Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 17


Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 17


Phía xa xa, vị bá tước thong thả uống trà, làn khói mỏng nhẹ nhàng vờn quanh khuôn mặt, che mờ đi nụ cười mơ hồ nơi khóe miệng.
Tất cả gia nhân trong phòng, cùng quản gia Edward đều trợn mắt ngạc nhiên. Như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Grào!!!”
Con ác thú gầm lên một tiếng, máu từ vết thương túa ra không ngừng. Ngay giây phút Lacos há miệng nhảy chồm về phía mình, Sunny đã nhanh chóng cầm thanh chắn hàng rào bọc thép đâm xuyên qua khoang miệng phía trên của nó. Vì đầu hàng rào nhọn, thêm nữa còn được bọc thép, nên khi Sunny dồn toàn lực đâm, mũi trên của thanh chắn xuyên thẳng lên đỉnh đầu con sư tử.
Bộ dạng hung dữ ban đầu biến mất, Lacos gầm lên một tiếng, khuỵu hai chân sau rồi đến hai chân trước, cả cơ thể to lớn nặng nề rơi khỏi khán đài giống như chiếc bao cát bị người ta đá đi.
Sunny thở dốc, ổn định lại nhịp tim trước đó đập nhanh không kiểm soát. Cô nhìn bàn tay đẫm máu tươi của mình, nhìn vũng máu loang lổ trên sàn nhà, rồi nhìn con sư tử đang nằm rên hừ hừ trên đất.
Cô vừa thoát chết trong gang tấc. Suýt chút nữa đã bị con sư tử kia xơi tái rồi.
Người đàn ông huấn luyện sư tử khi nãy lúc này chạy nhanh về phía con Lacos đang nằm. Khuôn mặt ngập tràn lo lắng cùng xót xa, ông ta đưa tay sờ nhẹ vào vết thương của nó. Con ác thú nhìn người đàn ông vẫn huấn luyện mình đang đứng cạnh, cố gượng nhích cái đầu về phía ông ta, đôi mắt cam sậm long lanh như có nước. Sunny sững người. Quên mất cả cơn đau đang hành hạ khắp cơ thể, cô lặng nhìn một người- một thú trước mặt.
Người đàn ông cúi đầu xuống, vòng tay ông lấy cổ con sư tử, nước mắt bắt đầu giàn dụa, ông ta thì thầm:
“Lacos…”
Ông ta cứ liên tục lặp lại tên nó. Đến giây phút con thú mình yêu thương và chăm sóc bấy lâu nay sắp chết, Vincent lại chỉ có thể gọi tên nó trong vô vọng như thế.
“Bá tước, Lacos nguy rồi, cần phải cấp cứu gấp!!”
Vincent gào lên, hướng đôi mắt giàn dụa nước nhìn vị bá tước đang ngồi cao cao tại thượng trên ghế đệm lông cừu. Mặc dù biết sẽ rất khó để cứu Lacos, nhưng Vincent không cho phép mình bỏ cuộc.
Vic chiếu ánh nhìn lãnh đạm về phía Vincent, từ tốn trả lời:
“Những thứ được sắp đặt là sẽ tuột mất khỏi tay mình, dù cố gắng thế nào cũng không thể giữ lại. Lacos cũng vậy, ngươi hiểu chứ?”
Cả người Vincent mềm oặt rồi đổ sụp xuống. Hắn biết chủ nhân của hắn là kẻ vô tình. Hắn cũng biết Lacos sẽ không thể cứu vãn. Thế nhưng….
“Lacos là một trong những con sư tử xuất sắc nhất chuồng, là một đấu sĩ trăm trận trăm thắng…”
Vincent lầm bầm trong tuyệt vọng, ánh mắt rũ xuống, đau đớn nhìn Lacos đang dần mê man. Vic đứng hẳn dậy khỏi ghế. Cậu bước về phía Lacos đang nằm thoi thóp. Ánh mắt chiếu xuống con vật tội nghiệp vẫn vô cùng lạnh lùng, không hề có một tia thương xót.
