cô.
Chắc là nhận nhầm người rồi. Vân Vy vừa nghĩ vừa đi tiếp.
Nhận nhầm người, cô cũng từng như vậy. Nhìn từ xa rất giống với người quen của mình, nào ngòa lại gần mới phát hiện ra mình nhìn nhầm, thế nên đành phải nhanh chân đi qua người đó.
Lúc Vân Vy đến công ty thì đã là gần trưa, không khí trong công ty vẫn chẳng khác gì thường ngày, ai nấy đều bận rộn tối tăm mặt mũi, hết chạy sang chỗ nọ lại chạy sang chỗ kia. Lát nữa sếp mà nhìn thấy Vân Vy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Bị ăn mắng, bị trừ lương là điều chắc chắn rồi. Đi vào phòng làm việc, Vân Vy ngẩn người kinh ngạc. Trong phòng làm việc trống không, chẳng có lấy một bóng người.
-Vân Vy, nhân viên bộ phận cô đều lên phòng họp tầng hai họp rồi!- một đồng nghiệp ở bộ phận khác nói.
Họp á? Không phải chứ? Vân Vy nhìn đồng hồ. Cô đã muộn ngần ấy thời gian, thế mà chẳng có ai gọi điện cho cô cả, càng không ai thông báo cho cô biết là phải họp. Cô ấn bàn phím, màn hình điện thoại sáng lên, tín hiệu vẫn tốt, máy cũng chẳng giống như là đã bị hỏng.
Cô nghĩ mãi mà không ra lí do giải thích cho chuyện này. Cuối cùng Vân Vy đành phải lấy hết dũng khí gõ cửa phòng làm việc của sếp.
-Mời vào!- giọng nói nghiêm khắc của sếp Vân Vy vang lên.
Cô cẩn thận mở cánh cửa ra.
Sếp Vân Vy ngoảnh mặt ra liếc cô rồi lại quay lại tiếp tục làm việc:- Vân Vy này, có phải bị tắc đường không?
Đây là điềm báo cho thấy cô sẽ bị sếp mắng mỏ. Trước tiên đưa ra một nguyên nhân cho người ta, nếu đáp là “Vâng”, bà ấy nhất định sẽ hỏi vặn lại là thế tại sao người khác không đến muộn; còn nếu đáp là không thì chẳng còn lí do nào tốt hơn cả.
Mỗi khi kiểm tra độ chuyên cần của các nhân viên trong công ty vào mỗi thứ hai hàng tuần, cô luôn phải đi theo sếp. Thế nên những gì mà bà ấy nói cô đều nắm rõ như lòng bàn tay. Lần nào cô cũng đều chỉ điểm ọi người chớ mắc vào những cái bẫy ngôn ngữ do sếp đặt ra, thứ hai nhất định phải đi làm đúng giờ. Thế mà thật không ngờ, cuối cùng người rơi vào bẫy lại chính là cô. Bình thường đều là cô cứu giúp người khác, giờ biết ai sẽ đứng ra bảo vệ cô đây?
Đã vậy cô sẽ im lặng cho lành. Cô đưa tập tài liệu mà Giang Nhan nhờ chuyển cho sếp, biết đâu bà ấy sẽ vì thế mà bỏ qua không truy cứu chuyện này nữa?
Còn chưa đợi cô kịp nói rõ là của Giang Nhan chuyển đến thì bà ta đã nheo nheo mắt, đón lấy xấp tài liệu ở trên tay cô, mở ra xem. Chẳng mấy chốc trên miệng bà ta đã nở một nụ cười mãn nguyện: -Vân Vy, vất vả cho cô rồi!- nói rồi bà ta đưa tay lên xem đồng hồi rồi nói: -Cuộc họp sắp kết thúc rồi, cô mau lên đó xem sao!
Những lời nói ân cần của sếp khiến cho Vân Vy cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Chẳng nhẽ cô lại may mắn gặp đúng lúc sếp đang vui?
