Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 27: Em là duy nhất (3)


Đọc truyện Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em – Chương 27: Em là duy nhất (3)

Buổi chiều, sau khi tan sở, Ken trở về nhà.

Ngôi nhàđược thiết kế theo kiểu Châu Âu cổ điển, có sân vườn rộng, hồ phunnước, suối nhân tạo, phía ban công tầng ba anh còn cho làm một vườnhoa giống y như vườn treo của Babylone, anh biết sức khỏe của Tinh Ávốn không được tốt nên cứ để cô hòa hợp với thiên nhiên coi như cũnglà một cách chữa bệnh.

Cho xe vào garage, sau đó anh mới lên phòngkhách.

Từ phòng khách nhìn qua phòng ăn, anh thấy Tinh Á đang loayhoay làm bữa tối.

Cử chỉ chậm chạp hơn so với trước.

Trong lòng anhthoáng một chút thất vọng.

Gặp lại cô đáng lí ra anh phải vui mới đúngnhưng sao lại thấy buồn thế này? Có lẽ vì anh không thích con ngườilúc này của cô, thay đổi nhiều đến vậy, đã đánh mất cái nét gì đó đặcbiệt trong cô, cái nét đặc biệt chỉ có ở cô, cái nét đặc biệt mà anhđã từng yêu ấy nay còn đâu?- Anh về rồi sao? Anh đi tắm đi rồi ăn cơm tối.

– Cô nở một nụ cườithật tươi nhưng nụ cười đó không đẹp như trước, cả cách nói năng cũngquá nhu mì, anh thật sự không quen.

Cũng là một câu nói đơn giản nhưvậy nhưng nếu là trước đây sẽ khiến trái tim anh rộn ràng, vui mừnghạnh phúc nhưng bây giờ chỉ thấy khó mà chấp nhận chứ chẳng thấy hạnhphúc gì.

– Anh sao vậy? Sao nhìn em?- Cô ngây người ra hỏi.

– Không có gì.

– Nói xong, anh bỏ lên phòng.

Một lúc sau khi tắm xong, anh đi xuống, thấy bữa tối đã đượcbày sẵn trên bàn, cô thì đang tháo tạp dề ra treo lên.

– Ăn cơm thôi.

– Anh nói rồi ngồi xuống gắp thử một miếng bò xào sả ớtcòn đang nghi ngút khói, bò ăn nóng, thơm thơm cay cay thì đúng làmiễn chê rồi nhưng khi miếng bò vừa chạm vào lưỡi anh đã thất vọng, cốgắng ăn hết miếng bò đã gắp, tuyệt nhiên là không nói một tiếng nào.

Miếng bò thường thì thái mỏng đằng này lại thái dày mà lại không mềm,sả không thơm, ớt cũng không cay, thật sự cô cứ đưa anh đi hết từ thấtvọng này đến thất vọng khác.

Bốn năm qua anh mong gặp lại cô, đượcnhìn cô nấu nướng trong bếp như một nàng nữ công gia chánh thực thụ,món ăn của cô lại mang hương vị đặc biệt mà những món ăn khác chưachắc đã ngon bằng, lúc cô nấu anh luôn lượn lờ xung quanh, giả vờ làhọc hỏi nhưng chủ yếu là để nếm thử món ăn và tiện thể thì “nếm” luônmôi cô.

Nhưng bây giờ, nhìn xem, anh chán nản đến nổi nuốt cũng khôngtrôi nữa.

– Không ngon sao anh?- Cô hỏi.

– Anh không muốn ăn, em ăn xong rồi đi nghỉ sớm đi.

– nói xong, anh bỏlên phòng đánh răng sau đó vào phòng làm việc tiếp tục xử lí giấy tờ.

Dạo này anh lơ đễnh nên để tụt hạng, may mà JK không ra tay chứ nếu màra tay để chiếm vị trí đó làm độc quyền sở hữu thì có mơ DK cũng khôngđặt chân lên nổi vị trí đó.

Anh muốn cho cô thấy bốn năm qua anh đã nổlực như thế nào.

Anh muốn bản thân mình giỏi giang hơn, thành đạt hơnđể có thể xứng đáng với cô.

Vậy mà giờ đây cô thay đổi, từ một cô gáikiêu ngạo trở thành một cô gái nhu mì.

Tất cả mọi thay đổi ở cô làmanh vô cùng thất vọng.

