Bạn đang đọc Hậu Thiên Hạc Phổ – Chương 8: Thiên Ma nữ đồ
Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình nói rất nhỏ nhưng không qua được thính lực của quần hùng tại đương trường , do vậy Tuyết Nghi vừa dứt lời thì Nhập Vân đại sư liền phá lên cười một tràng rồi nói :
– Nhị vị tiểu thí chủ là khách quý của bỗn tự nên mọi hành động sẽ không bị câu thúc, ngoài Tàng Kinh Các ra thì nhị vị có thể đi bất cứ nơi nào trong bỗn tự !
Một lời như mở tấm lòng, An Tiểu Bình liền kéo Tuyết Nghi đứng lên và nói :
– Đa tạ sự hậu đải của đại sư.
Lời chưa dứt thì nàng đã phóng bước ra khỏi tịnh thất.
Phương Tuyết Nghi vẫn cảm thấy bất ổn, chàng định nói điều gì đó nhưng đã nghe Tống Phù phá lên cười rồi nói :
– Lão đệ, ngươi không cần câu nệ lễ tục nữa ! Chưởng môn đã nói như vậy thì ngươi càng không cần phải khách khí !
Lão ngưng lại một lát rồi quay sang nói với Nhập Vân đại sư :
– Chưởng môn, lão phu cũng muốn cùng nhị vị lão đệ này thưởng lảm cảnh vật của quý tự, chẳng hay chưởng môn có đồng ý ban ân điển cho lão phu không?
Nhập vân đại sư mĩm cười, nói :
– Lão thí chủ cứ tùy tiện !
Tống Phù liền kéo Phương Tuyết Nghi phóng bước ra khỏi tịnh thất.
Ba người ra khỏi cửa mặt nguyệt thì thấy màn đêm đã bao trùm đại địa, thấp thoáng nơi rừng trúc và các khóm hoa là những hòa thượng của Thiếu Lâm tự không ngừng đi tới đi lui tuần tra.
Tống Phù hạ giọng khẻ nói :
– Phương lão đệ, xem ra bọn họ phòng bị khá nghiêm mật nhĩ !
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
– Không sai, có lẻ tăng lữ của Thiếu Lâm tự đã nếm mùi đau khổ thật sự rồi !
An Tiểu Bình tiếp lời :
– Phương đại ca, chúng ta đi đâu bây giờ ? Chỉ đi trong khuôn viên Thiếu Lâm tự thôi sao ?
Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Hiền đệ đưa ra chủ ý thì chuyện này do hiền đệ chủ trương mới phải chứ !
Tiểu Bình liền nói :
– Vậy thì chúng ta xuất tự một chuyến nhé !
Tống Phù ngạc nhiên hỏi :
– Xuất tự đi đâu ?
Tiểu Bình thản nhiên nói :
– Tìm kẻ giả mạo Hoắc bang chủ !
Tống Phù nói :
– Tung Sơn có đến mấy trăm dặm vuông, lẻ nào chúng ta phải bôn tẩu suốt cả đêm ?
Tiểu Bình mĩm cười, nói:
– Không cần phải thế, vản bối tin là bọn chúng vẫn chưa ra khỏi Thiếu Lâm tự và sau lưng bọn chúng còn có kẻ sai khiến !
Tuyết Nghi nói :
– Hiền đệ cho rằng bọn chúng vẫn quanh quẩn trong Thiếu Lâm tự là dựa vào Thiên Ma Nữ phải không ?
Tiểu Bình nói :
– Tại sao lại không ? Ngoài Thiên Ma Nữ ra thì còn ai dám chống đối Thiếu Lâm tự ?
Tuyết Nghi nói :
– Trước khi gặp Thiên Ma Nữ thì tại hạ chưa dám tin như vậy !
Tiểu Bình hỏi Tống Phù :
– Tống lão có tin vản bối không ?
Tống Phù nói :
– Làm sao dám không tin ? Ngay cả Thiên Ma Nữ còn phải lấy lòng ngươi, lão phu ta còn kém Thiên Ma Nữ nhiều lắm !
Tiểu Bình nói :
– Tống lão lại nói đùa rồi !
Phương Tuyết Nghi quét mục quang nhìn ra tứ phía một lượt rồi nói :
– Tống lão, chúng ta đi theo hướng nào bây giờ ?
Thì ra chàng chưa từng đến Thiếu Lâm tự lần nào nên bị từng lớp kiến trúc làm ơ hồ và mất phương hướng.
An Tiểu Bình cũng vậy, nàng nhìn Tống Phù và tiếp lời :
– Tống lão, Phương huynh nói không sai, trong Thiếu Lâm tự này đâu đâu cũng là phật đường bảo điện, nếu chúng ta đi sai phương hướng thì rắc rồi to đấy !
Tống Phù cười khà khà rồi nói :
– Nhị vị định đi đâu ? Ra phía trước hay là hậu sơn ?
Phương Tuyết Nghi nhìn qua An Tiểu Bình và mĩm cười, nói :
– Hiền đệ định đi nơi nào ?
An Tiểu Bình trầm ngâm một lát rồi nói :
– Đến Sư Tổ am !
Phương Tuyết Nghi ngẫn người, chàng nói :
– Sư Tổ am ở nơi nào ? Chúng ta đến đó làm gì ?
Tiểu Bình nói :
– Phương huynh quên lời Pháp Nhân tri khách nói rồi sao ? Chẳng phải vị hòa thượng này đã nói là không ít đệ tử Thiếu Lâm tự bị đả thương gần Sư Tổ am đấy sao ?
Tuyết Nghi nói :
– Nếu vậy chúng ta đến đó thì có thể gặp Thiên Ma Nữ chăng ?
Tiểu Bình nói :
– Không nhất định, nhưng dù sao cũng phải đi thử một chuyến !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Nhị vị lão đệ, nếu muốn đến Sư Tổ am thì chúng ta phải quay trở lại thôi !
Lời vừa dứt thì lão quay người phóng bước ngay.
Tuyết Nghi và Tiểu Bình ngẫn người, cả hai không ngờ Tống Phù nói đi là đi như vậy, hai người nhìn nhau rồi đành phóng bước bám theo lão ta.
Ba người vòng qua tịnh thất của phương trượng rồi đi thẳng một đoạn chừng hai dặm thì đã ra khỏi sơn môn Thiếu Lâm tự.
Phương Tuyết Nghi chau mày hỏi :
– Tống lão, Sư Tổ am ở rất xa phải không ?
Tống Phù chỉ tay về phía hậu sơn và nói :
– Không xa, ở trên sườn núi phía trước kia rồi !
Ba người liền thi triển khinh công phóng đi vun vút, không hết thời gian một tuần trà thì đã đến chân núi, từ đây nhìn lên có thể thấy thấp thoáng đình viện trong rừng cây.
Tống Phù chỉ nơi có ánh đuốc hắt bóng ra và nói :
– Đó chính là Sư Tổ am ! Chúng ta có cần vào trong xem thử không ?
