Đọc truyện Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng – Chương 23: Biểu ca
[Edited by Lê Như Quỳnh]
[Beta: Andie Trần]
Nhà ngoại của Giang Lam Tuyết ở huyện Thanh Sơn, cách thành Ngân Châu chừng bảy, tám chục dặm. Bọn họ trên đường đi không hề dừng lại để nghỉ chân, đến khi trời tối cũng đến nơi.
Khi xe ngựa dừng lại, Giang Lam Tuyết vén rèm xe nhìn ra bên ngoài liền thấy cả phủ đèn đuốc sáng rực, đại môn mở rộng, trước cổng lớn có một tiểu cô nương mặc y phục vải hoa đang đứng đợi. Nhìn thấy xe ngựa dừng lại nàng liền phấn khích nói vọng vào bên trong nhà: “Tiểu cô nãi nãi* và Lam tiểu thư đến rồi!”
(*Tiểu cô nãi nãi: chỗ này mình hiểu là bà cô – chị/em gái của ông nội, chắc là vậy á! 囧).
Vi thị cười nói: “Nhất định là tiểu nha đầu Thuý Trúc kia”.
Giang Lam Tuyết cũng cười theo, đưa tay đỡ nương nàng xuống xe.
Một lát sau, từ trong đại môn liền thấy người ra đón bọn họ. Giang Lam Tuyết nhìn một vòng, có đại cửu mẫu, nhị cửu mẫu, còn có ba biểu tỷ muội nữa.
Vi thị cười: “Ta cũng đâu phải khách khứa long trọng gì, sao lại phiền phức nhiều người ra đón tiếp ta như vậy”.
Đại tẩu Tề thị cũng cười châm chọc lại: “Ai đón tiếp ngươi, chúng ta là ra đón tiếp Lam Tuyết nha đầu nha”.
Vi thị và đại tẩu vẫn luôn thân thiết như vậy, biết Tề thị là đang nói đùa, không những không so đo mà ngược lại càng cảm thấy thân thiết.
Giang Lam Tuyết cũng khom mình hành lễ: “Lam Tuyết gặp qua đại cữu mẫu, nhị cửu mẫu, các vị biểu tỷ, biểu muội”. Tề thị cười hì hì Giang Lam Tuyết kéo lại cạnh mình: “Đều là tiểu thư ở Ngân Châu, sao lại khác biệt lớn như vậy”.
Nhị cữu mẫu Tôn thị gật đầu cười: “Đúng vậy, bọn trẻ nhà chúng ta nếu đem so với Lam Tuyết liền không khác gì một lũ khỉ con suốt ngày chỉ biết lăn lộn trong đám bùn”.
Giang Lam Tuyết có chút 囧: “Hai vị chớ trêu ghẹo Lam Tuyết, các vị biểu tỷ muội đều rất tốt nha”.
Mấy vị tiểu thư Vi gia nhìn Giang Lam Tuyết cười khanh khách, các nàng tự nhiên hiểu được nếu đem các nàng so với vị biểu tỷ muội này tất nhiên kém xa. Tiểu cô cô sinh ra đã là một mỹ nhân, gả cho cô phụ dáng vẻ tuấn tú, gia thế lại càng tốt hơn các nàng, thua kém Lam Tuyết là chuyện đương nhiên.
“Được rồi, mau vào nhà thôi, đến bên trong lại nói tiếp”. Tề thị kéo tay Giang Lam Tuyết đi vào trong nhà.
Đây là lần đầu tiên về lại ngoại gia sau khi Giang Lam Tuyết trọng sinh nên không khỏi vừa có chút xa lạ, lại vừa có chút thân thiết. Một nhà Vi gia đều là người hiền lành, không giống với các nhà khác suốt ngày lục đục với nhau, các vị biểu ca, biểu đệ hiếu học cầu tiến, các biểu tỷ, biểu muội cũng đều tri thư đạt lễ. Chỉ là nương nàng vẫn luôn một lòng bận rộn lo lắng cho tỷ đệ nàng nên rất hiếm khi cùng ngoại gia lui tới.
Vi lão thái thái vừa thấy Vi thị đã đến liền liếc mắt véo một cái: “Nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi, cách cũng không xa, vậy mà quanh năm suốt tháng lại không chịu trở về!”
Người nào trước mặt mẫu thân đều cũng trở thành tiểu hài tử, Vi thị lại là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà đương nhiên liền giở trò làm nũng: “Nương, hôm nay ta không phải đã trở lại rồi sao. Hiện tại ta cũng đã có nhiều thời gian rỗi rãi, nhất định sẽ bồi ở bên cạnh ngài thật lâu nha”.
“Tốt quá, vậy hãy để đến qua năm mới hẳn trở về Giang gia!” Tề thị nói, “Cũng sắp đến mùng hai rồi*”.
(*Nguyên gốc: “Đại niên sơ nhị tỉnh gần đến”. Theo tập tục vào ngày mùng hai Tết con dâu được phép về thăm nhà mẹ đẻ)
Tất cả mọi người trong phòng nghe thế đều bật cười.
“Các ngươi đều mau tránh sang một bên. Nha đầu Lam Tuyết mau lại đây với ngoại tổ mẫu”. Vi lão thái thái cười nói.
Giang Lam Tuyết ngoan ngoãn tiến lên hành lễ: “Ngoại tổ mẫu”.
Vi lão thái thái cầm lấy tay nàng: “Hảo nha đầu, càng lớn càng xinh đẹp, vóc dáng cũng cao, giống hệt nương của ngươi. Lần sau nếu nương ngươi không mang theo ngươi tới, ngươi liền chính mình tới thăm ta”.
Giang Lam Tuyết cười gật gật đầu.
Vi lão phu nhân lôi kéo Giang Lam Tuyết không muốn buông ra. Lúc lại sờ sờ tay nàng, khi lại chạm vào má nàng, thể hiện sự yêu thích không thôi.
Tề thị ở một bên cười: “Nương, ngài nếu không để các nàng ăn cơm, lần tới các nàng khẳng định không về nữa”.
Vi lão thái thái lúc này mới nhớ ra: “Đúng đúng đúng, trước đi ăn cơm đã. Ta thật là lão hồ đồ”.
“Nương, mọi người đếu chưa dùng bữa sao? Phụ thân cùng đại ca, nhị ca đâu rồi?” Vi thị hỏi.
“Ngươi không phải là khách, ai thèm chờ ngươi, chúng ta đều đã sớm ăn qua. Phụ thân ngươi bọn họ hôm nay trong nha môn có việc, hẳn không về sớm vậy đâu”.
Vi thị gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tề thị nói: “Nương, trước cứ để các nàng dùng bữa sau đó nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay đã ngồi xe cả một ngày đường, hẳn đã mệt rồi. Có chuyện gì thì để chậm rãi mà nói sau, dù sao tiểu cô dự định ở lại đến qua năm mới quay về phu gia!”
Mọi người nghe Tề thị nói thế lại cười vang. Giang Lam Tuyết cũng cười theo, không khí ở ngoại gia so với Giang gia bọn họ náo nhiệt hơn hẳn.
