Hãy để anh ở bên em

Chương 10


Bạn đang đọc Hãy để anh ở bên em – Chương 10

Hãy để anh ở bên em
Vân Nghê
previous page next page
Chương 9: Lưỡng nan
 
 
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô.
 
 
– Vân Vy, em có bị làm sao không? Có chỗ nào khó chịu không? Cô bị lắc tới mức không thể không định thần lại. Đôi lông mày của Tô Tần nhíu lại, khuôn mặt khôi ngô ánh lên sự lo lắng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế này của Tô Tần.
 
 
– Em không sao! – Cô khó nhọc nở nụ cười gượng gạo: – Thật đấy, em không sao!
 
 
Bàn tay cô vừa khẽ động đậy, cảm giác như những giọt nước mắt đang lăn xuống. Hóa ra ban nãy cô đã khóc thật
 
 
– Anh có sao không?
 
 
Tô Tần lắc đầu:
 
 
– Em ra trước đi, gọi mấy người đến giúp rồi nghĩ cách đưa anh ra.
 
 
Lúc này Vân Vy mới phát hiện, cú va chạm lúc nãy mặc dù không làm cô bị thương nhưng đã khiến cho chân của Tô Tần bị thương nặng, không thể nào động đậy được.
 
 
Cấp cứu nhanh chóng được gọi đến. Nguyên nhân gây ra vụ tai nạn là một chiếc xe ô tô chở hàng đã đâm phải một chiếc ô tô con đi ngược chiều, những xe phía sau vì phanh không kịp nên đã kéo theo một vụ tai nạn liên hoàn.
 
 
Xe của Tô Tần đâm vào hàng rào chắn có thể nói là may mắn lớn. Trong vụ tai nạn này, một chiếc xe con và xe tải đâm vào nhau, sau đó lại đâm liên tiếp vào các xe ở bên cạnh, sau hai cú va đập cực mạnh, thân xe gần như đã nát bét.
 
 
– Để em giúp anh lấy đồ ở trong xe ra, anh còn để cái gì quý ở trong xe không?
 
 
Đồ đạc của Tô Tần quả là nhiều. Trong ngăn kéo xe còn có một xấp tiền mặt vứt lung tung, bên cạnh chỗ ngồi còn có mấy món đồ trang sức không biết có phải làm bằng vàng thật hay không nữa… Cô vội vàng thu hết những món đồ đó lại, đang định ra khỏi xe thì nhìn thấy nhân viên cứu thương đến.
 
 
– Cô là người nhà bệnh nhân
 
 
– Tôi là bạn của anh ấy!
 
 
– Bạn cũng được, cô mau giúp chúng tôi khuyên anh ta, anh ta nhất định không chịu tới bệnh viện kiểm tra.
 
 
Mọi người đều bận tối mắt tôi mũi, thế mà Tô Tần còn thản nhiên ngồi trên cáng, châm một điếu thuốc lên hút.
 
 
– Sao thế? – Cô hỏi.
 
 
Tô Tần nhìn Vân Vy rồi nói:
 
 
– Em đến đúng lúc lắm, em gọi cho anh một chiếc taxi đến đây, bảo lái xe nhân tiện mua một cái xe lăn, anh sẽ trả cho ông ta gấp mười lần.
 
 
– Anh định làm gì hả?
 
 
Tô Tần thong dong nhả khói, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói – Còn có thể làm gì nữa? Sắp thi đấu đến nơi rồi, chẳng mấy khi hai câu lạc bộ này thi đấu với nhau đấy, nhất là lại gặp nhau trong trận chung kết nữa chứ!
 
 
Vân Vy dở khóc dở cười:
 
 
– Tô Tần, giờ anh phải đến bệnh viện kiểm tra. Rốt cuộc là thi đấu quan trọng hay là sức khỏe của bản thân quan trọng hơn? – Cô nghĩ câu hỏi này ngay cả học sinh lớp một cũng có thể trả lời được, thế mà sao Tô Tần lại không biết cái nào nặng, cái nào nhẹ thế nhỉ?
 
 
Tô Tần còn ngang bướng hơn cả
 
 
– Không được, anh chờ lâu lắm rồi mới có một trận hay như hôm nay. Hơn nữa cũng chỉ bị thương ở chân thôi mà!
 
 
– Không kiểm tra thì làm sao biết được những chỗ khác có bị thương hay không?
 
 
Điệu bộ Tô Tần thản nhiên như thể sự lo lắng của mọi người đều là thừa thãi.
 
 
– Nếu không thì thế này đi, điện thoại của em có radio, em sẽ tìm kênh tường thuật trực tiếp trận thi đấu này cho anh nhé!
 
 
Tô Tần cười khẩy:
 
 
– Anh mà muốn nghe tường thuật thì cần gì phải mua vé? Vân Vy bực bội trước vẻ thản nhiên của Tô Tần:
 
 
– Dù sao bây giờ anh cũng không thể đi được, em cũng sẽ không gọi điện giúp anh đâu! Anh mau mau đến bệnh viện làm tra nếu như không có vấn đề gì thì anh muốn đi đâu cũng được chẳng ai cấm đoán anh đâu!
 