Sunny ngước nhìn khuôn mặt cậu ta, thoáng sửng sốt. Khuôn mặt cậu ta vẫn lạnh như băng, không hề mảy may tí cảm xúc nào. Trên đời này, thật sự có người vô tình đến mức đó sao?
“Vincent, ngươi phải biết, dù cho Lacos có thắng một trăm trận, nhưng chỉ cần một trận thua, nó sẽ bị xem là kẻ thua cuộc. Ta cần một kẻ đủ mạnh để mang lại cho ta chiến thắng, chứ không cần một kẻ yếu đuối thua cuộc trong nhục nhã. Cả ngươi cũng vậy, nếu vẫn còn giữ những thứ thương xót vớ vẩn kia, thì hãy rời khỏi trại huấn luyện đi.”
Nói xong, cậu quay lưng đi thẳng. Quản gia Edward thấy cậu sắp rời đi, liền vội vã hỏi:
“Cậu chủ, có cần xẻ thịt Lacos cho đàn diều hâu trong dinh thự và Aro ăn không?”
Đây là cách mà đám người trong trại huấn luyện thú của nhà Shadow vẫn hay làm. Nếu như một con vật nào đó thua cuộc trong vòng đấu, sẽ trở thành thức ăn cho những con vật khác. Hôm nay, Lacos đã thua cuộc, nó cũng sẽ như vậy.
Vic dừng chân lại, quay đầu nhìn con Lacos đang nằm thoi thóp. Mí mắt khẽ cụp xuống, hàng lông mi dài rậm in bóng xuống làn da trắng xứ tạo thành một vùng tối thẫm. Cậu thở dài khe khẽ, nói:

“Để cho Vincent đem nó về, coi như là ân huệ cuối cùng cho kẻ đã từng mang lại chiến thắng.”
“Vâng, thưa ngài.”
Quản gia Edward cung kính cúi đầu. Đôi mắt xanh thẫm của Vic lại nhìn về phía cô, giọng nói chợt trở nên lạnh lùng:
“Còn cô, cứ ở đó nếu vẫn còn muốn đấu với một con sư tử nữa.”
Sunny hoảng hốt đứng dậy, vì cả người đầy rẫy vết thương, loạng choạng một lúc cô mới có thể đuổi theo cậu ta.
Hai người bước ra khỏi căn phòng, nhưng tiếng khóc của người huấn luyện thú vẫn còn văng vẳng bên tai. Dù cố gắng, Sunny vẫn không thể quên được hình ảnh người đàn ông kia ôm con sư tử, nước mắt chảy ra từ hai hốc mắt tràn ngập sự bi thương cùng bất lực.
Đột nhiên, Vic quay lại hỏi cô, một bên lông mày hơi nhướng lên:
“Không thương xót chút nào à?”
Sunny bất ngờ, một lúc sau mới trả lời, đôi mắt đen láy sáng một cách dị thường. Cô cất giọng trầm trầm:
“Nếu hôm nay nó không chết, người chết sẽ là tôi.”
Đúng vậy, nếu khi nãy cô không thẳng tay giết chết con sư tử kia, giờ cô đã bị xơi tái.
Bước chân Vic chợt dừng khựng lại, quay đầu nhìn Sunny. Đôi mắt xanh thẫm của cậu nhìn chằm chằm cô, vô tình dừng lại trên vết thương rớm máu trên má phải. Sẽ rất khó để nhận ra, khi nhìn thấy vết thương kia, đôi mắt cậu ánh lên sự ngạc nhiên, và một chút… cảnh giác.
Vì Vic dừng lại đột ngột, Sunny không kịp phản ứng, suýt chút nữa ngã nhào vào người cậu. Cô hoảng hốt đưa mắt nhìn Vic, ngay lập tức hối hận về hành động của mình khi chạm phải đôi mắt màu xanh sâu thẳm như bóng tối.
Cậu ta đang cười, nhưng là nụ cười hiểm độc lạnh lẽo. Sunny vội cúi đầu nhìn xuống dưới chân để tránh nụ cười gai góc kia. Nhưng lại một lần nữa, cô phải hối hận, vì lúc này, đập vào mắt cô lại là một bộ xương người trắng hếu.