Sau khi dùng bữa Tề thị liền sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi. Hai người dùng chung một căn phòng khiến Giang Lam Tuyết có chút không quen.
Vi thị thấy nàng Tuyết lăn qua lộn lại liền nhỏ giọng: “Lam Tuyết, ngươi ngủ không được sao”.
“Ân… Nương, ta không có việc gì. Qua một lát nữa liền ổn thôi”. Giang Lam Tuyết ôm lấy Vi thị, xoay người tìm một cái tư thế thoải mái rồi không hề động nữa.
“Ngươi có phải đang có tâm sự hay không? Vẫn là đang trách nương sao?” Một lát sau Vi thị lại hỏi.
Giang Lam Tuyết xoay người: “Không có, ngài không cần loạn tưởng, nhanh ngủ thôi”. Nói xong lại giả vờ ngáp một cái, đôi mắt nhắm lại.
Không biết từ lúc nào Giang Lam Tuyết mơ mơ màng màng mà ngủ mất. Trách phụ mẫu sao? Nàng không hề trách bọn họ. Thân là nữ tử, vốn sinh ra đã có rất nhiều trói buộc. Nàng muốn tự mình thoát khỏi số mệnh đó nào có phải là chuyện đơn giản như vậy. Nhất là nàng không thể cứ thế không màng đến phụ mẫu, đến gia tộc. Giang Lam Tuyết biết con đường phía trước còn rất dài……
Khi Giang Lam Tuyết tỉnh lại thì trời cũng đã sáng rồi, nương nàng cũng không còn ở trong phòng. Giang Lam Tuyết vội đứng dậy, gọi nha đầu Vân Thi một tiếng.
Vân Thi ở ngoài cửa đang cùng tiểu nha đầu Vi gia nói chuyện gì đó, nghe Giang Lam Tuyết gọi tên nàng liền vội đẩy cửa tiến vào: “Tiểu thư tỉnh”.
Giang Lam Tuyết ngữ mang trách cứ: “Như thế nào đều không gọi ta, thật là thất lễ”.
“Là phu nhân căn dặn không cần gọi người. Nói người hôm qua lạ giường nên ngủ không ngon giấc”. Vân Thi vừa nói vừa giúp Giang Lam Tuyết thay y phục.
Vi thị cùng Tề thị cũng đã đến cửa phòng, Giang Lam Tuyết xưa nay vốn luôn tuân theo quy củ, lần này thất lễ cư nhiên không tránh khỏi có chút thẹn thùng.
Vi thị cười: “Chúng ta bây giờ là ở ngoài đô thành, lại là ở chính nhà của mình, ngươi cũng đừng đa lễ như vậy. Ngươi muốn ngủ đến giờ nào cũng được”.
Giang Lam Tuyết cười đáp một tiếng. Nàng xiêm áo chỉnh tề, sau khi rửa mặt sách sẽ cũng theo chân Tề thị và Vi thị đến chính sảnh.
Giang Lam Tuyết đến đại sảnh thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ lại càng thêm ngượng ngùng hành lễ. Nàng thế mà lại để cho các vị trưởng bối phải chờ mình!
Vi Huyện thừa nhìn thấy ngoại tôn nữ thật sự vui mừng, không ngừng ân cần hỏi han. Nàng cũng từ tốn cười đáp từng câu.
“Phải rồi, ta nghe nói Lục Trường Thanh ở Ngân Châu thu cái đệ tử họ Giang, là họ hàng bên phu gia sao?” Vi Huyện thừa đột nhiên hỏi.
Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Vi thị, hai người đều có điểm dở khóc dở cười.
“Làm sao vậy?”.
Vi thị cũng không định dối gạt phụ thân cùng huynh trưởng, cằm hướng Giang Lam Tuyết: “Nha, còn không phải là vị Giang công tử này sao”.
Vi Huyện thừa cùng Vi gia hai vị cữu cữu đều sửng sốt một chút.
Vi nhị gia trước nói: “Thật sự là Lam Tuyết nhà chúng ta?”
“Còn ai dám như nàng hồ nháo như vậy chứ”. Vi thị thở dài.
Vi Huyện thừa nghe xong lại rất vui vẻ, cười to: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới, ngoại tôn nữ ta còn có tài năng như vậy”.
Vi thị trong lòng kêu khổ không ngừng, này là phụ thân bà vẫn chưa nghe qua những lời đồn đãi về Giang công tử ở Ngân Châu thành kia a.
“Nhưng cũng đã là chuyện của quá khứ rồi. Lam Tuyết về sau sẽ không theo Lục tiên sinh học nữa”.
“Này rốt cuộc là chuyện gì?” Vi Huyện thừa khó hiểu.
“Suy cho cùng, nàng vẫn là một cô nương. Chuyện giả nam trang như vậy nếu bại lộ ắt sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức”.
Vi Huyện thừa có chút tiếc nuối nói: “Như vậy cũng thật đáng tiếc”.
Giang Lam Tuyết hai vị cữu cữu cũng thở dài, đáng tiếc Lam Tuyết không phải nam tử.
“Có chuyện gì đáng tiếc ạ?”. Từ bên ngoài cửa có ba vị thiếu niên bước vào, là ba vị biểu ca của Giang Lam Tuyết.
Vi nhị gia cười nói: “Đáng tiếc biểu muội Lam Tuyết của các ngươi sinh ra không phait là một nam tử”.
“Lam Tuyết muội muội xinh đẹp như vậy, nếu là nam tử mới đáng tiếc!” Đứng ở giữa ba người, tam biểu ca Vi Vĩnh Xương cười.
“Miệng lưỡi trơn tru! Không được nói bậy!” Vi nhị gia quát lớn một câu.
Giang Lam Tuyết thấy ba vị biểu ca đã tới, liền đứng dậy hành lễ.
“Lam Tuyết biểu muội, ta không nói bậy a. Nếu ngươi không phải nam tử, một chút cũng không đáng tiếc”.
“Ngươi còn dám nói!” Vi nhị gia làm tư thế muốn bắt lấy chung trà ném hắn.
Giang Lam Tuyết ở một bên cười cười không đáp, cũng không có sinh khí. Nàng kiếp trước có gặp qua vị tam biểu ca này, tính tình hắn tuy có chút phóng khoáng nhưng lại không hề có một chút ý xấu nào. Nàng nhớ rõ ở kiếp trước, vị biểu ca này thi đậu tiến sĩ, lúc ở kinh thành hắn còn đến Hầu phủ thăm nàng một lần. Sau hắn lại được đề bạt đến Giang Nam làm quan, từ đó cũng không gặp lại nữa. Cũng chỉ nghe về hắn trong một, hai câu thư phụ thân nàng gửi đến.
Cứ như vậy mọi người không tiếp tục nhắc đến chuyện của Giang Lam Tuyết nữa làm Vi thị nhẹ nhàng thở ra. Lát nữa bà nhất định phải lén nói chuyện với phụ mẫu, chuyện này tốt nhất là không nên nhắc lại nữa. Bà vốn chính là mang khuê nữ tới đây giải sầu chứ không muốn khiến nàng lại thêm ngột ngạt.
