Hậu Yên Cung

Chương 18: Khúc nhạc dạo trước lễ thành nhân


Bạn đang đọc Hậu Yên Cung – Chương 18: Khúc nhạc dạo trước lễ thành nhân

Trong nước từng cơn sóng nhỏ bập bềnh, mênh mông sương mù tỏa ra mùi hoa mê người. Nhẹ nhàng bước ra khỏi mặt nước tùy ý khoát lên người ngoại bào, tiếng chuông lay động thanh thúy…
Một đám mỹ nam mặc trang phục noãn sắc cung kính cầm những khay tráp tinh xảo nối đuôi nhau mà vào.
Trên người thấm một chút mùi Tuyết Liên Chi ngưng lộ(*) thơm mát, mặc vào y phục bằng lụa mỏng thêu chỉ bạc, khoác thêm chiếc áo ngắn bằng lông cừu, vạt áo quấn quanh phượng huyết thạch(*).Mội khi bước đi có thể thấp thoáng thấy được gót chân tú lệ, tiếng ngọc thạch va chạm cùng tiếng chuông trên chân đinh đang hợp thành nhạc khúc tuyệt vời.
(* Tuyết liên chi ngưng lộ: đại loại như nước hoa mùi sen :D./
Phượng huyết thạch: Biết chết liền, sis đoán chắc là 1 loại đá quý đính vào trang phục và có màu đỏ như máu chăng?)
Mái tóc đen ướt sũng được Tiểu Bạch cẩn thận dùng Hương Sơn đàn lô tinh tế hong khô, sau đó đem chỉ bạc quấn quanh sợi tóc buông xuống trên vai, phần khác cẩn thận vấn lên thành tóc mây, ở sâu trong búi tóc mây có cài thêm một cây bạc trâm khảm bảo thạch… thời gian bị bọn họ xoay quanh dài đến mấy nén nhang, ở thời điểm ta bắt đầu buồn ngủ, Tiểu Bạch nhẹ nhàng lay ta một cái. Khoảng khắc mở mắt ra nhất thời một mảnh hút không khí thanh, làm sao vậy?
Ta nghi hoặc nhìn nhóm mỹ nam tử mặt đỏ tai hồng xấu hổ, nhẹ nhàng đi tới trước gương, này…này…yêu mị nhưng đủ thuần khiết, linh khí nhưng lại mang theo nét khêu gợi, tuyệt sắc mảnh mai nữ tử này là ta sao? Một chút son khiến môi vừa đủ hồng, đôi mày như mây , đồ văn đỏ sẫm khiến ánh mắt mị hoặc càng thêm thu hút lòng người, trên đầu cài một đóa mẫu đơn kiều diễm.
Trời ạ…Một cái tràn ngập linh khí yêu mị nữ tử. Nàng. Là ta sao? !
*****************************************************************************
Gió từ từ thổi. Hòa lẫn từng đợt âm thanh ngọc thạch linh đang(*)thanh thúy…
(linh đang : chuông, lục lạc)
Ta chân trần chậm rãi bước trên tấm thảm lông dê phủ kính những đóa hoa anh túc đỏ sẫm. Một màn nghi thức.. Không gian rộng lớn nhưng yên tĩnh…Bọn họ đều đang nhìn ta
Những ánh mắt mang sự kinh diễm, khiếp sợ, triền miên từ bốn phương tám hướng đem ta bao vây quấn lấy.
Ánh mắt trong suốt sâu thẳm tựa như ngọc của Hậu Linh nhìn về phía ta khi thì tỏa ra ánh sáng ngời khi thì u tối ảm đạm….bên trong chứa đựng sự hỗn loạn cùng rất nhiều tình cảm mà ta không hiểu được…chúng nó khiến ta không thở nổi.
Ta vội vàng chạy đến bên người Ôn Ngọc, bướng bỉnh nắm chặt tay hắn mới cảm thấy một tia an tâm. Hắn quay đầu nhẹ nhàng cười với ta, bên tai dường như còn quanh quẩn lời hắn nói với ta ngày đó: “….Chúng ta cùng nhau….Chỉ hai người chúng ta.” Ánh mắt ta nhìn hắn giờ phúc này ngập tràn hạnh phúc.
