Đọc truyện Hãy Để Anh Là Gió – Chương 23
Vẫn như ngày thường, sáng sớm Lưu Ly và Triết Huân ăn sáng rồi Triết Huân chở Lưu Ly đến trường, hôm nay không có tuyết.
– Triết Huân… – Sau khi xe chạy một đoạn, Lưu Ly liền mở miệng.
– Sao? – Cậu quanh sang hỏi, miệng nở nụ cười nhẹ yêu chiều.
– Ukm… Bắt đầu từ hôm nay, em phải học thêm chuyên ngành nâng cao ở trường, nên học cả buổi chiều, nên chiều anh hãy đến đón em nhé? Nếu anh bận thì em tựu bắt xe về cũng được. – Lưu Ly quay sang nhìn cậu nói.
– Em đừng học nhiều quá, bệnh ra đó. – Dường như cậu không quan tâm đến ý kiến của Lưu Ly.
– Ưkm… Anh có nghe em nói không? – Lưu Ly thấy Triết Huân đánh trống lãng liền trở nên bực mình nói.
– Nghe rồi, mấy giờ em tan? – Triết Huân khẽ cười trước thái độ của Lưu Ly, cậu đưa tay vỗ vai nó hỏi lại.
– 6h. Nếu trễ thì anh không cần chờ em đâu.
– Sao trễ vậy? Em học tới chết sao? – Triết Huân nhíu mày.
– Đâu có trễ, thường ngày anh còn về trễ hơn. – Lưu Ly nói lại, hôm nay nó bắt đầu đi làm tại công ti của Triết Huân, làm ca chiều từ 1h30 đến 5h chiều. Nó biết với tính cách của Triết Huân thì sẽ không xuống mấy bộ phận nhân viên nên không sợ bị phát hiện. Còn vấn đề học chuyên ngành nâng cao, thật ra là nhà trường có tổ chức, nhưng nó không đăng kí, chỉ lấy cớ đó để biện hộ cho sự vắng mặt của mình ở nhà nhằm qua mắt Triết Huân. Nó tính về trừ công ty về trường mất 30 đi bộ, rồi vào trường sắp xếp mọi thứ cho thật giống mới học xong để ra cổng trình diện Triết Huân, nó chắc chắn cậu không thể không đón nó, nếu bận, cậu sẽ cho thư kí hoặc dặn lái xe đón thay. Nghĩ tới kế hoạch của mình, nó khẽ cười.
– Được rồi, trưa anh đón em ăn trưa, rồi trở về trường học.
– Không cần rắc rối thế đâu, em ăn ở căn tin được rồi, có chút thời gian nghỉ ngơi…
– Vậy chiều anh đón em.
Lưu Ly cười thật tươi với cậu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành công rồi!
—————————-
Kinh tế đất nước tăng mạnh, điều đó khiến các công ty cạnh tranh nhiều hơn, cũng đồng nghĩ với việc công ty nào đủ lớn mạnh, mới có thể tồn tại trong chốn thương trường khốc liệt không hề đơn giản. Infinite là một tập đoàn mà hầu như cả nước phải công nhận sự lớn mạnh của nó, vì thế đội ngũ nhân viên cũng không hề đơn giản, họ giỏi mọi thứ, và cả vấn đề buông chuyện cũng không thua kém ai. Chẳng hạn phòng thiết kế bây giờ.
– Thư kí mới của Tổng giám đốc chúng ta thật sự nghiêng nước nghiên thành đó nha! Còn giỏi giang nữa… – Người thứ nhất nói.
– Nghe đâu là mới từ nước ngoài về.
– Hôm trước tôi còn nghe bảo vệ nói cô ấy lên xe của Tổng giám đốc.
– Nói mới nhớ, từ ngày thư kí mới vào, không hề thấy Tổng giám đốc ra ngoài giờ trưa như thường lệ, phải chăng là.
-$(l$&:;.,?…. – Chuyện công sở có khi nào là không nóng chứ.
Bên ngoài, một nữ nhân viên tay cầm hồ sơ, trên người là chiếc váy công sở màu đen bó sát, guốc cao, tóc búi, mặt thanh tú đang mỉm cười mãn nguyện, sau đó cô rời bước vào thang máy, tay nhấn nút đến tầng 35, văn phòng của CEO.