Giang Lam Tuyết ở lại ngoại gia. Mỗi ngày nàng cùng các biểu tỷ muội viết chữ, đọc sách, thêu thùa đúng với dáng vẻ của một cô nương gia nên có. Vi thị thấy Giang Lam Tuyết ngày ngày vui vẻ, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Nàng vẫn là nên tiếp xúc nhiều hơn với các tỷ muội khác. Bà nhớ đến các vị cô nương vốn không thể lên được mặt bàn ở đại phòng Giang gia liền thở dài.
Giang Lam Tuyết trong những ngày qua ở Vi gia phải nói là rất vui vẻ. Vì nàng hiếm khi quay về nên được ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu vô cùng cưng chiều, nàng không thể không bày ra vẻ cao hứng trước mặt bọn họ. Nhưng kỳ thực trong lòng nàng vẫn có chút hậm hực. Nàng đã nỗ lực lâu như vậy không lẽ lại không tránh khỏi vết xe đổ ở kiếp trước.
Hôm nay Giang Lam Tuyết muốn dạy cho các tỷ muội một số thủ pháp điểm trà thì Vi Vĩnh Xương đến.
“Di, các muội là muốn cùng Lam Tuyết muội muội học điểm trà sao?” Vi Vĩnh Xương nhìn một vòng liền hỏi.
“Đúng vậy a, tam ca có muốn cùng chúng ta học không?” Vi tứ cô nương đáp.
“Ta mới không học đâu. Lam Tuyết muội muội mấy ngày nay đều ở nhà không khỏi buồn chán đi? Có muốn Tam ca mang ngươi ra ngoài dạo chơi?” Vi Vĩnh Xương cười tủm tỉm.
“Tam ca thật bất công, muội cũng muốn đi!” Vi tứ cô nương ai oán.
“Đúng vậy! Chúng ta cũng phải đi!” Vi tam cô nương cùng Ngũ cô nương cùng đồng than.
“Đều đi đều đi, cùng nhau đi đi. Vậy ta sẽ đến chỗ tổ mẫu xin phép một tiếng. Ngày mai các muội dậy sớm một chút chuẩn bị. Tam ca ta mang bọn muội đi lên núi xem hoa cúc, lại đến hồ Thanh Sơn bắt vài con cá đem nướng cho các muội ăn có được hay không?”. Vi Vĩnh Xương vừa nói vừa nhìn về phía Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nghe xong đương nhiên vô cùng háo hức nhưng lại sợ nương nàng không đồng ý.
Không nghĩ tới Vi thị cư nhiên sảng khoái đáp ứng, cũng dặn dò nàng phải trở về sớm một chút, đi đường cũng chú ý an toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Lam Tuyết một thân xiêm y đơn giản, nhẹ nhàng đứng chờ ở chính sảnh. Vi gia ba vị cô nương cũng lần lượt có mặt.
Chỉ là người đề xuất việc đi chơi lần này, vị tam biểu ca Vi Vĩnh Xương kia mãi vẫn chậm chạp chẳng thấy mặt.
Vi tứ cô nương giậm giậm chân: “Tam ca sao lại có thể như vậy? Đến giờ này còn chưa tới. Không lẽ là đổi ý rồi, không muốn dẫn chúng ta ra ngoài chơi nữa?”.
“Nói bậy cái gì đấy?! Tam ca trong lòng muội là loại người thất tính như vậy sao. Nương bảo ta mang nhiều thức ăn hơn một chút cho các người, sợ cá ta nướng các muội không thể ăn được”. Trên tay Vi Vĩnh Xương đúng thật đang cầm một hộp đồ ăn lớn. “Đi thôi. Hôm nay nhất định phải để các muội nếm thử thay nghề của tam ca ngươi”.
Giang Lam Tuyết đi theo huynh muội Vi gia cùng đi đến hồ Thanh Sơn. Trong nhà không yên tâm, còn phái mấy cái gia đinh, nhũ mẫu đi theo bọn họ.
Dọc theo đường đi Vi Vĩnh Xương đều cùng Giang Lam Tuyết bàn luận về nước ở hồ Thanh Sơn xanh cỡ nào, hoa cúc trên núi đẹp biết bao nhiêu.
Khi đến nơi, quả nhiên trước mắt Giang Lam Tuyết hồ Thanh Sơn gợn sóng xanh biếc, mặt hồ lại yên ả vô cùng, lại thấy bên kia hoa cúc núi nở khắp một vùng. Cảnh đẹp trước mắt, phiền muộn tích tụ nhiều ngày trong lòng Giang Lam Tuyết cũng cứ thế lập tức tan biến.
“Thế nào? Có phải hay không rất đẹp? So với đám hoa trong vườn còn đẹp hơn rất nhiều đúng không?”.
Giang Lam Tuyết nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy, so với hoa trồng trong vườn còn đẹp hơn nhiều lần”.
“Ta biết ngay là muội sẽ thích chúng”. Vi Vĩnh Xương nhìn một bên sườn mặt nàng, trong mắt lóe lên tia sáng.
Giang Lam Tuyết đưa tay chỉ về hướng triền núi, từ xa có thể thấy hoa cúc dại mọc bao phủ cả một vùng: “Ta có thể đi đến chỗ đó không?”
“Có thể, ta mang muội đến đó”. Vi Vĩnh Xương cười.
“Tam biểu tỷ, Tứ biểu tỷ, ta cùng Tam biểu ca muốn qua triền núi bên kia. Các tỷ có muốn đi cùng bọn ta không?”.
Tứ cô nương vừa định gật đầu đồng ý đã bị Tam cô nương cản lại: “Chúng ta ở lại đây thôi. Lam Tuyết biểu muội cứ đi cùng tam ca đi”.
Giang Lam Tuyết không hỏi thêm gì nữa, cùng Vi Vĩnh Xương đi về phía sườn núi nhỏ.
Đợi bọn họ đi xa, Tứ cô nương không khỏi tò mò hỏi: “Tam tỷ vì sao không để ta đi cùng bọn họ?”
“Tứ tỷ ngươi thật là ngốc”. Ngũ cô nương cười khanh khách.
“Ân? Tại sao ta lại có ngốc chứ?” Tứ cô nương lại nhìn về Vi Vĩnh Xương cùng Giang Lam Tuyết ở đằng kia, chỉ thấy Vi Vĩnh Xương quơ chân múa tay không biết đang nói cái gì nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Giang Lam Tuyết, trong lòng giống như có điểm minh bạch, “Tam ca có phải hay không thích Lam Tuyết biểu muội a?”
“Hóa ra muội vẫn không ngốc đến mức ta nghĩ”. Tam cô nương cười trêu ghẹo.
“A……” Tứ cô nương có chút cảm thấy mình quả thật trở nên ngu ngốc rồi, “Thế nương cùng tiểu cô cô còn có tổ mẫu bọn họ có biết chuyện này không?”
