Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 19Tình ái triền miên


Đọc truyện Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 19: Tình ái triền miên

Đã là giữa đêm. Hi Bình ngồi trong phòng Ấu Xảo, lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua. Thuốc đã được mang đến, mọi thứ cũng đã sẵn sàng.
“Băng Băng, dù xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ mãi bên nàng.”

Chúng nữ đang tụ tập dưới đại sảnh Trung Nhân Đài.
“Liệu gã dâm tặc đó có làm được gì không?” Phụng Bối nói bâng quơ.
Lời vừa buông, hàng chục con mắt phẫn nộ chiếu vào nàng. Nếu không phải mấy ngày trước nàng tận lực truyền âm khí cho Như Băng, có lẽ chúng nữ đã xé xác nàng ra làm muôn mảnh rồi.
“Phụng tiền bối, gã dâm tặc đó mang trong người Cửu Dương Trọng Thể, lại đã biết song tu công pháp, chắc chắn thành công thôi.” A Lệ Tư Khắc nói.
“Chàng nhất định thành công.” Chúng nữ tin tưởng khẳng định.

Ấu Xảo phòng.
“Hi Bình, đã đến giờ rồi, hãy bắt đầu thôi.” Một âm thanh nhẹ nhàng cất lên. Đó là A Lệ Tư Khắc, nàng vừa bước vào phòng.
Hi Bình tức khắc đứng dậy cởi quấn áo, A Lệ Tư Khắc vội la lên:” Dâm tặc, ngươi làm gì vậy, hãy đợi ta cho nàng uống thuốc đã.”
Hi Bình ngẩn người ra không nói được câu nào. “Nữ tử này thật quá phiền hà.” Hi Bình nhớ lại lần cứu nguy cho Thiên Phong song kiều, Hoa Tiểu Thiến đã đứng chứng kiến cảnh hoan ái đó suốt buổi. “Xem ra thần y này cũng không hẳn là thầy thuốc giỏi “.
A Lệ Tư Khắc tiến đến, ngọc thủ lấy từ trong áo ra một viên thuốc nhỏ màu hồng, khẽ đẩy nhẹ vào miệng Như Băng.
“Bây giờ làm gì?” Hi Bình hỏi.
“Hãy chờ thuốc tan, sao ngươi nóng vội vậy.” A Lệ Tư Khắc nói.
“Ta muốn thấy lão bà của ta cười nói với ta chứ không phải như pho tượng thế này.” Hi Bình trầm ngâm nói.
“Hứ, ta nghĩ ngươi đang mong được làm cái việc mà ngươi giỏi nhất.” A Lệ Tư Khắc nói.
“Việc đó thì liên quan gì đến nàng. Dẫu sao, ta rất cảm ơn nàng đã tận lực vì Băng Băng. Ta không biết phải lấy gì báo đáp cho nàng.” Hi Bình nói.