Tuyết Nghi gật đầu, nói :
– Đương nhiên là cần rồi !
Nhưng Tiểu Bình lại lắc đầu, nói :
– Chúng ta vòng quanh tứ phía xem thử trước đã.
Lời chưa dứt thì thần sắc của nàng chợt biến, nàng khẻ nói tiếp :
– Có người đến đấy, chúng ta tránh ra sau tảng đá này đi !
Nói đoạn nàng kéo Phương Tuyết Nghi cùng Tống Phù ra sau tảng đá lớn ẩn nấp.
Ba người vừa ẩn thân xong thì thấy ba hòa thượng tay cầm thiền trượng lù lù đi tới . Dường như bọn họ nghe tiếng người nói chuyện nên mới chạy lại, nhưng đến nơi không thấy tung tích gì thì dừng bước sục sạo nơi bọn Phương Tuyết Nghi vừa đứng trước đó.
Một hòa thượng nói :
– Sư huynh, vừa rồi không nghe nhầm đấy chứ ?
Một hòa thượng khác nói :
– Lẻ nào sư đệ không tin ngu huynh ? Rõ ràng là có người nói chuyện ở nơi này, nhưng tại sao chúng ta đến nơi lại không thấy bóng người nhĩ ?
Hòa thượng ban đầu nói :
– Sư huynh, chúng ta có cần ngồi đây chờ một lát không ? Có thể…
Hòa thượng sư huynh nói :
– Sư đệ, chúng ta đang ở ngoài sáng nên tự nhiên là không thể làm chuyên ngốc nghếch ôm cây đợi thỏ !
Hòa thượng này ngưng một lát rồi nói tiếp :
– Thế nầy nhé, chúng ta giả vờ như không biết và cứ tuần hành xuống núi !
Ba hòa thượng kề tai nhau thì thầm một lúc rồi tiếp tục tuần hành xuống núi !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Mấy hòa thượng này quả nhiên rất có cơ trí, tại sao bọn họ không lùng sục quanh nơi này ? Lẻ nào…
Chàng nghĩ đến đây thì nghe Tống Phù truyền âm nói :
– Lão đệ, những tăng nhân này đã bị Thiên Ma Nữ làm cho vỡ mật rồi, trông thần thái thì rõ ràng bọn chúng biết chúng ta ở sau tảng đá này, vậy mà chúng chẳng dám lùng sục . Ôi, chẳng trách bọn chúng bị thương vong nhiều như thế.
Phương Tuyết Nghi cũng dùng thuất truyền âm nói :
– Không sai, những hòa thượng này quả nhiên rất nhát gan, chuyện đơn giản như vậy mà tại sao chúng không nghĩ ra chứ ?
Lời chưa dứt thì bỗng nhiên chàng thấy có mấy bóng người từ trên lưng chừng núi phóng xuống rất nhanh.
Tống Phù cũng phát hiện được nên dùng thuật truyền âm nói :
– Lão đệ, lại có người đến đây, chúng ta xem thử bọn chúng thuộc lộ số nào nhé !
Ba người thi triển thuật quy tức và vận mục lực quan sát thì thấy mấy bóng người này thân hình không cao, trông có vẻ như là nữ nhân.
An Tiểu Bình bất giác khẻ nói :
– Không phải là hòa thượng !
Tống Phù truyền âm nói tiếp :
– Không sai ! Bọn này thân hình thấp bé, có lẻ là đệ tử thuộc hạ của Thiên Ma Nữ rồi !
Tuyết Nghi nói :
– Tống lão, chúng ta có cần xuất diện không ?
Tống Phù nói :
– Đừng vội, hãy xem bọn chúng định làm gì rồi hãy tính !
Lúc nầy bỗng nhiên ba tăng nhân lúc nãy quay trở lại, rõ ràng ba hòa thượng này không ngốc nghếch hoặc nhát gan mà chẳng qua là dùng kế dương Đông kích Tây để dụ địch mà thôi.
Tuyết Nghi thấy vậy thì kinh ngạc nói :
– Tống lão , sợ rằng ba vị hòa thượng nay sẽ nếm mùi đau khổ thôi !
Tống Phù nói :
– Chưa chắc, xem phương thức dụ địch của bọn họ thì hình như bọn họ chẳng có kiêng kỵ gì, không chừng bọn họ đã sớm có kế sách chế địch !
Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Tống lão, vản bối thấy hình như không phải như vậy !
Tống Phù liền hỏi :
– Lão đệ ngươi có phát hiện điều gì chăng ?
Tiểu Bình nói :
– Sao Tống lao không thử chờ mà xem ?
Tống Phù ngạc nhiên nói :
– Cô nương nói vậy là gì ? Lẻ nào cô nương cho rằng những hòa thượng này muốn mạo hiểm ?
Tiểu Bình nói :
– Không sai, sợ rằng bọn họ không thể thoát khỏi tay năm ma nữ này !
Thì ra những bóng người kia đã hiện rõ dần, đây chính là năm hắc y thiếu nữ.
Tống Phù chau mày nói :
– Cô nương, chúng ta có nên giúp ba hòa thượng này một tay không ?
Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Theo vản bối thay thì tại sao chúng ta không xuất thủ tương trợ chứ ?
Tống Phù nói :
– Không sai !
Lúc nầy ba hoà thượng đã đi gần tới trước năm hắc y thiếu nữ . Một hòa thượng lớn tiếng quát hỏi :
– Là kẻ nào ?
Năm hắc y thiếu nữ đồng loạt dừng bước, một giọng nữ lanh lãnh cất lên :
– Các ngươi là ai ? Mau đến đây cho bản cô nương xem mặt thử !
Hình như ba hòa thượng không ngờ đối phương hỏi ngược lại như vậy nên bọn họ trầm ngâm một lúc lâu , rồi hoà thượng quát hỏi đầu tiên mới nói tiếp :
– Bần tăng là đệ tử tuần sơn của Thiên Lâm tự, nữ thí chủ là môn hạ của ai . Tại sao đang dêm lại đột nhập vào bản sơn, không sợ gặp hổ lang chăng ?
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Hoà thượng này thật là ngốc . Những nữ nhân này đã dám hành tẩu trong đêm ở nơi thâm sơn thì đương nhiên là nhân vật có võ công cao cường rồi, vậy thì còn sợ gì loại hổ lang ! Hỏi như thế há chẳng phí lời làm sao ?
Chợt nghe thiếu nữ bên kia cười nhạt nói :
– Hòa thượng, nếu Tung Sơn này có hổ lang thì chẳng phải tăng nhân của Thiếu Lâm tự đã mất sạch rồi sao ? Các ngươi không ở trong chùa niệm kinh lạy phật mà chạy ra đây làm gì vậy ?
An Tiểu Bình nghe vậy thì bật cười, nói :
– Hỏi rất hay, để xem ba hoà thượng kia trả lời thế nào ?
Phương Tuyết Nghi tiếp lời :
– Rất đơn giản, chỉ cần đánh nhau một trận là được !
