Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 79


Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 79

– Edit by Xiaoying –

Tang lễ của Trịnh lão gia được tổ chức ở căn nhà cũ của Trịnh gia, Trịnh Trạch Ân là trưởng tử lại là người thừa kế căn nhà, nên đã đức ra tổ chức tang lễ cho ông cụ.

Theo di chúc của ông cụ, toàn bộ số cổ phần còn lại đứng tên ông cụ đều được chuyển nhượng lại cho cháu trai của ông là Trịnh Lãng Yến. Ngoài ra, trong danh sách tiệc tang gia phải có Khổng gia.

Vào hôm tang lễ, Khổng Thượng Tân đúng là đưa Lâm Tri Ngộ, Khổng Kỳ và cả Lâm Tiếu đến tham dự.

Dường khi khi một người không còn nữa, có thể không còn bận lòng tới quá khứ, nhưng có một số chuyện đối với người bị tổn thương lại chẳng cách nào quên được, cũng không thể quay lại.

Khổng lão gia năm đó đi được luôn phải kìm nén sự oan uổng khổ sở, ít nhiều gì Khổng gia cũng không hoàn toàn buông bỏ ân oán. Nhưng chuyện đời trước chung quy cũng đã nằm dưới đất, tất cả ân oán đều là lí lẽ của bọn họ, đời sau không cần nhắc lại.

Tham gia tang lễ có không ít quan to hiển vinh đến tham dự.

Mặc dù những tin tức không mấy tốt đẹp của Trịnh gia vẫn lan như cỏ, những sau tất cả, những địa vì và giá trị thương mại mà Trịnh gia có được, mọi người đều khoác lên mình bộ dạng đau buồn, tiếc thương, đến vì lão nhân gia cả đời được ngưỡng mộ.

Kết thúc lễ tang, cha Trịnh cũng kiệt sức. Trịnh Trạch Ân cùng Trịnh Lãng Yến đi tiễn đoàn khách cuối cùng, Lâm Tiếu nhìn ba Trịnh đang ngồi chán nản, cuối cùng cũng có chút không đành lòng, rót một tách trà nóng đưa cho ba Trịnh.

Ba Trịnh ngạc nhiên một lúc, đôi mắt đỏ hoe ngước lên nhìn cô, ánh mắt dừng lại một chút, không nói gì cả. Lâm Tiếu nghĩ rằng ông vẫn còn ghét mình, cô đưa tay đặt tách trà lên bàn, rồi đứng lên nhẹ nhàng nhắc ông: “chú chú ý sức khỏe.”

Lúc Lâm Tiếu quay người lại, sau lưng cô truyền đến tiếng nói khàn khàn mệt mỏi của ba Trịnh: “Chờ một chút”

Cô ngạc nhiên, quay đầu lại, ba Trịnh vừa hay rút ra một tập tài liệu. Ông đưa tới: “Con có thể giúp ta đưa cái này cho A Yến không?”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Lâm Tiếu, ba Trịnh cười khổ: “Nếu là ta đưa, nó nhất định không nhận.”

Lâm Tiếu hơi ngập ngừng, đưa tay nhận lấy, ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn Ba Trịnh, nghiêm túc đáp: “Để con thử.”

Thấy ba Trịnh khó hiểu, Lâm Tiếu thu lại nụ cười bên môi, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chú Trịnh, con nói là thử xem, cũng chỉ là thử thôi. Quan hệ cha con hai người, phải tự mình giải quyết. A Yến có quyền lựa chọn của anh ấy. Có một số chuyện, chú vẫn nên tự mình nói với anh ấy.”

Ba Trịnh nhíu mày, im lặng.

Lâm Tiếu rũ mắt, cất kỹ tập tài liệu, không có ý định xem nó, trái tim và lời nói không thể không vô thức bảo vệ anh.

“Chú Trịnh, chú đừng thấy Trịnh Lãng Yến bây giờ giỏi giang, những năm nay, anh ấy chưa bao giờ nói về cảm xúc với gia đình. Anh ấy có thể trưởng thành như bây giờ đều là vì khi ấy anh ấy mang trong mình tâm lý mất đi nơi nương tựa. Trong những năm qua, mọi người đều có nuối tiếc.” không đợi ba Trịnh ngẩn ngơ, cô nói.

