Bạn đang đọc Hậu Thiên Hạc Phổ – Chương 15: Kinh hỉ bất ngờ
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Lão tiền bối chớ lấy làm lạ, chiêu kiếm pháp nay do sư tổ sáng chế vào buổi vản niên, khi đó tiên sư đã hạ sơn hành đạo nên đương nhiên là không thể biết.
Tân Bá Công nói :
– Lão đệ, theo trình độ võ công của ngươi hiện tại thì ngươi đã vượt lệnh sư rồi !
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì giật mình, chàng nói :
– Tại hạ tài trí có hạn, làm sao dám luận với tiên sư.
Lúc ấy An Tiểu Bình nhìn qua Tống Phù, Chúc Công Minh rồi nói :
– Tân lão trượng, lão có đồng ý với chuyện mà Hoàng lão tiền bối muốn lão làm không ?
Tân Bá Công chau mày nhìn Chúc Công Minh một lúc rồi nói :
– Hoàng huynh có đại ân với lão phu như thế, nếu lão phu không đồng ý thì chàng phải là kẻ vong ân bội nghĩa sao ?
Lão buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp :
– Cô nương hiểu được ngôn ngữ của người câm thì xin nói với Hoàng huynh là lão phu đồng ý !
An Tiểu Bình liền quay sang Chúc Công Minh và hươi tay múa chân một lúc như diễn lời của Tân Bá Công cho đối phương hiểu.
Tống Phù và Tuyết Nghi chẳng hiểu sự làm hiệu của nàng là muốn nói gì, nhưng Chúc Công Minh thì gật gật đầu và ú ớ mấy tiếng.
An Tiểu Bình liền phá lên cười khanh khách rồi nói :
– Tân lão trượng định khi nào thực hiện lời hứa ?
Tân Bá Công nói :
– Chuyện này… lão phu còn có chút chuyện nên phải năm ba ngày nữa mới có thể thực hiện được, thế nào ?
An Tiểu Bình nhìn qua Tuyết Nghi và hỏi :
– Phương đại ca thấy có được không ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Được, năm ngày sau mời Tân lão trượng đến Thiếu Lâm tự tập hội !
Tân Bá Công liền cung thủ, nói :
– Lão phu cáo biệt ! Năm ngày sau nhất định sẽ đến Thiếu Lâm.
Lời chưa dứt thì thân hình lão đã vụt ra khỏi hóc núi và mất hút tung tích.
Lúc nầy Chúc Công Minh thở phào một hồi rồi nói :
– Lão quái vật này mà không đi thì lão phu ta chán chết đi được !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Chán chết là chuyện nhỏ, lão thâu nhi ta đang nghĩ, năm ngày sau hai lão quái vật các ngươi gặp nhau gặp nhau thì biết ăn nói thế nào đây ?
Chúc Công Minh ngạc nhiên, nói
– Năm ngay sau còn phải gặp nhau à ?
Tống Phù nói :
– Đương nhiên ! Chẳng phải lão quái vật đó phải trở lại sao ?
Chúc Công Minh nói :
– Hắn đến mặc hắn, lão phu không cho hắn gặp mặt thì đâu có việc gì !
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Như thế làm sao được ? Lão quái vật ngươi cũng phải hạ sơn, lẻ nào ngươi quên lời hứa với An cô nương ?
Chúc Công Minh à một tiếng rồi nói :
– Nhất thời lão phu quên mất… Này ! Tống thâu nhi, ngươi nói xem phải làm thế nào bây giờ ?
Tống Phù thản nhiên nói :
– Làm sao ta biết được !
Chúc Công Minh lớn tiếng nói :
– Ngươi không biết thì ai biết ? Chuyện này thật là phiền phức to rồi !
Tống Phù nói :
– Chuyện này là do lão quái vật ngươi tự chuốc lấy thì trách được ai ? Tuy nhiên, lão phu ta có một biện pháp, ngươi muốn nghe không ?
Chúc Công Minh liền hỏi :
– Biện pháp thế nào ?
– Thay đổi trang phục và hình dạng !
– Ngươi muốn lão phu cải trang thế nào ?
– Ăn mặc tươm tất một chút thì nhất định lão quái vật đó không thể nhận ra !
– Có chắc là qua mắt được hắn không ?
– Đương nhiên là chắc !
Chúc Công Minh chẳng biết làm thế nào khác nên đành thở dài , nói :
– Chuyện đã đến nước này thì lão phu cũng đành cải trang một lần vậy !
Tống Phù tiếp lời :
– Thực ra lão quái ngươi cũng nên ăn mặc tươm tất sớm một tí, kẻo đệ tử Cái Bang lại tưởng lầm ngươi là người của bọn chúng !
Chúc Công Minh nói :
– Không sao, nếu Hoắc Minh Phong nhận lão phu làm sư phụ của hắn thì chàng, có gì là không được !
Lão cười một tràng khoái chí rồi nói tiếp :
– Tống huynh đệ, năm ngày sau thì lao quái vật đó tất sẽ đến nhưng đối với lão phu, nhanh nhất cũng phải chín ngày sau mới hạ sơn được !
Tống Phù gật đầu, nói :
– Không sao, miễn là lão quái vật ngươi giữ lời hứa thì tốt rồi !
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi đứng lên nhìn ra ngoài trời và nói :
– Tống lão, chúng ta nên hội tụ thôi !
An Tiểu Bình cũng bước ra ngoài hóc núi, nàng nhìn sắc trời và nói :
– Đúng vậy, trời sắp tối rồi !
Tống Phù vừa đứng lên vừa nói :
– Chúc huynh, chiều mai bọn ta sẽ trở lại, hy vọng đến lúc đó thì ngươi đã thay đổi y phục !
Chúc Công Minh nói :
– Trừ phi là lão phu bận đánh nhau với lão quái vật kia, nếu không thì có lý nào lão phu lại chẳng thay đổi y phục ?
Tống Phù cung thủ cáo biệt rồi cùng Tuyết Nghi, Tiểu Bình trở về Thiếu Lâm tự.
Bọn Hoắc Minh Phong dường như rất lo lắng vì không biết ba người đi đâu, do vậy khi thấy cả ba cùng trở về thì bọn họ thở phào nhẹ nhỏm.
Phương Tuyết Nghi thấy Nhập Vân đại sư thì không nhịn được nên buột miệng hỏi :
– Chưởng môn đại sư, mấy ngày gần đây có tin tức gì của Trịnh đại bá của vản bối không ?
Nhập Vân đại sư lắc đầu, nói :
– Chưa có ! Nhưng lão nạp đã phái người đi tìm rồi !
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại :
– Đại sư đã phái người đi rồi à ?
Nhập Vân đại sư nói :
– Đúng vậy, tiểu thí chủ vì chuyện bổn tự mà phí nhiều tâm lực, bổn tự vị tiểu thí chủ mà tìm Trịnh thí chủ cũng là chuyện nên làm thôi.
