Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 7: Vì anh yêu em (3)


Đọc truyện Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em – Chương 7: Vì anh yêu em (3)

– Anh đang làm cái gì vậy?

Sau khi bị cô đẩy ra hình như anh đã kiểm soát lại bản thân.- Anh xin lỗi, vừa nãy nhớ lại cái cảnh em hôn Quân, anh ghen nên mới làm vậy.

Anh xin lỗi, lần sau anh không như vậy nữa.

– Phong,…- Cô nhìn anh ra vẻ thông cảm. Dù sao con người thường bị cảm xúc lấn át khi nhớ lại chuyện cũ mà. Nhìn thấy anh buồn và có tinh thần hối lỗi như vậy cô cũng không nỡ giận.- Em không giận anh nhưng em không mong có lần sau như vậy đâu.

– Ưm… anh nhớ rồi, chúng ta đi ăn sáng nhé?

– Nhưng mà nãy giờ mình đang ở đâu vậy? Em thấy hình như không phải khách sạn thì phải?

– Ừ, đây là biệt thự nhà anh mà, khánh sạn nào ở đây?

– Biệt thự thì mình nấu ăn ở nhà đi.

– Nhưng mà…

– Trong tủ lạnh không có thực phẩm chứ gì?- Cô cười.

– Không phải không có thực phẩm mà là không có ai nấu, anh thì không biết nấu rồi.- Anh thú nhận. (công nhận anh Phong thật thà quá trời mà cũng ngoan ghê luôn á)

– Anh không biết nấu nên nghĩ em cũng không biết nấu chứ gì? Để đó em lo cho.- Cô cười rồi đi xuống nhưng chưa ra đến cửa phòng thì anh đã kéo lại.- Cái gì nữa vậy?

– Áo em…?- Anh nói nhưng mặt lại quay đi nơi khác.

Cô nhìn xuống, ôi trời ơi, anh thấy…, gương mặt cô đỏ bừng lên, tay thì vội vàng cài khuy áo lại rồi lao xuống nhà. Aaaaaaaaaaaaa, điên

mất thôi, chỉ trong vòng một buổi sáng mà đã thế này thì những ngày sau sẽ ra làm sao, huhu.

Còn anh ở trên phòng thì nằm cười, càng lúc càng thấy cô dễ thương,đáng yêu, cái nét lạnh lùng không còn nữa. Anh đã chạm vào thế giới

của cô và có thể yêu cô được rồi. Giá như khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.

Cùng lúc đó ở trường lại thêu dệt lên nhưng câu chuyện không đầu không đuôi. bắt nguồn là việc Âu Tinh Á không đi học rồi Triệu

Thần Phong cũng không đi học. Họ là học sinh giỏi thì không đi học cũng đâu có vấn đề gì, mà nếu giả sử ốm đau thì cũng bình thường thôi,một ngày cũng biết bao nhiêu người bị ốm có sao đâu mà lần này lại xôn xao lên thế chứ. Chắc tại họ đều là nhân vật hot đó mà.

– Haiz! Tên Phong này cắt liên lạc luôn à. Cậu ta không đi học thì đán con gái kia biết ngắm ai, honey không đi học thì sao mà đám con trai

ngắm được, khổ ghê a. – Cái câu độc quyền ấy thì chỉ có là Bảo Tấn Nam mà thôi. Hồng Quân thì trầm ngâm đọc sách không mấy quan tâm.

“Chắc em đang ở cùng với cậu ấy rồi. Anh không có cơ hội sao em?”

Sau khi Tinh Á ra khỏi phòng, Thần Phong trải lại ra giường, gấp mền và xếp gối cho ngay ngắn sau đó mới xuống nhà. Vừa

bước xuống phòng bếp anh đã cảm nhận được mùi thức ăn thơm lừng.

– Em có cần anh giúp gì không?- Anh đi lại gần, hỏi.

– Ừm, lấy cho em hũ đường.- Cô vừa nói vừa nấu, dáng vẻ rất là bận rộn.


– Cái này hả?- Anh đưa cho cô một cái hũ màu trắng.

– Trời ơi, anh không phân biệt đâu là muối đâu là đường sao? Hũ này là muối mà.- Cô thốt lên.