Lâm Tiếu đứng dậy, đi ra ngoài, thuận tiện giúp ba Trịnh đóng cửa lại.

– –

Vốn là định ở lại thêm một hai ngày nữa mới trở về thành phố C, nhưng vì cái chết đột ngột của Trịnh lão gia mới chậm trễ vậy.

Lâm Tiếu báo cho nhà một tiếng, Lâm Tri Ngộ và Khổng Thượng Tân cũng không phản đối chuyện cô đến Trịnh gia.

Mẹ Trịnh từ đó về sau cũng chuyển về, cũng không biết bà và ba Trịnh thế nào nữa. lúc Lâm Tiếu bước vào phòng Trịnh Lãng Yến, cô chỉ ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng.

Trong phòng không có ánh sáng, nhờ mấy ánh sáng heo hắt của đèn đường và ánh sao thưa thớt bên ngoài cửa sổ cô mới thấy một bóng dáng dựa vào bên đường.

Lâm Tiếu mò mẫm đi vào.

Cô không bật ngọn đèn lớn trong phòng, chỉ nhẹ nhàng vặn sáng cái đèn nhỏ màu vàng ấm áo bên đầu giường. Lâm Tiếu bật điều hòa lên, mở toang cửa sổ ban công, gió thổi vào chiếc rèm cửa kêu xào xạc.

Lần đầu tiên cô chủ động đi đến, cầm lấy điếu thuốc đã cháy dở trên đầu ngón tay của Trịnh Lãng Yến, đem đốm hồng trên điếu thuốc xoáy vào cái gạt tàn.

Gạt tàn đã chất đầu tàn thuốc. hai mắt Trịnh Lãng Yến đỏ hoe, ngẩng đầu liếc nhìn cô, y như con vật làm chuyện sai, nhanh chóng dời ánh mắt đi, lẳng lặng xin lỗi: “Tiếu Tiếu, anh xin lỗi…anh…hôm nay tâm trạng anh không tốt…nhịn không được…”

“Không sao.” Lâm Tiếu nhẹ nhàng ngắt lời anh, như thể cô có thể bao dung tất cả mọi thứ về anh, cô đưa tay lên vuốt ve gò má nóng bỏng của anh, “Nhưng hút thuốc không tốt cho sức khỏe, cho nên hôm nay thế này thôi, được không?

Ánh mắt Trịnh Lãng Yến bị đôi mắt lành lạnh của cô thu hút, anh như bị mê hoặc, nghe giọng nói dịu dàng của cô mà gật đầu theo.


Lâm Tiếu cong môi, không để ý đến sự đắng chát bên môi anh, cô ghé sát vào, ân cần nói: “Trịnh Lãng Yến, em ở đây.”

Trịnh Lãng Yến nhìn Lâm Tiếu học theo bộ dạng nghiêm túc của anh, nói xong “Em là” anh có chút buồn cười, không điều khiển được đôi môi.

Lâm Tiếu ôm lấy mặt anh, nhìn mặt anh chẳng có lấy một phản ứng nào, cô cau mày bất mãn, lại gần anh hơn, thậm chí táo bạo khoanh chân trên cặp chân dài của anh mà nằm nhàn nhã bên trên, giọng nói to hơn một chút: “Trịnh Lãng Yến, em đang an ủi anh đó.”

Thân thể Trịnh Lãng Yến vì cô áp sát lại gần trở nên căng thẳng… Anh hơi ngửa đầu, đuổi theo hơi thở của cô, yết hầu di chuyển như lữ khách khát nước trong sa mạc, nhúc nhích lên xuống, thấp giọng nhắc nhở cô: “Tiếu Tiếu, cái này không gọi là an ủi, mà là châm lửa.”

Như vậy chẳng phải vô tình kiểm tra khả năng tự kiểm soát của anh ư.