Nụ cười trên môi Vic càng sâu, cuối cùng, cậu cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo như vọng lại từ nơi vực quỷ xa xôi.
“Đúng vậy, từ ái với kẻ khác, chính là tàn độc với chính mình. Trong một trận đấu, chỉ có một kẻ thắng cuộc, kẻ thua, sẽ phải chết.”
Dứt lời, đôi giày da đen bóng của cậu chợt nâng lên, rồi bất ngờ giẫm mạnh xuống phần đầu của bộ hài cốt. Dưới lực từ bàn chân cậu, đầu lâu của bộ xương nát vụn thành những hạt bụi mảnh nhẹ.
Sunny ngước nhìn khuôn mặt Vic dưới ánh đèn, âm thầm nuốt khan một cái. Cô lắp bắp một câu tưởng như không hề ăn nhập:
“Dinh thư nhà Shadow, rốt cuộc có những thứ gì?”
Đó không phải là câu hỏi vô nghĩa, mà là sự dồn nén sợ hãi và thắc mắc của Sunny suốt từ khi bước chân vào đây. Mê cung rộng lớn dưới lòng đất. Trại huấn luyện thú dữ. Những bộ xương người rải rác khắp nơi. Rốt cuộc, nơi đây đang ẩn chứa những thứ gì?
Vic nhìn cô, nhếch môi cười, chậm rãi trả lời. Từ cổ họng phát ra thứ âm thanh trầm trầm khiến người nghe ám ảnh đến tận xương tủy.
“Dinh thự là động quỷ, ác điểu làm thú nuôi. Mật đạo của những linh hồn, và âm thanh kì quái vọng ra từ lòng đất.”
Sunny cảm giác mồ hôi lạnh đang chảy ướt đẫm lưng áo. Nhiệt độ căn hầm lúc này giống như còn dưới mức 00C. Khi nói ra câu nói kia, ánh mắt cậu ta vẫn thản nhiên, thậm chí còn lồ lộ một nét cười. Ánh mắt đó khiến cô sợ hãi, cảm giác như nó giống một chiếc dây thừng, không ngừng thít chặt lấy mọi cảm xúc của cô.
Vic lại quay trở lại, tiếp tục bước về phía trước, thong thả nói:
“Nếu cô đã tò mò về dinh thự của tôi như vậy. Tôi cũng sẽ làm một người chủ hiếu khách, cẩn thận đưa cô thăm từng ngóc nghách.”

Không ổn rồi! Sunny thầm than trong lòng như thế. Cô nào muốn tham quan dinh thự của cậu ta. Cô muốn thoát khỏi đây ngay tức khắc còn không được nữa là. Lại một lần nữa, Sunny linh cảm, có điều gì đó còn kinh khủng hơn, đang chờ mình ở phía trước.
Hai người đi vào một lối rẽ khác. Dù đã cố gắng nhìn đường, nhưng Sunny không tài nào nhớ nổi những nơi mình được cậu ta dẫn qua. Chỉ thấy đi từ nãy tới giờ, chỗ nào cũng giống nhau, đều là những bức tường xi-măng xám ngoét lạnh lẽo. Trong bóng tối mờ mờ, chiếc nhẫn của Vic vẫn tỏa ra thứ ánh sáng xanh lành lạnh.
“A!!”
Một âm thanh kì quái vang lên, là tiếng người, nhưng lại không giống tiếng người. Âm thanh vọng lại từ xa, dội vào những vách tường xi- măng, truyền đến thẳng tai Sunny khiến cô chấn động. Tiếng hét kia, giống như dồn nén từ nỗi đau tột cùng mà phát ra. Rốt cuộc, lại là thứ quái đản gì nữa?
“Sắp đến rồi!”
Vic nở nụ cười, nói khẽ. Đôi chân vẫn thong thả bước đi.
Càng đi sâu vào trong, Sunny càng nghe rõ hơn những âm thanh kì quái kia, nó vang vọng lại ngày một rõ ràng, giống như tiếng linh hồn chết oan khóc đòi mạng, khiến người nghe không khỏi lạnh gáy. Cô thì sợ hãi như vậy, nhưng cậu ta dường như vẫn vô cùng thản nhiên, không hề để ý đến những âm thanh kia.
