Đọc truyện Hầu phủ dụ xuân – Chương 72:
Nam nhân dục vọng đã xông lên đỉnh đầu, hắn nửa quỳ trên giường, tách hai chân của nàng ra rồi dùng lực lớn thao lông nàng, lúc này hai mắt hắn đã đỏ rực, mỗi một lần thúc hông là một lần mạnh mẽ ấn nàng chìm sâu trong chăn, giống như muốn đâm cắm khiến cơ thể nàng tan ra vậy.
Dục vọng cắm sâu vào trong cơ thể nàng, so với bất kể lần nào trước đây đều nóng rực, cứng rắn, sưng trướng hơn.
Hắn khuấy lộng không theo chút quy luật nào, giống như điên cuồng mà đâm cắm nàng…
May mà đã trải qua rất nhiều lần giao hợp trước đó rồi, thông đạo của nàng sớm đã thích ứng với cự bổng to lớn của nam nhân. Nếu không phải như vậy, có lẽ nàng thật sự sẽ bị hắn làm bị thương mất.
Trước mắt chỉ là hắn mạnh mẽ bắt đầu gia tăng tốc độ, chỉ hơi hơi đau chút thôi. Rất nhanh sau đó, nàng đã trầm mê vào trong sự xâm lược ngang ngược mà hắn bùng phát. Như nam nhân mong muốn, nàng bám theo cao trào mà khoái cảm mang lại.
Khiến nàng kinh ngạc chính là khi hoa huyệt của nàng khít chặt co rút lại, nam nhân ấy cũng thấp giọng gầm lên, tận chí bắn tinh trong huyệt đạo trơn ướt của nàng, nội bích vô cùng nóng bỏng.
Trước đây cao trào của hắn luôn muộn hơn nàng, phải sau khi nàng không thể nhịn được nữa mà tiết thân hai ba lần, hắn mới lưu luyến không rời mà phóng thích chính mình.
Yết hầu của nam nhân thuận theo sự rung động của cơ thể mà trượt lên trượt xuống, mồ hôi của hắn rơi xuống bụng trắng của nàng. Dục vọng vừa mới phóng thích vẫn chôn sâu trong cơ thể nàng, dường như ngay lập tức lại ngóc đầu lên, cứng rắn như thép.
Mặc dù vẫn chưa bắt đầu một vòng luận động mới nhưng thông đạo của nàng lại gắt gao bao hàm hút lấy hắn khiến cho dư vị của cao trào càng mê người hơn.
Còn chưa đợi nữ nhân dần dần hồi thần, nam nhân đã ôm nàng dậy, khóa chặt trong lòng mình, để nàng ngồi trên đùi mình, tự mình luận động lên xuống bắt đầu thao lộng nàng.
Mỗi lần hoan ái trước đây, mặc dù hắn luôn thích nói mấy lời khiêu gợi, kích thích nàng nhưng vẫn chưa từng thô bạo như thế này. Hắn giống như là dã thú dũng mãnh xổng lồng, muốn triệt để chiếm lấy cơ thể nữ nhân, thao loạn, ăn sạch nàng vào bụng.
Cơ thể nàng vẫn mềm nhũn, căn bản không cách nào chịu đựng được sự xâm nhập kịch liệt mạnh mẽ như thế của hắn. Nam nhân như thể thao quá kích khiến hai mắt đỏ ngầu, hắn giữ chặt eo nàng, chỉ một mực đỉnh hông về phía trước, khiến cơ thể nàng nhấp nhô, luận động theo tiết tấu của hắn.
Trong sự đỉnh lộng như mưa bão này của hắn, trong đầu nàng lúc này là một mảng trắng xóa, khoái cảm giống như con sóng lớn khiến nàng chìm sâu trong đó, đến cả tiếng nói cũng chẳng thể phát ra được, chỉ còn lại bản năng hít thở thôi.
Cơ thể hình như đã không còn là của mình nữa rồi.
Trong mơ hồ, nàng chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: “Nàng sẽ bị thao chết trên chiếc giường này.
Thật không dễ dàng gì, nàng dùng tất cả sức lực còn lại hét lên: “Không, chậm thôi, nhẹ chút, sắp, chết rồi…..”
Nam nhân thở gấp, ôm chặt lấy nàng vào ngực, nâng cằm nàng lên rồi ngậm chặt đôi môi ấy.
Sau khi hôn nhau điên cuồng, hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà phát ra tiếng gầm trầm thấp, để lộ ra hơi thở dồn dập mang theo dục vọng nóng cháy: “A, a, ————”
“——— Vậy thì thao chết con, thế nào? Ngay bên cạnh, phu quân của con, thao chết con———-”
Tề Thục Lan lúc này mới hiểu rõ vì sao ở nơi này thú tính của hắn lại tăng vọt như vậy.
“Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn cũng đã từng chạm vào con, đã từng thao con, ta đã…. Ta thật sự muốn giết hắn!” Nam nhân cắn chặt răng, gia tăng tốc độ đâm cắm.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Tinh dịch hỗn tạp với dâm thủy bên trong, dấp dính, cùng với sự thao lộng kịch liệt của hắn mà chảy ra từ nơi giao hợp ấy, trong màn đều tràn ngập hương vị của tình dục nồng đậm, đến cả huân hương trong phòng cũng chẳng thể che giấu được.
“Ta thật sự hận không thể gọi hắn tỉnh lại ngay bây giờ, để hắn nhìn cho kỹ bộ dạng của con khi bị ta thao sung sướng như thế nào, để hắn hối hận triệt để, sau đó giết chết hắn!” Nam nhân cố định nàng trong ngực hắn, vừa không chút lưu tình đỉnh lộng nàng, vừa thấp giọng nói bên tai nàng.
Trấn Bắc Hầu Đới Thời Phi, người người đều nói có phẩm cách đáng quý, khoan dung, chính trực.
Nhưng mà người chính trực thế nào đi nữa, khi đã chịu ủy khuất thì trong lòng cũng có ám ảnh tà ác.
Tề Thục Lan thật ra bị hắn ôm có hơi đau, nhưng lại thương cho tâm trạng hắn lúc này nên mới âm thầm chịu đựng.
Nàng sớm đã biết được từ quản gia Lưu, thế tử không phải là con trai ruột thịt của Hầu gia, trưởng công chúa năm đó là đã mang thai trước rồi được Thánh Thượng ban hôn gả cho Hầu gia.
Mà trùng hợp lúc đó chính là nửa năm sau khi huynh trưởng và phụ thân của Hầu gia tử trận trong một trận chiến kịch liệt chưa từng có nơi bắc cảnh.