Đọc truyện Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 41: Dấu vết
Tiếng hét của Hi Bình vang lên làm chúng nhân kinh động. Lần lượt từng người, từng người kéo đến. Đám nữ nhân của Hi Bình nghe tiếng hét thì hoảng hốt tỉnh dậy, nhanh chóng mặc y phục rồi đi sang phòng kế bên.
“Hi Bình, có chuyện gì vậy?” Tứ Cẩu là người đến trước tiên. Nơi hắn ở cũng không xa chỗ Hi Bình lắm, chỉ mất ít thời gian là đã đến.
Chỉ thấy Hi Bình lặng yên không nói gì, nắm tay hắn hắn run run. Hắn lặng lẽ đưa mảnh giấy cho Tứ Cẩu. Tứ Cẩu nhìn vào mảnh giấy, trợn mắt lên lắp bắp:” Cái này…”
Vài tên đới đao thị vệ đến cùng lúc với Lạc Hỏa.
“Hi Bình, có chuyện gì?” Lạc Hỏa bước vào. Vừa gặp Hi Bình, Lạc Hỏa thất kinh. “Gương mặt này, gương mặt này…” Lạc Hỏa nhớ lại cái đêm đại chiến ở Đại Địa Minh, cái đêm mà thanh kiếm của hắn cắm vào người Hi Bình. Tay Lạc Hỏa run run, không cất nổi lời nào nữa.
“Hi Bình, có chuyện gì vậy?” Mộng Hương cùng chúng nữ tiến vào. Mộng Hương thấy thần tình của Hi Bình, cũng không quá run sợ nhưng Hạnh Tử thì đã tái mét đi, vội nấp sau lưng Vưu Túy. Nàng nhớ lại cái ngày khủng khiếp đó, cái đêm nàng và mọi người của Sơn Điền gia tộc đấu với Hi Bình.
“Hi Bình, Hạnh Tử đang sợ đó. Tư Khắc đâu rồi” Vưu Túy cất tiếng nói.
Hi Bình bất giác nhìn lên, ánh mắt đã bớt lạnh lẽo hơn rất nhiều. Hắn nhìn Tứ Cẩu, rồi nhìn Hạnh Tử, tuyệt không nói gì.
Tứ Cẩu hiểu ý, liền đưa mảnh giấy cho Mỹ Hạnh Tử.
Hạnh Tử nhìn mảnh giấy, thất sắc nói:” Cái này…”
“Trên đó viết gì” Thanh âm lạnh lẽo của Hi Bình cất lên. Rất lạnh, tựa hồ như băng giá vậy. Thân hình hắn khẽ run rẩy.
Mọi người lặng yên nhìn Hi Bình, không thốt nổi câu nào. Thần tình như vậy, chứng tỏ Hi Bình đã cố nín nhịn đến cực điểm. Giờ hắn như một ngọn núi lửa, chỉ chực bùng phát, chỉ chực tuôn trào.
“Nói” Hi Bình hét lên. Giọng nói đầy giận dữ.
Mảnh giấy trên tay Hạnh Tử khẽ rơi xuống. Hạnh Tử quá sợ hãi. Nàng không hề muốn nhìn thấy Hi Bình trong tình trạng này.
Lúc này Mặc Giả và Sơn Điền Đông Dương đã tiến tới. Sơn Điền Đông Dương nhặt mảnh giấy lên, thoáng nhíu mày nói:”Trên này chỉ viết một chữ Nguy.” Sơn Điền Đông Dương khẽ đưa mảnh giấy lên hít hít mấy cái. “Đây là loại giấy mà các nhẫn giả làng Liễu vẫn dùng để liên lạc với Sơn Điền gia tộc chúng ta. Ý của mật thư báo rằng tình hình rất nguy hiểm.”
“Tư Khắc mất tích rồi.” Thanh âm Hi Bình chợt vang lên. Giọng nói của hắn đầy xúc động. Hai bàn tay nắm chặt từ nãy giờ đã trở nên xám ngoét.
“Mất tích?” Chúng nhân kinh ngạc.
“Mật thư có nói gì nữa không?” Hi Bình nhìn trừng trừng vào Sơn Điền Đông Dương, lặng lẽ nói.
Sơn Điền Đông Dương bị ánh mắt của Hi Bình làm cho khiếp sợ, khiến hắn nhớ đến cái ngày khủng khiếp đó. Hắn vội cúi đầu, nhìn kỹ mảnh giấy một lúc rồi nói:” Có một lỗ thủng trên mảnh giấy. Chiếu theo quy ước đã định, ý chừng họ muốn báo rằng họ đang di chuyển về phía Đông Bắc. Có thể họ đang bám theo Tư Khắc.”
