Đọc truyện Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát – Chương 405
Lăng Diệu lạnh lùng cười: “Mẹ, hóa ra mẹ đã định bội ước từ lâu.
“
“Đây không phải là do con ép sao? Niệm Sơ còn nhỏ như vậy, mẹ không muốn nó chết đi như thế.
Nó là đứa trẻ đầu tiên của nhà họ Lăng chúng ta.
“
“Con đã nói con sẽ phối hợp vô điều kiện trong việc chữa bệnh cho nó.
Nhưng con tuyệt đối không cho phép đứa trẻ này làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân hiện tại của con.
“
Hai mẹ con mỗi người một câu, tranh cãi nhau.
Hách Ánh có ý định dùng chữ tình để thuyết phục con trai, nhưng Lăng Diệu lại lý trí biết điều mình muốn là gì.
Lê Hân Dư nghe có chút hỗn loạn, cô muốn đưa tay lên xoa huyệt thái dương cho thoải mái một chút nhưng tay của cô lại bị Lăng Diệu nắm chặt, không thể động đậy được.
Khóe môi cô gượng gạo: “Đứa trẻ Niệm Sơ kia là thế nào?”
Bàn tay nắm chặt cô của Lăng Diệu cứng đờ, anh cùng Hách Ánh liếc nhau một cái, cũng không có ý ngăn cản.
Có một số việc sớm hay muộn thì cũng phải biết.
Lê Hân Dư nhìn Lăng Diệu một cái rồi lại nhìn Hách Ánh một cái: “Sao hai người cứ là lạ! “
Nằm nói chuyện không lễ phép lắm nên cô muốn ngồi dậy, nhưng Lăng Diệu ấn người cô không cho cô cử động lung tung.
Hách Ánh nhíu mày, cắn răng một cái vẫn nói ra: “Niệm Sơ là con cái nhà họ Lăng.
“
Lê Hân Dư không rõ ràng cho lắm: “Con biết mà, là con cái nhà họ Lăng, lần trước mẹ cũng đã nói với con.
“
Ánh mắt của cô quá đơn giản, đơn giản tin tưởng thế giới này tươi đẹp và màu trắng.
Hách Ảnh nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên không nói được gì nữa.
Bà đổi giọng nói: “Đều là con cái nhà họ Lăng, cô cũng đừng so đo chuyện hôm nay nó làm cô bị thương.
“
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Dĩ Thuần nắm tay Lăng Niệm Sơ đang đứng ở cửa ra vào.
Dường như Lăng Niệm Sơ không chịu đi vào, trên gương mặt non nớt tràn đầy sự không cam lòng và thù hắn.
Vẻ mặt Lâm Dĩ Thuần đầy áy náy: “Thực sự rất xin lỗi, là tôi không trông nom Niệm Sơ cẩn thận, để nó làm mợ chủ bị thương.
Tôi đưa Niệm Sơ đến đây để xin lỗi phu nhân.
“
Cô ta đẩy Lăng Niệm Sơ một cái, đẩy Lăng Niệm Sơ vào trong phòng bệnh.
Hách Ánh đứng lên, đang chuẩn bị bế đứa trẻ thì Lăng Diệu lại lạnh lùng mở miệng: “Cút ra ngoài! Đóng cửa lại!”
Sắc mặt Lâm Dĩ Thuần hết trắng rồi lại đỏ, đứng nguyên tại chỗ không đi: “Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi nên mợ chủ mới bị thương, để tôi xin lỗi mợ chủ rồi sẽ đi được không?”
Lăng Diệu híp mắt: “Lỗi của cô à? Cô xúi giục sao?”
Không ngờ anh lại xuyên tạc ý của mình như vậy, Lâm Dĩ Thuần không khỏi rơi nước mắt: “Là tôi không trông nom Niệm Sơ cẩn thận, để nó chạy lung tung nên mới đụng vào mợ chủ.
Chủ tịch Lăng, anh đừng trách Niệm Sơ, anh muốn trách thì cứ trách tôi đi.
“
Lăng Diệu bị Lâm Dĩ Thuần khiến cho tức cười, anh chưa nói một lời nào thì cô ta đã lòi ra việc viện cớ khắp nơi.
Anh cười khẩy một tiếng: “Mang đứa trẻ cút ra ngoài, nếu không tôi không ngại tự ra tay.
“
Lâm Dĩ Thuần thấy kế hoạch của mình không thành công thì có chút không cam lòng.
Cô ta cầm tay Lăng Niệm Sơ chặt hơn.
Lăng Niệm Sơ lập tức hiếu ra điều gì đó, bỗng nhiên nhào về phía Lăng Diệu.
Lăng Diệu ngồi xổm bên mép giường bệnh, đứa trẻ chạy qua rất dễ dàng ôm lấy cánh tay Lăng Diệu, không ngừng gọi bố.
Lăng Diệu bực bội hất tay của nó ra, nhìn về phía Lâm Dĩ Thuần đầy chán ghét: “Đưa nó ra ngoài, nếu không tôi sẽ không quan tâm đến sự sống chết của đứa trẻ này nữa!”
Vẻ mặt Lâm Dĩ Thuần tràn ngập lo lắng nhưng tốc độ bước tới để đưa đứa trẻ đi thì lại vô cùng chậm chạp.
Lăng Niệm Sơ thấy Lăng Diệu không thích mình một chút nào, lại còn muốn đuổi mình đi thì nó lập tức nhớ đến những lời Lâm Dĩ Thuần đã nói với nó.
Nếu như bố không cần nó thì nó sẽ chết.
Nó không muốn chết.
Lãng Niệm Sơ ôm Lăng Diệu không chịu buông tay, òa khóc, vừa khóc vừa mắng Lê Hân Dư: “Người phụ nữ xấu xa, cô trả lại mẹ cho tôi! Cô trả lại bố cho tôi! Tôi không muốn chết, cô đừng cướp bố với tôi!”
Lê Hân Dư bị tiếng gào khóc âm ĩ của trẻ con làm cho đau đầu, lại thêm từng tiếng bố không chịu dừng lại kia khiến đầu óc cô vang lên một tiếng nổ tung.