Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 57
– Edit by Xiaoying –
Lâm Tiếu phải mất một lúc lâu sau mới hồi thần lại được sau nỗi hoảng sợ khi nước tràn vào phổi. Cô khó khăn lắm mới thôi không ho khan, nhìn khuôn mặt lo lắng của Trịnh Lăng Yến qua làn hơi nước trong mắt.
Không biết vì sao nỗi uất ức và sợ hãi lập tức dâng trào, cô giơ tay đánh lên đầu vai Trịnh Lãng Yến, nhỏ giọng ấm ức: “Anh dọa em sợ chết khiếp.”
“Anh xin lỗi, đều là do anh.” Bây giờ Trịnh Lãng Yến chẳng khác nào một chú chó lớn, tự biết được lỗi sai, xun xoe nhận lỗi.
Anh nắm chặt bàn tay Lâm Tiếu mà thủ thỉ: “Tiếu Tiếu, ôm anh.”
Lâm Tiếu sửng sốt một chốc, khi ở trong nước, cô không tìm được trọng tâm của bản thân, giống như đứa trẻ mới tập đi hoàn toản phải dựa dẫm vào những người xung quanh, cô ngoan ngoãn nghe lời Trịnh Lãng Yến, ôm lấy cổ anh.
Trịnh Lãng Yến dùng tay đẩy nước, chân dài lại hơi dùng lực đưa Lâm Tiếu ra khỏi mặt nước một khoảng nhất định vô cùng dễ dàng.
Lâm Tiếu theo bản năng càng ôm chặt hơn, lực đẩy của nước nâng cô lên, cơ thể lại được bàn tay mạnh mẽ ôm lên, cô nghiêng đầu nhìn sóng nước lăn tăn, nỗi sợ cũng dần bớt đi.
Chẳng mấy chốc Trịnh Lãng Yến đã đưa cô vào đến bờ, cánh tay anh hơi dùng sức, nhẹ nhàng đặt Lâm Tiếu lên bờ một cách cẩn thận.
Lâm Tiếu tự xuôi người ngồi xuống, chân buông thõng xuống làn nước, làn nước màu lam phủ lên đôi chân trắng nõn của cô, thấm ướt hơn nửa bắp chân mềm mại của cô.
Trịnh Lãng Yến dễ dàng nổi lên trong nước, anh quơ tay về phía trước, bàn tay ấm áp chạm vào đầu gối của Lâm Tiếu rồi đưa tay tựa lên đầu gối cô, thuận tiện nhảy lên rồi gối đầu lên đầu gối cô, ngoan ngoãn gác cằm lên cánh tay trông rất giống một chú chó lớn.
Lâm Tiếu vốn vẫn còn chút tức giận nhưng thấy sự do dự lo lắng trong đôi mắt hoa đào của Trịnh Lãng Yến, tất cả đều như biến mất sạch.
Cô nhịn không chạm vào mái tóc ướt đẫm của Trịnh Lãng Yến, bình tĩnh hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”
Trịnh Lãng Yến gối đầu lên đầu gối cô trông vô cùng đáng thương: “Không phải hôm nay em tới đây học bơi sao…”
“Ừ.” Lâm Tiếu gật đầu rồi lại hỏi anh: “Huấn luyện viên của em đâu? Những người khách khác đâu? Em nhớ mình đâu có bao cả bể bơi đâu.”
Trịnh Lãng Yến liếc mắt qua lại một lúc, đằng nào đâm lao cũng phải theo lao, anh ngửa cổ thừa nhận: “Anh bao đấy.”
Lâm Tiếu trợn mắt khó hiểu, đôi mắt hoa đào của anh nhìn chằm chằm cô, lý lẽ đầy tự tin nói: “Sao nào, anh còn chưa được nhìn thấy bạn gái anh mặc bikini, chẳng lẽ lại để cho người trong toàn bộ bể bơi này thấy được ư? Không có chuyện đó đâu.”
Lâm Tiếu mím môi, một lúc sau còn nghe thấy tiếng nói trầm thấp bá đạo của Trịnh Lãng Yến vang lên trong bể bơi.
Cô không an tâm lại nhìn trái ngõ phải, thấy đúng là không có ai mới đỏ mặt trách anh: “Trịnh Lãng Yến!”
Cái con người này sao đến bây giờ vẫn chẳng kiêng kỵ gì thế! So với cái bản mặt lạnh lùng lúc mặc âu phục thì chẳng giống nhau tí nào.
Trịnh Lãng Yến bị cô hét tên thì vội buông tay ra, đưa tay vào làn nước, tóm lấy bàn chân của Lâm Tiếu rồi nằm luôn lên đầu gối trần của cô.