Vân Vy ngẩn ngơ mở cửa đi ra ngoài, tayuốn sổ ghi chép về cuộc họp, đi thẳng lên phòng họp tầng hai. Cô ôm những thắc mắc đó vào trong phòng họp.Cuối cùng cô cũng hiểu ra được đôi chút vấn đề.
Ngồi trước đầu bàn hội nghị là hai người: Boss và Giang Nhan trong bộ vét thẳng thớm.
Cô đứng ngây người ở bên ngoài cửa, nhìn Giang Nhan ung dung giải đáp từng vấn đề. Nụ cười trên môi anh rất nhẹ, khóe môi chỉ hơi nhếch lên, tư thế vô cùng nho nhã và lịch lãm.
Boss lên tiếng: -Mọi người tận dụng thời gian, còn có gì không hiểu thì có thể hỏi riêng.
Trong phòng họp chật kín người ngồi. Tiểu Thu khó khăn lắm mới đẩy được một anh chàng đồng nghiệp ra để kéo Vân Vy vào.
-Sao giờ cậu mới đến?- Tiểu Thu thì thầm hỏi. Cô nhìn Vân Vy từ đầu tới chân bằng ánh mắt ngờ vực: -Nghe nói cậu đi lấy tài liệu cho Giang Nhan, có thật không?
Vân Vy ngây người giây lát rồi gật đầu. Hóa ra Giang Nhan đã nói như vậy với sếp của cô. Anh đã nghĩ ra một lí do vô cùng xác đáng cho hành vi đi muộn của cô.
Tiểu Thu hình như đã phát hiện ra điều gì liền hỏi tiếp: -Chẳng mấy khi thấy cậu ăn mặc tùy tiện như thế này, chẳng phải cậu rất thích mặc đồ công sở sao?
Không biết có phải vì chột dạ không mà mặt Vân Vy đỏ bừng lên.
-Hồi sáng tớ gọi điện đến nhà cậu mà không có người nhận, cậu đi đâu thế hả?- Tiểu Thu tỏ ra vô cùng sắc sảo. Làm bạn với nhau đã bao nhiêu năm, chẳng nhẽ cô không nhận ra được sự khác thường ở Vân Vy?
-Không phải là tối qua cậu không ở nhà đấy chứ?
Vân Vy cuống quýt giải thích: -Tớ không ở nhà thì ở đâu?
-Sao cậu phải cuống lên như thế? Sao tớ càng nghe càng thấy nghi ngờ nhỉ?- Tiểu Thu nói xong liền ngoảnh đầu sang nhìn Giang Nhan.
-Vân Vy này, tớ phát hiện ra là ai ai cũng đều thích Giang Nhan. Không biết ai mà tốt số được làm bạn gái anh ấy nhỉ?-Tiểu Thu đang bóng gió gì đây.
-Vân Vy, không phải là cậu không thích mẫu người như vậy đâu nhỉ?
Sao có thể không thích cho được? Thật không ngờ lúc trả lời câu hỏi, sự kiên nghị và khôi ngô của anh càng được bộc lộ rõ ràng, nói năng rành mạch, lí lẽ rõ ràng….dường như cho dù đối phó với bất kì chuyện gì anh cũng có thể giải quyết một cách đơn giản.
Thế nhưng cô lại là một người ngay cả tự giới thiệu về bản thân cũng cảm thấy căng thẳng. Lúc đi học chẳng phải là người nổi bật gì, khi đi làm rồi cũng vẫn chỉ là một “nhân vật phụ”, chẳng bao giờ có thể tỏa sáng giống. Giang Nhan thì khác, anh đi đến đâu là tỏa sáng đến đấy.