“Có lẽ đều đã biết”. Tam cô nương nhìn theo bóng dáng hai người ở bên kia.
“Di, Tam ca làm sao mà xứng đôi với Lam Tuyết biểu muội”. Tứ cô nương tỏ vẻ ghét bỏ.
Tam cô nương nhỏ giọng nói: “Ta nghe nương ta nói, Lam Tuyết biểu muội ở Ngân Châu thành hình như đã đắc tội Hầu phủ”.
“Lại còn có việc như vậy sao? Khó trách tiểu cô cô lại về sớm như vậy, vẫn còn lâu lắm mới đến sinh thần của Tổ phụ”. Tứ cô nương bừng tỉnh đại ngộ.
“Dù sao các ngươi biết vậy là tốt rồi. Ta thấy mối hôn sự này tám phần là đã định thành. Nếu không tổ mẫu bọn họ cũng sẽ không dung túng chúng ta ra ngoài chơi”. Tam cô nương gật đầu.
“Chúng ta đây chính là nhờ bọn họ mới được ra ngoài a”. Tứ cô nương lại nhìn về phía xa, hai người bọn họ đi rất nhanh đã đến triền núi. Lại có vờ ai oán: “Khó trách ngày thường chúng ta mặc xiêm y mới, mang trang sức mới đến hỏi tam ca đẹp hay không đẹp. Huynh ấy đều nói chúng ta không đẹp, trong mắt huynh ấy làm gì có ai đẹp bằng Lam Tuyết biểu muội!”
“Còn không phải sao, Tam ca ca từ nhỏ đã thích Lam Tuyết biểu muội”. Tam cô nương cười nói. Hoa cúc núi nở khắp nói, ngay cả đường lên núi cũng bị phủ đi mất. Giang Lam Tuyết bước từng bước thật cẩn thận chỉ sợ dẫm phải hoa. Trong gió tràn đầy hương cúc nhàn nhạt khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
Vi Vĩnh Xương lúc này cũng không nói gì, chỉ thường xuyên nhìn nàng, trong lòng nhộn nhạo. Trước khi đi nương hắn đã nói qua, chỉ cần hắn có thể khiến cho biểu muội vui vẻ, sẽ giúp hắn định hôn với nàng. Biểu muội xinh đẹp như thiên tiên như vậy, ai lại không muốn cưới?
Cuối cùng cũng đến đỉnh núi, nàng đưa mắt nhìn ra bốn phía, một biển hoa trắng như tuyết, phấn như hà, từng cụm từng cụm nở, vô cùng xinh đẹp.
Vi Vĩnh Xương thấy Giang Lam Tuyết tựa hồ thực cao hứng, liền nói: “Lam Tuyết biểu muội, ta hái hoa làm thành vòng hoa cho muội nhé”.
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Ta không cần. Chúng nó đang nở đẹp như vậy, tại sao lại phải hái xuống”.
Vi Vĩnh Xương mặt đỏ lên, ngẫm lại cũng thấy không ổn. Cả một đường đi đến đây biểu muội đều bước rất cẩn thận, nàng là sợ dẫm hư hoa.
“Là ta nghĩ không chu đáo, biểu muội đừng trách móc, ta không phải là loại người thích phá hư hoa cỏ”. Vi Vĩnh Xương ngại ngùng.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Sẽ không, ta còn muốn cảm ơn biểu ca đã mang ta tới nơi đẹp như vậy”.
Vi Vĩnh Xương thấy nụ cười của nàng liền cảm thấy cả biển hoa trước mắt trở nên mờ nhạt, lại sợ chính mình thất thố, vội đem đầu nhìn sang chỗ khác: “Thanh Sơn huyện tuy nhỏ, lại có không ít địa phương đẹp, lần sau ta sẽ mang biểu muội đi đến đó”.
Giang Lam Tuyết cười cười không đáp. Nàng vừa rồi đã nhìn thấy Tam biểu tỷ kéo Tứ biểu tỷ ở bên kia. Ở ngoại gia mấy hôm, nàng ẩn ẩn có thể cảm giác được Tam biểu ca đối nàng tựa hồ có chút khác biệt so với các vị biểu tỷ muội khác. Hôm nay nàng xem như đã tường tận, ánh mắt nóng cháy của thiếu niên không lừa được người. Cả ngoại gia hẳn là cũng đã biết, chỉ sợ nương nàng cũng rõ ràng. Xem tình hình này, nương nàng chắc cũng có lòng muốn đem nàng cùng Tam biểu ca ghép thành đôi.
Thấy Giang Lam Tuyết im lặng, Vi Vĩnh Xương cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà đứng một bên bồi nàng.
Giang Lam Tuyết ở trên sườn núi đứng hồi lâu mới nói: “Chúng ta trở về đi, Tam tỷ tỷ các nàng còn chờ ăn cá Tam biểu ca nướng a”.
“Biểu muội yên tâm, tay nghề nướng cá của Tam ca nhất định không làm muội thất vọng. Lúc trước thường hay vào trong núi chơi, đói bụng chỉ có thể tự mình nướng cá, còn có gà rừng cùng con thỏ……” Nghĩ đến biểu muội ngay đến cây hoa đều thương tiếc không muốn bẻ hư, nói không chừng cũng luyến tiếc gà rừng cùng con thỏ, Vi Vĩnh Xương vội ngậm miệng không nói nữa.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ta đây thật muốn nếm thử tay nghề biểu ca. Biểu ca ngày thường đều thích ở bên ngoài du ngoạn vậy mà cũng không chậm trễ việc học. Biểu ca thật giỏi”.
Được nàng khen như vậy Vi Vĩnh Xương cảm giác máu nóng đều xông lên đỉnh đầu: “Ta kì thật không có tốt như lời biểu muội nói đâu…… Chỉ là có chút khôn lỏi thôi”.
Giang Lam Tuyết không nói nữa, hai người chậm rãi đi trở về. Vi gia tam tỷ muội không biết từ nơi nào tìm được cần câu, ngồi cạnh hồ câu cá. Bên cạnh mỗi người còn để một thùng gỗ nhỏ, giống như đang thi với nhau xem ai câu được nhiều cá nhất.
“Các muội lấy cần câu ở đâu a?” Vi Vĩnh Xương đến gần hỏi.
“Bọn muội nói Mạnh thúc qua thôn bên kia mượn”. Tứ cô nương nhìn xem hai người, nghĩ muốn chế nhạo bọn họ vài câu, lại sợ hỏng chuyện tốt Vi Vĩnh Xương, chỉ hướng Tam ca nàng cười xấu xa.
“Còn có dư cái nào hay không? Ta cùng Lam Tuyết biểu muội cũng muốn câu. Tới lúc câu được ta sẽ chia cho bọn muội”. Vi Vĩnh Xương nói.
Tứ cô nương đem cần câu trong tay đưa qua, đứng dậy phủi phủi tà váy: “Cho huynh, dù sao muội cũng câu không được con nào. Muội qua bên kia chơi chơi”.
