Hậu Yên Cung

Chương 12: Chọn người hành kê


Bạn đang đọc Hậu Yên Cung – Chương 12: Chọn người hành kê

Một cỗ mùi thơm mát thoang thoảng như có như không từ trong lư hương chầm chậm lan tỏa.
Giữa phòng ngủ cổ kính, màn lụa khẽ lay động, nhờ ánh trăng xuyên thấu mà có thể mơ hồ nhìn thấy được trên giường một thân hình nửa che nửa hở. Chiếc giường bằng gỗ được trạm trổ tinh xảo vì động tác của người phía trên mà phát ra âm thanh rung động, khắp nơi ngập tràn hương vị mi lạn.
“Yên nhi….ta…”
“Yên nhi….bảo bối à…ngoan. Giống như vừa rồi ta làm vậy…đến. lấy tay nhẹ nhàng nắm nó, nó cần ngươi….ân!”
Thối hồ ly tên gọi Hoằng Tình nghiêng người dựa vào trên giường, bộ dạng động tình hơi hơi ngẩng mặt nhìn , nhãn tình như nước cùng gương mặt phiếm hồng khiến ta không biết phải làm sao.
Đúng vậy, ta chính Thiếu cung chủ mệnh khổ, muốn trộm tin tức thất bại chưa nói, còn phải bị hắn sai sử làm cái việc như vậy. Bất quá vì bị âm dương thuật cùng với năm đến tám người kia làm cho sợ hãi, giờ phút này ta chỉ còn cách vùi đầu hăng hái mà chiến đấu…(ngất)
Oa, nói thật sống hơn hai mươi năm….ách….Tuy rằng hiện tại ta chỉ mới mười bốn tuổi. Nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua này nọ gì đó của nam nhân. Bất quá ta muốn nói, cái kia của hồ ly thật đúng là hùng vĩ nga, khó trách lại được sủng ái như vậy…( ngất tập 2…)
Đem thứ nóng bỏng này nọ bao bọc ở trong tay, hầu như không cầm hết được nó, trên đỉnh đầu nó đã muốn ứa ra giọt nước mắt trong suốt. Thử cầm vào trong tay nhẹ nhàng xoa nắn, a~…nó còn có thể dài ra nha~~? Thứ này càng lúc càng cứng rắn.Hồ ly giống như là không chịu đựng nổi sự cọ xát của ta vươn tay cầm lấy tay ta từng đợt từng đợt nhịp nhàng mà chuyển động .
Thật là, bản thân tự kỷ mà còn muốn mượn tay người khác, không cảm thấy phiền toái sao? Nhưng mà nhìn vẻ mặt hắn càng lúc càng ngây ngất, hơi thở ngày càng dồn dập nặng nề, mà ánh mắt nhìn ta càng thêm mị hoặc mông lung. Thôi đành chịu , dù sao cũng là ta chọc hắn trước. Đang chìm trong suy nghĩ, trên tay bỗng nhiên ẩm ướt, hắn nặng nề rên rỉ một tiếng ngữa đầu ra sau. Tiếp đến vươn tay ôm chặt lấy ta cùng nhau ngã xuống giường. Ta giãy dụa nghĩ muốn đứng dậy, nhưng hắn lại gắt gao ôm ta thanh âm khàn khàn nói : “Đừng nhúc nhích …để cho ta ôm một lát..”
Một nén nhang thời gian.(*) (là một cách tính thời gian của người xưa. Thời gian một cây nhang cháy hết thì gọi mà một nén nhang á^^!)
Hai nén nhang….ta nhẫn.
Ba nén nhan….ta nhẫn………Ta không thể nhịn được nữa.

