Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 22: Sự Dịu Dàng Của Ác Ma (3)
“Dạo quanh thiên đường, cùng mối quan hệ rắc rối.”
—————————
——–Tại phòng nhạc cụ, dinh thự Shadow——–
Phòng nhạc cụ của dinh thự nằm ở dãy nhà phía Đông, Vic thường hay lui đến đây chơi đàn mỗi khi đầu óc căng thẳng. Cậu thích chơi đàn vĩ cầm, vì mỗi lần chơi, đầu óc cậu lại được thoải mái. Vượt lên trên những bận rộn, vất vả thường ngày, hiếm hoi lắm mới có lúc cậu đủ rảnh rỗi để vào đây.
Căn phòng rộng lớn bày la liệt các loại nhạc cụ, cả căn phòng rất ít ánh sáng, giờ đang chìm trong bóng tối mờ mờ. Giống như những căn phòng khác mà Vic hay lui chân đến trong dinh thự, căn phòng có ánh sáng yếu ớt, và dĩ nhiên là sạch như lau như ly. Thậm chí, sạch đến mức quá đáng.
Lí do các phòng trong dinh thự có ít ánh sáng là bởi mắt Vic không thể chịu được ánh sáng quá gắt, nhưng cậu lại rất sợ bóng tối. Còn căn phòng sạch một cách thái quá là do Vic dị ứng với những gì bẩn thỉu, cũng có thể nói là cậu mắc bệnh sạch sẽ.
Lúc này, cậu đang đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một cây vĩ cầm. Đôi mắt xanh thẳm nhìn qua màn đêm tối đặc ngoài cửa sổ. Ánh mắt cậu vô cùng phức tạp khi nhìn thấy những bông tuyết trắng tinh bay bay trong không gian. Giống như nhớ nhung. Mà lại giống như sợ hãi.
Từ cửa sổ phòng Vic, có thể nhìn xuống vườn hoa bỉ ngạn dưới sân. Lúc này, sắc đỏ rực của hoa đang được sắc trắng xóa của tuyết tô điểm.
Tiếng diều hâu vỗ cánh vang lên trong không gian tĩnh lặng. Erol không biết từ đâu bay vào, đậu lên bậu cửa sổ nơi Vic đang đứng.
“Cạch.”
Tiếng mở cửa vang lên, quản gia Edward đẩy một chiếc xe thường được dùng để đặt đồ ăn vào. Đây là loại xe đẩy thường được dùng trong các nhà hàng.
Ông cẩn thận chuyển đồ ăn lên bàn, ngập ngừng một hồi liền nói với Vic:
“Chủ nhân, ngoài kia có một vị khách đang đợi ngài.”
Vic cau mày, giận dữ ném cây vĩ cầm xuống chiếc bàn trà gần đó, buông một câu cộc lốc:
“Không gặp.”
“Nhưng thưa ngài, cậu Ray Dawson đã đợi ngài gần 3 tiếng rồi.”
Vic ngồi xuống chiếc ghế salon đặt giữa phòng, bắt đầu ăn tối. Vẫn dứt khoát:
“Ta đã nói không tiếp bất cứ ai.”
Edward nghe thấy thế thì đành thở dài, nói:
“Vậy để tôi ra báo lại.”
Khi Edward sắp ra khỏi phòng, đột nhiên Vic dừng ăn, ngẩng đầu lên hỏi:
“Ông vừa bảo ai đang đợi ta?”
“Cậu Ray Dawson, con trai nam tước Sailor Dawson, thưa ngài.”
Trên một Vic lộ một ý cười rất nhẹ. Cậu chỉ ăn thêm một vài thìa soup, sau đó lấy khăn lau miệng, nói:
“Ta sẽ gặp. Bảo cậu ta đợi trong vòng 5 phút nữa.”
