Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 115
Chap 3: Hãy biến tôi thành ma cà rồng
Sau ba chữ “tôi sẽ thử” thì giờ đây tôi đang ở trong căn phòng của anh trên đất nước mà anh sống.
Căn phòng rất rộng với tông màu chủ đạo là đỏ đô. Anh vốn thích màu nóng mà.
Đi một vòng quanh căn phòng, tôi dừng lại trước chiếc giường rộng quá khổ. Đây chính là chiếc giường anh đã từng nằm ngủ sao?
Tôi ngả người ra giường và kéo một chiếc gối ôm vào lòng. Mùi hương của anh vẫn còn lưu lại rất rõ trong căn phòng này và đậm nhất là trên chiếc giường này.
Dragon! Tôi nhớ anh ấy quá!
Chắc giờ này anh đang đau đớn lắm. Đồ ngốc! Sao lại thay tôi chịu đựng những điều đó chứ? Nếu không phải vì tôi, nếu không yêu tôi thì bây giờ anh vẫn có thể sống rồi. Tất cả là tại tôi!
Nếu biết trước kết cục sẽ thế này, có chết tôi cũng không nói yêu anh. Sẽ không làm cho anh yêu tôi.
Tôi thèm được anh cõng thêm một lần nữa quá. Được ngả đầu vào bờ vai ai. Được anh ôm trong lòng và hát ru mỗi đêm. Được có anh bên trong tôi.
Nước mắt tôi chảy ra thấm ướt chiếc gối đang nằm. Tôi biết khóc cũng không thể mang anh trở về bên tôi nhưng tôi không thể kìm được nước mắt.
Phải làm sao đây? Làm sao để hết đau? Làm sao để cứu anh?
Tôi mở mắt ra và cảm thấy khá nhức nhối quanh mắt. Hình như tôi đã ngủ thiếp đi vì khóc quá mệt. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Nhìn quanh trong phòng, tôi chẳng thấy có cái đồng hồ nào cả. Bên ngoài trời vẫn còn tối. Có lẽ tôi chỉ mới ngủ một chút.
Lấy một bộ đồ trong vali, tôi đi vào phòng tắm hy vọng làn nước có thể làm dịu tâm trạng của tôi.
Phòng tắm của anh còn rộng hơn cả phòng khách nhà tôi. Cái bồn tắm giống một cái hồ thì đúng hơn. Mọi thứ đều rất ngăn nắp và sạch sẽ. Mùi hương của anh còn lưu lại trên từng thứ trong này.
Tiến lại chỗ lavabo, nơi có một chiếc bàn chải màu đỏ được cắm trong một chiếc cốc đặt trên kệ. Tôi đưa tay đổi ngước đầu bàn chải xuống.
Lại khóc, nước mắt không cách nào ngừng rơi, tôi nhớ anh quá!
Bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc còn ướt và đôi mắt đỏ kè tôi chợt thấy tim mình nhói đau. Anh luôn đợi tôi trước cửa phòng tắm và làm khô tóc cho tôi. Cũng vì vậy mà tôi có thói quen không lau lại tóc sau khi gội đầu mà để ướt nhưng vậy luôn. Cảm giác những ngón tay dài của anh luồn trong tóc thật tuyệt vời!
Tôi ngồi thụp xuống tay ôm ghì lấy lồng ngực. Đau quá! Đau ngoài sức chịu đựng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tôi gạt vội nước mắt rồi chạy ra.
“Ba tộc trưởng đã đến để chào ngài” – Vừa thấy tôi Oma nói ngay. Từ sau khi tôi về đây, hắn thay đổi cách xưng hô ngay lập tức.
Oma dẫn đường và tôi đi theo hắn đến một cái sảnh lớn. Nơi có những ô cửa sổ sát nhau và một chiếc bàn dài.
Đứng đợi sẵn bên chiếc bàn ấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi nếu tôi là con trai chắc chắn tôi sẽ yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Kế bên cô ta là một cậu bé nhìn rất kháu khỉnh nhưng đôi mắt rất từng trải.
Đối diện với hai người đó mà một chàng trai chạc tuổi anh. Nước da anh ta trắng một cách kì lạ nhưng như vậy không có nghĩa là anh ta không đẹp.
Thấy tôi đến gần, người con gái và đứa trẻ đều cúi đầu chào, duy chỉ có chàng trai kia là đứng im. Tôi cảm nhận rõ cái nhìn chằm chằm mà anh ta đang dành cho tôi. Trông anh ta có vẻ sững sờ. Cái nhìn ấy làm tôi thấy khó chịu.
“Mẹ của cô là Tử Tuệ?” – Tôi vừa đến chỗ cái bàn thì chàng trai hỏi luôn.
Tôi chau mày nhìn anh ta. Sao anh ta lại biết mẹ tôi nhỉ?
Một cách thận trong, tôi gật đầu.
“Con gái của ta!” – Anh ta nói và giọng có vẻ nghẹn ngào.
Cái gì? Đang gọi ai vậy? Tôi sững người, quay nhìn sang cô gái trẻ và cậu bé kia, cả hai cũng đang sững sờ giống tôi.
“Con đúng là con gái của ta rồi” – Anh ta nói như hét lên. Đôi mắt ươn ướt nhìn tôi dù không hề có nước mắt.
“Anh… đang nói với ai vậy?” – Tôi hỏi dò, không chắc là anh ta đang nói với tôi.
“Ta đang nói với con, con gái ạ” – Anh ta nhìn tôi cười trìu mến.
Cái gì? Tôi? Con gái?
“Con là con gái của Tử Tuệ và ta. Ta và mẹ con đã từng rất yêu nhau nhưng ở bà ấy lại có mùi máu quá quyến rũ. Vì sợ bản thân không thể kiềm chế mà ta phải rời bỏ hai mẹ con. Ta đã rất hận bản thân khi bỏ đi khiến mẹ con tổn thương. Vì thế mà cô ấy mới trở thành…” – Nói tới đây, chàng trai im bặt. Ánh mắt dấy lên vẻ đau đớn.
Tôi là con của mẹ tôi và một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi? Vậy mẹ tôi có con với anh ta năm anh ta mấy tuổi à? Điên rồ!
“Không thể nào!” – Tôi nói lạnh.