Lời chàng nói quả nhiên không sai, một hòa thượng lớn tiếng nói :
– Bọn bần tăng giữ trách nhiêm tuần sơn, nếu nữ thí chủ không nói rõ lai lịch thì chớ trách bọn bần tăng sẽ phải cầm giữ các vị lại đây !
Năm hắc y thiếu nữ nghe vậy thì phá lên cười khanh khách một tràng.
Ba hòa thượng Thiếu Lâm ngẫn người, một hòa thượng lạnh lùng hỏi :
– Các thí chủ cười gì vậy ?
Một thiếu nữ đáp :
– Bọn ta cười các ngươi khoác lác tự đại mà không biết nhục !
Ba hòa thượng bị đối phương khích nộ nên một hòa thượng vung thiền trượng và phóng bước về phía năm hắc y thiếu nữ.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Hòa thượng này đã trúng kế khích tướng của năm yêu nữ kia rồi, xem ra hắn sẽ phải nếm mùi đau khổ trước thôi !
Chàng nghĩ đến đây thì thấy một thiếu nữ cũng bước lên trước nghênh chiến.
Tuy bóng trăng lờ mờ nhưng bọn Phương Tuyết Nghi đều có mục lực hơn người nên trông thấy rất rõ ràng mỗi tình tiết.
Hòa thượng thấy có người tiến lại phía mình thì dừng bước, lớn tiếng nói :
– Nữ thí chủ, các vị đang dêm hành tẩu nơi sơn dã này thì tất là không phải hạng người tốt rồi, hãy mau báo lai lịch kẻo bần tăng ra tay đả thương nhằm người đấy !
Hòa thượng Thiếu Lâm tự quả nhiên có tính nhẫn nại hơn người, tuy người này đã sớm động nộ khí nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để hỏi lại lịch đối phương một lần nữa.
Hắc y thiếu nữ cười khanh khách rồi nói :
– Hòa thượng các ngươi thật là ngu tuyệt đỉnh, bản cô nương vốn muốn gây sự với Thiếu Lâm tự các ngươi mà đến, nếu không hành tẩu ở Tung Sơn thì phải đi đường nào chứ ?
Hòa thượng này không ngờ đối phương chửi mắng mình một cách trắng trợn như thế nên bất giác ngẫn người hồi lâu rồi mới nói :
– Thì ra các ngươi là bọn yêu nữ !
Hắc y thiếu nữ cười nhạt, nói :
– Cái gì là yêu nữ ? Hòa thượng, bản cô nương khuyên ngươi nên nói năng cẩn thận một chút !
Hòa thượng liền nói :
– Các ngươi không phải là yêu nữ thì là gì nào ?
Hắc y thiếu nữ tung người tới trước năm bước rồi quát hỏi :
– Hòa thượng, ngươi là đệ tử đời thứ mấy trong Thiếu Lâm tự ?
Chỉ nghe hai tiếng “Bốp… Bốp” vang lên, hòa thượng này không trả lời mà vung thiền trượng tấn công hắc y thiếu nữ ngay.
An Tiểu Bình tỏ ra thất vọng, nàng nói :
– Tống lão, hòa thượng này ăn hai cái tát tai thì có lẻ đã động hoa? khí thật rồi !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Đúng vậy, hòa thượng này không biết tự lượng, sợ rằng hắn sẽ nếm mùi đau khổ thôi !
Lúc nầy hòa thượng đã không ngừng vung thiền trượng tấn công hắc y thiếu nữ, nhưng thân pháp của thiếu nữ quá nhanh nên căn bản thiền trượng không thể đánh trúng.
Phương Tuyết Nghi chau mày, nói :
– Trượng lực của vị hòa thượng này không tầm thường, để xem vị cô nương kia sẽ phải ứng phó như thế nào ?
An Tiểu Bình tiếp lời :
– Phương huynh sinh lòng thương hương tiếc ngọc chăng ?
Phương Tuyệt Nghĩ thầm nghĩ :
– Nàng nói như vậy là có ý gì ? Lẻ nào…
Chàng chợt cảm thấy cách nghĩ của mình thật buồn cười nên lắc đầu, nói :
– Hiền đệ, nói đùa rồi !
An Tiểu Bình nhìn ra đương trường rồi nói :
– Phương huynh, ma nữ kia đã đẩy lui hòa thượng rồi kia !
Phương Tuyết Nghi nhìn ra thì thấy thiếu nữ không biết dùng thủ pháp gì mà đã khiến thiền trượng của hòa thượng thoát khỏi tay và thân hình cao to của hòa thượng liên tục lui ra sau rồi ngã lăn ra đất.
Hai hòa thượng còn lại thấy vậy thì kinh hải không ít, cả hai lập tức vung thiền trượng xông đến tấn công hắc y thiếu nữ.
Lần nầy chỉ thấy thân hình của thiếu nữ luồn trái lách phải nhanh như chớp, đồng thời hữu thủ vung lên, tuy không thấy rõ ả đánh ra vật gì nhưng hai làn ngân quang không thoát qua nhãn lực của bọn Phương Tuyết Nghi . Rõ ràng đây là một loại ám khí cực kỳ lợi hại.
Phương Tuyết Nghi chưa kịp xoay chuyển ý nghĩ thì đã nghe hai hòa thượng kêu lên hai tiếng rồi ngã kềnh ra đất.
Tống Phù kêu thất thanh :
– Ám khí thật là lợi hại !
Câu này lão không dùng thuật truyền âm nên bị năm thiếu nữ nghe được, năm người này cũng không ngờ còn có ngưởi nấp sau tảng đá nên kinh ngạc không ít . Tuy nhiên phản ứng của năm thiếu nữ rất nhanh nhạy, vừa phát hiện có dị trạng thì năm ả lập tức tung người đến chỗ ba hòa thượng, đồng thời mười làn ngân quang cũng lập tức phát ra.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Lòng dạ của mấy ả yêu nữ này quả nhiên rất tàn độc, chưa kịp hỏi là ai thì đã hạ độc thủ rồi . Nếu không dạy cho chúng một trận thì trong tương lai không biết còn bao nhiêu người bị hại bởi tay chúng nữa !
Nghĩ đoạn chàng liền xuất trường kiếm, hữu thủ vừa trầm xuống thì nghe “rắc rắc” mấy tiếng vang lên, toàn bộ mười làn ngân quang đều bị triệt tiêu, bản thân chàng cũng đã tung người phóng ra ngoài.
An Tiểu Bình thấy chàng hiện thân thì cũng đứng lên, năm hắc y thiếu nữ đang lao tới nhưng thấy có bóng người xuất hiện thì lập tức dừng bước.
Thiếu nữ đứng đầu nhìn Phương Tuyết Nghi một lúc rồi hỏi :
– Ngươi là môn hạ của Thiếu Lâm ?
Phương Tuyết Nghi nhìn kỹ thì thấy bốn thiếu nữ đứng sau mặc hắc y, nhưng thiếu nữ đứng đầu mặc hồng y, vì lúc nãy ở xa nên thấy màu hồng cũng giống như màu đen.
