Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 105
Về đi em!
Về đi!
Chap 2: Thế giới không người yêu anh
Tồi tệ làm sao khi tôi phải chấp nhận rằng tôi không cách nào tìm thấy em. Tôi phải bỏ cuộc. Ừ, phải bỏ cuộc rồi. Như thế có nghĩa là phải chập nhận em không còn trên đời nữa. Thế giới này đã không còn người yêu tôi nữa. Một sự thật còn hơn cả đau đớn!
Vứt bỏ tất cả và trở về Đảo Rồng như một sự chạy trốn, tôi cũng chẳng thể cảm thấy khá hơn. Ở cái nơi ánh sáng mặt trời không bao giờ tắt này thời gian như dài lê thê. Không cách nào để biết được đã qua một ngày hay chưa, nó làm nỗi nhớ trong tôi dài ra gấp ngàn lần. Nhưng ít nhất tôi không phải đối diện với đêm tối. Đêm tối là tôi làm tôi thấy mình tàn tạ, héo úa và bất lực hơn bao giờ hết. Khi xung quanh chỉ còn là một màu đen vây quanh như bóp nghẹt trái tim, tôi nhớ em quay quắt!
Trên tay tôi còn cầm chiếc đồng hồ đã hỏng khi tôi đấu với Olia. Nó hoàn toàn chết đứng, chết đứng vào cái thời khắc em rời khỏi cuộc đời tôi. Thời gian đã dừng lại ngay thời khắc ấy. Và sẽ mãi mãi đứng lại nơi đây dày vò, đày đọa tôi.
Ôm thật chặt bức tranh “hạnh phúc bất tử” của tôi và em vào lòng. Hạnh phúc đó bây giờ đang ở đâu? Sao nó xa với như thế. Nó quá xa, đủ xa để tôi không cách nào nhìn thấy hay chạm vào. Tôi thấy nhớ cái mùi hương tử đinh hương ấy quá!
Hét thật to, bay thật nhanh nhưng cũng chẳng cách nào ném tảng đá đang đè nặng ra khỏi lòng mình. Tảng đá ấy dường như đã bắt rễ vào trái tim tôi và không cách nào lấy nó ra. Và từ bây giờ cảm giác nặng nề này sẽ trở thành một phần cơ thể tôi.
Kết quả như thế này cũng vì sự yếu đuối của tôi. Nếu tôi có thể ra tay dứt khoát thì ít nhất tôi còn có thể ở bên em thêm một tháng. Ít nhất cũng có thời gian để chuẩn bị tinh thần. Có lẽ nếu như thế thì sau khi em đi tôi sẽ không chơi vơi đến mức này. Nếu em chết theo cách đó thì ít nhất xác của em sẽ vẫn còn. Tôi vẫn có thể ôm em thậm chí là tẩm niệm nó để mãi mãi được nhìn thấy em.
Cảnh vật ở đây xanh tươi vô cùng mà sao tôi cảm thấy héo úa thế này? Tôi cứ bay vô định trong Đảo Rồng với hi vọng tìm thấy một nơi để tôi có thể dựa vào. Tôi đang chơi vơi, chơi vơi vô cùng.
Sau một hồi lơ lửng trên không trung tôi quyết định mình sẽ đến tim mặt trời, cái nơi mà tôi được sinh ra.
Vừa bước vào trong, hơi nóng đã phả vào mặt tôi ngột ngạt. Chúa Rồng đang nằm khép hờ đôi mắt lim dim. Bên cạnh là vô số những quả trứng khổng lồ.
Tiến lại gần và sờ vào quả trứng ở gần tôi nhất, lớp vỏ của nó trơn bóng, lạnh và cứng như đá saphia. Ở bên trong mỗi quả trứng này là một Dragon giống tôi như đúc. Theo như tôi được biết thì những trái trứng này không cách nào phá hủy cho đến khi nó nở ra. Nó cũng bất tử một cách khốn khổ giống như tôi đây.
Cứ hai ngàn năm một trong số những quả trứng này sẽ nở ra và khi đó tôi sẽ biết mất. Kí ức của tôi sẽ được lưu trong ấn Rồng và khi ấn Rồng in lên người Dragon mới thì kí ức của tôi cũng theo đó mà tồn trại trong đầu “lính mới”. Một ngày Chúa Rồng sanh ra hàng ngàn trái trứng như thế, vì vậy mà tôi chẳng bao giờ có cơ hội chết đi hay lãng quên.
Quả thật trớ trêu!
Tôi luôn nghĩ những Dragon kia không phải là tôi mà chỉ là một bản sao và chính tôi cũng là một bản sao của Dragon gốc đã tan biến từ rất lâu. Nhưng Oma thì khẳng định với rằng con của chúa Rồng chỉ có một nhưng được sinh ra nhiều lần.
Đánh hơi được tôi, Chúa Rồng mở đôi mắt nặng nề nhiều tỉ năm ra và nhìn tôi. Một cái nhìn thật hiền như người mẹ nhìn con. Thật khôi hài làm sao khi một con rồng có thân hình gần giống khủng long, với bảy cái đầu, bốn chi và hai cái cánh lại sinh ra một đứa con có hình hài giống con người.
“Ta cảm thấy mệt mỏi!” – Tôi nói với Chúa Rồng.