Lâm Tiếu thế mà lại không thẹn thùng xấu hổ như anh nghĩ, cô cong môi cười khúc khúc, ghé vào bên tai anh thì thầm: “Vậy thì, em đổi cách an ủi khác được không.”

Không đợi Trịnh Lãng Yến hồi thần bởi thanh âm giọng nói mê hoặc của cô, đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Tiếu đã nhẹ nhàng hôn lên yết hầu anh, vô cùng khiêu khích và mê hoặc.

Xuống chút nữa là xương quai xanh mà cái áo choàng tắm chẳng thể che được hết, cơ bắp trước ngực căng cứng và làn da mỏng manh trước ngực. không cần nhiều hơn, cũng chẳng thể nhịn được nữa…

Trịnh Lãng Yến dùng sức kéo cổ tay Lâm Tiếu, trở mình, đè cô xuống dưới. người đàn ông mang môi lưỡi nóng bỏng áp sát đến tai cô, âm thanh khàn khàn mang theo sự kìm chế dục vọng, âm ỉ chịu đựng: “Tiếu Tiếu, em thấy anh dễ dỗ dành như thế sao?”

Lâm Tiếu dịu dàng nhìn anh, ôn nhu nói: “Đúng vậy, không dễ dỗ.”

Trịnh Lãng Yến dừng động tác lại, tỉ mỉ nhìn cổ cô, rồi nhìn cô. Lâm Tiếu hình như quyết tâm an ủi anh cho bằng được, bộ dạng hôm nay của cô, thực sự quá táo bạo.

Một lúc lâu sau, cô đưa tay dịu dàng cởi áo anh ra, vòng tay qua ôm lấy cái eo săn chắc, rồi hôn lên lồng ngực của anh, nơi trái tim anh đang đập loạn nhịp với sự xót xa và cả yêu thương vô tận.

Ngay lập tức, mắt Trịnh Lãng Yến tối lại, nhìn chằm chằm mặt mày cô, cơ thể như bị kéo căng đến cực hạn.

“Trịnh Lãng Yến, đừng để bản thân căng thẳng quá, quá mệt mỏi. Thả lòng ra, nghỉ ngơi một chút, sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Sau đó nụ hôn nhẹ nhàng bị anh chiếm lấy, bùng cháy dục vọng.

Mùi hương lan tỏa, so với thuốc lá thì càng khiến người ta trầm mê đến nghiện hơn.

Là mùi hương của cô.

Lâm Tiếu bắt đầu đổ mồ hôi bết dính, hai mắt mê ly. Nhưng lúc này Trịnh Lãng Yến lại dừng lại, nhìn vào mắt cô, thấp giọng dụ dỗ:

“Tiếu Tiếu, em có thể gọi tên anh được không?”

Lâm Tiếu hơi ngạc nhiên, không phải lúc nào cô cũng gọi tên anh ư? Lúc tức giận, lúc vui vẻ hạnh phúc, lúc nhớ anh, lúc anh không ở bên… đều gọi tên anh.

Lâm Tiếu đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, mang theo chờ mong, nghiêm túc giống như đang khẩn cầu.

Cô ngạc nhiên nghĩ, như nghĩ đến điều gì đó, cô thử thăm dò gọi một tiếng: “A Yến.”

Bây giờ Trịnh Lãng Yến mất đi một người thân yêu thương anh, thế nên anh luôn khao khát có thể nắm bắt mọi người bên cạnh và cả tình yêu mà anh có thể cảm nhận được.

Lâm Tiếu nhớ đến lúc Khổng lão gia qua đời, dù ở bên cạnh cô không lâu nhưng cô cũng vô cùng đau buồn, tất cả những kỷ niệm, gương mặt, tiếng nói, nụ cười đều quý giá, huống hồ chi là Trịnh Lãng Yến.

Lâm Tiếu nhìn đôi mắt nhuốm ưu thương của Trịnh Lãng Yến, đưa cánh tay trần của mình, nghiêng người ôm lấy anh, dịu dàng gọi tên anh mấy lần: “A Yến, A Yến.”

Cánh tay Trịnh Lãng Yến thoáng cứng đờ, mang theo sự đau lòng không muốn, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn.

