Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 35: Phần Phụ 1: The Last Survivors
Trận đánh hồi chiều khiến cả cơ thể Red đau đến chết đi sống lại. Cô bé có cảm giác hai chân của mình như sắp rời ra khỏi cơ thể, máu từ những vết thương cứ liên tục chảy ra không kiểm soát. Thế nhưng, nỗi đau thể xác ấy không thể sánh với nỗi đau nơi sâu thẳm trái tim cô.
Cô dõi mắt theo cậu bé vừa mới chạy ra khỏi căn hầm, cho đến khi cậu bé đã mất hút giữa biển lửa vẫn không chịu rời mắt đi. Cậu ấy đã một mạch chạy ra khỏi nơi này. Một mạch chạy ra khỏi cuộc đời cô.
Ai là người từng bên cạnh cô sau mỗi trận đòn? Ai từng là người san sẻ cùng cô nỗi sợ bóng tối? Trong hai năm, cậu ấy từng là tất cả những gì cô có. Vậy mà lúc này, cô mới nhận ra, thứ mình có chỉ là một loại ảo ảnh không tên, khẽ chạm vào là biến mất.
Chưa bao giờ Red thấy căm hận như thế. Cũng như chưa bao giờ cô khao khát sống như thế.
Red có thể nghe rõ tiếng nói chuyện từ bên trên vẳng lại:
“Không xong rồi, lửa trùm kín lối đi xuống hầm rồi.”
“Thôi được rồi, không cần xuống đó nữa, dù có người ở dưới đó thì cũng chết vì lửa thôi.”
Red thấy tim mình nặng trĩu khi đợi chờ tiếng bước chân xa dần.
Cô dùng hết sức để lết ra khỏi căn hầm. Khi nhìn thấy cảnh tượng ở phòng khách, cô có cảm giác như mình đang lạc vào địa ngục.
Mấy chục cái xác nằm la liệt khắp phòng. Máu bắn đầy lên tường, lênh láng khắp sàn nhà. Cô thấy lửa, máu và xác chết ở khắp nơi.
Trận hỏa hoạn như một con ác thú với cái lưỡi dài ngoằng, thè ra liếm láp khắp căn nhà, đi đến đâu, lửa cháy hừng hực đến đó. Lửa bao trùm lên đồ đạc. Lửa quấn lấy cột nhà và cả những bức tường. Lửa hừng hực rọi sáng trong đôi mắt vô hồn đang trợn trừng của những cái xác lạnh ngắt.
Giờ cô đã hiểu vì sao Black lại muốn bỏ đi một mình. Cậu ấy sẽ chỉ có hai lựa chọn. Hoặc chạy đi một mình, hoặc ở lại chết cùng cô.
Lửa dần lan xuống căn hầm, nếu cô không đi nhanh, sẽ không còn kịp nữa.
Red bò lên từng bậc cầu thang, bằng cả hai tay và hai chân. Cô thấy lửa cháy hừng hực trước mắt, hung tợn như thể sắp nuốt chửng lấy cơ thể cô.
Trên đường bò ra khỏi đám cháy, Red bị bỏng khắp cơ thể, nghiêm trọng hơn cả là một vết bỏng dài hơn 10cm ở dưới quai hàm.
Khoảng thời gian bò ra khỏi đám cháy với cô giống như kéo dài hàng thế kỉ. Hai đầu gối tê cứng, tay bỏng rộp vì lửa thiêu đốt. Lửa bén vào tóc, vào quần áo; cô lại cố gắng dùng tay dập lửa.
Cuối cùng, cô cũng ra được bên ngoài căn nhà. Cảm giác đầu tiên của cô khi tiếp xúc với bên ngoài là cảm giác buốt đến tận xương tủy.
Cơ thể vốn bỏng rộp vì lửa, lúc này đột ngột tiếp xúc với cái lạnh của băng tuyết khiến cô đau đến không thốt nên lời, hệt như có hàng ngàn con ong đang chích vào da.
Bao trùm lấy cô là cái lạnh và bóng tối. Gió rít từng cơn. Tuyết bay mù trời. Bóng đêm mờ mịt giăng giăng khắp lối.
Cô đã nghĩ mình cô đơn. Rằng dù thoát ra khỏi đây, cô cũng sẽ chết. Cho đến khi cô nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình.
Cách chỗ cô nằm chừng hai mét là một người đàn ông tầm tuổi trung niên, bên cạnh ông ta là một cậu bé trạc tuổi cô.
Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng đen dài đến mắt cá chân, chóp mũ che kín nửa khuôn mặt. Ông ta đứng trong bóng tối, cả khuôn mặt mờ mờ sau chóp mũ áo choàng, chỉ nhìn rõ nhất là đôi mắt xanh nhạt sắc bén tỏa sáng như hai viên đá quý.