Quần hùng vừa an toa. trong tịnh thất thì Nhập Thánh đại sư từ bên ngoài vội vàng bước vào, lão tăng nhìn Phương Tuyết Nghi và hỏi :
– Tiểu thí chủ, trên đỉnh Thái Thất xuất hiện hai vị lão nhân, chẳng hay tiểu thí chủ và An thí chủ có gặp không ?
Phương Tuyết Nghi cười thầm và nghĩ:
– Dường như cao tăng Thiếu Lâm cũng bị Ngũ Ma làm cho khiếp vía…
Nghĩ thế nhưng chàng vẫn cung kính trả lời:
– Vản bối có gặp rồi.
Nhập Thánh đại sư hỏi tiếp:
– Người đó là Độc đại phu phải không?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
– Không phải!
Nhập Thánh đại sư chau mày, nói:
– Kỳ quái, Ác Khỗng Minh từng nói với Đồng Tử Kỳ là sẽ đến Thiếu Lâm tự nhưng chẳng hiểu tại sao hắn vẫn chưa hiện thân ở Tung Sơn nhĩ ?
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
– Có thể Độc đại phu có ý nói vậy để mê hoặc người nghe cũng không chừng!
Nhập Thánh đại sư nói:
– Tiểu thí chủ, thế một trong hai lão nhân trên tuyệt đỉnh Thái Thất là nhân vật nào vậy?
Phương Tuyết Nghi nói:
– Một vị là Thiên Đài Tiên Tẫu Chúc Công Minh tiền bối!
Nhập Thánh đại sư ngạc nhiên kêu lên:
– Chúc lão thí chủ à ?
An Tiểu Bình xen vào:
– Không phải lão ta thì còn ai nữa ? Đại sư không tin thì cứ hỏi Tống lão!
Tống Phù cười ha hả rồi nói:
– Chúc lão quái đã ẩn thân trên tuyệt đỉnh Thái Thất từ rất lâu, lẻ nào trong quý tự không có ai phát hiện?
Nhập Thánh đại sư ngẫn người, lão ấp úng nói:
– Chuyện này…
Lão nhìn qua Nhập vân đại sư một hồi rồi nói:
– Lão thí chủ, đệ tử bỗn tự tuy thân tại võ lâm nhưng thiên quy rất nghiêm, ngoài Thái Thất ra, nếu không có dụ lệnh thì bọn họ không dám lên Thái Thất, do vậy mà không ai biết Chúc thí chủ ẩn cư trên tuyệt đỉnh Thái Thất!
Tống phù cười hì hì, nói:
– Thực ra việc Chúc lão quái ẩn cư trên Thái Thất cũng chẳng có gì bất lợi đối với quý tự, xin đại sư bất tất phải lo lắng!
Lão ngừng lại một lát rồi bỗng nhiên như sực nhớ điều gì nên nói tiếp:
– Chưởng môn đại sư, có một chuyện mà lão thâu nhi quên thỉnh giáo, tại sao mấy ngày qua không thấy nhị vị trưởng lão của Hoa Sơn, Côn Luân và Phi Long Vô Ảnh Chu Hạo đâu cả vậy?
Lão vừa nhắc đến chuyện này thì Phương Tuyết Nghi cũng cảm thấy bất ổn, rõ ràng Hoa Sơn – Hoàng Sam Tẫu Đông Thiên Lý và Côn Luân Hàn Mai kiếm khách Tiêu Táp đều nói là đến Thiếu Lâm tự, nhưng quái lạ là đến lúc nầy vẫn chẳng thấy bóng dáng bọn họ. Còn Chu Hạo là nhân vật cùng đến với bọn Tống Phù nhưng cũng vô tung biệt tích.
Nhập Vân đại sư chau mày trầm ngâm một lát rồi nói:
– Bọn họ đã đi cả rồi!
Tống Phù ngạc nhiên kêu lên :
– Đi cả rồi?
Nhập Vân đại sư nói:
– Không sai, ba vị lão thí chủ đó đều đã rời bỗn tự!
Hoắc Minh Phong tiếp lời:
– Tống huynh, sự thực là bọn họ đã đi rồi, nhưng trước đó Hoắc mỗ đã gặp bọn họ.
Tống Phù hỏi :
– Bọn họ đi đâu ?
Hoắc Minh Phong nhìn qua Nhập Vân đại sư và nói :
– Chuyện này… Lão phu không tiện nói ra rồi.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy kỳ quái nên hỏi ngay :
– Tại sao ?
Hoắc Minh Phong nói :
– Bên trong có quan hệ đến một chuyện cơ mật, lão phu không nói nguyên do cũng là bất đắc dĩ thôi.
Lão dừng một lát rồi tiếp :
– Nhưng nếu Nhập Vân đại sư đồng ý nói ra thì lão phu cũng không phản đối !
Bang chủ Cái Bang không muốn nhận lấy trách nhiệm như vậy thì rõ ràng là có nguyên nhân quan trọng, nếu không thì thái độ như vậy chẳng trái ngược với tính cách của lão ta sao ?
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Lão ta ấp ấp úng úng như vậy thì bên trong tất phải có sự kỳ quặc !
Vừa nghi đến đây thì đã nghe Nhập Vân đại sư nói :
– Tống thí chủ, hiện tại ba vị thí chủ đó rất an toàn nên thí chủ không cần lo lắng . Khi nào thời cơ đến thì tự nhiên lão nạp sẽ nói rõ cho các vị biết !
Tống Phù nói :
– Thực ra, bọn họ đến phương nào thì Tống mỗ cũng tin là chẳng có nguy hiểm gì đối với bọn họ, đại sư không tiện nói ra thì thôi vậy !
Lão ngừng lại cười ha hả một tràng rồi nói :
– Chưởng môn đại sư, vài ngày nữa quý tự sẽ có thêm một vị quái khách, chẳng hay đại sư có phiền gì không ?
Nhập Vân đại sư chấp tay, nói :
– Là vị quái khách nào vậy ? Có phải là cao nhân tuyệt thế nào đó do Ngũ Đại ma chủ mời đến không ?
Tống Phù lắc đầu, nói :
– Không phải !
Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói tiếp :
– Vị quái khách đó là vì Phương lão đệ mà đến !
Nhập Vân đại sư thở phào một hồi rồi mĩm cười, nói :
– Đã vì Phương tiểu thí chủ mà đến thì không thể là nhân vật đối đầu rồi !
Tống Phù nói :
– Không sai, nhưng có điều lão quái vật nầy là nhân vật mà người khác không thể đùa được !
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì chau mày, nói :
– Tống huynh, ngươi đừng vòng vo úp mở nữa có được không ? Rốt cuộc là nhân vật nào mà ghê gớm vậy ?