– Từ lúc sinh ra đến giờ anh chưa bao giờ bước chân vào bếp, bảo anh phân biệt cái này cái kia chẳng khác gì người mù đọc truyện tranh.-

Anh giận dỗi quay ra bàn ăn ngồi chờ.

– Hửm? Vậy chúng ta không hợp nhau rồi. Mẫu người em thích không phải là công tử bột, anh hiểu không?- Cô thẳng thừng nói.

– Vì anh không hoàn hảo như em nên không thể làm bạn trai em được, ý em là như vậy phải không?- Anh sa sầm mặt.

– Trái đất tròn nhưng không phải cái gì cũng hoàn hảo. Đòi hỏi sự hoàn hảo ở một ai đó không khác gì việc hái sao trên trời, không phải là

khó mà là không thể. Chúng ta không hiểu nhau, nên dừng lại trước khi cả hai bên làm tổn thương nhau.-Nói xong cô khoanh tay nhìn anh. Cô chấp nhận buông xuôi đó, một trò chơi nên dừng lại trước khi xảy ra mâu thuẫn.

– Anh không nghĩ chuyến đi của chúng ta lại trở nên như thế này.

– Em sai rồi. Em đã sai khi chấp nhận chơi trò chơi này. Em xin rút lui.- Cô bước đi nhưng anh đã nắm tay cô lại và kéo cô vào lòng.

– Đừng bỏ anh, đây không phải là trò chơi, anh không đem tình cảm của mình ra để đùa giỡn, anh không thể là mẫu người em thích, nếu sai thì người sai là anh, là anh không hiểu em. Anh quá trẻ con nên mới làm em giận, anh xin lỗi, anh sai rồi.- Anh nói nhỏ đủ để cô và anh nghe thôi.

Nghe anh nói như vậy, trái tim băng giá của cô lại dịu lại, cô cũng không còn giận nữa, thực sự là cô cũng hơi quá. Cô nhẹ nhàng vuốt má

anh rồi dụi đầu vô lồng ngực anh.

– Ừm em không giận nữa. Em khó chịu nên vô tình làm anh tổn thương rồi, lần sau không vậy nữa.

Anh cúi đầu xuống định hôn cô thì cô đã vùng dậy và tiếp tục nấu ăn tiếp. Không để anh phải đợi lâu, cô đã bày biện từng món ăn lên bàn,

nhìn rất bắt mắt. Anh chậm rãi thưởng thức từng món. Thật là ngon hơn những món mà anh đã từng ăn trước đây lại có hương vị đặc trưng của từng món nữa.

– Sao? Có khó ăn đến nỗi anh không nói được tiếng nào không?- Cô hỏi.

– Anh đang tìm cách chê em đây nhưng mà món nào cũng ngon hết, ăn nãy giờ không biết no luôn, em còn mong anh chê sao?

– Ngon đến vậy sao? Anh không sợ em bỏ độc trong đó à?- Cô cười.

– A.. đau..- Anh khẽ rên lên.

– Anh sao vậy?- Cô giật mình hỏi.

– Em thật ác mà, anh đang ăn mà em cười như vậy, em không biết nụ cười của em có sức sát thương lớn lắm sao? Do nhìn em cười nên anh mới cắn trúng lưỡi đó, đau chết đi được.- Anh đổ tội lên cô. Anh nhìn cô cười sau đó lơ đễnh cắn trúng lưỡi giờ lại đổ tội là cô sao, là do anh nhìn mà.

– Cái mắt làm hại cái miệng, ai bảo anh nhìn làm gì. Em không chịu trách nhiệm à nha.

Ăn xong, cô dọn rửa, anh lại sấn tới.

– Anh rửa giúp em nha?

– Không cần, mất công anh lại làm vỡ chén đĩa nữa.


– Em coi thường anh quá đấy, anh mà không rửa được mấy cái thứ cỏn con này sao, để anh làm cho em xem.- Anh xắn tay áo, xông vào làm. Cô ngồi ở bàn ăn gọt trái cây thi thoảng lại liếc nhìn anh coi anh có biểu hiện gì bất thường không để còn kịp xử lí. Thật may là anh hoàn thành công việc rửa chén mà không để lại “một tác phẩm” nào.

