Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 207: Ta Nghe Lời Ngươi


Bạn đang đọc Hậu Duệ Kiếm Thần – Chương 207: Ta Nghe Lời Ngươi


Diệp Quân đứng trên trời im lặng.

Hắn nhìn được hết điểm được mất trong này.

Thiên Đạo!
Trong Quan Huyên Pháp có cấm lệnh, không ai được giết hại Thiên Đạo, dù Thiên Đạo có sai, cũng chỉ có thư viện Quan Huyên được xử phạt!
Người làm trái, định tội cấp mười!
Trong thư viện Quan Huyên có mười hai cấp hình phạt!
Giết Thiên Đạo, tội cấp mười!
Rất nghiêm trọng!
Trước mặt Diệp Quân, Thiên Đạo kia bỗng chế giễu: “Không dám giết rồi chứ gì?”
Nó là Thiên Đạo cơ mà!
Nó rất lợi hại!
Nó được thư viện Quan Huyên bảo vệ!
Diệp Quân nhìn Thiên Đạo, thầm hỏi: “Tháp gia, giết hay không giết?”
Tháp gia bình tĩnh nói: “Tuỳ ngươi!”
Diệp Quân gật đầu: “Được, Tháp gia, ta nghe lời ngươi!”
Nói rồi, hắn cầm kiếm Hành Đạo chém một phát thật mạnh!
Tháp gia: “???”
Ầm!
Trong tích tắc, Thiên Đạo kia bị kiếm Hành Đạo chém nát, vô số linh khí của cả Trung Thổ Thần Châu bỗng tiêu tan, biến mất với một tốc độ cực kỳ khủng bố.


Linh khí sụp đổ!
Vì Thiên Đạo gìn giữ hạt nhân của linh khí Trung Thổ Thần Châu, giết Thiên Đạo thì đương nhiên trận pháp linh khí của Trung Thổ Thần Châu cũng sẽ sụp đổ, thế nên, vô số linh khí từ dưới đất bắt đầu tiêu tan.

Thấy cảnh này, Cố Triều Nguyên đứng bên dưới tái mét mặt mày: “Xong rồi! Toi rồi…”
Giết Thiên Đạo thật rồi!
Như thế này, cho dù là Diệp Quan Chỉ cũng không thể bảo vệ được Diệp Quân nữa rồi!
Đây là đại tội chém đầu đấy!
Tất cả mọi người có mặt ở đó như bị sét đánh!
Giết rồi à?
Thiên Đạo cứ thế bị giết rồi sao?
Mọi người đều rất ngờ vực.

Thứ nhất: Thiên Đạo cứ chết vậy sao?
Thứ hai: Mẹ kiếp! Thật sự dám giết Thiên Đạo hả?
Thanh niên thiên mệnh kia cũng khó lòng tin nổi, gã vốn tưởng mình có thể dễ dàng giết chết Diệp Quân.

Nhưng gã không thể nào ngờ được, sau khi mình gọi Thiên Đạo ra, không những không giết được Diệp Quân mà còn bị Diệp Quân giết mất!
Là Thiên Đạo đấy!
Gã thấy chuyện này quá ảo!
Lúc này, Cố Triều Nguyên bỗng run giọng nói: “Diệp Quân, cậu…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tháp gia của ta bảo ta giết!”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi giết à? Hả?”
Diệp Quân: “Chẳng phải ngươi bảo tuỳ ta sao?”
Tiểu Tháp: “…”, Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Tháp gia, ta nghe lời ngươi đó, nhân quả của chuyện này ngươi phải cùng gánh với ta!”
Tiểu Tháp im lặng, thằng nhóc nhà ngươi khốn nạn quá đi mất! Ông đây phục ngươi luôn!
Lúc này, Cố Triều Nguyên cười khổ: “Diệp Quân, Tháp gia của cậu…”
Nói rồi, ông ta khẽ thở dài.

Diệp Quân thành thật nói: “Tháp gia của ta lợi hại lắm, thật đấy!”
Cố Triều Nguyên do dự một lát rồi hỏi: “Lợi hại cỡ nào?”
Diệp Quân: “Dưới Tam Kiếm, ông ấy vô địch, đấu với Tam Kiếm, ông ấy có thể một đấu một!”
Tiểu Tháp: “…”
Tam Kiếm?
Cố Triều Nguyên nhíu mày!
Sao chưa từng nghe đến vậy?
Lúc này, Diệp Quân bỗng nhìn thanh niên thiên mệnh đứng bên dưới.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, thanh niên thiên mệnh nheo mắt lại!
Diệp Quân không thích để lại hậu hoạ cho mình!