Lâm Tiếu để mặc cho anh ôm, xoa vào những lọn tóc của anh, như đang an ủi, hết lần này đến lần khác gọi tên anh.

Sáng hôm sau.

Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, cả màn dày đặc màu trắng xóa.

Hệ thống sưởi trong phòng bật lên rất đầy đủ.


Lâm Tiếu ôm eo anh, tựa vào lồng ngực của anh, hai ngươi ôm ấp thân mật khăng khít.

Trịnh Lãng Yến dịu dàng vuốt ve tóc cô, cơ thể cũng không còn đè nén khó chịu như lúc trước.

Anh nhìn người con gái trong lòng mình, bỗng nhiên thấp giọng nói:

“Ông nội luôn rất tốt với anh, đặt kỳ vọng vào anh từ khi anh còn nhỏ, nhưng không ít lần

anh lại để cho ông thất vọng.”

Nhắc tới quá khứ không phải chỉ có thổ lộ, mà còn là nhìn lại sự bong tróc của vết thương.

Lâm Tiếu đau khổ ôm lấy anh, cho anh sức mạnh, im lặng lắng nghe.

“Lúc nhỏ, anh luôn cho rằng mọi thứ trong Trịnh gia đều thuộc về anh, là những người thân thuộc nhất với anh. Ông đối với anh nghiêm khắc cũng bởi vì yêu thương. Thế nhưng bây giờ đây, vì chuyện của Trịnh Quý Lễ, trong những tháng ngày cuối cùng của ông, đã rất lâu rồi anh không ở bên cạnh ông. Tiếu Tiếu, có phải anh rất không hiếu thuận không?”

Giọng Trịnh Lãng Yến khàn khàn nặng nề, theo theo ưu sầu tiếc nuối.

“A Yến, có bao giờ anh nghĩ, đối với Trịnh gia gia, ông cũng tiếc nuối như anh hay không?” Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy Trịnh Lãng Yến cúi đầu.

“Cuối cùng ông cũng biết chân tướng mọi chuyện.” Lâm Tiếu nói nhẹ nhàng hơn, “Có lẽ, Trịnh gia gia cũng đã hối hận, những ngày tháng trước đây đã không ở bên cạnh anh.”

Giữa hai hàng lông mày của Trịnh Lãng Yến thoáng run sợ.

Lâm Tiếu cong môi, nằm trong ngực anh cô khẽ thở dài: “Trong cuộc đời khó tránh khỏi sự nuối tiếc, nhưng nó lại càng nhắc nhở chúng ta sau này về sau nên yêu thương hơn, cần thận hơn, ngàn vạn lần đừng để nó trôi qua. Như thế, tiếc nuối sau này mới ít đi.”

“Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn nhiều.” Lâm Tiếu nghĩ đến tập tài liệu là ba Trịnh đưa cho Trịnh Lãng Yến, cô ngậm miệng lại, lựa chọn không nói bây giờ, đợi ngày mai mới nói cho Trịnh Lãng Yến biết.

– –

Nhà họ Trịnh sau khi Trịnh lão gia qua đời, những chuyện khác cũng chậm chậm qua đi.

Sau một thời gian phục hồi điều trị, Trịnh Quý Lễ cũng được chuyển từ phòng ICU về phòng bệnh thường, nghe tin anh ta tỉnh lại, cuộc điều tra của cảnh sát về vụ tai nạn xe hơi bắt đầu tiến hành.

Trịnh Lãng Yến không hề nhượng bộ, cảnh sát cũng đã đệ đơn truy tố Trịnh Quý Lễ. Nhưng theo luật sư nói, một mặt Trịnh Lãng Yến và những người khác không hề bị thương mà mặt khác bên phía Trịnh Quý Lễ cũng đang cố gắng thu thập được bằng chứng, cho nên dù bọn họ có cố gắng gây áp lực thì kết quả chưa chắc đã là bản án xử nặng.

Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào.

Nhưng theo như bên phía bệnh viện, Trịnh Quý Lễ bị thương vô cùng nghiêm trọng, có thể để lại di chứng sau này.

