Đọc truyện Hãy Để Anh Là Gió – Chương 38
Con người ta dù không có ý định làm người lớn, nhưng một khi bị xô đẩy và phải lựa chọn, tự nhiên người ta sẽ trưởng thành.
Triết Huân ngỡ ngàng nhìn cô gái cuộn người trong chăn run lên từng hồi mà tim như bị xé ra từng mảnh. Ai đó nói cho cậu biết, Lưu Ly của cậu như thế nào không?
– Lưu Ly… – Triết Huân bước lại gần, cậu cố giữ cho bản thân bình tĩnh, giọng nói có chút run run.
– Đừng lại gần! – Dường như nghe được tiếng bước chân của cậu, Lưu Ly vội lên tiếng, người càng thu lại một góc.
Bất lực nhìn Lưu Ly sợ hãi, cậu cảm thấy mình chưa bao giờ thất bại như hôm nay.
Được tiêm một mũi thuốc an thần, Lưu Ly lại chìm vào giấc ngủ mê man.
– Cô ấy sao vậy? – Sửa chăn lại cho Lưu Ly, Triết Huân vuốt nhẹ mái tóc của nó, hỏi nhỏ Thái.
– Cái này thuộc về tâm lí. – Thái lắc đầu nói. – Gọi là tâm bệnh, tôi chịu thua thôi, phải tự em ấy chữa cho bản thân chứ không ai giúp được gì đâu.
– Cô ấy thấy tôi lại sợ hãi đến như vậy…
– Có lẽ vì cậu xuất hiện trong những giấc mơ không đẹp của em ấy, vì cậu chiếm quá nhiều kí ức của em ấy, khi gặp những chuyện sốc quá mức chịu đựng, em ấy tự tạo cho mình một lớp màn ngăn cách chỉ có bản thân trong ấy, người ảnh hưởng như cậu nhất định em ấy sẽ đề phòng.
Mơn mớn bàn trắng nõn hơi gầy của Lưu Ly, Triết Huân lắng nghe Thái giải thích, trong lòng lại có một tảng đá nặng.
– Tôi nói rồi, cái này không ai giải quyết được đâu, hãy để tự bản thân em ấy vượt qua.
——–
Phòng họp…
Triết Huân mấy hôm nay vẫn giữ nguyên thái độ khó đoán đên công ty. Dù là vẻ mặt cậu từ xưa đến nay vẫn lạnh lạnh như tiền, nhưng mấy hôm nay cái mặt ấy vừa lạnh mà vừa “đen” khiến nhân viên không khỏi nuốt nước miếng mỗi lần trình gặp.
– Bộ phận tài chính mãi không thấy báo cáo, là thế nào? – Cầm xấp tài liệu trên tay lật qua lật lại cho có lệ, Triết Huân liếc mắt sang Đức ngồi ở cuối bàn.
– Nhân viên nhận làm bản báo cáo này có việc xin nghỉ, vì cô ấy theo lâu rồi nên tôi cũng không thể giao cho người khác được. – Rất bình tĩnh, Đức trả lời Triết Huân.
Chính Đức cũng có phần không hài lòng vì tài liệu đã gửi cho Lưu Ly từ cuối tuần, mà mãi đến hôm nay vẫn không thấy hồi âm, Lưu Ly tuy anh không tiếp xúc lâu dài nhưng anh có thể chắc chắn Lưu Ly rất nghiêm túc trong công việc, chuyện bỏ giữa chừng mà không báo cáo là chuyện không thể, trừ khi có việc rất gấp mà thôi.
– Trước khi tan làm hôm nay tôi muốn thấy một bản báo cáo hoàn chỉnh trên bàn của tôi. – Đặt chồng báo cáo lên bàn, Triết Huân lãnh đảm nói, trong lời nói đã có 8 phần uy hiếp.
Đức nhíu mày, thật biết đày đọa nhân viên, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn đòi hỏi kiểu đó chứ. Đúng là dân tư bản!
