Hậu Yên Cung

Chương 7: Hành Kê = PháThân ?


Bạn đang đọc Hậu Yên Cung – Chương 7: Hành Kê = PháThân ?

Có điều, Cổ Bảo Ngọc thiếu gia kia là ở hoa viên lộng lẫy được các nha hoàn , mỹ nhânnhư hoa như ngọc yêu thương chăm sóc , mà ta Khanh Yên Nhi là ở Hậu Yên Cung bị một đám nam sủng phong tư yểu điệu hầu hạ, có điều nhóm nam sủng này lại là của mẫu thân ta. Nhớ lại liền buồn bực a, đợi chút, ta buồn bực làm cái gì a. Ta thân là nữ nhân của thế kỷ mới, một xã hội hiện đại đề xướng một chồng một vợ, nghiêm cấm bài xích ba vợ bốn nàng hầu, nhưng mà hình như không nói là không thể tam phu tứ phu….
Chậc chậc, đưa mắt liếc nhìn qua một cái cũng thấy thật cảm thán, mặc kệ là bưng trà quét dọn , đang nằm ngang dọc, xoa bóp hay sai vặt từng người từng người một đều là soái ca a. Kia không cần phải nói, liền bên trái kia người đang tỉa cây, xin hỏi các vị có từng thấy qua người làm vườn nào thân hình giống Bi Rain như vậy không ,người làm tạp vụ khuôn mặt thì tựa như Nguyên Bân. Tại chổ này tùy tiện tóm lấy một người quăng đến nơi ta ở trước kia thế nào cũng trở thành một minh tinh đẳng cấp thế giới, nhưng lại lưu lạc tại đây làm một người hầu, ô ô ô thật là đáng giận mà, nghiệp chướng.!
“Ta nói tiểu di tử, mẫu thân ta….không …ách là Hậu Linh, nàng nói mười lăm Hành kê là ý gì a?” Ngắm nhìn soái ca lâu quá , khiến ắt ta mệt mỏi, thừa dịp này hỏi rõ việc khiến ta đau đầu đi. Đúng , hành kê là rốt cuộc là cái nghi thức quái quỷ gì a , chẳng lẽ giống như trong sách cổ nòi , nữ nhi mười lăm tuổi làm lễ vấn (búi) tóc xem như trưởng thành? Ha ha cũng quá ngây thơ đi.
Chỉ thấy tiểu xử nam kia khẽ cúi đầu nghiêng mặt, hai ngón tay vặn vẹo vào nhau, lần trước sau khi cứu tên tiểu tử này từ trên tay của tên Tử hồ ly về, hắn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta, cũng không có giống như hiện giờ a, nhất định là có vấn đề.
“Ta hỏi ngươi có chịu nói hay không a!” Ta có một dự cảm xấu, từ sau lần trước Hậu Linh ở trước mặt mọi người tuyên bố ta mười lăm hành kê, đình viện này của ta lập tức được yên tịnh , không hề bị những nhân vật nguy hiểm như tên thối hồ ly kia xâm nhập quấy rối. Đáng lẽ ra nên cảm thấy thật thoải mái, nhưng đã từng có một vị vĩ nhân nói qua Bất tái trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong(*) , nhưng mà theo tình thế quỷ dị hiện tại này có thể đoán được cho dù là trầm mặc hay bùng nổ đều có thể khiến cho tat hi cốt không còn a….Này hành kê rốt cuộc là cái gì vậy a….

(*) ai biết câu này nghĩa gì nói sis với T___T hem hiểu (Nguyên văn là 不再沉默中爆发就在沉默中灭亡)
Vụng trộm liếc lên một cái, tên tiểu tử kia hiện tại vẫn còn cuối đầu hành hạ vạt áo của chính mình, vò a vò một bộ quần áo tốt như vậy sắp bị hắn vò nát như tương rồi.
“Ân ~~ Di nhi ?” Giở mánh khóe giả vờ nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.
“Thiếu chủ tử, tiểu… tiểu nhân không biết.”
Người kia miệng thì nói không biết, nhưng mà ánh mắt lại nhấp nháy nhấp nháy giống như là kẻ trộm, bộ dạng này dám kêu là không biết sao?
Được rồi, cô nãi nãi hôm nay rat ay xem ngươi có nói hay không.!
“Nha? …Ngươi không biết a …” Nhẹ nhàng lấy ra cây quạt, học theo bộ dáng của tên hồ ly kia nheo lại hai mắt, chân mày khẽ nhíu lại một chút, lại sát thêm một chút. Được rồi, lại cách lỗ tai hắn khoảng vài phân, nhẹ nhàng thổi ra một hơi, liếm liếm môi nói” Di nhi, ngươi thật không ngoan a, rõ ràng biết mà không nói….nếu không nói ta cần phải phạt ngươi a….Ân ?”
Chỉ thấy cái tiểu xử nam kia vội lùi lại, ngẩng đầu dùng sức giữ chặc lấy vạt áo chính mình, gương mặt đỏ bừng thở dồn dập nói “ Chủ tử…thiếu chủ tử không được a….”

“Ân~~ , ngươi nói cái gì không được ?…” Tốt, ngươi cứ nắm chặt vạt áo đi , ta đây dùng biện pháp trái ngược với phương thức tự vệ của nữ nhân lột sạch “võ trang” của ngươi. Hừ hừ xem ngươi có chịu nói hay là không.
Xoẹt
~Xoẹt? !
A a a a a, xong rồi, chơi xong rồi, ta ta ta… Ta đem quần áo của hắn xé rách…Ta nghĩ nên giải thích ta không phải cố ý.
Nhưng mà, trong khoảng khắc thấy bộ dáng người nằm dưới thân, đột nhiên lại có cảm giác muốn phun máu mũi, đây là chuyện gì a! Chỉ thấy một thân người nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, một đầu tóc đem hỗn độn rơi tại trên người, đôi mắt ngập nước mờ mịt sương khói, cái miệng phấn nộn khẽ hé mở thở gấp, trên mặt nổi lên một chút ửng hồng đáng ngờ. Bên vai trái lộ ra xương quai xanh cùng một nốt hồng sa chí (*) kiều diễm ướt át, mà trên tay ta còn đang nắm một khối vãi bố. Đây là cái tình huống gì a, tới bây giờ vẫn không biết ta lại có khí lực đem quần áo một người xé rách, oa….Làm sao bây giờ, hắn có hay không cáo ta cưỡng gian chưa thành a.
(* hồng sa chí : nốt ruồi màu đỏ)

Đang lúc trầm mặc ở trong sự bối rối không biết xử lý thế nào, đột nhiên thanh âm của người dưới thân lại khiến ta hoàn toàn biến thành tượng đá.
“Thiếu….thiếu chủ tử….vạn vạn lần không thể, tuy rằng nô tài rất …rất muốn…Nhưng mà thiếu chủ tử không thể ở chổ ta mà làm hỏng mất thân mình a, ngài còn phải đợi đến lúc hành kê phá thân đâu!”
Lời giải thích vô cùng đơn giản rõ ràng, ta lúc này không thể áp hắn. Bởi vì Ta…đến lúc hành kê phải làm việc sinh hoạt vợ chồng để phá thân.
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! Ai có thể nói cho ta biết đây là có chuyện gì! ! ! ! Lão thiên gia! ! Ngươi đem ta đá đến một cái thời không quỷ quái gì vậy a….!!!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.