Tống Phù cười cười, nói :
– Người nầy là ai à ? Nếu Tống mỗ nói ra thì e rằng Hoắc Bang chủ phải kinh tâm động phách thôi !
Hoắc Minh Phong cười ha hả rồi nói :
– Điều đó chưa chắc !
Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói :
– Hoắc Bang chủ còn nhớ vị sư thúc Á Cái Hoàng đại hiệp của quý bang hay không ?
Hoắc Minh Phong nói :
– Hoàng sư thúc là trưởng bối của Hoắc mỗ thì có lý nào Hoắc mỗ không nhớ ? Nhưng người đã xuôi tay nhắm mắt từ nhiều năm qua rồi !
Tống Phù nói :
– Tống mỗ biết là Hoàng đại hiệp đã quy tiên ! Nhưng khi Hoàng đại hiệp còn tại thế, lão ta có nói với Bang chủ về chuyện lão ta ngầm giúp một vị võ lâm quái nhân ở chân núi Thái Sơn không ?
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì biến sắc, lão kêu lên :
– Không lẻ là Tân… Bá Công ?
Thì ra Á Cái Hoàng Xung đã nói chuyện này với đệ tử Cái Bang.
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Không sai, chính là Võ lâm Nhất Quái Tân lão quái vật này sẽ đến !
Lúc nầy không những Hoắc Minh Phong biến sắc mà Nhập Vân đại sư cũng lộ vẻ bất an . Vị Chưởng môn Thiếu Lâm chắp tay niệm phật A di đà phật rồi nói :
– Lão nạp đã nghe đại danh của Tân lão thí chủ từ lâu, nghe nói người này hành sự quái đản nhưng không bá đạo, ý nghĩ phi thiên phi ác mà chỉ dựa vào sự hĩ nộ của bản thân lão ta . Bây giờ bỗng nhiên lão ta đến Thiếu Lâm tìm Phương tiểu thí chủ là vì chuyện gì vậy ?
Tống Phù cười hì hì và hỏi :
– Đại sư không hoan nghênh sự giá lâm của nhân vật này sao ?
Nhập Vân đại sư vốn không có ý hoan nghênh nhưng vì nể mặt Phương Tuyết Nghi nên chắp tay, nói :
– Lão nạp không dám, nhưng… Vị thí chủ đó hĩ nộ vô thường, rất khó ứng phó, do vậy sau khi lão ta đến thì chúng ta phải cẩn thận mới được !
Tống Phù cười ha hả rồi nói :
– Chưởng môn cẩn thận quá, theo lão phu biết thì Tân lão quái vật đến lần nầy rất nghiêm túc tuân hành quy củ.
Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :
– Phương lão đệ tuy niên kỹ không cao nhưng Tân lão quái lại tõ ra rất tôn kính, chỉ cần có Phương lão đệ tại đây thì nhất định Tân lão quái đó sẽ không dám làm chuyên xằng bậy ở quý tự.
Hoắc Minh Phong nói :
– Tống huynh, rốt cuộc là chuyện thế nào vậy ? Nghe đồn là Tân Bá Công đã chết, hôm nay nghe Tống huynh nói thì không những lão ta chưa chết mà hình như… Còn sống rất tráng kiện thì phải ?
Tống Phù nói :
– Đúng vậy, vị lão quái này vốn còn rất tráng kiện mà !
Hoắc Minh Phong lớn tiếng hỏi :
– Tống huynh, rốt cuộc tại sao Tân lão quái đó đến đây vậy ?
Thì ra Hoắc Minh Phong vốn rất úy kỵ Tân Bá Công nên lão ta cứ mãi truy vấn nguyên nhân.
Tống Phù cười hì hì, nói :
– Hoắc Bang chủ không ngừng truy vấn như thế, phải chăng là năm xưa từng đắc tội gì với Tân lão quái ?
Hoắc Minh Phong vội lắc đầu, nói :
– Không có, nhưng bản bang và lão ta có vài chút hiểu lầm mà thôi !
Tống Phù phá lên cười và nói :
– Quả nhiên là Bang chủ co vấn đề với Tân lão quái ! Nhưng lần nầy thì xin Bang chủ yên tâm, Tân lão quái đến không những hóa giải thù xưa oán cũ với quý bang mà không chừng còn mang theo nhiều điều tốt cho quý bang đấy !
Hoắc Minh Phong ngạc nhiên nói :
– Làm sao có thể như vậy được ? Chỉ cần Tân lão quái không nhớ chuyện hiểu lầm với tiên sư năm xưa là Hoắc mỗ vô cùng cảm kích rồi !
Tống Phù nói :
– Hoắc Bang chủ yên tâm, lần nầy Tân lão quái vì bại thủ trong tay Phương lão đệ nên mọi chuyện về sau tất phải răm rấp nghe lệnh . Phương lão đệ nói với lão ta một tiếng thì làm sao lão ta dám gây phiền phức cho Bang chủ ?
Hoắc Minh Phong quay sang hỏi Tuyết Nghi :
– Lão đệ, chuyện này thật chứ ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Một nữa là sự thát.
Nhập Vân đại sư xen vào :
– Tại sao một nữa là sự thật ? Tiểu thí chủ có thể nói rõ mọi chuyện cho chư vị Ở đây cùng nghe không ?
Phương Tuyết Nghi nói :
-Vản bối gặp Tân lão quái trên tuyệt đỉnh Thái Thất, lão ta tự xưng là võ lâm đệ nhất, ngay cả tiên sư cũng chẳng là gì trong mắt lão ta . Vì vậy, nhất thời lão ta đã kích động tâm hiếu thắng của vản bối nên dẫn đến việc động thủ tỹ thí vài chiêu kiếm pháp.
Nhập Vân đại sư nói :
– Lão nạp từng nghe nói về võ công của Tân lão thí chủ cao thâm khôn lường nhưng lão ta tự xưng là võ lâm đệ nhất thì hơi đại ngôn cuồng xuất một chút !
Hoắc Minh Phong tiếp lời :
– Đúng vậy ! Chí thiểu thì lão ta vẫn chưa được nhã hiệu như Kiếm Thần, điều đó đũ thấy trình độ võ công của lão ta còn kém Trần đại hiệp nhiều lắm !
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
– Không phải thế, kiếm pháp của Tân lão quái quả nhiên là không kém tiên sư.
Nhập Vân đại sư ngạc nhiên nói :
– Nói vậy lẻ nào kiếm pháp của tiểu thí chủ không inh hơn Tân lão thí chủ ?
Tống Phù cười kha kha, nói :
– Nếu kiếm pháp của Phương lão đệ không inh hơn thì khi nào Tân lão quái chịu nghe lệnh của Phương lão đệ ?
Hoặc Minh Phong tiếp lời :
– Không sai ! Nhưng Phương lão đệ lại nói kiếm pháp của Tân lão quái không kém gì Trần đại hiệp, chuyện này giải thích thế nào ?
