Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 95
Chap 6 (tt)
Em nằm trong vòng tay tôi và ngủ rất say. Thỉnh thoảng đôi môi nhỏ xinh kia khẽ nhướn lên thành một nụ cười. Em đang mơ thấy gì mà lại vui như thế nhỉ? Liệu có phải đang mơ thấy tôi không? Nếu thật vậy thì tuyệt biết mấy.
Tôi ngắm nghía gương mặt xinh xắn của em mãi không biết chán. Ban sáng nó còn sắc hồng như bây giờ đã nhợt nhạt đi. Mọi chuyện đang chuyển biến theo những gì mà nó phải thế và dù tôi có van xin hay gào thét nó dừng lại thì cũng chẳng thể được. Tôi cần nhìn ngắm em nhiều hơn!
Rút tay ra khỏi em một cách nhẹ nhàng, tôi tắm rửa thật nhanh rồi xả nước vào bồn tắm cho em. Chợt tôi nảy ra một ý định. Tôi ra ngoài và lấy vài bịch sữa tươi trong tủ lạnh sau đó hòa vào nước tắm cho em. Như thế này sẽ giúp em thư giãn.
Dù không muốn quấy rầy giấc mơ đẹp của em nhưng trời đã gần chiều và em cần phải ăn chút gì đó.
Đúng như tôi dự đoán, em đã thích thú reo lên khi thấy bồn nước tắm hòa sữa rồi hôn tôi thật lâu sau đó mới đóng cửa và nằm thả mình trong bồn nước ấm.
Tôi không hát cho em nghe như mọi khi mà gọi điện xuống lễ tân đặt thức ăn.
Đợi em lâu quá làm tôi thật sự lo lắng, liệu em có bị gì không?
“Tử Đinh Hương, em nghe anh gọi chứ?” – Tôi gõ cửa và gọi lớn.
“Ừ, sao vậy anh?” – Tiếng em trả lời làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Em ở trong đó khá lâu rồi đấy. Sẽ bị ốm mất”
“Ngâm mình trong sữa thích quá nên em chẳng muốn ra”
“Ngốc ạ! Nếu em thích thì ngày nào anh cũng pha cho em ngâm. Giờ thì ra ngoài đi! Nếu không anh vào vác em ra đấy”
“Em biết rồi”
Dù em bướng nhưng đôi lúc cũng rất biết nghe lời. Quả nhiên mười lăm phút sau em ra khỏi phòng tắm mang theo mùi thơm thoang thoảng của sữa.
“Anh ơi, da em mịn hơn rất nhiều” – Em khoe.
“Ừ” – Tôi cười rồi xoa đầu em.
Vừa hay bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi đoán là phục vụ mang thức ăn lên.
“Gì vậy anh?” – Em hỏi khi thấy anh chàng phục vụ đẩy chiếc xe vào trong phòng.
“Khi nãy em tắm anh đã gọi thức ăn”
“Anh gọi gì thế?”
“Anh gọi cháo hải sản. Vì anh nghĩ bụng em khó tiêu ăn cháo là tốt nhất”
“Anh chu đáo thật đấy!” – Em ôm chầm lấy tôi rồi tì cằm nên vai tôi nũng nịu. Tôi thừa biết em đang phải nhón chân lên.
“Anh chị đẹp đôi lắm! Chúc anh chị ngon miệng!” – Anh chàng phục vụ nói rồi ra khỏi phòng.
Sau khi ăn xong chúng tôi ra biển ngắm hoàng hôn. Ngồi trên bãi cát và nhìn quả cầu lửa lui về đường chân trời, mặt biển không còn xanh nữa mà nhuốm màu vàng cam rực rỡ. Những con hải âu đang chờn vờn trên mặt sóng và cất tiếng kêu gọi nhau về tổ.
“Bên trong đó là đảo Rồng phải không anh?” – Em nói và chỉ tay về phía mặt trời.