Cô từng nghĩ, cho dù thế nào cũng phải tìm một người có học, thông minh làm chồng. Có như vậy mới có thể bù đắp được những khiếm khuyết của mình. Nhưng về sau cô mới phát hiện ra rằng đó chẳng qua chỉ là những mơ mộng hão huyền của một đứa con gái mới lớn.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, bỗng nhiên khóe môi cô chợt nhếch lên, để lộ một nụ cười. Vân Vy ngẩng đầu lên, dường như ánh mắt của Giang Nhan đang hướng về phía cô, đôi mắt sâu thẳm dường như đang lăn tăn gợn sóng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, có rất nhiều người tiếp tục vâquanh anh đưa ra câu hỏi.
Vân Vy đứng một bên lắng nghe. Đó là những câu hỏi đơn giản về nghiệp vụ. Vân Vy vốn định đến giải thích giúp Giang Nhan đôi lời nhưng lại bị đám đông chen lấn đẩy ra.
-Thôi đừng đợi nữa!- Tiểu Thu kéo cánh tay Vân Vy: -Xem ra sếp chuẩn bị bỏ tiền mời Giang Nhan đi ăn rồi!
-Đi thôi! Giang Nhan của cậu không chết đói đâu mà lo. Thế nhưng chúng ta sắp chết đói hết rồi đây!
Nhìn đám người vây xung quanh Giang Nhan, Vân Vy thầm nhủ, chắc là trưa nay Giang Nhan không có thời gian mà nghỉ ngơi rồi!
-Bên công ty A phái người đến đây phối hợp, Boss không mừng mới lạ!- Tiểu Thu vừa nói vừa lôi Vân Vy đi.
Vân Vy và Tiểu Thu tìm một nhà hàng khá sạch sẽ.
-Tối qua tớ vừa về nhà là mẹ tớ đã sắp xếp một buổi xem mắt cho tớ. Đối phương xấu thì đừng hỏi! Tóc trên đầu thì rụng sạch, béo ục ịch như một con lợn, ăn thì như hổ lốn. Cho dù lương của hắn ta có lên đến 30 vạn một tháng thì tớ cũng xin kiếu!
Tiểu Thu nhìn thấy Vân Vy có vẻ không mấy để tâm liền tò mò hỏi: -Vân Vy, tớ nói cậu đấy, thích thì theo đuổi đi! Có gì để mà phải đắn đo? Đời người có mấy lần gặp mặt, gặp được một người như Giang Nhan rồi còn không biết đường mà nắm lấy. Cứ chần chừ mãi có ngày hối không kịp đâu! Người ta không thể mãi đứng ở đó chờ đợi cậu, tuyệt đối đừng đắn đo mãi, bỏ lỡ mất tuổi thanh xuân của mình!
Những câu khuyên nhủ người khác như vậy cô cũng biết nói. Vân Vy nhấp một ngụm nước chanh ở trong miệng: -Cứ thích là có thể sao?
Tiểu Thu trợn tròn mắt: -Tình yêu chẳng phải là nam thích nữ yêu hay sao, thích mà còn không được thì cái gì mới được?
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, con người đâu phải đang sống trong một thế giới phi hiện thực? Nửa đêm giật mình tỉnh khỏi cơn mộng mị, có ai biết được nỗi đau khổ trong lòng cô?
-Anh ấy chuẩn bị kết hôn rồi!- cuối cùng cô cũng thốt lên lời. Cô vẫn để tâm đến anh. Trước đây lúc còn ở bên Giang Nhan, giữa hai người chẳng có bất kì ai. Thế mà giờ Giang Nhan đã có Khang Di bên cạnh, sao cô có thể thản nhiên không nghĩ đến chuyện này?
-Anh ấy sắp kết hôn thì có làm sao?- Tiểu Thu giật phắt lấy cái cốc trên tay Vân Vy: -Cậu đừng có mà bi quan như thế có được không? Đừng nói là sắp kết hôn, cho dù có kết hôn rồi vẫn còn có li hôn mà!