Phương Tuyết Nghi theo sự thật mà nói :
– Vì trong kiếm pháp của vản bối có một chiêu do sư thúc truyền thụ mà chiêu kiếm pháp nầy là tuyệt chiêu nên Tân lão quái không địch lại !
Nhập Vân đại sư chấp tay, nói :
– Thì ra là như vậy ! Không ngờ tiểu thí chủ còn có sở học khác.
Ý lão muốn nói chiêu kiếm pháp này tất không phải là đồng nguồn gốc với kiếm pháp của Trần đại hiệp.
Phương Tuyết Nghi vội nói :
– Chưởng môn đại sư tuy chiêu kiếm pháp do sư thúc truyền thụ nhưng vẫn là kiếm pháp đồng tông với tiên sư . Chẳng qua là vì sư tổ sáng chế chiêu kiếm pháp đó vào buổi vản niên nên tiên sư không học được mà thôi !
Nhập Vân đại sư nói :
– Tiểu thí chủ, lão nạp lỡ lời rồi !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đại sư quá lời rồi ! Thực ra, Long Hành Bát Kiếm của tiên sư mà thêm một chiêu cuối cùng nay thì cải danh là Long Hành Cửu Kiếm . Nhờ tuyệt chiêu cuối cùng này mà vản bối thắng được Tân lão quái trên tuyệt đỉnh Thấi Thất.
Hoắc Minh Phong cười khoái chí nói :
– Lão đệ , chắc là lão quái đó kinh tâm động phách không ít.
Phương Tuyết Nghi nói :
– Tân lão quái nhất thời thất thủ thì tự nhiên có chút kinh động nhưng lão ta vẫn là võ lâm trưởng bối nên một lát sau vẩn khẳng khái trở lại như thường , lão hứa với vản bối là sẽ toàn tâm toàn lực tương trợ đại cuộc giáng trừ ma đạo.
Hoắc Minh Phong hỏi lại :
– Thật chứ ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Chuyện này là do Tân lão quái tự nói ra nên không thể là giả được.
Nhập vân đại sư chấp tay nói :
– Thiên tai ! Thiên tai ! Bõ đao đồ sát sẽ thành phật . Tiểu thí chủ có thể khiến Tân lão thí chủ tẩy tâm hành thiện thì công đức đó quả nhiên là không nhỏ.
Phương Tuyết Nghi cung thủ nói :
– Đại sư quá khen.
Lúc nầy bỗng nhiên có một tiểu tăng bước vào nói với Nhập Vân đại sư mấy câu , tức thì vị Chưởng môn Thiếu Lâm liền lớn tiếng nói với bọn Tống Phù :
– Có lẻ ba vị đã đói rồi , trai phòng dã chuẩn bị xong cơm chay , xin mời ba vị tự nhiên.
Tống Phù , Tuyết Nghi , và An Tiểu Bình đã đói thực nên lập tức cáo biệt mọi người theo tiểu tăng xuống trai phòng dùng cơm chay.
Sau đó bọn họ trở lại tịnh thất phương trượng nhân đàm một lúc nữa thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Thêm ba ngày nữa trôi qua nhưng Ngũ Đại ma chủ vẫn chưa có động tịnh gì.
An Tiểu Bình không nhẫn nại được nên sang ngay thứ tư nàng rũ Phương Tuyết Nghi xuất tự xuống thành Đăng Phong dạo chơi. Nhưng Phương Tuyết Nghi không đồng ý, bởi lẻ chàng lo có thể hôm nay Võ Lâm Nhất Quái Tân Bá Công sẽ đến, đồng thời chàng cũng nóng lòng muốn biết tin tức về Trịnh Đại Cương.
An Tiểu Bình thấy chàng không chịu đi cùng mình nên tức khí lên , trốn đi một mình ra khỏi Thiếu Lâm tự.
Mãi đến tối hôm đó, Phương Tuyết Nghi và Tống Phù mới phát hiện ra là An Tiểu Bình vẫn chưa trở về.
Nhất thời vì lo lắng cho an nguy của nàng nên Phương Tuyết Nghi mới kéo Tống Phù xuất tự đi tìm, nhưng kết quả vẫn không thấy tung tích nàng đâu cả.
Tống Phù bèn đưa Tuyết Nghi lên tuyệt đỉnh Thái Thất thì chỉ thấy Chúc Công Minh đang nằm trong hóc núi ngáy khò khò.
Tống Phù lay tĩnh lão ta đậy và hỏi về tung tích An Tiểu Bình , nhưng Chúc Công Minh vừa dụi mắt vừa lắc đầu, nói :
– Lão thâu nhi, lão phu ta chỉ là kẻ khố rách áo ôm, nếu ngươi muốn trộm muốn cướp thì có lẻ là tìm nhằm chỗ rồi.
Tống Phù đâu còn lòng dạ nào mà nói đùa với lão ta ? Vì thế lão thở dài một hồi rồi kéo Phương Tuyết Nghi hạ sơn trở về Thiếu Lâm tự.
Nhất thời Tuyết Nghi cũng chẳng có chủ ý gì nên buột miệng hỏi :
– Lẻ nào chúng ta không đi tìm An cô nương ?
Tống Phù nói :
– Đương nhiên là phải tìm, nhưng hôm nay thì không được nữa rồi.
Tuyết Nghi hỏi :
– Chúng ta hồi tự chăng ?
Tống Phù nói :
– Đành vậy thôi ! Nếu ngày mai mà cô ta vẫn chưa về thì chúng ta sẽ xuống Đăng Phong thành tìm cũng không muộn !
Dù không muốn nhưng chẳng còn biện pháp nào khác nên Tuyết Nghi đành theo Tống Phù trở về Thiếu Lâm tự.
Sáng sớm hôm sau, chàng đến đánh thức Tống Phù dậy rồi hai người cũng hạ sơn xuống Đăng Phong thành tìm Tiểu Bình. Nhưng vừa qua khỏi sơn môn chừng nữa dậm thì bỗng nhiên thấy An Tiểu Bình đang dẫn mấy tráng hán khiêng một người trên cáng đi lên Thiếu Lâm tự.
Phương Tuyết Nghi thở phào một hồi rồi lắc đầu, nói :
– Tống lão, xem ra chúng ta lo hảo rồi !
Tống Phù bật cười, nói :
– Đúng vậy ! Võ công của An cô nương không kém lão đệ ngươi, thử hỏi trong võ lâm có kẻ nào làm hại được cô ta chứ ? Nhưng bây giờ cô ta đã trở về thì lão đệ ngươi yên tâm rồi chứ ?
Nói đến đây thì An Tiểu Bình đã phong bước lướt tới. Nàng nhìn Phương Tuyết Nghi và lớn tiếng nói :
– Phương huynh đoán xem tiểu đệ khiêng ai về đây !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Ta đâu phải là thần tiên, nàng không nói ra thì làm sao ta biết được ?