– Giờ đã thấy anh giỏi chưa? Em thưởng cho anh đi.- Anh cười nham hiểm. Thì ra nằng nặc đòi rửa chén cho bằng được là có ý đồ. Cô làm bộ không hiểu, ngây thơ như quả bơ hỏi lại.

– Thưởng cái gì? Chỉ là rửa chén thôi mà.

– Rửa chén mà không để lại “tác phẩm” nào đối với anh là một kỳ tích rồi đó. Em phải thưởng đi chứ, tính xù à?

– Thì đây, thưởng nguyên một đĩa trái cây ngọt rồi còn gì?

– Nhưng anh biết có một thứ ngọt nhất trên đời mà chỉ em mới có thôi.

-????????????????????

– Là MÔI EM đó. Anh muốn được em hôn như Quân.

– Thôi đi.

– Thưởng đi mà.

Tại anh mè nheo dzữ quá nên cô đành phải thưởng nhưng chỉ là hôn phớt nhẹ mà anh thì dại gì bỏ qua cơ hội ngàn vàng này chứ, không một chút ngần ngại, anh ôm cô thật chặt và tiếp tục “gặm nhấm” đôi môi ngọt ngào kia, cô thì chẳng khác gì cá sa vào lưới nên ngậm ngùi chịu đựng cho ai kia hành hạ đôi môi mình. Nhưng lần này anh đã kiểm soát bản thân mình tốt hơn vì sợ cô lại khó thở. Một lúc sau khi đã thỏa mãn,anh mới buông cô ra.

– Mình đi dạo bãi biển đi anh?

– Nếu em muốn thì anh phản đối có mà được à?

– Ừm, vậy thì đi a.

Trên bãi cát mịn, dấu chân anh và cô nhanh chóng bị sóng cuốn trôi.

Nước biển len qua từng kẽ chân cô, mát lạnh. Đôi tình nhân đi dọc bãi biển đẹp như một bức tranh nghệ thuật độc đáo. Đến trưa, cô và anh

ngồi uống nước dừa dưới bóng cây mát rượi, cô tựa vào vai anh, cảm giác thật yên bình.

– Em có bao giờ thích Hồng Quân chưa?

– Một badgirl như em đủ tư cách thích một goodboy như anh ấy sao?

– Vậy sao lại thích anh? Anh không phải là một goodboy sao?

– Không, dù là goodboy hay badboy thì em cũng thích hết, Hồng Quân chỉ mới đến bên em chứ chưa bước vào thế giới của em, còn anh thì làm trái tim em rung động. Em cũng không hiểu sao mình lại chọn anh nữa, có lẽ là do trái tim chọn thôi.

– Nói vậy nghĩa là trong tâm trí em vẫn chưa công nhận sự tồn tại của anh?

– Ngốc, anh không hiểu ý em hay là cố tình hiểu sai ý em vậy? Em chỉ yêu một người bằng trái tim chứ không yêu bằng lí trí. Trái tim tổn

thương thì vẫn có thể chịu được còn lí trí để dành cho việc khác, em là một cô gái nhiều tham vọng mà. Sinh ra trong một gia đình toàn là


doanh nhân, em cần phải có lí trí để đối đầu giành vị trí trên thương trường. Chuyện yêu đương chỉ nên để trong tim. Muốn thành công là phải đánh đổi, ngay cả chính bản thân mình.

– Chẳng lẽ em sẵn sàng đánh đổi cả tình yêu hay cảm xúc của mình sao?

– Nếu cần thì vẫn phải làm thôi. Nhưng nếu không đánh đổi cái này thì phải đánh đổi cái khác, thế giới này tàn nhẫn như thế đó. Nhân nhượng vói kẻ thù là tự cầm dao đâm mình, nếu không muốn chết thì phải ác thôi. Nhưng anh đừng bi quan quá, đó cũng là chuyện tương lai thôi, quan trọng là hôm nay chúng ta hạnh phúc, sau này không phải hối hận là được rồi. – Cô nói.

– Dù là việc gì cũng đừng giấu anh, hãy cho anh biết, cho phép anh giúp đỡ em.