Còn Trì Mễ, cô diễn viên ngồi bên cạnh anh ta cũng bị thương không nhẹ. Truyền thông bùng nổ nhưng cô ta lại không hề thấy xuất hiện.

– –

Xử lý hết chuyện ở đây, Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến lại trở về thành phố C.

Tôn Tâm thúc giục Lâm Tiếu tham gia một buổi trao giải điện ảnh. Lâm Tiếu được đề cử cho bộ phim điện ảnh trước đó, đây cũng coi như là sự công nhận về kỹ năng diễn xuất của cô. Lâm Tiếu đã chuẩn bị và đến lễ trao giải từ sớm.

Còn nửa tiếng nữa lễ trao giải mới bắt đầu.

Lâm Tiếu lúc này bỗng thấy khẩn trương, cô chào Tôn Tâm một tiếng rồi vén váy đi vào nhà vệ sinh, định lấy lại bình tĩnh.

Nước lạnh kích thích làn da trên tay cô, Lâm Tiếu cũng dần bình tĩnh lại. Cô chống tay lên bồn rửa, ngắm mình trong gương, đang định rời đi, thì đúng lúc trong phòng vệ sinh kế bên một người đi ra. Lâm Tiếu vốn không để ý, lúc cúi đầu rửa tay cô vô tình nhìn thấy vết sẹo dài trên cánh người phụ nữ.

Cô nghiêng đầu nhìn thì bắt gặp gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo của Trì Mễ. Lâm Tiếu hít sâu một hơi, toàn thân lập tức căng thẳng.

Ánh mắt Trì Mễ lãnh đạm, chậm rãi lau khô tay, nhìn cô từ trên xuống dưới, hiếm thấy cô ta chủ động mở lời: “Cô không cần phải sợ, tôi chỉ tới tham gia lễ trao giải, bây giờ tôi không còn hậu thuẫn, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình.”


Lâm Tiếu ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng cơ thể lại không thả lỏng chút nào.

Lâm Tiếu nhìn Trì Mễ khẽ mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì ánh mắt Trì Mễ đã rơi vào chiếc vòng cổ đeo nhiều năm của cô. Như nhìn thấy thứ gì khó có được, khuôn mặt tái nhợt của Trì Mễ nở nụ cười ghen tị.

“Có đôi khi, tôi thật sự ghen tị với cô.”

“Dù thế giới bên ngoài có như thế nào, ít nhất anh ta thật sự yêu cô. Sẵn sàng cho cô tất cả thế giới của anh ta, che chở cho cô.” Trì Mễ ngoảnh mặt đi, nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy của bản thân, giật giật khóe môi, cười nhưng lại chẳng thấy ấm áp.

“Tôi lại không được như cô. Cho dù tôi có sẵn sàng vì anh ấy mà chết đi, thì tôi chỉ có thể là người anh ấy có cũng được không có cũng chả sao. Bên ngoài nói tôi thanh cao, mặc kệ người khác nói tôi bị bảo vệ cẩn thận, hậu phương vững chắc, tôi đều không bác bỏ. Nhưng sự thật lại chỉ có mình tôi biết, chỉ là tôi chẳng có cách nào phủ nhận nó. Cuối cùng thì những gì bọn họ nói đều là sự thật.”

Xét cho cùng mối quan hệ giữa Lâm Tiếu và Trì Mễ chưa bao giờ là thân thiết cả. Tuy rằng đã hợp tác với nhau nhiều lần, nhưng trước giờ không có nhiều sự liên quan đến nhau.

Ngược lại Trì Mễ lại giúp cô nhiều lần.

Cho nên Trì Mễ, không đáng cũng không cần kể khổ với cô. Có lẽ đó là sự sâu xa trong tình yêu, hoặc cũng có thể là tìm được sự sống trong cái chết, quá nhiều cảm xúc.

Cô, với tư cách người ngoài cuộc, đứng xem, nghe ngóng cũng chẳng phải vấn đề lớn gì. Lâm Tiếu nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng lúc trước của Trì Mễ, rồi về sau, dáng vẻ lúc cô ấy đứng bên cạnh Trịnh Quý Lễ bỗng cảm thấy có chút không chân thực.

