Bạn đang đọc Hậu Thiên Hạc Phổ – Chương 3: Trường Giang Tam Long
Tống Phù nói với Phương Tuyết Nghi :
– Lão đệ , ngươi và An cô nương lo thu thập hành lý , lão phu đi thanh toán tiền thuê thuyền đây.
Phương Tuyết Nghi định lấy ít ngân lượng đưa cho lão , nhưng đợi đến lúc chàng lấy được ra thì Tống Phù đã xuyên qua khoang thuyền ra đằng dưới rồi.
Chàng và An Tiểu Bình đành vào khoang thuyền thu thập hành lý.
Một lát sau thì thuyền đã cặp vào bờ , Phương Tuyết Nghi nhìn lên thành Nghi Xương thì thấy hành nhân tấp nập qua lại , không khí rất ư là náo nhiệt.
Ba người vừa rời thuyền lên bờ thì có một toán khoảng mười tên tiểu nhị của các khách điếm trong thành Nghi Xương vây lại mời chào , thậm chí còn có kẻ lôi tay kéo áo , cảnh tượng hỗn loạn chẳng ra thể thống gì.
Phương Tuyết Nghi đang tìm cách đối phó thì chợt nghe Tống Phù quát lớn :
– Bọn ta đến bái phỏng Chu đại quan nhân ở Phi Long phủ , các ngươi lôi kéo như vậy mà không sợ Chu đại quan nhân trách tội à ?
Bọn tiểu nhị nghe vậy thì biến sắc , tên nào tên nấy cung cung kính kính hành lễ rồi lẳng lặng thối lui.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
– Chu đại quan nhân là ai ? Chúng ta phải đi gặp người này thật chăng ?
Tống Phù mĩm cười nói :
– Chu đại quan nhân là nhân vật đứng đầu Trường Giang Tam Long cũng rất có danh khí trên chốn giang hồ.
Xưa nay Phương Tuyết Nghi chưa từng nghe nói đến Trường Giang Tam Long , bây giờ nghe Tống Phù nói vậy cũng khó phân biệt được chân giả và cũng chẳng biết Chu đại quan nhân có thật hay không.
An Tiểu Bình mĩm cười nói :
– Tống lão , Trường Giang Tam Long là những nhân vật rất giỏi về công phu dưới nước phải không ?
Tống Phù nói :
– Không sai !
Tuyết Nghi tiếp lời :
– Tống lão, không lẻ chúng ta phải đi thăm Trường Giang Tam Long thật à ?
An Tiểu Bình nói :
– Tống lão, nếu chúng ta phải đi thì lão nên nói cho bọn vản bối biết trước về ba nhân vật này chứ ?
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Đương nhiên, Trường Giang Tam Long là ba nhân vật kết nghĩa huynh đệ, người đứng đầu là Chu Hạo, ngoại hiệu là Phi Long Vô Ảnh.
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Phi Long Vô Ảnh ? Như vậy là khinh công và thân pháp của người này rất cao cường ?
Tống Phù nói :
– Không sai, trong Tam Long, hắn là nhân vật có công lực cao nhất.
Phương Tuyết Nghi hỏi :
– Còn hai nhân vật kia thì sao ? Bọn họ cũng gọi là cái gì Long chăng ?
Tống Phù nói :
– Lão nhị là Thần Long Thái Tuế – Triệu Bất phàm, lão tam là Ngọc Long Kim Kiếm – Thôi Thiếu Hoa !
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
– Tống lão, bọn họ là người tốt hay là người xấu trên giang hồ ?
Tống Phù nói :
– Nếu luận về tính cách thì ba huynh đệ bọn họ cũng không đến nỗi gọi là người xấu, nhưng…
Phương Tuyết Nghi liền hỏi :
– Nhưng thế nào ?
Tống Phù chậm rải nói :
– Xưa nay những đại môn phái trong võ lâm đều không muốn qua lại với ba huynh đệ bọn họ.
Tiểu Bình lên tiếng hỏi :
– Tại sao ?
Tống Phù nói :
– Chuyện này… Các đệ tử của danh môn đại phái đều tự thị quá cao nên không thích những nhân vật anh hùng độc hành độc vảng như ba huynh đệ Trường Giang Tam Long.
Tuyết Nghi nói :
– Không sai, theo lão nói như vậy thì ba huynh đệ bọn họ cũng không phải là người xấu gì ?