“Uỳnh” Nắm tay của Hi Bình đấm gãy một cây cột chống nhà. Tòa nhà khẽ chấn động. Chúng nhân kinh hãi. “Nếu Tư Khắc làm sao, ta giết hết người Đông Doanh các ngươi.” Dứt lời chạy như bay ra ngoài. Đi qua Hạnh Tử, hắn liền nắm lấy tay nàng như muốn nói “Nàng đi cùng ta”.
Bàn tay đang run rẩy vì sợ hãi của Hạnh Tử được Hi Bình nắm lấy, cảm giác ấm áp dâng lên trong nàng. Nàng liền chuyển người đi cùng Hi Bình. Nàng rất muốn nói mà không thể nói, rất muốn khóc mà không dám khóc. Chỉ lặng lẽ chạy theo Hi Bình.
“Chúng ta đi cùng chàng” Vưu Túy lên tiếng. Tức thì Mộng Hương, Vưu Túy, Lạc U Nhi, Âu Dương Đình Đình, Bạch Tư, Vạn Diệu, Độc Cô Tuyết, Lạc Lộ, Lạc Diệp, Khiết Thu, Lương Lệ Quỳnh liền dùng khinh công bám theo. Nguyên Na và Nguyên Nghiêm chạy đến chuồng ngựa tìm hai con chiến mã rồi lập tức đi theo sau.
Tứ Cẩu cũng định lao theo nhưng đã bị Lạc Hỏa giữ lại.
“Lạc Hỏa, con mẹ ngươi, ngươi có ý gì?” Tứ Cẩu giận dữ nói.
“Đi theo ngay không phải là điều tốt. Chúng ta hãy tập trung binh lực rồi tiến theo.” Lạc Hỏa phân tích.
“Được. Triệu tập các đới đao thị vệ đến đây.” Tứ Cẩu hét lớn. Các đới đao thị vệ đã đến đủ, chiến mã được lấy ra, tức thì tốp người thứ hai lập tức lên đường. Một vài người Đông Doanh thông thạo tiếng Trung Nguyên được dẫn đi cùng để thông ngôn.
“Điện hạ, chúng ta tính sao?” Mặc Giả cất tiếng hỏi.
“Chuẩn bị lực lượng, tiến hành thâu tóm các tiểu thành chủ phía Đông Bắc. Ta sẽ dẫn đại quân đi theo hắn. Mặc Giả đại nhân, việc ở Cửu Châu xin gửi gắm cho ngài.” Đông Dương vương tử vội vã triệu tập binh sĩ. Đến trưa tập hợp được một vạn quân. Binh sĩ ăn cơm vội rồi ngay lập tức hành quân.
Mặc Giả cũng vội vã viết rất nhiều phong thư, gửi đến các tiểu thành chủ. Phong thư ngụ ý phân tích tình hình thiệt hơn, nói lên đại nghĩa của Sơn Điền gia tộc, nói rằng lòng người đều hướng về đạo nghĩa quân đó. Nếu theo tức là sống, chống lại sẽ chết.
Hi Bình và Mỹ Hạnh Tử là những người rời thành đầu tiên. Hạnh Tử chạy được 5 dặm thì đôi chân đã mỏi mệt, tốc độ có phần chậm lại. Hi Bình thấy vậy liền bế nàng lên, cước bộ vẫn như cũ không giảm.
Chạy thêm được hai dặm nữa thì chúng nữ đã đuổi kịp.
Đến một ngã ba đường, tất cả liền dừng lại. Đi lối nào bây giờ?
“Hãy chú ý quan sát xung quanh, nhất định có ám hiệu chỉ dẫn.” Hạnh Tử lên tiếng.
Mọi người liền cẩn thận dò xét xung quanh. Chỉ có Hi Bình là đứng yên lặng không nói gì. Trong tâm tràn ngập suy nghĩ.
“Có một mũi tiêu cắm vào cái cây bên phải đường” Lạc Lộ lên tiếng.
“Là hướng đó.” Mỹ Hạnh Tử liền chỉ vào con đường bên phải.
Chúng nhân đang chuẩn bị đi thì có tiếng vó ngựa gõ dầm dập phía sau.
“Hi Bình, các nàng, mau lên ngựa.” Nguyên Na và Nguyên Nghiêm đã đuổi kịp. Các nàng còn dắt cả Ô Long và hơn chục con ngựa theo sau.