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng lại nói :
– Trông hiền đệ cao hứng như vậy thì người này tất phải là nhân vật quan trọng rồi !
An Tiểu Bình nói :
– Không sai, ngươi này chính là Trịnh đại hiệp mà Phương huynh cần tìm đấy !
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc kêu lên :
– Là Trịnh đại bá của tại hạ à ?
An Tiểu Bình nói :
– Đúng vậy ! Phương huynh, tiểu đệ đi chuyến này không uỗng phí đấy chứ !
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi đã phóng bước đến chỗ hai tráng hán, mục quang vừa quét ra thì thấy quả nhiên người nằm trên cáng là Trung Châu Tam Hiệp – Trịnh Đại Cương.
Chàng định thần nhìn kỹ thì thấy Trịnh Đại Cương đang nhắm chặt song mục, sắc diện nhợt nhạt nhưng hô hấp vẫn đều đặn. Rõ ràng lão ta bị thọ thương khá nặng và được An Tiểu Bình cứu về. Bất giác hai giọt lệ lăn xuống hai gò má Tuyết Nghi , chàng nhớ lại lúc ở ngoài thành Gia Định , nếu không có Trịnh đại bá xuất hiện kịp thời cứu mạng thì mình đã sớm chết trong tay bá phụ Phương Thiên Thành rồi.
Xúc động dâng tràn, nhất thời chàng đứng nhìn Trịnh Đại Cương mà thần thái ngẩn ngơ như pho tượng.
Chợt nghe giọng Tống Phù khẻ nói từ phía sau :
– Lão đệ, dường như Trịnh đại hiệp bị nội thương rất trầm trọng. Chúng ta mau khiêng vào Thiếu Lâm tự tìm cách cứu chửa thôi !
Phương Tuyết Nghi giật mình vội nói :
– Đúng vậy… Phiền nhị vị tráng sĩ nhanh chóng khiêng Trịnh đại bá vào Thiếu Lâm tự…
Nói đoạn chàng quay người dẫn hai trang hán khiêng Trịnh Đại Cương nhập tự.
Tống Phù vá An Tiểu Bình cũng lập tức theo sau, bọn họ vừa đi vừa nói nhưng vì lo lắng cho thương thế của Trịnh Đại Cương nên Tuyết Nghi không để ý bọn họ nói những gì.
Sau khi nhập tự, Tống Phù thưởng cho hai tráng sĩ mấy nén bạc và bảo bọn họ hạ sơn. Sau đó lão xem xét tỉ mỉ thương thế của Trịnh Đại Cương nhưng một lúc lâu vẫn không nói gì.
Phương Tuyết Nghi rất khẩn trương nhưng không tiện tương vấn nên chàng cứ đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng, vì không kiên nhẫn được nữa nên chàng lên tiếng hỏi Tiểu Bình :
– Hiền đệ, Trịnh đại bá vì sao mà thọ thương vậy ? Hiền đệ phát hiện lão ta ở nói nào thế ?
An Tiểu Bình nói :
– Tại một ngôi cổ miếu ngoài Đăng Phong thành ! Chuyện này nói ra thật là khéo, hôm qua, tiểu đệ dạo khắp Đăng Phong thành nhưng chẳng có gì vui, khi màn đêm buông xuống tiểu đệ định trở về, nào ngờ vừa ra khỏi cửa thành thì phát hiện mấy nhân vật võ lâm có hành tung khả nghi , nhất thời nỗi lòng hiếu kỳ nên tiểu đệ truy theo bọn chúng.
Phương Tuyết Nghi liên hỏi :
– Bọn chúng là những ai ?
An Tiểu Bình nói :
– Có lẻ là thuộc hạ của Ngũ Ma !
– Hiền đệ không biết bọn chúng sao ?
-Tiểu đệ đâu có thời gian để hỏi bọn chúng ! Tiểu đệ theo sau bảy nhân vật mang đao mang kiếm đó ra ngoài thành thì phát hiện bọn chúng chạy thẳng đến một cổ miếu…
– Trịnh đại bá ở trong cổ miếu đó à ?
– Không sai ! Quả nhiên là Trịnh đại bá ở trong ngôi cổ miếu… Nhưng trước đó thì tiểu đệ không biết bọn chúng đến đó làm gì và cũng không thấy Trịnh đại hiệp.
– Vậy thì hiền đệ làm thế nào mà gặp được Trịnh đại bá ?
An Tiểu Bình trầm ngâm một lát rồi nói :
– Tiểu đệ thấy bọn họ vào trong cổ miếu rồi thì mọi sự im lặng như tờ , hồi lâu sau chẳng thấy tên nào ra nên tiểu đệ đột nhập vào đại điện ẩn thân trên xà nhà theo dỏi từng cử động của bọn chúng.
Phương Tuyết Nghi liền hỏi :
– Có tên nào quay ra không ?
– Đương nhiên là có . Đó là một đầu đà với hình dạng cực kỳ cỗ quái.
– Phải chăng tăng nhân trụ trì ngôi cổ miếu đó ?
– Tiểu đệ cũng không rõ lắm… Nhưng khi ra đến đại điện thì tên đầu đà nay chui vào một nơi bí mật dưới án thờ.
– Thì ra nơi đó còn có cửa ngầm.
– Không sai ! Bên dưới án thờ còn có một mật thất , đương thời tiểu đệ muốn phi thân xuống chui vào xem thử , không ngờ trong chớp mắt thì đầu đà đó đã quay trở ra.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Sợ rằng ngôi miếu đó chẳng phải là nơi tốt lành gì.
Nghĩ đoạn định nói thì đã nghe Tiểu Bình nói tiếp :
– Đầu đà đó vừa lùn vừa mập nên ở xa trông hắn giống như một quả cầu lăn tròn , thật là tức cười vô cùng.
Nói đoạn nàng bật cười khanh khách một tràng.
Phương Tuyết Nghi nôn nóng hỏi :
– Sau đó thì sao ?
Đầu đà đó chui ra một lúc thì có thêm ba người nữa chui ra.
– Bọn họ là những ai ?
– Một trong số đó là Trịnh đại hiệp.
– Thế à ! Lúc đó Trịnh đại bá thọ thương chưa ?
– Chưa.
Phương Tuyết Nghi bất giác nhìn qua Trịnh Đại Cương thì thấy Tống Phù đang án song chưởng đẩy chân khí vào người lão ta . Chàng thầm nghĩ :
– Trịnh đại bá sao có thể đầu hàng Ngũ Ma được ? Sợ rằng Tiểu Bình nhìn nhầm người thôi.
Nghĩ thế nên chàng buột miệng nói :
– Hiền đệ, Trịnh đại bá của tại hạ là nhân vật chánh phái…
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Nếu Trịnh đại hiệp không phải là người chánh phái, thì làm sao tiểu đệ xuất thủ cứu lão ta trở về ?
