Hầu Môn Độc Phi

Chương 205.3


Đọc truyện Hầu Môn Độc Phi – Chương 205.3

“Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Cúc Sinh có chút nóng nảy, trong lòng bất an càng thêm mãnh liệt, nàng hỏi thăm nhưng không có câu trả lời, An Ninh cùng Bích Châu lên xe ngựa, Phi Phiên đem Cúc Sinh nhét lên sau, bản thân hắn nhận công việc phu xe, xe ngưa chẫm rãi đi khỏi ngõ hẹp.

Trên xe ngựa An Ninh nhắm mắt dưỡng thần, trong xe ngựa không khí hết sức quỷ dị, Cúc Sinh nhìn An Ninh thế nào cũng không nhìn ra tâm tư của An Ninh, nàng ta rốt cục muốn làm gì mình? Nghiêm hình bức cung? Thủ đoạn này rất có khả năng nhưng sau khi đến một cái viện Cúc Sinh liền bị kéo vào trong phòng, Phi Phiên đổ một chén gì đó cho Cúc Sinh uống, nàng ta liền thức tỉnh, không đơn giản chỉ là nghiêm hình bức cung.

“Ngươi cho ta uống cái gì?” trong lòng Cúc Sinh tràn đầy sợ hãi, nàng uống xong cơ thể không có chút đau đớn nào, không thể nào thứ nàng uống đơn giản chỉ là nước trắng?

An Ninh nhún vai một cái, thẳng tiến lên giường nằm, “Nói, người nào phái ngươi tới giết ta?”

“Uyển quý phi.” Cúc Sinh thốt lên, nói xong chính Cúc Sinh không khỏi khiếp sợ, chuyển gì sảy ra? Trong lòng nàng không muốn nói ra chút nào nhưng vì cái gì? Nàng chính là bị khống chế.

Uyển quý phi? Trong đầu hiện ra bóng dáng Uyển quý phi, lông mày vặn thật chặt, Uyển quý phi lần trước trong khu vực săn bắn giúp hai mẹ con Đại phu nhân lấy mạng nàng, hiện tại còn phái người tới giết nàng?

“Cảm ơn người đã thẳng thắn, ta đã nói qua hi vọng ngươi có thể vẫn kiên trì như vậy, kết quả lại làm ngươi thất vọng.” Âm thanh bình tĩnh thốt ra, nhìn khuôn mặt khiếp sợ và không hiểu của Cúc Sinh, nàng có phương pháp bắt nàng ta mở miệng, đối với người khác có thể là nhân từ còn đối với nữ nhân áo đen này giống như nó còn tàn khốc hơn cả nghiêm hình.

Từ trong mắt của nữ nhân áo đen này nàng nhìn thấy sự kiên định, nàng hoàn toàn tin tưởng nếu dung hết các cách nghiêm hình tàn khốc cũng không bắt nàng mở miệng hay đi vào khuôn khổ được, cho nên nàng liền dùng một phương pháp khác, nhìn khuôn mặt khiếp sợ vô cùng luống cuống An Ninh khẳng định mình không chọn sai phương pháp, so với nghiêm hình bức cung việc này càng làm cho nàng ta thống khổ.

“Tại sao? Tại sao lại vậy?” Cúc Sinh không ngừng lắc đầu, nàng vẫn không nghĩ ra, nàng tuyết đối không bán đứng tỷ tỷ nhưng… Tất cả đều là sự thật sao? Nàng đã bán đứng tỷ tỷ? Nàng không hoàn thành nhiệm vụ nhưng có chết cũng không thể để người khác biết tỷ tỷ là chủ mưu. Nàng biết Nhị tiểu thư An Bình Hầu phủ nếu biết tỷ tỷ phái người tới giết mình sẽ không có khả năng bỏ qua cho tỷ tỷ.

