Hãy Để Anh Là Gió

Chương 2


Đọc truyện Hãy Để Anh Là Gió – Chương 2

Chiếc xe vẫn chầm chậm băng qua từng con đường. Gió vẫn cứ lạnh lùng táp vào khuôn mặt đang say ngủ. Vào lòng thành phố, tiếng ồn ào tượng trưng cho sự hưng thịnh đánh thức giấc ngủ của cô gái.

Mở mắt, Lưu Ly thấy xe vẫn đang chạy, phía trước lại thấy một dãy phố mới.

– Gần tới rồi ạ? – Nó dụi mắt hỏi người tài xế.

– Ừ, ngay đây thôi.

Chiếc xe vượt nhanh qua khu phố mới, lại đi qua con đường vắng ra ngoại ô và nhanh chóng phanh lại một tòa nhà lớn. Cổng tự mở, lái xe tiến vào, ngay sau đó là một đoàn người bước ra.

Lưu Ly nhìn ra ngoài, đôi tay nắm chặt rồi thả lỏng. Nó khẽ thở mạnh một hơi, môi nở một nụ cười tự an ủi bản thân. Chỉ là một nơi khác thôi, từ từ mọi thứ sẽ ổn.

Lưu Ly mở cửa xe bước xuống, nó đưa mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ lạ lẫm quá.

– Lưu Ly phải không? – Một người đàn ông đã có tuổi bước đến hỏi, bên cạnh ông là người phụ nữ trạc tuổi ông, theo sau là đám người làm.

– Dạ! Con chào hai bác. – Nó cúi thấp đầu chào hai người trước mặt.

Khỏi cần nghĩ nhiều trí óc nó cũng biết đây chính là ba mẹ chồng tương lai.

– Vào nhà rồi nói. – Người đàn ông nói tiếp, trên người toát ra khí chất cao quý.

– Chào con Lưu Ly, xinh quá! Vào nhà nào. – Người phụ nữ tiến lại, nắm lấy bàn tay nhỏ kéo đi. Mọi người làm xung quanh cũng cung kính cúi đầu chào.

Lưu Ly khẽ cười rồi cũng bước theo chân người phụ nữ đó vào nhà.

Căn nhà to theo phong cách cổ kính lẫn hiện đại, mùi quý tộc thoang thoảng khiến Jiyeon cảm thấy có chút ngộp. Nhà nó cũng to, cũng hiện đại nhưng có hơi ấm hơn nơi này, hoặc có lẽ là nó chưa quen nên cảm thấy như vậy.

– Đi xa chắc con mệt lắm phải không? – Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, bưng tách trà chậm rãi hỏi.

– Dạ không sao, lúc ở trên xe con có ngủ một chút nên không mệt lắm ạ. – Lưu Ly lại cười nhẹ đáp lại.

– Từ giờ con đã là thành viên trong gia đình rồi, tự nhiên con nhé! Có gì không biết cứ hỏi mọi người, đón con đột ngột thế này thật có lỗi. – Người phụ nữ nắm lấy tay nó hiền từ nói.

Lưu Ly vẫn giữ nụ cười trên môi coi như đáp lại lời nói của bà. Nhưng khi thấy bà quan tâm như vậy nó nhớ đến người mẹ của mình ở nhà. Mẹ nó cũng hiền và yêu thương nó như vậy. Nghĩ đến đây lại thấy có chút chạnh lòng.

Người làm mang ra cốc nước mỉm cười mời nó uống. Nó cũng cúi đầu nhận lấy, uống một ngụm cho đỡ khô cổ. Vừa uống vừa liếc sơ qua ngôi nhà. Nó cảm thấy mọi thứ khó chấp nhận, ở đây không như ở nhà. Liệu nó có quen nhanh không?

Dòng suy nghĩ miên man của nó bị cắt đứt bởi tiếng xe bên ngoài, sau đó là tiếng bước chân chạm vào nền gạch lạnh lẽo.

Âm thanh bước đi đó làm nó cảm nhận được sự lạnh lẽo, mang một chút hối hả nhưng phần lớn là rất ung dung, là con người khó đoán chăng?

– Con về rồi.

Giọng nam cất lên, nó theo phản xạ nhìn về phía ấy.


Một thanh niên cao, vóc dáng chuẩn, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc xảo. Mọi thứ đều hoàn hảo.

– Triết Huân! Con lại đây. – Người phụ nữ vẫy tay với cậu trai tên Huân.

– Lưu Ly, đây là Huân, “bạn đồng hành” của con!

Nó đã biết từ khi nghe tiếng bước chân lạnh lẽo đó.

Đưa mắt lạnh nhìn nó, cậu con trai lãnh đạm thở dài. Phản đối rồi cơ mà, sao vẫn có người mang danh nghĩa “vợ tương lai” về đây thế?

– Triết Huân, Lưu Ly đấy, hãy đối xử tốt với con bé, thua con một tuổi thôi nhưng phải chăm sóc con bé đấy!

Im lặng, im lặng, cả hai nhìn nhau mà im lặng.

Nhận ra không khí có chút gượng gạo, đôi trẻ cứ bốn mắt nhìn nhau không nói một lời, mẹ Triết Huân đành hắng giọng, kéo tay cậu con trai tới gần Lưu Ly nói:

– Con bé đi xa rất mệt, con đem hành lý giúp con bé lên phòng đi.

– Dạ. – Cậu lên tiếng, sau đó kéo chiếc vali trắng đi.

– Con xin phép! – Nó cũng vội cúi đầu chào hai người lớn rồi theo cậu lên lầu.

Hai vợ chồng già mỉm cười gật đầu.

Tầng 2.

Mở cửa ra, cậu kéo vali nó vào, bạo lực ném vào một góc. Nó im lặng bước vào, căn phòng màu tím nhạt làm nó nhớ đến căn phòng cũ da diết. Đưa mắt đánh giá sơ nó thấy như mình đang ở nhà thật sự, mọi thứ đều giống y hệt. Chắc là người nhà Triết Huân sợ nó lạ lẫm mới bày trí như thế này.

Đóng cửa phòng, cậu tựa vào cửa, nhìn thẳng vào nó.

– Lớp 11 sao? – Cậu hỏi.

Gật đầu.

– Nói thẳng nhé! Tôi không thích vụ này, tôi có bạn gái rồi, chúng ta trên danh nghĩa trước mặt ba mẹ tôi thì làm, sau đó thì không quan hệ. Sau này thì nói không hợp, mọi chuyện kết thúc!

Đơn giản vậy sao? Cái đầu của người con trai trước mắt nó chắc chỉ chứa não bé bằng hạt đậu thôi.

– Được rồi. – Giọng nhẹ tênh nó đáp lại cậu, rồi đi lại góc phòng kéo chiếc vali bị cậu quăng bừa bãi đến cạnh giường. Nếu cậu ta muốn nghĩ như thế thì cứ để như thế đi. Nó cũng chẳng rảnh đôi co với cậu, cái nó cần là sống tốt trong ngồi nhà này rồi chuyện gì tới rồi tính.

Cậu đứng đó một chút rồi mở cửa ra khỏi phòng, nhưng sau đó lại ló đầu vào, nói với giọng lạnh lẽo

– Đừng đi sâu vào gia đình tôi!


Có thể coi là một câu cảnh cáo. Vì cậu sợ một khi nó đã là thói quen của căn nhà này mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết.

Còn Lưu Ly, sau khi cánh cửa phòng nó đóng lại, bóng cậu khuất đi thì nó khẽ cười. Cậu nghĩ nó muốn sao? Không đâu.

Đóng cửa phòng một cách bạo lực, Triết Huân ngã ra giường, quái gì thế kia? Cách đây vài ngày cậu đã nói là không cơ mà, cậu đã phản đối rất kịch liệt. Cuối cùng thì sao? Chẳng sao cả, lời nói của cậu xem như gió rồi. Được thôi, đã thế thì đứng trách sao cậu tàn nhẫn với người con gái kia.

Lấy tay cởi hai chiếc cúc áo đầu, cậu chợt nhớ tới đôi mắt của người con gái kia, đôi mắt buồn, sâu thẳm và khó đoán.

Ting!

Chuông tin nhắn đánh thức cơn mơ màng của cậu từ hình ảnh một đôi mắt. Cầm lấy điện thoại cậu mở ra đọc, mỉm cười hạnh phúc khi thấy tên người gửi đến. Không nhắn tin trả lời, cậu bấm nút gọi.

– Em nhớ anh đấy à?

– Hứ! Là anh nhớ em, em chỉ nhắn tin hỏi anh về chưa, anh đã gọi.

– Được rồi, anh nhớ em, thôi đi cả ngày mệt rồi, em nghỉ ngơi đi nhé!

– Bye anh nhé! Anh ngủ ngon! Moaz!

– Ừ! Ngủ ngon.

Tiếng tút ngân dài, cậu mỉm cười hạnh phúc nhìn chiếc điện thoại. Bạn gái cậu là một cô gái tốt.

Lưu Ly thiếp đi khi nào không hay. Sau khi tắm rửa nó ngồi trên giường đưa mắt buồn nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật nơi ngoại ô về chiều. Sau đó thiếp đi.

Dưới nhà, bàn ăn đã được dọn. Cả nhà Triết Huân đang chuẩn bị ăn cơm, chỉ chờ một mình Lưu Ly xuống.

– Huân, con lên gọi Lưu Ly xuống ăn cơm, con bé quá mệt nên chắc ngủ quên rồi. – Mẹ cậu nhẹ giọng nói.

– Nếu thế thì cứ cho con bé nghỉ, lát thức dậy kêu người dọn lên cho con bé, đừng làm phiền, quá đột ngột chắc vẫn có chút gì đó shock. – Ba cậu lại đưa ra ý kiến khác và cả nhà chỉ im lặng nghe theo. Những lời ông nói cũng có lí.

Cậu im lặng ăn và ăn, hơi đâu lại quan tâm tới một người dưng như nó.

– Ngày mai Lưu Ly sẽ học tại trường của con, con để ý giúp con bé nữa! Mọi thứ ở đây xa lạ quá, con bé chưa thích nghi được đâu. – Ông Lập Hàn – ba cậu nói.

– Làm sao được khi khối 11 ở cách xa khối 12? -Cậu ngừng ăn nhìn ba mình.

– Nhưng các con chung trường mà, có phải xa nhau gì đâu mà không được? Con nhớ phải chú ý đến Lưu Ly. – Mẹ cậu lại chen vào.

– Dạ. – Cậu cúi xuống ăn tiếp. Dạ là để đó chứ đời nào cậu lại quan tâm, nó không lẽ không có chân mà cậu phải dẫn dắt?


.

.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, Lưu Ly nhíu mày nhưng mắt nặng trĩu. Thân thể nó rụng rời, đầu có chút đau âm ỉ, tự nó hiểu rằng mình đã bị bệnh. Cũng tự nhận thức được ngủ từ hôm qua tới giờ là gần nguyên một ngày. Mệt mỏi nhưng nó vẫn cố ngồi dậy lết vào phòng vệ sinh, đầu đau như búa bổ.

Sau khi từ nhà vệ sinh ra, nó đã thấy người làm đứng ở trong phòng.

– Ơ… chào… cô! – Nó ấp úng nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

– Chào cô chủ buổi sáng, bà chủ nói tôi đem đồ đi học lên cho cô, rồi dặn cô xuống ăn sáng!

– Hơ… gọi cháu là Lưu Ly được rồi ạ! Thật phiền cô quá, cảm ơn cô, cháu sẽ xuống liền! -Nó nhẹ giọng đáp lại.

Người giúp việc cười nhẹ rồi bước ra ngoài, trước khi bước ra còn nhanh mắt liếc sơ căn phòng đã được xếp gọn gàng. Người phụ nưa khẽ cười rồi đóng cửa phòng.

Lưu Ly cầm bộ đồng phục ướm thử vào người nhìn chiếc gương, xinh thật đấy, nhưng lạ lẫm quá. Thở dài, nó thay đồ, chải mái tóc dài tới thắt lưng, đeo kính cận, ngồi xếp sách vở sẵn có trong tủ sách theo thời khóa biểu lúc nãy người giúp việc đưa lên, chu đáo quá. Sau đó xuống nhà, đầu đã có cảm giác tê tê.

– Con chào hai bác! – Nó nhẹ giọng lên tiếng.

– Lưu Ly xuống rồi à, ngồi xuống ăn sáng nào. – Mẹ cậu niềm nở. – Con thật xinh đẹp!

Nó cười gượng ngồi xuống cạnh cậu, con người nãy giờ xem nó như không khí.

– Hồi tối con ngủ luôn à? Đói lắm phải không? – Mẹ cậu tiếp tục.

– Con xin lỗi ạ, con ngủ quên! – Lưu Ly khẽ đẩy gọng kính hơi cúi đầu nói.

– Không sao đâu, giờ thì ăn nhiều vào để lấy lại sức, trông con ốm quá. Hôm nay lại còn phải đi học nữa. – Ông Hàn nãy giờ đọc báo lên tiếng.

– Dạ! – Nó khẽ đáp.

Sau màn ăn sáng đầy dinh dưỡng là đi học, nó theo cậu lên chiếc xe màu đen hiệu Limo tới trường. Trong xe cả hai im lặng, mỗi người suy nghĩ chuyện riêng của họ. Cậu im lặng nhìn về phía trước, còn nó im lặng nhìn ra cửa sổ. Theo thói quen nó hạ kính đón từng cơn gió táp vào mặt, gió thổi mái tóc nó rối tung.

– Dừng xe! – Cậu lên tiếng.

