Hậu Phi Bí Sử

Chương 16: Ngươi là người nơi nào!?


Đọc truyện Hậu Phi Bí Sử – Chương 16: Ngươi là người nơi nào!?

Chờ sau khi Lâu Tùy Ý ăn xong cũng không phải là lâu, hắn chỉ ăn một chút cho có lệ, Lâm Y Nguyệt vừa cầm con cờ trắng trên tay vừa nghĩ, thế quái nào hắn là người cần rất nhiều thể lực lại ăn ít như vậy?

Lâu Tùy Ý nhận thấy nàng không chuyên tâm, khẽ gõ tay xuống mặt bàn,ôn nhu lên tiếng:“ Sao vậy?”

Lâm Y Nguyệt giật mình, ngại ngùng cười cười hạ con cờ xuống, vừa lúc nàng lên tiếng:“ Nô tỳ lại thua rồi, tướng quân thật siêu phàm”

Lâu Tùy Ý sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vẻ mặt trầm ngâm nghiêm túc nhìn nàng, ngay cả ánh mắt cũng thoáng qua tia không vui, nàng cố tình thua, không phải hắn không biết, nàng là muốn nhanh nhanh rời khỏi đây? Giọng của hắn đặc biệt lạnh như ngày hắn đứng nhìn nàng ngủ dưới gốc cây:“ Muốn về thì đi đi”

Quả thật làm Lâm Y Nguyệt sững sờ, sau đó lúng túng đứng dậy bưng theo khay đồ ăn lui ra, tính ra con mắt của hắn cũng thật siêu a, nàng nghĩ thế nào hắn cũng nhìn thấy rõ, quả nhiên sau này vẫn là cách xa hắn ra!!

Trục Luân nhìn sắc mặt Lâu Tùy Ý liền biết ngài không vui, hắn đành mở miệng:“ Tướng quân có gì trăn trở sao?” Khoảnh khắc Lâu tướng quân không vui rất ít khi xảy ra, hôm nay ngài lại vì một cung nữ mà không vui? Vừa nhìn cũng biết cung nữ kia không muốn thân thiết cùng ngài, đúng là tổn thương cho lòng tự tôn của một mỹ nam như ngài!!! Nếu là hắn cũng sẽ không vui -_-

Lâu Tùy Ý đưa tay lên mân mê đôi môi, ánh mắt trầm đục nhìn chằm chằm trên bàn cờ, khẽ lắc đầu:“ Không có gì”


Nàng biết chơi cờ, lại chơi rất giỏi, mỗi bước đi rất đẹp, nhưng nàng lại rất mềm lòng, vì nàng chỉ chặn mà không giết quân đen của hắn! Bàn cờ này rất đẹp mắt, lại chứa rất nhiều sâu xa, hắn nhếch môi lên, lạnh nhạt nói:“ Bàn cờ này, đừng để ai phá hỏng!”

Trục Luân không hiểu gì cũng không dám hỏi, gật đầu:“ Dạ”

………..

Lâm Y Nguyệt vừa đi vừa nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của hắn, ánh mắt đó nhìn nàng như biết rõ tất cả động cơ của nàng, nhưng mà nàng lại không thể nhìn vào mắt của hắn được, căn bản là không dám nhìn, mắt hắn thật sự rất rất đặc biệt, nó tựa như cơn lốc xoáy vậy, chỉ cần nhìn sẽ bị hút vào đó! Căn bản là bẫy rập!

Đang suy nghĩ không chú ý đến đi ra cửa lại đụng phải người khác, nàng hốt hoảng cúi đầu xin lỗi lia lịa:“ A! xin lỗi xin lỗi!” Nàng không có nhìn qua người trước mặt là người nào.

Thái hậu ngồi trên phụng liễn, ung dung nhàn hạ, từng động tác đều thể hiện rõ ràng khí chất tôn quý mà không mất đi sự tao nhã, bà nhẹ nhàng nói:“ Chuyện gf mà lại không để ý như thế hả?”


Lâm Y Nguyệt tự nhiên nghe được giọng nói lạ, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một lão bà mái tóc hoa râm, nói khóe mắt còn có vài nếp nhăn, nụ cười đặc biệt hiền từ, mỗi lời nói của bà ta đều mang theo sự thương yêu và…vị tha?

