Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 352: Bào Mòn Đến Cạn Kiệt


Đọc truyện Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát – Chương 352: Bào Mòn Đến Cạn Kiệt


Giang Nhiên Nhiên mặc váy cưới, cô ta ôm tia hy vọng cuối cùng đứng trên sân thượng khách sạn một đêm.

Cô ta hi vọng Giang Dật Hàn có thể thay đổi ý định.

Cho dù anh không đến để kết hôn nhưng ít ra cũng vì lo cho an toàn của cô ta, đến nhìn cô ta một cái cũng được.

Nhưng Giang Dật Hàn không đến.

Giang Nhiên Nhiên đợi ròng rã một ngày một đêm mà Giang Dật Hàn vẫn không xuất hiện, tia sáng le lói trong lòng cô ta hoàn toàn tắt lui.

Lê Hân Dư không ngờ bản thân cô đã nói không hối hận nhưng lại thật sự hơi hối hận.

Giang Nhiên Nhiên ở trên sân thượng khách sạn, dường như muốn tự sát.


Sau đó được nhân viên bảo vệ thay ca vào sáng sớm phát hiện, lập tức báo cảnh sát.

Giang Dật Hàn vẫn không đến.

Mà tâm trạng của Giang Nhiên Nhiên lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không năm bắt được.

Giang Nhiên Nhiên đứng trên mép sân thượng, váy cưới màu trắng trên người cô ta bay phất phơ trong gió, dường như chỉ cần gió lớn hơn chút nữa thôi là cô ta sẽ ngã xuống ngay lập tức.

Bố mẹ của Giang Nhiên Nhiên gần như quỳ gối trước mặt Lê Hân Dư, cầu xin cô cứu con gái của bọn họ, cầu xin cô tìm Giang Dật Hàn.

Lăng Diệu sai người đuổi hai vợ chồng nhà họ Giang ra ngoài, kéo Lê Hân Dư vào phòng ngủ.

Anh bịt tai cô bằng đôi tay dày rộng của mình, như thể làm vậy sẽ có thể khiến cô quên hết mọi chuyện.

Giang Nhiên Nhiên tự làm tự chịu, có thể trách ai?
Lúc Lê Hân Dư chớp mắt, hàng lông mày râm cọ nhẹ vào da của anh, khiến trong lòng anh rất ngứa ngáy “Lăng Diệu, em muốn qua đó xem thế nào?”
“Giang Nhiên Nhiên đối xử với em như thế ”
“Một sinh mạng sống sở sở, nếu thật sự biến mất như vậy thì sau này em nhất định sẽ hối hận, bây giờ em qua đó, cho dù không cản được nhưng em cũng không còn gì tiếc nuối Làng Diệu không muốn để cô đi.

Có trời mới biết sau khi tới đó sẽ xảy ra chuyện gì?
“Lăng Diệu, anh thật sự là ngay cả chút tự do đó cũng không cho em sao?” Lê Hân Dư bỗng nhiên cười, nụ cười có vẻ mia mai.

Từ sau khi Lăng Diệu biết tất cả mọi chuyện nhưng lại giúp đỡ Giang Nhiên Nhiên giấu cô, cô cũng nên biết Lăng Diệu chỉ là muốn kiểm soát cô mà thôi.

Anh có biết nếu em cứ tiếp tục sống trong ngôi nhà này mà không được tiếp xúc với bên ngoài như vậy, em sợ mình sẽ giống như Giang Nhiên Nhiên, trở thành…”
“Được rồi, không được nói lung tung.” Lăng Diệu bụm miệng cô lại.


Giống Giang Nhiên Nhiên? Không, hai người hoàn toàn không giống nhau.

Anh sẽ càng không để Lê Hân Dư có ý nghĩ muốn chết giống Giang Nhiên Nhiên
Nhưng mà Lăng Diệu cũng có thể nhận ra được, sức sống và khả năng sống của Lê Hân Dư sắp bị sự dân vật của anh bào mòn gần như cạn kiệt rồi.

Anh tựa cầm lên trán Lê Hân Dư, lựa chọn thỏa hiệp: “Anh qua đó với em, sau đó anh sẽ trả tự do cho em, nhưng em phải hứa với anh một chuyện là không được bỏ đi, không được lẳng lặng bỏ đi giống ba năm trước nữa.”
Lê Hân Dư gật đầu, cười rất miền cưỡng.

“Được.

Con người khi đã đánh mất bản thân rồi thì ngay cả tự do cũng trở thành thử xa xỉ.

Nhưng không phải tự do là thứ nên thuộc về cô sao?
Tại sao cô phải cần cảm ơn?
Lúc Lăng Diệu đưa Lê Hân Dư tới, Giang Nhiên Nhiên vẫn đứng trên sân thượng khách sạn.

Lính cứu hỏa ở dưới lâu đã làm xong công tác cấp cứu, bên dưới cũng đặt đệm hơi, tất cả mọi người đều nghĩ mọi cách để đến gần Giang Nhiên Nhiên, cứu cô ta xuống.


Nhưng hoàn toàn không có cách đến gần.

Giang Nhiên Nhiên hoàn toàn không giống với những người muốn chết khác, cô ta bình tĩnh như vậy, thoạt nhìn như chẳng khát khao thứ gì.

Cô ta mang giày cao gót, xinh đẹp mà phóng khoảng đứng trên mép sân thượng không ai dám tự ý đến gan.

Bởi vì Giang Nhiên Nhiên đứng rất vững, nếu bỗng nhiên đến gần, ngược lại sẽ dọa cô ta sợ
Trước khi Lê Hân Dư và Lăng Diệu đến thì Giang Dật Hàn đã đến rồi.

Rốt cuộc anh vẫn không đành lòng bỏ mặc cô nhóc đã lớn lên cùng anh, luôn bám theo sau lưng anh gọi anh trai.

Mặc dù Giang Nhiên Nhiên đã làm rất nhiều chuyện không nên làm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.