Đọc truyện Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng – Chương 3
Thế nhân yêu trà, đấu trà thành phong trào. Ngân Châu ở vùng biên thùy Tây Bắc, tiếp giáp Tây Lăng quốc, mấy năm qua lại liên tục chiến loạn. Những năm gần đây nhờ Trấn Viễn Hầu mang quân trấn thủ Ngân Châu thành, Tây Lăng mới không dám tới xâm lược, chẳng mấy chốc phong trào đấu trà liền lan đến Ngân Châu.
Lần này Lục Trường Thanh tới Ngân Châu, ở Ngân Châu thành tạo tiếng vang không nhỏ. Nhất phẩm trà cư, trà cư lớn nhất ở Ngân Châu liền muốn mượn cơ hội này tổ chức Đấu Trà đại hội, nếu thắng sẽ có hi vọng trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh.
Tin tức từ Nhất phẩm trà cư vừa đưa ra, toàn bộ người yêu trà ở Ngân Châu thành cùng những huyện liên quan thuộc sự quản lý của Ngân Châu thành đều đem ánh mắt hướng về phía Đấu Trà đại hội lần này. Có thể trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh, là chuyện mà những người yêu trà nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Lục Trường Thanh là ai? Đương thời độc nhất một vị được xưng là “Tam muội tay” điểm trà đại sư. Đừng nói trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh, chỉ mỗi việc nhìn thấy kỹ thuật pha trà của hắn một lần cũng là ước mơ của rất nhiều người.
Giang Lam Tuyết nhất định phải thắng! Nàng quyết tâm như thế không phải vì muốn học hỏi trà kỹ của Lục Trường Thanh, nàng vốn là muốn chạy khỏi chốn khuê các, chạy khỏi đa số nữ tử số mệnh đương thời. Thế nhân vốn đối nữ tử khắc nghiệt, quy củ rất nhiều, đặc biệt là quan gia nữ tử, suốt cuộc đời chỉ có thể bị vây trong nội trạch. Triều đại này cũng như thế, chỉ có một ngoại lệ, đó chính là trở thành một nữ trà sư. Lần này nàng nếu có thể trở thành đệ tử Lục Trường Thanh, liền có thể thoát khỏi nội trạch, đi khám phá giang sơn rộng lớn ngoài kia. [Edited by Andie Trần]
Pha trà bên cạnh việc phải có thiên phú thì việc dùng loại trà nào, nước để pha trà và cả trà cụ đều cần phải đặc biệt chú ý đến. Chuyện này Giang Lam Tuyết nhất định phải đi tìm tổ phụ nàng cầu cứu thôi. Bất quá Giang Lam Tuyết lại đến chậm một bước, Giang gia đại phòng tam tỷ muội đều đã tới trước, tất cả đều vì một bộ trà cụ của Giang lão thái gia kia. Các nàng vốn không quan tâm đến việc có thể trở thành Lục Trường Thanh đệ tử, bất quá là vì muốn tỏ vẻ nổi bật hơn người khác.
Khi Giang Lam Tuyết đến liền thấy Giang gia tam tỷ muội đang vây quanh ở bên người Giang lão thái gia, Giang Lam Hân bóp vai, Giang Lam Tuệ đấm chân, Giang Lam Ngọc pha trà.
Giang Lam Tuyết vừa thấy thế liền biết các nàng đều là vì bộ trà cụ kia mà tới, các nàng trước kia cũng không có tới hầu hạ tổ phụ ngoan ngoãn như vậy đâu. Bọn họ vừa thấy Giang Lam Tuyết lập tức nổi lên ý muốn cảnh giác.
“Hôm nay người cũng thật đầy đủ nha, lại không gọi ta đến cùng”.
Giang lão thái gia cười chỉ vào một bên ghế mềm, ý bảo Giang Lam Tuyết ngồi xuống, ha hả nói: “Mấy con khỉ nhỏ các ngươi, tới đây là do muốn mang “12 tiên sinh” của tổ phụ ta đi phải không? “.