“Yên…Yên nhi.”
Hồ ly xoay người nhìn ta, bình tĩnh cười , con bướm màu lam trên khóe mắt càng phát ra vẻ mê người “ Mẫu thân ngươi…Hậu Linh , ngày mai sẽ trở về, đến lúc đó nàng sẽ triệu kiến ngươi . Chỉ cần đợi thêm mấy canh giờ nữa là tốt rồi.”
A~~? Hắn nói cái gì, Hậu Linh ngày mai sẽ trở về? Không cần ta vắt hết óc ra suy nghĩ mưu kế người nọ chính mình tự nhiên sẽ xuất hiện ?
Vậy tối hôm nay là làm sao, đùa giỡn người khác lại bị người trêu chọc lại, còn cầm lấy gì đó giúp hắn tự an ủi??!
Ta…ta lỗ nặng rồi !
Tùy tiện chà xát chùi tay , ngây ngốc hồ đồ trở về tẩm cung, cách đó không xa nhìn thấy Di nhi hai tay xoa xoa lo lắng nhìn xung quanh, cái mũi bị đông lạnh trở nên hồng hồng giống như tên hề nhỏ . Vừa nhìn thấy ta liền vội nhào tới ôm chằm lấy, đôi mắt to trong veo ngập nước : “ Oa ~~ Chủ tử người rốt cục đã trở lại. Di Nhi cứ tưởng rằng người nghĩ quẫn…đi….May mắn người đã nguyên vẹn trở về.”
Chủ tử ngươi thiếu chút nữa đã bị người ta ăn sạch sẽ nha.
“Ô ..ô…Thiếu chủ tử , nếu như người không thích ThiNamcông tử thì thôi…ngài trăm ngàn lần không cần nghỉ quẫn nha…ô ô.~~!”
Ba~~! Một cái đạn chỉ thần công> ( không biết đạn chỉ thần công là gì chỉ biết nữ chính đang ngược đãi tiểu mỹ nhân a.T___T)
Ta vốn đang suy nghĩ làm sao khiến cho Hậu Linh giác ngộ, lại bị tên tiểu bạch ngốc này làm cho giật mình.
Hung tợn nhìn chằm chằm tiểu bạch bộ dáng không hiểu lại đáng thương, rốt cục mới phát hiện được vì sao Tiểu Tân lại thích khi dễ Tiểu bạch như vậy.

“Tiểu Di Tử
~”Ta hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, híp mắt cười gian xảo.
“Thiếu chủ tử~…”Quả nhiên Tiểu Di Tử ánh mắt lập tức tỏa sáng, giống như một con chó nhỏ có thể vẫy đuôi được lon ton chạy qua đây, chậc chậc trên cái trán trắng nõn dấu tay hồng hồng kia hết sức nổi bật a.
“Đến, lại gần một chút.”
Người nào đó ngu ngốc vẫy đuôi chạy lại gần thêm một chút. Ân , vị trí thật tốt, không gần quá lại không xa quá, không quá nghiêng bên trái hay bên bên phải.
“Ba~!” Lại một cái đạn chỉ thần công. ( phản đối bạo hành trẻ nhỏ a)
Xoa vuốt cái trán bóng loáng của Tiểu Di Tử hiện giờ có thêm hay dấu tay đỏ chót, ân không sai ..rất cân xứng nga.
Nhìn Tiểu Di Tử hai mắt đẫm lệ, bộ dáng yếu đuối hờn trách khiến người ta thương yêu.
Không khỏi lại tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay……
Tiểu Di tử cắn cắn môi, vẻ mặt suy nghĩ rồi lại rón rén tới gần.
Càng tiến lại gần hắn càng nhíu nhíu mi, dáng vẻ như đang sợ chuyện gì.

Nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn khẽ thở dài : “Tiểu di tử a….ngươi…!”
Hắn mở mắt ra vui mừng, không nghĩ tới “Ba~~” một tiếng, ủy khuất nhìn ta.
Ta rốt cục không nhịn được cả người run run nghẹn cười nói :” “Tiểu di tử từ nay về sau gọi ngươi là tiểu bạch toán đi! ~~ ha ha ha ha ha.”
Đêm qua vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, kết quả lại bị Tiểu Bạch kia chọc cười một đêm yên giấc. Sáng dậy cho thị nhân hầu hạ chuẩn bị trang phục . Hôm nay phải tìm Hậu Linh nói cho rõ ràng.
Nhìn bóng người nhỏ nhắn trong gương đang loay hoay đùa nghịch tay áo, ai không phải ta không thích phục trang xinh đẹp, chỉ có đều nơi này trong phòng ngoài phòng đều là một đống lớn người xinh đẹp hơn cả ta, bị đả kích đều đủ làm gì còn tâm tư đi điểm trang a. Bất quá nói cho cùng, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, một thân lụa mỏng bao bọc, một mái tóc đen tùy ý búi lại cài thêm một cây trâm bằng bạch ngọc. Dáng người diện mạo này bây giờ vẫn chưa lớn đủ, nhưng sau này vẫn có tiềm năng làm một cái hại nước hại dân đi.
“Thiếu chủ tử, Cung chủ thỉnh ngài đến yến hội gặp nàng.”Một mỹ nam thị nhân dáng vẻ mê người đi đến cung kính nói.
“Đã biết, Tiểu Bạch, chúng ta đi!”
Trên yến hội là một màn oanh ca yến hót, mẫu thân đại nhân vĩ đại kia của ra hiện đang rúc vào trong lòng Nhạn Địch.Bàn tay thì đang ở giữa đám thịt da màu mật ong mà vuốt ve. Hoằng Tình nằm bên cạnh chân của nàng, lột vỏ một quả vải mà dâng lên tới miệng. Sự xuất hiện của ta khiến cho toàn bộ yến hội đều yên tĩnh lại, ta có thể khẳng định hiện tại lúc này nếu làm rơi một cây kim cũng có thể nghe tiếng của nó.
“Yên nhi… Ngươi lại đây…”
“Không ! Hậu Linh… khẩn cầu người thu hồi chuyện mười lăm hành kê của ta đi.”
“Nha? ! Chẳng lẽ Yên nhi không thích?”
“Thỉnh Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Vô nghĩa, ai lại muốn bị một đám người không quen biết thay phiên nhau áp a. Ngươi nghĩ ràng ta cũng biến thái giống ngươi sao.
Toàn bộ yến hội càng lúc càng yên lặng đến cổ quái, ngay cả thần tiên ca ca đang ngồi một góc cũng không khỏi cau mày nhìn ta.