“Muội tính tình lúc nào cũng ríu rít, ồn ào như vậy làm sao đủ nhẫn nại mà muốn câu được cá”. Vi Vĩnh Xương tiếp nhận cần câu, ngồi lên ghế nhỏ.
Tứ cô nương vốn muốn đi một mình, không hiểu sao lại quay về Ngũ cô nương lôi đi cùng. Nàng kỳ thật cũng muốn lôi cả Tam cô nương cùng theo. Chỉ là Tam cô nương rốt cuộc vẫn biết suy nghĩ hơn các nàng, sợ Giang Lam Tuyết không được tự nhiên, liền ở lại không đi.
Mấy người an an tĩnh tĩnh mà ngồi câu cá. Giang Lam Tuyết ở kiếp trước chỉ ở trong hoa viên Hầu phủ câu cá, lúc này ngồi ở bên hồ, trong lòng khỏi có loại cảm giác hoài niệm chuyện cũ*.
(nguyên gốc: cảm giác yên ba điếu đồ* – cuối chương có giải thích) [1].
“Đáng tiếc chúng ta không có thuyền”. Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.
“Biểu muội quả thật có nhã hứng”. Vi Vĩnh Xương đáp rồi nhìn ra mặt hồ nơi xa, muốn tìm thử xem có thuyền hay không.
Vi Vĩnh Xương luôn nhìn lén Giang Lam Tuyết, Tam cô nương lại luôn nhìn lén hai người, chỉ có mỗi Giang Lam Tuyết chuyên tâm câu cá, con đầu tiên cũng là nàng câu được, cuối cùng vẫn là nàng câu nhiều cá nhất.
Vi Vĩnh Xương câu không được cá, liền đảm nhiệm việc nổi lửa bắt đầu nướng cá.
Tứ cô nương cùng Ngũ cô nương cuối cùng cũng đã trở lại, trên đầu mang vòng hoa, trên tay còn cầm thêm vài cái.
“Tam tỷ, Lam Tuyết biểu muội, các người xem chúng ta làm vòng hoa có xinh đẹp không? Các ngươi cũng có phần a”. Vi tứ cô nương cười đem vòng hoa đưa qua.
Vi Vĩnh Xương thấy thế không khỏi khẩn trương nhìn Giang Lam Tuyết, sợ nàng sinh khí. Lại thấy Giang Lam Tuyết mỉm cười tiếp nhận vòng hoa, một chút đều không giống như đang tức giận, đem vòng hoa đội trên đầu. Hoa cũng đã hái, nếu không dùng liền khác gì dẫm đạp lên hoa.
Tứ cô nương khen nói: “Lam Tuyết biểu muội thật xinh đẹp, có phải hay không a Tam ca?”
Vi Vĩnh Xương ha hả cười gượng một tiếng: “Các muội đều xinh đẹp”.
Tứ cô nương phụt một tiếng cười: “Khó được Tam ca khen như vậy một lần”.
Vi Vĩnh Xương trừng mắt nhìn Tứ cô nương.
Giang Lam Tuyết im lặng, quay đầu đi tiếp tục câu cá.
Vi Vĩnh Xương nhìn dáng vẻ Giang Lam Tuyết, bỗng nhiên cảm thấy biểu muội nhìn có một chút cô độc.
Tứ cô nương nhỏ giọng nói: “Tam ca, đừng nhìn lén biểu muội nữa, cá nướng cũng sắp cháy khét rồi!”
Vi Vĩnh Xương ra vẻ muốn đánh Tứ cô nương, Tứ cô nương nhảy nhót mà tránh ra.
Vi Vĩnh Xương nướng con cá đầu tiên, đương nhiên là cho Giang Lam Tuyết.
“Biểu muội nếm thử đi. Đây là con cá đầu tiên muội câu được, ta đã xử lý qua, sẽ không tanh”. Vi Vĩnh Xương vẻ mặt chờ mong mà nhìn nàng.
Giang Lam Tuyết tiếp nhận con cá trên tay hắn, quả nhiên rất thơm, nàng thổi thổi rồi cắn một ngụm, gật gật đầu nói: “Biểu ca tay nghề xác thật không tồi”.
Vi Vĩnh Xương nghe Giang Lam Tuyết như vậy vừa nói trong lòng nhạc nở hoa, so với khi hắn thi đậu tú còn vui vẻ hơn!
Tứ cô nương ở một bên cùng Tam cô nương, Ngũ cô nương làm mặt quỷ.
Ăn cá xong, đoàn người lại đi vào trong núi, Vi gia mấy cái cô nương cố ý làm Giang Lam Tuyết cùng Vi Vĩnh Xương đi cùng nhau. Vi Vĩnh Xương không ngừng giới thiệu cho Giang Lam Tuyết tất cả mọi thứ trong núi, nào là cây gì, hoa gì, khi nào nở, bao lâu nở một lần, hoa trông như thế nào, khi nào kết quả, quả có thể ăn được hay không, có hay không có độc, rồi còn có bài thơ viết về loại hoa này,…… Vi Vĩnh Xương miêu tả vô cùng sinh động như thật. Hắn lại kể lần hắn ăn nhầm quả dại kết quả là miệng sưng lên vài ngày mới khỏi, Giang Lam Tuyết cũng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại bật cười.
Mãi cho đến lão nhũ mẫu đi cùng đến thúc giục, bọn họ mới chịu trở về. Trên đường trở về Vi Vĩnh Xương không ngừng một lần nói lần sau còn muốn mang các nàng ra tới chơi.
Trở lại Vi gia, Tứ cô nương liền vòng hoa phát cho mỗi người một cái, ngay cả lão thái thái cũng đội lên. Giang Lam Tuyết nhìn toàn gia hoà thuận vui vẻ trong lòng cũng vui mừng, hạnh phúc của một gia đình bình thường so với Hầu phủ quả nhiên đơn giản hơn nhiều.
Không đến mấy ngày, Giang Lam Tuyết liền trong lúc vô tình nghe được nương nàng cùng Nhị cữu mẫu nói chuyện.
“Lam Tuyết đứa nhỏ này, ta cũng không biết nàng rốt cuộc nghĩ như thế nào. Nói đến chuyện của nàng cùng Vĩnh Xương còn phải đợi chính nàng gật đầu mới được. Ta chỉ có duy nhất một cái khuê nữ này, tính tình nàng lại như thế, giao cho người khác ta thật sự không an lòng. Chỉ có gả về nhà mẹ đẻ, ta mới yên tâm, nhưng ta lại sợ nàng…… Ta đây trong lòng sầu đến……” Vi thị thở dài.
Tề thị nói: “Ta đều hiểu. Vĩnh Xương đứa nhỏ này từ nhỏ chỉ thích nhất Lam Tuyết. Chúng ta cũng đều thích nàng. Nếu chuyện của chúng nó thành, chúng ta đương nhiên cao hứng. Còn nếu không thành, chúng ta cũng không thể ép buộc hài tử”.