 
Tô Tần nhíu mày, bực bội gắt:
 
 
– Đưa điện thoại đây, anh không cần em giúp!
 
 
Điện thoại của Tô Tần để ở trong xe, Vân Vy vừa mới lấy ra được.
 
 
– Không được! – Vân Vy thẳng thừng từ chối.
 
 
Vẻ mặt của Tô Tần có chút đáng sợ:
 
 
– Vân Vy, đây là trận đấu mà anh đã chờ để xem mấy năm rồi đấy!
 
 
Cô vẫn một mực kiên quyết:
 
 
– Kể cả là mấy năm cũng vậy, có những vết thương bên ngoài không nhìn thấy được, bắt buộc phải đến bệnh viện kiểm tra. Mặc kệ anh nói gì em cũng không để anh đi đâu! – Cô đi đến bên cạnh, đẩy cáng của anh đến gần xe cứu thương, anh bác sĩ cứu thương đứng ở bên cạnh thấy vậy liền chạy đến giúp cô.
 
 
Tô Tần ngồi trên cáng có phần sốt ruột:
 
 
– Vân Vy à, trận thi đấu lần này anh với một người bạn trước đây đã hẹn với nhau rồi, phải ngồi hàng ghế đầu xem cho rõ. Nếu như không phải cậu ấy đã không còn thì anh đã không gọi em đi cùng…
 
 
Nghe Tô Tần nói vậy, bàn tay Vân Vy chợt run lên.
 
 
– Bọn anh đã hẹn nhau vào năm nay, năm 2010, năm mà cậu ấy định kết hôn sẽ đến xem trận thi đấu giữa hai câu lạc bộ này, nếu như anh thua, anh sẽ phải giúp cậu ta uống hết rượu mời của khách trong đám cưới của cậu ta.
 
 
– Mặc dù cậu ấy đã không còn nhưng mỗi câu cậu ấy nói anh đều nhớ rất rõ. Mấy nguyện vọng vớ vẩn của cậu ta anh đều tìm mọi cách để thực hiện giúp!
 
 
Sắc mặt của Tô Tần càng lúc càng khó coi, đôi mắt thuôn dài nhìn cô, trong ánh mắt là sự phẫn nộ xen lẫn mỉa m
 
 

– Đừng tưởng rằng ai cũng có lòng dạ sắt đá, cái gì cũng có thể bỏ qua, cái gì cũng có thể thờ ơ không để ý đến.
 
 
Những ngón tay của Vân Vy đang run lên, các đầu ngón tay lạnh ngắt.
 
 
Cho dù là ai, bị người khác ép buộc cũng đều có thể đánh mất bình tĩnh. Hơn nữa những điều Tô Tần nói lại là sự thật.
 
 
Vân Vy đứng lặng người, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều đang xa cô dần. Cô mệt mỏi lắm, mệt mỏi đến mức không thể cử động được nữa, chỉ biết lặng đi nghe những lời nói đó.
 
 
Mãi cho đến khi nhân viên cứu hộ hỏi:
 
 
– Thế nào? Hai người đã cân nhắc kĩ chưa? Chúng tôi không thể cứ đứng đợi như thế này được!
 
 
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên:
 
 
– Giờ đến bệnh viện kiểm tra, ngộ nhỡ có chuyện gì, chẳng ai gánh vác được trách nhiệm đâu.
 
 
– Thế cũng phải, chỉ có điều chúng ta không thể ép buộc anh ấy được!
 
 
Vân Vy đứng khựng lại ở đó.
 
 
Vân Vy gật đầu:
 
 
– Tôi biết ngập ngừng: – Xảy ra chuyện này, tâm trạng anh ấy cũng không vui, thực sự xin lỗi các anh!
 
 
Nói rồi cô quay sang nói với Tô Tần:
 
 
– Cho dù có là cuộc hẹn quan trọng thì cũng không quan trọng bằng mạng người. Em nghĩ chẳng ai muốn thấy anh xảy ra chuyện cả, nếu như anh xảy ra chuyện, em mới thật sự không biết…
 
 
Không biết ăn nói với Giang Nhan ra sao.
 
 
Cô chớp chớp mắt, hai mắt cay xè. Vân Vy vội vàng ngoảnh mặt đi nơi khác, giả vờ như không có gì xảy ra.
 
 
Thực ra vết thương của Tô Tần không quá nghiêm trọng đên mức phải thông báo cho người nhà anh biết. Nhưng chẳng mấy chốc, cái tin Tô Tần phải vào viện đã bị giới truyền thông biết được. Mới đầu chỉ là những phóng viên đến đưa tin về vụ tai nạn, nhưng chẳng mấy chốc, đám săn tin ùa đến nhận ra trong số các xe bị nạn có cả xe của Tô Tần.
 