Lâm Y Nguyệt bình tĩnh trả lời:“ Là nô tỳ không cẩn thận, xin thái hậu trách phạt!” Nàng cũng không ngu ngốc đến nỗi tin bà ta là hiền thật, ở nơi này mà trụ đến bây giờ đưa con trai lên làm hoàng đế thì làm sao mà không có thủ đoạn được đây? Vẫn là nên thức thời trước!

Thái hậu vừa nhìn qua gương mặt của nàng, ánh mắt bà sáng lên, rất lâu bà mới vẫy tay nàng, giọng nói dịu dàng từ bi:“ Lại đây, nha đầu này lại đáng yêu như vậy, ai gia làm sao mà trách phạt được, cũng không phải ngươi cố ý, ngươi”

Lâm Y Nguyệt chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, vốn đã rất nhiều người canh me nàng rồi, gặp thêm lão bà cao tay này, nàng rốt cục có thể bảo toàn mạng mình không đây! Bà ta thật sự nghĩ như vậy có lẽ mặt trời đều chuyển hướng rồi!

Tô ma ma thấy cung nữ này lại lơ là câu nói của thái hậu, lập tức quát lớn:“ Vô lễ, còn không mau trả lời thái hậu?”

Lâm Y Nguyệt chợt nở nụ cười, ánh mắt hâm mộ nhìn thái hậu, giọng nói như phi thường hưng phấn:“ Bẩm thái hậu, nô tỳ nào dám khi lễ ngài, chẳng qua ngài khác với lời đồn nô tỳ nghe rất nhiều làm nô tỳ có chút ngỡ ngàng, thì ra thái hậu lại là một người hiền hòa nhân từ như vậy, nhan sắc lại trẻ trung làm nô tỳ nhìn không ra ngài đã lớn tuổi nha,nếu không nhìn mái tóc râm của ngài nô tỳ cũng không nhận ra đâu, oa, nô tỳ rất hâm mộ ngài! thật đó!”


Hai mắt nàng cười đến híp lại để lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, khuôn mặt nhỏ cũng vì vậy mà xinh đẹp thêm vạn phần, đôi môi nở nụ cười thật tươi, nhìn qua không hề giống như đang nói dối! Riêng nụ cười trong vắt của nàng cũng đủ để người khác xiêu lòng rồi!

Là người ai mà không thích được người khác khen mình, thái hậu cũng vậy, bà nghe xong tâm tình tốt lên rất nhiều, nhìn trong mắt nàng đều là sự ái mộ nồng đậm bà mới bỏ nghi ngờ, vịn tay Tô ma ma đi xuống liễn, hai tay đưa ra nâng lấy Lâm Y Nguyệt thân thiết vuốt tóc nàng, giả vờ như là không hài lòng nói:“ Nha đầu này miệng lưỡi lại ngọt như vậy, ha ha, ai gia nhiều tuổi như vậy sao có thể xinh đẹp nữa chứ!” Nha đầu này bà vừa nhìn đã thích, ngay cả khuôn mặt cũng tuyệt mỹ như vậy! Lại đơn thuần như trẻ con làm bà có chút mủi lòng.

Lâm Y Nguyệt lập tức giơ hai ngón tay lên trời, mở tròn đôi mắt hắc bạch minh châu, miệng nhỏ nhanh nhảu nói:“ Nô tỳ nói thật, thề có trời đất nếu nô tỳ nói sai một điều sẽ bị trời tru đất diệt”

Thái hậu bị nàng làm cho cảm động, nắm lấy tay nàng, khẽ trách mắng, như người mẹ đối với con gái nàng vậy:“ Đứa nhỏ này, lại nói bậy cái gì đó, ngươi còn chưa nói cho ai gia biết ngươi là người nơi nào?” Trong cung này người như nha đầu trước mắt này không nhiều, nhan sắc lại càng không ai bì kịp, nếu mang theo nó bên cạnh, bà sẽ đỡ buồn hơn rất nhiều!

Lâm Y Nguyệt mơ hồ bất an, không phải sẽ chú ý đến nàng chứ, trời mới biết nàng đóng kịch nãy giờ có bao nhiêu căng thẳng, nếu bị bà ta chú ý, không phải sau này mạng sống của nàng lại càng nguy hiểm hơn sao? Mặt nàng vẫn giữ nụ cười hâm mộ:“ Bẩm thái hậu, nô tỳ là người..”

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng cắt ngang câu nói của nàng, đánh vỡ không khí vốn được coi là vui vẻ nãy giờ:“ Cung nữ này ngươi còn không mau rời đi? Oử đây ngăn trở thái hậu làm gì?”

Lâm Y Nguyệt không quay lại cũng biết người nói là ai, sống lưng cứng đờ, trước mặt hắn nàng quả thật không có can đảm diễn kịch, vì vậy cúi người sợ sệt:“ Vang, nô tỳ cáo lui” Cũng vừa hay hắn lại đến đúng lúc như vậy, nàng đây còn không muốn nói ra mình là người nơi nào để thái hậu tìm được đâu!


Lâu Tùy Ý đứng hiên ngang trước cửa, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhàn nhạt liếc bóng dáng nho nhỏ kia vội vội vàng vàng chạy đi kia, hắn vốn đã đứng đằng trong quan sát sự tình ngoài này, khi nàng bị thái hậu giữ lại hắn cũng không có ý muốn ra giúp nàng, vì hắn tin nàng sẽ tự có cách, không nghĩ đến nàng lại tinh ranh như vậy, nếu không quen biết nàng trước, hắn cũng sẽ như thái hậu mà tin nàng! Nha đầu này rất khá, có thể qua mắt được thái hậu thâm hiểm này!!!

Thái hậu dường như không vui nhìn Lâu Tùy Ý, bà thu lại biểu cảm thoải mái vừa rồi, sắc mặt 10 phần uy thế:“ Hoàng đệ, đệ ở lại hoàng cung ai gia không có ý kiến, chỉ mong đệ giao ra binh phù và hổ phù, lúc đó đệ muốn ở lại bao lâu cũng được” Chỉ cần hai thứ này trong tay hắn, bà không thể nào mà an tâm được, bà không như con trai của bà, con người này lòng dạ sâu không đáy, nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì trong triều! Một ngày nào đó hắn lấy hổ phù và binh phù ra trấn binh tạo phản! Bà có thể cản nhưng cũng sẽ tổn hại đến con trai!

Lâu Tùy Ý nghe xong cúi đầu cười nhạt, lúc sau ngẩng đầu nhìn thái hậu, giọng nói cực kì ưu nhã:“ Ai nói với thái hậu bổn vương vào cung với thân phận tướng quân? Nơi này là nhà bổn vương, bổn vương không thể hồi cung hay sao? Thái hậu làm bổn vương rất hoang mang”

Thái hậu cũng không tức giận, ngược lại bà âm u nhìn Lâu Tùy Ý, giọng nói trở nên cứng rắn:“ Hoàng đệ, ai gia đã từng tuổi này, giang sơn vốn là thuộc về nhà họ Sở, ai gia tin rằng hoàng đệ sẽ không phá hỏng đất nước của nhà mình chứ?”

Lâu Tùy Ý khóe môi vẫn cười, ánh mắt lại lạnh đến băng hàn, híp lại thành một đường, đặt trên người thái hậu, nhà họ Sở? Hắn không ngờ lại có một ngày họ của hắn lại hại hắn! Chỉ vì hắn họ Lâu mà thái hậu đã xem hắn là cái gai trong mắt, luôn luôn có tư thế tạo phản sao? Nực cười! Quá nực cười!

“ Đương nhiên, bổn vương tự nhiên biết được đây là giang sơn nhà họ Sở, vì vậy mà nhiều năm qua bổn vương không hề động binh, thái hậu nghĩ nếu là người khác lên ngôi, bổn vương để yên cho hắn ngồi hay sao?” Dứt lời hắn quay người đi vào, để lại một đoàn người bên ngoài, khóe môi thu lại nụ cười, ánh mắt nhàn nhạt lành lạnh, cả người tỏa ra một dòng khí lạnh lẽo lởn vởn xumg quanh, nếu Sở Viễn ngày đó không được lên ngôi, hắn cũng nhất định sẽ giúp nó! Chỉ là…mâu thuẫn của thái hậu đối với hắn quá sâu!! Luôn canh chừng hắn,y như hổ rình mồi! ha.

Trục Luân đi bên cạnh biết điều dừng lại bên ngoài canh gác! Hắn thấy thật là đáng thương cho tướng quân, lòng tốt của mình lại cứ bị người thân thích nghi ngờ, đúng là không có nỗi đau nào bằng! Gặp hắn, hắn sẽ lật đổ cho đúng ý thái hậu, hừ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.