Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 32: Long Time No See (5)
Ngày thi đấu giữa Vic và Fred cuối cùng cũng đến. Phòng tập bắn cung của học viện Victoria lúc này đông nghịt người, hầu hết đều là các học sinh của trường tò mò đến xem trận thi đấu.
Ở chính giữa phòng mới dựng lên ba tấm kính chống đạn dày gần 5 cm, cao hơn 2 mét. Vic và Fred sẽ đứng vào khoảng trống giữa hai tấm kính và bắn súng vào bảng gỗ của riêng mình. Cách đó khoảng 5 mét về phía hai bên sườn là hàng ghế ngồi dành cho khán giả.
Fred đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ càng, thậm chí còn biến phòng bắn cung của học viện thành một sân vận động cỡ nhỏ. Gã rất tự tin rằng mình sẽ thắng Vic Shadow. Và gã muốn tất cả các học viên nhìn thấy khoảnh khắc thua cuộc nhục nhã của vị bá tước cao ngạo kia.
Vic luôn tự kiêu rằng mình là người tài giỏi và cao quý. Vậy thì gã sẽ giẫm đạp lên sự tự kiêu đó của cậu ta. Bộ dáng một con sư tử kiêu hãnh phải cúi đầu chịu thua chắc chắn sẽ làm thỏa mãn sự cay cú của Fred khi bị Vic Shadow khinh thường trong suốt những ngày qua.
Các học viên kéo đến chật kín chỗ ngồi, tất cả đều háo hức muốn xem trận đấu có một không hai này.
Sunny cũng hòa vào đám đông ấy. Cô cẩn thận chọn một chỗ ngồi ở phía trên cao, cùng phía với Fred nhưng lại đối ngược với Vic. Mục đích cũng chỉ để cô có thể nhìn thấy cậu, và cậu nhìn rõ được cô.
Vic lơ đãng liếc mắt về phía hàng ghế khán giả, khi nhìn thấy Sunny, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng thần bí. Vic và Sunny khẽ trao đổi bằng ánh mắt, gương mặt của cả hai đều ánh lên vẻ gian ngoan khó đoán.
Trận đấu bắt đầu. Mỗi người được phép bắn ba lần. Nếu cùng bằng điểm nhau thì tiến hành hiệp phụ. Khi đó tấm kính ngăn cách sẽ được tháo ra, cả hai cùng ngắm bắn một mục tiêu.
Fred và Vic vào vị trí. Fred bắt đầu đeo găng và nhận lấy súng, trước đó còn không quên quay sang nhìn Vic mà nhếch môi cười thách thức. Gã gõ gõ vào tấm kính căn cách giữa hai người, đến khi Vic ngoảnh sang thì khiếm nhã giơ ngón tay cái ra rồi chĩa xuống phía dưới. Đây là hành động chế giễu kẻ thua cuộc.
Vic chỉ nhìn gã bằng ánh mắt lãnh đạm, môi vẽ một nụ cười chế giễu rất mơ hồ. Coi như không để ý đến sự thách thức của Fred. Đôi khi, im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.
Ngay khi Vic và Fred chuẩn bị tư thế sẵn sàng ở lượt đấu đầu tiên, hệ thống điện của toàn căn phòng được ngắt.
Khi không gian vừa bị bao trùm bởi một màu tối đen, cũng là lúc chiếc điện thoại trong túi Sunny rung nhè nhẹ. Màn hình sáng lóe lên, vô cùng nổi bật giữa không gian tối đặc.
Cùng lúc đó, Vic quay sang nhìn cô, môi khẽ nhếch một nụ cười.
Đây chính là cách ăn gian mà Sunny đã nói. Cô sẽ giả vờ nghe điện thoại khi điện vừa được tắt. Dĩ nhiên ánh sáng nhỏ của màn hình sẽ chẳng giúp được gì mấy. Mục đích chỉ là để áp chế đi nỗi sợ tâm lí của Vic.
Cậu sợ bóng tối, vì khi đó cậu sẽ chẳng thể nhìn thấy gì, cậu sẽ có cảm giác chỉ có một mình đối diện với những điều kinh khủng từng trải qua trong quá khứ.
Sunny mượn ánh sáng của màn hình để soi rõ mặt mình, để khiến Vic nhận ra, cậu không chỉ có một mình đối mặt với tất cả.
Vic rời mắt khỏi Sunny khi nghe thấy tiếng súng của Fred vang lên. Cậu cũng ngắm bắn, nhắm thẳng vào hồng tâm được bôi chất huỳnh quang cách đó gần 15m. Khi tiếng súng của cậu vang lên, ngay lập tức, đèn được bật sáng.