Tam biểu ca từ nhỏ liền thích nàng sao, nàng như thế nào một chút đều không nhớ? Giang Lam Tuyết nhớ tới ngày ấy ở bên sườn núi tràn ngập hoa cúc dại…… Tam biểu ca tuy tính tình hoạt bát nhưng cũng là một người vô cùng tinh tế. Cả một núi toàn hoa cỏ kia hắn vậy mà có thể nhớ rõ……
Vi Vĩnh Xương quả nhiên thi thoảng liền mang Giang Lam Tuyết đi ra ngoài chơi. Người trong nhà cái gì cũng không nói, ngoài mặt nói hai huynh muội tình cảm tốt, kỳ thật Giang Lam Tuyết đều biết, đây là muốn cho nàng cùng Tam biểu ca cơ hội ở chung. Giang Lam Tuyết trong lòng cảm khái, cha nương cùng ngoại tổ một nhà đối nàng thật sự là quá tốt.
Một hôm, sau giờ ngọ Vi Vĩnh Xương hưng phấn tới tìm Giang Lam Tuyết cùng Vi gia tỷ muội: “Hôm nay có một đoàn xiếc ảo thuật đến đây, nghe nói là từ kinh thành tới, ta mang các muội đi chơi có được không?”. Vi Vĩnh Xương vẻ mặt chờ mong nhìn Giang Lam Tuyết.
Tứ cô nương vừa nghe vậy liền hứng thú: “Muội muốn đi muốn đi. Chỉ là khẳng định có rất nhiều người đi……”
Vi Vĩnh Xương cười nói: “Có Tam ca muội ở muội sợ cái gì, cứ việc đi”.
“Lam Tuyết biểu muội, muội cũng cùng đi đi!” Tứ cô nương lôi kéo cánh tay Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết cười cười đồng ý.
Chỉ cần Giang Lam Tuyết đồng ý, trong nhà liền không ai phản đối.
Lần này đi có cả Vi gia tam huynh đệ, tam tỷ muội lại thêm Giang Lam Tuyết, một đường vô cùng náo nhiệt.
“Tam ca, có phải gánh xiếc ở đằng kia không! Cái lều đó thật lớn!” Tứ cô nương hưng phấn mà kêu lên.
“Đúng vậy, ta đã gọi người để lại cho chúng ta vị trí thật tốt rồi. Các muội cứ chờ để mở rộng tầm mắt đi!” Vi Vĩnh Xương đắc ý.
Càng đến gần họ càng nhận thấy chiếc lều đó thật sự rất lớn, hẳn là có thể chứa không ít người.
Trước cửa có một hàng dài người đang xếp hàng. Bọn họ cũng hòa vào trong đám người, còn cố ý để Giang Lam Tuyết cùng Vi Vĩnh Xương xếp hạng chung một chỗ.
Vi Vĩnh Xương bảo hộ Giang Lam Tuyết ở phía sau người, lại cùng nàng nói một ít lời nói dí dỏm. Giang Lam Tuyết nghĩ nếu nàng cứ thế gả cho Tam biểu ca, nhất định cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán. Dí dỏm hài hước, bác học đa tài, cẩn thận chu đáo, còn đối nàng một lòng nhiệt tình……
Khi tiến vào trong lều, bên trong đầy ắp người, ở giữa là một cái đài vô cùng lớn để biểu diễn. Vi Vĩnh Xương dẫn bọn họ đến vị trí hắn nhờ bằng hữu giữ hộ. Vi Vĩnh Xương đương nhiên là chọn ngồi ở bên cạnh Giang Lam Tuyết, nàng đối với việc an bài như vậy đã thành thói quen.
Trên đài đang biểu diễn tiết mục xiếc với bình, một nam tử cao lớn vạm vỡ, đỉnh đầu đội một cái cái bình đang xoay vòng. Mặc kệ hắn nhảy như thế nào, di chuyển như thế nào, cái bình không chút sứt mẻ ở trên đầu hắn, người xem phía dưới từng trận reo hò. Vi Vĩnh Xương một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi lại vừa hướng Giang Lam Tuyết cười cười.
Tiết mục tiếp theo là một thiếu nữ ngậm hoa uốn dẻo [2]. Một cái tiểu nữ hài, tuổi không lớn, cũng liền ** tuổi bộ dáng, cười khanh khách cùng khán giả chào hỏi xin tiền thưởng, thanh âm nàng vừa ngọt lại giòn, rất là dễ nghe, Giang Lam Tuyết thực thích, hướng nàng cười cười. Nữ hài tử cũng nhìn thấy Giang Lam Tuyết hướng nàng cười, liền ngọt ngào cười đáp lại.
Vi Vĩnh Xương liền ném lên đài mấy đồng tiền.
Thiếu nữ kia vòng eo thực mềm, dễ như trở bàn tay ngậm lấy bông hoa. Màn biểu diễn của nàng có khả năng không phải khó nhất nhưng tiểu cô nương lại có giọng nói ngọt ngào nên được không ít tiền thưởng. Trước khi xuống đài, nàng đem hoa ném cho Giang Lam Tuyết, còn hướng Giang Lam Tuyết chớp chớp mắt.
Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, Vi Vĩnh Xương nói: “Nàng thích muội a”.
Giang Lam Tuyết cười cười, ngửi ngửi hoa không đáp.
Tiết mục kế tiếp cái sau so với cái trước càng thêm xuất sắc, Giang Lam Tuyết xem đến nhập thần, không hổ là đoàn xiếc ảo thuật từ kinh thành tới a…
Không khí trong lều càng ngày càng nhiệt liệt. Lúc này, trên đài cao là hai gã nữ tử, lớn lên cơ thể đều thật chắc nịch. Mặc quần áo bó sát người, hai người mặt đối mặt gườm nhau, nhìn qua như là muốn đánh nhau.
Một vai hề mặt trang điểm thật đậm từ dưới đài đi lên: “Các vị quan khách, các vị quan khách, hôm nay chúng ta sẽ đem đến một tiết mục vô cùng mới mẻ, cũng không biết các vị quan khách, các vị lão gia đã nghe qua hay chưa? Đây là nữ đô vật”.
Cái này xác thật mới mẻ, bất quá Giang Lam Tuyết đương nhiên biết đến, kiếp trước nàng có nghe nói qua, chẳng qua nàng chưa có xem qua thôi.
Chỉ nghe vai hề trên đài lại nói: “Các vị quan khách, các ngài cảm thấy là bên trái Kiều tái hổ lợi hại hay là bên phải Lý thắng long càng mạnh hơn?” Vai hề gõ một gõ vào kẻng trên tay: “Thử xem các ngài tin mắt đến đâu! Mau tới đặt cược a!”
Giang Lam Tuyết nghe xong tên hai người nhịn không được nhếch miệng cười, một cái tái hổ, một cái thắng long, thật là thú vị. Có thể ở trên đài diễn đô vật, quả thật là chuyện không dễ dàng, không biết các nàng sẽ là dạng nữ tử như thế nào.
Vi Vĩnh Xương hỏi Giang Lam Tuyết: “Biểu muội muốn cược ai thắng, ta sẽ đặt cho người đó”.