“Nào có tiên sinh nào chứ? Cháu gái tới đây là muốn mượn trà cụ của người dùng”. Giang Lam Hân cười duyên nói.
Giang Lam Tuệ đang ngồi quỳ ở một bên đấm chân cho Giang lão thái gia kinh ngạc nói: “Nhị tỷ tỷ cả “Thập nhị tiên sinh” cũng không biết sao?《 trà cụ đồ tán 》 gọi mười hai món trà cụ gọi chung là Thập nhị tiên sinh…… “.
Giang Lam Hân trợn mắt liếc Giang Lam Tuệ một cái cắt ngang lời nàng ta: “Còn cần ngươi nhắc nhở sao? Ta bất quá là muốn cùng tổ phụ nói đùa thôi”.
Giang Lam Tuệ cúi đầu cười cười: “Nguyên lai là như thế a, là ta nghĩ sai rồi, Nhị tỷ tỷ thông minh như vậy khẳng định sẽ không không biết”. [Edited by Andie Trần]
Giang Lam Tuyết bật cười, các nàng bốn người đường muội chính là như vậy, ngày thường an an tĩnh tĩnh không nói lời nào, một khi mở miệng chính là sát chiêu, rồi lại đem người đắc tội các nàng tức chết. Nàng nếu lại hỏi Giang Lam Hân kia “Thập nhất tiên sinh” gọi là gì, Giang Lam Hân nhất định sẽ quay lại xé nàng mất.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Tổ phụ, cái kia ngài sẽ không cho mượn phải không?”
“Ta trước tới!” Giang Lam Hân vội la lên, sợ tổ phụ mềm lòng, đem trà cụ cho Giang Lam Tuyết mượn.
Giang lão thái gia cười nói: “Không cho mượn, tổ phụ các ngươi còn muốn bái Lục Trường Thanh thành thầy đấy, nếu cho các ngươi mượn thì ta lấy cái gì đi Đấu Trà?”
“A?” Tứ tỷ muội trăm miệng một lời, đều trừng lớn đôi mắt nhìn Giang lão thái gia.
Giang Lam Hân trước nói: “Tổ phụ, ngài đã lớn tuổi như vậy rồi, Lục Trường Thanh mới bao lớn, ngài như thế nào có thể bái Lục Trường Thanh làm thầy?”
Giang lão thái gia làm bộ sinh khí: “Khổng Tử đều có thể bái Hạng Thác làm sư*, lão phu như thế nào không thể bái Lục Trường Thanh thành thầy!”
“Này……” Giang Lam Hân gấp đến độ nhìn về phía Giang Lam Ngọc.
Giang Lam Ngọc không nghĩ tới sẽ là như thế này, bất quá nàng nghĩ nghĩ, chỉ cần không cho Giang Lam Tuyết mượn, cho ai đều được, nên không nói cái gì.
Giang Lam Tuyết biết tổ phụ không có khả năng bái Lục Trường Thanh làm sư, bất quá là chọc ghẹo các nàng chơi mà thôi, liền nói: “Tổ phụ, như vậy không công bằng, không bằng nhà chúng ta trước tới đấu một lần, ai thắng, “Thập nhị tiên sinh” kia liền cho người đó dùng ở Đấu Trà đại hội? Ngài cảm thấy như thế nào?”
“Ân, chủ ý của Lam Tuyết không tồi! Cứ như vậy quyết định, ba ngày sau, Giang gia Đấu Trà đại hội liền tổ chức ở sảnh chính”. Giang lão thái gia loát râu, thực vừa lòng mà cười nói.
“Không được! Chúng ta lấy gì để thắng được tổ phụ chứ!” Giang Lam Hân không cam lòng mà nói.