-Cậu nói dễ thế, đây có phải là viết tiểu thuyết đâu mà thay đổi dễ dàng được!
Tiểu Thu nhíu mày:- Vân Vy, cậu có thể nghĩ cho bản thân mình một chút được không hả? Nếu như cậu yêu anh ấy, không thể không có anh ấy, vậy thì cứ mặc kệ tất cả. Ích kỉ một lần, mặc kệ những người khác!
Yêu một người chẳng phải là muốn cho người đó được hạnh phúc sao? Câu này nói thì dễ mà làm sao quá khó?
-Vân Vy, cô có bưu kiện chuyển phát nhanh, tôi để cho cậu ta vào trong đó rồi đấy!- buổi chiều, cô nhận được điện thoại của phòng trực bản.
-Vâng ạ, cám ơn chú!- Vân Vy khách sáo cám ơn.
Một bó hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa, nhiều đến mức đếm không xuể. Những bông hồng đỏ thắm được bọc bằng giấy màu xanh nhạt. Trên bó hoa còn kẹp một tấm bưu thiếp, đề tên là Triệu Dương. Triệu Dương chẳng báo trước mà đột ngột gửi hoa cho cô là để mang đến cho cô một sự bất ngờ.
Đứng ở cửa công ty nhận hoa, Vân Vy nhận được bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ. Cô ngại ngùng ôm bó hoa đi qua đường hành lang, bất chợt gặp Boss đang tiễn Giang Nhan ra về.
Vừa nhìn thấy Giang Nhan, Vân Vy đã bối rối không biết nên vứt bó hoa trong tay cô đi đâu. Thật là trùng hợp, sao lại gặp Giang Nhan đúng vào lúc này cơ chứ. Chỗ hoa tươi này, cô phải giải thích ra làm sao đây?
Trên đoạn hành lang này chẳng có chỗ nào cho cô trốn đi cả, thế nên cô đành cắm mặt xuống đất mà đi.
Trước ánh mắt lẩn tránh của cô, Giang Nhan tỏ ra vô cùng điềm đạm.
Hai người cứ như thể chẳng ai quen ai. Bó hoa ấy cũng giống như là không khí, chẳng ai nhìn thấy cả. Vân Vy ôm chặt lấy bó hoa, cúi gằm mặt xuống, những cánh hoa quệt cả vào mặt cô.
Cô vốn định cứ thế này mà âm thầm đi vào văn phòng, nào ngờ Boss đột nhiên cất lời: -Vân Vy à, lại bạn trai gửi tặng hoa hả?
-Giờ các đôi tình nhân sao mà lãng mạn thế! Nghe nói bạn trai cô cũng làm cùng ngành với chúng ta hả? Cũng tốt, có thời gian rảnh có thể trao đổi nghiệp vụ với nhau, nhờ anh ta giúp đỡ cô. Đúng là một chuyện tốt!
Nghe những lời này cô bỗng thót cả tim.
Nụ cười của Vân Vy như đông cứng lại, tiếng giấy bọc hoa sột soạt theo sự chuyển động của bàn tay cô. Cô len lén ngước mắt nhìn Giang Nhan, chỉ thấy Giang Nhan đang cúi đầu chỉnh sửa lại tay áo của mình, những ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ qua hàng khuya màu đen, trông có vẻ rất thờ ơ.
Vì anh không nhìn cô nên cô chẳng có cơ hội nào để mà giải thích. Cổ họng của cô tự nhiên thấy khô đắng.
Cuối cùng thì Boss cũng chịu đi. Vân Vy nhìn theo cho đến khi bóng Giang Nhan khuất hẳn khỏi tầm nhìn của mình.
Chắc chắn Giang Nhan rất giận dữ. Cứ nhớ đến hàng lông mày nhăn tít lại cùng đôi mắt sâu thẳm của anh, Vân Vy lại không thể nào nghĩ lạc quan được.