Lại thêm một ngã rẽ nữa, hai người đi vào một lối đi rộng hơn những lối đi bình thường, hai bên không còn là tường xi- măng mà là những phòng giam nằm sát cạnh nhau, ngăn cách với bên ngoài bởi cánh cửa gồm những song sắt to chừng một bắp tay trẻ con. Có khoảng 20 nhà tù như thế, kéo dài hết cả lối đi. Có lẽ đây là phần đáy của mê cung.
Sunny nhìn vào trong những nhà tù kia, thấy những con người lờ đờ đang nằm, ngồi vạ vật bên trong. Đầu tóc bù rù, quần áo xộc xệch, nhìn qua giống như những cái xác không hồn. Đôi mắt họ lờ đờ, đục ngầu, tràn ngập bóng tối.
Sunny đi ngang qua một nhà tù khác. Bên trong có một người phụ nữ và một gã đàn ông lực lưỡng đang cầm chiếc roi da đánh liên tiếp vào người bà ta. Cả cơ thể bà ta đẫm máu, bộ quần áo trên người rách bươm, miệng không ngừng hét lên tràng âm thanh đau đớn. Cơ thể quằn quại trên đất, thi thoảng lại nảy lên vì những trận đánh quất vào người.
Sunny cảm nhận cơ thể mình lạnh toát như đang ở dưới hầm băng. Tại sao dinh thự của một bá tước lại có những phòng giam kiên cố dưới lòng đất giống như nhà tù dành cho những thành phần đặc biệt nguy hiểm thế này? Và những con người này là ai, tại sao lại bị đưa vào đây? Một câu hỏi nữa, cũng là câu hỏi khiến cô sợ hãi nhất.
Vì sao cậu ta đưa cô vào đây? Sunny đang thấy sợ hãi những gì mình tưởng tượng trong đầu. Có khi nào, cậu ta cũng sẽ nhốt cô vào những căn phòng kia?
Trong lòng Sunny đang vô cùng sợ hãi. Tiếng gót giày của cô và Vic vang vọng trong lối đi nhỏ hẹp, dội thẳng vào vách tường xi măng lạnh lẽo rồi truyền đến tai cô. Cô không dám nhìn vào những phòng giam hai bên, cô đang sợ hãi.
Vic dừng lại trước căn phòng cuối cùng, cũng là căn phòng tăm tối nhất, những thanh chắn bên ngoài cửa cũng được đặt dày hơn so với những căn phòng kia. Cậu ta quay lại nhìn cô, nói:
“Đi vào đây.”
Sunny theo chân cậu ta vào trong. Khi vừa đặt chân vào trong phòng, một luồng khí lạnh đã ùa đến bao trùm lên cơ thể cô, khiến cô có ảo tưởng rằng nơi đây như không phải thuộc về trái đất. Bên trong rất tối, không một tia sáng nào có thể lọt vào, và lạnh lẽo vô cùng. Có người mang một cây đèn cầy vào bên trong. Thứ ánh sáng nhỏ nhoi tỏa ra từ cây đèn cũng không tài nào xua hết được sự tăm tối và lạnh lẽo của căn phòng.
Vic đứng ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn cô rồi chầm chậm nói:
“Cô đã giết chết Lacos, nên ở đây xám hối đi.”
Sunny cứng đờ người. Xám hối vì đã giết con sư tử kia sao? Đột nhiên, Sunny muốn cười. Xám hối chỉ là cái cớ, lí do chính thức là do cậu ta muốn trừng trị cô vì đã không nghe lời cậu ta, đánh Levine lúc ở phòng thể chất.
Thấy Sunny không trả lời, Vic cũng không chất vấn, chỉ quay sang người đứng cầm đèn cầy bên cạnh:
“Mang thức ăn vào cho cô ấy. Dù sao từ sáng tới giờ cũng chưa được ăn gì.”