Chàng thầm nghĩ :
– Xem ra hồng y thiếu nữ nầy là người đứng đầu trong năm ả rồi !
Nghĩ đoạn chàng trầm giọng nói :
– Tại hạ không phải là môn hạ của Thiếu Lâm ? Tại sao các cô nương lại hạ độc thủ đối với hòa thượng của Thiếu Lâm tự như vậy ? Phải chăng đôi bên có thù hận gì ?
Hồng y thiếu nữ nghe vậy thì yên tâm không ít, ả cười khanh khách một tràng rồi chậm rải nói :
– Công tử không phải là môn hạ của Thiếu Lâm à ? Chẳng hay công tử xưng hô thế nào ?
Phương Tuyết Nghi chợt động linh cơ, chàng thầm nghĩ :
– Không biết Liễu My Nương đã nói chuyện ta xuất hiện trong võ lâm cho Thiên Ma Nữ biết hay chưa ? Bây giờ nếu ta nói mình là Phương Tuyết Nghi mà ả biến sắc thì rõ ràng là Liễu My Nương đã thông báo cho Thiên Ma Nữ biết.
Nghĩ đoạn chàng buột miệng nói :
– Tại hạ là Phương Tuyết Nghi!
Hồng y thiếu nữ thản nhiên mĩm cười, nói :
– Thì ra là Phương công tử, tiện thiếp xin hành lễ tương kiến !
Phương Tuyết Nghi thấy đối phương không có phản ứng gì thì biết Liễu My Nương chưa nói cho Thiên Ma Nữ biết tin chuyện truyền nhân của Kiếm Than xuất hiện, do vậy chàng bất giác vui mùng vô cùng . Chàng nói :
– Không dám, các vị cô nương xưng hô thế nào ? Là môn hạ của vị cao nhân nào vậy ?
Hồng y thiếu nữ cười khanh khách rồi nói :
– Phương công tử không phải là đệ tử của Thiếu Lâm tự thật chứ ?
Thì ra ả vẫn chưa tin lời Phương Tuyết Nghi vừa nói.
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Thiếu Lâm tự làm sao có đệ tử không xuất gia ? Cô nương không cần phải nghi ngờ điều nầy !
Hồng y thiếu nữ gật đầu, nói :
– Không sai ! Những năm gần đây Thiếu Lâm tự không thu nhận tục gia đệ tử nên lời Phương công tử vừa nói chắc là không giả rồi !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Vì những lời đó vốn là thật mà !
Hồng y thiếu nữ mĩm cười, nói :
– Phương công tử là người của phái nào vậy ?
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
– Tại hạ không thuộc cửu đại môn phái, cô nương yên tâm chưa ?
Hồng y thiếu nữ gật đầu, nói :
– Công tử từng nghe nói đến Kim Hoa Bang chưa ?
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên thầm nghĩ :
– Trong võ lâm làm gì có Kim Hoa Bang ? Không lẻ…
Bỗng nhiên chàng nhớ đến chuyện hai thị nữ của An Tiểu Bình từng nói là Thiên Ma Nữ có tặng một chiếc kim thoa cho bọn họ nên bất giác chàng nghĩ thầm :
– Có lẻ Kim Hoa Bang nầy là do Thiên Ma Nữ mới sáng lập ra !
Nghĩ đoạn chàng lắc đầu, nói :
– Tại hạ rất ít hành tẩu giang hồ nên chưa từng nghe nói Kim Hoa Bang gì đó bao giờ !
Chàng ngưng một lát rồi nói tiếp :
– Cô nương là môn hạ của Kim Hoa Bang chăng ?
Hồng y thiếu nữ mĩm cười, nói :
– Công tử nói không sai, bon tiện thiếp là đệ tử của Kim Hoa Bang !
Tuyết Nghi hỏi tiếp :
– Kim Hoa Bang là bang hội mới được sáng lập phải không ?
Hồng y thiếu nữ do dự một lát rồi nói :
– Bản bang thành lập đã chín năm rồi nhưng gần đây mới hành tẩu giang hồ mà thôi !
Tuyết Nghĩ thầm nghi :
– Thì ra Thiên Ma Nữ đã ngầm chuẩn bị từ lâu, xem ra năm xưa sư phụ đã bị ả qua mặt rồi !
Nghĩ đoạn chàng nói :
– Cô nương, chẳng hay Bang chủ Kim Hoa Bang là vị võ lâm tiền bối nào vậy ?
Hồng y thiếu nữ nói :
– Công tử, Bang chủ bản bang chính là sư phụ của tiện thiếp đây !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Sư phụ ngươi là ai ? Ngươi không nói thì làm sao ta biết được ?
Nghĩ đoạn chàng mĩm cười, nói :
– Có lẻ sư phụ của cô nương rất có danh vọng trong võ lâm ?
Hồng y thiếu nữ cười khanh khách một tràng rồi nói :
– Đương nhiên rồi ! Nhất định là công tử đã nghe đến ba chữ Thiên Ma Nữ !
Phương Tuyết Nghi cười lớn rồi nói :
– Nghe danh đã lâu !
Đột nhiên thần sắc của chàng trầm hẳn xuống, hai đạo mục quang lạnh lùng nhìn đối phương, chàng nói tiếp :
– Thì ra là Kim Hoa Bang là do Thiên Ma Nữ sáng lập, vậy mà hôm nay tại hạ mới được biết, kiến văn thật là nông cạn quá !
Hồng y thiếu nữ bị vẻ thản nhiên của chàng làm cho sững sờ, ả chau mày hỏi :
– Phương công tử có biết gia sư không ?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
– Không biết !
Vẻ bất an trên mặt hồng y thiếu nữ chợt biến mất, ả mĩm cười, nói :
– Vậy công tử có muốn biết gia sư không ?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
– Điều đó không cần !
Hồng y thiếu nữ thấy chàng cự tuyệt thì tỏ ý không vui, ả cười nhạt một tiếng rồi nói :
– Công tử cũng khá tự đại đấy !
Tuyết Nghi thản nhiên nói :
– Vậy sao ? Tại hạ lại không cảm thấy.
Hồng y thiếu nữ lạnh lùng tiếp lời :
– Phương công tử có biết hiện nay trong võ lâm có rất nhiều nhân vật thành danh muốn cầu kiến gia sư mà không được hôm nay công tử có cơ hội ngàn vàng mà lại không nhận, thế chẳng phải là tự đại thái quá à ?
Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói :
– Mọi người đều có ý chí riêng nên mục đích tự nhiên cũng khác, tại hạ xin tâm lãnh thịnh tình của cô nương vậy.
Hồng y thiếu nữ trầm ngâm một lát rồi nói :
– Tiện thiếp họ Lý, đơn danh một chữ Vân, nhưng gia sư thường gọi là Vân nhi.
Phương Tuyết Nghi “à” một tiếng rồi nói :
– Thì ra là Lý cô nương ! Chẳng hay cô nương giử chức gì trong quý bang ?