Giang Nhan sẽ nghĩ về cô như thế nào đây?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nếu như giải thích rồi mà Giang Nhan lại chẳng để tâm thì chẳng phải là cô đã tưởng bở hay sao? Nhưng mà nếu không giải thích thì…. Cuối cùng cô vẫn gửi cho anh một tin nhắn: “Tôi không định giữ lại bó hoa đó”.
Nếu như anh ấy gửi tin lại cho cô, cô sẽ giải thích rõ ràng chuyện cô với Triệu Dương cho anh biết.Thế nhưng cô sốt ruột chờ không biết bao nhiêu lâu mà vẫn không thấy anh nhắn tin lại.
Tiểu Thu thích thú chọc ghẹo Vân Vy: -Không có tình cảm với người ta sao phải vội vàng giải thích mà làm gì? Lại còn ngơ ngơ như người mất hồn vì không nhận được tin nhắn của người ta nữa chứ?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Vân Vy, Tiểu Thu lại không đành lòng trêu bạn nữa, vội lên tiếng an ủi: -Thôi đừng ngh nữa! Hay là gọi điện thoại đến hỏi thử xem.
Vân Vy chần chừ hồi lâu rồi mới ấn phím gọi, điện thoại đã thông nhưng không thấy có người nghe.
-Chắc là đang họp nên không tiện nghe điện thoại!- Tiểu Thu đứng bên cạnh nói.
Vân Vy gật đầu, chắc là như vậy rồi! Công ty A hợp tác với tập đoàn E, Giang Nhan lại là nhân vật chủ chốt, lại mất nửa ngày trời ở bên này rồi, giờ về đến công ty chắc đang ở chỗ sếp bàn bạc công việc cũng nên.
Đợi lát nữa rồi gọi lại vậy! Cô gần như ngồi lặng đi đếm thời gian trôi. Mười phút trôi qua rồi, cô cảm thấy nên đợi thêm chút nữa. Nửa tiếng đã qua rồi, cô lại vội vàng ấn phím gọi.
Vẫn không có người nghe.
Cả buổi chiều, cô đã gọi đi năm cú điện thoại liền. Các đồng nghiệp khác đều đã ra về, thế nhưng cô vẫn ngồi lì ở trong văn phòng. Lúc đang gọi lần nữa thì điện thoại bị ngắt giữa chừng.
Lần này thì Tiểu Thu chẳng biết an ủi bạn ra làm sao nữa.
Nghe nói người tài giỏi thường có lòng tự trọng rất cao, có lẽ cô nên sớm nói cho Giang Nhan biết những chuyện có liên quan đến Triệu Dương. Thế nhưng trong thời gian họ qua lại với nhau, Vân Vy làm gì có cơ hội mà giải thích chuyện này với anh.
Cô cứ tưởng rằng chuyện giữa mình và Triệu Dương đã sớm kết thúc rồi, nào ngờ chuyện này vẫn chưa được xử lí dứt điểm, đã thế còn vô tình động chạm đến Giang Nhan nữa. Chắc chắc Giang Nhan sẽ nghĩ rằng cô đang đùa cợt với anh. Nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Giang Nhan là trong lòng cô lại nóng như lửa đột, cô vô cùng sợ hãi Giang Nhan sẽ đối xử với cô như một người qua đường.
Cô cảm thấy đầu óc vô cùng rối bời, tư tưởng hỗn loạn. Đặc biệt là lúc sếp bảo Vân Vy phô tô tài liệu mà Giang Nhan đã gửi đến. Nhìn những xấp tài liệu ở trên tay, không hiểu sao trong lòng cô lại vô cùng chua xót.
Sếp đã cầm xấp tài liệu đi rồi, ấy thế mà Vân Vy vẫn đứng ngẩn ra ở đó, nhìn trân trân vào màn hình điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng reo lên.
Vân Vy bắt đầu cuống lên.