An Ninh cười nhạt, “Có từng nghe qua mấy trăm năm trước từ khi bốn nước còn chưa thành lập, lúc đó ở biên giới Tây Lăng có một tông phái, trong tông phái đó có vô số bí pháp( phương pháp bí mật), thứ ngươi vừa uống là bí thuốc mà tông phái đó truyền lại, uống nó ngươi không khác gì người bình thường nhưng chỉ cần người bỏ thuốc hỏi ngươi bất kì điều gì dù ngươi có nguyên ý hay không đều nói ra đáp án.”

Đây là nàng học được từ Quân Nếu nhưng vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm, hôm nay liền thấy vô cùng hiệu quả, dù lòng kiên định tới đâu đều bị thuốc kia phá hủy, Quân Nếu hắn vẫn luôn bí hiểm, dù chưa bao giờ ở trước mặt người khác biểu diễn tài năng nhưng nàng biết hắn nông sâu khó lường.


Cúc Sinh vừa nghe xong sắc mặt đã trắng bệch, mình uống phải chính là bí thuốc như vậy sẽ không có gì là bí mật với người bỏ thuốc trước mặt sao?

Trên đời sao lại có thể có bí thuật như vậy?

“Nói cho ta biết vì sao người trung thành với Uyển quý phi như vậy? Tình nguyện chết cũng không nói ra nàng ta?” An Ninh để Bích Châu mang đến một ly trà nhàn nhạt uống, một nàn ép cung trước mắt chỉ đơn giản là hàn huyên nói chuyện mà thôi.

“Nàng là tỷ tỷ ta.” Cúc Sinh cắn trặt hàn răng vì cố nén gân xanh nổi lên khắp mặt nhưng nàng không được như ý nguyện trên mặt mơ hồ hiện lên một tia tuyệt vọng.

An Ninh cầm ly trà ngẩn ra, thân thể lười biếng bỗng chống đứng lên, ngồi thẳng người, không thể tin được Uyển quý phi là tỷ tỷ của nàng ta? Lâm gia ngoài một Đại tiểu thư ở ngoài còn có một tiểu thư nữa nhưng người đó vẫn còn nhỏ không có lớn như vậy, trước mặt nữ nhân này so với Uyển quý phi cũng không nhơ hơn là bao.

An Ninh nhanh chóng suy nghĩ, mắt híp lại, nàng ta không thể nói dối, như vậy nàng ta chính là tiểu thư không được Lâm gia công khai.

Rất tốt, vẫn là người của Lâm gia! Nặng nề đặt ly trà xuống, đi tới trước mặt Cúc Sinh “Nếu ngươi không phải người của Lâm gia ngươi có thể giữ được một mạng nhưng xin lỗi mạng ngươi ta nhất định phải lấy.”

Con ngươi An Ninh căng thẳng, nháy mắt Phi Phiên, Phi Phiên rất ăn ý liền vung lên một đao, Cúc Sinh không kịp kêu đau trên cổ nàng ta liền xuất hiện một vệt máu, máu tươi chảy ra, cặp mắt trợn trừng cả người ầm ầm ngã xuống đất.

An Ninh nhàn nhạt nhìn Cúc Sinh trên mắt đất, trong mắt An Ninh lạnh như băng, “Đưa cho Lâm gia làm lễ vật.”

Uyển quý phi muốn giết nàng vậy nàng liền cho Uyển quý phi một cái uy, nói cho nàng biết muốn giết An Ninh cũng không phải một chuyễn dễ dàng.


Phải nói trước kia nàng luôn lo ngại Uyển quý phi trước mặt thì dịu dàng nhỏ nhẹ nhưng bây giờ dù có đứng song song với nàng ta thì nàng cũng không sợ.

Bên trong kinh thành phồn hoa náo nhiệt.

Một chiếc xe ngựa từ Hoàng cung đi ra đến khu vực phồn hoa tốc độ vô cùng chậm bởi trên đường nhiều người vô cùng.

Đột nhiêm một vật nặng rơi xuống trước cửa xe ngựa, cứng rắn chặn đường đi của xe ngựa, xe đột ngột dừng lại, ngựa hí lên một trận.

“Chuyện gì xảy ra?” Bên trong xe ngựa một thanh âm hung hậu mang theo ba phần uy nghiêm bảy phần trách cứ truyền ra bên ngoài.

