Đọc truyện Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé…! – Chương 56: Thủ hộ
Lời Cố Thần nói làm Chương Thực Đồng trở nên kích động, cô ta bổ nhào vào hắn, cầm lấy cánh tay hắn vừa khóc vừa khẩn cầu: “Cố Thần, không được! Em không muốn hủy hôn ước! Em không để ý anh cùng với cô ta được không? Anh cứ việc qua lại với cô ta, em sẽ làm như không thấy, chỉ xin anh chấp nhận em, chấp nhận chúng ta kết hôn đi! Em chỉ muốn làm vợ anh, em sẽ không làm gì bất kể cô ta có phải là tình nhân của anh hay không, được không? Em xin anh, không cần hủy bỏ hôn ước, bằng không mọi người sẽ chê cười em! Không được, em không có cách nào thừa nhận sự nhục nhã này! Hứa Đồng, cô ta không có tư cách làm Cố phu nhân! Em không thể thua cô ta, em sẽ chết mất! Em xin anh!”
Biểu hiện chán ghét cùng không kiên nhẫn trên mặt Cố Thần ngày càng rõ ràng. Hắn kiên định rút khỏi hai tay Chương Thực Đồng, giọng nói thản nhiên, “Thật có lỗi, tôi không thể. Trái tim một người có hạn, không thể một lúc đủ chỗ cho cả hai người phụ nữ. Mặt khác, cô ấy có tư cách làm Cố phu nhân không, tôi nghĩ vấn đề này là do tôi quyết định. Hơn nữa, xin lỗi cho tôi nói thẳng, ai trong chúng ta cũng không có tư cách khinh thường người khác.”
Nói đến đây hắn nhớ tới sự quật cường kiêu ngạo của Hứa Đồng, dù là trong mắt cô hay tim cô, chẳng sợ trân châu này cũng không khác gì cặn bã. Hắn không tự chủ đước khẽ nhếch miệng, mỉm cười nhợt nhạt, “Huống hồ có lẽ ở trong mắt cô ấy, không chừng tư cách làm chồng cô ấy tôi cũng không có!”
Trước khi tìm đến Chương Thực Đồng, hắn đã suy nghĩ cẩn thận một đạo lí – giống như cổ nhân đã nói – không thể vừa làm cá vừa làm ngư ông. Một người đàn ông làm sao có thể bảo vệ hai người phụ nữ? Trừ khi hắn không hề yêu, vì vậy nhìn thấy họ thương tâm, trong lòng cũng không hề thấy đau đớn.
Nếu trước đây, hắn chưa từng biết một cô gái giảo hoạt nói với hắn tên mình là “Dao Dao”, thì cả đời này, co lẽ hắn cùng với ai kết hôn cũng giống nhau. Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng hiểu được, chính mình đã thay đổi, hắn cùng Cố Thần của trước kia không giống nhau, hắn sẽ không bao giờ nữa làm một người đàn ông vô tâm.
Hắn vừa thản nhiên, vừa kiên định làm Chương Thực Đồng cảm thấy đau đớn, cô cắn răng, oán hận nói: “Cố Thần, tôi yêu anh, anh lại đối với tôi như vậy! Từ giờ trở đi, tôi hận anh! Tôi hận các người! Anh cùng Hứa Đồng về sau sẽ hối hận, cô ta làm cho anh phản bội tôi, thương tổn tôi, tôi sẽ không để cho cô ta yên!”
Cố Thần nhíu mày, hắn không thể chịu được bộ dáng thất thố của cô ta, “Cô thật nên học được cái gì gọi là liêm sỉ” Hắn không thể tưởng tượng được mình còn có kiên nhẫn để khuyên nhủ, “Yêu không phải là có thể chiếm đoạt từ người khác, trăm phương nghìn kế lấy đi những thứ mà cô muốn. Yêu là một sự trân trọng. Còn cô thì sao? Cô chiếm lậy những gì cô muốn, dường như cho đến bây giờ chỉ có khoe khoang, ngạo mạn thể hiện, cô đã bao giờ biết quý trọng? Cô ngay cả cách trân trọng những thứ ấy đều không biết, tôi nghĩ hẳn là không ai dám đem tấm chân tình gửi gắm vào cô!”