Nghi thức buồn tẻ….Những câu chú tiếng Phạn ta nghe không hiểu….
Sau khi ngâm xuống xong một khúc chú bằng tiếng Phạn , Hậu Linh bỏ lại một phòng mỹ nam lảo đảo rời đi….Không biết là bởi vì nữ nhi của nàng nay đã thành niên hay là bởi vì ta chọn lấy nam sủng nàng không cần bỏ tại lãnh cung….dù sao hôm nay nàng đã uống rất nhiều Thiên lý Túy(*).
(*tên rượu)
Hoằng tình nằm ở trên tế thạch, vạt áo hỗn độn rộng mở, hắn ngửa đầu nâng bầu rượu lên uống, từng giọt rượu tung tóe trên mặt ướt sũng.
Thi nam từ đầu tới cuối đều là một dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn ta, dường như muốn nói ra suy nghỉ của mình lại muốn tránh né ánh mắt của ta.
Nhạn địch lần này phá lệ không có ngồi cùng mẫu hậu, mà là lẳng lặng ngồi ở một góc uống rượu. Yên lặng nhìn hết thảy nhân cùng sự tại nơi này.

Kỳ thật ta vốn nên sớm phát hiện điều gì trong lúc đó… Có lẽ đã sớm phát hiện ra nhưng chậm chạp không dám thừa nhận đi… là vì muốn tin tưởng…Khi đó ta tùy ý Ôn Ngọc an bài, chậm rãi….. từng bước một tiêu sái đi tới hành kê…
“Phanh”
Một tiếng….
Cửa bị Ôn Ngọc không lưu tình một chút nào đá văng.
Cuộn mình nằm ở trong lòng hắn ta không kềm được khẽ run lên một chút…

Thật ra…nói không sợ là giả, hành kê….hôm nay sẽ hành kê…phá thân ING..Từ nhỏ được mẹ giáo dục không được nói chuyện cùng người lạ, không được tùy tiện kết giao bạn trai…không được tùy tiện quan hệ….Phi phi phi…ta đang nói những thứ gì a, dù sao cũng chính là chưa từng trãi qua những vấn đề kia, tuy rằng… ách! Ta thừa nhận phim A phiến(*) là có vụng trộm xem một chút nhưng xem qua cũng không có nghĩa là có can đảm bị “ăn” a, hơn nữa trong phim nhân vật nữ chính lần đầu tiên đều kêu giống như giết heo, ta…..Vụng trộm nhìn thần tiên ca ca một cái lại liếc mắt nhìn chiếc giường trắng noãn không tì vết cách đó không xa….Ô
ta sợ…
Bị hắn nhẹ nhàng đặt xuống trên giường mền mại, ta gắt gao bấu chặt vạt áo của hắn.
“Yên Nhi…”
Không chịu buông ra. (O__o)
“….Yên Nhi”
Không nghe…không có nghe thấy, không buông không buông….đánh chết ta cũng không buông.
Đột nhiên cảm thấy vạt áo trong tay tuột đi, đột nhiên một tràn màu trắng cùng hương lê hoa hướng ta ập đến. Ách ?….đây là cái gì?
Y…..y phục….. toàn bộ y phục củaThần tiên ca ca đều rơi vào trên người ta….A?…..aaaaaaaaaaa hắn đem quần áo cởi ra. ( NH: ai kiu nắm ko chịu buông. )
Len lén theo khe hỡ từ góc áo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy thần tiên ca ca đang cúi xuống bên người ta, da thịt trong suốt như tuyết cơ hồ có thể nhìn đến lỗ chân lông…còn có kia xương quai xanh gợi cảm…hai khỏa anh đào phấn nộn trong suốt…
Ô~~, muốn phun máu mũi.