Lý Vân mĩm cười, nói :
– Công tử định điều tra bí mật của bản bang chăng ?
Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói :
– Nếu cô nương không tiện nói ra thì thôi vậy !
Thủ pháp dục cầm cố túng (muốn nhưng giả vờ thả) này quả nhiên có tác dụng rất lớn.
Lý Vân mĩm cười, nói :
– Phương công tử, đừng trách nhé !
Tuyết Nghi nói :
– Tại hạ đâu dám !
Lý Vân tiếp lời :
– Thực ra bản bang đã công khai xuất diện trong võ lâm thì cũng chẳng sợ bất kỳ ai hỏi chuyện trong bản bang.
Ả hơi ngưng lại rồi nói tiếp :
– Trong Kim Hoa Bang, tiện thiếp không giữ chức vụ cố định, khi trong bang hữu sự thì sư phụ sẽ ra lệnh cho tiện thiếp toàn quyền xử lý !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Thì ra địa vị của cô nương trong Kim Hoa Bang lại cao đến thế ? Lần nầy cô nương đưa người đến Tung Sơn là phụng mệnh lệnh sư đến gây sự với Thiếu Lâm tự chăng ?
Lý Vân không ngờ đối phương hỏi thẳng vào vấn đề như vậy nên bất giác ngẫn người một lúc rồi hỏi lại :
– Phương công tử có quan hệ gì với Thiếu Lâm tự không ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Xưa nay không quen biết một người thì nói gì đến quan hệ ?
Lý Vân liền nói :
– Công tử đã không có quan hệ với phái Thiếu Lâm thì tốt nhất là đừng nên hỏi chuyên của tiện thiếp và phái Thiếu Lâm.
Phương Tuyết Nghi vẫn thản nhiên nói :
– Vừa rồi cô nương liên tiếp đả thương ba vị hòa thượng Thiếu Lâm tự như vậy mà không cảm thấy hạ thủ quá lang độc sao ?
Lý Vân nghe vậy thì thần sắc chợt biến, ả nói :
– Phương công tử, đôi bên đã đối địch với nhau, lẻ nào còn nói đến lòng từ bi ?
Tuyết Nghi nói :
– Nhưng cũng không cần hạ thủ một cách tàn nhẫn đến trí mạng như vậy !
Lý Vân cười khanh khách một tràng rồi nói :
– Công tử, nếu lúc nầy tiện thiếp không hạ thủ cực nhanh thì người nói chuyện với công tử lúc nầy e rằng không phải là tiện thiếp mà là ba hòa thượng trọc đầu kia thôi !
Phương Tuyết Nghi biết ả nói thực tình nhưng vì lập trường bất đồng nên dù Lý Vân hữu lý, chàng cũng không tâm phục . Do vậy chàng lắc đầu, nói :
– Cô nương, tại hạ tin là hòa thượng Thiếu Lâm tự sẽ không giết người một cách tàn nhẫn như thế !
Lý Vân tròn xoe mắt nhìn Phương Tuyết Nghi hồi lâu rồi bỗng nhiên cười nhạt, nói :
– Phương công tử, không ngờ tiện thiếp bị công tử lừa dối rồi !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Bây giờ ngươi mới hiểu ra à ? Đáng tiếc là đã muộn rồi !
Nghĩ vậy nhưng chàng vẫn trầm giọng nói :
– Cô nương nói vậy là có ý gì ? Phải chăng cô nương cho rằng Phương mỗ là trợ thủ của Thiếu Lâm tự ?
Lý Vân trầm ngâm một lát rồi nói :
– Có thể… Tiện thiếp đoán sai !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Ban đầu vốn đã sai rồi ! Tại hạ đã nói là không phải người của Thiếu Lâm tự, vậy mà cô nương nhất định không tin, Phương mỗ thật hết nhẫn nại được rồi !
Lý Vân mĩm cười, nói :
– Công tử, tiện thiếp xin bồi lễ cho công tử vậy, xin chớ để tâm nhé.
An Tiểu Bình nấp sau tảng đá theo dỏi đến đây thì bất giác lôi tay Tống Phù và nói :
– Tống lão xuất thủ đuổi mấy ả yêu nữ kia đi có được không ?
Tống Phù nói :
– Chuyện này… Xem ra chúng ta không thể đuổi bọn họ rồi !
Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi :
– Tại sao ?
Tống Phù nói :
– Chúng ta có thể bắt sống bọn họ, như thế chẳng hay hơn đuổi bọn họ đi sao ?
Tiểu Bình suy nghĩ rồi nói :
– Như vậy cũng hay.
Lời vừa dứt thì nàng đứng lên định bước ra ngoài nhưng ngay lúc đó bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Tống Phù vội kéo Tiểu Bình ngồi xuống và khẻ nói :
– Cô nương, chúng ta chờ thêm một lát để xem thử kẻ nào đang đến nhé !
Tuy không vui nhưng An Tiểu Bình đành tuân lời ngồi nấp trở lại . Lúc nầy bọn hắc y thiếu nữ đã tức tốc tản ra tứ phía, đương trường chỉ còn lại Lý Vân và Phương Tuyết Nghi.
Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói :
– Cô nương, có người đến đấy !
Lý Vân kinh ngạc, ả vội quét mục quang nhìn ra tứ phía rồi ngơ ngạc hỏi :
– Ở đâu ?
Thì ra, vừa rồi ả dùng toàn tâm toàn ý mê hoặc Phương Tuyết Nghi nên không nghe được tiếng bước chân.
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Bốn thuộc hạ của cô nương đã tản ra rồi, dù có người đến cũng không làm tổn hại cô nương đâu mà sợ !
Lý Vân cũng mĩm cười rồi nói :
– Đa tạ công tử đã nhắc nhở…
Lời chưa dứt thì đột nhiên nghe một giọng lanh lãnh quát hỏi :
– Là kẻ nào ?
Rõ ràng bốn hắc y thiếu nữ đã phát hiện ra kẻ đang đến !
Đột nhiên có một tràng cười sang sảng vang lên, tiếp theo là một giọng trầm hùng :
– Cô nương là ai ? Nữa đêm đi lại giữa chốn hoang sơn mà không sợ bị cầm thú làm cho kinh động à ?
Lý Vân chau mày và khẻ nói với với Phương Tuyết Nghi :
– Công tử đừng bõ đi nhé, chờ tiện thiếp đi xem thử.
Lời chưa dứt thì ả đã tung người lướt đi về phía phát ra giọng nói vừa rồi.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Ngươi tưởng là ta sẽ bõ đi sao ? Nha đầu không biết lợi hại, hôm nay thì ngươi xúi quẩy rồi.
Vừa nghĩ chàng vừa vận mục lực nhìn về hướng Lý Vân lướt đi, lúc nầy ả chạy chưa được hai trượng thì có hai bóng người cùng phóng đến như bay từ hướng ngược lại.