Ray đã đứng dưới trời tuyết lạnh gần 3 tiếng đồng hồ, đến mức chân mất hết cảm giác. Cậu từng nghe nói, bá tước Vic Shadow rất ghét chờ đợi ai đó, nhưng lại luôn để người khác phải chờ đợi mình trong mỗi cuộc hẹn. Mặc dù chờ cậu đã ở đây lâu như vậy, nhưng cậu cũng biết cơ hội Vic gặp cậu là rất ít.
Ai trong giới quý tộc cũng biết, Vic Shadow không thích tiếp những kẻ tầm thường.
Từ xa, Ray đã nhìn thấy quản gia Edward đi về phía mình. Cậu đã chuẩn bị tâm lý nghe ông ấy từ chối, nhưng quản gia Edward lại mỉm cười nhìn cậu, nói:
“Mời ngài vào trong nhà chính chờ, bá tước sẽ có mặt trong 5 phút nữa.”
Ray đã rất ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chân chạy theo Edward.
Trên đường dẫn vào nhà chính, cậu đã không khỏi choáng ngợp trước sự xa hoa của nơi đây. Ray đã từng được nhìn thấy khá nhiều dinh cơ của các quý tộc trong hoàng thất, nhưng xa hoa mức này, thì cậu chưa từng được thấy.
Quản gia Edward dẫn cậu vào nhà chính. Đây là một căn phòng cực lớn, lấy gam màu tối làm chủ đạo. Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt giữa phòng. Ngay sau đó liền có một hầu gái mang ra một ấm bạc đựng trà và một đĩa bánh ngọt macaron.
Ray đột nhiên thấy hồi hộp và mất tự tin. Có lẽ bởi sự xa hoa của nơi đây, hoặc là do cách tiếp đãi khách của nhà Shadow. Mọi cử chỉ của người hầu đều vô cùng chuẩn mực, hoàn hảo như nhân viên được đào tạo trong khách sạn năm sao.
Chưa đầy năm phút sau Vic đã đến, bay bên cạnh vẫn là con diều hâu lông đen mắt vàng quen thuộc. Hai tay Ray đang đặt trên đùi thoáng nắm chặt.
Vic bước đến, vẫn là nụ cười xã giao thông thường, cậu nói:
“Thiếu gia Dawson, không biết cậu tìm tôi có việc gì?”
Hít một hơi thật sâu, Ray đáp:
“Tôi muốn cùng ngài lập một trao đổi.”
Vic cầm tách trà đưa lên miệng, một bên lông mày khẽ nhướng lên đầy thích thú.
Muốn lập trao đổi với Vic Shadow.
Ngoài Sunny, cũng chỉ có Ray Dawson.
Hai người họ, chấp nhận lập giao dịch với cậu ta, mà lại không biết rằng chính bản thân mình
sẽ phải bước đi cùng ác quỷ.
Hôm nay Ray không đến lớp. Sunny đã không ngừng thắc mắc về sự vắng mặt của cậu trong suốt buổi học. Khi tiếng trống hết giờ vừa điểm cũng là lúc cô thấy một bên túi áo mình rung nhè nhẹ.
Là chiếc máy định vị mà Vic đã đưa cho cô. Kể từ lần trước, cô luôn thấy giật mình khi thấy chiếc máy đó rung, hay nói đúng hơn là sợ hãi. Âm thanh của chiếc máy đó, là âm thanh của tử thần đến đòi mạng. Những đường neon ngang dọc trên màn hình sẽ dẫn đến địa ngục tối tăm.
Sunny ra khỏi lớp, bắt một chiếc taxi và đi theo chỉ dẫn trên màn hình.
Mãi đến khi chiếc taxi rời khỏi trung tâm thành phố, thẳng tiến đến vùng ngoại ô, Sunny mới nhận ra mình đang đến nhà Vic. Vẫn như lần trước, ngôi biệt thự đồ sộ với mái ngói đen cao vượt lên giữa những hàng thủy tùng ken đặc.