– Ừm, em đã nói là đừng lo gì mà, không phải chũng ta đang đi nghỉ sao, phải vui lên chứ.- Cô cười thật tươi như thể câu chuyện mà cô với

anh vừa nói chỉ là chuyện của thiên hạ vậy. Anh cũng muốn cô vui và nhanh chóng khỏe mạnh nên bỏ qua chuyện ban nãy. Cô bỏ trái dừa rồi chạy ra bãi biển, anh cungc chạy ra đuổi theo rồi bắt cô vào trong bóng mát vì sợ cô cảm nắng. Nụ cười nở trên môi cô làm anh cảm thấy hạnh phúc ngây ngất.

Tối hôm đó, cô không ngủ được liền nghĩ ra cách sang phòng Thần Phông phá phách không cho anh ngủ, mình không ngủ được thì phá cho người ta không ngủ để chơi với mình, một cách rất là độc.

Nhưng kế hoạch phá phách của cô chưa bắt đầu thì đã thất bại thảm hại,chuyện là khi bước qua phòng anh thì chẳng thấy anh đâu, cô định gọi điện thoại cho anh thì chính anh lại là người gọi cho cô trước.

Phong: Em ra bãi biển đi.

Tinh Á: Ra đó làm gì vậy?

Phong: Anh đang ở ngoài đó, em ra nhanh đi.

Tinh Á: Nhưng…..(cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã cúp máy).

Cô chạy về phòng thay đồ, mặc thêm một chiếc áo khoác rồi xỏ giày chạy ra biển. Chạy ra rồi nhưng không thấy anh đâu, cô đang lấy điện thoại ra định gọi nhưng một bàn tay đã đặt lên vai cô.

– Anh đây em khỏi gọi.

Cô quay lưng lại, anh đã đứng phía sau cô rồi.- Anh ở đâu ra vậy?

Anh không nói gì chỉ im lặng bịt mắt cô lại rồi dẫn đi, cô thì chẳng biết anh dẫn mình đi đâu nên cứ dò dẫm bước theo anh.

– Anh dẫn em đi đâu vậy? Tự dưng bịt mắt em làm cái gì vậy, oái, anh đâu rồi?- Cô hỏi khi phát hiện anh đã buông tay cô ra từ lúc nào không biết.

– Em đứng im đó, tự tháo khăn bịt mắt ra đi, không được nhúc nhích đâu đó.- Anh nói mà cứ như là ra lệnh vậy á. Cô cũng im lặng làm theo lời anh nói. Sau khi tháo chiếc khăn bịt mắt ra, cô ngạc nhiên khi thấy xung quanh là những cây nến đã thắp và xếp thành hình trái tim. Cảnh này thường có trên phim ảnh và cách thắp nến này cũng không mới, giờ họ thường dùng pháo hoa hay đèn điện gì đó còn anh thì dùng cách cũ.

Anh đứng bên ngoài nhìn cô rồi mỉm cười hạnh phúc. Cô là hạnh phúc của anh, nụ cười của cô là liều thuốc cho tâm hồn anh.

– Anh đã tự tay xếp nến và thắp sáng chúng. Anh nghĩ cái gì mà tự tay mình làm ra sẽ có ý nghĩa hơn, anh hy vọng em sẽ thích.

– Phong………..- Cô ngạc nhiên đến nỗi không nói được lời nào,miệng theo thói quen chỉ thốt ra được một tiếng “Phong”. Cô có đủ tư

cách để nhận tình yêu của người con trai này không?

– Đó là trái tim của anh, luôn nóng bỏng như những ngọn lửa kia, luôn yêu em cuồng nhiệt. Em nói “trái đất tròn nhưng không phải cái gì cũng hoàn hảo”. Anh biết những ngọn nến kia cũng có lúc phải tan chảy hết và không thắp sáng như bây giờ được nữa nhưng tình yêu và trái tim anh dành cho em vẫn luông nóng bỏng và cuồng nhiệt, có thể em sẽ không ở bên anh mãi mãi hay tình yêu em dành cho anh sẽ thay đổi nhưng trái tim anh vẫn yêu em không ngừng nghỉ.- Anh nói.