“Báo đáp, báo đáp… ngươi… ngươi… ngươi khi phụ ta rồi giờ nói báo đáp ta… ngươi… ngươi…” A Lệ Tư Khắc giận dỗi bỏ đi.
“Tiểu nữ này ăn dấm à, nữ nhân thật khó hiểu.” Hi Bình nhanh chóng gạt bỏ mọi chuyện khác đi, vì lúc này, trong tâm trí Hi Bình, chỉ có Lãnh Như Băng mà thôi.
“Băng Băng, ta lại khi phụ nàng rồi.”
Hi Bình nhẹ nhàng cởi bỏ y phục Như Băng. Những đường nét xinh đẹp hiện dần sau mỗi lớp áo. Một cơ thể băng thanh như ngọc hiện ra.
Hi Bình nhẹ đưa ma trảo vuốt ve thân thể nàng. “Lạnh quá.” Cơ thể Lãnh Như Băng tỏa ra một lớp hàn khí lạnh lẽo.
Cửa phòng chợt mở, A Lệ Tư Khắc tiến vào phòng.
“Ta quên mất, thuốc phải sau một khắc mới có tác…” Lời chưa nói hết A Lệ Tư Khắc đã sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. “A… a… dâm tặc… không ngờ người đã hạ thủ nhanh như vậy.” Gương mặt xinh đẹp của A Lệ Tư Khắc đỏ bừng. Nàng vội quay lưng lại rồi nói:” Sau một khắc thuốc mới có tác dụng, ngươi cởi áo nàng sớm vậy nàng sẽ… lạnh đó.” Sau đó A Lệ Tư Khắc vội vã bỏ đi. “Thật là ngượng chết người mất.”
“Một khắc nữa, ta sẽ dùng thân thể của mình sưởi ấm cho nàng.” Hi Bình nhẹ nhàng nắm xuống bên cạnh, đặt tay và nửa người lên người Như Băng.
“Thật giống năm xưa nhỉ, ta cũng ôm nàng để sưởi ấm cho nàng vậy.” Hi Bình hồi tưởng.
Một khắc trôi thật nhanh, nhưng với Hi Bình lại tựa hồ hàng nằm trời vậy. Bao nhiêu ký ức xưa trở lại. Bất giác Hi Bình tự cười một mình.
Hi Bình bỗng cảm thấy ướt át. Hàn khí trong cơ thể Như Băng đang tan ra, thoát dần qua các lỗ khí. “Thuốc đã có tác dụng”. Hi Bình vội lấy khăn mềm lau nhẹ đi lớp nước trên người nàng, từng chỗ từng chỗ một. Cơ thể Như Băng mềm ra.
Hi Bình nhanh chóng cởi bỏ quần áo, ma trảo bắt đầu vuốt ve làn da Lãnh Như Băng. Hi Bình cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi nàng. “Môi nàng vẫn còn lạnh.” Hôn kiểu này thật không có hứng thú. Môi Hi Bình chuyển xuống vùng cổ của Như Băng, ma trảo bắt đầu xoa bóp song nhũ.
Vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng Hi Bình vẫn kiên trì tấn công. Đã không dưới 2 lần ma trảo lần mò xuống thảm cỏ mềm mại nhưng chỉ toàn gặp phải lớp cỏ già cứng ngắt. “Phải kiên trì, kiên trì”. Hi Bình tự nhủ.
Cơ thể Như Băng bắt đầu nóng dần. Hi Bình cảm nhận được điều đó. “Làn da thật mềm mại, giống như cơ thể nàng hồi trước vậy”. Ma trảo không ngừng tấn công song nhũ, chiếc lưỡi ma thuật cũng thỉnh thoảng mút nhẹ hạt nhũ châu. Hai hạt nhũ châu đã đỏ hồng lên, song nhũ cũng vươn cao đầy khiêu khích. “Bắt đầu phản ứng rồi.” Trong lòng Hi Bình sung sướng dâng trào. Tiểu huynh đệ vươn ra hưởng ứng.
Môi Hi Bình tìm đến môi Lãnh Như Băng, lưỡi luồn vào trong khóe miệng. “Không có phản ứng! Nếu là hồi xưa, nàng đã đáp trả cuồng nhiệt rồi.” Hi Bình chỉ biết cười buồn trong lòng.
Dẫu vậy, lưỡi của Hi Bình không ngừng khuấy động. Một luồng dương khí nhỏ bé từ miện Hi Bình truyền vào người Lãnh Như Băng.
Mặt Hi Bình bị một làn hơi thổi vào. Chàng suýt reo lên vì sung sướng. “Như Băng đã thở, nàng đã thở.” Thực ra Như Băng vẫn thở, nhưng trước do hàn khí xâm chiếm nên nàng thở rất nhẹ, người ngoài không cảm nhận được.
“Thịch, thịch, thịch…” Hi Bình vội áp tai lên ngực Như Băng. Tim nàng đã đập. Đập rất đều.