Sunny có chút thắc mắc, đột nhiên cậu ta tốt bụng vậy ư? Thế nhưng, cô cuối cùng cũng hiểu được, thế nào là cái ác ăn sâu vào bản tính. Thức ăn mà cậu ta nói được đem vào trong phút chốc. Nhưng đó vốn dĩ không phải thức ăn cho người. Đựng trong chiếc đĩa sứ sứt mẻ là các thứ thừa thãi được trộn lại với nhau, bốc lên thứ mùi vô cùng khó ngửi. Đồ ăn cho súc vật cũng không tồi tệ thế này.
Cô chợt cảm nhận bụng mình sôi ùng ục khi nhìn thấy đĩa thức ăn kia, thiếu điều nữa ói ra ngoài. Chứng sợ những món ăn được trộn từ quá nhiều nguyên liệu bắt đầu trở lại và hành hạ cô. Nếu như vẫn phải nhìn cái thứ kia lâu hơn một chút, nếu cái thứ mùi kinh tởm kia vẫn còn lởn vởn quanh mũi, chắc chắn cô sẽ nôn ra mất. Thế nhưng, khi cô nhìn về phía cửa, nơi vị bá tước kia đang đứng im lặng, cô tự dằn cơn buồn nôn xuống. Nhất định, không được phép tỏ ra hèn nhát, yếu đuối trước mặt cậu ta.
“Phép lịch sự tối thiểu khi được mời ăn là đồng ý.”

Vic nhàn nhạt cất lời, đôi mắt xanh thẫm nhìn thẳng vào mắt Sunny. Cô dĩ nhiên biết cậu ta muốn gì. Cậu ta đang ép cô ăn thứ kinh tởm kia.
Sunny hít một hơi thật sâu, cúi đầu cầm đĩa thức ăn lên, chậm rãi ăn từng miếng một.
Vic nhìn cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên, bất ngờ nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ tĩnh lặng. Khi cậu ta định mở miệng nói gì đó thì quản gia Edward đi vào, cúi đầu cung kính thưa:
“Chủ nhân, công tước James Curtis xin gặp ngài, hiện giờ đang chờ ở nhà chính.”
Khuôn mặt Vic lạnh đi vài phần. Còn Sunny dù đang chăm chú ăn nhưng vẫn dỏng tai lên nghe ngóng. Ngài công tước cũng nhanh chân thật, mới đó mà đã tìm đến tận cửa rồi.
“Được rồi, ta lên ngay.”
Nói là làm, cậu ta quay lưng rời khỏi căn phòng, những người đang ở trong phòng cũng đi lên. Ánh sáng nhỏ nhoi của chiếc đèn cầy cũng dần dần biến mất, bóng tối theo đó mà lấp đầy đôi mắt đen láy của Sunny. Chứng sợ không gian khép kín bắt đầu trở về. Cô cảm thấy chân tay mình lạnh ngắt, toát mồ hôi không ngừng. Đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh như cố gắng tìm kiếm điều gì đó.
“Oẹ.”
Sunny gập bụng, nôn hết những gì vừa ăn. Hai chứng bệnh tâm lý đáng sợ cùng lúc ùa về khiến cô gần như bị nghẹt thở trong nỗi sợ hãi. Cô đang sợ, thực sự rất sợ. Ngồi phịch xuống đất, Sunny bò về phía góc phòng, hai chân co lên rồi vòng tay ôm lấy hai đầu gối. Cô vùi mặt vào giữa hai cánh tay, nước mắt đã trực trào dâng nơi khóe mắt.
Ai đó, cứu cô. Làm ơn, cứu cô ra khỏi nơi này. Thoát khỏi sự giam cầm đáng sợ của cậu ta!
—–Tại phòng khách nhà Shadow—–
“Ồ, ngài công tước, không biết có chuyện gì mà ngài lại hạ mình tìm đến dinh thự của tôi?”
Vic đi vào phòng khách, miệng nở nụ cười nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa. Giọng nói tuy thân thiết nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy vài phần trào phúng được che giấu kĩ càng.
James Curtis đang ngồi trên sofa, thấy cậu đến thì đứng dậy mỉm cười nói:
“Sao lại gọi là hạ mình chứ, ngài bá tước? Đến đây là vinh hạnh của tôi., thưa ngài.”