Tống Phù nói :
– Đúng vậy, trong võ lâm thì Trường Giang Tam Long cũng là những đại hảo hán, chúng ta đã đến Nghi Xương thì tại sao không nhân cơ hội này cho bọn họ diện kiến nhị vị thiếu niên anh hùng ?
Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Tống lão nói gì lạ vậy ? Bọn ta phải đi thăm bọn họ mới phải chứ !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Thì cũng vậy thôi.
Nói đoạn lão phóng bước theo một đường quan đạo mà đi.
Tuyết nghi và Tiểu Bình nhìn nhau mĩm cười rồi cũng cất bước theo sau.
Tống Phù đưa hai người qua mấy con đường náo nhiệt rồi dừng bước trước một toà phủ đệ và nói :
– Đến nơi rồi.
Phương Tuyết Nghi nhìn lên thấy tòa phủ này rất khí phái, uy nghi, trước cỗng treo một tấm biễn đề năm chữ đại tự : Nghi Xương Đệ Nhất Gia.
Tống Phù bước lên gõ cửa, một lát sau cánh cỗng lớn hé mở, một lão hán ngoài ngũ tuần chậm rải bước ra. Khi nhìn thấy Tống Phù, lão mĩm cười, nói :
– Lão nô tưỡng là ai, thì ra là Tống đại hiệp, mau mời vào, mời vào !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Chu đại hiệp có trong phủ không ? Xin thông báo một tiếng là Tống mỗ mời đến cho Chu đại hiệp hai vị bằng hữu.
Lão nhân nhìn qua Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình rồi nói :
– Là nhị vị công tử này chăng ?
Tống Phù nói :
– Không sai !
Lão nhân nói tiếp :
– Xin Tống đại hiệp chờ một lát, lão nô vào bẩm báo với chủ nhân đây !
Nói đoạn lão quay ngươi đi vào trong.
Tống Phù quay sang nói với Phương Tuyết Nghi :
– Lão đệ, xem ra Trường Giang Tam Long có ở nhà rồi.
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ :
– Lão nhân kia chưa nói rõ thì làm sao biết ba huynh đệ bọn họ có ở nhà ?
Chàng vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên nghe một tràng cười ha hả từ trong vọng ra, tiếp theo là một giọng nói sang sảng :
– Tống huynh, hôm nay ngọn gió nào đưa huynh đến đây vậy ? Tại hạ thật không ngờ…
Lời chưa dứt thì đã thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ bước ra, vị lão nhân tướng mạo thanh nhã, niên kỹ ngoài ngũ tuần, thân mặc bạch bào trong rất oai vệ.
Tống phù cười ha hả rồi nói :
– Chu huynh đệ vẫn khoẽ chứ ?
Thì ra vị lão nhân này chính là Phi Long Vô Ảnh Chu Hạo.
Chu Hạo cung thủ mĩm cười, nói :
– Nhờ phúc khí của Tống huynh nên tại hạ vẫn mạnh khoẽ như xưa.
Lão nhìn qua hai thiếu niên và nói tiếp :
– Vừa rồi lão nô Chu Phúc thông báo là Tống huynh mời đến cho tại hạ hai vị giai khách thiếu niên, không lẻ là nhị vị lão đệ này ?
Tống Phù cười lớn rồi nói :
– Không sai !
Chu Hạo nhìn Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình hồi lâu rồi phá lên cười ha hả một tràng, lão nói :
– Tư chất trác tuyệt, cốt cách thiên sinh… Tống huynh, nhị vị lão đệ nay xưng hô thế nào ? Tại sao không giới thiệu cho tại hạ ?
Tống phù mĩm cười, nói :
– Chu huynh đệ, chúng ta vào trong rồi nói được không ?
Chu Hạo bật cười rồi nói :
– Đúng vậy, tại hạ thật là hồ đồ rồi ai lại bảo khách nhân đứng ngoài ngỏ nói chuyện chứ ? Nào, nào, xin mời chư vị vào trong.
Bọn Tống Phù, Chu Hạo vào đại sãnh, sau khi an toa. thì có mấy thanh y tiểu tì dâng trà hương.