“…Ôn…” Ta dịch chuyển lùi về sau, bất an nhìn hắn.
Thần tiên ca ca sẽ không để ý, nụ cười mềm nhẹ dịu dàng như ngọc, khóe môi gợi lên độ cong mê người: “ Ngoan, không sợ…chớ khẩn trương..muốn ta đốt cho ngươi một chút an thần hương sao?”
Hắn liếc mắt một cái nhìn gương mặt đỏ bừng như hỏa đang chôn ở trong đám y phục của ta, nhẹ giọng cười. Áo ngoài cũng không khoác liền dịch chuyển thân đi đến đầu giường. Ngón tay thon gài nhẹ nhàng nhặt lấy ít thứ gì bỏ vào trong lư hương.
Một luồng khói sương như ẩn như hiện tràn ngập quấn quanh thân mình tinh tế giống như khắc ra từ ngọc. Mái tóc dài đen như mực không biết từ lúc nào xỏa ra tùy ý tán ở trên lưng. Thật không ngờ một nam nhân này cũng có lúc gợi cảm thành như vậy…
Không được nhìn xuống, nếu tiếp tục nhìn xuống ta sẽ mất máu mà chết a…
“Yên Nhi!”
Ân? Chịu không nổi a, làm sao lại đột nhiên gọi ta bằng chất giọng khêu gợi như vậy….xem ra máu mũi phun không đủ….nhiều a.
“Yên Nhi bên ngoài lãnh, ta có thể đi vào không…” Thần tiên ca ca ánh mắt hiện tại nhìn ta sao lại khiến người ta thương yêu như vậy .
“Ân” Ta giống như mất hồn đem chăn xóc lên một góc…..lại giống như quỷ khiến ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, kia cảm xúc chạm vào làn da tinh tế lạnh lẽo mới làm ta hồi phục lại tinh thần. Ta rốt cuộc đang làm cái gì a…
Ngô…Nhưng mà lúc hồi phục lại thì đã quá muộn, tay hắn đã muốn xâm nhập luồn vào trong vạt áo của ta mà sờ soạng…yên lặng không một tiếng động dán tại trên lưng ta…hắn..hắn..hắn đang làm gì a…háo sắc..
“Yên nhi….Yên…nhi..” hắn một tiếng một tiếng gọi ta. Ta khép hờ suy nghĩ trầm mê trong tiếng gọi mang đậm vị tình dục của hắn, ngô~~ thẳng đến khi hắn tìm đến bên môi ta, từng đạo mật ngữ mới hóa thành tiếng động nỉ non . Rồi đột nhiên trên thân chợt lạnh, xiêm y của ta bị hắn nhẹ nhàng rút đi, xong rồi, hôm nay ta chính là một con sơn dương đang đợi người làm thịt. Ta nhắm chặt lại mắt không muốn nhìn tiếp…
“Yên nhi…đừng sợ…có ta ở đây…đừng sợ….” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng khẽ vuốt dọc lưng, nụ hôn ẩm ướt tinh tế dừng ở trên mắt, hơi thở nóng hổi nhẹ phủ bên môi , dừng ở bên tai của ta, hắn nói..: “Tin tưởng ta…..”
Ta mở mắt nhìn nam tử ôn nhu đang ở trước mặt này, giống như tiên tử thanh cao cao ngạo nhưng lúc này lại ôn nhu như nước nhìn ta, hắn gọi Ôn Ngọc, của ta Ôn Ngọc. Lúc này trong tâm có một dòng nước ấm gắt gao bao phủ vây quanh ta, ta vươn tay, ở lúc hắn hơi kinh ngạc đem mình dung nhập vào trong lòng của hắn. Lúc này trong lòng của ta mặc niệm :có lẽ ta có thể không cần trở nên giống với Hậu Linh, ta không cần nam sủng, không cần danh hào thiếu cung chủ, nếu có thể ta nghĩ muốn ở trong lòng nam tử này một đời…cả một đời.