Vic mỉm cười, nụ cười hoàn hảo chở che giả dối, vẫn thể hiện đúng mực của một quý tộc Anh. Cậu ngồi xuống, ra lệnh cho hầu gái đứng bên cạnh:
“Dâng trà cho ngài công tước đây.” Xong mới quay sang hỏi James: “Không biết ngài đây thích trà gì?”
“Tôi vẫn quen dùng trà Dajeerling (1) , thưa ngài.”
“Ồ. Tôi lại thích Earl Grey (2).”
“Còn tôi lại không thể uống Earl Grey vì vị chát của nó.”
“Tôi cũng không thích uống Darjeerling, cũng vì vị ngọt.”
Vic mỉm cười như có như không, vị công tước nhìn cậu, cảnh giác suy nghĩ. Vị bá tước gia tộc Shadow này thật sự rất khó hiểu. Biểu hiện trước sau luôn thân thiện, không tìm ra chút giả dối nào nhưng lại khiến lão có cảm giác mình đang bị cậu ta chơi đùa, thậm chí là bị xem thường, không thèm để lão vào trong mắt. Hầu gái bên cạnh cúi đầu rồi lui ra ngoài. Lát sau bưng vào một ấm trà bằng bạc và hai chiếc tách trắng sứ cùng một đĩa bánh táo nướng.
Trà được rót cẩn thận vào tách rồi được chuyển đến cho James và Vic. Khi James Curtis vừa đưa tách trà lên gần mũi, khuôn mặt chợt biến sắc. Vic cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, nở nụ cười mơ hồ, cậu vừa cười vừa hỏi:
“Có gì không ổn sao, ngài công tước?”
Công tước James Curtis lập tức khôi phục lại vẻ mặt, cười tươi trả lời:
“Không có gì thưa ngài.”
“Vậy thì tốt.”
Vic hài lòng trả lời, tiếp tục thưởng thức trà, coi như không để ý đến biểu hiện của James.
Chỉ thấy lão ta từ đầu đến cuối đều không uống trà, mặt đằng đằng sát khí. Trà được mang ra, rõ ràng là Earl Grey, trong khi chỉ cách đó ít lâu, lão vừa nói mình không thể chịu được vị chát của nó. Vậy mà Vic lại thản nhiên cho người hầu mang trà ra, rõ ràng là không thèm để lời lão nói vào tai. Đây không chỉ là biểu hiện không hiếu khách của chủ nhà, mà còn là sự coi thường của Vic đối với lão. Cậu ta rõ ràng muốn ngầm nói, trong mắt cậu, lão chẳng là cái gì.

Xem ra, chuyến này James định đến tính sổ với Vic về việc cậu treo con trai lão suốt nửa ngày trời, đành phải gác lại thôi. Lão biết gia tộc mình kém xa gia tộc Shadow, nhưng vẫn nghĩ rằng Vic sẽ nể mặt lão vì địa vị lão cao hơn cậu, ai ngờ đến cái địa vị của lão cậu cũng không cho vào mắt. Nếu đã vậy, việc hôm nay đành phải đùn đẩy ột kẻ khác.
“Bá tước, tôi nghe nói hôm nay bạn gái của con trai tôi bị một đứa con gái của vệ sĩ hoàng gia trêu chọc. Tôi đã định trừng trị nó, nhưng lại nghe nói con bé có quan hệ với ngài. Cho nên…”
Vic mỉm cười. Thông minh đấy, ngài công tước. Đùn đẩy hết mọi thứ cho Lorde và Sunny. Lão ta tìm đến đây là vì cậu đã hành hạ Levine, nhưng giờ lại đổi thành Sunny trêu chọc Lorde. Đã biết tránh để mọi việc liên quan đến mình, vị công tước đây cũng có thể coi là khá thông minh.
“Đúng vậy, Sunny Cavanaugh đúng là có chút quan hệ với tôi.”