Người lái xe ngơ ngác nhìn cậu qua gương chiếu hậu rồi cũng dừng xe.

– Có thấy cái trường trước mặt không? – Cậu lên tiếng hỏi.

Nó thôi nhìn ra cửa sổ, ngay khi nghe cậu bảo dừng xe cũng biết cậu định làm gì.

– Thấy rồi. – Nó nhìn phía trước trả lời rồi mở cửa xe bước ra.

Cậu nhìn theo cái dáng gầy gầy đứng ở ngoài thầm nghĩ nó cũng thông mình lắm.

– Vào trường, rẽ trái sẽ thấy phòng hiệu trưởng, lúc đó sẽ có người dẫn lên lớp. Còn nữa, sau khi tan học, đứng ở đây chờ.

– Được! – Nó trả lời.

– Đi thôi. – Cậu nói với lái xe.


– Ơ… cô chủ… thì sao?

– Đi, chú liệu im lặng không thôi thì chiếc xe này có người khác lái. – Cậu khẽ mím môi lạnh lùng trả lời lần hăm doạ.

Người lái xe chỉ im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nó bước lên đi trước thì thở dài cho xe đi tiếp, ông ta cũng chỉ vì miếng cơm và thân phận tôi tớ.

– Chú giữ bí mật cho cháu. – Cậu nhẹ giọng nhờ vả. Bởi người lái xe này là người duy nhất trong nhà biết cậu có bạn gái, và thường xuyên cùng cậu đón cô gái ấy đến trường, về nhà. Người lái xe thích cô gái đó thật, nhưng khi nhìn thấy Lưu Ly, lại thấy một cái gì đó đặc biệt hơn, cảm thấy nó xứng với Triết Huân hơn.

– Được. – Người lái xe gật đầu.

Cậu thở dài, nghoảnh mặt lại nhìn nó đang thẩn thờ đi, đi một cách vô hồn vậy, tóc nâu ấy cứ tung bay theo gió, cậu có cảm giác như chính nó cũng muốn bay theo.

Chiếc xe không rẽ phải để đến trường mà cứ chạy thẳng. Nó nhìn theo, nó biết cậu đi đâu và làm gì. Nhưng nó không quan tâm, cậu chẳng là gì của nó cả.

Dừng lại một chút để đưa tay vỗ vỗ trán như để xua đi cơn nhức, rồi lấy từ trong cái cặp ra một ipod, cắm earphone rồi đeo vào tai. Những bản nhạc không lời có thể làm nó bớt nhức đầu.

Cậu nói trường trước mắt thế thôi, nhưng nó phải đi bộ một đoạn đường xa mới đến. Trước mặt nó, một ngôi trường nguy nga, to thật. Nó từ từ tiến vào là bao nhiêu con mắt dồn về. Xinh chăng? Ừ, thế đấy, xã hội bây giờ cái gì đẹp là thành tâm điểm. Đặc biệt là gái đẹp.

Theo lời cậu, nó rẽ trái để tìm phòng thầy hiệu trưởng.

– Chào thầy ạ! – Nó đứng trước cửa khẽ chào.

Người thầy già với cặp mắt kính dày ngước lên nhìn, sau đó mỉm cười phúc hậu.

– Vào đi Lưu Ly!

Nó cũng không thắc mắc sao thầy ấy biết tên, nhanh chân bước vào.

– Trường mới có thể em khó nắm nội quy, nhưng thấy mong em thực hiện tốt, có gì cần giúp em cứ gặp trực tiếp thầy.

– Dạ, cảm ơn thầy.

– Em ngồi đợi một chút, giáo viên chủ nhiệm của em sẽ đến dẫn em lên lớp.

Nó khẽ cúi đầu.

Có tiếng ồn nó theo phản xạ nhìn ra phía sân, à, là cậu, nó công nhận cậu rất phong độ nên chuyện ồn ào ấy nó không ngạc nhiên, ở trường cũ cũng thế mà, hotboy luôn được mọi người nhiệt tình chào đón.

Do thân hình cao to của cậu, nó không thể nhìn thấy người con gái đi bên cạnh. Cũng ngay lúc đó có một giáo viên bước vào.

– Em cùng thấy ấy lên lớp đi. -Thầy Hiệu trưởng hiền từ nói.

Nó cúi đầu chào giáo viên mới vào, rồi khẽ gật đầu với thầy hiệu trưởng.

Nó theo thầy đi lên tầng trên khi chuông vừa reo.

– Em tên gì? – Thầy giáo hỏi nó.

– Lưu Ly ạ! – Nó khẽ trả lời.

[ Continue]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.