Lý Vân lớn tiếng quát hỏi :
– Là kẻ nào ? Sao còn không mau dừng lại cho bản cô nương xem mặt !
Người đi trước cười khà khà một tràng rồi nói :
– Cô nương hung hãn làm gì vậy ? Lão phu cũng không phải là trộm sông cướp biển gì, cô nương sợ gì chứ ? Thật là buồn cười.
Nói đến đây thì hai bóng người đã dừng bước trước mặt Lý Vân . Phương Tuyết Nghi vận mục lực quan sát thì thấy đây là một lão nhân và một văn sĩ trung niên, người vừa lên tiếng chính là lão nhân.
Lý Vân thấy đối phương chỉ dừng bước trước mặt mình có năm thước thì bất giác nộ khí xung thiên, nếu bình thường thì ả đã phóng Thiên Độc Ngân Châm ra rồi, nhưng vì bị Phương Tuyết Nghi vừa nói mấy câu nên ả không muốn thi triển ám khí tàn độc đả thương người trước mặt Tuyết Nghi một lần nữa . Tuy không dùng ám khí nhưng trường kiếm sau lưng của Lý Vân đã xuất ra khỏi võ, ả lạnh lùng hỏi :
– Nhị vị là cao nhân phương nào ?
Lão nhân cao lớn mặc Hoàng bào phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :
– Cô nương hỏi lão phu chăng ?
Lý Vân vẫn lạnh lùng nói :
– Nơi này ngoài hai vị ra thì còn ai nữa ? Lẻ nào các vị không có tai ?
Hoàng bào lão nhân cười khà khà rồi nói :
– Lão phu được trời ột đôi chiêu phong nhĩ, đừng nói là ở gần thế nầy, dù cô nương nói ở ngoài năm dặm thì lão phu cũng nghe được rõ ràng !
Văn sĩ trung niên mĩm cười, tiếp lời :
– Đồng huynh, chúng ta đâu có thời gian để kỳ kèo với cỏ ta ? Chi bằng nhanh chóng phát lạc bọn chúng cho rãnh tay !
Hoàng bào lão nhân cười khà khà, nói :
– Không sai ! Tiêu lão đệ, lão phu xuất thủ hay là ngươi xuất thủ giáo huấn bọn chúng ?
Văn sĩ trung niên họ Tiêu mĩm cười, nói :
– Yêu nữ này giao cho tiểu đệ ! Còn bốn ả kia thì phiền Đồng huynh vậy !
Hoàng bào lão nhân đột nhiên quay người xuất thủ, theo đó là một hắc y thiếu nữ thủ phía sau hơn trượng chợt kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì chấn động trong lòng, chàng thầm nghĩ :
– Chỉ lực thật là lợi hại !
Thì ra giữa lúc xoay người Hoàng bào lão nhân cũng vung xuất chỉ, dùng công phu cách không điểm huyệt khiến hắc y thiếu nữ kia ngã lăn ra đất.
Lý Vân nghe hai người đối đáp thì đang cười thầm trong bụng, ả nghĩ ra mấy câu châm chọc nhưng lời chưa phát thì đã thấy thuộc hạ bị đả thương rồi . Bất giác ả rùng mình và không kịp nghĩ gì nữa mà vung kiếm tấn công văn sĩ trung niên ngay . Đường kiếm này không những cực nhanh mà phương vị tấn công cũng rất hiểm độc, dù đối phương muốn tránh né cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng trên thực tế văn sĩ trung niên tỏ ra khá ung dung, chờ cho kiếm thế của Lý Vân đâm tới thì lão tung người lên cao bảy tám thước, hữu thủ cầm nguyên bao kiếm chưa xuất võ điểm về phía Lý Vân một chiêu nhanh như chớp.
Những động tác tung người xuất kiếm phản công dường như diễn ra cùng một lúc.
Lý Vân tuy là truyền nhân của Thiên Ma Nữ nhưng cũng bị khí thế của đối phương làm cho kinh hồn lạc phách, ả vội vàng thu kiếm và thối lui ra sau bốn năm bước.
Văn sĩ trung niên hạ thân xuống đất và mĩm cười, nói :
– Cô nương là môn hạ của Thiên Ma Nữ phải không ?
Lý Vân mới xuất một chiêu mà đã bị đối phương nhận ra lai lịch nên bất giác kinh hải không ít, ả thầm nghĩ :
– Người này là ai mà kiến văn quảng bác như vậy.
Nghĩ như thế nhưng ngoài miệng ả vẫn lạnh lùng nói :
– Phải thì sao ?
Văn sĩ trung niên phá lên cười một tràng sang sảng rồi nói :
– Khá lắm ! Cái này kêu bằng đi mòn gót giày mà không gặp, lúc gặp thì lại chẳng tốn chút công phu !
Lý Vân kinh ngạc quát hỏi :
– Ngươi là ai ? Tìm ta làm gì ?
Văn sĩ trung niên cười hì hì rồi nói :
– Tại hạ à ? Họ Tiêu tên Táp, bằng hữu võ lâm mến tặng cho trác hiệu là Hàn Mai Kiếm Khách, cô nương từng nghe bao giờ chưa ?
Lý Vân chợt biến sắc, ả buột miệng nói :
– Thì ra là Tiêu đại tiên sinh của phải Côn Luân, vản bối thất kính rồi !
Tiểu Táp mĩm cười, nói :
– Qúa lời, cô nương xưng hô thế nào ? Tôn sư Thiên Ma Nữ có ở đây không ?
Lý Vân nói :
– Vản bối Lý Vân, sư phụ vẫn chưa đến !
Tiêu Táp chau mày, nói :
– Khi nào sư phụ cô nương đến ?
Lý Vân lắc đầu, nói :
– Vản bối không biết !
Tiểu Táp truy vấn :
– Cô nương không muốn nói chăng ?
Lý Vân nói :
– Vản bối không biết thật mà, nếu Tiêu đại tiên sinh không tin thì cũng đành chịu thôi !
Tiêu Táp trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên quay sang nói với Hoàng bào lão nhân :
– Đồng huynh, Thiên Ma Nữ vẫn chưa đến Tung Sơn, có lẻ chúng ta cũng không cần làm khó dễ thuộc hạ của bà ta !
Lúc nầy Hoàng bào lão nhân đã điểm huyệt khống chế ba trong bốn hắc y thiếu nữ, lão nghe vậy thì cười ha hả rồi nói :
– Tiêu lão đệ nói vậy thì lão phu đành ngừng tay thôi.
Lời vừa dứt thì lão bất ngờ xuất chưởng đẩy hắc y thiếu nữ chưa bị điểm huyệt lui ba bước rồi quay người bước đến gần Tiêu Táp.
Tiêu Táp nhìn qua Lý Vân và lạnh lùng nói :
– Vị này là Hoàng Sam Tẩu Đồng Thiên Lý của phải Hoa Sơn . Lý cô nương từng nghe danh rồi chứ ?