Thôi không suy nghĩ, Lâm Tiếu nhìn Trì Mễ, có ý nghiêm túc: “Cô có thể bắt lại bất kỳ lúc nào. Con đường phía trước của cô còn dài, còn nhiều cơ hội.”

Trì Mễ thu hồi ánh mắt, lắc đầu: “Những thứ đó phải có điều kiện tiên quyết, đó là tôi không yêu anh ta. Nhưng tôi không làm được.”

Lông mày của Lâm Tiếu nhíu lại, ngay khi giọng nói vừa vang lên, cô đã thấy Trì Mễ đưa lưng về phía mình, tiêu sái vẫy tay chào, tiếp tục với gương mặt kiêu ngạo bước ra ngoài.

“À, đúng rồi.” Trì Mễ bước đến cửa, quay nửa đầu lại, môi nở được nụ cười hiếm thấy: “Lần sau, giải thưởng tôi tôi sẽ không để cho cậu. Dù sao bây giờ mọi việc tôi đều dựa vào chính mình, không có tư cách kiên cường cố chấp với người khác. Lời khuyên vừa nãy của cô, coi như đưa tôi ân tình này vậy.”

Cái con người này.

Lâm Tiếu nhìn bóng dáng đỏ rực biến mất, thở phào một hơi, khóe môi kéo lên một nụ cười dịu dàng.

Thật đúng là không muốn có nhiều liên quan với người khác…

– –

Trong học kỳ mới, những chuyện ở trường của Lâm Tiếu, ngoại trừ luận văn thì cũng chỉ là biểu diễn của năm cuối.

Cô cùng giảng viên của mình cân nhắc lựa chọn chủ đề cho tốt, lúc bận bịu là khi diễn tập và bàn bạc chuyện sửa luận văn.

Bởi vì Lâm Tiếu sắp tốt nghiệp, cho nên Tôn Tâm đã chọn cho cô liên tiếp vài kịch bản, chọn nhiều vai diễn có tính đa dạng và thử thách hơn, cũng vì thế mà Trịnh Lãng Yến khó chịu không ít.

Tất nhiên, Trịnh Lãng Yến cũng chẳng nhàn hạ gì.

Ba Trịnh hình như cũng đã nghĩ thông suốt. Bỗng nhiên ông không còn tích cực công tác như lúc trước nữa, vì công danh lợi lộc mà phấn đấu, thay vào đó lại cùng với mẹ Trịnh đi du lịch khắp nơi trên thế giới, sau đó ở biệt thự trồng cây chăm vườn.

Dưới sự trợ giúp của trợ lý Trịnh lõa gia lúc trước mà Trịnh Lãng Yến tiếp quản không ít công việc của Trịnh gia.

Anh tận tâm tận trách, đa số thời gian của anh đều ở Sao Liên. Trịnh Lãng Yến không thể đi được, mệt mỏi khi cứ phải quấn lấy Lâm Tiếu trong một khoảng thời gian, thế nên Lâm Tiếu đã đáp ứng ngày, mỗi buổi trưa đều đến dùng bữa với anh.

Sẽ có lái xe chuyên dụng đến đón cô.

Lâm Tiếu cũng lo lắng Trịnh Lãng Yến vì bận bịu mà không chịu ăn uống, thế nên sau khi thương lượng với đạo diễn, cô đã chạy tới chạy lui như thế này.

Hôm nay, người của đoàn làm phim có quan hệ tốt với Lâm Tiếu có chuyện, phải vội vội vàng vàng trở về để đưa ông bà đứa trẻ đi khám sức khỏe, nhờ Lâm Tiếu để mắt trông coi đứa bé một chút.

Đôi mắt to long lanh của cậu nhóc ngọt ngào gọi chị Tiếu Tiếu, nọt tới nỗi trái tim Lâm Tiếu như sắp tan chảy vậy, vui vẻ sẵn sàng đồng ý.