Hơn mười một giờ đêm, anh trở về phòng ngủ, đi ra thì thấy côđang ngồi trên ghế sofa xem phim.

– Em chưa ngủ sao?- Em không biết chúng ta ngủ như thế nào?- Thế nào là thế nào? Chúng ta ngủ riêng, khi nào kết hôn rồi thì ngủchung.

– Anh lạnh nhạt nói.

– Phong, em thấy anh thay đổi quá nhiều, anh không còn yêu em nữasao?- Cô tắt ti vi rồi lao đến ôm anh.

– Em thay đổi thì được còn anh thì không sao?- Anh hỏi lại, ánh mắtanh nhìn cô, nhưng chiếc nhẫn bạc anh tặng cô, không còn ở trên ngóntay áp út của cô nữa.

– Nhẫn anh tặng em đâu rồi? Sao không đeo?- Em…em xin lỗi,…em làm mất rồi….

Mất? Cô có thể nói là mất một cách đơn giản vậy sao? Chiếc nhẫn anhtặng cô thì có thể mất trong khi đó chiếc đồng hồ cô tặng anh thì nóvẫn nằm trên cổ tay anh, bốn năm trôi qua nó vẫn yên vị trên đó.

– Em…- Thôi đủ rồi, bây giờ anh không muốn nghe gì nữa.

Em về phòng ngủ đi.

Mai đến chỗ anh làm việc, không làm chỗ nhà hàng đó nữa.

– Anh gỡ taycô ra.

– Tại sao em phải nghe lời anh chứ?- Sau này kết hôn rồi em cũng phải đến chỗ anh làm việc, bây giờ đếnlàm quen trước có gì là không được?Cô lặng lẽ đi về phòng, anh ở trong phòng khẽ thở dài.

Cô trở nênngoan ngoãn nghe lời người khác từ lúc nào vậy chứ? Anh cần thời gian,thời gian để chấp nhận con người lúc này của cô, bởi vì cô đã thay đổiquá nhiều, thay đổi đến nỗi anh không thể gật đầu, nhắm mắt chấp nhậntrong một sớm một chiều được.

Trong khi đó tại nhà Mr.

Kevin, Đan gối đầu lên tay Quân khẽthở dài, anh thì mải suy nghĩ về Tinh Á, anh khẳng định suy nghĩ củamình là đúng nhưng Phong không chịu nghe.

– Em thật không hiểu tại sao Tinh Á lại không trở về nước nhỉ?- Đan hỏi.

– Jy là người thế nào vậy?- Quân chợt hỏi sang vấn đề khác.

– Anh đang thăm dò tình hình đối thủ thông qua em à? Em không tiết lộđược đâu.

Mọi thông tin về Jy được xem như là tuyệt mật, em không thểtìm ra được.

Nói thật thì em chỉ biết mỗi tên cô ấy là Jydemi Kastle,năm nay 22 tuổi.

Chỉ vậy thôi!- Đan nói.

– Không, ý anh là ngoại hình trông thế nào?- Trời, đẹp miễn bàn, đẹp hơn Tinh Á trước đây luôn.

– Vậy sao?- Ừm, em là con gái nhìn còn thấy đẹp nữa là….


nhưng mà mặt hơi giống Tinh Á.

– Hơi giống Tinh Á?- Ừm mà không phải là hơi giống đâu nha, quá giống luôn nhưng mà đẹp hơi nhiều.

– Đan, em làm với Jy lâu như vậy có thấy cô ấy có điểm gì đó giống Tinh Á không?- Giống nhiều.

Sữa tắm, nước hoa, kim cương, xe xịn…em chỉ biết chừng đó thôi.

– Thôi, ngủ thôi.

– Anh ôm cô, khẽ mỉm cười.

Thì ra anh đã nhìn nhận ravấn đề thực tế một cách nhanh chóng như vậy……Sáng hôm sau mọi nhân viên trong DK ngạc nhiên khi thấy thưký của chủ tịch đến làm.

Trong tập đoàn này, chức vụ thư ký có từ khinào thế nhỉ? Ngày đầu còn bỡ ngỡ nhưng những ngày sau chỉ là sự lặplại như một vòng tuần hoàn, không có gì đặc biệt.

Andy sau khi hoànthành công việc, lảng qua chỗ Kelly bắt đầu nói chuyện.

