Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng

Chương 84


Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 84

Chap 4: Con mèo đen
Hôm nay là kỷ niệm một tháng chúng tôi yêu nhau. Thời gian trôi qua mới nhanh làm sao và theo đó là những điều tuyệt vời đến ngây ngất. Chúng tôi bên nhau như thể hiển nhiên phải thế. Nó hiển nhiên như mặt trời mọc hướng đông lặn hướng tây. Như từ thủa vô cùng chúng tôi đã được định sẵn sẽ ở bên nhau.
Tôi không nói “anh yêu em” mà thay vào đó tôi nói “anh cần em”. Còn em, em không nói em yêu tôi, nhưng tôi có thể thấy rằng trong mắt em chỉ có mình tôi. Em nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như làn nước mát dịu chảy từ đỉnh núi. Một đôi mắt nhỏ bé thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được một tình cảm rất lớn.
Trong mơ tôi cũng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ngọt ngào của em. Nó nhẹ nhàng vỗ về giấc ngủ bình yên trong tôi. Dù trước mắt tình yêu của chúng tôi có thể nói là không lối thoát nhưng tôi vẫn thật vui vẻ và hạnh phúc khi bên em.
Em luôn làm tôi đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ kia. Đôi lúc dịu dàng, khi lại lém lỉnh, chút tinh nghịch, thêm phần ngộ nghĩnh. Em là tất cả những gì tôi cần trong cuộc đời này.

Và mới mười phút trước, bất ngờ mà em mang đến cho tôi đó là em sẽ đi chợ và nấu bữa tối. Một tháng nay tôi luôn giữ vai trò đầu bếp nhưng hôm nay em lại nói tôi sẽ được ngoại lệ một ngày. Em nói bữa tối nay là em thưởng cho tôi vì đã đến bên em. Đáng yêu thật!
Trong thời gian đợi em, tôi nhâm nhi ly ca cao nóng và ngắm nhìn hoàng hôn. Đã rất lâu tôi không có phút trầm lặng như thế này, mỗi khi ở bên em, em luôn líu lo không ngừng và những điều em nói luôn làm tôi vui vẻ. Chẳng có thời gian để mà trầm lặng.
Hoàng hôn hôm nay mang một màu sắc thật la. Màu hoa tử đinh hương. Trên cái nền trời tím nhạt ấy những con chim đang sải cánh về tổ sau một ngài mệt mỏi. Gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi nóng mà một ngày nay mặt đất đã hấp thụ từ mặt trời.
Tôi bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh một tổ chim nằm trên một cành cây rậm rạp. Trong cái tổ ấy sẽ có tim con, chim bố và cả chim mẹ nữa. Một cái tổ chim nhỏ bé đến thế lại chứa đựng bao nhiêu yêu thương.
Đâu đó trong xóm tôi có một gia đình đang mở nhạc đồng quê. Ở trong ngồi nhà đó đang diễn ra điều gì nhỉ? Những đứa trẻ nô đùa bên bàn ăn? Người đàn ông trở về nhà sau một ngày bận rộn và ôm hôn vợ mình và các con? Người vợ đang chuẩn bị những bữa ăn tối với một tình yêu thương chan chứa cho chồng và những đứa con?
Hoàng hôn chưa bao giờ đẹp với tôi đến thế. Trước đây tôi rất ghét cái khoảnh khắc vạn vật nhuốm màu ngày tàn này. Nó làm tôi thấy mình bế tắc hơn bao giờ hết. Mỗi khi chiều về, nỗi buồn và sự chán nản tăng lên theo hàng số mũ. Tôi thấy mình yếu đuối và bất lực.
Nhưng hôm nay, hoàng hôn với tôi thật đẹp. Thật bình yên và êm dịu. Có lẽ vì nó có màu hoa tử đinh hương.
Trời tháng mười mới nhanh tối làm sao. Vừa nâng cốc ca cao nóng uống một ngụm. Nhắm mắt tận hưởng vị ngon của nó và mùi thơm nồng lên mũi. Mở mắt ra cái màu tím kia đã hoàn toàn biết mất. Những tia nắng cuối ngày đã vội thu mình về phía đường chân trời. Để lại bầu trời xanh xám có phần lạnh lẽo.

Bất giác tôi khẽ rùng mình. Tình yêu của chúng tôi liệu có tắt nhanh như nắng tháng mười? Mới một phút trước, cái màu tím yêu thương vẫn còn nằm trong tầm mắt của tôi nhưng bây giờ đã biết mất như chưa từng có.
Tôi cảm thấy như em đã đi rất lâu rồi. Cảm giác bồn chồn nôn nóng dâng lên, tôi rời khỏi khung cửa sổ và ra cổng đợi em. Dựa người vào cây cột đá ở cổng nhà và ngửa đầu ra sau. Hai mắt khép hờ. Tôi đang cố giữ mình đứng yên. Đi qua đi lại lúc này sẽ càng làm tôi thêm nóng ruột.
Gió mang theo mùi hương của em và mùi máu thổi đến. Tôi mở to đôi mắt và chờ đợi cái dáng mảnh mai của em xuất hiện nơi đầu dốc. Nhưng ngay sau đó tôi lập tức gồng người. Tại sao trong gió lại có cả mùi máu của kẻ thứ hai?
Sự lo lắng lên đến đỉnh điểm. Không cần quan tâm việc có thể ai đó sẽ nhìn thấy, tôi vung đôi cánh lửa và bay vụt về hướng em. Em kia rồi, một tay đang xách những túi đồ lỉnh kỉnh, tay kia ôm một con mèo màu đen. Tôi đáp ngay trước mặt em.
“Anh làm em giật mình đấy” – Em chau mày vẻ trách móc. Nhưng lúc này tôi không có tâm trí để dỗ dành em nữa.

“Làm thế nào em có con mèo này?” – Tôi nghe giọng mình rất nghiêm trọng. Chẳng thế mà sắc mặt em cũng trở nên lo lắng.
“Nó cứ đi theo em mãi, em nghĩ nó bị lạc nên thấy tội định đem về nuôi. Anh không thích mèo à?” – Em nhìn tôi vẻ thăm dò. Có lẽ em bị dỏa bởi sự nghiêm trọng trong giọng nói của tôi.
“Anh biết chủ nhân của con mèo này, để anh đem nó về nhà” – Cố gắng đè nén sự tức giận và lo lắng trong lòng, tôi nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.