Hắn nhẹ nhàng cười, ôn nhu khẽ vuốt mặt ta, nụ hôn nhẹ tựa mưa phùn lại triền miên , trong mắt hắn ta thấy được vẻ mặt như say không thể thoát ra được. Ta rên rỉ cùng hắn đan vào một chỗ, tay hắn giống như xuân phong nhẹ nhàng lướt qua thân thể ta, nóng quá…..ngực giống như có ngọn lửa thiêu đốt ta không kiên nhẫn cọ vào thân thể hắn : “…Ôn ngọc….ngọc…”
“Yên Nhi….” Hắn cúi đầu hôn ta một chút, từ cổ trượt dài đến bầu ngực nóng bỏng, đầu lưỡi nhẹ nhàng mút lấy nụ hoa sớm nở rộ kia, “ Yên nhi…ngươi…không nên oán ta….” Ta hoảng hốt nhìn đôi con ngươi vừa say mê lại vừa ẩn chứa ba đào mãnh liệt kia, hắn nói cái gì? Ta mê hoặc nhìn hắn, nhưng lại không thể cất tiếng hỏi….đôi môi ẩm ướt kia đã muốn dọc theo thắt lưng hôn xuống phía dưới….Ận

không cần..nơi đó…ân
ta ngửa đầu…siết chặt trong tay tóc đen của hắn, chỉ cảm thấy bản thân đã muốn hòa tan trong sự ôn nhu của hắn…
Trong tiếng rên rỉ của ta hắn chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt như ngọc kia dính vài giọt bạch lộ giống như mật nước, mặt ta mãnh liệt đỏ bừng….hắn….sao lại gợi cảm như thế chứ…
“Yên nhi…” Hắn nhẹ nhàng tách ra hai chân khẽ vuốt mặt của ta…: “…Yên nhi…ráng…chịu đựng một chút….” Tinh tế khiêu khích hôn duyện môi của ta, đột nhiên thân mình hắn mạnh mẽ đẩy mạnh hướng về phía trước. Ta đang chìm đắm trong sự ôn nhu của hắn lại bị một loại cảm giác đau đớn như bị xé rách, nhưng mà cảm giác đau dớn lại từ từ dịu xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn nam tử trên người. Ánh mắt tựa như minh nguyệt dường như đang đắm chìm trên người của ta, ….Hắn…cũng có thích ta sao… híp mắt mông lung nhìn người đang cố nén dục vọng chờ ta thích ứng này thần tiên ca ca…
“….Ngọc….ta yêu ngươi…” Ta nửa người nhẹ nhàng vươn tay chạm vào gương mặt như ngọc của hắn.
Hắn ở phía trên ta, cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào ta, trong mắt đã tràn ngập bi thương.
Hắn run run ôm ta, đầu gắt gao chôn ở trên vai ta, tóc đen của hắn cùng ta quấn quanh. Một khắc này có loại chất lỏng ấm áp chảy qua, làm ướt bờ vai trần của ta. Nước mắt….ta lặng lẽ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn…
Hắn đang khóc sao ? nhưng gương mặt đầy nước mắt lúc này được ta nâng niu ôm trong tay lại cười đến ấm áp như thế….
Ngọc làm sao vậy….ta không khỏi tự hỏi….
…A….a…a…a..aaa
Hắn nhẹ nhàng đong đưa thân thể, bắt đầu nguyên thủy luật động.
Ân…a…a.ân…a..a… ta cúi đầu thở gấp, hắn chậm rãi tiến vào lại chậm rãi rời khỏi. Một lần một lần ôn nhu cùng ta ma sát, dũng đạo nóng bỏng được hắn lấp đầy, ta nhanh nắm chặt lấy sàng đan, vô lực rên rỉ. Từng trận ma sát truyền đến một cỗ tê dại, ma lực từng chút phóng thích đi sự nóng rát ở ngực ta, nhưng mà sau một lát nhẹ nhàng khoan khoái qua đi trong ngực càng phát ra nóng rực nặng nề dâng lên…
Hắn cúi đầu, sợi tóc hỗn độn rơi tán loạn trên da thịt trắng như ngà voi….thân hình nóng bỏng dán vào ta…dưới ánh trăng hắn nhô lên thắt lưng, ngửa đầu, chiếc cằm xinh đẹp tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một dòng nước ấm phóng thích ở trong cơ thể a….ngô…ân ..a…
Ta nằm sắp ở trên giường, thật lâu không thể bình ổn.