Cô bị ám ảnh. Ám ảnh bởi căn hầm nhà Shadow. Ám ảnh với cả những bộ xương người la liệt dưới đáy mật đạo.
Quản gia Edward đã đứng đợi ở cửa từ lúc nào. Khi Sunny vừa xuống xe, ông liền đi đến bên cạnh cô, vẫn là phong cách từ tốn nhã nhặn thường ngày, Edward nở nụ cười, cúi đầu nói:
“Bá tước đang đợi cô ở trong phòng tập kiếm. Mời cô đi lối này.”
Sau đó, Sunny theo chân Edward vào trong dinh thự. Dù đã đến đây một lần, nhưng Sunny vẫn không khỏi trầm trồ vì vẻ tráng lệ xa hoa của nó. Quản gia Edward dẫn cô về phía tòa nhà bên trái. Dinh thự nhà Shadow có ba tòa nhà lớn riêng biệt. Cô mới chỉ nhìn qua chứ chưa được đặt chân vào lần nào.
Dãy nhà này có lẽ là nơi đặt bếp, phòng ăn, phòng tập thể thao,… Quản gia Edward dẫn cô đến trước một căn phòng lớn, lúc này đang đóng kín cửa.
“Bá tước đang ở trong, mời cô vào. Tôi xin phép đi trước.”
Sunny từ tốn cúi đầu, quản gia Edward cũng lập tức rời đi. Cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa vào.
Khi vừa bước chân vào phòng, mặt cô biến sắc trong giây lát.
Vic đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế tựa đệm lông cừu đặt giữa phòng. Bên cạnh có một hầu gái đang đứng cầm khay trà và bánh. Cậu đang cầm một thanh kiếm khá dài, đôi mắt xanh thẳm chăm chú ngắm nhìn lưỡi kiếm sáng loáng. Con diều hâu quen thuộc đang đậu trên một bên tay ghế. Cậu ta không thèm để ý đến sự xuất hiện của Sunny.
Thế nhưng, điều khiến Sunny tái mặt là người đang ngồi dưới sàn. Ray bị trói cả tay và chân, lúc này đang quỳ xuống nền đất lạnh. Cậu ấy nhìn thấy cô, dường như cũng rất ngạc nhiên, thốt lên:
“Sunny!!”
Sunny không nói không rằng, đi thẳng về phía Vic, đứng hiên ngang trước mặt cậu ta. Vic vẫn không buồn liếc, dường như đang cố gắng trêu ngươi cô. Cô vẫn nén giận, hỏi lạnh lùng:
“Đã thỏa thuận không đụng đến cậu ấy, sao ngài phá lời hứa?”
Vic vẫn im lặng. Sunny gần như mất hết kiên nhẫn, gằn giọng:
“Vic-Shadow.”
Lúc này Vic mới chịu nhìn cô, cậu ta nhướng nhướng mày:
“Có chuyện gì?”
Sunny sắp mất hết kiên nhẫn. Sao cậu ta có thể thản nhiên hỏi câu đó trong khi cô đang gần như phát rồ lên.
“Tôi-hỏi-anh-vì-sao-Ray-có-mặt-ở-đây.”
“Cậu ta tự đến.”
“Tôi và anh đã thỏa thuận không động vào cậu ấy.”
Vic nhún vai, đưa cây kiếm cho hầu gái đứng cạnh, nói:
“Biết sao được. Cậu ta đến tìm tôi, nói muốn cùng tôi lập trao đổi.”
Nói đến đó, cậu ta chợt nhếch môi cười đầy khinh bỉ. Sunny thoáng đanh mặt lại. Có lẽ Ray đã lờ mờ đoán được vết thương của cô mấy hôm trước là do Vic gây ra, rồi từ đó mà suy diễn quan hệ giữa cô và Vic.
“Cậu ấy muốn trao đổi cái gì?”
