Đọc truyện Hầu phủ dụ xuân – Chương 6:
Chương 6: Dâng trà ( 1 )
Trời mới sáng lờ mờ, Tề Thục Lan đã bị Thanh Thanh lay tỉnh, nàng cố gắng mở mắt ra.
Đau, toàn thân trên dưới nàng đều đau vô cùng, đặc biệt là giữa hai chân. Đã qua một đêm rồi, nơi đau đớn bị giày vò như xé rách ấy vẫn rõ ràng như cũ, nàng nhất thời khó mà cử động được.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng như địa ngục đêm qua, nàng cứ nằm tuyệt vọng như thế, mất đi tất cả sức lực muốn sống tiếp.
Bên ngoài giường, Thanh Thanh thấp giọng nức nở: “Tiểu thư, nô tì biết người chịu khổ rồi, nhưng mà người vẫn nên nhanh chóng dậy đi, muộn nữa sẽ lỡ giờ kính trà cho hầu gia và trưởng công chúa đó.”
Thanh Thanh là nha hoàn theo nàng gả tới hầu phủ, đêm qua động tĩnh trong phòng tân hôn, tiếng kêu thảm thiết của tiểu thư vẫn còn vang vọng bên tai, cả đêm đều sợ hãi. Sáng sớm đánh thức tiểu thư nhà mình, trong lòng mới kiên định được chút, lại đau lòng rơi nước mắt: “Mệnh của tiểu thư thật khổ, sao lại bị gả cho nam nhân như vậy chứ, thật là không bằng cầm thú…”
Tề Thục Lan cười khổ một tiếng, vẫn cố gắng ngồi dậy, ý muốn Thanh Thanh đừng nói linh tinh: “Sống qua đêm qua, ta vẫn còn ổn, giúp ta trang điểm, nhanh chóng tới bái kiến cha mẹ chồng thôi.”
Hầu môn thâm sâu như biển, Tề gia nay đã thất thế, cho dù khóc lóc kể khổ với cha mẹ, bọn họ cũng chỉ đành bất lực, chỉ càng khiến hai người họ thêm đau lòng mà thôi.
Trên khuôn mặt trắng bệch tô lên son môi đỏ tươi, dường như nàng vẫn là đích nữ thế gia như trước kia. Tề Thục Lan nhìn vào trong gương, cười nhàn nhạt, nuốt xuống tất cả những đau khổ trong lòng.
Đây là mệnh của Tề Thục Lan nàng, nàng chỉ đành chấp nhận thôi.
Hít sâu một hơi, trong đầu nàng nghĩ qua một lượt những lễ nghi kính trà cho cha mẹ chồng. Đây mới là việc quan trọng cấp bách, dù sao mình bị gả vào Trấn Bắc Hầu phủ, chính là phải dùng danh dự và phong thái của các khuê tú để làm đẹp mặt, về mặt lễ nghi nhất định không được phạm sai sót.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Nhẫn nhịn sự đau đớn giữa hai chân, Tề Thục Lan nghiêm túc mặc y phục, được Thanh Thanh đỡ, cùng nàng đi về tây viện hầu phủ.
Bình An trưởng công chúa có phủ đệ công chúa của riêng mình, nghe nói sớm đã tình cảm lạnh nhạt với Trấn Bắc Hầu Đới Thời Phi rồi, không hay ở trong Trấn Bắc Hầu phủ. Sau khi thế tử thành niên, Trấn Bắc Hầu liền phân phía đông tây làm hai viện. Đông viện là nơi thế tử ở, tây viện là nơi Đới Thời Phi ở. Chỉ có điều Đới hầu gia trước nay vẫn luôn đóng quân ở biên giới phía bắc, cũng ít khi ở trong phủ.
Vì thế một đường tới đây, Tề Thục Lan chỉ thấy đông viện náo nhiệt. Bước qua nguyệt môn*, tây viện lại vô cùng yên tĩnh lạnh lẽo.
*Nguyệt môn: Bức tường khoét hình bán nguyệt xuyên qua các biệt viện trong phủ quan thời xưa.
Trong hoa đình, sớm đã có người bày dụng cụ trà hoa cẩm tú may mắn bày xong rồi, chuẩn bị cho con dâu mới dùng để kính trà.
Tề Thục Lan nhẹ nhàng bước vào trong hoa đình, nàng rũ mắt nhìn xuống tấm đệm mềm mại, dập đầu với hai người nam nữ trung niên đang ngồi hai bên bàn. Ba bái đã xong, liền có người tới đỡ nàng dậy, mang chén trà đã chuẩn bị xong đặt trong tay nàng.
Nàng bước lên hai bước bằng đầu gối, dâng chén trà về phía hầu gia, liền nghe thấy cô cô bên cạnh kho khan hai tiếng.
Tề Thục Lan lập tức tỉnh táo, trong lòng chợt kinh ngạc, hối hận không thôi. Mặc dù nói là Trấn Bắc Hầu phủ, nhưng nếu luận về tôn ti bài vị, trưởng công chúa vẫn là hoàng tộc, địa vị cao hơn Trấn Bắc Hầu, muốn dâng trà cũng nên dâng cho trưởng công chúa trước. Bản thân trải qua một đêm bị giày vò, tâm lực tiều tụy, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vậy mà lại làm hỏng khâu dâng trà rồi!
Quả nhiên trưởng công chúa hừ một tiếng, không vui nói: “Sao Vũ nhi không tới? Con dâu à, con nói xem, phu quân của con sao lại không cùng con tới kính trà phụ mẫu vậy?”
Tề Thục Lan chỉ cúi thấp đầu nói: “Con không biết thế tử bây giờ đang ở đâu.”
“Con thân là vợ, sau đêm động phòng lại không biết phu quân của mình đang ở đâu?” Trưởng công chúa cao giọng, không nhận lấy chén trà nàng dâng lên.
Cánh tay nâng chén trà của Tề Thục Lan bắt đầu run rẩy, nàng cố gắng nhịn xuống, ngoan ngoãn nói: “Đều là lỗi của con.”