Nàng ngừng lại một lát rồi nói tiếp :
– Sau khi ba người này chui ra ngoài thì lão đầu đà luôn miệng chửi mắng Trịnh đại hiệp và trách Trịnh đại hiệp tiết lộ chuyện Ngũ Đại ma chủ muốn đi Thiếu Lâm tự.
Tuyết Nghi hỏi :
– Trịnh đại bá nói thế nào ?
Tiểu Bình nói :
– Một mực phủ nhận !
– Hiền đệ, thế còn hai người kia là những ai ?
– Tiểu đệ không biết !
– Hiền đệ không hỏi sao ?
– Vì võ công của bọn chúng quá kém, tiểu đệ vừa xuất thủ là bọn chúng đã thọ mệnh thì lấy đâu nữa mà hỏi ?
– Hoá ra hiền đệ đã giết bọn chúng rồi à ?
– Đúng vậy, vì cứu Trịnh đại hiệp nên tiểu đệ đành hạ sát thủ thôi !
Phương Tuyết Nghi hỏi tiếp :
– Lão đầu đà đó cũng bị giết chứ ?
An Tiểu Bình lắc đầu, nói :
– Không ! Võ công của lão đầu đà đó khá cao cường, nhất thời tiểu đệ không lưu ý nên lão ta đã chạy thoát ! Nhưng…
Tuyết Nghi liền hỏi :
– Nhưng thế nào ?
Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Cánh tay trái của lão ta đã tàn phế rồi !
Tuyết Nghi trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp :
– Hiền đệ có hỏi danh hiệu của lão đầu đà đó không ?
Tiểu Bình lắc đầu, nói :
– Không, nhưng tiểu đệ nghe được họ của lão ta từ miệng Trịnh đại hiệp !
– Lão ta họ gì ?
– Trịnh đại hiệp gọi lão ta là Long tôn giá !
– Thế hiền đệ làm thế nào biết được thân phận của Trịnh đại bá ?
– Rất đơn giản ! Từ lúc Trịnh đại hiệp ra khỏi mật thất thì lão đầu đà luôn miệng gọi Trịnh Đại Cương nên tự nhiên tiểu đệ biết người đó là đại bá của Phương huynh !
Nàng vừa dứt lời thì Phương Tuyết Nghi liền cung thủ, nói :
– Hiền đệ quan tâm đến chuyện của tại hạ như thế, thật khiến tại hạ vô cùng cảm kích !
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Chuyện này có đáng gọi là gì…
Phương Tuyết Nghi hỏi tiếp :
– Hiền đệ, Trịnh đại bá sao lại thọ thương trầm trọng thế ?
An Tiểu Bình nói :
– Chuyện này… Chỉ trách tiểu đệ nhất thời sơ ý không nghĩ lòng dạ hai kẻ kia lại thâm độc như vậy !
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
– Không phải lão đầu đà đó đả thương Trịnh đại bá à ?
An Tiểu Bình lắc đầu, nói :
– Không phải ! Tiểu đệ thấy lão đầu đà đó không ngừng chửi mắng Trịnh đại hiệp, lúc đó đâu ngờ bọn chúng sẽ hạ độc thủ, cuối cùng khi nghe lão đầu đà bảo hai gã kia lấy mạng Trịnh đại hiệp thì tiểu đệ mới vội vàng xuất thủ giải cứu nhưng đã chậm một bước.
Phương Tuyết Nghi thấy nàng tự trách mình thì vội an ủi :
– Chuyện này không phải hiền đệ sai mà có lẻ mệnh số của Trịnh đại bá phải chịu kiếp nạn này thôi . Nếu không may mắn gặp hiền dệ thì e rằng tính mạng của Trịnh đại bá khó lòng bảo toàn được !
An Tiểu Bình thở phào một hồi rồi nói :
– Phương huynh không trách đệ à ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Tại hạ chỉ có lòng cảm kích ơn cứu mạng của hiền đệ đối với Trịnh đại bá mà thôi.
Chàng ngừng lại giây lát rồi nói tiếp :
– Hiền đệ, còn mấy tên đại hán mang đao kiếm chui vào miếu thì sao ? Hiền đệ có phát lạc bọn chúng về Tây Thiên không ?
An Tiểu Bình nói :
– Khi lão đầu đà vừa hạ lệnh phế Trịnh đại hiệp thì tiểu đệ vội phi thân xuống giải cứu, gã bên phải thọ mệnh ngay nhưng gã bên trái đả thương Trinh đại hiệp một chưởng rồi mới bị chỉ lực của tiểu đệ điểm trúng.
Phương Tuyết Nghi nói :
– Khi đó có lẻ bọn đại hán từ xung quanh vây lại phải không ?
– Không sai ! Nếu không thì lão đầu đà làm sao thoát đi được ?
– Võ công của sáu bảy đại hán đó thế nào ?
– Không đáng để lảnh một chưởng ! Nhưng đương thời Trịnh đại hiệp đã thọ thương ngã dưới đất, tiểu đệ nôn nóng cứu người nên không truy theo bọn chúng !
– Hiền đệ có vào mật thất xem thử không ?
– Có ! Đó là một địa lao !
– Là địa lao ? Có người bị giam không ?
– Đương nhiên là có ! Nếu bên trong không có người bi giam thì tiểu đệ đã không thể tìm được người khiêng Trịnh đại hiệp về đây.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
– Lẻ nào hai tráng hán lúc nảy là người bị giam trong địa lao à ?
An Tiểu Bình gật đầu, nói :
– Không sai ! Tiểu đệ thả bọn họ ra nên đương nhiên cũng bảo bọn họ làm một việc để báo đáp !
– Thế trong miếu đó có người nào trụ trì không ?
– Hình như là không ! Nhưng tiểu đệ đã phóng một mồi lửa thiêu rụi rồi !
– Thiêu rụi rồi à ?
– Đúng vậy ! Ngôi miếu đó nhất định là nơi dừng chân của thuộc hạ Ngũ Ma, không thiêu rụi thì còn để làm gì ?
– Giết người phóng hoa? đâu phải là hành vi vốn có của hiền đệ ? Từ nay về sau hiền đệ chớ làm thế nữa nhé !
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Được, lần sau tiểu đệ không dám nữa !
Lúc nầy chợt nghe Trịnh Đại Cương chuyễn mình và thở dài một hồi, thì ra lão ta đã tỉnh lại.
Phương Tuyết Nghi vội bước lại cạnh giường, chàng quỳ xuống gọi lớn :
– Trịnh đại bá !
Trịnh Đại Cương từ từ mở mắt ra, lão nhìn Phương Tuyết Nghi một hồi lâu rồi gượng cười nói một cách yếu ớt :
– Ngươi… Ngươi là Nghi nhi phải không ?