– Đồng thời, đưa hồ sơ của người phụ trách bản báo cáo đó luôn. – Triết Huân nói tiếp.
– Tôi biết rồi. – Đức gật gật đầu, thái độ không quan tâm khiến mọi người không khỏi than thầm. Tổng giám đốc mấy ngày nay đã như núi lửa gần phun rồi mà Trưởng phòng Đức còn thêm giông thêm chớp nữa. Mấy người trẻ thật sung sức.
– Tiếp tục báo cáo đi. – Triết Huân cũng không có rảnh để ý thái độ của Đức, cậu lên tiếng tiếp tục, cuộc họp “hút máu” lại tiếp diễn.
———-
Trái ngược với không khí u ám nơi Triết Huân làm, Duy cũng tất cả nhân viên của mình lại bận rộn tất bật cho “trận đánh” cuối cùng sau gần 1 năm thất bại.
Ngồi bắt chéo chân, Duy cầm xấp tài liệu cười như không.
– Anh sao thế? – Lan ngồi ở sofa thấy biểu hiện của Duy không nhịn được hỏi.
– Em nói thử xem? – Duy bỏ tập tài liệu xuống bàn, hỏi lại.
– Chắc là lại bày trò gì rồi?
– Bày trò? Anh rất quân tử.
– Rốt cuộc là chuyện gì vậy? – Không chịu được thái độ lấp lửng của Duy, Lan đứng dậy đi về phía bàn làm việc của anh.
– Lại đây, anh nói cho nghe. – Thấy Lan đứng đối diện mình, Duy xoay ghế, vẫy cô lại.
Nghi hoặc nhìn Duy, nhưng Lan vẫn bước vòng qua bàn làm việc đi lại gần Duy.
– Anh… Á! Làm gì vậy? – Lan hét toáng lên, không khỏi sửng sốt khi Duy vòng tay ôm eo cô rồi đặt cô ngồi lên đùi anh.
– Làm gì? Giúp em ngồi chứ làm gì. – Rất tỉnh, Duy trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
– Ngồi… ngồi cái kiểu gì vậy? Buông ra đi, chỗ này là phòng làm việc. – Khuôn mặt Lan đỏ bừng lên, ra sức thoát khỏi vòng tay đang ôm ngang eo mình.
– Ngồi im đi! Không ai vào đâu, anh có chuyện nói với em. – Thấy Lan giãy giụa, Duy càng siết chặt tay mình hơn.
Cảm nhận bàn tay anh càng siết chặt, Lan cũng thỏa hiệp ngồi yên trên đùi anh.
– Chúng ta thắng chắc rồi. – Duy nói.
– Thật à? – Lan quay ngắt lại, mặt đối mặt với anh hỏi lại, khuôn mặt tỏ ra rất vui mừng.
– Thật. – Duy gật đầu, mỉm cười với cô. – Lan… cảm ơn em!
– Không cần đâu, em cũng rất vui mà!
– Tại sao?
– Hả?
– Tại sao lại vui? Tại sao lại ra hết sức giúp anh?
Lan không hiểu Duy muốn gì, tại sao là ý gì? Cô chỉ im lặng nhìn anh.
– Lan, em có biết anh thích em không? – Thấy vẻ mặt dần đần ra của Lan, Duy tiếp tục nói, vẻ mặt và giọng điệu vô cùng tự nhiên bình thản.
– Hả?
– Em có thích anh không?
-…
– Lan, anh thật sự rất mệt mỏi, nếu không có em giúp, anh chắc chắn không trụ nổi và vực dậy như ngày hôm nay. Em là nguồn động lực của anh, em là niềm tin của anh từ 5 năm trước, bây giờ cũng vậy và mãi mãi là niềm tin của anh.
– Duy?
– Sau khi bắt được tên tội phạm kinh tế, cùng anh quản lí công ty, cùng anh chăm sóc ba mẹ anh, được không?