Chu Hao chờ khách nhân uống vài ngụm trà roi mĩm cười, nói :
– Tống huynh, nhị vị lão đệ này anh hoa tiềm ẩn, rõ ràng là cao thủ trong hàng hậu bối, chẳng hay là đệ tử của vị cao nhân nào vậy ?
Tống Phù mĩm cười rồi lần lượt giới thiệu sơ lược với Chu Hạo về lai lịch của Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình.
Chu Hạo nghe xong thì ngẫn người tuôn nước mắt, lão nói :
– Vị Phương lão đệ nầy là truyền nhân của Kiếm Thần sao ?
Phương Tuyết nghi cung thủ khiêm tốn, nói :
– Mong được Chu lão chỉ giáo thêm cho !
Chu Hạo bỗng thở dài một hồi rồi nói :
– Không dám, không dám, lão phu nghe danh Kiếm Thần Trần đại hiệp từ lâu nhưng đáng tiếc là không có duyên kỳ ngộ khiến cả đời này luôn ân hận.
Lão hơi ngưng lại rồi hỏi :
– Gần đây lệnh sư có khoẽ không ?
Phương Tuyết Nghi buồn bả đáp :
– Chu lão, gia sư đã khứ thế rồi.
– Cái gì ? Kiếm Trần đại hiệp đã quy tiên rồi à ?
Chu Hạo quát hỏi với vẻ ngạc nhiên cùng cực.
Phương Tuyết Nghi chậm rải nói tiếp
– Đúng vậy, gia sư đã tạ thế gần hai tháng rồi.
Bất giác Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói :
– Thiên đạo ở đâu chứ ? Tại sao người tốt lại không thể trường thọ ?
Lão ngưng lại rồi quay sang nói với Tống Phù :
– Tống huynh, Ngũ Đại Ma Chủ đã biết chuyện Trần đại hiệp quy tiên chưa ?
Tống Phù gật đầu, nói :
– Đã biết.
Chu Hạo chợt biến sắc, lão buột miệng nói :
– Hỏng cả rồi !
Tống Phù hỏi :
– Hỏng chuyện gì ?
Chu Hạo nói :
– Xưa nay Ngũ Đại Ma Chủ không dám công khai làm hại võ lâm là vì Kiếm Thần Trần đại hiệp còn tại thế, bây giờ Trần đại hiệp đã quy tiên thì sợ rằng Ngũ Đại Ma Chủ sẽ gây sóng gió trên giang hồ.
Phương Tuyết Nghi xen vào :
– Chu lão, vản bối cho rằng bọn chúng không dám đâu !
Chu Hạo nói :
– Lão đệ, ngươi không biết tính cách của Ngũ Đại Ma Chủ đấy thôi, cả đời bọn chúng chỉ sợ mỗi một lệnh sư mà thôi. Bây giờ Kiếm Thần đã tạ thế thì bọn chúng chẳng còn gì để sợ, cục diện võ lâm tất sẽ xuất hiện một trường huyết vũ ngay thôi.
Tống phù cười ha hả rồi nói :
– Chu huynh đệ, ngươi cũng quá nhỏ gan rồi, Kiếm Thần Trần đại hiệp đã quy tiên nhưng còn truyền nhân tại thế, Ngũ Đại Ma Chủ to gan cách mấy cũng không dám dương nanh múa vuốt.
Chu Hạo vô cùng ngạc nhiên, lão kêu lên :
– Tống huynh…
Tống Phù tiếp lời :
– Thế nào ? Không lẻ Chu huynh đệ không tin lời lão phu ?
Chu Hạo gượng cười nói :
– Không phải là không tin , chỉ có điều…
Tống Phù cắt lời , nói :
– Chỉ có điều thế nào ? Ngươi cho rằng Phương lão đệ còn quá trẻ nên không phải là đối thủ của Ngũ Ma phải không ?
Chu Hạo gật đầu nói :
– Tống huynh liệu đoán như thần.
Tống Phù bật cười thành tiếng và nói :
– Chu huynh đệ , ngươi không cần lo lắng đến chuyện Ngũ Ma . Phương lão đệ đã là truyền nhân của Trần đại hiệp thì tự nhiên là không thể bõ qua Ngũ Ma rồi.
Lão chỉ tay qua An Tiểu Bình rồi nói tiếp :
– Chu huynh đệ có từng nghe nói đến tiền nhân của vị An lão đệ này chưa ?
