Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 1: Chương 1


Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 1: Chương 1:


London, năm 2006…
Tương phản với màu trắng xóa của tuyết là màu đỏ của máu tươi. Từng giọt máu chảy dọc theo lưỡi dao găm nhỏ xuống nền tuyết dày dưới đất. Bước đi trong đêm tối, có một cô bé chừng 10 tuổi đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh. Làn da vốn trắng mịn của cô giờ trở nên tím tái vì gió lạnh. Giống như con búp bê tội nghiệp bị yểm bùa, cô lê đôi chân trần trên tuyết, đôi mắt vô hồn hướng về phía trước . Hai tay buông thõng, nét mặt tĩnh lặng, không một tia cảm xúc. Tuyết vẫn rơi ngày một nhiều, máu trên lưỡi dao vẫn cứ nhỏ xuống đất. Những bi kịch từ đó bắt đầu, với tuyết trắng, đêm đen và máu….
“Từ bây giờ, đây là chỗ của mày.”
Gã đàn ông thô lỗ đẩy cô vào trong căn hầm. Xung quanh tối om, chỉ có duy nhất một tia sáng mỏng lọt vào phòng qua khe hở của ô cửa sổ sắt đóng kín. Căn phòng mang mùi ẩm thấp của thời gian và vô cùng lạnh lẽo. Gã đàn ông đi ra ngoài, cánh cửa ra vào cũng nặng nề khép lại. Cô nghe thấy tiếng khóa cửa lạch xạch. Khẽ thở dài, cô ngồi xuống đất, đôi mắt đen láy hướng về phía tia sáng duy nhất lọt vào phòng, trầm lặng. Chỉ có mái tóc đỏ rực là nổi bật giữa đêm tối.
Ngày thứ nhất:

Cô thức dậy sau một đêm nằm dưới nền đất lạnh. Cảm giác ngủ thiếp đi vì mệt với cái lạnh bủa vây xung quanh thật không dễ chịu gì. Tiếng mở cửa vang lên, gã đàn ông cao lớn bước vào căn phòng. Gã đặt trước mặt cô một chiếc đĩa sứt mẻ, cáu bẩn mà người ta chỉ dùng để đựng thức ăn cho súc vật. Trong chiếc đĩa đó là một hỗn hợp những thứ thừa thãi được trộn lại với nhau, bốc ra thứ mùi khó ngửi. Gã lạnh giọng nói:
“Ăn đi, đây là thức ăn của mày.”
Nói xong gã cầm đĩa thức ăn dí sát mũi cô. Khi khứu giác vừa được kích thích và tiếp nhận cái mùi đó, cô đưa tay lên bụm miệng để không nôn hết những gì đang chứa trong bụng. Thật kinh tởm! Cái mùi đó, thật khiến người ta sợ hãi.
“Sao? Không ăn được à? Mày muốn trả thù tao lắm đúng không? Muốn thế mà cái thứ này cũng không thể ăn được sao?”
Gã nhìn cô, nở nụ cười châm chọc, gương mặt chìm trong bóng tối không thể nhìn rõ, chỉ có đôi mắt xếch ánh lên tia nhìn khinh bỉ là lóe sáng. Cô trừng mắt nhìn gã, hai bàn tay nắm chặt run lên dữ dội. Và rồi, cô cúi xuống, vục đầu vào đĩa thức ăn mà ăn từng miếng một. Đúng vậy, cô muốn trả thù. Muốn vậy, cô phải sống. Sau này, cô sẽ phải đối mặt với những thứ kinh khủng hơn nhiều, nên từ giờ phải học quen với những thứ đơn giản thế này. Gã đàn ông nhìn cô cười phá lên. Đắc ý nói một câu:
“Tốt!”
Đợi cô ăn xong, gã cầm chiếc đĩa và ra khỏi phòng. Ngay lập tức, cô gập bụng và nôn ra hết những gì mình mới ăn.
Ngày thứ hai:
Hôm nay, vẫn là món ăn kinh khủng đó, nhưng cô đã không còn nôn mửa ra. Tuy nhiên, cái mùi vị kinh khủng của nó lại đeo bám cô đến tận chiều tối. Khi ánh sáng từ khe cửa duy nhất yếu dần rồi tắt hẳn, gã đàn ông lại đi xuống căn hầm, và lần này, gã dẫn theo một cậu bé. Cậu bé có mái tóc màu đen tuyền, đôi mắt màu xanh thẳm đẹp tĩnh lặng. Khuôn mặt dù còn non nớt nhưng đã mang nét đẹp hoàn mĩ cùng phong thái sang trọng, quý tộc. Cậu chậm rãi bước vào phòng, không hề có một chút biểu cảm sợ hãi nào. Gã đàn ông mạnh tay xô cậu ngã xuống gần chỗ cô. Gã nói bằng giọng ồm ồm:

“Giờ chúng mày sẽ có tên. Con kia, mày là Red, còn thằng này, mày là Black.”
Gã chỉ vào mặt từng đứa mà quát tướng lên. Hai đứa trẻ chỉ im lặng, không phản kháng, không đáp lại. Cái tên của chúng, cũng giống như cuộc đời của chúng sau này. Tẻ nhạt, mờ mịt, chỉ là một gam màu đơn sắc. Nói xong, gã bỏ lên trên, không quên khóa phòng cẩn thận.Khi tiếng bước chân nhỏ dần, Red mới bò đến gần chỗ Black, cười tươi nói:
“Mình làm bạn nhé?”
Đã mấy hôm nay rồi, cô không mở miệng nói chuyện câu nào, dĩ nhiên cô cũng không cười. Cậu bé vẫn không nhìn cô, chỉ hờ hững đáp:
“Ừ.”
Vậy là trong căn hầm tối tăm ấy, đã có thêm một người. Dù nó vẫn lạnh lẽo như trước nhưng giờ đã có thêm hơi ấm của tình bạn hiện hữu.

Ngày thứ ba:
Khi hai đứa trẻ đang làm quen, nói với nhau những câu ngập ngừng, đứt quãng nhưng chân thành thì đột nhiên gã đàn ông bước vào. Gã nhìn hai đứa trẻ như muốn ăn tươi nuốt sống chúng. Rồi không nói không rằng, gã rút từ thắt lưng một chiếc roi da dài chừng hơn một mét. Thế rồi, gã vung cây roi lên cao và vụt mạnh xuống người hai đứa trẻ, miệng liên tục hét lên:
“Tình cảm à? Làm quen à? Những cái đó chỉ dẫn đến cái chết!”
Những cái vụt cứ liên tục giáng xuống cơ thể gầy gò của hai đứa trẻ. Cuộc sống của chúng kể từ ngày hôm đó giống như một bức tranh địa ngục. Chỉ có màu đỏ của máu, màu đen của đêm, những tiếng kêu la thảm thiết, và những bữa ăn không dành cho con người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.