Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé...!

Chương 50: Yêu cầu


Đọc truyện Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé…! – Chương 50: Yêu cầu

Thư kí Trịnh rời đi. Hứa Đồng ngẩn ra một chút cũng đứng dậy đi về phía sôfa tìm áo khoác. Tuy rằng chân tay cử động bình thường đầu óc lại giống như bị oanh tạc. Cô chưa bao giờ biết, sự thật lại là như vậy. Cùng hắn tranh qua đấu lại đã lâu như thế, vẫn nghĩ đến quan hệ giữa hai người chỉ là chinh phục và bị chinh phục, giăng bẫy và bị sập bẫy, lợi dụng và bị lợi dụng, thương tổn và bị thương tổn. Trong thời gian đó cũng đã có những lúc vô tình dao động, nhưng vì vấp ngã mà quyết định sau này phải đề phòng, tự bảo vệ trái tim mình, không bao giờ đi khiêu khích thứ tình cảm nguy hiểm kia. Nghĩ rằng từ đó về sau phải giữ bình tĩnh, nhưng bây giờ, nghe được thư kí kia nói một câu, cô lại một lần nữa không thể khống chế được tình cảm của mình.
Trên đời này, có hay không một người như vậy, rõ ràng ở trong lòng luôn tự nói với chính mình phải quên hắn đi nhưng ở trong đầu luôn nghĩ đến hắn. Một mặt hận đến tận cùng, một mặt lại khắc cốt ghi tâm. Bên tai lại vọng đến lời Cố lão gia, ‘nếu là người phụ nữ thông minh lại chọn cách ngu xuẩn như vậy, chỉ có thể khẳng định là cô ta bối rối, căn bản không rõ bản thân mình đang làm cái gì, bởi vì cô ta yêu người nào đó mà không hề biết, sớm đã rối tâm ý phiền loạn’, những lời này bất giác làm lòng Hứa Đồng lung tung phiền muộn.
Quả thật như vậy sao?
Càng cố gắng nghĩ lại càng không thể hiểu được, trong đầu hỗn độn ồn ào mà trống rỗng. Bản năng nói cho cô biết, lúc này cô muốn nhìn thấy Cố Thần. Vì thế không vội đi tìm áo khoác mà lập tức xoay người. Nhưng không biết từ khi nào đã có một người lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.
Hứa Đồng dừng lại một chút, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn xem người chặn trước mặt mình là ai. Vừa nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xong, chỉ cảm thấy kinh ngạc, giật mình, hai gò má không chịu kiềm chế ửng hồng.
●]3]●
Hứa Đồng dừng lại, trừng lớn hai mắt nhìn người đó. Hắn lại tự nhiên cười, xem cô khi nhìn thấy mình bộ dáng ngạc nhiên còn chưa kịp định thần lại, không khỏi trêu tức: “Sao nhìn thấy tôi lại bị dọa thành thế này? Vội vã chạy đi như vậy, người em muốn tìm … chính là tôi sao?”
Cô như hắn hiểu biết, chắc chắn sẽ phủ nhận, nhưng lại không thể tưởng tượng được cô lại mỉm cười rặng rỡ, gật đầu đồng ý.
“Cố tổng, bút kia tôi còn cầm, không phải sao?”
Cố Thần nghe vậy không khỏi hơi nhăn mặt. Lý do này hiển nhiên không phải sự thật, nhưng lại đoàng hoàng không chê vào đâu được.
Hứa Đồng vừa nói vừa đưa tay rút bút kim từ phía sau đầu trả lại cho Cố Thần, “Không hư hại gì, Châu về Hợp Phố! Còn nữa … cảm ơn!” Mái tóc dài trong phút chốc bung ra, xòa xuống bả vai.
Cố Thần đứng đối diện, trong mắt là hình ảnh mái tóc mây đổ dài như thác nước, mi tâm co rút lại. Một tay hắn để trong túi quần, một tay cầm chén nước, chỉ giương mắt đảo qua hai gò má cô, hơi cười như không chút để ý, nhìn cô cúi đầu nói: “Hình như để nó làm trâm cài tóc so với làm một chiếc bút càng có ý nghĩa hơn. Chỉ là một chiếc bút đã dùng rồi mà thôi, em giữ lại làm trâm cài tóc đi, không cần trả lại.”