Lý Vân nghe tên lão nhân thì rùng mình, ả vội hành lễ và nói :
– Tiểu nữ Lý Vân xin tham kiến Hoa Sơn – Hoàng trưởng lão !
Đồng Thiên lý vuốt râu mĩm cười, nói :
– Được rồi ! Sư phụ ngươi chưa đến à ?
Lý Vân lắc đầu, nói :
– Gia sư vẫn chưa đến.
Đồng Thiên Lý không chờ Lý Vân nói hết câu mà quét mục quang nhìn Phương Tuyết Nghi ở ngoài xa hơn trượng và hỏi :
– Tiểu tử kia là thế nào với ngươi vậy ?
Lý Vân mĩm cười, nói :
– Vị đó là Phương công tử, tiểu nữ cũng vừa mới làm quen.
Khi nghe Đồng Thiên Lý hỏi thì Phương Tuyết Nghi đã cất bước đi đến, lúc nầy chàng tiếp lời :
– Lý cô nương nói không sai, tại hạ là Phương Tuyết Nghi vừa đến nơi này thì thấy Lý cô nương động thủ với đệ tử Thiếu Lâm tự.
Đồng Thiên lý quan sát Phương Tuyết Nghi một lúc rồi nói :
– Tiểu tử ngươi là môn hạ của Thiếu Lâm chăng ? Một nam một nữ tại nơi hoang dã giữa đêm thanh vắng thế nầy thì có lẻ là không phải làm chuyện tốt rồi !
Phương Tuyết Nghi không ngờ Đồng Thiên Lý lại nói những lời khó nghe như thế nên bất giác hai má nóng ran, chàng lạnh lùng nhìn đối phương rồi nói :
– Sao tôn giá lại nói những lời khó nghe như thế, Phương mỗ chẳng qua là không quen nhìn cách hạ thủ quá tàn nhẫn của mấy vị cô nương này nên xuất diện lý luận với bọn họ, khuyên bọn họ không nên dựa vào võ công và uy vọng của sư môn mà làm, lẻ nào có điều gì không phải ? Vã lại, tại hạ đến đây không chỉ có một người, tôn giá đã cao niên mà nói những lời xằng bậy như thế, thật là buồn cười quá !
Đồng Thiên Lý nghe xong thì ngẫn người, lão nói :
– Tiểu tử ngươi nói lão phu đấy chăng ?
Phương Tuyết Nghi cười nhạt, nói :
– Không dám ! Tôn giá đã cao niên mà bất nhã thì sợ rằng không thể trách người khác châm chọc mình !
Đồng Thiên Lý nộ khí quát lớn :
– Hảo tiểu tử, ngươi có biết lão phu là ai không ? Mau báo lai lịch sư môn để lão phu tự tìm bậc tôn trưởng của ngươi để tính sỗ.
Phương Tuyết Nghi trầm sắc diện, nói :
– Không cần ! Gia sư chẳng may đã tạ thế hai tháng trước rồi.
Đồng Thiên Lý ngạc nhiên nói :
– Sao lại khéo thế ? Sư phụ ngươi là ai ?
Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói :
– Chuyện này tại hạ không thể nói được !
Đồng Thiên Lý càng lúc càng tức khí, lão quát lớn :
– Tiểu tử ngươi miệng chưa sạch mùi sữa mà dám trêu chọc lão phu chăng ?
Vừa quát lão vừa xuất thủ đánh về phía Tuyết Nghi một chưởng.
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Tôn giá thật là vô lý.
Lời vừa phát thì chàng cong ngón tay búng ra một luồng kình phong như tên bắn nhằm vào khuỷu tay của Đồng Thiên Lý.
Lão này kinh hải không ít, vội thủ thế chưởng và lách qua phải một bước, đồng thời hữu thủ chụp vào cổ tay phải của Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi thấy thế chụp của lão ta rất hùng mạnh thì nghĩ thầm :
– Nếu không cho lão nếm chút đau khổ thì e rằng lão ta sẽ không chịu dừng tay !
Nghĩ đoạn chàng lập tức trở tay phát ra một chưởng.
Đồng Thiên Lý cười hì hì, nói :
– Tiểu tử, ngươi thật là một kẻ không biết tự lượng.
Lão chưa dứt lời thì đột nhiên kêu thét lên một tiếng rồi tức thời lui ra sau năm thước, thần sắc lộ đầy vẻ kinh hải, tay trái ôm lấy tay phải và nhìn Tuyết Nghi đến thộn cả người.
Hàn Mai Kiếm Khách Tiêu Táp cũng cảm thấy rất kỳ quái, lão lướt đến cạnh Đồng Thiên Lý và hỏi :
– Đồng huynh làm sao thế ?
Đồng Thiên Lý chau mày trầm ngâm một lát rồi nói :
– Ta… Ta bị tiểu tử này dùng yêu thuật đả thương rồi !
Lời này vừa phát thì Lý Vân ôm bụng cười khanh khách một tràng dài.
Nên biết yêu thuật là chuyện khó có thể trông thấy được, Đồng Thiên Lý là trưởng lão của Hoa Sơn mà nói ra những lời như vậy thì bảo Lý Vân không tức cười sao được !
Tiêu Táp lắc đầu, nói :
– Đồng huynh, sợ rằng… Vị tiểu huynh đệ này không sử dụng yêu thuật mà…
Đồng Thiên Lý không tin, lão nói :
– Không phải yêu thuật thì làm sao đả thương mạch môn của lão phu được ?
Tiêu Táp quay qua nói với Tuyết Nghi :
– Tiểu huynh đệ, vừa rồi ngươi thi triển thủ pháp gì vậy ?
Lời vừa dứt thì bỗng nhiên có tràng cười ha hả từ sau tảng đá vang lên.
Tiêu Táp biến sắc, lão quát hỏi :
– Ai đó ?
Tống Phù sải bước đi tới và mĩm cười, nói :
– Là lão thâu nhi Tống Phù đây !
Tiểu Táp nghe vậy thì thở phào một hơi, lão nhìn qua Tống Phù và cung thủ hành lễ, nói :
– Thì ra là Tống huynh ! Đã lâu không gặp !
Tống Phù cười hì hì, nói :
– Tiêu huynh đệ và Đồng huynh vẫn khoẻ chứ ?
Lão hỏi ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
– Nhị vị cũng nhận lời mời của Nhập Vân chưởng môn mà đến Tung Sơn đó chăng ?
Tiêu Táp nói :
– Không sai ! Tống huynh thì sao ?
Tống Phù cả cười rồi nói :
– Tống mỗ à ? Nói một câu khó nghe là ai thấy Tống mỗ cũng đều đau đầu cả, vì vậy tự nhiên là không được mời đến rồi !
Lúc nầy Đồng Thiên Lý chợt kêu lên :
– Tống huynh, tiểu tử này cùng đi với huynh phải không ?
Tống Phù thản nhiên nói :
– Đúng vậy !
Đồng Thiên Lý nói :
– Tống huynh sao lại đi chung với kẻ biết yêu thuật ? Thật là chẳng ra thể thống gì cả !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Ai là ngươi biết yêu thuật ?