Nói xong những lời này, hắn xoay người lập tức rời đi.
Thực ra với tính cách của hắn, ghét nhất là dong dài. Nhưng những lời này không nói, tiểu thư nhà họ Chương vĩnh viễn sẽ cảm thấy cả thế giới này chỉ có cô ta vô tội, đáng thương.
Không sai, người luôn luôn phải khóc là cô ta, còn có một người chẳng sợ làm cho cổ họng mình tắc nghẹn cũng không chịu rơi nước mắt – một người thực keo kiệt.
Nhưng không biết vì sao, cô càng không chịu khóc, lại càng làm hắn xót xa.
Cô giống như một cây cỏ dại quật cường, cho dù hoàn cảnh khốc liệt đến đâu vẫn bướng bỉnh lớn lên, làm cho những người bên cạnh thấy mình luôn luôn vui vẻ. Người khác chỉ nhìn thấy sự mạnh mẽ bên ngoài của cô, nhưng hắn lại nhìn thấy cô như một đứa trẻ lạc đường, một tâm hồn yếu đuối khát khao hạnh phúc.
Đối với hắn, cho dù nước mắt của người khác rơi nhiều đến đâu, thì người mà hắn thực sự thương tiếc, vẫn chính là cô.
●]3]●
Cố Thần ngồi trên ghê da, nhớ lại việc đi tìm Chương Thực Đồng hủy bỏ hôn ước vừa rồi, trong lòng đầy tức giận. Hôm đó cô ta khóc lóc nói: “Tôi sẽ không để cô ta yên!” Hắn nghĩ rằng cô ta quá kích động nên mới nói như vậy, lại không nghĩ rằng chẳng bao lâu sau, cô ta có thể quỷ quyệt tìm cậu mình dùng thủ đoạn làm một việc như thế.
Trước đây có thể hắn không cần biết Hứa Đồng sống chết làm sao, nhưng bây giờ, trong khi hắn thương cô, đau xót cô từng chút một, lại có người dám ở trước mắt hắn làm hại cô thành như vậy.
Người con gái hắn quyết định che chở trong lòng bàn tay kia, lại bị họ Tiền dễ dàng đả thương. Nghĩ đến đây, Cố Thần tức giận phừng phừng, rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi yên được nữa.
Hắn gọi điện thoại, lạnh lùng hỏi đối phương đang ở nơi nào. Biết được người đó đang ở nhà, hắn nói: “Đừng đi đâu, tôi lập tức đến tìm cô.”
Sau khi cúp điện thoại, hắn đứng lên, vẻ mặt tàn nhẫn. Xem ra hắn phải trịnh trọng làm rõ trước mặt Chương Thực Đồng, cho cô ta biết, không ai có thể động vào Hứa Đồng, bởi vì cô là người phụ nữ của hắn.
●]3]●
Cố Thần phóng như bay đến nhà họ Chương.
Khi hắn nhìn thấy Chương Thực Đồng, cô ta đang ở trong phòng đùa nghịch với chiếc áo cưới trắng noãn đã rơi xuống đất. Nhìn thấy hắn đến, cô ta lập tức xoay đầu, tươi cười ngọt ngào hỏi: “Anh đã đến rồi? Em biết anh sẽ đến mà! Nhìn xem áo cưới này có được hay không? Em đã đặt ở bên Pháp cho hôn lễ của chúng mình!”
Cố Thần đi đến ghế sôfa ngồi xuống, thản nhiên cong khóe miệng, cười có chút châm chọc, “Đừng điên nữa, cô nên tỉnh lại đi, trong lòng cô cũng biết rõ ràng chúng ta đã không còn có hôn lễ gì nữa.”
Tươi cười trên mặt Chương Thực Đồng vụt tắt, cô ta như tâm thần, điên cuồng xé rách chiếc áo cưới, vừa khóc vừa kêu lên: “Vì cái gì! Vì cái gì anh không cần em! Nếu như vậy em sống còn ý nghĩa gì? Không bằng để em chết đi!” Cô bỗng nhiên lao về phía bàn, từ trong khay rút ra chiếc dao gọt hoa quả, đặt trên cổ tay mình, làm bộ muốn rạch xuống, “Cố Thần, anh thực sự không cần em, phải không? Không bằng em đi tìm cái chết!”