Hứa Đồng nháy mắt mấy cái, cười tươi lộ ra hàm răng đều trắng muốt, thu tay, cũng không từ chối, “Tôi không khách khí!”
Cố Thần cười: “Thật là tự nhiên, một câu từ chối cũng không có!”
Hứa Đồng đưa tay ra sau đầu, một lần nữa vấn tóc lên dùng bút kim làm trâm cài, một mặt cười tủm tỉm đáp: “Anh đã tặng, tôi sẽ lấy, cần gì phải làm bộ làm tích xấu hổ chối từ?” Nói xong, trong lòng không khỏi nao nao. Lời nói trong chút vô tình nhưng lại có vài ý nghĩa hàm xúc không bình thường
“… Có khi sau này không phải dùng làm bút, cũng chẳng dùng làm trâm, lại đổi được thành nhân dân tệ cũng nên! Đã có người hào phóng, tôi cũng tự nhiên mà nhận lấy thôi!”
Cố Thần “À” một tiếng, trong giọng nói có vài phần ý tứ, nheo mắt lại hỏi: “Như vậy là yêu tiền của tôi sao?”
Hứa Đồng ngọt ngào đáp: “Vậy chẳng nhẽ anh tưởng tôi yêu anh sao?”
Chăm chú nhìn cô một lúc lâu, Cố Thần bỗng nhiên cười vang. “Có đôi khi thật sự muốn biết, cô làm sao có đủ dũng khí dám cùng tôi đối kháng!”
Hứa Đồng dương dương tự đắc, không đáp hỏi lại, “Màn nhảy bên kia còn chưa chấm dứt, anh sao lại không xem hết?”
Cố Thần vẫn tiếp tục cười, giọng nói ái muội, giống như tán tỉnh: “Nếu là em nhảy, không chừng tôi sẽ xem hết!”
Hứa Đồng nghe vậy không thể không cảm thấy tức giận nói: “Muốn tôi mặc bikini nhảy sao? Cố tổng chẳng lẽ chỉ uống nước cũng say?”
Cố Thần nheo mắt, “Đừng chắc chắn như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xảy ra thì sao?”

Hứa Đồng không khỏi cười vang, “Không thế, anh định lấy cách này “cho tôi đẹp mặt”?
Cố Thần nhún vai, “Cũng không phải không có khả năng”
Hứa Đồng tiếp tục truy hỏi: “tôi thật muốn biết, Cố tổng cuối cùng muốn đến lúc nào cho tôi đẹp mặt?”
Cố Thần đưa chén nước lên miệng, uống một ngụm, nhìn cô, khẽ cười, “Vội gì chứ? Sau này không phải còn cả đời sao?”
Hứa Đồng cũng nhìn hắn, chớp hai mắt, ẩn ý đáp lại: “A! Không phải đến mức anh muốn cùng tôi dây dưa cả đời sao?”
Cố Thần lại đem chén nước đến bên miệng, từng ngụm từng ngụm liên tục uống, giống như rất khát. Uống xong, đem chén nước đặt sang một bên, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Hứa Đồng, giọng nói ngả ngớn, “Nếu tôi muốn, có cái gì không được đâu?”
●]3]●
Hứa Đồng cười rộ lên, gật gật đầu, trào phúng nói: “Cũng đúng! Phàm là chuyện Cố tổng muốn làm, làm bao lâu, làm như thế nào, ai có thể ngăn được? Nhưng ngài đừng quên, tôi là chị gái vị hôn thê của ngài! Đừng tìm tôi dây dưa nhiều, bị người ngoài gièm pha, e là không tốt!” Lời này nói với hắn, nhất thời lại cảm thấy như đang tự nhắc nhở chính mình. Tiện tay cầm lấy một cây gậy bi-a trên bàn, mặt cười vô tội, nghiêng đầu nháy mắt nhẹ nhàng hỏi Cố Thần: “Hay chúng ta cùng chơi một ván, thế nào?”
Cố Thần cũng cười, khẽ nhếch đuôi lông mày, “Em sẽ không cho là tôi không nhìn ra quán mạt chược của anh trai em, cách vách có mở quán bi-a? Tưởng tôi cũng mắc mưu em? Không có khả năng!”
Hứa Đồng lăn lăn cây gậy trong lòng bàn tay, bộ dáng suy tư, “Chẳng lẽ anh chơi rất kém? Sợ thua trận nên không dám cùng chơi với tôi sao?”
Cố Thần lại ra giọng đùa cợt, “Chẳng lẽ em muốn tự cho mình cơ hội mặc bikini hiến vũ trước mặt tôi sao?”