Nhưng Kellythì đang làm cái gì đó, chẳng ai hiểu, khuôn mặt dần biến sắc, Andy tòmò hỏi.

– Cậu đang làm cái gì vậy?- Làm gì đâu.

Cuối cùng Kelly đã tìm ra sự thật.

Một sự thật mãi mãi không thể thay đổi.

Trên thế giới này chỉ có một, duy nhất một mà thôi.

Trưa hôm đó, ba cặp lại đi ăn trưa tại nhà hàng hôm trước.

Trong lúc Tinh Á và Andy đang xem menu thì Kelly chỉ ngồi cười nhạt.

David nhìn thấy nhưng không hiểu được nụ cười đó là mang hàm ý gì.

– Tinh Á, cậu không đeo nhẫn của anh Phong tặng à?- Kelly hỏi.

– Mình làm mất rồi.

– A~, hình như cậu không thích kim cương nữa thì phải?- Kelly tiếp tục hỏi.

– Ừ, chán rồi.

– Oh, chán nhanh vậy?- Đan, cậu nói kiểu gì mà nghe shock óc người khác vậy?- Andy khẽ nhăn mặt.

– Mình thấy bình thường mà.

– Anh thấy không bình thường đó.

– Ken lên tiếng bênh vực cho Tinh Á.

– Không bình thường? Ha ha, em không bình thường sao? Anh mới là ngườikhông bình thường đó.

Phong, em nói thật nhé, anh sai lầm rồi đó.

– Nóixong Kelly giận dữ đứng dậy bỏ về văn phòng.

Cô không thể chấp nhậnđược điều đó.

Không thể chấp nhận, không thể tha thứ được, con ngườinham hiểm đó, đúng là loài rắn độc đội lốt người chứ chẳng phải ngườinữa rồi…………….

.

Những ngày sau đó, ai cũng thấy rõ thái độ khác lạmà Đan dành cho Tinh Á.

Chỉ cần là ở gần nhau thì thế nào Đan cũngbuông mấy câu nghe rất là shock óc.

An không hiểu nên khó chịu về tháiđộ đó của Đan, mới gặp lại Tinh Á sau mấy năm, chưa vui mừng được baolâu Đan đã thay đổi thái độ của mình.

– Đan, cậu bị làm sao thế hả? Không nói thì thôi chứ nói là shock ócngười khác ai mà chịu được.

– An cau có.

– Không đụng đến cậu là được rồi.

– Đan nói.

– Nhưng mà nghe rất khó chịu.

– Khó chịu thì bịt tai lại, đừng nghe.

– Đan, mình cũng không hiểu tại sao cậu lại có thái độ đó với mình?Trước đây cậu đâu có như vậy?- Tinh Á nói.

– Oh, cậu cũng biết con người của tôi trước đây sao?- Đan cười khẩy.

– Đan, anh cũng thấy dạo này em hơi khác đó.

– Nam lên tiếng phụ họa.

– Dĩ nhiên là khác, em biết rõ điều đó nhưng mà cái gì cũng có nguyêndo của nó, bản tính em trước giờ chỉ Tinh Á mới hiểu rõ, vậy mà bâygiờ em mới buông mấy câu nghe hơi khó chịu một tí đã bảo là không chịuđược rồi.

Tinh Á đâu có vậy.

Trước đây em và cô ấy cũng hay nói nhưthế, bây giờ Tinh Á lại khó chịu, thế thì vấn đề là ở Tinh Á chứ saolại trách em?- Đan lí luận.

– Em muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.


– Phong bực mình, nói.

Phải rồi,người con gái mình yêu bị cô bạn thân đối xử như thế ai mà chịu được.

– Nói ra thì chắc gì mọi người đã tin, em cần phải tìm kiếm thêm thôngtin thật chắc chắn rồi mới dám đưa cho anh xem.

Thôi, em chỉ nói vậy,ai tự cảm thấy hổ thẹn với lương tâm thì tự xem lại chính mình.

Nhưngmà em có một lời khuyên thế này.

Nên tự thú thì sẽ được khoan hồng cònnếu ngoan cố thì……em không dám nói trước.

Tháng sau có cuộc họphội nghị cấp cao các tỉ phú giàu nhất thế giới, em cá chắc mọi ngườisẽ phải ngạc nhiên đấy.

Không tin thì cứ chờ xem.

– Nói xong Đan đứngdậy bỏ về văn phòng.