“Như cô thôi. Tôi để cô được yên, cậu ta làm mọi điều tôi yêu cầu.”
Khi nghe câu nói đó của Vic, Sunny chợt nhớ về cái ngày cô bước chân vào phòng nghỉ riêng của cậu tại dãy nhà phía đông của học viện Victoria. Cái ngày cô muốn lập trao đổi với cậu ta, cậu ta cho cô và Ray sự bình yên, còn cô, chấp nhận sự giam cầm. Đến bây giờ, Ray lại làm một việc giống như cô đã từng làm, hệt như một định mệnh.
“Vậy anh gọi tôi đến đây làm gì?”
“Tiếc là tôi lại không có hứng thú với cậu ta. Cho nên tôi muốn cùng các người chơi một trò
chơi nho nhỏ.”
Khi hai từ “trò chơi” thốt ra từ miệng cậu ta, Sunny thoáng chốc lạnh gáy. Lại trò quái quỷ gì sắp diễn ra đây?
“Trò chơi…?”
Sunny ngờ vực cất tiếng hỏi. Vic gật đầu, nở nụ cười mơ hồ. Cậu nói tiếp bằng giọng đều đều:
“Đúng vậy. Một trò chơi.”
Vừa nói, cậu vừa thò tay vào trong túi áo vest, lôi ra một chiếc roi da gấp gọn. Đây là chiếc roi mà Vic từng đưa cho Sunny để đánh Levine Curtis ở phòng thể chất.
Cậu ta muốn cô đánh Ray.
Cậu ta muốn cô đánh người bạn mà cô yêu quý nhất.
Cũng là người mà cô muốn bảo vệ nhất.
Sunny chợt nở nụ cười. Miệng cười, nhưng mắt lại sắc nhọn như dao.
“Bá tước, trò chơi của ngài quả nhiên độc nhất vô nhị.”
“Cô sẽ tham gia chứ? Phần thưởng cho người thắng cuộc sẽ là sự tự do. Nếu như cô dám chơi đến tận cùng, cả cô và Ray Dawson sẽ được tự do, và dĩ nhiên, là sẽ được yên ổn đến khi tốt nghiệp đại học.”
Nội tâm Sunny đang giằng xé dữ dội. Phần thưởng trong trò chơi của cậu ta rất lớn, và cũng rất hấp dẫn cô. Nhưng cậu ta nói, phải chơi đến tận cùng. Chính bản thân Sunny cũng rõ, suy nghĩ và thủ đoạn của Vic Shadow không phải hạng đơn giản. Cậu ta tuyệt đối sẽ không làm cái gì mà không nắm chắc phần thắng trong tay.
Nếu cô chấp nhận tham gia, chỉ sợ khả năng thua sẽ là rất lớn. Nhưng nếu không thử, chỉ sợ Ray sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi vuốt quỷ của cậu ta.
Đã vậy, chỉ còn cách liều một phen.
Sunny cầm lấy chiếc roi từ tay cậu ta, đi về phía Ray, cô ngồi xuống, khẽ nói nhỏ:
“Khi roi sắp quất xuống, cậu nhớ xoay nhanh người để roi không quất vào cơ thể.”
Ray nhìn cô chằm chằm, khẽ gật đầu.
Đột nhiên, Vic lên tiếng, giọng nói mang đôi phần thờ ơ:
“Quất trật một cái, coi như thua cuộc.”
Chết tiệt! Sunny thầm rủa. Vic Shadow, cậu ta hệt như con cáo già thành tinh có thể đọc được hết suy nghĩ của cô.
Sunny nghiến răng nghiến lợi đứng lên. Chần chừ một hồi, cô cũng miễn cưỡng hạ roi quất vào người Ray. Từ đầu đến cuối, Ray không hề né tránh, có lẽ vì trước đó Vic đã cảnh cáo. Cậu ấy chỉ ngồi im chịu đòn. Trên nền da tái nhợt dần xuất hiện những vệt đỏ lửng rớm máu. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Hơn 20 phút trôi qua, Sunny đã đánh đến mỏi tay nhưng Vic vẫn không hề ra lệnh dừng lại.