 
Những người đên thăm Tô Tần phần lớn đều là hồng nhan tri ki của anh, tiếp theo đó là một toán những người bạn trong giới làm ăn của anh. Người nào người nấy đều xách hoa tươi, hoa quả đến thăm, chen chúc trong phòng bệnh hỏi han này nọ tình trạng của anh, nhất là mấy cô gái xinh đẹp kia, cô nào cô nấy mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, vừa nhìn thấy Tô Tần, câu đầu tiên đều là:
 
 
– Tô Tần, anh không sao chứ? – Về sau mấy cô gái xinh đẹp này lần lượt kéo nhau ra ngoài hành lang, thi nhau lấn át, châm biếm, chọc tức nhau.
 
 
Đến lúc cần giúp đỡ thì bọn họ biến đi hết sạch, chỉ còn một mình cô chạy lên chạy xuống lo việc kiểm tra sức khỏe của Tố Tần.
 
 
N kiểm tra quan trọng đều yêu cầu người nhà bệnh nhân đến cửa chờ kết quả. Vân Vy cứ phải chạy qua chạy lại để chờ xem có kết quả chưa. Mỗi lần chạy về phòng bệnh Vân Vy lại thấy có một tốp người mới đang vào thăm Tô Tần.
 
 
Những kiểm tra sơ bộ của Tô Tần đã được làm xong, ngoài vết thương lại bị rách da ở chân ra thì không còn vết thương nào khác. Vân Vy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
 
Bệnh viện đã chuẩn bị phòng bệnh VIP cho Tô Tần. Thậm chí họ còn mời đến những bác sĩ có danh tiếng trong ngành để điều trị cho anh. Chẳng bao lâu sau, trợ lí của Tô Tần cũng chạy đến, cùng nghiên cứu bệnh án của anh với bác sĩ điều trị. Vân Vy đứng ở trên hành lang nghe thấy họ nói chuyện, đại khái họ nói rằng bởi vì tập đoàn Tô Thị không có bệnh viện ở đây nên sẽ chuyển Tô Tần vào bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
 
 
Bác sĩ điều trị đề nghị:
 
 
– Tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên đưa Tô Tần đến bệnh viện trước đây đã làm phẫu thuật cho cậu ấy, bên đó hiểu rõ tình trạng cúa bệnh nhân. Nhưng đây chỉ là ý kiến của riêng tôi, còn phải chờ quyết định của bản thân bệnh nhân và người nhà nữa.
 
 
Người trợ lí vội vàng đáp:
 
 
– Tổng giám đốc Tô và phu nhân tương đối bận, chuyện này tôi phải gọi điện về thông báo, lát nữa mới có kết quả!
 
 
Người trợ lí dẫn người đến thay cô giải quyết các vấn đề của Tô Tần. Cuối cùng thì cô cũng có thể nghỉ ngơi được rồi. Vân Vy chậm rãi đi bộ dọc hành lang, vô tình gặp cô y tá nãy ở trong phòng bệnh của Tô Tần đi ngang qua. Nhìn thấy Vân Vy, cô ta liền nói:
 
 
– Chị là Vân Vy phải không? Ban nãy bệnh nhân tìm chị đấy, chị mau đến đó đ
 
 
Cô liền gật đầu:
 
 
– Vâng, tôi đi ngay đây!
 
 
Vân Vy vừa đi đến cửa phòng bệnh, tiếng ồn ào ngoài hành lang lập tức lắng xuống, những người đang ngồi nói chuyện phiếm lập tức bị đuổi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tô Tần. Cô vốn định mở cánh cửa khép hờ kia. Nhưng không hiểu sao bàn tay đưa lên lại khựng lại trong không trung.
 
 
Cô tốt hơn hết vẫn không nên đi vào bên trong, chẳng biết Tô Tần muốn gặp riêng cô để nói chuyện gì? Nghĩ đến những chuyện không vui ban nãy… hay là thôi đi!
 
 
Vân Vy lây đồ của mình gửi ở chỗ y tá rồi giao lại đồ đạc của Tô Tần cho trợ lí của anh.
 
 
Anh trợ lí luôn miệng cảm ơn:
 
 
– Cám ơn cô, nếu không có cô giúp thì thật là…
 
 
Vân Vy lắc đầu:
 
 
– Mọi người đều là bạn bè mà, lúc ấy cũng có tôi ở đó. Anh vào nói với Tô Tần là muộn rồi nên tôi về nhà trước!
 
 
Anh ta nhìn về phía phòng bệnh nói:
 
 
– Đúng lúc tôi cũng định vào đó, hay là cô cùng đi luôn, tự mình nói với giám đốc Tần chẳng phải hay hơn à
 
 
Vân Vy cười:
 
 
– Đã muộn rồi, anh chuyển lời giúp tôi là được rồi, tôi không vào nữa đâu!
 
 
Sau khi tạm biệt trợ lí của Tô Tần, Vân Vy vội vàng bắt xe về nhà. Taxi vừa đi không được bao xa, điện thoại của cô đã đổ chuông. Cô lấy điện thoại ra xem, là của Tô Tần gọi. Cô nhìn màn hình đang chớp nháy liên tục, nghĩ một hồi, vẫn quyết định không nghe. Vừa về đến nhà, Tô Tần lại gọi đến, cô do dự một lát rồi ấn phím nghe.
 