Hi Bình vội vàng đưa ma trảo thám hiểm mật động. Ngọc thủ chạm phải một lớp cỏ mềm mại, ẩm ướt.
Vui mừng, sung sướng. Hi Bình bắt đầu trổ hết tài nghệ, từng điểm nhạy cảm trên người Như Băng không ngừng bị kích động.
Cứ như vậy, cứ như vậy. Sau nửa canh giờ hí lộng, cơ thể Như Băng đã nóng bừng. Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, gấp gáp.
Lúc này, chiếc lưỡi của Hi Bình đang tiến vào thám hiểm động hoa. Hai tay nhẹ nhàng mở cánh hoa, chiếc lưỡi đánh nhẹ lên đầu nhụy, rồi mạnh bạo tiến vào trong động hoa, không ngừng khuấy động.
Một đợt nước ấm áp tràn ra. Hi Bình nuốt gọn.
“Đã đến lúc rồi, đã đến lúc rồi.”
Hi Bình nhẹ nhàng ngồi dậy, chỉnh tư thế. Chàng đặt 2 chân của Như Băng lên vai mình, dùng tay tìm đường cho tiểu huynh đệ, nhẹ nhàng tiến vào.
Trường thương nhập động, một luồng dương khí từ dương căn của Hi Bình nhẹ nhàng tiến vào thân thể Như Băng. Âm khí trong người Như Băng liền phản ứng, tiến tới luồng dương khí. Hai luồng âm dương gặp nhau, hòa quyện với nhau, tạo ra một luồng nhiệt lượng. Hi Bình nhẹ nhàng điều luồng khí mới đó đi khắp cơ thể Như Băng, rồi lại vận chuyển qua cơ thể mình trước khí trở lại mật động. Cảm giác thoải mái xuất hiện. Trường thương của Hi Bình không ngừng tấn công. Tấn công, thoái lui, tấn công, thoái lui… từng nhịp từng nhịp một. Từng tâm tư tình cảm của Hi Bình truyền vào Như Băng sau mỗi lần tiến công. Cứ thế, cứ thế…

Hi Bình bỗng thấy mình lơ lửng, lơ lửng, ở một nơi trắng xóa, lạnh lẽo. “Ta đang mơ sao, đây là chốn nào.”
Bàn chân Hi Bình đáp xuống một vùng đất trắng. Hi Bình bỗng nhận ra toàn thân mình đang lõa lồ. “Kệ chứ, ta lõa thể nhiều rồi. Nếu nơi đây có người sống thì nên để họ chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt mỹ của ta.”
Hi Bình cứ đi, đi mãi. Đôi chân chàng không thể tự chủ. Cơ thể chàng như bị kéo đi vậy.
Hi Bình không biết mình đã đi bao lâu, chỉ thấy phía trước càng ngày càng lạnh lẽo. Cơ thể Hi Bình tỏa ra một luồng khí nóng, xua đi sự lạnh lẽo đấy.
Hi Bình bỗng nhìn thấy một khối cầu, một khối cầu màu đen. Khí lạnh từ đấy tỏa ra không ngừng. Bên dưới khối cẩu có một mỹ nữ tuyệt sắc nghiêng nước nghiên thành đang nằm ngủ.
“Băng Băng.” Hi Bình thốt lên, đúng là Băng Băng rồi. Nàng nằm đó, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ đẹp hớp hồn.
Hi Bình vội vàng chạy lại. Bất chợt, chàng cảm thấy hàn khí ngày càng mạnh. Rất lạnh, rất lạnh. Cái lạnh khiến cơ thể chàng run rẩy. Hi Bình vẫn tiến đến, từng bước, từng bước. “Chỉ cần được gặp Băng Băng, dù có chết ta vẫn cứ tiến.”
Đôi chân Hi Bình như bị đông cứng, tóc chàng bám đầy tuyết, nước mũi chảy ra lập tức bị đóng băng.