Hứa Đồng bắt đầu hứng thú, nhìn hắn nói: “Vậy ván này, chúng ta chơi thật sự. Cược thế này, ai thắng có thể đưa ra một yêu cầu với đối phương, thế nào?”
Cố Thần nheo mắt nhìn cô, trầm ngâm không nói, trong chốc lại lại nhẹ nhàng gật đầu, “Được! Cược như vậy đi!”
●]3]●
Hứa Đồng nói: “Thế này đi, chúng ta không chơi theo cách bình thường, càng nhanh càng kích thích. Tôi với anh cùng nhau khai cầu, ai nhanh đánh được cầu chủ thì được một điểm, mỗi lần đánh được cầu vào cũng được một điểm, sau ai có được cầu chủ người ấy thắng!”
Cố Thần tỏ vẻ bình thường, gật đầu đồng ý.
Lúc này màn nhảy đã chấm dứt, Lệ Tát trốn vào trong thay quần áo, người vây xung quanh đã bắt đầu tản ra, nhiều người quay trở lại bàn bi-a, phát hiện Hứa Đồng cùng Cố Thần sắp đọ sức không khỏi so với màn vừa rồi càng thêm kích động. Có người một bên lên tiếng: “Ván này nhìn thật náo nhiệt! Hai người duy nhất từ trước đến nay thắng Lệ Tát sắp sửa quyết đấu, hai người một nhất một nhì, thật kích thích a!”
Hứa Đồng nghe vậy không khỏi nhìn về phía Cố Thần liếc một cái. Hắn đánh mạt chược đã xuất quỷ nhập thần, không thể tưởng tượng được bi-a cũng là cao thủ.
Chỉ ngắn ngủi trong giây lát, quanh bàn cầu đã vây đầy người. Hứa Đồng cùng Cố Thần hai mặt đối diện trong đám đông. Một người điềm tĩnh, một người hồn nhiên, rõ ràng hai loại khí thế không giống nhau, nhưng giao hợp một chỗ lại làm cho người ta thấy một sự kết hợp hài hòa.
Tiết Kính Phong từ trong đám người chạy lại gần, tiến đến bên người Hứa Đồng, khẩn trương hỏi: “Tiểu Đồng, em cùng với Cố tổng đấu sao?”
Hứa Đồng cười gật đầu với hắn.
Tiết Kính Phong sụp mặt, thấp giọng hỏi: “Em không cược với anh ta nếu thua cuộc sẽ mặc bikini nhảy đi? Vạn lần không cần! Tiểu Đồng, anh biết em rất lợi hại, nhưng thật sự cùng đấu với anh ta, anh chỉ sợ em dữ nhiều lành ít!”
Hứa Đồng nũng nịu đáp lại: “Còn chưa bắt đầu chơi đã làm mất ý chí chiến đấu của tôi sao, thật là nói hươu nói vượn!” Cô khẽ nhếch đuôi mắt, liếc Cố Thần một cái, cười tủm tỉm nói với Tiết Kính Phong, “An tâm, tôi không cược như vậy đâu. Tôi chỉ nhảy cho người tôi yêu xem thôi!” Ánh mắt chuyển động mang theo phong tình quyến rũ lại ngọt ngào đáng yêu.
Trong không gian dường như có tiếng thở dài của ai đó lặng lẽ bị chôn vùi.

“Trừ người đó, bất luận ai muốn nhìn cũng nhất định không có cơ hội!” Cô một mặt nhẹ nhàng nói, một mặt khiêu khích nhìn Cố Thần.
Cố Thần không đáp lại, hơi nheo hai mắt, khóe miệng cong lên.
●]3]●
Cố Thần cũng cởi áo khoác vắt lên sôfa, chuẩn bị khai cầu.
Hứa Đồng thu lại nụ cười, vẻ mặt chuyên chú. Cô tiến một bước, thu hồi tầm mắt, cúi đầu kêu một tiếng: “bắt đầu!”
Giọng nói vừa dứt, trong không gian đồng thời vang lên tiếng những trái bóng đập vào nhau. Hai người không quan tâm đến những người xung quanh, chỉ chú tâm chuyển động quanh mặt bàn, tính toán góc độ, nhìn không chớp mắt, ra tay mạnh mẽ, dứt khoát.
Hai cao thủ quyết đấu làm những người xem vây quanh ngây người, tất cả đều mở lớn miệng sợ hãi khen cầu kĩ hoàn hảo, tiếng bóng đập vào nhau dường như chưa bao giờ kích động lòng người như lúc này.
Trước khi chấm dứt, tốc độ đánh của Cố Thần bất ngờ chậm lại so với Hứa Đồng. Điểm số rất nhanh đã tính được, Hứa Đồng vì một màn sơ suất cuối cùng của Cố Thần mà chiến thắng.
Chỉ trong một buổi chiều, Hứa Đồng thắng cả hai vị cao thủ bi-a đã trở thành một kì tích được nhiều người bàn tán.
Biết được mình thắng cuộc, Hứa Đồng cười vô cùng vui vẻ, giống như cô gái nhỏ làm được chuyện gì đó rất thỏa mãn, nháy mắt nhìn Cố Thần. Cố Thần buông gậy, xoa xoa hai bàn tay, cũng vui mừng nói, “Em thắng, vậy nói đi, có yêu cầu gì!”
Hứa Đồng vẫn như cũ cười ngọt lịm, đến gần nhìn thẳng vào mắt hắn, “Yêu cầu của tôi rất đơn giản” Cô nhìn hắn chậm rãi nói: “Lần sau chơi không cần cố ý nhường tôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.