Cái này… có tính là cầu hôn không?
– Duy… anh…
– Anh yêu em! 5 năm trước đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ vẫn yêu em.
– 5 năm?
– Cúi xuống đây, anh nói nhỏ cho nghe!
Rất nghe lời, Lan cúi đầu xuống, ngay lập tức bờ môi của cô cảm nhận được độ lạnh lẽo từ đôi môi khác áp chặt.
Tròn mắt, bất động, tim rối loạn…là những gì miêu tả Lan lúc này. Mấy giây sau khi nhận biết được chuyện gì xảy ra, cô mới bắt đầu phản khán. Tay cô mới bắt đầu đẩy người anh ra, nhưng càng giãy giụa Duy lại càng hôn mãnh liệt hơn. Dần dần, Lan cũng bị “thu phục”, cô để mặc anh làm gì thì làm, còn mình thì nhắm mắt lại, tay cũng quàng sang cổ anh.
Một màn nồng nhiệt trong phòng làm việc diễn ra triền miên.
—
Đúng trước giờ tan tầm, Đức vác bộ mặt không phục cầm báo cáo lên phòng làm việc của Triết Huân.
– Tổng giám đốc đang… – Thấy anh lên, thư kí đứng dậy định thông báo gì đó thì Đức đã đẩy cửa đi vào, khiến thư kí hết hồn chạy theo.
– Tổng giám đốc, báo cáo và hồ sơ nhân viên xong rồi. – Quăng báo cáo lên bàn, Đức nói.
– Ờ, chờ đó. – Triết Huân đang coi tài liệu, tâm trạng lại u ám khi nghe tiếng đẩy cửa đầy bạo lực thì càng thêm khó chịu, nên cậu quyết định “chơi” vị trưởng phòng này một lần.
Cậu cũng không phải không để ý đến nhân viên của mình, công ty này vị trưởng phòng kia rất nổi tiếng. Độc thân, đẹp trai, năng lực tốt, hơn hết anh ta rất nổi về vấn đề giờ giấc. Sáng vừa quẹt thẻ vào công ti là vừa vào giờ làm, chiều vừa quẹt thẻ ra về đồng hồ kim giây cũng chỉ đúng số.
Người đúng giờ đến từng giây như thế thì hôm nay cậu cho anh ta đứng chờ đến mòn chân.
30 sau….
Đức mặt như bánh đa nhúng nước kiên nhẫn cực độ chờ vị Giám đốc kia lật từng tờ coi từng chữ trong bản báo cáo.
Rõ ràng thái độ kia là muốn chọc tức anh ra.
Triết Huân sau khi xét đến từng dấu câu trong bản báo cáo xong thì không vội kí ngay, cậu lại rất nhẹ nhàng đặt nó qua một bên khiến mặt Đức càng trở nên âm u hơn.
– Thật ra anh có thể ngồi mà, không nhất thiết phải đứng nãy giờ đâu. – Cầm hồ nhân viên lên, Triết Huân khẽ nở nụ cười nhìn Đức.
Đức:….
– Không sao, tôi quen đứng rồi. – Đức trả lời, anh gằng từng chữ một.
Triết Huân cũng không quan tâm đến vị trưởng phòng đang nổi cơn giông trên đầu mà không dám bùng nổ trước mặt mình, lật trang hồ sơ ra xem, trên miệng vẫn còn nụ cười nửa miệng.
Vừa nhìn vào trang đầu tiên của hồ sơ mà Đức mang đến, miệng Triết Huân ngay lập tức cứng đờ lại.
Lưu Ly?
Cái tên này, hình này không phải rất thân thuộc sao?
– Nhân viên này hình như không có ở phòng làm việc anh thì phải? – Nhìn chằm chằm vào tấm ảnh 4×6 trên sơ yếu lí lịch, Triết Huân hỏi Đức. Cậu nhớ mới hôm nào đó có dạo một vòng công ty, nhưng trên đây lại….