Từng bước, từng bước.
Cuối cùng, Hi Bình cũng tiến đến bên cạnh Như Băng.
Hi Bình đưa tay như muốn nắm lấy tay nàng. Cơ thể chàng đã gần như đông cứng.
“Cố chút thôi, cố chút thôi… sắp chạm được nàng rồi.”
Hàn khí tỏa ra càng mạnh. Cơ thể Hi Bình như bị băng xâm chiếm, đông cứng từng bộ phận. Trong giây phút cuối, tâm can Hi Bình gào thét, thét lên 2 tiếng thôi, 2 tiếng cuối cùng mà Hi Bình muốn nói.
“Như… Băng…” Hi Bình đã đóng băng hoàn toàn.
“Ta đã thành một khối băng sao. Ta thực thành một khối băng sao?
“Hi… Bình…” Một âm thanh ôn nhu ẩn chứa sự lo lắng vang lên.
“Tai ta nghe nhầm chăng, hình như có ai gọi ta đó.”
“Hi… Bình…” Âm thanh ôn nhu giờ ẩn chứa sự thổn thức. Một mỹ nữ ôm lấy Hi Bình. Trong tâm linh, Hi Bình cảm thấy nàng đang khóc, từng giọt nước mắt đang chảy trên bức tượng băng Hi Bình.
Khối cầu đen tan dần, khí lạnh biến mất. Mỹ nữ đang ngủ cũng biên mất. Chỉ còn lại nơi đó, một mỹ nữ xinh đẹp đang ôm một bức tượng băng nam nhân lõa thể.
Từng giọt nước mắt trên người mỹ nữ tuôn rơi.
Lạ thay, dường như bức tượng băng cũng đang khóc. Từ khóe mặt xuất hiện một hàng lệ. Nước mắt của mỹ nữ hòa với nước mắt của bức tượng.
Lóe sáng. Một ánh sáng chói lọi phát ra. Lớp băng tan dần. Cơ thể tráng kiện của Hi Bình hiện ra. Ánh nắng xuất hiện. Màu vàng của nắng đang chiếu rọi trên cơ thể 2 người.
“Băng Băng.”
“Hi Bình.”
Như Băng trao cho Hi Bình một nụ hôn mãnh liệt. Hi Bình nhiệt liệt đáp trả. Thời gian như ngừng lại, vạn vật như đứng yên. Nơi đó, hai người đang hôn nhau, say đắm.
“Băng Băng, nàng đã cứu ta.” Hi Bình nói, song thủ xiết chặt lấy Như Băng.
“Không, chính chàng đã cứu thiếp. Tình yêu của chàng đã đánh thức thiếp.” Lãnh Như Băng nói, đôi mắt ẩn chứa ngàn vạn thâm tình.
“Ta đã cứu nàng ư?” Hi Bình ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, nơi đây chính là tâm linh thiếp. Thiếp cứ nghĩ mình đã ngủ say, nhưng khi nghe tiếng chàng gọi tên thiếp, thiếp không thể ngủ tiếp được nữa.”

“A… thật kỳ diệu.”. “Ta muốn ở bên nàng mãi mãi” Hi Bình ôm chặt lấy Như Băng. Cơ thể hai người đang bay lên, bay lên, bay cao, cao mãi.

“Ư… ư… ư…” Một thanh âm rên rỉ cất lên, thanh âm đầy dục vọng.
Hi Bình sực tỉnh. “Mọi điều xảy ra như là giấc mộng vậy.” Hi Bình thầm nghĩ.
“Đó là thực, không là mơ.” Lãnh Như Băng nói.
“Băng Băng?” Hi Bình giật mình. Chàng cảm thấy mật đạo của nàng đang không ngừng co bóp. Hi Bình vội mở mắt, cơ thể Như Băng đang không ngừng uốn éo, đầy khiêu khích, đầy dục vọng.
“Băng Băng…” Hi Bình nói lớn.
“Hi Bình…” Môi Như Băng khẽ mấp máy.
Lòng Hi Bình tràn ngập sung sướng, sự sung sướng tạo ra một cỗ nhiệt lượng mạnh mẽ nơi sống lưng chàng. Lưng không ngừng đưa đẩy, tiểu huynh đệ tấn công càng lúc càng mạnh.
Như Băng rên rĩ:” Hi…Bình… mạnh nữa lên… thiếp… muốn” Hơi thở của Như Băng đứt quãng, nàng không ngừng rên rỉ.
Lãnh Như Băng đã hồi tỉnh. Thật tuyệt vời.
Chúng nữ nghe thấy tiếng Hi Bình hét lên, vội vàng chạy lên phòng Ấu Xảo. Cửa phòng bật mở, một cảnh tượng xấu hổ đập vào mắt các nàng.
Nam nhân cường tráng không ngừng tấn công mỹ nữ xinh đẹp.
Mỹ nữ lại uốn éo rên rỉ không ngừng, nàng rất thích thú, rất thỏa mãn.
Chúng nữ sung sướng, Như Băng đã hồi sinh. Các nàng muốn reo lên ầm ĩ.
“Hãy để họ bên nhau.” Ai đó lên tiếng. Chúng nữ vội nhén nịn, các nàng chạy vội xuống Đại sảnh đường, để có thể hò hét, để có thể vui cười.
Trời cũng đã sáng, cuộc chiến giữa Hi Bình và Như Băng cũng sắp kết thúc. Hai người đều rất hạnh phúc, rất sung sướng.
Còn chúng nữ, một số thì tươi cười, một số thì rơi lệ, những giọt lệ sung sướng.
Đêm đã qua, ngày mai trời lại sáng.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.