Sàng đan tuyết trắng nhiễm một chút lạc hồng, lại vô cùng bắt mắt như thế.
Tay hắn cẩn thận vuốt ve vệt đỏ tựa cánh anh đào trên sàng đan, cúi ngừơi chậm rãi nhặt lên quần áo của ta rơi vãi tán lạc trên giường, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lướt qua xiêm y cùng đồ vật trang sức từng bị hắn cởi bỏ quăng qua một bên ….Hắn nhặt lên phượng huyết thạch nhẹ vòng qua bên hông ta cúi xuống dừng ở giữa hai chân, y phục lụa mỏng bị hắn quấn quanh, tinh tế che đi da thịt còn đỏ ửng của ta, tiếp theo là áo khoác lông cừu. Hắn đang làm cái gì vậy a, quần áo này đó đợi lát nữa ta có thể tự mình mặc vào, như vậy thật cảm thấy không được tự nhiên, ta thoáng giãy dụa, lại bị hắn nhẹ nhàng ôm, “Đừng nhúc nhích…để cho ta…đến..cho dù là một lần cuối cùng.”
Ha ha, đồ ngốc này đang nói cái gì vậy a, chúng ta còn có rất nhiều ngày đâu….ta vô lực không suy nghĩ nữa im lặng nhìn hắn nhẹ nhàng mà làm hết thảy.
Trong phòng tràn ngập mùi huân hương phát ra nồng đậm, làn khói trắng nhẹ dâng lên, nhưng mà hắn bỗng nhiên im lặng khuôn mặt lại có vẻ mờ mịt dị thường, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Rất lâu sau đó
Hắn giống như là hạ quyết tâm , quyết định đứng lên nhẹ nhàng cúi xuống ôm ta đặt ở trên trường, lại đem chăn đắp niêm thật kỹ.
“Tế tuyết công tử !”
Im lặng thật lâu ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của một người, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. “ Hiện tại có phải nên đến phiên ta hay không?”
Căn phòng trống trải, bầu trời đêm tịch mịch, hàn nguyệt thê lãnh, khói nhẹ lượn lờ…
Ta nằm sắp ở trên giường, hai mắt mở to ..không thể tin nhìn nam tử trước mặt…

Hắn cúi đầu khiến ta không nhìn được nét mặt nhưng lại rõ ràng nghe hắn phun ra hai từ : “…vào đi.”
———————————
Đùa sao…
Đây chỉ là đùa thôi đúng không?
Đầu óc ta trở nên ngây ngốc, nhìn đôi môi như ngọc kia lạnh lùng lên tiếng gọi người khác vào….
Cửa bị mở ra, một hắc y nhân tinh điêu ngọc mài(*) thân hình thẳng tắp đứng ở trước cửa, trường bào màu đen ôm lấy thân thể cao lớn cường tráng—- Nhạn Địch. (hehe ai đoán Hồ ly sai hết ùi nhá )
(* Tinh điêu ngọc mài :đại khái ý nói thân hình đẹp như được tạo ra từ ngọc á, 1 câu tương đương là đẹp như tranh vẽ ^^. Nhưng câu này miêu tả về thể hình nhiều hơn. Mấy bé cứ lôi tượng chàng david ra mà tưởng tượng nhá )
“Ở ngoài cửa trông coi hộ một lát, cung chủ sợ rằng thiếu cung chủ…..một lát nữa… thân thể sẽ xảy ra trạng thái khác lạ.” Nhạn Địch đứng ở cửa, cặp mắt hẹp dài lạnh như băng trào phúng nhìn người kia bị tóc đen buông xỏa che không thấy được vẻ mặt thần tiên ca ca.