– Phải, cô ấy chỉ đi làm 1 tháng tại công ty, sau đó xin nghỉ phép và làm qua mạng. – Đức gật đầu, nghiêm túc trả lời.
– Tại sao không báo cho tôi biết? – Triết Huân tức giận đập tập hồ sơ lên bàn quát lớn.
Kể cả việc người yêu mình làm trong công ty của chính mình cũng không biết, cậu cảm thấy mình thật thất bại, cảm giác còn kinh khủng hơn việc lúc Lưu Ly bảo tránh xa nó ra. Cậu có quan tâm đến nó đâu để nhận được sự tin tưởng của nó chứ, điều này là do cậu sai, là do cậu vô tâm nên bây giờ mới trở nên như thế này.
– Báo lên Tổng giám đốc? Trước này đều không có báo, chính tổng giám đốc cũng nói chúng tôi có thể tự quyết mấy chuyện này, có vấn đề gì lớn lao chỉ cần báo với trưởng phòng nhân sự. – Tỏ vẻ mặt vô tội trước cơn thịnh nộ của Triết Huân, Đức trả lời tỉnh bơ như không có chuyện gì. Trách là trách cái vị Tổng giám đốc kia quá dễ dàng trong việc quản nhân viên thôi.
Ngả người ra sau ghế, Triết Huân đưa tay day day hai bên trán, thở mạnh một cái rồi ngồi thẳng lại, đưa bút ngoáy đại một chữ xuống bản báo cáo.
– Anh về được rồi.
Hơi thắc trước thái độ của Triết Huân sau khi xem hồ sơ của Lưu Ly, nhưng được thả về nên Đức cũng không quan tâm nhiều nữa, anh nhận lấy báo cáo rồi quay người ra khỏi phòng.
Đức đi khỏi, Triết Huân lại ngả người ra ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thì ra từ trước giờ chỉ có mình cậu tự nhận rằng mình tốt, tự nhận rằng mình yêu Lưu Ly nhiều đến mức nào, chỉ có mình cậu tự cho rằng cậu quan tâm nó đến nhường nào. Nhưng giờ sao? Tất cả cậu nhận được là con số 0 tròn trĩnh, cậu không biết gì về việc nó làm cả. 2 năm qua rốt cuộc cậu đã trao cho nó cái gì?? Hay như nó từng nói, cậu chỉ là cơn gió thoáng qua, những gì cậu trao cho nó cũng như những làn gió không hơn không kém – đến đột ngột rồi chỉ lưu giữ một thoáng.
Tháo luôn cả cà vạt ra, Triết Huân lấy áo khoác, cầm lấy cặp của mình rời khỏi công ty. Dù sao đi nữa vẫn phải đến xem Lưu Ly như thế nào, vết thương có còn đau hay không, hay chuyện hy hữu là có nhớ đến cậu không.
Vừa lái xe đến cổng bệnh viện, Triết Huân đã thấy rất nhiều xe cảnh sát, xe cứu hỏa rồi vô số y bác sĩ đứng dưới lầu, tất cả bọn họ đều ngẩng đầu nhìn tầng trên. Khó hiểu, Triết Huân cũng nhanh chóng chạy lại nhìn lên, tiện tay kéo một y tá hỏi chuyện:
– Xin lỗi, có chuyện gì xảy ra vậy?
– Tội phạm uy hiếp người ở trên đó! Đều là hai bệnh nhân nữ.
Hai bệnh nhân nữ?
Triết Huân cũng ngẩng đầu nhìn lên tầng cao, cảm giác sợ hãi chiếm cả tâm trí cậu. Độ cao quá lớn, cậu không thể nhìn rõ được ai trên kia.
– Uầy, tuổi trẻ lại phạm tội rồi lôi người vô tội vào, thật là không có tình người.