Phu xe căng thẳng hồi đáp, “Lão gia, trước mặt giống như có người ngã xuống, xe bị chặn lại không có cách nào qua được.”

“Đi xem một chút, mau cho hắn chút bạc, đem hắn nhanh chóng đuổi đi, thật là xui xẻo.” Trên xe ngựa truyền ra âm thanh trầm ổn không vui, không nhìn được mà thúc giục.

Phu xe vội vàng đi xuống, đi tới gót chân người nằm đó tiện tay vứt một khối bạc vụn lên thân thể kia, đá đá chân người kia khinh bỉ nói, “Đứng lên, đứng lên, lão gia nhà ta ban thưởng cho ngươi, ngươi mau đi đi.”

Tình huống như vậy bọn họ gặp qua nhiều, đây là bọn ăn mày, cố ý liều mạng đâm vào xe ngựa, người trên xe vod không muốn trì hoãn thời gian cho nên để đuổi bọn này đi liền cho ít bạc, không những phu xe mà cả người ngồi trên xe ngựa cũng cho nữ nhân này là người như vậy.


Nhưng là, phu xe đá nàng hồi lâu thân thể kia vẫn như cũ không nhúc nhích, không có phản ứng lại, phu xe cau mày lấy tay lật thân thể kia lên.

“A…..” Phu xe sợ hãi kêu lên, nhìn thân thể hắn lật qua cả mặt hắn liền trắng bệch, mọi người qua đường thấy một màn như vậy liền kéo lại xem, trên mặt đất…. trên mặt đất không phải một người chết thì là cái gì?

Trên xe ngựa nghe náo nhiệt bên ngoài truyền đến, trầm giọng quát, “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Phu xe nghe thấy âm thanh trên xe ngựa, kinh sợ nhanh chóng hôi phục tinh thần, lập tức chạy tới bên xe ngựa, hướng về người trên xe bẩm báo, “Lão…. Lão gia, có người chết a!”

Người chết, người trên xe vọi vàng vén rèm lên, mọi người nhìn người trên xe không khỏi kinh ngạc, có người nhận ra đây chính là đứng đầu một trong tứ đại thế gia Lâm Đại lão gia Lâm Thanh a!

Lâm Thanh nhanh chóng xuống xe ngựa mặt mũi vẫn trầm tĩnh như cũ, sải bước đi tới chỗ thi thể (lúc trước chưa biết là người chết nên gọi thân thể h đã biết là người chết nên t gọi là thi thể nha.) chẳng qua khi hắn nhìn thấy mặt thi thể kia trầm tĩnh liền đổ vỡ.

“Này… này…” thân thể Lâm Thanh run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khuôn mặt khiếp sợ không sao tiếp nhận được, kia…. Thi thể kia không phải Cúc Sinh thì là ai? Nàng ta làm sao có thể chết? Nàng ta không phải ở trong Hoàng cung vì Uyển quý phi làm việc sao? Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Đối với nữ nhi này Lâm Thanh không có chút tình cảm, Cúc Sinh đối với hắn chỉ là một cái điển lợi dụng, bất quá chính là một quân cờ tốt mà thôi, những năm nay đem Cúc Sinh an bài trong Hoàng cung giúp Uyển quý phi không ít việc, hắn từng dốc lòng bồi dưỡng nàng, hôm nay cứ như vậy chết nói không đau tiếc là giả? Ai là ai giết nàng ta? Vấn đề náy không ngừng quanh quẩn trong đầu Lâm Thanh.

“Mau, mau đem nàng ta đi.” Lâm Thanh chế ngự hoảng sợ, phân phó, không để ý người xem náo nhiệt xung quanh, lập tức xoay người lên xe ngựa.

Xe ngựa lần nữa chuyển động, chẳng qua Lâm Thanh lại phân phó phu xe quay ngựa lại hướng nơi muốn đến chạy nhanh đi… Tửu lâu bên canh đường phố, trong gian phòng trang nhã, An Ninh đem một màn vừa rồi nhìn kĩ, Lâm Thanh chính là khiếp sợ cùng đau lòng, mặc dù đã cố ý che giấu nhưng vẫn lộ ra ngoài, Lâm Thanh là người đứng đầu tứ đại thế gia, xưa nay nổi tiếng trầm ổn, nhưng vừa rồi trầm ổn cũng bị đánh vỡ.