Hắn, thật chậm rãi cất bước
Cũng không hề quay đầu nhìn lại mà xoay người bước đi.
Mùi lê hoa lành lạnh kia vẫn như cũ bao phủ tràn ngập xung quanh ta, nhưng nam tử kia lại cách ta càng ngày càng xa….. Thân ảnh trắng noãn không ỳ vết trong mắt ta trở nên càng lúc càng mơ hồ…
“Ngọc….” Ta nghĩ muốn vươn tay chạm đến thân ảnh giống như lụa mỏng sẽ lập tức bay đi kia, nhưng cả người chính là vô lực nằm ở trên giường, sao lại thế này….toàn thân…..tay chân tê dại một chút khí lực cũng không sử dụng được, trong ngực nóng càng lúc càng mãnh liệt, một luồng nhiệt lưu từ ngực lan tới bụng thật lâu quanh quẫn không tiêu tan…Toàn thân như bị hàng ngàn con kiến đang gặm cắn…thân mình này…rốt cuộc làm sao vậy?
Trong lư hương
Vẫn liên tiếp tỏa ra từng đợt từng đợt khói nhẹ.
Trong tầm mắt mơ hồ phảng phất nhìn thấy thân ảnh thon dài của nam tử kia cách ta càng ngày càng xa…
Nhạn Địch chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng kéo lên tấm chăn ở trên người của ta…
“Không….Ngọc…Ôn ngọc….Ngươi nói cho ta biết…đây không phải là sự thật…” Ta cúi ở trên giường cố gắng mở to mắt.
Mắt nhìn nam nhân giống như là tiên tử kia đang đưa lưng về phía ta, nhưng lệ là đã muốn che mờ hai mắt , không nhìn rõ, thậm chí ngay cả góc áo lụa đang tung bay kia ta cũng không chạm đến được…
Hắn từng nói , Yên Nhi…đừng sợ…có ta ở đây..đừng sợ.
Hắn từng nói, hảo Yên Nhi…ta cùng ngươi…chúng ta cùng nhau…chỉ hai người chúng ta…
Hắn từng nói…Yên Nhi, tin tưởng ta…
Nhạn Địch từ tốn cởi bỏ nút thắt y phục, lộ ra thân thể cường tráng, làn da màu mật ong. Cẩn thận cúi người tiến lên, bàn tay to mang theo vết chai chần chờ lướt qua vạt áo trước ngực ta , nhẹ nhàng vươn tay lau đi lệ trên mặt , bên tai mơ màng nghe được tiếng than nhẹ của hắn, ta vội vàng cầm lấy tay hắn, như là người sắp chết đuối gắt gao túm lấy cọng cỏ cứu mạng….níu chặt tay hắn , : “Nhạn Địch….giúp ta ngăn hắn lại…cầu ..cầu ngươi…ta có lời muốn hỏi hắn…”
Nhạn Địch ôm chặt lấy ta, không cho ta giãy dụa, giống như sợ ta hội làm bản thân mình bị thương, nhếch môi từ từ nói ra những lời dập tắt hi vọng của ta : “ Thiếu cung chủ, đã đến lúc này, chẳng lẽ ngươi còn không chịu hiểu sao.”
Đúng vậy, ta không hiểu
Ta không hiểu vì sao một khắc trước hắn còn ôn nhu như nước, tại sao giờ phút này lại trở nên lãnh khốc vô tình như vậy. Ta không hiểu chỉ mới ngày hôm qua hắn còn nắm chặt tay của ta, nói với ta hắn sẽ cùng ta trải qua lễ thành nhân, chỉ hai người chúng ta…Vì sao lúc này lại đem ta đẩy vào tay nam nhân khác, ta không hiểu vì sao hắn có thể nói…. “Tin tưởng ta”…lại đồng thời đem niềm tin của ta đập nát…Vì sao ?… vì sao lại muốn gạt ta..