-Vân Vy à….- Triệu Dương nói như thăm dò: -Em đã nhận được hoa anh tặng chưa?
Cô khó nhọc giấu đi tâm trạng lo âu của mình: -Em nhận được rồi!
-Tối nay em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát!
Trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cô với Tiểu Thu, thế nên cô chẳng có gì phải e ngại: -Anh nói luôn ra đi!- cô ngập ngừng một lát rồi nói thẳng: -Triệu Dương, tôi thấy chúng ta không hợp nhau!
Triệu Dương im lặng hồi lâu rồi nói: -Vân Vy, có phải ngay từ đầu em đã muốn nói như vậy với anh không? Thái độ không nóng, không lạnh, vô cùng thờ ơ. Có phải em sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh không? Thế nên ngay cả cách từ chối một người em cũng lương thiện đến vậy. Vân Vy, em giống như một đứa trẻ con, mà đôi khi trẻ con nói mà không nghĩ. Thế nên anh không thể coi đó là thật được!
Vân Vy khẽ cắn môi: -Không phải, tôi không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy chúng ta không hợp nhau!
-Anh biết!- Triệu Dương cười cười: -Chúng ta qua lại với nhau mà không có nền tảng tình cảm, thế nhưng chúng ta có thể nắm tay nhau đi tiếp, trừ phi trong lòng em đã có người khác!
-Có…- cuối cùng thì Vân Vy cũng chịu mở miệng nói sự thật: -Trong lòng tôi có một người mà tôi mãi mãi không bao giờ quên được, vì vậy tôi không thể nào chấp nhận người khác được!
Triệu Dương lặng thinh hồi lâu không nói. Đúng vào lúc Vân Vy định cúp máy thì đột nhiên Triệu Dương lên tiếng.
-Thực ra anh cũng có một người mà anh mãi mãi không thể nào quên được. Em còn nhớ anh đã nói với em rằng anh từng bị tai nạn xe không? Trong lần tai nạn ấy anh đã mất đi người mà anh yêu thương nhất đời. Cô ấy đã ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh anh. Vân Vy à, anh thường cảm thấy cho dù là mất đi hay bị ép phải mất đi thì tất cả đều đã là quá khứ, chúng ta phải bước ra khỏi quá khứ. Chúng ta không thể lấy nỗi đau quá khứ để trừng phạt chính bản thân mình được. Nếu cứ như vậy, ngoài người đó ra, trong lòng em sẽ luôn nghĩ rằng chẳng ai có thể phù hợp với mình. Vậy thì mãi mãi chúng ta không thể thoát khỏi thương đau.
Những điều mà Triệu Dương nói vô cùng có ý nghĩa, khiến cho Vân Vy cảm thấy nếu như không phải là cô đã ngược dòng thời gian trở lại quá khứ thì có lẽ cô đã tưởng rằng Triệu Dương đã hiểu thấu quá khứ của cô, nếu không thì tại sao những điều anh ta nói lại có vẻ đồng cảm với quá khứ của cô như vậy?
Sự từ chối của Vân Vy bỗng trở nên yếu ớt.
-Cho dù em có từ chối anh đi nữa thì em cũng vẫn phải đối mặt với anh, để anh thực sự nản lòng. Vân Vy, không phải em chẳng có dũng khí để đối mặt với anh đấy chứ?
Vân Vy cúp điện thoại. Triệu Dương nói đúng, cô không nên cứ mãi thu mình lại. Một Vân Vy mạnh bạo trước đây đã đi đâu mất rồi?
Cô vào văn phòng thu dọn đồ đạc, nhân tiện nói với Tiểu Thu:- Tối nay tớ không thể đi dạo phố với cậu rồi!
-Dạo phố là chuyện nhỏ…- Tiểu Thu cũng biết là tâm trạng của Vân Vy không được tốt, thế nên mới đề nghị như vậy. Thấy Vân Vy nói xong liền xách túi định đi, Tiểu Thu liền chạy đến hỏi:-Vân Vy, cậu định đi đâu?