Phương Tuyết Nghi nước mắt lưng tròng, chàng nói qua tiếng nấc :
– Đúng vậy ! Tiểu điệt là Phương Tuyết Nghi !
Thần sắc Trịnh Đại Cương thoáng hiện vẻ vui mừng, lão nói :
– Hiền điệt, ngươi to cao thế nầy khiến đại bá cơ hồ nhận không ra !
Phương Tuyết Nghi lau nước mắt và hỏi :
– Đại bá đã khoẻ lại chút nào chưa ?
Lúc nầy Trịnh Đại Cương mới nhớ lại chuyện thọ thương, lão vội nhìn Tống Phù đang nhể nhại mồ hôi và nói :
– Đa tạ lão huynh cứu mạng…
Lời chưa dứt thì bỗng nhiên lão kinh ngạc kêu lên :
– Các hạ… Chẳng phải là Đại Mạc Quỷ Thủ Tống huynh đó sao ?
Thì ra Trung Châu Tam Hiệp vốn là chỗ bằng hữu cũ với Tống Phù.
Tống Phù cười hì hì, nói :
– Lão đệ ngươi còn nhớ lão thâu nhi ta à ?
Trịnh Đại Cương đưa tay chụp đầu vai Tuyết Nghi và từ từ ngồi dậy rồi mĩm cười , nói :
– Đương nhiên là tiểu đệ không thể quên Tống huynh.
Tống Phù và Tuyết Nghi đở Trịnh Đại Cương ngồi ngay ngắn trên một chiếc bồ đoàn rồi nói :
– Trịnh lão đệ, Tống mỗ tài trí hữu hạn nên sợ rằng thương thế của lão đệ ngươi không thuộc khả năng của Tống mỗ rồi !
Trịnh Đại Cương nghe lão nói là không thể trị được thương thế ình thì lộ vẻ thất vọng nhưng lão liền gượng cười , nói :
– Tiểu đệ vô cùng cảm kích thịnh ý của Tống huynh , sống chết có mạng, phú quý do trời, xin Tống huynh không cần lo lắng cho thương thế của tiểu đệ nữa !
Tống Phù cười ha hả rồi nói :
– Hào khí của Trịnh lão đệ quả nhiên không kém năm xưa.
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi buột miệng nói :
– Trịnh đại bá , thương thế của người tất phải được trị lành ! Xin đại bá chớ bi quan.
Trịnh Đại Cương gượng cười , nói :
– Hiền điệt, ngươi cho rằng Trịnh đại bá của ngươi là một kẻ sợ chết chăng ?
Phương Tuyết Nghi cả kinh, chàng vội nói :
– Tiểu điệt không có ý đó !
Trịnh Đại Cương gật đầu, nói :
– Thế thì được rồi ! Ngươi thử nghĩ xem , nếu ta tham sanh úy tử thì đâu đến nỗi phải thọ trọng thương thế này !
Nói đến đây thì bỗng nhiên lão à lên một tiếng và hỏi Tuyết Nghi :
– Hiền điệt, ai đã cứu vi bá từ Đăng Phong về Thiếu Lâm tự vậy ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Là An cô nương đây !
Trịnh Đại Cương ngạc nhiên hỏi tiếp :
– An cô nương ? Cô ta ở đâu ?
Thì ra Trịnh Đại Cương không nhìn ra diện mục thật của An Tiểu Bình.
Phương Tuyết Nghi liền chỉ tay về phía Tiểu Bình và nói :
– Chính là cô ta !
Lúc nầy An Tiểu Bình đã bước lại , nàng cung thủ nói với Trịnh Đại Cương :
– Vản bối An Tiểu Bình, tham kiến Trịnh đại hiệp !
Trịnh Đại Cương định cúi người hoàn lễ nhưng bị Tuyết Nghi giữ lại nên lão vội nói :
– Không dám… Suốt đời Trịnh Đại Cương này sẽ không dám quên ơn cứu mạng.
An Tiểu Bình liếc nhìn Tuyết Nghi rồi nói :
– Trịnh đại hiệp, vản bối đâu dám thi ân cầu báo ? Đại hiệp quá khách khí rồi !
Trịnh Đại Cương chau mày, nhìn Phương Tuyết Nghi rồi nói :
– Nghi nhi, mấy năm qua ngươi ở đâu ? Trong thần thái thì có lẻ ngươi đã bái vị cao nhân nào học được võ nghệ cao cường rồi phải không ?
Phương Tuyết Nghi vội nói :
– Đại bá lo dưỡng thương là chuyện quan trọng, những chuyện của tiểu điệt ngày sau nói cũng không muộn.
Trịnh Đại Cương nói :
– Cái gì ? Ngươi tưởng ta là một lão nhân vô dụng rồi chăng ? Hiền điệt, thực ra đại bá của ngươi mới ngoài ngũ tuần thôi, so với Tống huynh đây vẫn còn trẻ chán !
Phương Tuyết Nghi mĩm cười , nói :
– Đại bá, tiểu diệt không dám nghĩ thế ! Chỉ vì đại bá đang thọ trọng thương nên tiểu điệt không muốn đại bá lo lắng thôi !
Vừa nói đến đây thì Thiếu Lâm Chưởng môn – Nhập Vân đại sư đã đẩy cửa bước vào. Lão chấp tay niệm phật hiệu rồi nói với Tuyết Nghi :
– Tiểu thí chủ, có thể cho lão nạp xem thử thương thế của Trịnh đại hiệp được không ?
Thì ra lão đang ở trong tịnh thất phương trượng nghe tăng nhân trong chùa báo tin nên mới vội vàng đến khách đường.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì mĩm cười , nói :
– Đâu dám phiền Chưởng môn đại sư…
Nhập Vân đại sư nói :
– Tiểu thí chủ khách khí rồi !
Vừa nói lão vừa bước lại chỗ Trịnh Đại Cương.
Trịnh Đại Cương vội cúi người hành lễ và nói :
– Chưởng môn đại sư, Trịnh mỗ là một võ phu phàm tục, hôm nay làm kinh động phật môn thật là bất an vô cùng . Bây giờ đâu dám phiền đại sư chiếu cố đến thương thế của Trịnh mỗ…
Nhập Vân đại sư chỉ mĩm cười rồi cầm tay của Trịnh Đại Cương mà xem mạch. Qua một lát, vị lão tăng chau mày, nói :
– Thương thế của thí chủ không nhẹ, khí mạch hư tán, huyết tương bất thông , không lẻ đã bị kẻ nào thi triển công phu khí mạch huyết hải đả thương chăng ?
An Tiểu Bình lên tiếng nói :
– Trịnh đại hiệp bị đối phương đánh lén một chưởng vào Mệnh môn huyệt !
Nhập Vân đại sư gật đầu, nói :
– Thảo nào !
