Đọc truyện Hãy Để Anh Là Gió – Chương 26
Ngẩn ra một hồi, Lưu Ly mới định thần được mình suy nghĩ cái gì, chậm chạm về bàn làm việc với mớ hỗn độn trong đầu, Lưu Ly gượng cười hỏi Bình:
– Chị à, các chị nói ai thế? – Lưu Ly dò hỏi.
– Em mới vào không biết đâu, CEO đại nhân của chúng ta rất xuất chúng, trẻ, đẹp trai, tài giỏi lại rất biết cách lãnh đạo, nay bên cạnh anh ta lại hiện một nữ nhân xuất chúng không kém, nghe nói cô ấy du học bên Mĩ về, bằng cấp rất cao, lại xinh đẹp nữa, lại phong phanh hai người đang có tình ý với nhau. Haizzz, mặc dù chị rất ngưỡng mộ CEO, cũng rất đau lòng khi nghe tin này nhưng dù sao họ cũng xứng với nhau, chỉ là thân phận chúng ta không đáng gì thôi. – Boram nhiệt tình kể lại cho Lưu Ly nghe, cũng không để ý tới sắc mặt của Lưu Ly như thế nào.
– Bình à, dù sao đã ai công khai đâu? – Ngọc chen vào nói.
– Trời ạ, em không thấy Luyến ấy đã dán lên người CEO chúng ta một dòng chữ to đùng là hoa đã có chủ sao? – Bình nói.
– Nhưng vấn đề là Tổng giám đốc chúng ta không có ý gì cả.
– Làm sao biết là không có ý chứ? Luyến vừa xinh đẹp vừa quyến rũ như thế, lại rất biết cách chăm sóc nữa.
– Dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta! – Cuối cùng cũng có nhân viên nam chen vào cắt đứt cuộc bàn tán.
Nhưng điều đó không có nghĩa là lôi Lưu Ly ra khỏi mớ suy nghĩ phức tạp.
“Chị ấy đã về rồi….
Liệu Triết Huân có… không phải đâu, mình phải tin tưởng anh ấy, Triết Huân sẽ không làm chuyện có lỗi với mình…”
Tay vẫn lướt trên bàn phím nhưng tâm tư Lưu Ly lại treo ngược trên trời. Có lẽ lại sợ.
Sợ một lần nữa lại bị đem ra làm trò cười, một lần nữa chứng kiến cảnh ngọt ngào của hai người mà tim nó như sát muối. Và nó sợ lại không cam lòng buông tay. Nhưng nghĩ thế nào, Lưu Ly vẫn tin Triết Huân không lừa dối nó. Chuyện công sở biết nên tin vào chuyện nào chứ?
Lắc nhẹ đầu, Lưu Ly lấy lại tinh thần.
– Lưu Ly. -Từ trên đỉnh đầu, nó nghe thấy tiếng gọi, giật mình ngẩng đầu, nó sửng sờ khu thấy trưởng phòng tay đút túi quần đứng đó, tại sao nó không nghe thấy tiếng bước chân của anh ta chứ?
– Vâng? – Nó vội đứng dậy.
– Cầm tập hồ sơ này, lên phòng thiết kế giúp tôi, sau đó bảo họ đưa hồ sơ tháng trước luôn. – Đức vừa nói vừa đưa tập hồ sơ trước mặt Lưu Ly.
– A, vâng ạ! Trưởng phòng còn dặn gì nữa không?
– Hết rồi.
Nói xong anh quay lưng đi trở lại phòng, còn Lưu Ly thì nhanh chóng làm việc được giao.
Lưu Ly vào thang máy, thở dài, có lẽ Đức thấy nó ngẩng người nên muốn lấy lại tinh thần, hay vì thấy nó không tập trung nên gọi đi giao tài liệu là một hình phạt?
Chưa dứt được suy nghĩ thì thang máy đến nơi, Lưu Ly bước ra thì cũng có người đi vào, chỉ lướt qua nhau nhưng người mới vào khiến nó giật mình.
Người ấy… cô gái cúi đầu xem hồ sơ, hoàn toàn không chú ý đến ai kia không phải là Luyến sao? Phải, là Luyến, là thư kí CEO. Dù Luyến có cúi đầu, Lưu Ly vẫn nhận ra. Thang máy đóng, Lưu Ly vẫn đứng đó. Thật là Luyến đã về rồi.
————————
– Con không nói cho Lưu Ly biết đấy chứ? – Giọng người phụ nữ yếu ớt hỏi.
– Mẹ yên tâm đi, con bé chưa biết, vẫn bình thường, Triết Huân lo được cho nó mà. – Duy mắt đỏ, dáng người mệt mỏi trả lời mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt bà cũng rất tệ.
– Haizzz, con về nghỉ ngơi đi, mẹ khoẻ rồi, mẹ sẽ lo cho ba.
– Vâng, có gì mẹ gọi cho con.
Nói xong, anh chỉnh lại chăn rồi đi ra ngoài, để mẹ anh nhìn theo rồi rơi nước mắt, quá nhiều gánh nặng trên đôi vai anh.
Tựa lưng vào cửa, Duy cúi đầu nhìn sàn nhà, lòng nặng trĩu. Sáng nay khi Lan dậy, anh đã đưa cô về, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt vì anh cần cô giúp sau này. Sau đó anh lại chạy ngược đến bệnh viện. Ba anh vẫn được cách li chưa thể vào thăm nên chỉ có thể đứng từ bên ngoài nhìn vào, sau đó là đến thăm mẹ. Chạy đi chạy lại cũng khiến anh mệt lã cả người, còn chuyện công ty nữa. Duy thật sự mất hết sức lực.
——————————————–
Dọn lại đống tài liệu nhưng Lưu Ly vẫn thẫn thờ. Nó đã thấy Luyến… Nhưng, tại sao? Tại sao Triết Huân không nói với nó? Không nói Luyến trở về? Không nói Luyến làm thư kí cho anh?
– Lưu Ly, hết giờ làm việc rồi, em không tính về à? – Bình lên tiếng khi cô nàng đã đâu vào đó.
– A? – Lưu Ly giật mình, nguớc mặt nhìn Bình. – Em xong rồi đây, chị cứ về truớc đi.
– Vậy chị về nhé? Bye em, hẹn gặp lại chiều mai.
– Tạm biệt! – Lưu Ly vẫy tay.
Cánh cửa khép lại, khuôn mặt tuơi cuời lại trở thành khuôn mặt lạnh tanh. Nó ngồi thừ ra một hồi, khẽ mỉm cuời, Triết Huân không nói, chắc không có gì quan trọng. Phải, không có gì quan trọng nên không nói với nó thôi. Nhanh chóng thu xếp gọn gàng, nó rời công ti.
——————————————————————————
– Chi, em thật sự không biết chuyện gì sao? – Trung đi theo Hạ Chi, miệng không ngừng hỏi.
– Cái gì cơ? – Hạ Chi nhăn mặt, không hiểu sao từ lúc học đến giờ, anh chàng này cứ hỏi mỗi câu đó.
– Lưu Ly thật sự không nói với em?
– Không, cậu ấy vẫn bình thường mà, có chuyện gì đâu chứ?
– Vẫn bình thường, thật sự vẫn bình sao? – Trung nheo mắt hỏi lại.
– Anh sao thế? Không phải sáng nay vẫn thấy cậu ấy như thuờng sao?
– Nhưng… không phải công ti nhà cậu ấy gặp chuyện sao? Vả lại ba cậu ấy cũng đang trong tính trạng nguy kịch mà. – Trung lẩm bẩm nói, như không tin vào điều gì đó.
– Cái gì? – Hạ Chi nói lớn, trợn tròn mắt nhìn bạn trai.
– Hôm truớc, anh nghe anh họ nói chuyện với ai đó, có nghe việc này.
– Vậy Lưu Ly…. – Hạ Chi nói nhỏ dần, tay không ngừng lục tìm điện thoại trong túi xách.
——————————————–
Đi xuống từng bậc cầu thang, Lưu Ly cố tránh những suy nghĩ phức tạp. Hôm nay nó không cần lật đật nữa, lúc nãy Triết Huân nhắn tin, bảo rằng cậu bận họp, tài xế sẽ đón nó sau, nhưng nó từ chối, nói dối đã về chung với Hạ Chi và Trung, lúc đó Triết Huân chỉ nhắn lại là cẩn thận.
Đi đến tầng 3, nó nghe có tiếng nói chuyện, sẽ không quan tâm nếu như nó không nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, là Triết Huân, sao cậu lại ở đây? Cậu nói chuyện với ai? Không phải là họp sao? Lưu Ly đi nhẹ về phía phát ra tiếng nói, sau cánh cửa thoát hiểm, nó thấy hai thân ảnh dính sát vào nhau, bất giác tim nó đập mạnh, nó không can đảm bước tiếp, nhưng đôi chân cứ buớc về phía ấy.
Lưu Ly nuốt nuớc miếng, mắt mở to, bàn tay nắm chặt khi thấy hình ảnh truớc mắt. Hình ảnh khá thân thuộc, nó đã thấy cách đây 2 năm, vẫn là hai nhân vật chính ấy, vẫn là cảnh tuợng khiến nó đau lòng ấy.
Triết Huân, nguời mà hai năm nay không biết nói yêu nó bao nhiêu lần, không biết đã quan tâm chăm sóc nó như thế nào giờ đây lại cùng nguời con gái khác nói dối nó để hôn nhau đắm đuối nơi này. Vẫn là nó dư thừa đúng không? Vẫn là nó ngu ngốc như hai năm truớc đúng không? Ngay lúc này, nó muốn thấy Triết Huân đẩy Luyến ra, muốn nghe cậu nói rằng cậu không có cảm giác gì với cô ấy nữa, nó muốn như trong các bộ phim ấy, nhưng không phải khi nữ chính chạy đi nam chính mới làm như thế. Giờ đây nó đang đứng đây chờ cảnh tiếp theo ấy.
Nhưng không, là Luyến buông ra. Không phải cậu, cậu im lặng. Qua cánh cửa, nó nghe lời nói mang chút hơi thở dồn dập của Luyến vang lên:
– Nói cho em nghe đi, anh chỉ xem con bé kia là người thế thân của em suốt 2 năm nay.
Lưu Ly lặng im, nó không khóc, nó chờ câu trả lời, nhưng… nó không nghe thấy gì cả, ló đầu ra, nó thấy Luyến ôm cậu. Cậu gật đầu thay câu trả lời? Buông lỏng đôi tay, nó mỉm cười rời đi.
————————–
“Tuyết rơi,
Mùa đông lạnh.
Gió,
Lay từng cơn…
Viết nên thành câu hát,
Mãi là cho ai đó…”
Cho ai đó không thuộc về nó.
Gió lạnh như thế liệu có lạnh bằng lòng nó bây giờ? Đường phố xe tập nập nhưng sao nó chỉ thấy có mỗi mình nó đi thế này?
Chuông điện thoại reo, nó thở dài móc điện thoại từ giỏ ra. Là Hạ Chi.
– Alo?
– Lưu Ly, sao cậu giấu tớ? Sao cậu lại tỏ ra mạnh mẽ như thế? Công ti nhà cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, ba cậu đang nguy kịch như vậy sao cậu lại cố tỏ ra bình thản tới mức độ đó với tớ? Cậu có coi tớ là bạn không?
Cộp…
– Alo? Lưu Ly? Lưu Ly!
——————-
“Sao cậu lại tỏ ra mạnh mẽ như thế? Công ti nhà cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, ba cậu đang nguy kịch như vậy sao cậu lại cố tỏ ra bình thản tới mức độ đó với tớ? Cậu có coi tớ là bạn không?”
Lưu Ly khóc, tới giờ phút này, nó có thể im lặng sao? Người lái xe khó hiểu nhìn nó, trời đã tối rồi sao vẫn có người bắt taxi đi xa như thế, lại là một cô bé đang khóc ròng, phải chăng là thất tình?
Phòng chủ tịch…
– Ấy ấy ấy, cô là ai mà xông vào tự tiện như thế? Chủ tịch đang bận, bảo vệ, bảo vệ! – Người thư kí hốt hoảng la lớn, chạy theo Lưu Ly vào phòng. Cô đã sắp về rồi nhưng lại thấy một cô gái mặt tái nhợt, tóc rối tung không ngần ngại đi thẳng vào phòng chủ tịch.
Mặc kệ tiếng gào thét của cô thư kí, Lưu Ly vẫn đi nhanh vào phòng anh trai. Nó cần lời giải thích ngay bây giờ.
– Chủ tịch, tôi sẽ gọi bảo vệ ngay, cô gái này…
Duy nghe náo loạn, nguớc mắt nhìn ra cửa đã thấy Lưu Ly không-chút-bình-thường đứng đó, phía sau là thư kí đang đang bối rối. Một cảm giác không lành đến với anh.
– Cô về đi! – Anh nói.
– Dạ? À vâng!