– Quân, cậu xem lại Đan nhà cậu đi.

– Phong nói.

– Mình thì lại thấy người cần phải xem lại chính là các cậu đấy.

– Quânnói rồi đứng lên.

Đi về văn phòng làm việc luôn.

– Hai người đó bị làm sao thế nhỉ?- Nam hỏi.

An nãy giờ ngồi im lắng nghe, cô đã mơ hồ đoán ra được ẩn ý trong câunói của Đan và Quân.

Nhưng rốt cuộc nói thế là ý gì? Thật sự khônghiểu được.

– Đi ăn trưa với phu quân mà sao mặt mũi hằm hằm vậy?- Jy vừa cầm lyrượu vang vừa ngồi trên ghế sofa, chân trái gác lên chân phải, lêntiếng hỏi.

– Cậu bắt đầu quan tâm đến tôi từ khi nào thế?- Kelly nhướn mày hỏi lại.

– Không quan tâm thì bảo tôi lạnh lùng, tiết kiệm lời nói, quan tâmđến thì lại hỏi kiểu đó, thế rốt cuộc là cậu muốn tôi phải làm sao thìmới hài lòng?- Jy nói.

– Ừm, sao cũng được, mà cậu định phá dạ dày hay sao mà suốt ngày uốngrượu vậy? Chưa bao giờ tôi thấy cậu ăn uống nha.

– Tôi cũng chẳng biết, không muốn ăn.

– Jy, thực sự cậu trông rất giống cô bạn thân của tôi.

Tôi rất nhớ côấy.

– Kelly nói.

– Sao?- Jy, cậu đã bao giờ có bạn thân chưa?- Hình như vấn đề này đã vượt quá giới hạn rồi.

Nếu đã ăn trưa xongthì đem tài liệu lên đây cho tôi xem.

– Sao cậu không trả lời, tại sao cậu cứ trốn tránh những câu hỏi đócủa tôi?- Kelly gào lên.

– Kelly, tôi nhớ là giữa chúng ta không có mối quan hệ gì thân mật cả.

Tại sao tôi bắt buộc phải trả lời những câu hỏi đó của cậu?Dường như ý thức được rằng mình không bình tĩnh, hỏi những cáikhông liên quan đến Jy, nếu Jy mà tức giận như lần trước, liệu ly rượuđó có trúng thẳng mặt cô hay không? Nghĩ vậy, Kelly bèn đứng lên, đivề phòng làm việc của mình, lấy tài liệu đem lên cho Jy.

Trong khi đótại DK, Tinh Á ngồi chống cằm, vẻ mặt có vẻ buồn buồn.

– Em sao vậy?- Phong hỏi.

– Đan càng lúc càng khác, em thật không hiểu nổi cô ấy nữa.

– Em khác thì dĩ nhiên người ta cũng được quyền khác, có gì đâu màbuồn, chắc có lẽ dạo này tình hình ở JK không tốt hoặc là do cô chủcủa Đan hay khiển trách khiến cô ấy bực bội trong người thành ra trútgiận vu vơ vậy thôi.

– Phong nói.

Anh chỉ là đang tìm cách khiến côkhông phải suy nghĩ nhiều thôi chứ thực chất JK làm gì có vấn đề gì,cô chủ của JK anh cũng chưa hề nghe qua là cô ấy đã khiển trách ai.

Trước giờ không khí trong tập đoàn JK vốn rất thoải mái, chưa bao giờcó xung đột nội bộ, tình hình làm ăn cũng thuận lợi, thế thì làm gì cócái gì để khiển trách nhân viên.

Vả lại Đan giỏi thế, khiển trách côấy có mà được à?- Anh Quân cũng thế còn gì? Ở DK cũng có chuyện gì khiến anh ấy bựcmình đâu, em thấy từ khi em xuất hiện, mọi người ai cũng thay đổi cả.

– Em đừng có bận tâm, coi như mọi chuyện đều bình thường đi.

– Thật chán quá.

Haiz!Tối hôm đó, Đan đưa cho Quân xem những thông tin mà mình tìmkiếm được.

Đọc xong, anh gật đầu, quả là phải khâm phục tài năng tìmkiếm thông tin và cả mạng lưới thông tin rộng lớn của Đan.

Chỉ với ưuđiểm này của Đan, JK có thể nắm được tình hình của các tập đoàn kháctrong lòng bàn tay, thảo nào có thể đạp đổ một tập đoàn mà không cầnphí nhiều sức lực.