Cô ta bộ dạng không muốn sống đã đến mức điên cuồng, một bàn tay đè mạnh con dao nhỏ hướng cổ tay kia cắt xuống. Cố Thần cũng không tiến lên ngăn cản. Hắn xem qua, một con dao nhỏ kia rạch qua, về sau chắc chỉ còn lại một vết sẹo nhạt, chảy ra máu chỉ sợ ngay cả lấy giấy thấm cũng không ra.
Hắn không khỏi cười lạnh, “Tôi đối với những người tự đi tìm cái chết chưa bao giờ đồng tình. Chính mình đã tự buông xuôi, tôi làm sao còn nhiều chuyện đi khuyên cô sống sót? Cho nên nếu cô muốn chết, tôi nhất định không ngăn cản. Hơn nữa tôi có thể hứa với cô, nếu bây giờ cô có thể một dao mà chết đi, tôi lập tức long trọng đón cô về làm dâu, cho cô danh phận Cố phu nhân. Nhưng nếu con dao này là thủ đoạn cô dùng để dọa người, tôi không giống những người đàn ông khác, không có thừa ngu xuẩn để đồng tình với hành động như thế. Chương tiểu thư, để tôi nói cho cô. Bộ dáng cô bây giờ không những không thể làm cho tôi đổi ý, ngược lại sẽ làm cho cô trong mắt tôi ngày càng xấu xa, ngu xuẩn.”
Chương Thực Đồng trước giờ lấy đòn tự sát làm chiêu chính, lại bị người đàn ông trước mắt nhìn như không vậy, tay bỗng trở lên vô lực, chiếc dao hoa quả từ tay rơi xuống đất một tiếng. Cô ta xịu xuống, lấy tay che mặt khóc rống lên: “Cố Thần! Cố Thần! Vì cái gì? Rõ ràng em biết anh trước! Rõ ràng cô ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với anh như vậy! Cô ta lừa anh, lợi dụng anh, còn em thì một lòng yêu anh, một lòng chung thủy với anh! Nhưng tại sao anh lại chọn cô ta chứ không phải em? Tại sao? Anh tại sao lại có thể phụ em? Anh nói cho em biết là tại sao?
Cố Thần chau mày lại, cố gắng đè ép sự kiên nhẫn đang trào lên trong lồng ngực. Trước kia chỉ cảm thấy cô gái trước mắt chỉ kiêu căng tùy tiện, cũng không thể tưởng tượng được cô ta lại cố chấp đến vậy, giống như coi cả thế giới này chỉ có hắn là trung tâm, nếu xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi thứ của cô ta đều sụp đổ.
Hắn không muốn tiếp tục nhân nhượng với cô ta, nghĩa vụ ấy, hắn không có. Hắn lãnh đạm mở miệng: “Tôi nói lại lần nữa, hôn sự của chúng ta một tay ba mẹ định đoạt, không ai bắt ép cô. Từ ngày đầu tiên tôi chưa hề chạm đến cô, cũng không cùng cô hứa hẹn bất cứ điều gì, cho nên tôi không nợ cô, càng chưa nói đến phụ bạc cô. Hôm nay tôi đến không phải để nghe cô nói những điều đó, không cần sau này cùng tôi kể lể. Chỉ những người không có bản lĩnh mới có thể hành động giống như cô bây giờ. Là người có bản lĩnh, cho dù suy sụp, chẳng sợ đổ máu cũng không rơi lệ trước mặt người khác. Cô không phải hỏi vì cái gì tôi chọn Hứa Đồng chứ không chọn cô sao? Cô thật sự nên học chị gái mình, chỉ điểm này mà nói, cô ấy đã hơn cô rồi!”