Chu Hạo chau mày nói :
– Chẳng hay là vị cao nhân nào vậy ?
Tống Phù nói :
– Chu huynh đệ còn nhớ chuyện một đôi phu phụ kỳ nhân từ Đông Hải vào Trung Nguyên và đánh bại chín môn phái từ mấy mươi năm trước không ?
Chu Hạo buột miệng nói :
– Còn nhớ.
Bỗng nhiên thần sắc của lão liên tục biến đổi , lão nói tiếp :
– Không lẻ vị lão đệ nầy là hậu nhân của đôi phu phụ kỳ nhân đó ?
Tống Phù nói :
– Không sai , đôi kỳ nhân đó chính là tổ phụ và tổ mẫu của vị lão đệ này.
Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói :
– Kỳ nhân kỳ sự , tại hạ thường hối hận là năm xưa không gặp được nhị vị kỳ nhân anh võ đó , không ngờ mấy mươi năm sau lại được gặp hậu nhân của bọn họ , thật là chuyện đại khoái trong đời Chu mỗ.
An Tiểu Bình nghiêng người nói :
– Chu lão quá khen rồi.
Tống Phù tiếp lời :
– Chu huynh đệ , nhị vị lão đệ Triệu – Thôi đâu rồi ?
Chu Hạo thở dài nói :
– Tống huynh , vì có chuyện nên nhị vị hiền đệ Triệu – Thôi đã đi Trung Nhạc rồi.
Tống Phù kinh ngạc hỏi :
– Tung Sơn chăng ?
Chu Hạo đáp :
– Không sai !
– Bọn họ đi Tung Sơn làm gì ?
– Phương trượng Thiếu Lâm là Nhập Vân đại sư có gửi phật thiếp đến , mời bọn tại hạ đến tương trợ , vì có chút ân oán với trưởng lão của Thiếu Lâm nên tại hạ không thể đi , thế là nhị vị hiền đệ Triệu – Thôi đành phó ước vậy.
– Chu huynh đệ , Thiếu Lâm tự xảy ra chuyện gì vậy ?
– Theo phật thiếp do Nhập Phàm đại sư chuyển đến thì có người trong Ngũ Đại ma chủ muốn bá chiếm Thiếu Lâm để làm tổng đàn hiệu lệnh cho võ lâm Trung Nguyên !
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì buột miệng kêu thất thanh :
– Bọn chúng thật là to gan ! Xin hỏi Chu lão tiền bối , đó là vị ma chủ nào vậy ?
Chu Hạo lắc đầu nói :
– Trong thiếp không ghi rõ.
Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói :
– Xem ra chuyện Thiếu Lâm tự thật vô cùng khẩn trương rồi.
Chu Hạo tiếp lời :
– Nếu không khẩn trương thì Nhập Vân đại sư cũng chẳng phải gửi thiếp mời các lộ anh hùng đến tương trợ.
An Tiểu Bình mĩm cười nói :
– Tống lão , vản bối không nói sai chứ ? Hết tám phần là Thiên Ma Nữ rồi.
Tống Phù gật đầu nói :
– Không sai , nhất định là Thiên Ma Nữ muốn tác yêu tác quái.
Chu Hạo biến sắc , lão hỏi lại :
– Thiên Ma Nữ thật ư ?
Tống Phù nói :
– Chính là ả ma đầu này.
Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói :
– Tống huynh , trong Ngũ Dại Ma Chủ thì Thiên Ma Nữ là nhân vật giảo hoạt khó đối phó nhất , nếu người gieo hoa. cho Thiếu Lâm quả là ả thì e rằng tương lai võ lâm Trung Nguyên sẽ bị vùi vào ma đạo mất.
Phương Tuyết Nghi nghe như vậy cũng rất cảm động , chàng nghĩ :
– Tống lão nói không sai , huynh đệ Trường Giang Tam Long này cũng là chính nhân quân tử , có lòng ưu lo vì việc võ lâm đồng đạo Trung Nguyên rơi vào tay ma đạo thì đũ thấy bọn họ không phải là hạng người làm trái đạo nghĩa giang hồ.
Cháng nghĩ đến đây thì chợt nghe An Tiểu Bình nói :
– Chu đại hiệp , Thiên Ma Nữ tuy gian ngoan giảo quyệt nhưng nếu bà ta muốn tàn hại võ lâm thì e rằng chưa đũ lực lượng đâu.