Nhưng cô chủ của JK tại sao có thể biết được ưuđiểm này của Đan mà mời cô ấy qua làm việc dưới quyền mình chứ? Ưuđiểm này ngoại trừ Eagle thì trước giờ rất ít người biết vả lại Đancũng không bao giờ chịu làm việc dưới quyền người khác ngoại trừ ngườiđó.

Còn cả An nữa, một con người như An mà cũng chịu làm cho JK chứngtỏ cô chủ của JK phải biết rất rõ về ưu điểm của hai người này và tàinăng của cô chủ phải giỏi lắm mới khiến An và Đan trở thành trợ thủđắc lực và làm việc ở JK lâu dài.


Ngay cả anh, Nam cũng không thay đổiđược quyết định và cũng không tìm kiếm được thông tin gì về JK.

Vậythì cô chủ của JK chỉ có thể là người đó, ngoài ra thì không ai có khảnăng đó cả.

Vậy là ngay từ lúc gặp Tinh Á, suy nghĩ của anh là đúngnhưng rất tiếc lại không có bằng chứng thuyết phục, giờ thì khỏi lorồi.

– Nhưng em có biết Tinh Á thật sự đang ở đâu không? Đang làm gì? Cókhỏe không?- Quân hỏi.

– Em không chắc lắm, cần một thời gian nữa mới biết được.

– Mà em nói mọi người phải ngạc nhiên trong cuộc họp hội nghị cấp caocác tỉ phú giàu nhất thế giới là thế nào vậy?- Em không tiết lộ đâu, như thế thì còn gì là bất ngờ hay ngạc nhiênnữa.

– Đan cười.

Có lẽ bộ phim cũng nên kết thúc thôi, nếu tiếp tục kéo dài sẽ không hay nữa.

Hạ màn sớm thì không ai có thể đoán trước được kết thúc là thế nào?Như thế thì mới hay……….

Một tuần sau đó, có vẻ như Đan đã tìm kiếm được tất cảnhưng thông tin mình cần.

Thì ra ngay từ đầu cô và An đã đúng, ngườiđó không dễ dàng gì lại chịu mất tích như thế, một người có tài năngnhư vậy làm gì có chuyện chết đơn giản thế được.

Thì ra cô ấy luôn ởbên cạnh cô và An vậy mà cô lại không biết, cứ ép mình phải quên đicái tên Âu Tinh Á.

“Mình đã biết mọi chuyện, đợi mình hạ màn xong mìnhsẽ quay sang xử lí cậu, bạn bè kiểu đó à, cậu đùa giỡn nhầm đối tượngrồi.

Làm mình đau khổ suốt bốn năm trời, cậu được lắm.

”- Kelly khẽcười.

– Cậu bị thần kinh rồi.

– Andy nói.

– An, cậu biết gì về con người Tinh Á?- Kelly vui vẻ hỏi.

– Hửm? Sao lại hỏi về Tinh Á?- Thì cứ nói đi.

– Mình ở với Tinh Á cũng không lâu bằng cậu, tính tình thay đổi thếnào cũng không rõ lắm, chỉ biết ngày còn nhỏ, ngoài vẻ ngoài lạnh lùngnhưng bên trong thì cô ấy cũng khá trẻ con, dễ thương nữa, nhiều lúcnhìn cô ấy mà mình không kìm chế nổi nên nhào tới “mi” lên má cô ấymột cái, lúc đó Tinh Á tức giận, trông rất dễ thương.

– Andy cười, nhớlại ký ức đẹp thời thơ ấu cùng Tinh Á.

– Tính tình cô ấy vẫn không thay đổi, lớn lên vẫn vậy.

– Kelly cười.

– Nhưng dạo này mình thấy cậu đối xử với Tinh Á không được….

tốt như trước.

– Con ranh con đó cần quái gì phải đối xử tốt, thời gian qua mình đểcho nó diễn phim tình cảm với anh Phong, cũng đến lúc phim nên kếtthúc rồi.

– Kelly cười khẩy.

– Mình không hiểu, cái gì mà con ranh con, rồi diễn phim tình cảm làthế nào????- Andy nhíu mày.

– Mình định sau khi hạ màn bộ phim tình cảm này mới cho cậu biết nhưngmà sợ cậu trách mình sao không nói trước nên mình nói luôn.