– Nghe phong phanh mấy y tá trực nói cô gái bị uy hiếp kia hiện là người yêu của người yêu cũ cô kia, lần này phạm tội chắc biết mình không thoát mới lôi cô kia vào để trả thù luôn! – Phía xa xa, Triết Huân nghe được đoạn hội thoại, ngay lập tức cậu xô đám đông để chạy lên lầu.
Lưu Ly.
Triết Huân đứng chờ thang máy thì nhận được điện thoại, Duy.
– Alo?
“Bằng mọi giá cậu nhất định phải để Lưu Ly an toàn trở lại, con bé mà mất đi một cọng tóc tôi cạo cả đầu cậu!” – Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lạnh lùng, bên cạnh đó cậu còn nghe thấy tiếng lái xe với tốc độ cao.
– Nhất định! – Triết Huân trả lời chắc chắn rồi cúp máy, cậu nhanh chóng lao vào thang máy.
Duy lái xe với tốc độ xé gió trên đường cao tốc, bên cạnh là Lan, mặt cô đang tái xanh vì tốc độ xe đang đạt được.
– Em đừng sợ. – Biết Lan sợ, anh thờ ơ lên tiếng. Có người con gái này bên cạnh, nhất định anh sẽ bảo toàn tính mạng cho cả hai.
Khi vừa dứt nụ hôn ngọt ngào, điện thoại của Duy cũng vang lên. Người gọi đến là cảnh sát thành phố nơi Triết Huân ở. Họ báo đã truy ra nơi tên tội phạm kinh tế, nhưng ngặt là cô ta đang uy hiếp một bệnh nhân cùng bệnh viện ở sân thượng. Ngay lúc đó, tivi cũng trực tiếp đưa tin này lên, qua màn ảnh, cả Duy đều sửng sốt khi thấy vẻ mặt tái nhợt của Lưu Ly, đầu còn quấn một lớp băng trắng bị cô gái khác kề con dao sát cổ, cả hai đều liêu xiêu trước cơn gió lớn đứng sát mép lan can sân thượng.
Không cần suy nghĩ gì, cả anh và Lan đều lao ra khỏi phòng làm việc và hiện giờ là đang trên đường đến đó.
—–
Triết Huân chạy lên tới sân thượng nhưng lại bị cảnh sát chặn lại từ bên trong, phía ngoài kia nào là bác sĩ y tá, nhà tâm lí, cảnh sát đứng đầy, họ đang cố gắng thuyết phục.
– Tôi là người quen của cả hai người ngoài kia! Cho tôi vào. – Gào lên, Triết Huân đẩy mấy người cảnh sát ra chạy ra ngoài.
Thái thấy Triết Huân tới, vội kéo cậu lại, gấp gáp nói:
– Không ổn một chút nào cả, Luyến điên rồi!
Triết Huân tiến lại gần, cậu thấy Lưu Ly không tỏ vẻ sợ hãi, nhưng gương mặt vô hồn đó càng khiến cậu thêm hoảng sợ và đau lòng.
– Luyến, em đang làm gì vậy? Xuống đây ngay! – Triết Huân hét to.
– A? Triết Huân? Anh đến rồi à? – Luyến ngừng cảnh giác mấy người cảnh sát, hướng nhìn Triết Huân cười thật tươi. – Anh đến đón em đúng không? Anh đến để chia tay với cô ta đúng không?
– Luyến, từ từ đi. Xuống đây đi chúng ta nói chuyện. – Triết Huân bước dần lên, cậu đưa tay về phía đó, thành khẩn nói.
– Không! Không xuống! Xuống em sẽ bị bắt, cuộc đời em sẽ hết, sẽ chấm dứt ngay tại đó. – Lắc đầu nguầy nguậy, Luyến nói lớn, cơn gió lớn càng nổi lên khiến cả hai như giấy trước gió, chỉ cần quật nhẹ là bay đi. Tình trạng này không đợi người chủ động nhảy cũng đã rơi xuống rồi.