Thực ra các nàng không hề dắt Ô Long mà nó tự chạy theo. Dường như nó cảm nhận thấy chủ nhân của nó đang cần đến nó, thực là một con ngựa thần. Hơn chục con ngựa cái trong bầy liền bám theo nó, xem ra mị lực của Ô Long không hề thua kém Hi Bình.
Hi Bình liền bế Hạnh Tử lên mình Ô Long, lập tức tiến đi. Chúng nữ cũng lên ngựa bám theo.
Hạnh Tử ngồi trên ngựa, được Hi Bình ôm vào lòng, nàng đã bớt sợ hãi hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn run rẩy. “Đừng sợ. Dù chuyện gì xảy ra, nàng vẫn là nữ nhân của ta.” Hi Bình lặng lẽ nói.
Vưu Túy trước khi đuổi theo, nàng đã dùng kiếm chém một vạch lên thân cây như báo hiệu cho người theo sau. Nhờ vậy mà đám Tứ Cẩu Lạc Hỏa biết đường bám theo.
…
“Hỏa Thôn Tác Tai. Mỹ nhân này tuyệt diệu quá. Dù đã cách qua lớp vải dày nhưng ta vẫn cảm nhận được kiều đồn căng nảy của nàng ta.” Một hắc y nhân nói.
“Con mẹ ngươi thật là sướng. Mau chuyển nàng ta cho ta.” Hắc y nhân còn lại bực tức thóa mạ.
“Ha ha, ta là người thấy nàng ta trước. Hãy để ta tận hưởng chút đi.” Hỏa Thôn Mộc Bá cười dâm loạn. Một tay hắn giữ cương ngựa, một tay không ngừng nắn bóp kiều đồn của Tư Khắc. “Hay là chúng ta hãy dừng lại tận hưởng nàng ta đã.” Hắn buông lời dâm dục.
Hỏa Thôn Tác Tai nhìn vào bao bố, khẽ nuốt nước bọt đến ực một cái. Hồi lâu sau hắn mới nói:” Không được, đây vẫn là địa phận của Cửu Châu, phải rời khỏi đây đã. Về đến Bản Châu hãy tính.”
Hỏa Thôn Mộc Bá khẽ than tiếc, liền thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Có một bóng đen đang bám theo chúng. Cứ đến mỗi ngã ba nàng lại đánh dấu chỉ đường. Khoảng cách giữa nàng và chúng vẫn được duy trì đủ để không bị phát hiện.
Đến chiều tối, hai tên hắc y nhân đã đến trước một trấn nhỏ.
“Có nên vào đây nghỉ không?” Hỏa Thôn Mộc Bá nhìn Hỏa Thông Tác Tai, rồi lại liếc nhìn bao bố có Tư Khắc ở trong đó.
“Đi tiếp.” Hỏa Thôn Tác Tai nói.
Hỏa Thôn Mộc Bá thầm than tiếc rồi thúc ngựa đi tiếp. Hỏa Thôn Tác Tai thấy thái độ của hắn thì bực mình, hận không được ôm giữ mỹ nhân. “Ta không ăn được thì đạp đổ.” Hắn nghĩ vậy liền cất lời đe dọa Hỏa Thôn Mộc Bá:” Chủ nhân không thích ăn của thừa đâu. Nếu ngài biết ngươi đã đụng chạm đến nàng ta, ngươi không bị giết mới lạ.”
Hỏa Thôn Mộc Bá giật mình. Tay hắn cũng rời khỏi kiều đồn của nàng, không dám manh động nữa. Hồi lâu sau hắn mới nói:” Nhỡ nàng ta không còn thuần khiết nữa thì sao? Ta cứ đổ rằng nàng ta đã phá thân rồi.”
“Hừm, ngươi không thấy nàng ta ngủ ở một căn phòng khác à. Nếu nàng ta có thân phận giống những mỹ nữ kia thì phải ở chung phòng chứ.” Hỏa Thôn Tác Tai nhắc nhở. “Với lại, dù nàng ta có thuần khiết hay không, chỉ cần nàng ta nói ngươi đã giở trò đồi bại với nàng ta cho chủ nhân hay, ngươi sẽ sống dở chết dở ngay.”
Hỏa Thôn Mộc Bá khẽ đổ mồ hôi. Hắn vội kiểm tra Tư Khắc. “Nàng ta chưa tỉnh dây.” Hắn khẽ thở phào. Nếu Tư Khắc biết kiều đồn xinh đẹp của mình bị một kẻ khác không phải Hi Bình xoa nắn, hẳn nàng sẽ rất tức giận.