– Kelly đểmột tập thông tin mà cô tìm kiếm được lên trước mặt Andy.

Andy cầmlấy, chăm chú đọc không bỏ sót chữ nào, gương mặt dần dần biến sắc.

Ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ, gân xanh nổi lên.

– Thế là thế nào? Con ranh con chết tiệt, dám lừa cả mình.

Được, taosẽ cho mày biết hậu quả của việc lừa tao là thế nào.

– Andy nghiếnrăng, mắt long lên những tia nhìn giận dữ.

– Cậu bình tĩnh đi, tức giận thì tối nay xả sau, bây giờ đi xác địnhsự thật đã.

– Kelly nói xong liền thì thầm vào tai Andy một kế hoạch.

– Okay.

– Andy lập tức hạ hỏa.

Vừa đi công tác về, Jy về thẳng văn phòng luôn chứ không vềnhà nghỉ ngơi.

Cánh cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy Andy và Kellyđứng sẵn bên ngoài đợi, gương mặt ai cũng tươi tắn, còn cười toe toétnữa.

– Hai người bị bệnh à?- Cô nhíu mày hỏi.

Bỗng nhiên Andy lao đến “mi” lên má cô một cái rồi cười.

Còn khuôn mặtcô thì dần dần đỏ hồng lên, vẻ tức giận này bao nhiêu năm vẫn dễthương như thế.

– Hai người bị điên à?- Cô bực mình quát.

– Jy à, bọn mình không điên, cậu nên kết thúc trò đùa này tại đây đi.

-Kelly nghiêm túc nói.

– Tôi thật không hiểu hai người nói cái gì nữa.

– Cô nhún vai rồi láchmình qua giữa họ nhưng Kelly đã nắm tay cô kéo lại.

– Thôi đủ rồi đó, cậu mà không hiểu thì mình cắm đầu xuống đất đó.

Cứcho là không hiểu hay không biết gì cả đi thì cậu cũng bị lộ rồi, bạnbè mà đùa dai như thế à? Cậu diễn rất khéo nhưng sự thật thì cho dù cóche đậy khéo léo thế nào cũng bị lôi ra ngoài thôi.

Cây kim trong bọccũng có ngày lòi ra mà.

– Nói xong Kelly và Andy bỏ về phòng làm việcnhưng lại khựng lại vì lời nói của Jy.

– Nếu mình muốn giấu thì cho dù mạng lưới thông tin của cậu có caosiêu cỡ nào hay năng lực của cậu có uyên thâm đến đâu cũng không baogiờ tìm ra sự thật được đâu.

Mình đã cố tình để lộ đấy, làm gì cóchuyện cậu dễ dàng tìm được thông tin như thế? Nếu dễ dàng tìm đượcthì có lẽ cậu đã tìm ra từ ba năm trước rồi Đan à.

– Cô lạnh lùng bướcvào phòng làm việc.


Cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận.

Hai tiếng “Đan à” vừa nãy, quả thật đãmấy năm rồi mới được nghe lại.

Con người đó trước giờ chưa bao giờthay đổi, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu chuyện xảy ra, bảntính đó vẫn vẹn nguyên, chưa hề thay đổi dù chỉ là một chút thôi.

Conngười đó mới thật sự là…………….

.

Tối hôm đó, Phong mở tiệc tại phòng vip của một nhà hàngcao cấp, đây là lễ đính hôn của anh với Tinh Á, bố mẹ anh cũng có mặt,bố mẹ Quân, bố mẹ Nam, anh Khương Tân và chị Kiều Oanh cũng đến chúcmừng.

Sau bao nhiêu năm gặp lại nhưng trong lòng họ không có cảm xúcgì với Tinh Á, nhất là Mạnh phu nhân, bà chỉ lặng im không nói tiếngnào.

Bốn năm xa cách giờ gặp lại con gái, trong tim bà không có lấymột chút cảm xúc gì.

Lúc Phong chuẩn bị đeo nhẫn cho Tinh Á thì Đan vàAn đến.

– Khoan hãy đeo nhẫn.

– An lên tiếng.

– Sao vậy?- Nam hỏi.

An đến bên Tinh Á, đẩy Phong qua một bên rồi dùng hết sức lực, tátthẳng vào mặt Tinh Á.

Mọi người ngạc nhiên, máu từ khóe miệng Tinh Átrào ra, khuôn mặt tái nhợt.