Kết quả khiến tất cả khán giả ồ lên vì kinh ngạc, chỉ có một mình Sunny ngồi im lặng, khóe miệng và đuôi mắt cùng nhếch lên tạo một nụ cười hết sức thỏa mãn. Cô biết tài năng bắn súng của Vic không tồi, nếu không muốn nói là thượng đẳng.
Fred tái xanh mặt, còn Vic chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh nhạt.
Cả hai người đều bắn trúng hồng tâm.
Lượt đấu thứ hai và thứ ba vẫn diễn ra như thế, Sunny và Vic vẫn phối hợp từ xa vô cùng nhịp nhàng mà Fred không hề phát giác. Gã chỉ có một chút thắc mắc là tại sao Vic lại luôn bắn sau gã khoảng vài giây.
Lượt thứ hai, Vic thắng với tỉ số 10- 9, lượt cuối cậu thua 9- 10.
Vậy là hai người hòa nhau và phải cùng bước vào hiệp phụ. Trong lúc nghỉ ngơi trước khi bước vào lượt đấu cuối, Vic không hề nhìn thấy Sunny.
Sau khoảng hơn 10 phút nghỉ ngơi, hiệp đấu cuối cùng chính thức bắt đầu.
Tấm kính chống đạn ngăn cách giữa Vic và Fred được tháo gỡ . Lần này cả hai sẽ cùng nhắm vào một mục tiêu. Không phải tấm bảng gỗ bình thường, ở trận cuối, đích ngắm là một thứ hết sức đặc biệt. Đặc biệt. Đến mức kì quái và rùng rợn.
Cách 15m từ chỗ Vic và Fred đứng, Sunny đang bị trói toàn thân và treo lơ lửng, chân cách mặt đất chừng 10cm. Đằng sau lưng cô được đặt một tấm gỗ rộng. Trán Sunny hơi lấm tấm mồi hôi nhưng khuôn mặt vẫn ánh lên vẻ gan góc đến phát lạnh. Vậy là đã rõ, cô chính là mục tiêu để hai người ngắm bắn.
Không chỉ như vậy, khoảng cách đoạn dây phía trên đầu Sunny chỉ dài có 3 cm, điều này đồng nghĩa với việc chỉ cần bắn lệch đi một chút thôi, Sunny cũng có thể mất mạng.
Người thắng cuộc là người có thể bắn đứt được sợi dây mà không gây tổn hại gì đến Sunny.
Vic không còn xa lạ gì với trò này. Vì cậu cũng từng tổ chức cuộc thi bắn súng lấy đích ngắm là đầu người trong bữa tiệc máu hàng năm của gia tộc. Thế nhưng, cậu chưa từng tham gia.
Fred quay sang nhìn Vic cười đểu giả:
“Thú vị chứ, bá tước?”
“Không tồi đâu.”
Hai người vào tư thế chuẩn bị. Fred đang rất đắc ý, ở bên cạnh, Vic vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng nếu để ý sẽ thấy vầng trán cao đang lấm tấm đầy mồ hôi. Mánh khóe cậu và Sunny nghĩ ra sẽ không còn thực hiện được nữa.
Trước khi hệ thống điện bị ngắt, Vic nhìn thấy Sunny dùng ánh mắt rất kiên quyết nhìn mình. Khoảnh khắc đó, đôi đồng tử xanh thẫm của cậu đột ngột mở lớn đầy kinh ngạc.
Chưa bao giờ, cậu nhìn thấy một ánh mắt chứa đựng sự mạnh mẽ quyết liệt như thế. Đôi mắt đen láy của Sunny nhìn xoáy sâu vào mắt cậu, dưới đáy mắt như chứa đựng những đợt sóng ngầm dữ dội, từng lớp, từng lớp sóng lại cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt cùng một niềm tin ẩn hiện vô hình. Khóe môi của Sunny khẽ mấp máy.
“Tôi tin ngài.”
Ánh điện vụt tắt. Mọi thứ chìm vào một mảng tối đen. Vic có thể nghe thấy rõ sự sợ hãi và gấp gáp trong hơi thở của mình. Như thường lệ, khi bóng tối trùm xuống, cậu lại vội vã nhìn quanh quất xung quanh để tìm thân hình quen thuộc.
Không thấy! Cậu hoàn toàn không thấy gì cả!
Ở bên cạnh, Fred cũng căng thẳng không kém, do dự mãi vẫn chưa bóp cò.
Nếu cứ thế này, Vic sẽ thua mất! Ngón tay cậu run run đặt vào cò súng, dù đã dồn mọi sức lực và can đảm nhưng vẫn không thể ra tay.
Trong không gian vô thanh vắng lặng đến rợn ngợp, Vic nghe thấy tiếng lên đạn ở bên cạnh.
Fred đã lên đạn, đồng nghĩa với việc gã chuẩn bị bắn. Nếu cậu không ra tay được, cậu sẽ thua.