Chu Hạo ngạc nhiên nói :
– An thiếu hiệp nói vậy có nghĩa là Thiên Ma Nữ chưa đũ lợi hại chăng ?
An Tiểu Bình nói :
– Đúng vậy , bà ta vốn không đũ sự lợi hại !
Chu Hạo nhìn qua Tống Phù với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên , lão gượng cười và nói :
– Tống huynh , nghé con không sợ hổ , vị lão đệ này thật là đầy hào khí.
Tống Phù mĩm cười nói :
– An lão đệ nói không sai , có lẻ còn rất lâu Thiên Ma Nữ mới dám thực hiện ý đồ độc bá võ lâm.
Ý của Chu Hạo là muốn nói An Tiểu Bình xuất khẫu cuồng ngôn , nhưng vì mới sơ kiến nên lão không tiện chỉ thẳng , nào ngờ Tống Phù lại cũng nói giúp cho An Tiểu Bình nên Chu Hạo thấy khó hiểu.
Lão chau mày nói :
– Tống huynh , võ công của Thiên Ma Nữ thế nào Đại Mạc Quỷ Thủ huynh hiểu rất rõ mà , nếu ả rấp tâm gieo hoa. mà Trần đại hiệp đã tạ thế thì lấy ai ra ngăn cản đây ? Tống huynh , An thiếu hiệp tuổi trẻ khí thịnh , không xem Thiên Ma Nữ ra gì thì cũng là điều đáng mừng cho hào khí của võ lâm chánh đạo . Nhưng Tống huynh mà cũng nghĩ như thế thì tại hạ thật không sao hiểu nỗi.
Tống Phù phá lên cười một tràng rồi nói :
Chu huynh đệ đã từng gặp Thiên Ma Nữ chưa ?
– Từng gặp một lần.
– Có động thủ không ?
– Không đầy mười chiêu đã thảm bại .!
– Vậy thì chẳng trách , quả nhiên là Chu huynh đệ đã bị Thiên Ma Nữ làm cho kinh thiên táng địa rồi.
– Đúng vậy , bại tướng không dám xuất dũng ngôn . Tống huynh có cười thì tại hạ cũng đành chịu thôi.
– Chu huynh đệ chớ nhụt khí , không phải Tống mỗ xuất cuồng ngôn và phải công nhận là võ công của Thiên Ma Nữ vô cùng inh , nhưng ít ra thì đương thời vẫn có nhị vị hiệp sĩ inh hơn ả nhiều.
Chu Hạo ngạc nhiên hỏi :
– Là nhị vị nào ?
Tống Phù chậm rải nói :
– Xa tận chân trời.
Chu Hạo chớp chớp song mục và tiếp lời :
– Nhưng ở gần trước mắt phải không ?
Tống Phù nói :
– Không sai !
Chu Hạo chỉ Phương Tuyết Nghi và nói :
– Là truyền nhân của Kiếm Thần – Phương lão đệ đây chăng ?
Tống Phù gật đầu nói :
– Xem như là một vị.
Chu Hạo nhìn qua An Tiểu Bình và nói :
– Vị… An lão đệ này cũng gọi là một vị nữa phải không ?
Tống Phù phá lên cười ha hả rồi nói :
– Thế nào ? Chu huynh đệ ngươi không tin chăng ?
Quả thật là trong lòng Chu Hạo không thể nào tin , nhưng lão chẳng biết phải nói thế nào cho phải nên đành gượng cười nói :
– Chuyện này… Quả thật là quá bất ngờ.
Tống Phù nói :
– Chu huynh đệ đừng lấy làm kỳ quái , ngươi đã biết thân thế của An lão đệ rồi thì có gì là bất ngờ nữa chứ ? Đừng nói là Thiên Ma Nữ , dù Ngũ Ma liên thủ thì lão phu tin rằng bọn chúng cũng chẳng làm gì được.
Dường như Chu Hạo đã bị bức đến chỗ không thể không tin , lão thở dài một hơi rồi nói :
– Tống huynh nói vậy thì tại hạ cũng đành tin vậy thôi.
Lão hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
– Hậu sân đã bày tiệc rượu , xin chư vị cho Chu mỗ làm trách nhiệm chủ nhân được chứ ?