Rất tốt, Lâm Đại thiếu gia chết coi như là khời đầu, sau này chỉ cần đụng phải người của Lâm gia nàng tuyệt đối hạ thủ không lưu tình!

Nghĩ đến hơn một trăm mạng người ánh mắt thâm trầm của An Ninh rất nhanh biến mất thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy bình tĩnh giống như gợn sóng trên mặt hồ ai cũng không thấy được bão tố che giấu bên trong.


Xe ngựa Lâm Thanh rất nhanh đã đến Hoàng cung, Lâm Thanh xuống xe, phân phó phu xe, “Mau đem thi thể trên xe vứt ra bãi tha ma đi.”

Mi tâm Lâm Thanh nhíu chặt, hắn vừa rồi nhìn rõ thi thể kia chính là Cúc Sinh, trên cổ một đao liền mất mạng, trên người không có bất kì vết thương nào, lưu lại cũng vô dụng, bãi tha ma là lựa chon tốt nhất, hắn không để ý chút nào thi thể kia là ruột thịt chính mình.

Trong cung Quý phi.

Lâm Thanh vội vào cửa, Uyển quý phi cho mọi người lui, Lâm Thanh đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, sắc mặt Uyển quý phi lập tức trắng bệch, cả người tê liệt ngồi trên tháp, “Làm sao sẽ? Lấy thân thủ của Cúc Sinh, đối phó nàng ta hắn không phải việc khó, nhưng tại sao….?

Lâm Thanh cau mày, “Là ai? Ngươi phái Cúc Sinh đi đối phó người nào?”

Nhìn Uyển quý phi khác thường Lâm Thành liền muốn biết rõ rang, vội vàng nhìn Uyển quý phi.

“Không, không có người nào.” Ánh mắt Uyển quý phi lóe ra, nàng không thể đem chuyện mình muốn giết An Ninh nói cho phu thân biết, phu thân khôn khéo như vậy ắt sẽ hỏi nguyên nhân giết An Ninh, Uyển quý phi keo kiệt, chuyện này không thể nói cho phụ thân biết được.

Lâm thanh như thế nào tin tưởng lời nói Uyển quý phi? Phản ứng của nàng ta không bình thường, nhưng Lâm Thanh không nói gì them, “Bất kể ngươi muốn giết người nào, người này lại đem thi thể Cúc Sinh ném trước xe ngựa của ta, như vậy đối pương đã biết người đứng sau là ngươi, Uyên nhi ngươi là người thông minh hẳn đã biết nên làm như thế nào?”

Thân thể Uyển quý phi run lên, đúng vậy An Ninh đã biết nàng là chủ mưu đắng sau, như vậy nàng sẽ làm thế nào tiếp? Nàng ta đem thi thể Cúc Sinh ném xuống trước xe ngựa phụ thân, đây chính là hướng nàng khiêu khích!

Nhưng Uyển quý phi không tài nào tin tưởng Cúc Sinh chết trên tay An Ninh, Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ không phải nữ nhân yếu đuối trói gà không chặt hay sao? Nàng ta tuyệt đối không thể nào giết được Cúc Sinh,….Rất nhiều chuyện Uyển quý phi không tài nào nghĩ ra, dù như thế nào trải qua chuyện này nàng them khẳng đinh An Ninh chính là không thể giữ lại.

Đắc tiếc vô duyên vô cớ mất đi trợ thủ đắc lực Cúc Sinh, như vậy thật đáng tiếc! Lần sau An Ninh đừng hòng có may mắn như vậy.

Uyển quý phi thật không biết An Ninh dựa vào không phải là vận khí mà là suy nghĩ kín đáo cùng thực lực bản thân, trước tiên An Ninh biến mình thành nữ nhân trói gà không chặt, điều này chính là làm Uyển quý phi thất bại lớn nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.