Không phí bất kỳ lời nào, Diệp Quân cầm kiếm giết về phía thanh niên thiên mệnh!
Mà ngay lúc này, thời không sau lưng thanh niên thiên mệnh nứt ra, một bàn tay chộp lên vai thanh niên thiên mệnh, kéo gã vào trong!
Vù!
Diệp Quân đâm hụt!
Sắc mặt của hắn trở nên u ám!
Chạy mất rồi!
Diệp Quân thử đuổi theo nhưng vẫn không thể đuổi được, vì dường như đối phương xuyên thời không để chạy trốn.

Tiếc quá!
Diệp Quân lắc đầu, lần sau gặp nhất định phải trực tiếp giết đối phương!
Bấy giờ Tịch Huyền bỗng bước nhanh tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy trầm giọng nói: “Phải chạy thôi!”
Chạy!
Diệp Quân nhíu mày!
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nhanh!”
Cô ấy biết, Diệp Quân giết Thiên Đạo nên chẳng bao lâu nữa sẽ bị thư viện Quan Huyên truy nã, hơn nữa, có thể là lệnh truy nã từ tổng viện thư viện Quan Huyên nữa!
Diệp Quân suy nghĩ rồi nhìn Đông Lý Mạch.

Thấy Diệp Quân nhìn, sắc mặt Đông Lý Mạch bỗng thay đổi.

Một giây sau, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt gã.

Đông Lý Mạch hoảng hốt, hai tay siết chặt, một luồng sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ đã phun trào ra từ trong cơ thể gã!
Vù!
Nhưng luồng sức mạnh huyết mạch kia vừa xuất hiện đã bị kiếm Hành Đạo của Diệp Quân chém nát!
Thấy cảnh này, ánh mắt Đông Lý Mạch lộ ra vẻ sợ hãi!
Gã hiểu rõ sức mạnh huyết mạch của mình, dù là cường giả cảnh giới Thần Kiếp cũng khó lòng chống đỡ nổi, hơn nữa vừa rồi còn có thể đẩy lùi Diệp Quân đến mấy lần, nhưng bây giờ sau khi Diệp Quân đổi kiếm, thì sức mạnh huyết mạch đã không thể chống đỡ nổi một nhát kiếm của hắn!
Trong lúc suy luận, Đông Lý Mạch đã bị kiếm Hành Đạo kề ngang cổ!
Diệp Quân không giết Đông Lý Mạch mà dẫn Đông Lý Mạch biến mất!

Sắc mặt của Đông Lý Trần thay đổi, vội đuổi theo!
Tịch Huyền và Diệp Khải cũng vội chạy theo!
Rất nhanh, Diệp Quân đã đưa Đông Lý Mạch tới Bất Tử Giới.

Tới Bất Tử Giới, Diệp Quân nhìn thấy ông lão mà lần đầu tiên mình tới đây đã gặp!
Nhìn thấy Diệp Quân, ông lão sững sờ: “Là cậu!”
Diệp Quân không quan tâm tới ông lão, dẫn theo Đông Lý Mạch xông thẳng vào trong Bất Tử Giới.

Vừa vào Bất Tử Giới, thần thức của mấy trăm cường giả lập tức khoá chặt Diệp Quân.

Đông Lý Trần xuất hiện trước mặt Diệp Quân!
Diệp Quân kề ngang kiếm Hành Đạo lên cổ Đông Lý Mạch, hắn nhìn chằm chằm Đông Lý Trần: “Tiền bối, ta đến đây không có ác ý gì, chỉ muốn mượn một vật từ quý tộc!”
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cậu muốn mượn gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Kiếm Thanh Huyên!”
“Không được!”
Đông Lý Trần bỗng nổi giận: “Tuyệt đối không được!”
Diệp Quân nhìn Đông Lý Trần, ánh mắt thản nhiên: “Không cho mượn thì chúng ta tính nợ đi!”
Nói rồi hắn nhìn Đông Lý Mạch, nói: “Thiên tài của nhà ông bắt tay với An Đạo Tân đối phó với ta, ta giết hắn, không có gì quá đáng nhỉ?”
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp Quân, ta biết, cậu rất yêu nghiệt, sau lưng có chỗ dựa vững chắc, nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ! Nơi đây là đế tộc Bất Tử đấy!”
Nói rồi, ông ta tức giận chỉ tượng Kiếm Chủ Nhân Gian đứng sừng sững trước đại điện Bất Tử: “Đế tộc Bất Tử ta có Kiếm Chủ Nhân Gian bảo vệ, người chống lưng của cậu có mạnh hơn Kiếm Chủ Nhân Gian không? Nếu hôm nay cậu dám xấc xược, đừng trách ta gọi Kiếm Chủ Nhân Gian!”
Tiểu Tháp: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.