Phương Tuyết Nghi tiếp lời :
– Đại sư, thương thế của Trịnh đại bá vản bối có cách nào cứu chửa không ?
Nhập Vân đại sư mĩm cười, nói :
– Thương thế tuy nặng nhưng chưa đến độ bất khả cứu chửa !
Nói đoạn lão quay lại nói với tri khách đại sư là Pháp Nhân đang đứng ngoài cửa :
– Mau đến chỗ Giám Tự đại sư lấy một viên Cửu Chuyễn Đại Hoàn Kim Đan mang lại đây cho bản toà.
Pháp Nhân đại sư hơi ngạc nhiên nhưng vội cung kính đáp :
– Đệ tử tuân mệnh !
Rồi quay người chuyễn bước.
Lúc nầy Tống Phù cười ha hả rồi nói :
– Đại sư, Cửu Chuyễn Đại Hoàn Kim Đan là một trong tam bảo trấn sơn của quý tự, thương thế của Trịnh Đại Cương mà được Cửu Chuyễn Kim Đan chửa trị thì trong một ngày là có thể bình phục rồi !
Lão có ý nói Cửu Chuyễn Kim Đan là bảo vật trấn sơn của Thiếu Lâm là để Phương Tuyết Nghi thêm phần kính trọng Nhập Vân đại sư mà thôi. Y như rằng, Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì rùng mình, chàng vội cung thủ, nói :
– Đại sư, đại ân này vản bối sẽ không dám quên !
Nhập Vân đại sư mĩm cười, nói :
– Tiểu thí chủ vì chuyện bổn tự mà phí nhiều tâm huyết, lão nạp vì tiểu thí chủ xuất chút tâm lực thì có đáng gọi là gì !
Nói đến đây thì Pháp Nhân đại sư đã bước vào đưa cho Nhập Vân đại sư một bình ngọc nhỏ.
Nhập Vân nhận lấy rồi đỏ ra một viên hoàn đan màu đen to bằng long nhãn, lão cẩn thận đưa hoàn đan cho Trịnh Đại Cương uống vào.
Nhập Vân đại sư quay sang nói với Pháp Nhân tri khách:
– Sau khi Trịnh thí chủ uống đan dược thì cần vận khí điều dưỡng, ngươi mau thu xếp một gian phòng để Trịnh thí chủ nghỉ ngơi.
Pháp Nhân tri khách vội chấp tay, nói :
– Đệ tử đã chuẩn bị rồi ạ !
Phương Tuyết Nghi và Tống Phù vội dìu Trịnh Đại Cương theo Pháp Nhân tri khách đến một gian tịnh thất.
Trịnh Đại Cương sau khi uống Cửu Chuyễn Đại Hoàn Kim Đan thì thần sắc đã bớt phần nhợt nhạt, khi về đến tịnh thất thì có thể tự ngồi vận chân khí điều tức rồi !
Tống Phù nói với Tuyết Nghi :
– Lão đệ, chúng ta ra ngoài ngồi đợi nhé !
Phương Tuyết Nghi khẻ gật đầu rồi hai người lui bước ra ngoài. Nhập Vân đại sư vốn dứng chờ ngoài của, lão thấy hai người trở ra thì liền nói :
– Trai phong đã chuẩn bị sẳn điểm tâm, xin mời nhị vị !
Bốn người Nhập Vân, Tuyết Nghi, Tống Phù, và Tiểu Bình đến trai phòng thì thấy Trang Tiệp đã ngồi đợi ở nơi này.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
– Mấy ngày qua Trang huynh đi đâu ?
Trang Tiệp hành lễ với quần hùng rồi nói :
– Tại hạ đi Lạc Dương một chuyến , vì sự việc khẩn trương nên chưa kịp nói rõ với Phương huynh đệ.
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :
– Phương huynh đệ, hiện tại Cao Vô Địch đã đến cảnh giới Hà Nam rồi.
Phương Tuyết Nghi lại thêm một phen ngạc nhiên, chàng nói :
– Không phải Đồng Tử Kỳ phái gã tới đây chứ ?
Trang Tiệp lắc đầu, nói :
– Không phải ! Cao Vô Địch đi chuyến này là vì Phương huynh đệ đấy !
Phương Tuyết Nghi hỏi lại :
– Vì tại hạ ?
Trang Tiệp mĩm cười, nói :
– Không sai !
Lúc nầy Nhập Vân đại sư đã mời quần hào an toạ, lão mĩm cười, nói :
– Tiểu thí chủ, có chuyện gì chúng ta vừa ăn vừa nói nhé !
Phương Tuyết Nghi nói lời đa tạ xong và vừa ăn một miếng thì nhịn không được nên lại hỏi :
– Trang huynh , Cao Vô Địch vì chuyện gì của tại hạ mà đến vậy ?
Trang Tiệp mĩm cười, nói :
– Tại hạ gặp Cao huynh ở Lạc Dương , trong bộ dáng của gã thì rõ ràng gã đã nếm không ít đau khổ từ Đồng Tử Kỳ.
– Trang huynh có hỏi tại sao không ?
– Chuyện này nói ra dài lắm, nhưng Phương huynh đệ còn nhớ chuyện giúp Cao Vô Địch và Ngãi Đông Hải đẩy lui Liễu My Nương ở chỗ sào huyệt của Ma Đao Điền Nguyên chứ ?
– Đương nhiên là nhớ !
– Mấu chốt là từ chuyện này. Ngãi Đông Hải đã bịa ra chuyện thị phi, hắn nói với Đồng Tử Kỳ rằng Cao Vô Địch là gian tế nội ứng của Phương huynh đê…
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc kêu lên :
– Có chuyện như thế sao ?
Tống Phù bật cười rồi nói xen vào :
– Ngãi Đông Hải thật bậy bạ hết sức , xem ra hắn không dùng được Thần Lực Thiên Vương Cao Vô Địch rồi !
Trang Tiếp mĩm cười , nói :
– Đúng vậy, tuy Đồng Tử Kỳ rất sũng ái Cao Vô Địch nhưng trước sự thêu dệt bịa chuyện thị phi của Ngãi Đông Hải thì cuối cùng lão ta cũng phát đại nộ, suýt chút nữa là phế võ công của Cao Vô Địch !
Tống Phù hỏi :
-Ngốc tiểu tử đó có thọ thương không ?
Trang Tiếp nói :
– Chỉ thọ thương da thịt, không nghiêm trọng lắm.
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :
– Theo Cao huynh cho biết thì trong cơn thịnh nộ, Đồng Tử Kỳ xuất thủ định phế võ công của gã nhưng chẳng hiểu tại sao khi hạ thủ thì lão ma đầu không vận nội lực. Do đó, nhìn bề ngoài thì Cao Vô Địch đã bị phế hoàn toàn võ công, nhưng thực tế thì chỉ bị ngoại thương mà thôi !