Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 101
Chap 9: Quyết định khó khăn
Mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo (tạm thời) của nó. Em đã hoàn toàn khỏe mạnh, mập mạp hơn và đã đi học bình thường trở lại. Tôi thì vẫn luôn bên em mọi lúc, mọi nơi và chẳng bao giờ cảm thấy nhàm chán vì điều đó. Trái lại, với tôi thời gian bên em chẳng bao giờ là đủ.
Nhưng hôm nay tôi buộc phải rời khỏi em một lúc dù không muốn chút nào. Oma đang đợi tôi ở nhà và hắn đang dùng quyền năng của mình gọi tôi về nhà.
Sau khi thì thầm bên tai em rằng tôi cần giải quyết một số chuyện và dặn dò em lát đi học về cẩn thận, tôi trở về nhà ngay lập tức.
Vừa bước chân vàn phòng khách đã thấy Oma đang lơ lửng bên trong. Oma chưa bao giờ rời khỏi (tạm gọi là) nhà. Lần này chắc chắn phải có chuyện gì thì hắn mới phải đến tận đây tìm tôi.
“Ngươi đến đây có chuyện gì?” – Tôi hỏi ngay.
“Thế giới bóng đêm đang gặp chuyện và cả tộc phù thủy cũng khó yên thân” – Giọng nói lạnh lẽo của hắn trả lời tôi và có phần bất an không thể che giấu.
“Nói rõ hơn xem!”
“Olia đã bắt giữ ba tộc trưởng vì họ trống đối hắn”
“Vậy hãy để hắn làm vua thế giới bóng đêm đi!”
“Không chỉ đơn giản là như vậy. Hắn muốn lập ra một quân đội để thâu tóm thế giới”
“Cái gì? Muốn bá chủ thế giới sao?” – Tôi thật sự ngạc nhiên. Lão già ấy quá tham vọng.
“Và hắn muốn chúng tôi hồi sinh những kẻ đã chết để phục vụ cho cuộc chiến của hắn” – Oma nói tiếp – “Rất nhiều người trong tộc phù thủy đã bị lửa của hắn giết chết vì chống đối hắn”
“Ta xin lỗi”
Ngoài câu xin lỗi ra thì tôi thật chẳng biết phải nói gì. Tất cả đều là do sự ích kỉ của tôi mà ra. Vì tình yêu của tôi mà bắt những người khác chịu tai họa. Tôi là một tội nhân không thể tha thứ.
“Xin ngài hãy tiêu diệt Olia, xin cứu chúng tôi. Xin hãy đi cùng tôi!”
“Ta…”
Làm sao tôi có thể đồng ý lời thỉnh cầu của Oma đây? Giết Olia tức là giết em. Làm sao có thể tự tay giết người con gái mình yêu đây?
“Xin làm ơn!”
Trong cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Oma hạ mình như thế. Hắn đang van xin tôi, sự khẩn thiết lớn đến nỗi dù được truyền đạt bằng một giọng nói đáng sợ nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy nó.
Quả thật tôi rất muốn giúp hắn nhưng còn em thì sao? Em sẽ chết.
Đầu tôi như muốn nổ tung ra làm nhiều mảnh.
Tôi không muốn mình ích kỷ như thế này nhưng tôi biết mình không đủ mạnh mẽ để có thể sống mà không có em.
Tôi đã chẳng thể trả lời Oma, tôi chỉ biết im lặng. Thậm chí tôi đã không ngẩng đầu lên vì tôi thật sự không biết phải đối diện với hắn như thế nào.