 
– Vân Vy, em đang ở đâu?
 
 
– Em đã về đến nhà rồi… – Cô cố ý nói thật nhẹ nhàng: – Muộn thế này rồi, anh còn chưa ngủ à?
 
 
Tô Tần im lặng một lát rồi nói:
 
 
– Sao em không nói tiếng nào mà đã đi thế?
 
 

– Em tình cờ gặp trợ lí của anh ở hành lang, vì vậy mới nhờ anh ta nói giúp với anh một tiếng!
 
 
Nghe cô giải thích, Tô Tần im lặng hồi lâu.
 
 
– Vân Vy, xin lỗi nhé, những điều hôm nay anh nói em đừng cho là thật!
 
 
Cô đứng ở bên ngoài cửa, lục tung túi xách lên để tìm chìa khóa. Mọi hôm có thể tìm thấy ngay, không hiểu sao hôm nay tìm mãi không ra:
 
 
– Không phải, thực ra những điều anh nói không hề sai!
 
 
Cuối cùng thì cũng tìm ra chìa khóa. Những ngón tay của cô như cứng lại, mãi mà không cắm được vào ổ. Cô một tay cầm điện thoại, một tay xách túi, cảm thấy vai mình càng lúc càng nặng trĩu, nặng tới mức không thể chịu nổi nữa.
 
 
– Là do tâm trạng của anh không được tốt!
 
 
– Không phải. – Vân Vy cười: – Thật sự không phải vậy! Đó là sự thực!
 
 
Cô không biết phải nói thế nào, Tô Tần dường như cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
 
 
Chuyện đã bao nhiêu năm rồi.
 
 
Một giây bất cẩn, chìa khóa trong tay cô rớt xuống đất, cô nhìn những cái chìa khóa văng khắp mặt đất, lòng thầm ngán ngẩm chính bản thân có mỗi một chuyện cỏn con này cũng làm không xong. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng những giọt nước mắt nhu nhược lại lăn dài trên gò má:
 
 
– Tô Tần, thực ra anh nói không hề sai!
 
 
Vân Vy ngắt điện thoại, đi vào trong phòng, thả người xuống giường, nằm yên bất động.
 
 
Tô Tần nói không sai, cô đúng là như những gì anh nói, chẳng có gì để mà phản bác lại anh cả. Giang Nhan đối xử với cô tốt như vậy, cô cứ tưởng rằng cả đời này cô sẽ chỉ yêu một mình anh, từng cử chỉ, lời nói của anh cô đều nhớ rõ, từng hồi ức của hai người đều được cô cất giữ cẩn thận ở trong tim. Cô thật không thể nào ngờ, sẽ có một ngày lại bị nhầm.
 
 
Nhầm tất cả mọi thứ.
 
 
Cô vùi mình trong chăn, cuộn lại như một cái kén.
 
 
Sau khi Giang Nhan xảy ra tai nạn, cô trở về nhà cũng làm y như vậy, cuộn mình trong chăn, nằm yên bất động. Cô nằm trong chăn, khóc không thành tiếng. Trên cơ thể chỗ nào cũng đau đớn. Cô hi vọng đừng có ai đến kéo cô ra khỏi cái kén này, có như vậy cô mới không phải đối mặt với sự thật quá tàn khốc này.
 
 
Thực sự quá tàn khốc!
 
 
Lúc ấy cô chỉ căm hận. Căm hận ông trời tại sao lại mang đến nỗi đau quá lớn như vậy cho cô!
 
 
Chẳng biết Vân Vy đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Khi cô tỉnh lại đã nửa đêm.
 
 
Cô đột nhiên nhớ ra phải gọi điện cho Giang Nhan. Nhớ ra là ở chỗ Giang Nhan giờ đang là ban ngày, cô liền gọi cho anh không chút do dự.
 
 
Điện thoại mới đổ chuông có vài hồi đã thấy có người nghe.
 
 
– Giang Nhan.
 
 
Đầu dây bên kia im lặng.
 
 
– Giang Nhan ơi… – Cô lại gọi tên anh lần nữa, nhưng không nghe thấy có tiếng người trả lời, chỉ có tiếng gì đó rào rào như tiếng mỡ sôi. Vân Vy hoảng hốt hỏi: – Giang Nhan, anh s
 
 
– Không sao, anh không ngờ em gọi cho anh vào lúc này! – Anh mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: – Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?
 
 
– Em không ngủ được! – Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra hình ảnh bên kia bờ đại dương.
 
 
Đột nhiên cô nghe loáng thoáng có tiếng người nước ngoài nói chuyện, sau đó là một hồi tiếng xoong nồi đập vào nhau lẻng xẻng.
 
 
– Giang Nhan oi, sao thế? Có ai đến thế?
 