Chương Thực Đồng nghe thấy hắn khen Hứa Đồng, tức giận trong lòng càng thêm cuồng loạn, khuôn mặt hung hăng, cả người run rẩy, gầm lên: “Anh nói bậy! Cố Thần, anh nói bậy! Hứa Đồng, cô ta là đứa mất dậy! Anh không thể dùng cô ta để nhục nhã tôi!”
Cố Thần chau mày càng chặt, sự chán ghét không thể che dấu trên khuôn mặt. “Chương Thực Đồng, nếu cô còn điên khùng kêu lên như vậy, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói. Cô nhớ kĩ, cô là thiên kim tiểu thư, nên biết giữ mặt mũi cho ba mẹ mình trong giới thượng lưu. Đừng biến mình trở thành người đàn bà chua ngoa cay nghiệt!”
Hắn dừng lại, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn không phải là người dài dòng, càng không muốn dạy dỗ người khác. Đối với loại người này, một cái xem thường đã là nhiều, bình thường hắn sẽ trực tiếp bỏ qua, căn bản không thèm để ý đến. Nhưng hôm nay, hắn nói nhiều, một câu lại một câu. Nghĩ ra, có thể trong tiềm thức, hắn cảm thấy Hứa Đồng chịu thiệt thòi như vậy thật không đáng giá, nên bây giờ mới nặng lời như vậy.
Những lời này, từ miệng người đàn ông nói cho một người phụ nũ, có vẻ như quá tàn nhẫn. Nhưng Cố Thần nghĩ, có quan hệ gì? Hắn không để ý người khác nghĩ mình là người như thế nào, hắn chỉ muốn một người hiểu được hắn là đủ.
Đã nói, vậy thì nói đến cùng đi.
Cố Thần tiếp tục: “Hôm nay tôi nói với cô những lời này, tuy không dễ nghe nhưng là sự thật. Dù sao cũng phải có người thẳng thắn với cô, nếu không cả đời này cô rốt cuộc không biết chính mình là người như thế nào, không thể tiến bộ được. Cho đến bây giờ cô chỉ thầm oán chị gái mình quỷ kế đa đoan, luôn đoạt lấy những gì tốt đẹp mà cô có. Nhưng cô nhìn rõ xem, bản thân cô không phải là người vô tội hiền lành như cô vẫn nghĩ đâu, cô và cô ấy, kì thật người chân chính đi chiếm đoạt là cô, chứ không hề là cô ấy. Cuộc sống của cô vẫn có thể tiếp tục nếu không có tôi, cô còn ba mẹ cô che chở, nhưng Hứa Đồng …” Nhắc tới tên cô gái kia, khuôn mặt hắn bỗng trở nên mềm mại, “Cô ấy thì sao? Cô ấy luôn cho rằng căn bản không cần tôi, bởi vì cô ấy không tin tôi, sợ tôi sẽ làm bị thương cô ấy. Nhưng nếu không có tôi, làm sao cô ấy có thể vượt qua chặng đường đầy khó khăn vừa rồi, bình yên đến bây giờ?”
Hắn từ sôfa đứng dậy, lấy tay kéo thẳng vạt áo, chuẩn bị rời đi.
Đối với Chương Thực Đồng uể oải nhếch miệng cười cảnh cáo: “Tôi hôm nay đến đây, là muốn nói với cô một tiếng, đừng tiếp tục làm những chuyện điên rồ. Trước đây cô nói không để yên cho cô ấy, tôi chỉ nghĩ rằng cô dở tính trẻ con, cảm thấy cô không đến mức độc ác. Nhưng tôi không ngờ cô lại đi tìm cậu mình, làm ra chuyện như vậy. Chương Thực Đồng, cô đã trưởng thành rồi. Chuyện ngày hôm qua, hi vọng sẽ không tái diễn. Tôi không phải là một người khoan dung, tôi đã cảnh cáo không cho cô làm việc này, nếu cô tiếp tục cố chấp, tôi cũng không ngại lật mặt.”
Chương Thực Đồng ngẩng đầu. Lớp trang điểm đã bị nước mắt làm phai đi, vẻ mặt méo mó mà dữ tợn. Cô ta vừa khóc lại vừa cười hỏi Cố Thần: “Anh chắc rằng mình giữ được cô ta sao? Tôi thật vui mừng nhìn xem thế nào!”