Mặc dù cô đã ra tay nhẹ nhất có thể, nhưng nếu cứ tình trạng này, Ray sẽ không thể cầm cự được nữa.
Đến khi Ray sắp lả đi vì mất sức thì Vic mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Dừng tay lại.”
Như mở cờ trong bụng, Sunny lập tức thu roi về. Hỏi cậu bằng ánh mắt chờ đợi:
“Vậy có nghĩa tôi và cậu ấy thắng rồi?”
Vic nhếch môi cười, nói:
“Phần thưởng lớn như vậy, đâu dễ dàng thắng như thế được?”
“Anh…”
Sunny căm phẫn không nói nên lời. Cô đã đoán không sai. Làm gì có chuyện Vic Shadow dễ dàng tha cho cô như thế?
Vic từ từ lôi trong túi một khẩu súng ngắn màu đen. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Sunny bàng hoàng không nói nên lời. Lòng cô dấy lên một dự cảm chẳng lành. Nếu cậu ta muốn cô dùng cái đó để bắn Ray. Vậy thì…
“Không cần hào hứng đến run rẩy như vậy đâu, quý cô Cavanaugh.”
Vic nhìn cô, nói bằng giọng mỉa mai không hề che dấu.
“Cầm lấy nó và tiếp tục trò chơi thôi.”
Sunny bước về phía cậu như một cái máy. Đôi mắt đen láy lúc này ngây dại vì kinh hoàng.
Cô sai rồi. Cô sai thật rồi.
Cô đã mạo hiểm tham gia trò chơi của cậu ta mà không biết bản thân đang chơi đùa cùng quỷ dữ.
“Trong này có năm viên đạn. Nếu một viên găm vào đầu hoặc ngực trái cậu ta, trò chơi sẽ kết thúc. Cô thắng cuộc, và hai người được tự do.”
Vic cất giọng lạnh băng, nhưng lại mang ý đùa cợt. Lời nói phát ra từ miệng cậu ta hệt như tiếng tử thần nơi địa ngục đang gào thét đòi mạng. Cô nhận ra, để kết thúc trò chơi này, sẽ có một người phải chết.
Và người đó, sẽ là Ray. Còn người lấy đi mạng sống của cậu ấy, sẽ là cô.
“Bá tước, nếu Ray chết tức là trong dinh thự của ngài sẽ có án mạng.”
“Cô nghĩ tôi là ai? Gia tộc Shadow là như thế nào? Chẳng lẽ cô còn chưa nhìn thấy đám người dưới mật đạo?”
Đúng vậy. Cô quên mất vị thế của gia tộc Shadow trong hoàng gia Anh. Cô cũng quên mất đám người bị hành hạ tra tấn dưới đáy mật đạo. Nhiều người bị mất tích như vậy cảnh sát còn không thể lần ra. Chỉ một Ray Dawson nhỏ bé bị cả gia đình bên nội kì thị có là gì với cậu ta.
Sunny nắm chặt khẩu súng trong tay, bước về phía Ray đang nằm mê mệt trên sàn với những vết roi chi chít trên người.
Cô muốn tự do. Cô muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Vic Shadow.
Nhưng cô cũng muốn Ray tự do. Muốn cậu ấy được sống.
Cô sợ hãi, cô kinh tởm, cô bị ám ảnh bởi mật đạo của gia tộc Shadow.
Cô điên cuồng, cô trốn tránh sự giam cầm của Vic.
Và bây giờ, cô sẽ phải lựa chọn.
Hoặc là sự tự do của bản thân. Hoặc là sự sống của Ray.
Kể từ ngày gặp Vic Shadow, cô biết rõ bản thân mình chưa bao giờ khao khát sự tự do như thế.