“Yên Nhi…không cần hồ nháo với ta…hành kê là một chuyện rất quan trọng. Đến ngươi vừa ý người nào giúp ngươi làm lễ trưởng thành thì nói với ta một tiếng liền được. Những người đang ở nơi này đều tùy ý ngươi chọn lựa. Không được nói thu hồi hay không thu hồi gì nữa.” Hậu Linh bàn tay gắt gao nắm chặt mà trở nên trắng nhợt , miệng tuy cười nhưng ánh mắt lại toát ra một nỗi ưu tư.
“Hậu Linh…Không có tình yêu…thì việc này xem là gì, cùng với súc sinh bên ngoài có cái gì khác nhau. Có yêu thương mới có thể kết hợp, ta không muốn làm những chuyện như thế này.” Hô…rốt cục nói ra, mặc kệ, tuy rằng ta không phải dạng người mỗi ngày đem tình yêu nói ra bên miệng, nhưng lại càng không muốn đem lần đầu tiên của chính mình ột đám người thay phiên nhau…gian.
“Cung chủ… Ngài làm sao vậy.” Nhạn Địch khẩn trương cầm lấy một bàn tay của Hậu Linh.
Chỉ thấy từng giọt máu yêu diễm từ từ chảy xuống từ cánh tay trắng nõn nà như ngọc….Một giọt …hai giọt …rơi trên tấm thảm lông dê tuyết trắng trông vô cùng bắt mắt.
Xong rồi, tiêu rồi….nàng đều bị ta chọc tức giận đến nỗi tự mình hại mình như vậy, mạng nhỏ của ta có phải khó giữ được rồi hay không a.
(thương hậu linh ,…..Y___Y)
“Hừ… Tình yêu… Tình yêu… Yên Nhi tình yêu không cứu được mạng của ngươi” khoảng khắc kia ánh mắt nàng nhìn về phía ta sâu thẳm kềm chế, nơi đó có một loại tình cảm tràn ngập khiến ta không hiểu, dường như là muốn đem ta hút vào vực sâu không đáy đó, “ Vô luận như thế nào , vài ngày nữa là mười lăm hành khê vẫn phải cử hành, về phần chọn người, hiện tại ta liền chọn cho ngươi vài người….”
“Hậu…” Luân gian…ta nhìn ánh mắt tràn ngập bi thương của nàng…..luân gian.
Nàng ngẩng đầu, nhắm lại mắt không hề nhìn ta nữa. Một hồi lâu mới nói. “Thôi…ngươi liền chọn một người đi….”
Xem ra là nhất quyết không chịu thương lượng, ta nhìn một đám đông mỹ nam trong phòng, trong lòng một mãnh thê lương. Không biết vì sao, trước kia ta cũng không có những suy nghĩ bảo thủ như vậy, màng trinh kia thì tính là gì, không phải chỉ là một lớp màng mỏng thôi sao. Chính là khi gặp Hậu Linh, nhìn thấy một đám mỹ nam rực rỡ tươi đẹp nhiều như hoa kia liền cảm thấy trong lòng có một loại đau nhói không biết tên.
Thật không biết những mỹ nam này đó như thế nào lại cam tâm tình nguyện giống như sủng vật được dưỡng tại nơi thâm cung này. Không biết vì sao cam nguyện loại cuộc sống thối nát như thế. Xem ra ta đến cái thế giới mới này được vài ngày, tư tưởng càng thêm bảo thủ. Không được, lắc lắc đầu, ta lại loạn sầu não chuyện gì a, một phòng đầy người đang nhìn ta đâu, xem ra lúc này không chọn được một người nào yến hội là không thể giải tán rồi.
Ta ngẩng đầu, nhìn Hậu Linh, gằn từng tiếng nói: “Ta tuyển…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.