 
– Bà chủ nhà đấy mà! – Giang Nhan cười cười: – Bà chủ nhà ngửi thấy mùi cháy nên vội vàng lao đến! – Anh ngập ngừng một lát rồi nói bằng giọng trong veo: – Bếp ở nước ngoài không thích hợp để xào rau, khói không thoát ra được… hơn nữa anh lại xào rau nát bét rồi…
 
 
Thật chẳng ngờ chỉ vài phút thẫn thờ mà món rau ngon lành đã bị cháy khét hết cả. Thực ra ngày ngày đều phải đi tiệc tùng, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhớ đến món rau xào cùng ăn với Vân Vy hôm nào, thế nên đã tìm cớ thoái thác. Ai mà biết được chợ ở nước ngoài lại khác chợ trong nước như vậy. Anh phải khó khăn lắm mới mua được đầy đủ những loại rau củ mà hôm trước Vân Vy đã mua, sau đó còn phải mua dụng cụ và gia vị các loại. Nói tóm lại phải mất rất nhiều công sức và thời gian để làm ra món này.
 
 
 
– Anh ra nước ngoài mà vẫn tự nấu ăn à?
 
 
– Ừ.
 
 
– Anh làm món g
 
 
– Những thực phẩm hôm trước mà em dùng làm thức ăn sống cho anh đấy!
 
 
Cô bật cười:
 
 
– Ở đó bao nhiêu đồ ăn ngon, sao anh lại ăn món ấy?
 
 
Giang Nhan cười dịu dàng.
 
 
Tiếng cười của anh đôi khi khiến cho người ta cảm thấy ngưa ngứa như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua mặt. Cô thật là ngốc, sao cô không nghe ra giọng cười này chẳng giống với giọng cười trong kí ức của cô nhỉ? Mặc dù cũng có điểm tương đồng nhưng không thể đồng nhất?
 
 
– Hôm nay anh không gọi điện cho em.
 
 
– Ừ.
 
 
Dạo này anh rất ít gọi điện.
 
 
Cô nheo nheo mắt:
 
 
– Em còn tưởng là mình rơi mất điện thoại rồi chứ! – Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: – Em đã đi xem nhà rồi, cứ tưởng rằng anh sẽ gọi điện hỏi em tình hình, nào ngờ chẳng nhận được điện thoại của anh gì cả!
 
 

– Hôm nay công ty bất động sản ấy đã gọi cho anh rồi!
 
 
Cô không ngờ là công ty bất động sản ấy đã liên hệ với Giang Nhan rồi.
 
 
Vân Vy bật cười:
 
 
– Thế hả, sao em ngốc thế nhỉ, em kí tên vào đó, hợp đồng bắt đầu có hiệu lực, đương nhiên người ta phải thông báo cho chủ nhà chứ!
 
 
Giang Nhan bật cười, tiếng cười trong vắt như tiếng suối:
 
 
– Không phải đâu!
 
 
– Thế thì tại sao? – Vân Vy tò mò.
 
 
Giang Nhan nói:
 
 
– Bởi vì lúc ấy anh đã đưa vào thêm một công đoạn là chờ chữ kí của em, bọn họ tưởng là anh… – Giang Nhan cười không nói tiếp.
 
 
Vân Vy chất vấn:
 
 
– Tưởng anh cái gì?
 
 
Giang Nhan ngập ngừng một lát mới nói:
 
 
– Tưởng rằng anh sợ em, vì thế mới gọi điện báo tin vui cho anh!
 
 
Nhớ đến vẻ bề ngoài lịch lãm và lạnh lùng của Giang Nhan chẳng trách mà người ta lại thấy tò mò. Ngay chính bản thân cô cũng không thể tưởng tượng được rằng một người đàn ông như vậy lại có thể đưa ra một đề nghị
 
 
– Chẳng trách, hóa ra là bị hiểu nhầm!
 
 
– Không phải đâu! – Giọng của Giang Nhan rất khẽ.
 
 
Nghe giọng nói của anh sát ở bên tai, Vân Vy cảm thấy dường như khoảng cách của hai người rất gần. Gần đến mức cô có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của anh.
 
 
– Không phải đâu Vân Vy! – Anh cười: – Là anh sợ, sợ em sẽ gọi điện nói với anh là em không thích, em không muốn căn nhà ấy. Thế nên ngay cả điện thoại cho em anh cũng không dám gọi. Nhận được điện thoại của công ty đó rồi, anh lại sợ em sẽ thay đổi.
 
 
Cổ họng Vân Vy như nghẹn lại, không sao nói lên lời.
 
 
– Căn hộ ấy thật sự quá đẹp, nhất là thiết kế trong phòng bếp và nhà vệ sinh. Em chưa từng nghĩ lại đẹp đến như thế, cho dù có là ai nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ rất thích. Nếu như là của em làm thì em chẳng sợ có ai không thích cả!
 
 
Giang Nhan cười:
 
 
– Không phải vấn đề nằm ở bản thân đồ vật. Không phải cứ tốt thì mọi người đều sẽ thích!
 
 
Vân Vy nhớ lại những gì mà anh đã trải qua lúc còn nhỏ. Đúng vậy, lúc ấy anh ngoan ngoãn như vậy, thông minh như vậy, biết điều như vậy… thế nhưng vẫn bị lãng quên.
 
 
Vân Vy ngây người: Giang Nhan, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?
 
 
– Để lừa em đấy!
 
 
– Cái gì?
 
 
– Lừa lấy trái tim em, có như vậy em mới thích anh! Dùng tất cả của anh để lừa lấy sự yêu thương của em. Thế nên anh mới sợ, sợ em không thích, thế là anh chẳng thể lừa được em. Còn nhớ có một lần em hỏi anh là có phải anh sắp kết hôn không, anh nói với em là phải. Anh vốn định sẽ kết hôn vào ngày 10 tháng 10, căn nhà này anh mua là để cho tương lai. Lúc ấy em hiểu nhầm anh sẽ kết hôn với Khang Di. Thấy em có vẻ buồn, trong lòng anh vui lắm, mặc dù anh biết…
 
 
Cô không buồn vì anh.
 
 
Anh cười, không dám nói tiếp.
 
 
Bàn tay cầm điện thoại của Vân Vy khẽ run run.
 
 
– Sao nữa?
 
 
– Hơn nữa khả năng phân biệt phương hướng của em không tốt, rất dễ lạc đường. Anh sợ một ngày nào đó em lạc đường, anh lại không ở bên cạnh em. Như thế lúc anh về, anh làm sao tìm thấy em được.
 
 
Cuối cùng, cô vẫn mỉm cười đầu hàng:
 
 
– Giang Nhan, anh không được nói với em như vậy!
 
 
Đầu dầy bên Giang Nhan yên lặng.
 
 
Cô gần như có thể tưởng tượng ra đôi mắt lấp lánh như những vì sao của Giang Nhan.
 
 
– Anh nói với em như vậy… có nhiều chuyện em không dám nói ra với anh.
 
 
Thật sự không thể nói ra được.
 
 
Chân của Tô Tần phải làm một phẫu thuật nhỏ. Trước làm phẫu thuật, Vân Vy gọi điện cho Tô Tần hỏi han vài câu. Trong vài phút nói chuyện ngắn ngủi nhưng Vân Vy cũng ong hết cả đầu vì những tiếng ồn ào ở bên Tô Tần. Cô thẩm nhủ không biết Tô Tần đã làm thế nào để chịu đựng được những sự quan tâm nhiệt tình thái quá như thế này?
 
 
Vốn nghĩ chỉ cần đối phó như vậy cho xong, nhưng lương tâm cô cứ cắn rứt mãi. Nếu như không phải Tô Tần che cho cô hôm ấy thì có lẽ anh đã không bị thương như vậy rồi. Vừa hay lúc ấy công ty lại cử người đại diện cho công ty đi thăm khách hàng lớn của công ty, Vân Vy liền sốt sắng nhận lời, dẫn theo hai cô sinh viên đại học xinh đẹp đến bệnh viện.
 
 
Đi thăm bệnh nhân nhưng chẳng biết phải mang theo quà gì. Cầm hộp tổ yến mà Boss đưa cho, cảm thấy quà có hơi sơ sài. Nghĩ đi nghĩ lại, không thể đơn giản quá như vậy được, Vân Vy liền quyết định mua thêm bó hoa tưoi. Cô sinh viên đại học đi cùng đưa ra ý kiến mua thêm một giỏ hoa quả. Thực ra những cái giỏ hoa quả này thực chất đều là làm hàng, bên ngoài thì đẹp mà bên trong thì hỏng hết cả rồi, không thể ăn được nữa, thế nên không thực tế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao Tô Tần cũng đâu thể ăn được hết chỗ hoa quả mà người ta mang đến biếu, chi bằng cứ mua một cái giỏ hoa quả thật to mang đến cho xong.
 
 
Thế nhưng đã xách giỏ hoa quả trên tay rồi mà Vân Vy vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Dù sao thì Vân Vy cũng là bạn của Tô Tần, làm ăn đối phó như vậy thật chẳng ra làm sao. Cuối cùng cô vẫn bỏ giỏ hoa quả xuống, tự mình chạy đến chợ hoa quả gần đó, mua một cái giỏ đựng hoa quả rồi tự tay lựa chọn hoa quả tươi ngon.
 
 
Cô sinh viên đi cùng liền nói:
 
 
– Chị Vân ơi, mua táo Mỹ cho nó sang!
 
 
– Mùa này táo Mỹ nhập khẩu không được ngon!
 
 
– Giỏ hoa quả chỉ cần đẹp mắt thôi chứ có ăn đâu!
 
 
Cô mỉm cười, cũng phải, nhưng cô vẫn chọn rất nhiều hoa quả trông có vẻ tươi ngon.
 
 
Chỉ cần nghĩ đến Giang Nhan là cô lại không thể nào tùy tiện như vậy được.
 
 
Vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, đẩy cánh cửa phòng bệnh của Tô Tần ra.
 
 
Tô Tần đang ngồi ở trên giường, vây quanh toàn là người đẹp. Cô ngồi bên trái đang gọt táo, cô ngồi bên phải đang bóc chuối… xem ra anh này phúc phận cũng không nhỏ! Hai cô gái kia vừa nhìn thấy Vân Vy bước vào liền khoa trương tự giới thiệu họ là nhân viên của tập đoàn Tô Thị.
 