Cố Thần lạnh lùng cười với cô ta: “Nếu cô có hứng thú, tôi nhất định sẽ cho cô toại nguyện, để xem cuối cùng là cô làm hại được hay vẫn là tôi bảo vệ được cô ấy. Nhưng cô nhất định phải nhớ kĩ, làm việc rõ ràng một chút, khéo léo một chút, đừng để cho tôi bắt được nhược điểm. Cô nên biết, tôi là người tuyệt tình, một khi để cho tôi bắt được nhược điểm, tôi nhất định không nương tay!”
Hắn nói xong liền bước đi, vừa được hai bước lại dừng lại.
Nhìn hướng Chương Thực Đồng, hắn mỉm cười, vẻ mặt khinh thường, “Cho tới hôm nay tôi mới biết, cô là một cô gái nhẫn tâm đến mức nào. Cậu của cô vì cô mà gặp nạn, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề nhắc đến ông ta một câu! Thật thay hắn mà cảm thấy bi ai, không biết hắn có biết hay không mình đã làm một việc không đáng giá!”
●]3]●
Từ phòng Chương Thực Đồng ra, Cố Thần lại ngoài ý muốn nhìn thấy Chương Khang Năm. Ông ta như cố ý đợi Cố Thần ra ngoài.
Nhìn thấy Cố Thần, Chương Khang Năm thở dài, “Anh cũng thật là, sao có thể làm loạn đến mức này? Vốn chuyện của lớp trẻ tôi không muốn nhúng tay vào, nhưng mỗi ngày nhìn thấy con gái khổ sở như vậy, người làm cha như tôi làm sao cam lòng?” Lại thở dài, giống như do dự xong, hạ quyết tâm, ông ta lại mở miệng, “ Chu yện đến ngày hôm nay, anh làm như vậy có phải hay không vì … Hứa Đồng? Ai! Chu yện này bảo tôi phải làm sao bây giờ? Cả hai đều là con gái tôi, dù lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt (1)! Nhưng Cố Thần, anh có biết rằng, Hứa Đồng là đứa kiên cường, còn Thực Thực, nó chưa nếm quá khổ ải, rất yếu ớt, sợ là không chấp nhận nổi sự đả kích này, cho nên tôi hi vọng … anh tốt nhất thận trọng suy nghĩ, không nên đối với Thực Thực bội tình bạc nghĩa!”
Nghe ông ta nói như vậy, Cố Thần không khỏi chau mày. Giờ phút này cuối cùng đã cảm nhận được cho tới nay trong lòng Hứa Đồng đau khổ tới mức nào. Hắn bỗng nhiên cười, hỏi lại Chương Khang Năm, “Bá phụ, ngài thật sự có đem Hứa Đồng đối đãi như con mình sao? Nếu tôi nói, Chư ơng tiểu thư đến tay tôi cũng chưa từng nắm qua, còn Hứa Đồng đã là người của tôi, vậy ngài xem, tôi nên chọn ai mới không phải là bội tình bạc nghĩa?”
Hắn thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, “Bá phụ, theo như lời ngài nói, đây đúng là chuyện của lớp trẻ, bề trên quả thật không nên nhúng tay. Cũng xác thực lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, hi vọng ngài có thể tận đáy lòng hiểu được, Hứa Đồng cũng là con gái ngài. Về phần cái gọi là kiên cường của cô ấy, chẳng qua là không có cha ở bên cạnh, nên chuyện gì cũng phải dựa vào một mình cô ấy. Còn cái gọi là yếu ớt của Chư ơng tiểu thư, chỉ có thể coi là kết quả của việc ba mẹ nuông chiều, nếu còn tiếp tục như vậy, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đó chính là hủy hoại cô ta! Đây là lúc nên cho cô ấy học thế nào là “kiên cường” đi!”
Chương Khang Năm nhìn chàng trai trước mắt, rất muốn mở miệng đáp lại vài câu, nhưng miệng cứ mấp máy, cuối cùng cũng không thể nói nên lời
———————–
(1) Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt: Ý là con nào cũng là con.