-……………..- Cô đứng im nghe anh nói, từng giọt nước mắt tranh

nhau trào ra bên ngoài rơi trên bờ má hồng rồi lăn xuống khóe môi. Lần đầu tiên cô khóc vì một người con trai, tình yêu của anh mãi mãi cô sẽ không quên.

– Nếu anh không còn trên thế giới này nữa, anh ước mình sẽ là giọt nước mắt rơi trên má em để mãi mãi rơi vào khóe môi em, anh ước mình là giọt máu để trái tim em bơm đi khắp cơ thể, anh muốn sống trong tim em. Nhưng nếu em là người ra đi trước thì đừng là giọt nước mắt của anh, vì anh không muốn vuột mất em một lần nữa, anh muốn em mãi mãi ở trong tim anh, ở yên trong đó.- Anh tiếp tục nói.

– Em có xứng đáng để anh dành cho thứ tình yêu quý giá đó không? Anh không biết khi yêu một người mà bị tổn thương thì không thể yêu ai được nữa hay sao?- Cô vừa khóc vừa nói.

– Anh biết điều đó nhưng nếu em chỉ yêu bằng trái tim không yêu bằng lí trí thì anh lại chỉ yêu một người, duy nhất một người bằng cả trái

tim lẫn lí trí để rồi sau khi tổn thương anh sẽ không yêu thêm một ai nữa. Tình cảm của anh chỉ trao cho một người, không có người thứ hai


và em là người duy nhất.

– Phong…- Cô chạy tới chỗ anh đứng rồi ôm lấy anh khóc òa lên như một đứa trẻ. Lúc này trông cô thật yếu đuối. Anh cũng ôm lấy cô thật

chặt để cô không rời xa anh.

Hai người họ đến với nhau bằng những lời nói chân thành nhất, tình yêu giữa họ được nuôi lớn bằng cảm xúc của họ mỗi ngày. Tuy trái đất này tròn nhưng không phải cái gì cũng hoàn hảo, liệu tình yêu có đủ cho họ bên nhau hay không?

Đêm hôm đó cô ngủ trong vòng tay ấm áp của anh, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Trước giờ cô chưa bao giờ biết đến hạnh phúc là cái gì vì cô chưa từng hạnh phúc. Cô chưa từng hạnh phúc liệu có thể làm cho người ta hạnh phúc hay không? Chúng ta có thể cho người khác cái mà chúng ta không có không?

Sáng hôm sau, cô thức dậy khi anh vẫn còn đang ngủ, anh ôm cô nên cô khó mà rời khỏi giường được. Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang đặt trên eo mình ra rồi rời khỏi giường mà không gây ra một tiếng động nào. Đêm qua đúng là cô và anh có ngủ chung nhưng không có làm chuyện gì vượt-quá-giới-hạn cả. Anh cũng biết cách kiểm soát bản thân nên hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra giữa anh và cô. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô thay đồ rồi xuống bếp nấu bữa sáng, nhưng trong tủ lạnh lại không còn thực phẩm nên cô đành đến siêu thị mua. Phong đưa tay qua bên cạnh để ôm lấy cái cơ thể mảnh khảnh kia nhưng lại là một chỗ trống lạnh lẽo, anh giật mình chồm dậy nhưng không thấy cô đâu, anh chạy xuống nhà cũng không có. Anh hoang mang, chẳng lẽ cô bỏ rơi anh sao, mới hôm qua hai người còn hạnh phúc mà. Anh vội vàng chạy lên phòng đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi chạy ra ngoài tìm cô nhưng vừa chạy ra đến cổng thì thấy cô đang hai tay xách hai túi đồ to tướng,anh khẽ thở phào rồi chạy đến xách giúp cô.

– Anh dậy lúc nào thế?

– Anh mới dậy, mà sao em đi không nhắn lại một tiếng là anh cứ tưởng em…- Nói đến đó thì anh dừng lại.

– Tưởng em bỏ anh mà đi chứ gì?- Cô nói trúng phóc vế sau làm anh á khẩu luôn. Thấy anh im lặng như vậy nên cô lại nghĩ ra một cách làm

anh cười. Cô thích nụ cười của anh, nó có cái gì đó thật lòng và đặc biệt hơn đó là nụ cười anh dành tặng riêng cho cô. Vào đến nhà, cô đợi

anh đặt hết đồ ăn lên bàn rồi bất thình lình nhào tới hôn lên môi anh thật nhanh rồi quay ra nấu nướng để anh không thấy khuôn mặt cô đang đỏ dần lên. Anh thì cứ đứng đơ ra, cô đã chủ động hôn anh sao?

