Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 13: Chương 13


Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 13: Chương 13:


“Mười hai.”
Cô đột nhiên nói một câu tưởng như vô nghĩa. Ngước mắt nhìn Lorde, cô khẽ nở nụ cười. Mau từ khóe miệng cô chảy ra, hai bên má đầy những vết xước do móng tay Lorde cào vào. Lúc này, nụ cười ấy trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Lạnh lùng, và có cả độc ác. Giống như nụ cười của ác quỷ, lạnh lẽo, và mang mùi máu tươi. Dáng vẻ của Sunny lúc này rất thê thảm, nhưng khi kết hợp với nụ cười kia, nó lại khiến người ta rùng mình. Lorde ngừng mọi động tác, bàn tay nắm tóc cô cũng nới lỏng. Cô nàng bị nụ cười cùng ánh mắt của Sunny làm cho giật mình.
“Cô đánh tôi tổng cộng mười hai cái.”
Sunny bổ sung thêm những gì mình vừa nói. Nụ cười trên môi vẫn duy trì.
“Vậy thì sao?”
Lorde lại trở lại bộ dạng kiêu căng, mặt hếch lên nhìn cô. Tay đưa lên cao chuẩn bị đánh tiếp. Thế nhưng, bàn tay cô bị chặn lại giữa không trung, Sunny đã kịp đưa tay ngăn khi bàn tay kia chỉ còn cách mặt mình chừng gần năm centimet.
“Cô đánh rồi. Giờ đến lượt tôi.”
Chưa kịp để Lorde trả lời, Sunny đã giáng một cái tát xuống mặt cô nàng. Cô dùng lực rất mạnh, máu trong miệng Lorde trào ra. Dù bị tát nhưng cô nàng vẫn đứng im như trời trồng do vẫn chưa hết bàng hoàng vì cái tát vừa rồi.
“Cô đánh tôi 12 cái. Tôi sẽ trả lại gấp đôi.”

Lại một cái tát nữa được Lorde lãnh đủ. Vì Sunny ra tay rất mạnh, mà Lorde vốn là tiểu thư cao quý, cơ bản không thể chịu được những trận đòn như thế. Chỉ sau ba cái tát của Sunny, cô nàng đã ngã nhào xuống đất, nước mắt cũng bắt đầu tuôn lã chã. Sunny không hề thấy thương cảm, cũng không hề có ý định ngừng tay. Cô tiếp tục bồi thêm một cái nữa, kèm lời châm chọc:
“Sao vậy? Chẳng phải cô giỏi đánh người lắm sao? Đến khi bị đánh trả thì lại khóc lóc như thể bị người ta bắt nạt vậy?”
Lorde vẫn khóc, thân hình run rẩy không ngừng. Từ lâu, cô đã không còn sức chống lại. Một phần vì đau, một phần vì bàng hoàng và cả xấu hổ. Suy cho cùng, cô cũng chỉ giỏi đánh người. Còn khả năng chịu đòn của cô thì gần như bằng không. Sunny ngừng tay đánh, cô nói:
“Vậy quỳ xuống xin lỗi tôi đi. Tôi sẽ tha thứ cho cô?”
Lorde ngạc nhiên đến mức ngừng khóc. Tất cả các học viên trong lớp cũng nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Có phải cô vừa bảo Lorde quỳ xuống xin lỗi?
“Chẳng phải khi nãy cô bảo tôi quỳ xuống xin lỗi thì cô sẽ tha thứ sao? Tôi chỉ yêu cầu lại cô thôi. Không cần ngạc nhiên đến mức đó.”
Sunny tiếp tục nói. Mắt vẫn nhìn Lorde. Cô khẽ cười lạnh khi nhìn dáng bộ vừa sợ sệt vừa ngạc nhiên của Lorde. Khi đánh cô, cô nàng không khác gì một con hổ, còn lúc này lại chẳng khác gì một con chuột nhắt.
“Tôi bảo cô quỳ xuống xin lỗi tôi.”
Sunny nhắc lại thêm một lần nữa, gằn từng chữ một. Cô không thích phải chờ đợi bất cứ điều gì. Chờ đợi một người như Lorde, lại càng không.