Đây chính là muốn nói, Sunny Cavanaugh là người của tôi, tốt nhất ông không nên động vào. James Curtis dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu. Lão âm thầm nghiến răng khi nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của Vic. Mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn cố kiềm nén mà nở nụ cười, đáp:
“Vậy nên tôi mới định nhờ ngài giải quyết việc này, vì dù sao cũng là người của ngài, tôi cũng không tiện động tay.”
Vốn dĩ lão định tự mình xử lý Sunny, vị bá tước kia lại thẳng thừng nhận cô ta là người của mình, vậy thì đành cho cậu ta đắc ý một lần vậy.
“Nhất định rồi, ngài công tước.”
Vic trả lời, trên môi còn vẽ một nụ cười nhàn nhạt.
James đứng lên, cố nặn một nụ cười hoàn hảo, nói:
“Vậy nhờ cả vào ngài.”
Vic không thèm trả lời, vẫn ngồi một chỗ uống trà, trên miệng còn vẽ một nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười trên môi James Curtis mỗi lúc một đông cứng lại, bàn tay chìa về phía Vic vẫn lơ lửng giữa không trung. Cậu ta thậm chí còn không buồn liếc nhìn lão một cái. Đây rõ ràng là coi thường lão ra mặt. Cuối cùng, dù bực tức, James cũng không thể bộc lộ hẳn ra ngoài, vẫn phải thân thiết cúi đầu, nói:
“Vậy tôi xin phép về trước.”
Lúc này, Vic mới chuyển ánh mắt về phía lão ta, bộ mặt làm ra vẻ ngạc nhiên rất kịch, cậu nói:
“Ồ. Ngài đã về rồi sao? Edward, tiễn khách.”
“Không cần.”
James lạnh nhạt trả lời rồi quay bước đi thẳng. Cậu ta thậm chí còn không đứng lên chào lại lão. Khinh thường người khác quá rồi!
Vic nhếch môi cười, đôi mắt xanh thẳm nhìn bóng lưng ngài công tước rời đi có vài phần chế giễu. Quản gia Edward đứng trước mặt cậu, đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn, nói:
“Khi mới đến đây, ngài công tước có chuyển cho ngài một món quà. Nói là biết ngài thích đá quý, cho nên đặc biệt tìm một viên Ruby đỏ để tặng, mong ngài sẽ thích.”
Vic lười biếng đưa tay mở nắp hộp gỗ, bên trong là một chiếc nhẫn vàng bản lớn đính một viên ruby đỏ. Cậu lấy chiếc nhẫn ra khỏi lớp bông đệm, đưa lên ngang mắt ngắm nghía. Màu đỏ của ruby in trên tròng mắt xanh thẫm của cậu, khiến sắc đỏ như nhạt đi vài phần. Cậu chợt nở nụ cười quỷ dị.
“Keng!!”
Tiếng kim loại rơi vang lên khe khẽ. Dưới đáy của tách trà, chiếc nhẫn đã nằm yên vị. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ mặt nhẫn ban đầu rất sáng, sau đó chìm dần rồi biến mất trong làn nước trà màu vàng sậm.
Nụ cười trên môi Vic càng sâu, đôi đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm vào chút ánh sáng tàn của viên đá quý còn sót lại trong tách trà. Cậu cất giọng trầm trầm, mang theo vài phần khinh miệt:
“Thứ thế này cũng muốn đem ra để lấy lòng ta? Quá tầm thường.”
*Chú thích: (1), (2): người Anh có một sở thích tao nhã, đó là uống trà. Sở thích này đặc biệt được giới quý tộc ưa chuộng vì nó thể hiện sự thanh cao và sang trọng. Earl Grey- hay là trà bá tước, được đặt tên theo tên của người tìm ra nó- Earl Grey đệ nhị, thủ tướng Anh quốc trong thập niên 1830. Còn Darjeerling là một loại thượng hạng của Ấn Độ. Đây đều là hai loại trà nằm trong top những loại trà đắt nhất thế giới.
Bật mí vụ sau một chút, có tên là “Vụ trộm trứ danh”. Mọi người đã nhận ra ai sẽ xuất hiện chưa nào? ^^ Henry và Vic sẽ đối đầu ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.