“Hắc hắc, bằng bản lĩnh của các ngươi”. Giang lão thái gia híp mắt giảo hoạt mà cười. Trong số mấy cái nha đầu trong nhà, ai có mấy cân mấy lượng ông làm sao không biết, ông chính là vừa lòng Giang Lam Tuyết nhất, nhưng lại không thể cứ như vậy mà trực tiếp đưa cho nàng, tốt nhất là tổ chức tỷ thí. [Edited by Andie Trần]
Ba ngày sau, Đấu Trà đại hội ở Giang gia đúng hạn cử hành. Toàn bộ trên dưới Giang gia đều tập trung ở sảnh chính, Giang nhị lão gia, cùng vài vị thiếu gia Giang gia cũng đều báo danh tham gia, trong lúc nhất thời đại sảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Giang lão thái gia nhìn con cháu trong nhà đều tề tụ đông đủ, trong lòng rất mãn nguyện, lập tức tuyên bố rời khỏi cuộc thi, đem cơ hội nhường cho chúng nhi chất.
Tỷ muội Giang Lam Tuyết đều ngồi ở một chỗ, hôm nay cả bốn người đều mặc trà phục màu xanh ngọc nhạt, do các nàng đều còn nhỏ tuổi nên đều toát lên vẻ thanh tao, tươi mới. Giang Lam Tuyết nhìn một phòng đầy người, trong lòng có chút hoảng hốt, cảnh vật giống như quay lại kiếp trước, bất quá lúc đó nàng là ngồi ở nơi lão thái quân đang ngồi, phía dưới đều là con cháu của nàng……
Giang Lam Tuyết lắc lắc đầu, gần đây như thế nào luôn nhớ tới những việc ở kiếp trước, đó chính là một giấc mộng!
Nội quy Đấu Trà rất đơn giản, rút thăm hai người thành một cặp đấu với nhau. Sau khi Giang lão thái gia rút khỏi cuộc thi, Giang nhị lão gia liền trở thành người nhiều tuổi nhất, đương nhiên sẽ đấu trước, đối thủ vừa hay lại là nhi tử của ông, Giang Bình Nghĩa. Giang Lam Tuyết đấu với Giang Lam Tuệ, Giang Lam Hân rút trúng nhị công tử Giang Bình Hiếu, Giang Lam Ngọc đấu cùng đại công tử Giang Bình Trung.
Giang Lam Hân vừa thấy đối phương là nhị ca của mình, vội làm nũng kêu nàng nhị ca nhường nàng. Giang Bình Trung thì lại kêu Giang Lam Ngọc nhường hắn. Nhị lão gia hai phụ tử lại chỉ nói đối phương “Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn”, chọc Giang Lam Tuyết cười không ngừng. Giang Lam Tuệ vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà ngồi một bên, trên mặt mang theo điềm đạm cười.
Giang nhị lão gia vẫn là người đấu trước. Ngày thường, ông làm quan tư học ở Ngân Châu nên thường cùng các học sinh, tài tử giao tiếp, đối với trà kỹ của mình cũng rất tâm đắc. Giang Bình Nghĩa mới 10 tuổi, đương nhiên không thể thắng được phụ thân.
Giang Bình Hiếu lại không quá đam mê với việc pha trà, Giang Lam Ngọc lại nấu nước chưa đủ nóng, cả hai liền cứ thế bại trận. Giang Lam Hân đắc ý nói: “Tam muội muội, Tứ muội muội, ta ở đâu mỏi mắt chờ xem ai sẽ là người tiếp theo cùng ta so tài”.
“Thỉnh Tam tỷ chỉ giáo”. Giang Lam Tuệ chắp tay thi lễ.
Giang Lam Tuyết cũng sẽ không xem thường Tứ muội muội vốn nhỏ hơn nàng 1 tuổi này. Mấy ngày qua Giang Lam Tuệ đã dốc hết lòng luyện tập, nàng đều biết.
“Tứ muội muội khách khí”. [Edited by Andie Trần]
Hai người giã trà, nghiền trà một cách hăng say thế nhưng động tác cơ hồ nhất trí, nhìn kỹ mới có thể phát hiện động tác Giang Lam Tuệ chỉ chậm hơn Giang Lam Tuyết một chút. Giang Lam Hân nhìn động tác của hai người như nước chảy mây trôi, trong lòng có chút hoảng. Giang Lam Tuyết trong lòng thầm than, Tứ muội muội này của nàng quả nhiên lợi hại, thế nhưng có thể nàng có thể bắt chước cái này, còn những cái sau đó lại chưa chắc nàng có thể theo được.