Trịnh Lãng Yến trở lại phòng nghỉ, lúc đẩy cửa đi vào liền nghe thấy tiếng Lâm Tiếu dịu dàng nói: “Thật ư? Lợi hại như thế sao? Thật là dũng cảm nha.”

Trịnh Lãng Yến tối sầm mặt mũi, đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy một đứa bé đang ngồi trên ghế sofa, hai chân ngắn tũn đong đưa, Lâm Tiếu ngồi xổm bên cạnh, trên tay cầm đồ ăn nhẹ và ly nước, vui vẻ trêu chọc đứa bé.

Quá tập trung tới mức Trịnh Lãng Yến bước tới bên cạnh cô cũng không hề phát hiện ra. Cho đến khi hơi thở người đàn ông phả đến, nhẹ nhàng ôm cô đặt lên ghế sofa. Lâm Tiếu đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, nhỏ giọng phàn nàn: “Trịnh Lãng Yến anh làm gì thế, ở đây còn có trẻ con…”

Trịnh Lãng Yến bất mãn khoanh tay, trừng mắt với đứa bé, lạnh giọng hỏi: “Đứa bé này là con cái nhà ai? Lại để cho em đưa tới đây.”

Cô đều muốn anh dỗ dành cô trước khi cô bằng lòng dùng ngữ khí mềm mại nói chuyện với anh, thế mà đưa trẻ này lại có tài đức gì, có thể được hưởng đãi ngộ cao nhất của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nhìn cậu bé rồi cong mắt cười. “Đây là con trai của chị Vương thợ trang điểm trong đoàn phim, vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.”


Như để minh chứng cho Lâm Tiếu nói “ngoan ngoãn hiểu chuyện” mà cậu bé ngẩng đầu lên, âm thanh trẻ con hô lên: “Chào chú.”

Trịnh Lãng Yến lập tức đen mặt lại.

Lâm Tiếu bị anh chọc cho buồn cười, một lát sau mới nhẹ gọng uốn nắn: “Đa Đa phải gọi là anh chứ. Anh ấy bằng tuổi với chị mà.”

“Anh?” cậu bé có vẻ hơi bối rối với kiểu xưng hô thế này.

“Ừ, Lâm Tiếu gật đầu, nhẫn nại hướng dẫn bé, “Anh ấy là bạn trai của chị, cho nên Đa Đa phải gọi anh ấy là Anh A Yến.”

Cậu nhóc có vẻ cũng hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh A Yến.”

Sắc mặt Trịnh Lãng Yến hãy còn không thoải mái, vẫn bất mãn càu nhàu, nhưng so với lúc trước thì cũng đã khá hơn. Suốt buổi trưa, Lâm Tiếu không có thời gian ăn uống đàng hoàng với Trịnh Lãng Yến, cô còn mãi cho Đa Đa ăn, chăm sóc cậu ngủ trưa. Lúc đối phó xong thì cô cũng chuẩn bị đi.

Trịnh Lãng Yến u oán tiễn cô đi, chỉ có mỗi lúc khi cô thay quần áo, mới có cơ hội “gặm” được cô.

Sự u oán này kéo dài cho tới tận tối. Lúc Lâm Tiếu tắm rửa xong, xốc chăn lên chui vào, cô đã bị Trịnh Lãng Yến bỏ hết tạp chí xuống. Cô nằm trên ngực Trịnh Lãng Yến, Trịnh Lãng Yến đem tóc cô xõa ra,, đột nhiên như vô ý hỏi: “Tiếu Tiếu, em thích trẻ con lắm ư?”

Lâm Tiếu không chút suy nghĩ gật đầu: “Trẻ con đáng yêu lắm nha.”

“Đứa bé hôm nay em cũng thích nó à?”

Lâm Tiếu không do dự mà gật đầu ngay: “Đa Đa rất hiểu chuyện, Chị Vương dạy con tốt thật.”

Trịnh Lãng Yến lại như đứa trẻ bị dẫm vào chân, khó hiểu mà bắt đầu ăn giấm chua.