 
Những kẻ kiêu ngạo đáng ghét như thế này có lẽ chỉ có tập đoàn Tô Thị mới tin dùng.
 
 
Sau một hồi hàn huyên xã giao, hai cô gái kia liền tranh nhau kể lể bệnh tình của Tô Tần.
 
 
– Tổng giám đốc Tô của chúng tôi vốn lái xe rất điêu luyện, nếu như không phải bị ám ảnh bởi vụ tai nạn lần trước thì lần này còn lâu mới xảy ra chuyện!
 
 
– Theo tôi thấy, tình trạng lần này giống hệt với lần trước. Chỉ có điều lần trước ở trên đường cao tốc, xe của tổng giám đốc chúng tôi đã tránh đi rồi, nào ngờ một chiếc xe khác lại đâm phải… – Ngay cả tình tiết của vụ tai nạn mấy năm trước cũng biết, rõ ràng là cô ta đang muốn phô trương rằng mình biết nhiều hơn người khác đây mà.
 
 
Nghe thấy những người này nhắc đến chuyện xưa bằng giọng lanh tanh, Vân Vy không khỏi cảm thấy chua xót.

 
 
– Lần này nếu như không phải che chắn cho người ngồi ở ghế lái phụ mà tránh đi thì đã không xảy ra chuyện!
 
 
Nghe đến đây, Tô Tần đột nhiên sa sầm mặt mày, gắt lên:
 
 
– Không biết gì thì chớ có ăn nói linh tinh!
 
 
Hai cô gái tỏ vẻ rất ấm ức:
 
 
– Ban nãy mấy anh cảnh sát giao thông đều nói như vậy mà!
 
 
Vân Vy nhớ lại hình ảnh Tô Tần nghiêng người che chắn cho cô. Nếu như Tô Tần không đếm xỉa đến cô mà chỉ tập trung vào vô lăng thì có lẽ đã không bị đụng xe thảm hại đến vậy. Thế nhưng nếu làm như vậy, trong tình trạng không hề có sự đề phòng gì, cô rất dễ bị thương.
 
 
Vân Vy nhìn Tô Tần, vốn dĩ muốn gửi đến anh một ánh mắt cảm kích. Thật chẳng ngờ lại bắt gặp vẻ mặt lạnh tanh của anh:
 
 
– Sắp đến giờ rồi, các người về
 
 
Đây là lần đầu tiên Vân Vy nhìn thấy Tô Tần lạnh lùng đến thế. Trước đây anh ấy chưa bao giờ như vậy cả. Mấy người lần lượt đi ra, hai cô gái kia vẫn còn oán trách lẫn nhau.
 
 
– Đã bảo cô đừng có nhắc đến chuyện này rồi, thế mà cô còn cứ nhắc!
 
 
– Làm cho tổng giám đốc Tô mất vui rồi đấy!
 
 
– Giám đốc Tô từ trước đến giờ có bao giờ hung dữ như vậy đâu? Chỉ tại cô đấy!
 
 
Hai cô sinh viên mà Vân Vy dẫn theo cũng khe khẽ cất lời:
 
 
– Chị Vân ơi, nghe nói tổng giám đốc Tô chưa kết hôn phải không?
 
 
Vân Vy gật đầu:
 
 
– Ừ, nghe nói là chưa!
 
 
Một cô sinh viên trong đó lập tức thốt lên ngưỡng mộ:
 
 
– Ôi, không biết sau này ai có cái phúc phận ấy nhỉ, được gả ột người đàn ông tuyệt vời như tổng giám đốc Tô.
 
 
Thật không thể hiểu nổi các cô gái trẻ hiện giờ nghĩ cái gì. Trước kia, lúc cô và Giang Nhan ở bên nhau, cô còn nghĩ, sau này ai mà lấy phải Tô Tần thì người đó đúng là đen đủi. Một người bạn trai không biết cách từ chối người khác như Giang Nhan cũng đủ khiến cô mệt mỏi lắm rồi. Tô Tần thậm chí càng tồi tệ hơn, từ trước đến giờ chưa bao giờ từ chối người , thậm chí bản thân anh ta còn chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Ai mà làm vợ của anh ta thì sớm muộn gì cũng bị anh ta làm cho tức chết vì ghen tuông.
 
 
– Những cô gái đẹp vây xung quanh anh ta không khiến cho cô cảm thấy áp lực sao?
 
 
– Thế thì có gì mà áp lực? Người đàn ông có nhiều người đẹp vây quanh mới chứng tỏ được sức hút của anh ta. Em vui còn không hết nữa là…
 
 
Tô Tần và Giang Nhan có nhiều điểm tương đồng trong tính cách. Giờ Tô Tần một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, những kí ức ngày xưa lại lần nữa sống lại trong cô.
 