Chỉ thấy Giang Lam Tuyết đem nước trà rót vào chén ngọc, nhanh chóng đem chén trà tráng sơ qua một chút, sau lại bỏ vụn trà vào chén, ngâm sơ qua nước ấm, bắt đầu pha trà đặc. Giang Lam Tuyết giương mắt nhìn một chút Giang Lam Tuệ, chỉ thấy lông mày nàng ta nhíu lại, nàng ta dùng nhiều nước nên không thể pha trà đặc được. Giang Lam Tuyết thắng một cách nhẹ nhàng.
Giang nhị lão gia xem xong hai người pha trà, cười nói: “Lão thái gia, ta thấy không cần đấu tiếp nữa, Lam Tuyết nhất định thắng rồi. Ngài xem trà kỹ của nàng, ngay cả ta cũng không theo kịp, haha”.
Giang Lam Hân nghe vậy vội nói: “Nhị thúc, người có thể nhận thua, nhưng ta không nhận! Chúng ta tiếp tục đấu!”
Giang đại lão gia ở một bên nói: “Đúng thế, Lam Hân của chúng ta cũng không thua kém đâu, tiếp tục đấu”.
Bốn người cũng không có rút thăm, Giang Lam Hân đối Giang Lam Tuyết, Giang Kế Viễn đối Giang Bình Trung.
Nếu nói về trà kỹ, Giang Lam Hân không thể so với Giang Lam Tuệ, thêm việc nàng lại quá khẩn trương, khi châm trà thế nhưng lại rót vào tay, mắt lập tức nổi lên ánh nước. Giang Lam Hân oa đến một tiếng khóc lên, Giang Lam Tuyết từ tiếng khóc đứt quãng của nàng nghe được: “Tay ta đã bị phỏng như vậy, tổ phụ liền đem trà cụ cho ta mượn đi……”
Đại phu nhân Chu thị vội phân phó nha hoàn đi lấy thuốc mỡ, quát lên: “Ngươi nhìn ngươi xem, còn không phải chỉ là một bộ trà cụ thôi sao! Nhà ngoại ngươi cũng có đồ tốt, ngày mai nương liền tìm cữu cữu ngươi xin, tay này nếu là lưu sẹo thì làm sao mà nhìn được!”
Giang Lam Tuyết hướng nàng tổ phụ nhìn thoáng qua, tổ phụ vẻ mặt vẫn như thường, nhưng sắc mặt phụ thân nàng lại khẽ biến. Giang Lam Tuyết liền nháy mắt với ông, ý bảo ông không cần nói chuyện.
Nha hoàn nhanh chóng đem thuốc mỡ tới, Chu thị tự tay giúp Giang Lam Hân bôi lên. Chu thị ôm lấy Giang Lam Hân nói: “Lão thái gia, Lam Hân chúng ta đã bị thương, vậy để cho nhị thúc cùng Lam Tuyết tiếp tục so đi, chúng ta lui xuống trước”.
Giang lão thái gia xua xua tay: “Đi xuống đi”.
Giang Lam Hân còn có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là bị nàng nương lôi đi.
Giang Lam Tuyết nhìn xem sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, liền cười cười đứng dậy đi đến trước mặt phụ thân nàng: “Phụ thân, thỉnh người chỉ giáo”. Nói xong còn hướng phụ thân chớp chớp mắt, làm một cái mặt quỷ.
Giang nhị lão gia xua xua tay: “Ta nhận thua, trà cụ thuộc về ngươi!”
Giang Lam Tuyết lại nhúng tay chắp tay thi lễ: “Đa tạ”. [Edited by Andie Trần]
Giang gia Đấu Trà đại hội cuối cùng phần thắng thuộc về Giang Lam Tuyết. Giang lão thái gia tự mình lấy ra “Thập nhị tiên sinh”, vẫy tay kêu Giang Lam Tuyết đến nhận.