– Luyến, cô nghĩ kĩ lại đi, tội kinh tế của cô không nặng, cô mau xuống đây nhận tội để còn được khoang hồng, cuộc đời cô còn có thể bắt đầu lại từ đầu. – Ở dưới, cảnh sát cũng lên tiếng.
– Mấy người câm hết! Câm hết cho tôi! Mấy người tưởng tôi là con nít hả? Đừng có dụ. – Luyến buông con dao khỏi cổ Lưu Ly, hét lớn về phía đám người phía dưới.
– Luyến, cô ấy là bệnh nhân, cô ấy không liên quan gì đến cô cả, cả hai xuống đây, nếu không tội của cô càng nặng hơn. – Thái cũng lên tiếng.
– Cái gì mà không liên quan? Nếu không phải cô ta xuất hiện, tôi không cần phải nghĩ cách chiếm lại trái tim Triết Huân, tôi sẽ không cần chứng minh bản thân, sẽ không cần phải hợp tác với bọn tội phạm kinh tế, tôi sẽ không có ngày hôm nay.
Triết Huân chết đứng. Luyến là tội phạm kinh tế, người làm công ty Duy suy sụp gần một năm nay.
– Vậy chúng ta cùng chết đi!
!
Từ lúc bị uy hiếp lên sân thượng đến bây giờ, Lưu Ly không hề mở miệng, không hề tỏ ra thái độ sợ hãi, cứ im lặng như một cái xác. Cho đến khi mở miệng nói một câu, lại khiến cho toàn bộ người ở đây đứng hình.
– Tôi cùng cô, chúng ta cùng nhảy xuống! Không sao đâu! – Lưu Ly vẫn với giọng nói khàn khàn lên tiếng khiến Luyến đứng đằng sau không khỏi rùng mình.
Cô ta đang nói điên khùng cái gì vậy?
– Khi tôi và cô nhảy xuống, gió sẽ hòa quyện với chúng ta, rất tuyệt đó!
– Cô im ngay! IM! – Luyến hét lớn, chân loạng choạng ngã ra sau do quá hoảng loạng với lời nói tỉnh như sáo của Lưu Ly, nó không sợ chết sao?
– CẨN THẬN!
– Á á á á á!
.
.
.
.
Hai con người treo lơ lửng trên sân thượng khiến đám đông không ngừng la hét, gió lại càng mạnh khiến hai thân ảnh ấy đung đưa như một cành dây leo.
– Triết Huân… cứu em… – Luyến sợ hãi, cô khóc nấc lên, bàn tay níu chặt tay Triết Huân.
Khi Lưu Ly nói ra những lời nói dọa người đó, Triết Huân biết Luyến sẽ mất tập trung, cậu bước từng bước thật nhẹ đến bên cả hai với mong muốn kéo họ xuống được, nhưng khi nhảy lên định kéo cả hai xuống thì Luyến cũng hét lên bảo Lưu Ly câm miệng đồng thời bước chân loạng choạng ngã người về sau. Triết Huân cũng liều mình chồm cả người ra ngoài đưa tay với lại. Và cậu đều nắm được tay cả hai, nhưng người cũng sắp rớt theo.
– Nhanh lên, cậu ta sắp rớt xuống rồi! – Mấy người cảnh sát lập tức hành động, chạy lại ôm lấy thắt lưng Triết Huân kéo lên.
– Lưu Ly, em nắm chặt lấy tay anh! Làm ơn! – Không để ý đến tiếng khóc thảm thương của Luyến, Triết Huân chỉ thành khẩn lên tiếng với Lưu Ly, nó yếu ớt không bám vào tay cậu, chỉ có Triết Huân gắt gao nắm chặt lấy bàn tay đó.
– Triết Huân, nếu chúng ta sống, anh và em coi như chưa từng quen biết, có được không?
– Lưu Ly…
– Có được không? Triết Huân?
– Được!
[Cont]