Trán và tay Vic toát mồ hôi đầm đìa. Xoay mòng mòng trong đầu cậu là hình ảnh cha mẹ gục trong vũng máu, là hình ảnh căn hầm gớm ghiếc không một tia sáng. Cậu có cảm giác bản thân đang bị nhốt trong một mê cung kí ức, xung quanh chỉ toàn những hình ảnh máu me, chết chóc và những âm hồn không tan.
Chỉ có màu đỏ của máu, màu đen của đêm và trắng xóa của xương xẩu.
Tất cả những thứ ấy cứ ám lấy từng nơ- ron thần kinh trong khối óc cậu, dù cậu có điên cuồng gấp gáp tìm lối ra, xung quanh vẫn chỉ là những bức tường xám ngoét lạnh lẽo.
Cha cậu đã gửi toàn bộ kì vọng vào cậu khi đặt cho cậu cái tên này. Vic Shadow. Là kẻ chiến thắng. Cha cậu muốn cậu chiến thắng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù cho đối thủ có là ai.
Bản thân cậu cũng đã tự coi đó là trọng trách của bản thân mình. Phải chiến thắng! Cậu không được phép thua cuộc. Vì niềm kiêu hãnh của cậu, vì niềm tự tôn gia tộc. Cậu phải làm mọi thứ để chiến thắng.
Đôi mắt xanh thẫm chợt lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo giữa màn đêm tối đặc. Đồng màu với đôi mắt ấy là chiếc nhẫn bạc với mặt đá grandidienite được đeo ở ngón tay cái của Vic. Hai thực thể ấy như hai khối màu sáng le lói giữa bóng tối dày đặc, gợi cho người khác thứ cảm giác kì dị không thể lí giải nổi.
Kẻ có đôi mắt đồng màu với viên đá “The lost Victory” sẽ là hậu duệ của Chúa trời. Kẻ đó, sẽ là người đưa gia tộc Shadow lên đến đỉnh cao quyền lực.
Vic nhìn thẳng về phía mục tiêu, trong đáy mắt lóe lên sự kiên quyết không gì khuất phục nổi. Đột nhiên, tia nhìn của cậu chạm phải đôi mắt Sunny. Khuôn mặt cô bị bóng tối phủ lấp, chỉ duy có đôi mắt đen láy lại lóe lên tia sáng dị thường. Tròng mắt vốn dĩ mang màu đen, vậy mà lại tỏa sáng giữa bóng tối. Hệt như mắt loài báo đen đầy bí ẩn và nguy hiểm, âm thầm núp mình trong đêm để chờ đợi con mồi.
Quen thuộc! Thật sự quá quen thuộc! Đến mức khiến Vic có cảm giác như mình đang đứng trước cô gái với mái tóc đỏ rực năm xưa.
Đôi mắt kia, lại càng giống với đôi mắt cậu thấy khi gặp sát thủ quý tộc ở bữa tiệc máu.
Bàn tay đặt trên cò súng của Vic khẽ nhấn, đạn lập tức rời băng. Ở bên cạnh, Fred cũng chỉ bắn sau cậu có 5-6 giây.
Thế nhưng, trong thi đấu, 1 giây đôi khi cũng mang tính quyết định.
Khi nghe thấy tiếng súng, các học viên đồng loạt nín thở chờ đợi.
Thời gian giống như ngưng đọng khi viên đạn bay trong không gian, bởi lẽ, vào giây phút này, Fred, Vic và Sunny đều đang gửi gắm hi vọng vào vật thể bằng đồng ấy. Từng giây trôi qua đè nặng lên tim Vic khiến cậu hồi hộp gần như không thở nổi. Chưa bao giờ cậu thấy căng thẳng thế này!
Cuối cùng, ánh đèn cũng mau chóng được bật lên. Tất cả đều nôn nóng muốn xem kết quả.
Sunny đang nằm sõng soài trên đất với một đầu dây thừng bị đạn cắt đứt. Cô khẽ cau mày vì cú ngã vừa rồi, đôi môi bặm chặt để không phát ra tiếng kêu đau đớn.
Trọng tài của cuộc thi đã có mặt, cẩn thận xem xét hai vết đạn găm trên tấm bảng phía sau Sunny. Hai viên đạn có vị trí chỉ cách nhau đúng 5 cm. Một viên giúp Sunny thoát chết, còn một viên sẽ giết chết Sunny, nếu như nó được bắn ra trước.
Sau khi tái hiện lại vị trí của Sunny khi nãy, trọng tài đã đưa ra kết luận mà ai cũng mong đợi.
Viên đạn khắc biểu tượng diều hâu tung cánh- đặc trưng của gia tộc Shadow được bắn ra trước đã làm đứt dây thừng và khiến Sunny ngã xuống. Còn viên đạn của Fred được bắn ra sau nên chỉ bắn vào tấm bảng phía gỗ sau lưng. Giả dụ, nếu Fred bắn trước, chắc chắn lúc này Sunny đã chết rồi!