“Ôn Ngọc…,không cần đùa với ta được không? Nói cho ta biết ngươi chỉ đang đùa với ta mà thôi…chỉ là đùa thôi…đúng hay không? Chúng ta không chơi nữa . Ngươi nói muốn ta tin tưởng ngươi…ta..ta tin..!” Ta cúi đầu ở trên vai của Nhạn Địch cố gắng ngẩng đầu mang theo một tia hi vọng chờ đợi nhìn bóng lưng đang rời đi kia. Tà áo dài như tuyết trắng tung tung bay toán loạn không còn mang theo một chút gì ôn nhu ấm áp. Ánh trăng bàn bạc chiếu vào trên người khiến hắn trở nên hư ảo không chân thật.
“…Ít nhất…lần đó ở trên vách núi là thật đúng hay không…?”
Nói cho ta biết, mau nói cho ta biết….bầu trời đầu cánh hoa bay , vách núi, âm thanh đàn cổ cùng tiếng sáo du dương phiêu đãng khắp không gian…giấc mộng kia bỗng nhiên quay về khiến cho người ta trở nên như say như dại cùng đau lòng. Ánh mắt ôn nhu, nơi đình viện cái kia huyết tinh ác mộng cùng lược sát báo thù đêm đó….nói cho ta…ít nhất những điều đó là sự thật…
Hắn chậm rãi quay đầu.
Một đôi hàn mâu xinh đẹp nhưng rét buốt không hề mang một chút tình cảm nào…hắn nói “Thiếu cung chủ , thật xin lỗi. Những thứ đó ngươi đều hãy quên đi .”

Nói như vậy….là giả…giả….hết thảy…đều là giả
Giờ phút này
Gạt người
Ta ôm ngực, luồng nhiệt nóng đến đau đớn thiêu cháy ta, dừng như nghe được trong tâm có thứ gì đó đang vỡ nát…tan mất…cũng không thể nhặt trở lại…
“Tế….”
“….tế tuyết….Tế…Tuyết…” ta lạnh lùng cười đến thê lương, trong miệng là một cỗ tư vị chua sót.
Bước chân đang rời đi khi nghe ta kêu tên hắn nhất thời dừng lại, bàn tay thon dài đang đặt bên mép cửa run nhè nhẹ, ngây người trong chốc lát rồi kiên quyết không chần chờ bước ra, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại….
Trong khoảnh khắc cửa phòng khép lại đó…
Thân ảnh màu trắng cô tịch(*) kia ở trong gió giống như run rẫy,
(*Cô=cô độc, tịch= tịch mịch)
Ta hoảng hốt thất thần trong chốc lát nhìn bờ vai hắn run run nức nở, cỡ nào buồn cười a…
Tế Tuyết…
Tế Tuyết…Tế Tuyết…..Chỉ có cái tên như vậy lạnh như băng cao ngạo mới xứng với người tựa như thần tiên lạnh nhạt vô tình….Ta nhắm mắt lại không nhìn đến đôi ưng mâu giống như đang tìm tòi quan sát người ta của Nhạn Địch. Một cỗ đau đớn khôn xiết bất ngờ ập tới cuốn lấy ta, nguồn nhiệt lưu trong ngực đột nhiên giống như phiên giang hải đảo, đau đớn mạnh mẽ lan tràn toàn thân, trộn lẫn khắp người không phân biệt được đau ngứa cùng tê dại. Ta khó chịu cuộn chặt thân mình.
Đau quá
Đau quá. . . Mẹ. . . Ta muốn về nhà. . .
Ta nức nở
Mông lung nhìn thấy được ánh mắt sâu thẩm của Nhạn Địch trở nên khẩn trương cùng… lúng túng…Tên giống như khối băng đó thì ra cũng sẽ xuất hiện biểu tình như vậy a.
Trong hoảng hốt, ta bị hắn thật cẩn thận nâng lên. Hạ thân bị kề sát gắt gao vào một thân mình nóng rực.