– Phản ứng chậm như vậy sao?- An cười khẩy.

– An, em làm cái gì vậy?- Đến cả Tinh Á mà anh cũng không thể phân biệt được thật giả sao?- Đan hỏi.

– Ý em là sao?- Băng Hạ, cô còn định đóng phim đến bao giờ? Cô nghĩ cô có thể làTinh Á sao? Cô nghĩ ngoại hình giống Tinh Á là được à? Rất tiếc phảinói cho cô biết, cho dù cô có phẫu thuật thành Âu Tinh Á thì mãi mãicô cũng không thể là Tinh Á được.

Tính cách của Tinh Á vốn không thểbắt chước, thói quen, cách ứng xử, phản ứng của cô ấy cô đâu có làmgiống.

Thay đổi.

Lý do đó cô nghĩ có thể qua mắt bọn tôi sao? Sai lầmrồi.

Để tôi nói cho mọi người hay nhé.

Tinh Á vốn là một con ngườikiêu ngạo, trước giờ cô ấy chưa bao giờ thay đổi.

Bây giờ vẫn vậy.

– Annói.

– Phong, em nói là khi thu thập được thông tin chắc chắn thì em sẽ choanh biết.

Anh đọc cái này đi.

– Đan đưa ra tập hồ sơ.

Anh đọc xong, mắttối sầm lại, sắc mặt cực kỳ xấu.

Anh lao đến, bóp cổ Băng Hạ.

– Cô….

cô dám giả mạo cô ấy….

.

– Anh gằn từng chữ.

– Anh còn muốn kết hôn với cô ta nữa không?- Đan cười nhạt hỏi.

– Đan, vậy giờ Tinh Á thật sự đang ở đâu, có khỏe không?- Mạnh phu nhân hỏi.

– Cô ấy ạ? Cô ấy vẫn khỏe? Vẫn sống tốt.

– Đan cười đáp lại.

– Sao không đưa Tinh Á đến đây?- Triệu phu nhân hỏi.

– Triệu phu nhân, bác nghĩ cô con dâu tương lai của bác dễ dàng đểngười ta muốn đem đi đâu thì đem sao? Cô ấy vốn kiêu ngạo, lời tụi connói chẳng là cái gì với cô ấy đâu.

– Đan nói.

– Phẫu thuật lại gương mặt thật của cô đi, nếu để Tinh Á thấy khuônmặt này dám chắc cô sẽ phải ngồi tù đó.

Tinh Á không cho phép kẻ nàophẫu thuật thành cô ấy đâu.

– An nói với Băng Hạ.

– Sao?- Anh Tân và chị Oanh ngạc nhiên.

– Một người thích chơi hàng kim cương, tiền xài không hết, kiêu ngạo,đạp đổ biết bao nhiêu tập đoàn, vậy thì dĩ nhiên có quyền giữ độcquyền cho ngoại hình của mình rồi.

– Đan thản nhiên giải thích.

– Phong, cơ hội không đến nhiều lần đối với một người đâu, Tinh Á giữngoại hình của mình như vậy là để chờ anh tìm đến cô ấy đó.

Cô ấy đã ởnguyên một chỗ, chờ đợi suốt bốn năm trời để anh tìm đến nhưng tại saoanh không tìm?- An nói như đang trách móc Phong vậy.

– Em nói gì?- Phong hỏi, bây giờ tâm trí anh đang rối tung cả lên.

– Em vẫn luôn đợi anh nhưng sao anh không chịu tìm em lại phải để emtìm đến anh như thế này?

-Tiếng nói trong veo vang lên nhưng tìm hoàikhông thấy người nói, chợt thấy một cô gái người châu á, dáng vóc mảnhkhảnh, giống Âu Tinh Á đang quay lưng đi ra phía cửa nhà hàng, cứ ngỡlà Âu Tinh Á, Phong lao ra túm lấy tay cô gái nhưng khuôn mặt đó khôngphải là Âu Tinh Á của anh.

Bên ngoài nhà hàng, một chiếc xe Ferrari màu đen phóng vèo lênphía đường cao tốc, sự xuất hiện ban nãy chỉ là để báo cho Phongbiết….

Âu Tinh Á vẫn luôn yêu và chờ anh.

Hy vọng anh sẽ đến tìm em….

.

Đừng để em phải khóc…Anh nhé….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.