Ông ta đứng im lìm, ngước mắt nhìn tòa nhà đang hừng hực cháy trước mặt.
Cậu trai đi cùng ông đã nhìn thấy Red, nhưng vẫn không hề có ý định đến giúp cô. Vì thế, Red lại tiếp tục bò đến chỗ người đàn ông kia. Cô đưa tay níu lấy gấu áo choàng, lí nhí đầy tội nghiệp:
“Cứu tôi… Xin ngài…”
Người đàn ông nọ cúi xuống nhìn cô. Đôi mắt xanh nhạt vẫn không mất đi vẻ sắc bén, đồng thời còn tăng thêm vài phần độc địa. Red ngất lịm đi sau khi thốt ra câu nói ấy. Trước khi khép hai hàng mi, chập chờn trước mắt cô là hai đôi mắt khiến cô ấn tượng nhất trong cuộc đời.
Một là màu mắt xanh thẫm của Black. Còn lại, là đôi mắt xanh nhạt sắc bén của người đàn ông kia.
Red tỉnh dậy sau một khoảng thời gian dài bất tỉnh. Âm thanh đầu tiên cô nghe được là tiếng sóng vỗ rì rào ngoài khơi xa hòa cùng tiếng chim hót râm ran.
“Hai tháng mê man bất tỉnh. Cơ thể chấn thương nặng nề cả phần cứng và phần mềm. Bỏng da 20%, gần 5% hoại tử. Sức khỏe suy kiệt trầm trọng vì thiếu dinh dưỡng. Vậy mà cậu vẫn tỉnh lại được. Đỉnh thật đấy!”
Red liếc mắt nhìn cậu bạn đang ngồi cạnh giường cô. Đây hình như là cậu bé đi cùng người đàn ông tối hôm đó.
“Người đàn ông đó… đã cứu tớ?”
Cậu bé kia dù mới chỉ bằng tuổi cô, nhưng vẻ ngoài đã mang đầy tính hứa hẹn. Tóc nâu rối tự nhiên, mắt cũng đồng màu với tóc, vô cùng ấm áp như luôn hấp háy tia cười.
“Đừng gọi như thế, hãy gọi là “ngài ấy”.”
“Ngài ấy…?”
“Ai ở đây cũng phải gọi như thế cả.”
“Đây là đâu?”
Cậu bé không trả lời mà đi đến cạnh giường bệnh của Red, chìa tay về phía cô, dáng vẻ lịch lãm như một quý ông, hỏi:
“Muốn đi xem không?”
Red gật đầu, cố gượng bước xuống giường rồi nương vào sự giúp đỡ của cậu bé để đi ra ngoài ban công.
Từ trên cao, cô có thể nhìn thấy mây và những ngọn cây cao vút tận trời. Phía xa xa, sóng biển ì oạp vỗ vào bờ hết lớp này đến lớp khác. Biển mênh mông không nhìn thấy điểm dừng, chỉ thấy những ngọn sóng bạc đầu cao vút.
“Đây là…?”
“Một hòn đảo thuộc Thái Bình Dương. Ít người biết đến. Đi đến đây chỉ có hai con đường là đường hàng không và đường biển.”
Red im lặng nhìn ra xa. Một hòn đảo ít người biết đến?
Cậu bé kia nhìn cô, nói:
“Henry Lawrence. Còn tớ phải gọi cậu là gì?”
Red thoáng trầm ngâm, sau đó nói:
“Gọi tớ là Red.”
“Red? Nó giống một biệt danh hơn là một cái tên của người Anh.”
“Cậu cứ gọi tớ bằng tên đó.”
Henry khẽ nhún vai, sau đó nói bằng giọng dửng dưng:
“Tốt thôi. Sao cũng được. Vì tớ chẳng biết chắc chắn là mình sẽ có cơ hội gọi tên cậu bao nhiêu lần. Đến đây là xong nhé. Hết phần nói chuyện xã giao, giờ chúng ta là đối thủ đấy.”
Nói xong, cậu đi thẳng ra khỏi phòng mà không thèm đỡ Red vào lại trong giường. Cô không hiểu hoàn toàn lời nói của Henry, nhưng cũng không bận tâm mấy.
Red nghỉ ngơi khoảng hai tuần nữa, hàng ngày có người phục vụ và nhân viên y tế đến phòng của cô. Henry cũng không đến nữa. Cô cũng không có ý định ra ngoài tìm cậu. Tròn nửa tháng sau khi cô tỉnh dậy, có một người đàn ông tên Quentin đến tìm cô.
“Tôi là Quentin Smyth. Người giám sát của hòn đảo này theo lệnh của “ngài ấy”. Kể từ bây giờ, cô sẽ ra nhập vào nhóm T.L.S. Bây giờ chúng ta nên ra mắt các thành viên cùng nhóm.”