Ta đã trở nên như vậy…Hắn còn muốn làm gì…Ta cố chịu sự đau đớn trong ngực khẽ mở mắt nhìn về phía hắn, hắn thật cẩn thận lau đi lệ trên mặt ta, thầm thì : “Ngươi không có việc gì…đừng sợ…còn có chúng ta ở đây…sẽ không cho ngươi xảy ra chuyện gì…”
Nghe a, lại là những lời này…giống như đã nghe rất nhiều lần…
Nhưng mà , còn chưa kịp nói lên suy nghĩ, ta vô lực cười , trong ngực nóng lên, một cỗ chất lỏng ấm áp mang theo mùi tanh dần tràn ngập trong miệng của ta, ngô~~ cuối cùng là hộc máu sao…
Nhạn Địch bối rối cẩn thận lau đi tơ máu bên miệng ta, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng lúc này lại quay cuồng hỗn loạn các loại cảm xúc….Ta xem không hiểu, cũng không muốn hiểu. Quay đầu bất giác tự cười nhạo bản thân, thì ra một người lạnh như băng chỉ cần có tâm, trong mắt cũng có thể toát ra nhiều loại cảm xúc như vậy….Nhưng mà nếu như là Vô tâm dù ngươi có giao trái tim cho hắn thì có thể như thế nào.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại. Vô lực run rẫy , trong ngực đau đớn đến không thở được. Đau quá, ta sẽ chết ?, thật muốn cứ như vậy. . .“Khanh Yên thiếu chủ tử . .”
Khẽ mở mắt ra nhìn người đang ôm ta Nhạn Địch, hắn nâng thân thể của ta lên , thậm chí ngay cả quần áo cũng chưa kịp thoát, hai chân trắng noãn thon dài kia của ta đã bị hắn mở ra, nhẹ nhàng thử thăm dò rồi đem thân mình tiến vào : “Không có việc gì, không đau…không….lập tức sẽ không có việc gì.” Hắn thấp giọng nói,hắn đứng nâng ta tựa lưng vào trên tường, đem hai chân ta vòng ôm chặt hông của hắn, một tay sờ soạng cởi xuống chướng ngại vật rườm rà, rồi lập tức động thân cứ như vậy mà tiến vào trong cơ thể của ta….
Hắn giữ lấy thân thể của ta, đem ta dán tại trên tường, đem nam căn to lớn lần lượt rút ra lại tiến vào, dùng sức luật động, nóng bỏng cuồng nhiệt như lửa. Tựa như con ngựa hoang thoát cởi dây cương ở trong cơ thể ta mà điên cuồng rong ruổi….Chân của ta vô lực bị hắn giữ lấy vòng ở bên hông, từng đợt lại từng đợt ôm ta va chạm vào vách tường. Ta suy yếu rên rỉ, nhìn xuống bên chân Phượng huyết thạch theo sự đong đưa chuyển động của chúng ta mà va chạm phát ra âm thanh leng keng….đinh đang….đinh đang…..
“Ân. . . A a a” Hơi thở dồn dập, tiếng thở dốc , tiếng rên rỉ …
Chất lỏng trắng đục mang nồng đậm vị xạ hương từng chút từ nơi chúng ta ân ái mà chảy ra , ta chật vật cuộn lại thân mình.
Tựa đầu vào bờ vai cường tráng của Nhạn Địch , mắt khép hờ nhìn về phía cửa phòng đang hé mở. Ngoài cửa có thể thấp thoáng nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang lảo đảo rời đi. Đinh đang….đinh đang….ngươi nghe thấy sao , Tế Tuyết. Phượng Huyết Thạch mà ngươi tự mình mang vào cho ta hiện tại đang vì luật động của một nam nhân khác mà phát ra âm thanh dễ nghe…Tế Tuyết a….
Cơ bắp rắn chắc, thân thể cường tráng cao lớn, da thịt màu mật ong khêu gợi rịn ra từng giọt từng giọt mồ hôi trong suốt.
“Ân. . . A a. . . Nhạn địch. . . Địch. . . Đủ. . . Đủ. . . Không cần. . . A. . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.