Anh hít sâu rồi thở ra một hơi dài, không đầu không đuôi nói: ” Đều không đáng yêu bằng Trịnh Tiểu Tiểu.”Lâm Tiếu bị anh làm cho bật cười, lúc Trịnh Lãng Yến nói ra câu kia, cô có hơi sửng sốt, quay đầu bối rối hỏi anh: “Trịnh Tiểu Tiểu là ai?”

Trên gương mặt người đàn ông hiện lên sự tức giận ghen tị như trẻ con, anh không tự nhiên quay mặt đi, qua một lúc mới vì tật giật mình mà quay đầu lại nhìn về phía cô, rất nhanh lại đưa mắt đi.

Trên mặt Lâm Tiếu như đặt đầu dấu chấm hỏi????

Cô đang định ghé sát người vào để hỏi lại, thì chợt nghe thấy Trịnh Lãng Yến lúng túng thấp giọng nói một câu: “Tất nhiên là…con của chúng ta.”

Lâm Tiếu bật cười ngay: “Chúng ta thì lấy đâu ra…”

Mới nói được nửa chừng, hình như phát hiện được ý trong lời nói, ngay lập tức Lâm Tiếu đỏ mặt khó tin nhìn Trịnh Lãng Yến.

Cô đưa tay bụm miệng, hai bên tai nhanh chóng đỏ bừng lên.

Hai người như hai quả cà chua đỏ mọng, ngượng ngùng không dám nhìn nhau.

Mãi lâu sau Lâm Tiếu mới nhỏ giọng phản bác:” con chúng ta ở đâu ra.”

Trịnh Lãng Yến nghe xong liền nóng nảy, quên mất phải ngượng ngùng, nghiêm túc quay ra nhìn cô, còn đem người quay mặt lại.: “Sớm muộn gì cũng sẽ có.”

“Để em chuẩn bị trước, không được aaa”

Nói là muốn chuẩn bị, nhưng vừa nãy lại hung dữ với Đa Đa như thế.

Lâm Tiếu đỏ mặt nhìn người đàn ông ngại ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra hung dữ, có hơi buồn cười.

Thấy cô không nói thêm gì, anh nhào vào cô, cắn cô. Tận đáy lòng không thôi vui vẻ, trái tim như phủ đầy bong bóng màu hồng. Lâm Tiếu cong môi cúi đầu, che đi tâm tình. Cô cúi đầu xuống, rồi đột nhiên than thở: “Cái tên này…thật là khó nghe.”

Trịnh Lãng Yến ngạc nhiên, có hơi khó tin, ngu ngơ mất một lúc, rồi lại nhanh chóng phục hồi tinh thần, bên tai càng lúc càng đỏ. Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu đang rũ mắt, không kìm được lòng mà đến gần cô, hung hăng hôn cô thật mạnh rồi mới buông ra.

Nhìn đôi môi ướt át, gò má rạng rỡ của Lâm Tiếu, ánh mắt Trịnh Lãng Yến tối sầm lại, đột nhiên ôm trọn cô trong vòng tay: “Vậy thì nghĩ lại. Anh thấy Trịnh Tiểu Tiểu nghe hay mà.”

Gì…Trịnh Tiểu Tiểu, đây không phải để cho đứa trẻ tương lai phát bực ư.

Lâm Tiếu vùi đầu vào cổ anh, cong môi cười cười, không có chút ý thực nào rằng suy nghĩ của cô cũng bị anh bẻ lệch luôn rồi.

Cho đến khi cánh tay không thật thà của người đàn ông luồn vào trong áo cô, tùy ý càn quấy, cô mới mơ mơ màng màng nhận ra rằng Trịnh Lãng Yến chính là một con sói từ bao giờ. Cô hứa sẽ sinh con cho anh bao giờ?

Cô thậm chí còn chưa đồng ý kết hôn với anh… không đúng, là anh còn chưa cầu hôn…

Như không hài lòng với sự mất tập trung của Lâm Tiếu vào lúc này, Trịnh Lãng Yến ngậm lấy vành tai nhạy cảm của cô. Cuối cùng Lâm Tiếu cũng mất đi ý thức của mình, đắm chìm trong đại dương mà Trịnh Lãng Yến mang đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.