Lorde vẫn ngồi bất động dưới sàn, dường như vẫn chưa thể tin những gì bày ra trước mắt. Thế nhưng, chẳng để cô nàng suy nghĩ hay ngạc nhiên nhiều, Sunny đã nắm vào gáy cô nàng, lôi cô nàng đứng lên khỏi sàn nhà rồi lại đẩy mạnh xuống. Vậy là Lorde đã quỳ sụp xuống đất, ngay trước mặt Sunny. Cả lớp nhìn Sunny bằng ánh mắt không tin nổi. Đúng vậy! Ai có thể tin nổi rằng cô nàng Sunny tưởng chừng nhu nhược yếu đuối lại có thể thẳng tay đánh Lorde- cô nàng nổi tiếng đanh đá, chảnh chọe của học viện? Hơn nữa, cô ấy còn vừa không chút lưu tình mà đẩy cô nàng đanh đá kia quỳ trước mặt mình.
Không thèm để ý đến những ánh mắt kia, Sunny nhìn khuôn mặt đang xụi lơ của Lorde mà nói bằng giọng hăm dọa:
“Nhắc lại lần nữa, vì tôi không muốn động đến ai, nên cũng không muốn ai động đến mình.”
Đó là quy tắc sống của cô. Nước sông không phạm nước giếng. Cô muốn bình yên mà tồn tại nên cũng không muốn động chạm đến bất cứ ai, đồng nghĩa với việc không muốn ai động đến mình. Và quan trọng hơn, cô đã không còn là Sunny khi mới ra nhập học viện. Một Sunny hiền lành, ngu ngơ, mặc cho kẻ khác bắt nạt. Kể từ bây giờ, bất cứ kẻ nào động đến cô, cô sẽ tính toán mà trả lại đầy đủ!
Cũng lúc đó, bên ngoài cửa sổ lớp học, một chàng trai trẻ hướng đôi mắt xanh thẳm nhìn nụ cười lạnh nhạt nở trên môi cô gái. Ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo, và có vài phần thích thú. Nụ cười của cô gái kia có đôi chút giống nụ cười thường trực mà cậu vẫn mang trên khuôn mặt. Lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng độc ác. Con người ta thường hay chán ghét những gì giống mình, nhưng lại thích thú với những gì đối ngược.
—————-
Sau vụ Sunny bắt Lorde quỳ xuống xin lỗi, cô nàng không còn động đến cô nữa. Ít nhất, cô cũng được mấy hôm yên bình. Thế nhưng, Lorde không buông tha cô dễ dàng như vậy. Hôm nay, khi cô và Ray đang ngồi dùng bữa trưa ở căn-tin, bất ngờ Lorde cùng bạn trai của cô nàng-Levin Curtis đi qua. Cô nàng ôm chặt lấy tay Levine, vênh mặt nhìn cô thách thức. Sunny coi như không nhìn thấy cô nàng, vẫn chăm chú xử lý bữa ăn của mình. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, cô nàng chua ngoa kia lại cố tình gây sự với cô.
Sunny cảm nhận có một chất lỏng mang mùi hăng hắc của rượu chảy từ trên đỉnh đầu xuống mặt. Tiếp sau đó là giọng nói giả bộ hoảng hốt của Lorde:
“Ôi trời, làm sao đây? Vô tình quá, xin lỗi cậu nhé!”

Cô nàng vừa nói vừa cười nhăn nhở, mắt vẫn không ngừng lườm Sunny. Buồn cười thật, vô tình sao? Sao cô ta có nhiều cái vô tình quá vậy? Sunny vốn định bỏ qua cho xong vì hôm nay cô không có hứng thú đôi co với cô nàng, nhưng Ray ngồi bên cạnh thì không giỏi kiềm chế như thế. Cậu đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Lorde và Levine:
“Cô làm cái quái gì vậy?”
Lorde vẫn giả bộ, gương mặt diễn một vẻ sợ sệt rất kịch:
“Tôi đã nói là tôi vô tình rồi mà. Có cần hung dữ vậy không?”
Ray còn chưa kịp trả lời, Levine đứng bên cạnh đã chen vào phụ họa cho bạn gái:
“Mà có cố tình thì sao? Một đứa là con vệ sĩ, một đứa là con người hầu, giờ lại bênh vực nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Mày định làm gì? Hả anh chàng con riêng?”
Cậu ta vừa dứt lời, cả căn-tin vang lên những tràng cười không ngớt. Ray là con riêng của nam tước Sailor Dawson với người hầu. Việc này cả học viện đều biết, và họ khinh thường điều đó. Bị động chạm đến nỗi đau chôn giấu bấy lâu, Ray gần như nổi sung lên, cậu lao về phía Levine, nhanh như cắt túm lấy cổ áo hắn. Đôi mắt vằn lên, cậu gằn giọng hỏi:
“Mày vừa nói cái gì?”
Levine vẫn thản nhiên như không, vẫn cười nham nhở, hắn ta nói lại, chậm rãi từng chữ:
“Tao-nói-mẹ-mày-thân-phận-thấp-hèn-lại-mèo-mả-gà-đồng-nên-sinh-ra-mày.”
“Bốp!!!”