-Công ty của Giang Nhan…- Vân Vy ngắn gọn đáp.
Tiểu Thu mở to mắt: -Đã mấy giờ rồi mà cậu còn định đến đó? Có khi anh ấy đã không còn ở công ty nữa rồi!
-Chẳng may anh ấy vẫn ở đó thì sao? Dù gì cũng phải thử mới biết được!
-Vân Vy à…- Tiểu Thu nhíu mày: -Cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lí. Anh ấy không nhận điện thoại, chứng tỏ điều gì? Giờ cậu đi tìm anh ấy, nói không chừng anh ấy cũng chẳng muốn gặp cậu. Hà tất phải làm vậy? Chuyện này cứ để thư thư đã….
-Tớ đã để mất một cơ hội giải thích…- Vân Vy mỉm cười: -Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không làm sao đâu! Nếu như anh ấy không có ở công ty, tớ sẽ đến nhà tìm anh ấy. Nói tóm lại là trong hôm nay nhất định tớ phải tìm thấy anh ấy.
Công ty A nằm ở khu trung tâm khá tấp nập. Vân Vy đi xuống khỏi tàu điện ngầm, đứng ngây ra ở ngã rẽ, tìm kiếm lối đi dẫn đến công ty A. Mặc dù sống độc thân đã mấy năm rồi nhưng khả năng phân biệt hướng của cô vẫn chẳng có gì tiến bộ. Sau khi hỏi thăm mấy người, cuối cùng cô cũng tìm được đường đến công ty A.
Công ty hàng đầu, nơi tụ hội của các nhân tài trong giới quả nhiên không đi làm và ra về đúng giờ như những công ty khác. Cô đứng một lúc ngoài cửa đã nhìn thấy có mấy người từ trong công ty đi ra.
Cô vội vàng chạy đến hỏi thăm: -Chào anh, làm phiền anh một chút, tôi cần tìm Giang Nhan của tổ Maketing, xin hỏi anh ấy còn ở trong phòng làm việc không ạ?
Người được hỏi nghe xong liền cười đáp: -Cô tìm Giang Nhan à, hình như anh ấy không có ở trong văn phòng. Cô có thể đến phòng trực ban nhờ người ta tìm giúp xem sao!
Cô khẽ nói cám ơn.
Chế độ quản lí của công ty A vô cùng nghiêm ngặt. Cho dù là đến thăm hỏi cũng phải liên hệ với đối phương trước mới được vào công ty, huống hồ giờ đã là giờ tan ca rồi.
-Trong phòng làm việc không có ai nghe máy, chắc là đã về hết rồi. Cô gọi di động của anh ta xem sao?
-Di động của anh ấy tắt máy rồi- cô giải thích.
-Thế thì hết cách rồi! Cho dù có cho cô vào thì cô cũng không thể đi từng phòng mà tìm được!
-Thế thì tôi đứng ở đây đợi có được không?- cô vẫn không nản lòng.
-Cô muốn đợi thì cứ ở đây mà đợi!
Cô ngồi bên trong phòng trực ban nhìn ra ngoài, cánh cửa sổ rất to có thể giúp cho cô nhìn rõ mọi thứ bên ngoài. Vân Vy nhìn thấy có rất nhiều xe từ trong công ty đi ra nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của anh đâu cả.
-Này cô ơi, đã muộn lắm rồi, có lẽ Giang Nhan đã về rồi!
Vân Vy đứng dậy nói:-Vậy thì cháu về đây, xin lỗi đã làm phiền chú ạ!- cô cúi đầu lí nhí cám ơn rồi đẩy cửa bước ra.
Trên đường phố người qua lại rất đông đúc.Cô vốn tưởng rằng khoảng cách giữa anh và cô đã được thu hẹp lại, ai mà ngờ được vẫn chỉ là tưởng bở.