“Đặt mười đồng tiền là được rồi”. Giang Lam Tuyết cười nói.
Vi Vĩnh Xương cũng không hỏi nhiều, liền cầm theo mười đồng tiền đi đặt cược. Hôm nay các nàng mới biểu diễn ngày đầu tiên, ai cũng không biết thực lực hai người như thế nào, đều là nhắm mắt mà đặt, Kiều tái hổ được đặt mười, Lý thắng long là hai mươi.
Một tiếng kẻng vang lên, hai gã nữ tử trên đài đầu tiên là ôm quyền hành lễ, ngay sau đó liền lao người lên, bắt được đầu vai đối phương, động tác cực nhanh chỉ trong chớp mắt, hiện trường vang lên một trận tiếng hò hét.
Chỉ thấy trên đài hai người ngươi tới ta đi, ngươi tiến ta lui, ai cũng không chịu nhường, Giang Lam Tuyết xem đến nhìn không chớp mắt. Lưu thắng long muốn bắt lấy chân Kiều tắc hổ, lại bị Kiều tái hổ phản đòn nhanh chóng bắt được chân trước, đem người đẩy ngã.
Kẻ tám lạng người nửa cân, Kiều tái hổ là thắng trận đầu tiên.
Sau đó hai người tản ra, quần áo đều trở nên xộc xệch, lại không rảnh lo chuyện sửa sang cứ thế lại lao vào nhau. Dưới đài có chút tiếng cười hài hước truyền tới lỗ tai Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nhìn hai gã nữ tử trên đài, trong lòng cảm thán, các nàng đều là cái dạng nữ tử gì? Còn có vừa rồi tiểu cô nương kia, các nàng đại khái đều không phải xuất thân từ một gia đình bình thường đi, nhưng các nàng nỗ lực như vậy, bằng bản lĩnh cảu chính mình kiếm ăn, thật khiến người khác kính nể.
Giang Lam Tuyết nghe được Vi Vĩnh Xương ở một bên cảm thán: “Thật sự rất lợi hại”.
“Huynh là nói ai? Hai nữ tử trên đài sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.
Vi Vĩnh Xương quay đầu, có chút thẹn thùng: “Biểu muội nghe được a, ta cảm thấy các nàng thực lợi hại. Hẳn các nàng đều là nữ tử xuất thân từ gia đình khốn khổ, nếu không phải cùng đường, ai lại chọn làm nghề nghiệp như vậy? Các nàng không khỏi nhận không ít sự xem thường cùng phê bình a. Muội xem nơi này có không ít người bởi vì quần áo các nàng tan nên mới reo hò. Trong mắt bọn họ căn bản không nhìn tới các nàng là đang dốc sức, không phải đang bán thân thể”.
Vi Vĩnh Xương ánh mắt nghiêm nghị, tâm Giang Lam Tuyết bỗng nhiên động, Tam biểu ca quả thật là diệu nhân.
“Biểu muội sao lại nhìn ta như vậy, không lẽ là ta nói sai rồi sao?” Vi Vĩnh Xương gãi gãi đầu.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Không, biểu ca nói rất đúng. Biểu ca là người thương hương tiếc ngọc a”.
Vi Vĩnh Xương nghe xong có điểm gấp gáp: “Biểu muội, ta cũng không phải là cái kia ý tứ”.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ta cũng không phải cái kia ý tứ, ta là nói biểu ca là người chịu lý giải, thương tiếc những nữ tử kia. Đây là việc mà đa số nam tử đều làm không được, đặc biệt là đối với các nữ tử không có dung mạo xuất sắc. Biểu ca cũng rất lợi hại a”.
Được Giang Lam Tuyết khen như vậy, Vi Vĩnh Xương có chút thẹn thùng.
Sau lần cùng nhau đi xem đoàn xiếc, quan hệ Giang Lam Tuyết cùng Vi Vĩnh Xương rõ ràng lại càng thêm thân thiết. Trong lòng những người ở Vi gia đều cao hứng, nhưng cũng không ai có biểu hiện quá mức.
Đảo mắt liền đến sinh thần của Vi Huyện thừa, Giang Lam Tuyết ở Vi gia đã hơn một tháng. Trước sinh thần Vi Huyện thừa một ngày, Giang Kế Viễn mang theo Giang Bình Nghĩa tới.
Phu thê Giang Kế Viễn hiếm khi chia lìa lâu như vậy, hai người vừa gặp mặt liền tránh ở trong phòng nói chuyện thật lâu, chờ khi bọn họ từ trong phòng ra tới, Vi thị liền bị hai người Kiều thị, Tề thị chê cười một hồi.
Kỳ thật phu thê bọn họ chỉ là nói một chút tình hình những hôm vừa qua thôi. Ngân Châu thành ngày ngày phát sinh chuyện mới mẻ, đã không còn ai nhắc đến Giang Lam nữa. Hầu phủ lại đang gióng trống khua chiêng tuyển thê cho Thế tử, nhưng tuyển tới tuyển lui đều không có ai vừa ý. Giang Kế Viễn còn nhắc đến một chuyện, ông đã từng ở gần Giang gia nhìn thấy xe ngựa của Hầu phủ, cũng không chỉ một lần. Trong lòng ông nghi ngờ là Thế tử đang muốn tìm Giang Lam Tuyết. Nghe xong lời này, Vi thị thực sự có điểm không dám để Giang Lam Tuyết hồi Ngân Châu, sợ lại gặp phải chuyện gì không nên tới.
Tiệc mừng thọ Vi Huyện thừa vô cùng náo nhiệt cứ thế mà qua, lại qua hai ngày, Giang Lam Tuyết nghĩ hẳn là phải về Ngân Châu. Sáng sớm hôm đó, Giang Kế Viễn cùng Vi thị tới tìm nàng.
Vi thị ấp úng nói: “Lam Tuyết, nếu không ngươi trước tiên cứ ở nhà ngoại thêm một thời gian được không?”
Giang Lam Tuyết ngạc nhiên: “Tại sao ạ? Trong nhà đang tốt, ta làm sao có thể ở lỳ tại đây như vậy”.
Giang Kế Viễn thở dài nói: “Nương ngươi là sợ đến khi ngươi quay về Ngân Châu lại bị Thế tử quấn lấy”.
Hơn một tháng qua trong lòng Giang Lam Tuyết đã sớm quên người tên Cố Duẫn Tu kia, nghe cha nàng vừa nói vậy, lại tức giận: “Hắn lại làm gì!”
Giang Kế Viễn cũng không giấu nàng: “Ta ở gần phủ bắt gặp xe ngựa của Hầu phủ vài lần, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng cũng sợ là Thế tử cố tình đến tìm ngươi”.
Giang Lam Tuyết trong lòng phẫn hận không thôi. Lời nên nói cũng đã cùng hắn nói rõ ràng, hắn trước giờ cũng không coi trọng nàng, tội tình gì phải làm như vậy!