Phần thắng thì ai cũng đã rõ!
Vic đưa khẩu súng cho tên sai vặt đứng bên cạnh và cởi găng tay ra. Nhếch môi cười nhìn Fred, cậu nói:
“Tôi sẽ đợi ngài thực hiện lời hứa. Tốt nhất là đừng nên nuốt lời.”
Câu nói của Vic mang ý khách sáo lịch thiệp nhưng lại sặc tính hăm dọa khiến Fred hậm hực không đáp lại được câu nào. Thấy bộ dạng khốn khổ của Fred, Vic tỏ ra khá hài lòng.
Cậu liếc mắt về phía Sunny, mặc dù nhìn thấy cô đang chật vật với mớ dây trói hằm bà lằng nhưng cũng không thèm giúp, chỉ trịch thượng ra lệnh:
“Cởi trói rồi chạy theo tôi. Cho cô đúng 3 phút.”
Sau đó, vị bá tước kia lại kiêu ngạo sải bước ra ngoài.
Sau vài phút tự vật lộn không thành công, cuối cùng Sunny cũng được vài học viên tốt bụng cởi trói cho. Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chỉ mong sao thời hạn 3 phút mà Vic đặt ra đừng trôi qua quá nhanh. Khi đi qua Fred, cô thấy gã đang cau có nhìn theo bóng lưng đã khuất của Vic. Khẩu súng trường bị vứt chỏng chơ một bên.
Sunny khẽ nhếch môi cười rồi nhặt nó lên. Lên nòng, ngắm thẳng về phía Fred.
“Đoàng!!”
Đạn rời băng lập tức lao về phía Fred với vận tốc tia sáng khiến gã ngạc nhiên đến độ toàn thân cứng đờ. Các học viên cũng thót tim khi thấy cảnh Sunny cầm súng nhắm thẳng đầu Fred.
Viên đạn đồng xẹt qua mái tóc của Fred một nhát bén ngót khiến vài lọn tóc màu vàng sáng bị cắt đứt, rơi lả tả xuống nền đất lạnh. Gã ta không bị tổn thất gì, nhưng sớm đã bị dọa ặt tái mét.
“Thú vị chứ?”
Sunny nhại lại y hệt câu khi nãy Fred đã nói với Vic.
Fred đứng chôn chân giữa khán phòng rộng lớn, khuôn mặt vì sợ hãi quá độ mà trở nên tái nhợt như da người chết. Hai tròng mắt xanh biếc mở lớn đầy bàng hoàng, mí trên còn khẽ giật giật theo từng nhịp thở.
Sunny rất hả hê khi nhìn thấy điệu bộ đó. Fred rất giỏi nghĩ ra mấy trò biến thái để hành hạ người khác. Vậy nên cô cũng muốn cho gã biết cảm giác ấy là như thế nào. Trông thấy sự sợ hãi, kinh hoàng hằn trên khuôn mặt Fred lúc này, cô lại càng thêm khinh thường gã. Một kẻ hèn nhát mà lại ngông cuồng như thế, cũng dám thách thức với con cáo già Vic Shadow.
Sunny khẽ cười đặt khẩu súng trở lại vị trí cũ, nghênh ngang như kẻ thắng trận bước ra khỏi phòng.
Vị trọng tài của cuộc thi vội vã đến xem xét viên đạn găm trên tấm kính chống đạn, không nén nổi kinh ngạc mà kêu lên:
“Không thể tin được, cô gái đó bắn tài tình quá!”
Fred cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, nghe thấy thế thì cáu kỉnh:
“Tài tình cái khỉ gì? Cô ta bóp cò súng bừa nên trượt đấy thôi.”
Vị trọng tài khẽ lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào vết đạn:
“Ngài nhầm rồi, tư thế bắn của cô gái đó không sai một li. Khi đó cô ta có thể bắn vào bất cứ vị trí nào trên cơ thể ngài. Là cô ấy cố tình bắn trượt. Mà lại lệch đúng 2 phân như thế… Trình độ bắn phải ngang với sát thủ chuyên nghiệp.”
Fred nghe như nuốt từng lời, mãi lâu sau mới lắp bắp:
“Cô ta…rốt cuộc là cái thứ gì vậy…?”
——————
Đôi mắt của Vic dõi theo tấm lưng già nua xương xẩu của lão quản gia già. Trong phút chốc, thân hình gầy nhẳng của Edward khiến cậu liên tưởng tới những sinh vật kì dị đến từ địa ngục.
— Phần 11: Vụ ám sát bất thành. —
Cho những ai sốt ruột vì Red mãi chưa xuất hiện: Hai chap nữa Red sẽ xuất hiện, và kể từ đó sẽ có mặt dài dài nha