———————
Thời tiết se lạnh, thời tiết dành cho những cặp đôi tay trong tay nồng ấm, những quán ven đường luôn là đại điểm thu hút họ nhất.
Quán kem “Hand in Hand“….
– Chị à, cho chúng em hai Cappucino. – Bàn số 10 gọi lớn về phía quầy bán.
– Có ngay! – Bên trong chủ quán nói vọng ra, lục đục làm đồ uống cho khách. Mùa đông hình như còn đông khách hơn.
– Hai đứa ấm áp nhé. – Đặt hai li Cappucino xuống, chủ quán mỉm cười với cặp đôi mà cô cho là đang rất ấm ấp và hạnh phúc.
– Chị Hằng, tay nghề chị càng ngày càng lên tay đó. – Cô gái trẻ mắt một mí cười híp mắt khen người khi uống một ngụm.
– Haha, là do em hạnh phúc quá nên mới thấy ngon hơn thôi, chị vẫn như ngày nào mà. – Hằng cười thật tươi, niềm hạnh phúc của co là thấy người khác hạnh phúc.
Giống như ngày mà Triết Huân nở nụ cười vu vơ khi ngồi trong căn tin trường cũ, cô thấy cậu em họ có tai hạnh phúc trong đôi mắt lạnh đó, lòng cô cũng có một cảm xúc thật tuyệt vời. Mấy khi lại thấy Triết Huân vui như thế. Rồi khi Triết Huân ra trường, cô vẫn nhớ cái ngày cậu mang mặt bị xị bước vào căn tin, giọng lạnh băng nói phải để ý Lưu Ly, lúc đó nhìn cậu rất đáng yêu, mang đến cho cô niềm vui khó tả. Những ngày tiếp đó lại nghe Lưu Ly buông chuyện rất chân thật, nào là kể bạn trai em thắt này, bạn trai em thế kia, hầu hết là nói xấu nhưng lúc nào cũng có ý yêu thương trong ấy. Rõ ràng là rất yêu. Những lúc như thế, cô chỉ mỉm cười lắng nghe, Lưu Ly làm sao biết cô nắm rõ bạn trai nó như thế nào chứ? Rồi mùa đông năm nhất đại học của Triết Huân, cô không làm ở căn tin nữa, mà mở quán nhỏ dọc con phố, ngày khai trương vui lại càng vui khi thấy Triết Huân tay trong tay với Lưu Ly bước vào quán, buồn cười nhất là một người vốn ít bộc lộ cảm xúc như Lưu Ly lại trợn tổng mắt ra nhìn rồi tỏ vẻ giận dỗi khi biết sự thật về cô. Ngay lúc thấy Triết Huân cười tươi ôm lấy Lưu Ly thì thầm từ xin lỗi thì cô nhận ra hạnh phúc của cô là thấy người ta hạnh phúc. Cuộc sống không nhất thiết phải có người yêu thương che chở mới hạnh phúc, những thứ nhỏ nhoi quanh ta đều là hạnh phúc mà hiếm người nhận thấy.
Vào trong quầy bán, Eunjung bật bản nhạc không lời nhẹ nhàng của Yiruma lên. Tâm hồn cũng thanh thản theo bản nhạc.
Leng keng….
Tiếng chuông gió vang lên, cánh cửa kiếng với những hình dáng ngột nghĩnh được mở ra, bước vào là chàng thanh niên cao to, trên người là bộ âu phục phẳng phiu.
– Vẫn như cũ chứ? – Eunjung mỉm cười với chàng trai rồi lên tiếng hỏi, một câu hỏi dành cho người khách quen.
– Như cũ, cảm ơn.
Sau vài phút, li trà thơm phức đặt trước mặt chàng trai.
– Sự lãng mạn của lớp trẻ bay giờ là nguồn thu nhập của quán nhỉ? – Chàng trai nhìn quanh rồi đưa ra câu nhận xét.
– Thật ra những người nhàn rỗi cũng đem lại nguồn thu nhập cho tôi mà. – Eunjung mỉm cười trả lời.
Chàng trai kia chỉ cười.
– Thật ra bọn trẻ bây giờ rất tài giỏi, chỉ có mùa như thế này họ mới có thể thảnh thơi đanh thời gian cho người họ yêu. – Hằng nhìn quanh quán theo chàng trai rồi nội, trong đầu là hình ảnh của Triết Huân.
– Cô nói cũng đúng, cách đây mấy hôm công ti có nhận một hồ sơ của một sinh viên năm nhất. Chưa thử việc nhưng tôi thấy rất có thực lực, dường như mấy người kinh nghiệm như tôi bị lép vế về sau cả. – Chàng trai cũng tâm sự.
– Trọng Nhân này, tôi thấy anh càng ngày càng tự ti rồi đấy, sao vậy? Không tin tưởng vào bản thân sao?
– Tôi vốn dĩ rất tự tin ấy chứ, chỉ là bị cái tài giỏi của người khác đá văng mất rồi. – Trọng Nhân bật cười nói. Quanh quầy bán, có một chút ấm áp.
————-
– Lưu Ly… cậu không học thật sao? – Hạ Chi mặt yểu xìu nhìn cô bạn, tay đang nắm chặt lấy Lưu Ly.
– Thật, mình không có thời gian. – Lưu Ly cười với Hạ Chi ủ nói, cô bạn này thật sự rắc rối nhưng rất đáng yêu.
– Tại sao cậu lại không học chứ? Tại sao cậu lại để mình một mình với cái tên kia chứ? – Hạ Chi bắt đầu bất mãn, gần đây cô nhóc phát hiện Trung thân với một sinh viên nữ khoa bên cạnh.
– Tên kia? Trung ấy hả? – Lưu Ly hỏi lại.
– Cậu nghĩ là ai chứ? – Hạ Chi thụng mặt nhìn quanh, rõ ràng là đang tìm ai đó.
Lưu Ly mỉm cười trước hành động của bạn, hai người họ, là cặp đôi đáng yêu nhất nó từng thấy, nhưng cũng là quái dị nhất.
– Chi, em chạy đi đâu thế hả? Không phải nói là đợi ở căn tin sao? – Trung mồ hôi ướt trán chạy lại chỗ hai nghi ới, miệng không ngừng nói.
– Hứ, anh sao chông tìm cái nàng hotgirl kia mà đi chung chứ. – Hạ Chi đâm ra dỗi vô cớ rồi bỏ mặt cả Lưu Ly và Trung bước đi trước.
– Ôi… – Trung nhăn nhó với Lưu Ly.
– Theo cậu ấy đi chứ, cậu không muốn Chi bơ luôn đấy chứ? – Lưu Ly lên tiếng nhắc nhở.
– Triết Huân thật sự sướng đấy, cậu có khi nào như thế đâu, tại sao cũng là con gái mà Chi lại khác cậu chứ. – Trung lẩm bẩm.
– Nếu cậu ấy giống mình, liệu cậu có theo cậu ấy suốt 4 năm không chứ? – Lưu Ly nói lại.
– Thôi, tạm biệt cậu nhé Lưu Ly. – Trung nhanh chóng bước đi khi thấy bóng Hạ Chi khuất dần sau cầu thang.
Lưu Ly nhìn theo, khẽ cười, mỗi tình yêu dường như là mỗi vị cho cuộc sống này. Giống như nó với Triết Huân và Hạ Chi với Trung, bọn họ tạo nên những mùi vị hoàn toàn khác nhau.
Rời khỏi trường, Lưu Ly đến Infinite đúng giờ hẹn, ngày đầu tiên phải thật đúng giờ, Triết Huân cũng rất ghét những người lề mề trong công việc. Nhanh chóng đến phòng nhân sự như lời nói trong điện thoại hôm ấy, Lưu Ly có lướt qua vài nữ nhân viên và cô tình nghe câu chuyện của họ.
– Thư kí mới của Tổng giám dốc quả thực vừa tài năng vừa xinh đẹp.
– Cậu thấy rồi sao?
– Thấy rồi, lúc nãy còn thấy tươi cười với Tổng Giám đốc.
– Tổng giám đốc cỏ thể vui cười sao?
-Bởi vậy mới nói, dạo này nghe đồn cô ta với CEO chúng ta…
Lưu Ly khẽ nhíu mày, CEO mà họ nói không phải là Triết Huân sao?