“Lam Tuyết, ngươi liền nhịn một chút. Chờ Thế tử đem việc hôn nhân định rồi thì tốt thôi. Nhà ngoại nhiều tỷ muội, nương thấy ngươi ở đây cũng rất vui vẻ, ngươi liền ở thêm vài ngày đi”. Vi thị tận tình khuyên bảo.
Giang Lam Tuyết nhắm mắt lại, bất đắc dĩ gật gật đầu. Nàng không nghĩ khiến cha nương khó xử. Cha nương vốn dĩ có toàn quyền định đoạt chuyện hôn sự của nàng cùng Tam biểu ca nhưng bọn họ vẫn luôn để ý đến cảm thụ của nàng, nàng như thế nào có thể để bọn họ đau lòng.
Vì thế, Giang Kế Viễn mang theo Vi thị cùng Giang Bình Nghĩa trở về Ngân Châu, Giang Lam Tuyết tiếp tục ở lại Vi gia.
Vốn dĩ Vi Vĩnh Xương cho rằng Giang Lam Tuyết sắp rời đi, buồn bực vài ngày, còn chuẩn bị lễ vật, muốn tặng cho biểu muội, lúc này nghe nói biểu muội không đi nữa, hắn vui vẻ đến sắp hỏng rồi.
Nhưng lễ vật đã chuẩn bị tốt, có nên đưa hay không, biểu muội sẽ thích chứ? Vi Vĩnh Xương do dự. Tứ cô nương vừa lúc lại đến tìm Vi Vĩnh Xương, thấy hắn ngây ngốc đối mặt với một cái hộp gấm thật dài, một phen đi qua đoạt lấy.
“Tam ca, đây là cái gì!” Tứ cô nương muốn mở ra.
“Mau trả lại cho ta!” Vi Vĩnh Xương vội tiến lên muốn giật trở lại.
Tứ cô nương vội ôm chặt lấy: “Huynh muốn đem cái này tặng biểu muội!”
“Muội trả lại cho ta. Đừng có làm hỏng!” Vi Vĩnh Xương lại đoạt trở về.
“Quỷ hẹp hòi! Chỉ tặng lễ vật biểu muội! Còn không cho muội xem!” Tứ cô nương chu miệng ai oán.
Vi Vĩnh Xương vội lên tiếng: “Không phải không muốn cho muội xem, chỉ là cái này ta chỉ tặng cho biểu muội”.
“Vậy cho muội nhìn một chút thôi cũng được”. Tứ cô nương nói.
Vi Vĩnh Xương đành phải mở hộp gấm ra, lấy đồ vật bên trong ra, là một bức họa.
Trong tranh là Giang Lam Tuyết đứng giữa biển hoa cúc dại ngày hôm ấy.
Tứ cô nương xem ngây người: “Tam ca, huynh vẽ thật đẹp a. Như thế nào không tặng biểu muội a!”
“Đúng là phải tặng cho nàng. Ta vốn dĩ cho rằng biểu muội phải trở về, khi ấy ta sẽ tặng cho nàng, nhưng lúc này nàng lại không đi nữa, ta có chút hồi hộp……”.
“Hồi hộp cái gì, huynh không dám đi, ta đi”. Nói rồi nàng liền đem bức họa cuộn lại, bỏ vào hộp gấm đem đi.
Tứ cô nương cầm bức họa đi tìm Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết nhìn người trong tranh tuy được vẽ không quá đẹp nhưng lại rất sinh động.
Tam biểu ca, đây là đang muốn thổ lộ sao.
“Hì hì, biểu muội, Tam ca đem muội vẽ đến thật là đẹp mắt a”. Tứ cô nương nhìn Giang Lam Tuyết, nàng cảm thấy biểu muội biểu hiện quá mức bình tĩnh rồi.
“Ân, đúng là rất đẹp”. Giang Lam Tuyết nhìn chính mình trong tranh, không khỏi cảm thấy bóng hình trong tranh có chút cô độc. Tam biểu ca, phải chăng hắn có thể nhìn thấu tâm cảnh của nàng.
Giang Lam Tuyết đem tranh cất cẩn thận: “Muội nhất định sẽ quý trọng nó, thay muội cảm ơn Tam biểu ca”.
“Di, cứ như vậy nói lời cảm ơn không phải có chút qua loa sao. Không bằng muội cũng gửi cho huynh ấy chút quà đáp lễ. Làm một chiếc túi hương có được không? Ta thấy chiếc túi kia của huynh ấy dùng đã lâu”. Tứ cô nương cười ha hả.
Giang Lam Tuyết cười đồng ý.
Sau khi ba người Giang gia hồi phủ, Cố Duẫn Tu liền tới cửa bái phỏng. Hắn cho rằng Giang Lam Tuyết đã trở lại, hắn kỳ thật cũng không muốn chọc phiền toái, hắn chỉ là muốn nói cho Giang Lam Tuyết hắn đã tìm được thợ rèn họ Ô kia.
Nhưng Giang Lam Tuyết cư nhiên không có trở về. Cố Duẫn Tu thất vọng mà rời khỏi Giang gia, hắn cũng không có đem chuyện này nói cho Giang Kế Viễn. Hắn muốn giáp mặt nói cho Giang Lam Tuyết, chuyện nàng giao cho hắn, hắn thật sự đã làm được.
Những ngày này Hầu phu nhân vì chuyện hôn sự của Cố Duẫn Tu mà mắng hắn cẩu huyết lâm đầu. Hầu gia mấy ngày trước đã hồi kinh, Hầu phu nhân lại thêm lo lắng sợ Hầu gia gặp chuyện bất trắc ở kinh thành.
Cố duẫn tu bị Hầu phu nhân mắng đến tâm phiền ý loạn, dưới sự tức giận, thế nhưng giục ngựa ra khỏi thành.
Hắn muốn đi tìm Giang Lam Tuyết.
________________________________________________________
<3 cho sao đi rồi tớ cho chương mới:)
[1] “yên ba học điếu đồ” trích từ Đề bột di ngư tập hậu (Đề sau tập Minh bột di ngư) nói về nỗi niềm hoài cổ của một ông quan thời vong quốc của Nguyễn Trọng Hợp (1834-1902):
Cựu quốc hoang lương sự dĩ thù,
Ky nhân hải ngoại độc thừa phù.
Tự phi kinh cức quy chân chủ,
Cánh hướng yên ba học điếu đồ.
Thiên lý vãn triều quy túc lộ,
Bán khê xuân lục trưởng tân bồ.
Anh phong quan dữ tư nhiên tận,
Liêu quách giang thiên phiến nguyệt cô.
Tạm dịch:
Nước cũ tan tành việc đã lâu,
Bè côi vượt bể ngạo ba đào.
Mở đường gai góc theo vua thánh,
Hướng nẻo sông hồ học bạn câu.
Ngàn dặm sóng triều cò nghỉ cánh,
Nửa khe xuân biếc cỏ khoe màu.
Phong tư người trước nay đâu vắng,
Quạnh quẽ trời sông mảnh nguyệt đau.
(Kim Giang thi tập)
[2] thiếu nữ ngậm… trái cây uốn dẻo: tớ không tìm được hình ngậm hoa:)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –