Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng

Chương 49


Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 49

“Vậy hãy hỏi đi!” – Tôi cảm thấy có phần nhẹ nhọm trong giọng nói của hắn.
“Đầu tiên, tại sao anh lại đi theo tôi” – Một câu hỏi dư thừa thật. Tôi đã được biết câu trả lời từ Olia rồi mà.
“Vì tôi bị thu hút bởi mùi hương của cô” – Giọng nói của hắn nghe rất thật.
“Mùi hương”? Ý hắn là mùi máu sao? Vậy là hắn đã nói thật. Ngạc nhiên thật!
“Tại sao anh lại xuất hiện mỗi khi tôi… hm… muốn giết người”
“Vì tôi không muốn cô làm những điều đó”
Vậy ra ý định cản trở tôi để chọc tức tôi là có thật.

“Vậy tại sao anh luôn chỉ tránh đòn mà không đánh trả?”
“Tôi không thể” – Hắn nói, gương mặt hắn không còn thản nhiên nữa. Nó có chút giằng xé.
Hắn lại một lần nữa nói thật với tôi. Xem ra hắn là một “kẻ thù thật thà”.
Tôi im lặng và hắn cũng im lặng. Tôi không nghĩ ra điều gì để hỏi và hiển nhiên tôi không hỏi gì thì hắn cũng không nói gì.
Có lẽ đến lúc nên ra về. Tôi chẳng còn gì để làm ở đây cả.
Nghĩ là làm, tôi đứng bật dậy và đi ra ngoài theo đường tôi đã đi vào. Có vẻ hắn không có ý định tiễn tôi.

Tôi nhảy vụt xuống dười và tiếp đất êm ái. Lon coca vẫn cầm trong tay không hề nhiễu ra giọt nào.
Nỗi bực tức và bức bối chết tiệt kia lại quay về trong tôi. Những câu trả lời đó rõ ràng là không đủ với tôi nhưng bực bội làm sao khi đối mặt với hắn tôi lại chẳng nghĩ được quá nhiều. Tôi thậm trí đã không vặn lại câu trả lời của hắn. Giọng nói cũng không thể hiện được chút phẫn nộ nào. Thậm trí tôi còn cảm thấy vui khi hắn thành thật với tôi. Tôi đã thua hắn rồi. Thua thảm hại. Tại sao tôi lại để cái nhìn của hắn làm mình bấn loạn chứ? Đúng là vô dụng!
Trời ơi! Bực quá! Tôi bị điên rồi. Đúng hơn là tôi bị hắn làm phát điên rồi.
Tôi cúi xuống nhặt một viên đá có kích cỡ trung bình bên dưới chân. Phải rồi, không làm gì được hắn thì tôi cũng phải trút giận lên một cái gì đó của hắn.
Nghĩ vậy, tôi vung tay ném viên đá lên mái nhà hắn. Tiếp sau đó là tiếng vỡ của tôn.
Đỡ tức hơn rồi. Tôi ôm bụng cũng khoái trí. Và nụ cười ấy đã không tắt dù hắn vừa đi ra ngoài ban công và nhìn xuống chỗ tôi.
Gương mặt hắn đang nghệt ra một cách vô tôi vạ. Điệu bộ của hắn làm tôi càng buồn cười hơn. Tôi đi theo kiểu “con người” vào nhà mình, tiếng cười vẫn vang lên theo từng bước chân của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.