Tống Phù lắc đầu nói :
– Chu huynh đệ , không cần phải khách sáo , nếu có kiệu mã đương trường thì mua giúp cho ba con , bọn lão phu vô cùng cảm kích.
Chu Hạo nói :
– Trong chuồng ngựa của tệ xá có mấy con long câu thượng thừa , chư vị dùng vài chén tẩy trần xong thì tại hạ sẽ cho người chuẩn bị.
Tống Phù cười ha hả rồi nói :
– Vậy thì phiền Chu huynh đệ rồi.
Chu Hạo rất vui mừng , lão dẫn ba người vào hậu sãnh , quần hùng chén tạc chén thù đến khuya mới thôi.
Phương Tuyết Nghi luôn lo chuyên Thiên Ma Nữ nên vừa xong tiệc rượu thì chàng liền nói với Tống Phù :
– Tống lão , việc khẩn trương , chúng ta nên khởi hành sớm một chút !
Tống Phù gật đầu nói :
– Không sai , từ đây dến Trung Nhạc nhanh nhất cũng mất mấy ngày , chúng ta đi sớm một canh giờ là tốt một canh giờ.
Lão quay sang nói tiếp với Chu Hạo :
– Chu huynh đệ có muốn xem náo nhiệt không ?
Chu Hạo ngạc nhiên hỏi :
– Náo nhiệt gì ?
Tống Phù mĩm cười nói :
– Đấu với Thiên Ma Nữ ở Thiếu Lâm tự.
Chu Hạo lắc đầu nói :
– Tại hạ không có cao hứng rồi.
Tống Phù quan sát Chu Hạo một lúc thì cảm thấy ngạc nhiên không ít , lão nói :
– Chu huynh đệ , tại sao ngươi thay đổi đột ngột như thế ?
Chu Hạo nói :
– Tại hạ có thấy gì thay đổi đâu ?
Tống Phù nói :
– Hình như Chu Hạo ngày xưa không thiếu ý chí như Chu Hạo bây giờ !
Chu Hạo nghe vậy thì buông tiếng thở dài rồi nói :
– Tống huynh , tại hạ vốn không muốn nói ra chuyện này nhưng nếu không nói thì Tống huynh sẽ hiểu lầm nên tại hạ đành nói thẳng ra thôi , mong Tống huynh và nhị vị thiếu hiệp chớ chê cười.
Tống Phù thầm nghĩ :
– Nghe khẫu khí thì hình như là chuyện rất nghiêm trọng nhưng chẳng biết lão đệ này gặp phải chuyện phiền phức gì ?
Nghĩ đoạn lão nói :
– Lẻ nào Chu huynh đệ gặp phải chuyện khổ nảo gì chăng ?
Chu Hạo gật đầu rồi thở dài nói :
– Tại hạ đang gặp phải chuyện cực kỳ phiền phức… Con việc tại hạ nói không đi Thiếu Lâm tự là đó có chút ân oán với mấy vị trưởng lão ở đó , chẳng qua là nói dối các vị mà thôi !
Tống Phù hỏi :
– Chuyện phiền phức gì ? Chu huynh đệ mau nói ra xem . Nếu bọn tại hạ có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp Chu huynh đệ một tay.
Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói :
– Chuyện này nói ra dài lắm.
Tống Phù cười ha hả rồi nói :
– Chu huynh đệ cứ nói trọng điểm câu chuyện là được !
Chu Hạo nói :
– Chuyện này bắt đầu từ Trung Châu Tam Hiệp…
Lão chưa dứt lời thì Phương Tuyết Nghi đã kêu lên :
– Chu lão cũng quen biết với Trung Châu Tam Hiệp à ?
Chu Hạo nói :
– Đâu chỉ là quen biết mà còn là chỗ tương giao về đạo nghĩa !
Lão hơi ngừng lại rồi hỏi Tuyết Nghi :
– Phương lão đệ cũng từng có quen biết với Trung Châu Tam Hiệp à ?
Phương Tuyết Nghi vội vàng hành lễ và nói :
– Trung Châu Tam Hiệp chính là trưởng bối của vản bối.
Chu Hạo ngẫn người rồi bỗng nhiên hiểu ra , lão nói :
– Thiếu hiệp họ Phương , không lẻ là nhi tử của Phương Thiên Thành – Phương Nhị hiệp ?