Sunny từ từ đưa khẩu súng đen ngòm kia lên, họng súng đặt vào vầng trán xanh nhợt của Ray. Bàn tay cầm súng của cô đang run, hay chính xác hơn là cả cơ thể cô đang rung bần bật. Sau năm phút lưỡng lự, Sunny buông thõng hai tay, cúi gằm mặt, cô nói:
“Tôi… Không làm được. Tôi… Không thể.”
Ray nhìn cô, khẽ thở dài. Còn Vic từ từ rời khỏi ghế đi về phía cô. Cậu cũng ngồi xụp xuống, nhặt lấy khẩu súng cô vừa làm rơi xuống đất.
Cậu đặt họng súng vào thái dương của Sunny, lạnh lùng bóp cò.
Sunny mở to mắt, toàn thân cứng đờ không kịp phản ứng. Cả Ray cũng bất ngờ đến bàng hoàng.
“Cạch.”
Vic đã bóp cò súng, nhưng không có viên đạn nào được bắn ra.
Cậu đặt khẩu súng xuống, từ từ đứng dậy. Cậu hướng đôi mắt xanh thẳm nhìn Sunny và Ray.
“Cô vì cậu ta lập trao đổi. Cậu ta lại vì cô mà trao đổi để phá hủy giao dịch giữa tôi và cô. Cô đã có can đảm chơi, nhưng không có can đảm bóp cò súng. Khẩu súng đó, vốn dĩ không có đạn ngay từ đầu.”
Khuôn mặt Sunny tái mét. Cậu ta chơi cô. Hay chính xác hơn là cậu ta thử cô. Thử xem cô có đủ nhẫn tâm hay không. Thử xem cô có thể vì lợi ích của mình mà hi sinh người khác hay không.
“Cô từng nói, nhân từ với kẻ khác là độc ác với chính mình. Hôm đó cô thẳng tay giết Lacos, nhưng hôm nay lại không dám bóp cò súng bắn cậu ta.”
Từ đầu đến cuối, Sunny chỉ im lặng. Trò chơi của cậu ta, thực chất, đã trở thành trò lừa.
Vic không nói không rằng, đút tay vào túi quần âu, thủng thẳng đi thẳng ra khỏi phòng.
Sunny vẫn cúi mặt nãy giờ, khi nghe thấy tiếng gót giày xa dần liền lên tiếng:
“Vậy bá tước, nếu là ngài thì sao?”
Bước chân của cậu chợt dừng lại.
“Nếu là ngài, chẳng lẽ cũng vì lợi ích của bản thân mình mà sẵn sàng hi sinh kẻ khác. Dù cho đó là người mà ngài yêu thương nhất?”
Vic bị câu hỏi đó làm cho bất ngờ. Đôi mắt xanh thẳm chợt sẫm lại, đáy mắt ánh lên một chút bi thương.
“Sao? Tại sao ngài không trả lời? Nếu là ngài thì sao? Ngài đã từng vì lợi ích của mình mà hi sinh người ngài yêu thương nhất chưa?”
“Tôi đã từng làm, và sẽ luôn làm như vậy.”
Vic trả lời mà không quay đầu nhìn Sunny. Dứt khoát bước ra khỏi phòng.
Đúng vậy, cậu đã từng làm. Và tương lai, cậu sẽ vẫn làm như vậy. Dù cho đó là ai. Dù cho phải sinh bất cứ kẻ nào.
Bóng lưng cậu xa dần. Vẫn là bước đi đầy kiên định tôn nghiêm. Vẫn là phong thái cao quý mà độc lập ngút trời.
Cậu ta, chính là Vic Shadow!
“Vào hang cọp mới bắt được cọp, đó chính là quy tắc cơ bản khi săn thú.”
Trích chap 31- Phần cuối, sự dịu dàng của ác ma.