Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 93
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến biển. Từ trên không xuống nước biển xanh biếc như bầu trời trên đầu chúng tôi. Những con sóng vỗ vào vách đá tung bọt trắng xóa giống những đám mây. Từ trên này nhìn xuống, biển cũng phần nào giống như trời.
Dải cát vàng chạy quanh bờ biển và một khu rừng xanh mướt bọc quanh dải cát. Từ trên này không thể nhìn rõ hình dạng của những cái cây, chỉ thấy một dải xanh mát mắt bọc quanh dải vàng óng ả. Những con thuyền chỉ là những chấm nhỏ trên mặt biển. Quả là rất đẹp. Bình thường em hay ríu rít như thế mà bây giờ cũng yên lặng không thốt lên lời.
“Sóng bạc đầu” – Đột nhiên em lẩm bẩm. Em đang nói gì thế? Nãy giờ em không ngắm cảnh mà chỉ nhìn những con sóng thôi sao.
“Anh này, nếu em không còn nữa anh sẽ nhớ em chứ? Nhớ đến nỗi bạc đầu như những con sóng kia?” – Đột nhiên em hỏi làm tôi sững người. Sao em lại hỏi như thế? Em biết được điều gì rồi sao?
Hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi em bằng giọng bình thản nhất có thể:
“Sao em lại hỏi như thế?”
“Vì chẳng bao lâu nữa em sẽ là con người rồi. Và rất nhanh, rất nhanh em sẽ già đi rồi cái đích cuối cùng sẽ là cái chết” – Em có vẻ rầu rĩ.
Bất giác tôi siết chặt em hơn và khẽ rùng mình. Điều em đang nói thật sự làm tôi thấy sợ. Nhưng ít nhất nếu thật sự như vậy thì thời gian tôi ở bên em ít nhất cũng vài chục năm nữa. Đằng này…
“Nếu em không còn nữa thì hơi thở của anh, linh hồn của anh cũng sẽ biến mất. Có lẽ sẽ không bạc đầu đâu nhưng sẽ đau đến không thể thở, không thể ăn, cũng không thể ngủ. Nếu không còn nhìn thấy em thì anh thà không còn nhìn thấy bất cứ điều gì. Nếu không thể nói chuyện với em nữa thì anh thà mình bị câm. Nếu không còn nghe thấy tiếng nói, tiếng cười của em, anh chẳng khác gì người điếc” – Tôi thì thào mà nghe lòng mình quặn đau. Tử Đinh Hương! Hãy nói với anh rằng em sẽ không biến mất đi!
“Chưa chắc đâu! Rồi em sẽ già đi, nhăn nheo, xấu xí với những nếp nhăn và đầu tóc thì bạc trắng. Khi đó lưng em sẽ còng và em không thể đứng thẳng nữa thậm chí đi lại cũng khó khăn. Anh sẽ đi tìm những cô trẻ đẹp cho xem” – Em chu miệng kể nể.
“Khi đó mỗi tối anh sẽ đắp mặt nạ cho em. Nếu em thích anh sẽ nhuộm tóc cho em. Anh sẽ cõng em đi bất cứ đâu em muốn khi em đi lại không còn dễ dàng nữa” – Tôi nói và trong lòng thầm ao ước chúng tôi có thể bên nhau đến lúc đó.
“Người ta sẽ nghĩ chúng ta là hai mẹ con, thậm chí là hai bà cháu”
“Vậy vừa đi anh sẽ vừa hét lên “đây là vợ tôi” để mọi người không hiểu lầm nữa”
“Anh hứa nhé!”
“Ừ, anh hứa. Trừ khi em buông tay anh ra chứ anh sẽ không bao giờ buông em ra” – Tôi ôm em chặt hơn và hôn nhẹ lên tóc em.
Chúng tôi cứ lượn lờ trên mặt biển như thế để em có thể ngắm nhìn thỏa thích cho đến khi mặt trời bắt đầu chói chang hơn chúng tôi mới đến nhận phòng ở một khách sạn mà chúng tôi đã đặt trước.
Căn phòng cũng bình thường như bao căn phòng khách sạn khác. Điều đặc biệt duy nhất là có thể nhìn ra biển.
Em có vẻ mệt nên vừa đến đã nằm ra giường vẻ uể oải.
“Hãy ăn chút gì rồi hãy ngủ” – Tôi xoa nhẹ lên gò má mềm mại của em.
“Bụng em vẫn còn rất khó chịu” – Em rên rỉ.
“Có cần anh xoa bụng cho em không?”
Nghe tôi nói, hai mắt em sáng bừng lên. Em gật đầu lia lịa rồi kéo tôi nằm xuống bên cạnh em. Tôi đặt bàn tay lên bụng em và xoa nhè nhẹ theo chiều kim đồng hồ.
“Tay anh có phép thuật đúng không?” – Em nói trong khi mắt đang nhắm.
Tôi nhìn em mỉm cười mà không trả lời.
“Anh này, hay chúng ta thuê du thuyền ra biển chơi nhé!”
“Sẽ không say sóng chứ?”
“Em nghĩ sẽ không sao đâu. Được không anh?”