Tiêu Táp tiếp lời :
– Tống huynh, vị tiểu huynh đệ này là người thế nào với Tống huynh vậy ? Vừa rồi hắn sử dụng chiêu gì mà…
Tống Phù nói :
– Tiêu huynh không cần nói nhiều , thủ pháp mà vị lão đệ này thi triển là võ công do Tống mỗ trộm của người khác, nói ra khiến Tống mỗ thật là mất mặt !
Sở dĩ Tống Phù bỗng nhiên xuất hiện là do lão sợ Phương Tuyết Nghi tiết lộ thân phận và một khi Lý Vân nghe được thì tất sẽ báo với Thiên Ma Nữ, không chừng tình hình sẽ thêm phức tạp và thêm nhiều phiền phức không đáng có.
Phương Tuyết Nghi hiểu được điều đó nên cảm kích vô cùng, chàng nói :
– Tống lão, chiêu thức của lão thật là bất phàm, có thể khiến người ta cho là yêu thuật thì quả thật rất đáng để khoái chí một phen !
Tống Phù nói :
– Lão đệ, ngươi chớ vội đắc ý.
Lão quay sang nói với Tiêu Táp :
– Tiêu huynh đệ, lúc nầy Nhập Vân đại sư đang đàm đạo với Hoắc bang chủ của Cái Bang trong Thiếu Lâm tự, nếu nhị vị theo lời mời mà đến thì hãy mau vào diện kiến với bọn họ !
Tiêu Táp nghe vậy thì nhìn qua Đồng Thiên Lý và hỏi :
– Y Đồng huynh thế nào ?
Đồng Thiên Lý trầm ngâm một lát rồi nói :
– Tống huynh nói không sai, Hoắc bang chủ đã đến thì chúng ta nên mau chóng hội diện với bọn họ mới phải !
Tiêu Táp cung thủ chào Tống Phù, lão liếc nhìn Tuyết Nghi một cái rồi cất bước đi như gió cuốn.
Đồng Thiên Lý cũng chào Tống Phù rồi lập tức phóng bước theo sau Tiêu Táp.
Phương Tuyết Nghi nhìn hai người khuất sau góc núi thì bất giác bật cười rồi nói :
– Tống lão, bọn họ đến thật bất ngờ nhưng đi cũng quá nhanh nhĩ !
Tống Phù nói :
– Cuồng vọng tự đại như bọn họ thì đáng nếm chút đau khổ của lão đệ ngươi nhưng lão phu sợ ngày sau gặp lại thì khó giao tình, do vậy mới ra khuyên bọn họ đi cho rồi . Lão đệ ngươi không trách lão phu chứ ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Làm sao có thể trách Tống lão được.
Lúc nầy Lý Vân chậm rải bước lại hành lễ với Tuyết Nghi và nói :
– Đa tạ công tử đã trượng nghĩa trợ giúp… Ân nghĩa này đành chờ ngày sau báo đáp thôi !
Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói :
– Cô nương không cần để tâm chuyện này !
Tống Phù quân sát Lý Vân một lát rồi trầm giọng nói :
– Lý cô nương, lệnh sư chưa đến Tung Sơn thật à ?
Lý Vân nói :
– Đích thực là gia sư chưa đến, nhưng…
Bỗng nhiên ả nhìn Phương Tuyết Nghi và nỡ cười thần bí rồi nói tiếp :
– Hành tung của gia sư phiêu hốt bất định nên cũng không thể biết là hiện tại đã đến hay chưa !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Cô nương nói vậy nghĩa là sao ?
Lý Vân nói :
– Xưa nay gia sư không nói cho tiểu nữ biết hành động của người, bây giờ lão hỏi tiểu nữ thì tự nhiên là tiểu nữ không biết rồi !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Không biết thì nói không biết, việc gì phải vòng vo tam quốc ?
Nghĩ đoạn chàng nói :
– Cô nương, tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo, chẳng hay cô nương có thể theo sự thật mà trả lời không ?
Lý Vân mĩm cười, nói :
– Công tử muốn hỏi chuyện gì ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Ngày nay có rất nhiều đệ tử Thiếu Lâm tự bị đả thương, chẳng hay có phải kiệt tác của cô nương không ?
Lý Vân nói :
– Tiện thiếp vừa đến nơi này nên tự nhiên là không phải rồi.
Ả trầm ngâm một lát rồi nói tiếp :
– Chẳng hay nhị vị có quan sát kỹ thương thế của những hòa thượng đó không ?
Tống Phù lắc đầu, nói :
– Không !
Tuyết Nghi tiếp lời :
– Quan sát thương thế của những hòa thượng đồ đệ làm gì ?
Lý Vân nói :
– Để nhận biết là do kẻ nào đả thương !
Tuyết Nghi nói :
– Chuyện này… Hình như là…
Bỗng nhiên chàng cảm thấy mình lỡ lời nên lập tức dừng lại.
Lý Vân ngạc nhiên hỏi :
– Tại sao công tử không nói tiếp ?
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
– Nếu cô nương mới vừa đến thật thì những hòa thượng kia là có người khác đả thương rồi.
Chàng muốn trả lời hàm hồ cho qua chuyện nhưng không ngờ Lý Vân xạ hai đạo mục quang nhìn chàng trừng trừng nên khiến chàng không thể không nói ra . Chàng hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
– Tại hạ nghe nói có một vị giả danh bang chủ Cái Bang đến đây nên có lẻ là do người này động thủ !
Lý Vân tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, ả nhìn Phương Tuyết Nghi chầm chầm và hỏi :
– Phương công tử nói có thật không ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười nói :
– Đương nhiên là không giả rồi !
Lý Vân cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Công tử thấy hình dạng người đó như thế nào ?
Nói đoạn ả cất bước đi về phía ba hắc y thiếu nữ bị điểm huyệt đạo . Nhưng bỗng nhiên Tống Phù lớn tiếng quát :
– Đứng lại !
Lý Vân kinh ngạc, ả dừng lại và hỏi :
– Còn chuyện gì nữa ?
Tống Phù nói :
– Cô nương định đi đâu ?
Lý Vân lạnh lùng đáp :
– Chuyện này không cần lão quan tâm !
Tống Phù nói :
– Nếu lão phu nhất định muốn hỏi thì sao ?
Lý Vân nói :
– Vậy thì vỉnh viển sẽ không nhận được sự trả lời !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Ả nha đầu này vội vàng bõ đi như vậy, không lẻ ả có tin tức gì muốn báo cho Thiên Ma Nữ chăng ?
Nghĩ đoạn chàng định bảo Tống Phù để cho ả đi rồi sau đó ngầm theo dỏi để tìm đến nơi Thiên Ma Nữ ẩn thân, nhưng bỗng nhiên nghe Tống Phù phá lên cười một tràng rồi nói :
– Cô nương, ngươi đã không muốn nói thì thôi vậy, nhưng… Lão phu còn muốn thỉnh giáo một chuyện !