 
 
Ở công ty, bộ phận hợp tác với bên công ty A đang tổ chức tiệc mừng. Vân Vy tình cờ gặp các đồng nghiệp đi dự về, ai nấy mặt mày đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc. Nhất là chú Triệu, suốt cả buổi chiều cứ lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
 
 
Hỏi ra mới biết, chú Triệu muốn nhảy sang công ty A làm việc thế nên trong bữa tiệc ngày hôm nay cố tỏ ra vô cùng tích cực. Ai ngờ bên công ty A ấy đâu có mắc lừa. Chú ấy đụng phải bức tường lớn, tâm trạng không vui nên uống quá nhiều.
 
 
Chú Triệu là thạc sĩ tốt nghiệp ở một trường đại học có tiếng trong nước. Mấy năm trước, thạc sĩ như chú Triệu rất được trọng dụng, Boss không biết đã dùng thủ đoạn gì mà kéo được chú ấy về đây. Mấy năm nay, chú Triệu đã cống hiến cho công ty không ít. Chú Triệu là một người không giỏi giao tiếp, vụng mồm vụng miệng, không thể diễn đạt được ý của mình, vì vậy thường xuyên bị cấp trên bắt nạt.
 
 
Giả sử chú ấy có muốn nhảy đi công ty khác thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
 
 
Đây là chuyện mà ai ai cũng biết đã biết rõ chú Triệu là người không giỏi giao tiếp, cho dù có giỏi đến mấy cũng khó mà thể hiện ra được, thế nên những công ty tốt đâu có cho chú ấy có cơ hội thể hiện bản thân, vì vậy chẳng có gì mà phải lo lắng cả.
 
 
– Chú Triệu làm việc không tồi, bên công ty A đó có quy định nghiêm ngặt lắm!
 
 
– Mặc dù có cơ hội làm việc chung nhưng người bên đó thường không chiếu cố đặc biệt cho chúng ta!
 
 
– Chú Triệu nghĩ ngợi đơn giản quá!
 
 
– Chủ yếu là do bên công ty A chẳng có ai chịu nói chuyện nửa câu với chú ấy cả!
 
 
Đột nhiên có một đồng nghiệp nhớ đến Giang Nhan cũng làm việc ở công ty A: Vân Vy, cô thử hỏi Giang Nhan xem có thể giới thiệu chú Triệu ột công ty tốt hơn một chút không? Cũng không nhất thiết cứ phải là công ty A.
 
 
– Quan hệ giữa Boss và chú Triệu căng quá, cứ thế này mãi e là chỉ càng thêm khó chịu!
 
 
Vân Vy nhớ lại lần trước chú Triệu có nói cho cô biết về thành tích của Giang Nhan ở công ty A, lúc ấy chú nói bằng giọng có vẻ rất ngưỡng mộ… nếu như cô không giúp đỡ e là trong lòng khó mà tránh khỏi sự ái ngại.
 
 
– Giang Nhan đang ở nước ngoài, không tiện cho lắm, đợi anh ấy về nước đã!
 
 
Đồng nghiệp của Vân Vy gật gù:
 
 
– Đúng rồi, công việc ở nước ngoài của công ty A có lẽ cũng hòm hòm rồi đấy! Tôi nghe người bên đó nói nhóm đi ngoài của họ hôm nay sẽ về nước!
 
 
Hôm nay sẽ về nước? Thế mà cô đâu có biết!
 
 
Đám đồng nghiệp thấy Vân Vy mặt tươi như hoa liền nói:
 
 
– Chẳng trách hôm nay Vân Vy của chúng ta chải chuốt xinh đẹp thế kia, hóa ra hôm nay Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.
 
 
Vân Vy ra ngoài hành lang gọi điện cho Giang Nhan, đầu dây bên kia có tiếng thông báo không thể kết nối được. Cô gọi liền mấy lần mà vẫn như vậy. Cô nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, cuối cùng bật máy tính lên tìm kiếm thông tin các chuyến bay ngày hôm nay. Càng ngày cô càng nghi ngờ chuvện Giang Nhan có thật sự đang ở trên máy bay về nước hay không. Nếu không tại sao máy của anh lại không thể kết nối được?
 
 
Cô không thể nào tập trung được.
 
 
 
Khang Kiện gọi điện thoại đến cho Vân Vy, thông báo với Vân Vy thời gian điều trị. Cô chẳng mấy tập trung. Sự khác thường này nhanh chóng bị Khang Kiện phát hiện ra:
 
 
– Vân Vy, có chuyện gì thế?
 
 
Vân Vy ngẩn người:
 
 
– Không có gì, tôi chỉ cảm thấy có chút kì lạ… – Cô ngập ngừng: – Gần đây Giang Nhan có gọi điện cho anh không?
 
 
Khang Kiện
 
 
– Có, nghe nói công việc của cậu ta ở bên đó tiến triển không tồi, có thể sắp hoàn thành rồi! Sao thế?
 
 
Vân Vy ngần ngừ:
 
 
– Thế anh ấy có nói khi nào thì về nước không?
 
 
Khang Kiện nghĩ một lát rồi nói:
 
 
– Không, cậu ta không nói với cô à?
 
 
– Không có!
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.