Tuy có chút kinh ngạc nhưng cô thư kí vẫn ra về, chuyện của sếp lớn tuyệt đối không nên tò mò nhiều vì miếng cơm manh áo.
Không gian im lặng đến mức khó thở, Duy rời bàn, đi từng bước ung dung về phía Lưu Ly.
– Tại sao anh nói dối em? – Giọng khàn khàn, Lưu Ly hỏi, nước mắt không kiềm được rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt.
-….
-Tại sao vậy? Hay chỉ là tin đồn phải không? Nên anh không nói với em, đúng không? Sự thật vẫn là ba mẹ đang đi du lịch đúng không? – Lưu Ly chạy lại lay tay Duy, nước mắt không ngừng rơi.
Nói cho nó biết đi, mọi thứ chỉ là trò đùa của IU, IU chỉ muốn chọc nó một chút.
– Lưu Ly, anh xin lỗi! Ba dặn không cho em biết. – Duy nói nhỏ, nhìn vào mắt nó, ánh mắt anh chứa sự đau khổ đang nhìn nó.
Anh biết giờ này không thể giấu nó được nữa, thôi thì cho nó đối diện.
Ánh mắt nó có tia đau xót, tuyệt vọng, tay nó buông tay anh ra. Nó buớc lùi vài bước. Duy nhíu mày, bước lên phía trước.
– Lưu Ly?
Mặt Lưu Ly trắng bệch, nó khẽ nhăn mặt, tay ôm bụng. Sau đó nó thấy trước mắt là màn đen tối, cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm nó vào lòng, nhưng không là vòng tay quen thuộc đó nữa.
Bên ngoài phòng cấp cứu…
Không biết bao nhiêu lần rồi Duy phải ngồi đợi ở băng ghế lạnh lẽo này. Tóc anh rối, áo xộc xệch, caravat lỏng lẻo trước cổ, tay áo cũng được kéo lên khủy tay một cách loa qua. Còn đâu một chủ tịch phong độ chứ?
– Cô ấy không sao đâu… – Lan đưa li cafe cho Duy, nói nhỏ. Lúc vào phòng anh, cô thấy anh đang ôm một cô gái, sắc mặt không tốt, không ngừng gọi tên, thấy cô, anh liền bảo gọi cấp cứu, nhưng chưa gì đã bế bổng cô gái chạy ra ngoài. Lan cũng vội vàng chạy theo.
– Là em gái tôi! – Anh nhận li cafe chậm rãi nói.
Lan ngẩn người, anh có em gái à? Nhưng có cần nói với cô không? Phút chốc Lan thấy ấm áp khó tả.
– Tôi giấu nó chuyện nhà, nhưng hôm nay lại chạy đến hỏi tôi. Con bé khá ốm yếu… – Anh nói qua loa.
– Em ấy sẽ ổn mà… – Lan ngồi xuống cạnh anh, nắm chặt bàn tay lạnh kia. Cảm thấy giờ phút này anh thật đáng thương.
Đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở, anh và Lan vội đứng dậy đi về phái bác sĩ.
– Con bé sao rồi? – Anh hỏi.
– Xuất huyết dạ dày, 2 năm trước đã bảo là không suy nghĩ nhiều rồi cơ mà? Anh em nhà cậu coi lời bác sĩ học gần cả chục năm trời là lời gió thoảng sao? – Anh chàng bác sĩ trẻ càu nhàu, anh ta là bạn của Duy, hai năm trước từng tới nhà Triết Huân khám cho Lưu Ly, hôm nay anh ta về đây họp lại gặp ca này.
– Có nguy hiểm không? – Bỏ qua lời trách móc, Duy hỏi.
-Tạm thời thì ổn, nhưng tôi không chắc!
Duy rơi vào trầm mặc.
– Tôi nghĩ phải sắp xếp để phẫu thuật, nhưng di chứng sau khi phẫu thuật là rất cao. – Anh ta nhìn vào phòng cấp cứu nói. – Còn nữa, cậu cũng nên nghỉ ngơi, tôi sẽ lo cho con bé, tôi không muốn tiếp cậu trên giường bệnh của tôi. Hiện giờ cậu đang lo cho cả 3 người trong gia đình và hàng trăm người ngoài kia đấy. – Anh ta nói xong, vỗ vai Duy vài cái rồi đi vào trong.
– Chừng nào mình có thể thăm nó?
– Đợi chuyển vào phòng hồi sức.