Red theo chân người đàn ông ra khỏi phòng. Đến khi ra bên ngoài rồi, cô mới nhận ra nơi cô vẫn ở chỉ là một phòng nhỏ thuộc một khu nhà cực kì rộng lớn. Bốn tòa nhà cao tầng xây bao quanh một khoảng sân xanh mướt cỏ và những hàng cây cổ thụ được trồng san sát như một mê cung. Cô phải đi một đoạn rất xa mới ra được bên ngoài.
Đi bộ thêm một đoạn đường rừng nữa, Red đến điểm tập kết của nhóm T.L.S. Khoảng gần 30 người đang tập trung ở một khoảng đất trống giữa rừng. Họ đi theo một nhóm 3 người, người thì đang tập bắn súng, người bắn cung, có vài kẻ quái đản thì đùa nghịch với rắn và một vài con thú dữ.
Quentin từ tốn giải thích:
“T.L.S là viết tắt của The Last Survivors, nghĩa là kẻ cuối cùng sống sót. Cô sắp bước vào một cuộc chiến sinh tồn. 30 người ở trong nhóm sẽ chiến đấu, giết chết lẫn nhau để được tồn tại. 3 người sống sót sau cùng sẽ được rời khỏi đảo. Đây là cuộc chiến của kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ bị giết và gửi xác lại nơi này.”
Red chỉ gật đầu mà không đáp. Cô đang nghĩ với một kẻ yếu ớt, không hề biết đến súng ống như mình thì phải làm thế nào để đấu lại với những con người kia.
“Các thành viên thường đi theo một nhóm 3 người để chiến đấu và bảo vệ nhau. Cô cũng nên tìm ình một nhóm thích hợp.”
Nói xong, Quentin đẩy vai Red về phía trước.
“Đi đến đó và giành giật lấy sự sống sót cho bản thân mình.”
Red dè chừng bước về phía đám đông. Một số thành viên nhìn cô bàn tán, một vài người không quan tâm, một vài kẻ vô lại thì bắt đầu giở thói “ma cũ bắt nạt ma mới”.
“Grào!!”
Một con hổ nhảy chồm về phía Red, há hốc cái miệng đầy răng và nước nhãi, nhìn cô đầy hăm dọa. Red bất động vì sợ hãi, hai chân ngứa ngáy muốn quay đầu chạy trốn. Nhưng khi cô mới vừa chạy được hơn 2 mét, con hổ đã chồm đến, chỉ với một cái vung chân của nó, Red đã ngã sõng soài ra đất, đầu còn đập vào một gốc cây gần đó.
“Stop! Force!”
Một cô gái tóc vàng vừa cao giọng quát vừa chạy về phía Red. Cô ta là chủ nhân của con hổ, khi nãy, cũng chính cô ta là người thả con hổ để nó chạy về phía Red.
“Susan Severin.”
Susan chìa tay về phía Red cho cô nắm lấy, nhưng khi Red vừa chạm tay vào, cô ta lại hất ra. Susan nhếch môi cười nhìn Red, dùng ánh mắt của một bà hoàng liếc nhìn những nô lệ dưới chân mình:
“Tin không? Mày sẽ chết trong vài hôm nữa.”
Nhận thấy sự khinh bỉ toát ra từ nụ cười và lời nói của Susan, Red cũng nhếch môi cười đáp lại:
“Vậy mày có tin không? Con hổ của mày sẽ chết trong vài hôm nữa, và chẳng bao lâu sau sẽ đến mày.”
Susan phá lên cười. Cô chính là kẻ mạnh thứ ba trong nhóm, chỉ sau Henry và Killer. Vậy mà lúc này một con bé mới bước chân vào nhóm lại dám hăm dọa cô.
“Force và tao chết? Ai sẽ làm việc đó?”
Susan cúi người xuống, để mặt mình gần sát khuôn mặt Red. Red nhận thấy sự nanh độc trong mắt của Susan. Không thể phủ nhận là cô thấy hơi sợ hãi trước đôi mắt đó, nhưng cô vẫn cố gắng đè nén cảm giác đó xuống.
“Tao.”
Red trả lời cộc lốc một câu, mắt mở trừng trừng nhìn Susan Severin.
“Tốt lắm!”
Susan đứng thẳng dậy, gật đầu nói một câu. Sau đó cô nàng rút khẩu súng dắt bên hông, chĩa thẳng vào đầu Red, nói:
“Ba hôm nữa, nếu Force vẫn chưa chết thì mày sẽ là đứa chết đầu tiên trong 30 người đấy.”
Mọi người dường như đã không còn xa lạ với việc Susan bắt nạt một thành viên trong nhóm. Cô ấy cậy mình là kẻ mạnh, nên mặc sức làm khó dễ những kẻ yếu hơn.
