Bạn đang đọc Hậu Yên Cung – Chương 9: Bộc lộ tài năng
“Được rồi, tiểu tử nhà ngươi đã bình tĩnh lại rồi chưa, nói cho ca ca nghe, ngươi làm sao đến được nơi này…Biết nơi đây là chỗ nào sao?” Ngọc diện công tử tay cầm tiêu, một đôi mắt ôn nhu hiền lành như nai nhìn ta. Ân hắn nhìn qua dường như không giống người xấu, bất qua ta cũng không muốn nhanh như vậy nói cho hắn biết mình là thiếu cung chủ.
“Nơi này là Hậu Yên Cung” ta gật đầu tỏ vẻ thành thật nói.
Thần tiên ca ca cùng ngọc diện công tử sửng sốt nhìn nhau, tiếp theo lại bắt đầu liên tiếp đặt câu hỏi. Thần tiên ca ca từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào cứ nhìn ta, giống như đang suy nghĩ chuyện gì .
“… Là ai mang ngươi đi vào đây… thật kỳ quái nơi này… Không có nữ nhân a.” Ngọc diện công tử vuốt tiêu thì thào tự nói.
“Ca ca, nơi này thật kỳ quái, rất nhiều ca ca so với tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn, hơn nữa cách ăn mặc cùng quần áo của bọn họ thật là ít nha!”
Ô, ngọc diện công tử mặt đột nhiên đỏ lên, quay đầu giả bộ ho khan một tiếng.
Kỳ lạ, ta cũng không phải nói ngươi, ngươi ăn mặt cũng bình thường a, vì sao bộ dáng lại giống như xấu hổ. Đúng rồi xem ra hai người bọn họ cũng không biết trong cung thiếu cung chủ vừa đến, chẳng lẽ không phải là người trong cung?! Ai~~ nếu như bọn họ thật sự là sủng thần của biến thái mẫu thân Hậu Linh thì thật là đáng tiếc a. Không được, phải nhanh chóng thay đổi đề tài, bằng không một lát nữa liền để lộ thân phận.
“Ngươi… Thích khúc này sao, ngươi biết âm luật?” Oa! Thần tiên ca ca đặt câu hỏi.
“Đương nhiên,nghe rất êm tai đâu! Có điều… là ta không biết khẩy cầm, bất quá ta sẽ hát, các ngươi muốn nghe sao?” Ta đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn bọn họ.
Nghe vậy , thần tiên ca ca nhẹ nhàng gật đầu, ngọc diện công tử cũng nhìn ta một cách hứng thú,
Ta phủi phủi những hạt sương đọng trên váy, từ từ đi đến bên vách núi bị sương trắng bao phủ dày đặc, hít sâu một hơi.
“Chỉ một đóa hoa nhài trắng.
Nở rộ dưới ánh trăng non màu hổ phách
Cho dù đã mất hết sức mạnh để yêu
Em cũng không bao giờ sợ hãi ” [1]
Quay đầu lại nhìn thấy hai người họ giống như bị giọng hát của ta làm chấn động. Nơi vách đá được muôn trùng núi quay vanh như thế này tạo thành tiếng vang rất lớn, thanh âm chính mình phát ra có mang thêm một chút cảm giác hư ảo, ta lại nhắm mắt ngẩng đầu, chìm đắm trong thế giới của chính mình.
“Bầu trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt
Soi rọi những hư vô hoang mang.
Trong đống tàn tích đổ nát,
Em tìm kiếm một ước vọng duy nhất.
Bức tượng đá ngàn năm,
Canh giữ khoảng không gian thần bí
Dòng sông xanh trong suốt
Sẽ dẫn đường cho em
Vượt qua phong ba thoát khỏi mọi trở ngại
Kiên trì nuôi hi vọng để bước tiếp….
Nơi vách núi sâu sương mù đem ta bao phủ, váy dài tung bay theo gió , nhắm mắt lại ta dùng tâm của mình để hát, dù sao đây là một bài hát ở thế giới kia của ta, tuy rằng sau này không biết còn có thể trở về hay không, chỉ là lần này, ta thật sự muốn dùng tâm để hát.
“Chỉ duy nhất loài hoa nhài thuần khiết
Nở rộ dưới ánh trăng non màu hổ phách
Cho dù đã đánh mất sức mạnh để yêu
Em cũng không bao giờ sợ hãi “
Đột nhiên có tiếng tiêu hòa theo giai điệu của ta, trong lúc ta cảm thấy kinh ngạc thanh âm cầm cổ cũng vang lên, ta nhìn bọn họ, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cho dù mất đi sức mạnh để yêu
Em cũng sẽ không sợ hãi
Trên phiến đá ngàn năm ai đã vẽ lên bức họa.
Như khắc họa rõ chốn thiên đường vĩnh hằng
Nhẹ nhàng xoa dịu vết thương trên khắp thân thể
Em chưa từng, chưa từng tuyệt vọng” .
Ta hít sâu một hơi, nhìn hai nam tử đã đứng thẳng dậy kia. Ngọc diện công tử lúc này vẻ mặt giống như không tin được nhìn ta: “Khí thế như vậy….này thanh âm…là…ngài ngài là?”
Mà của thần tiên ca ca vẻ mặt giật mình, ha ha , xem ra là bị phát hiện, không thể giả vờ nữa.
“Thiếu cung chủ… Thiếu chủ tử, ngài quả thật chạy đến tận đây, làm cho ta tìm thật lâu a!” xa xa tiểu cử nam gương mặt đỏ bừng chạy đến : “Ách…. Tế Tuyết công tử , ThiNamcông tử hảo….”
Thần tiên ca ca chỉ khẽ gật rồi sau đó im lặng cúi đầu làm cho người ta không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của hắn. Ngọc diện công tử lại thoải mái tươi cười, trong mắt có lóe một tia thần thái : “Thì ra quả thật là thiếu cung chủ, tại hạ là ThiNam.”
“ThiNamcông tử đa lễ rồi, cứ gọi ta Khanh Yên là được, nếu có chỗ mạo phạm, thỉnh không cần nhớ trong lòng .”
Nói đến đây ta lén liếc mắt nhìn thần tiên ca ca một cái. Chỉ thấy hắn vẫn cúi đầu chăm chú điều chỉnh dây đàn cổ, ô….vừa rồi cao hứng ăn trộm đậu hủ của hắn, hắn sẽ không giận ta đi. Quay về phía hắn mỉm cười ngọt ngào hắn vẫn như cũ không quan tâm. Ô ô ô…không phải cho là ta cố ý trêu đùa hắn chứ, xem ra là ta bị ghét rồi.
Vì thế theo ThiNamtùy tiện trò chuyện thêm vài câu, rồi buồn bực theo Tiểu Di Tử xuống núi…Ai
từ đầu đếu cuối thần tiên ca ca đều không thèm liếc mắt nhìn ta một lần. Ô quả thật bị chán ghét, cảm giác bị người khác chán ghét thật khổ sở. ( Nhất là người đó lại là một mỹ nam a >___