Anh cười rồi ôm cô thật chặt nhưng bị cô đẩy ra.- Anh ra chỗ khác để em nấu coi, bộ muốn nhịn đói hả?

– Không cần anh giúp hả?

Cô nhớ lại cái vụ rửa chén có thưởng hôm qua mà ngán ngẩm lắc đầu từ chối ngay.- Thôi, tự em làm được rồi. Nhờ anh thì chỉ có tốn thực

phẩm.

Anh cười rồi ra ngoài bàn ngồi ngắm (mà không biết ngắm cái gì nữa?o?).

– Oh, giờ anh mới biết quả trứng gà nó không được tròn lắm.- Anh buông ra một câu nghe ngu ngơ dzã man.

– Anh…còn nói được câu nào lọt tai không vậy? Hôm qua thì không phân biệt được đâu là đường đâu là muối, hôm nay thì lại bảo là giờ mới biết trái trứng gà không tròn. Cứ đà này chắc em nổ não quá.- Cô than tận trời xanh.

– Haha, oh, còn cái này mới hay nè, giờ anh mới biết được tỏi khô khác hành khô đó nha, tỏi khô màu trắng còn hành khô màu tím hồng. Haha,mình đúng là thông minh bẩm sinh.- Anh vui như một đứa trẻ đang tìm hiểu về mọi thứ xung quanh vậy.

– Trời ơi! Chắc em điên luôn quá.- Cô nghe anh nói mà muốn nổ tung não luôn.

– Ah, cái gói bột ngọt (mì chính) không phải là đường nè, không ngọt như đường, ủa mà sao lại có màu trắng giống đường với muối, sao mà

phân biệt được nhỉ?

– ……………………- Cô im luôn.(bó tay anh Phong luôn a) Điên thật.

Sau khi ăn xong, cô nhanh tay dọn rửa còn bắt anh lau bàn. Việc lau bàn có vẻ như là anh làm rất tốt, rất thạo. (có tiến bộ)

– Đi tắm biển đi, hai bữa nay chưa được bơi.- Anh khởi xướng – Okay.- Cô nháy mắt nhìn iu chết luôn

Trên bờ biển có rất nhiều đôi tình nhân nhưng chỉ có một đôi nổi bật nhất, cô gái mặc quần short jean màu đen, áo hai dây màu đen mặc bên trong còn đi kèm bên ngoài là chiếc áo sơ-mi màu trắng buộc túm hình cái nơ trước ngực để lộ vòng hai quyến rũ, chàng trai thì mặc quần bơi để lộ thân hình sáu múi chuẩn không phải chỉnh, các chàng trai thì đổ gục trước cô gái xinh đẹp kia còn các cô nàng thì tim đập thình thịch trước chàng trai nam tính đi cạnh cô gái xinh đẹp. Bao nhiêu cô liếc mắt đưa tình thậm chí khoe body với bộ bikini sexy nhưng không được anh ngó đến. Còn các chàng trai cố thể hiện bản thân nhưng cô không quan tâm.

– Anh không thích mấy em sexy kia hả?- Cô chọc

– Gớm, mấy con nhỏ đó chỉ dành cho Bảo Tuấn Nam thôi, anh không ham. Còn em không chơi thử gã nào đó sao?- Anh cũng không chịu thua.

– Sax, người đi bên cạnh em ngắm còn không hết mấy nhóc đó không đủ trình độ để em để mắt. À mà cái người nào đó dám để em để mắt tới gã khác sao?- Cô nói vu vơ nhưng cũng làm anh cảnh tỉnh, anh thách nhầm đối tượng rồi, cô cao tay lắm, anh chơi không lại. Sau khi tắm xong,cả hai người trở về biệt thự nghỉ ngơi. Nếu cứ tiến triển tốt như thế này cô sẽ nhanh khỏi bệnh, anh cũng yên tâm hơn.

Ai biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần hôm nay như thế là đủ……………………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.