Levine vừa dứt lời đã ăn một quả đấm từ Ray, khóe miệng đã rỉ máu. Sunny ngồi bên cạnh toan xông ra ngăn thì bị Lorde cản lại. Cô hơi khó hiểu, thế nhưng, chẳng lâu sau cô đã hiểu rõ ngọn nghành. Thì ra, hai người họ cố tình gây sự, cố tình chọc tức để Ray đánh Levine. Chợt nhớ rằng Levine là thiếu gia của gia tộc Curtis- một trong bốn gia tộc lớn của hoàng gia, nếu Ray động đến cậu ta, chắc chắn sẽ rắc rối vô cùng. Đã vậy, cô càng phải cản cậu lại. Nhưng cứ mỗi lần cô chạy về phía cậu để tách cậu ra thì lại bị Lorde cùng đám bạn của nàng đẩy lại xuống ghế. Cô chỉ còn cách ngồi im một chỗ, liên tục hét lên bảo cậu dừng lại. Thế nhưng Ray hoàn toàn để lời nói của cô ở ngoài tai, vẫn tiếp tục đánh Levine. Khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cả hai vành mắt cũng đỏ hoe hoe. Sunny thoáng sững người, hình như cậu ấy đang khóc?
Khi suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, cô khẽ cúi gằm mặt. Chắc chắn Ray đã phải chịu những bức bối, tủi nhục nặng nề suốt mấy năm qua, nên hôm nay cậu ấy mới bức xúc như vậy. Đám người Lord và Levine biết rõ điều đó nên mới cố tình kích động cậu, và để cậu sập bẫy. Bọn họ không động được vào cô nên chuyển hướng sang Ray- người thân thiết nhất với cô. Thế nhưng, dựa vào cái cách nông cạn mà Lorde trả đũa cô mấy hôm nay, suy nghĩ được như vậy, chắc chắn không cô nàng. Vậy rốt cuộc là ai đã vẽ đường cho hươu chạy?
Cuối cùng, Ray cũng dừng lại thật. Khi cậu dừng lại cũng là lúc người ta nhìn thấy toàn thân Levine tím bầm, máu đỏ dính cả vào chiếc áo sơ-mi, trên nền áo còn dính chi chít những vết giày của Ray. Hắn đã ngất đi. Gương mặt sưng vù vì bị đấm quá nhiều. Lorde chạy về phía cậu ta, hoảng hốt đỡ cậu ta dậy. Lúc này, khuôn mặt sợ hãi của cô không phải diễn kịch mà là chân thật. Chẳng biết cô có nhìn nhầm hay không, nhưng trước khi Lorde dìu Levine đi, cô nàng có liếc nhìn Ray. Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng cô nhận thấy đó là ánh mắt lo lắng, pha cùng sự bất lực. Nếu như cô nhìn đúng, thì cớ sao cô nàng lại nhìn Ray với ánh mắt như vậy?
Nghĩ mãi không ra nên cô quyết định gác nó qua một bên. Đến gần chỗ Ray đang đứng, cô đặt tay lên vai cậu, hỏi:
“Không sao chứ?”
Ray lắc lắc đầu. Khuôn mặt đượm vẻ mệt mỏi, và cả buồn phiền. Cậu đi ra khỏi căn-tin, cô không đi theo, vì cô biết cậu muốn ở một mình.
Bỗng nhiên cô cảm nhận một luồng khí lạnh băng chạy dọc sống lưng. Vội vã nhìn khắp xung quanh, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy chàng trai đứng trong góc phòng.
Cậu ta đang đứng trong góc khuất, bóng tối xung quanh phủ lên thân hình cao gầy mà cân đối khiến cơ thể cậu ta tăng thêm vài âm u. Đôi mắt xanh thẳm đang nhìn cô, khóe môi vẫn như thường lệ, vẽ một nụ cười nửa miệng. Nụ cười đó, vào lúc này dường như chứa đầy hàm ý. Mặc dù cách nhau khá xa, nhưng Sunny vẫn nhận ra đôi mắt xanh thẳm của cậu ta xẹt qua một tia nhìn nguy hiểm. Lại một lần nữa, cô thoáng run rẩy khi nhìn vào đôi mắt ấy. Mắt cậu ta mang màu xanh thẳm, không phải màu mắt xanh biển thông thường của người Anh, mà là thứ màu xanh rất thẫm. Trong màu xanh, lại như phảng phất màu đen của bóng tối. Khi nhìn vào khiến người khác như bị cuốn vào vực quỷ u linh, sâu không nhìn thấy đáy. Ánh mắt đáng sợ, nhưng lại đẹp đẽ khiến người ta không thể tự chủ mà bị hút vào. Nhìn thấy nụ cười ma mị của cậu ta, cô chợt nhớ ra rằng, những rắc rối mà mình gặp phải mấy hôm nay cũng xuất phát từ nụ cười của cậu ta hôm đó. Chỉ một nụ cười của cậu ta thôi mà cũng khiến cô rắc rối đến mức này.
Đột nhiên, Sunny quay mặt đi, thôi không nhìn chàng trai đó. Cô khẽ cụp mắt, khuôn mặt buồn buồn. Cậu ấy, khác xưa nhiều quá rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.