Ngày tập luyện đầu tiên, Red nhận ra mình không có cơ hội sống sót đơn độc ở nơi này. Cô run tay khi bóp cò súng, lực quá yếu không thể kéo nổi cung tên, sợ hãi khi đứng trước những loài thú dữ, và quan trọng hơn cả là không thể ra nhập một nhóm nào.
Hết ngày, Quentin ra dẫn những thành viên trở về khu nghỉ ngơi. Ông cố tình nán lại phía sau để đi cùng Red.
“Ngày đầu tiên thế nào?”
“Thảm hại.”
“Cô nên tìm ình một đội.”
“Họ đều đủ người hết rồi.”
“Còn có một nhóm cực mạnh gồm Henry Lawrence và Killer Satanson. Họ vẫn thiếu một người.”
“Họ là những kẻ mạnh nhất mà không có ai muốn cùng nhóm sao?”
“Không phải không ai muốn, mà là không ai đủ đẳng cấp để vào nhóm của hai người họ.”
“Vì sao?”
“Vì họ quá mạnh. Và những kẻ mạnh chỉ giao thiệp với những kẻ mạnh ngang mình. Nếu cô vào được nhóm đó, cô sẽ sống sót.”
Red trầm ngâm suy nghĩ. Cô là kẻ yếu, muốn sống sót, cô phải ra nhập được nhóm của hai người họ. Henry Lawrence chính là người con trai đi cùng “ngài ấy” mà cô đã gặp.
Chiều muộn của ngày hôm sau, Red đến gặp Henry và Killer.
“Tớ muốn ra nhập nhóm với các cậu.”
Cô đứng trước mặt hai người, khẳng khái đưa ra đề nghị.
Henry đang tập bắn cung ngạc nhiên dừng tay. Killer rời mắt khỏi con rắn xanh lè đang quấn trên tay, nhìn cô đầy thăm dò.
Henry là người lên tiếng trước:
“Cậu? Với khả năng đó?”
“Đúng vậy.”
“Cậu chưa nghe mọi người nói về nhóm của bọn tớ à?”
“Tớ nghe rồi.”
“Vậy vì sao vẫn còn xin ra nhập?”
“Vì tớ muốn sống sót.”
Red đáp gọn lỏn một câu, đôi mắt đen láy ánh lên sự quyết tâm không gì khuất phục nổi. Henry liếc nhìn Killer, ánh mắt kiểu “cậu- giải- quyết- đi”. Killer rời khỏi mỏm đá, nhìn Red một lượt từ đầu tới chân. Khi nhìn thấy dáng vẻ gầy nhom cùng nước da trắng lợt lạt của của cô, cậu nói:
“Có biết vì sao nhóm chúng tôi chỉ có hai người không?”
“Là vì các cậu là những kẻ mạnh nhất và không ai đủ khả năng để sánh tầm.”
“Đúng vậy. Muốn ra nhập nhóm, cậu phải chứng tỏ tài năng của mình. Chúng tôi lập nhóm để sống sót, chứ không phải để cùng nhau chết. Một kẻ yếu đuối sẽ ảnh hưởng đến toàn đội.”
“Tớ không yếu đuối.”
“Vậy chứng minh đi.”
Killer đưa cho Red một khẩu súng ngắn, nói:
“Dùng cái này bắn chết con Force của Susan Severin, cậu sẽ được ra nhập đội.”
“Vậy chẳng phải sẽ chuốc thù oán với Susan sao?”
Killer túm lấy một bên cổ áo của Red, cậu rít qua kẽ răng:
“Muốn sống sót cậu không chỉ phải gây thù chuốc oán với cô ta, mà cậu còn phải giết chết cô ta. Cậu phải giết hết tất cả 27 con người ở đây để được sống sót. Ở đây, cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là giết người, hoặc là bị giết.”
Nói xong, cậu đưa ấn khẩu súng vào tay Red.
“Dùng súng bắn chết nó đi. Một phát đạn xuyên qua óc và khiến nó chết luôn.”
Red cầm lấy khẩu súng, chần chừ không dám bắn.
Killer lại đưa cho cô cung tên.
“Vậy lấy cung tên đi.”
Cô nhận lấy cung tên, lực từ cánh tay cô quá yếu, không đủ để giương cung.
Killer nhếch môi cười, nói:
“Thấy không? Cậu chẳng làm được gì. Susan đã đúng. Chỉ vài hôm nữa là cậu sẽ chết.”
Red bặm chặt môi, sau đó ngước mắt nhìn cậu:
“Không dùng tên cũng không dùng súng thì sao?”
Killer nhìn cô ngạc nhiên sau đó nhún vai:
“Tùy cậu. Miễn con Force chết là được.”
(Còn tiếp)