Vừa rồi Chu thị cùng Giang Lam Hân cứ như vậy náo loạn, Giang Lam Tuyết nhìn ra được lão thái gia vẫn không hề tức giận nhưng có chút không vui. Giang Lam Tuyết liền ngoan ngoãn đi đến lão thái gia trước mặt: “Cảm ơn tổ phụ”.
“Ngươi xứng đáng nhận được. Cầm đi, bộ trà cụ này liền cho ngươi. Hy vọng nhà chúng ta tương lai cũng sẽ có một vị điểm trà tam muội “. Giang lão gia tử chậm rãi nói.
Giang Lam Ngọc vừa nghe thấy là cho Giang Lam Tuyết còn có chút không vui, vốn dĩ chỉ là mượn, như thế nào lại thành cho. Nàng ta muốn mở miệng nói cái gì, lại thấy phụ thân nàng ta đang trừng mắt nhìn chính mình, đành phải câm miệng không hé răng. Mẫu thân vừa rồi làm như vậy, phụ thân khẳng định lại tức giận, nhưng mẫu thân lại không sai nha, Giang Lam Ngọc thầm nghĩ.
Giang Lam Tuyết quỳ xuống cúi đầu trước mặt tổ phụ nàng, trịnh trọng nói: “Cháu gái định không phụ kỳ vọng của ngài”.
Giang lão gia tử cười gật gật đầu, xua xua tay nói: “Hảo, đều trở về đi, nhiều người như vậy lại tập trung ở đây thật phiền phức”.
Trở lại Tây viện, Giang nhị lão gia liền cả giận: “Nhìn cái bộ dạng hồ nháo kia mà xem! Nếu dùng trà cụ của Chu gia bọn họ, trà pha tới cũng chỉ toàn mùi tiền, không sợ đem ra ngoài mất mặt hay sao!”
Nhị phu nhân Vi thị khuyên nhủ: “Được rồi, đại bá cũng chưa nói cái gì, chàng thế nào lại quan tâm nhiều như vậy”.
Giang Lam Tuyết cẩn thận đặt trà cụ lên bàn: “Nương nói có lý, bất quá đại bá mẫu xác thật quá đáng, làm cho tổ phụ mất hết mặt mũi”.
Vi thị thở dài nói: “Lão thái thái đi sớm, trong nhà đều là nàng ta lo liệu, khó tránh khỏi……”
Giang nhị lão gia bực bội mà vẫy vẫy tay: “Không cần bàn tới bọn họ, dù sao cũng đã tách ra ở riêng. Lam Tuyết, ngươi đáp ứng ngươi tổ phụ ngươi phải đạt được cái danh “Điểm trà tam muội” cũng không thể nuốt lời đó”.
Vi thị vỗ nhẹ Giang nhị lão gia một chút: “Nào có dễ dàng đạt được như vậy”.
Giang Lam Tuyết lại nói: “Ta sẽ tận lực”. [Edited by Andie Trần]
Giang nhị lão gia cười hắc hắc: “Nói không chừng Lam Tuyết của chúng ta có thể một bước lên mây trở thành phượng hoàng”.
“Lại nói bậy!” Vi thị dỗi nói.
“Ai nói bậy, Thái Hậu nương nương năm đó không phải là nhờ vào trà ngon, được tiên đế cải trang vi hành mà nhìn trúng hay sao”. Giang nhị lão gia híp mắt.
“Càng nói càng thái quá!” Vi thị dùng sức nhéo Giang nhị lão gia một cái, nàng mới không nghĩ đem nữ nhi hướng nơi đó mà gả tới đâu!
Giang Lam Tuyết cũng cảm thấy phụ thân càng nói càng thái quá, lắc đầu trở về phòng. Nàng phải về phòng khổ luyện trà kỹ, Đấu Trà đại hội còn có một tháng liền bắt đầu, Ngân Châu thành tuy là nơi xa xôi hẻo lánh nhưng cũng là chốn ngọa hổ tàng long, không giống Giang gia chỉ có vài người, dễ dàng chiến thắng như vậy.
* Khổng tử từng bái Hạng Thác 7 tuổi làm thầy.