Ánh mắt chàng trai trưởng thành nhìn cô có chút ngây ngô lại nhiệt tình, trông chẳng khác một chú chó lớn khi nãy rồi nói bằng giọng nũng nịu: “Tiếu Tiếu, hồi học cấp ba anh cũng có nói muốn nhìn thấy em mặc áo tắm nhưng sau đó lại không có cơ hội. Khi học đại học, người khác đã từng nhìn thấy hay chưa anh cũng không dám nghĩ. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội này…”
Lâm Tiếu bị anh nhìn đâm ra không chịu được, cô quẫy quẫy chân nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, mũi chân cô vô tình đá đến bụng dưới của anh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bụng rắn chắc của người này.
Cô chợt chột dạ, miễn cưỡng uốn nắn lại cho anh: “Trịnh Lãng Yến, mọi người ở bể bơi đều sẽ mặc như thế này, không ai nhìn ai đâu.”
“Thế cũng không được.” Rõ ràng là đàn ông đàn ang nhưng giọng nói của anh vẫn còn giọng mũi, ngọng nghịu như cậu nhóc mới lớn: “Người ta có nhìn cũng đâu nói cho em biết, nghĩ thôi mà anh đã thấy tức rồi.”
Lâm Tiếu không nói nên lời: “Lớp học bơi của em đều tách riêng nam nữ.”
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến sáng lên nhưng sau đó lại lúng túng quay đầu nhìn đi nơi khác, thấp giọng lẩm bẩm: “Nữ nhìn… cũng không được.”
Lâm Tiếu thật sự bó tay luôn rồi!
Cô giơ chân lên đá nhẹ vào bụng dưới của Trịnh Lãng Yến, cơ bắp của chàng trai lập tức căng hơn, đôi mắt hằn ánh đỏ nhìn cô như đang im lặng lên án. Lâm Tiếu vội nói khẽ: “Anh đưa huấn luyện viên của em đi rồi, bây giờ em phải làm sao đây?”
Trịnh Lãng Yến lập tức tràn đầy hứng thú nhảy dựng lên nhìn cô, đôi mắt hoa đào cong lên: “Anh dạy cho em, kỹ thuật của anh tốt hơn nhiều.”
Một sự so sánh vô cùng ngây thơ, Lâm Tiếu thấy thế lại buồn cười.
Trịnh Lãng Yến không đi ngay, anh ôm lấy chân cô, nghiêng người về phía trước nịnh nọt: “Tiếu Tiếu, em hôn anh một cái coi như là học phí đi.”
Lâm Tiếu khó tin tròn mắt nhìn anh, cô bị trình độ không có liêm sỉ của anh làm cho hoảng. Rõ ràng là do anh dùng tiền “đẩy” huấn luyện viên đi cơ mà.
Cô tức giận đá vào bụng dưới của Trịnh Lãng Yến, nhỏ giọng thúc giục: “Nhanh lên, ở đây đắt lắm đấy.”
Nhưng đột nhiên anh lại cúi đầu hít vào một hơi, giọng trầm thấp, hai tay ôm lấy hai chân của Lâm Tiếu. Lâm Tiếu bị dọa sợ nhảy dựng lên, rõ ràng cô đâu có dùng sức đâu.
Cô đưa tay kiểm tra sắc mặt của Trịnh Lãng Yến, còn chưa chạm tới thì cổ tay đã bị anh nắm được. Giọng của Trịnh Lãng Yến âm trầm nặng nề nhắc nhở cô: “Tiếu Tiếu, em đừng nhúc nhích.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên rồi lại nghe thấy anh than thở: “Anh lại có phản ứng ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Tiếu sửng sốt trong một giây, đầu óc choáng váng nổ ầm một cái, gương mặt cũng đỏ bừng. Cô cũng quên luôn việc phải trốn đi, Trịnh Lãng Yến cúi đầu xuống thấp hơn, dùng môi nhẹ nhàng hôn lên đầu gối cô, có chút ngứa ngáy và nóng bỏng.
Giọng nói người con trai bật ra từ cổ họng mang theo hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng: “Lúc nhìn thấy em là vốn đã có chút…”
Cuối cùng Lâm Tiếu không chịu được nữa, cô đỏ mặt rút tay về, đưa hai chân lên, chuẩn bị chống lên lồng ngực anh tạo ra một khoảng cách.
Nhưng cô vừa mới chạm tới, còn chưa kịp dùng lực thì Trịnh Lãng Yến đã dùng sức nâng người cô lên, quét mắt lướt nhìn bắp chân Lâm Tiếu, sau đó y như tên rời cung lập tức phóng xa ra ngoài.
Lâm Tiếu kêu lên một tiếng, lúc hoàn hồn thì đã thấy vòng eo và thân trên của người đàn ông nhấp nhô trên mặt nước như một con cá tự do, làn da trắng tạo nên sự tương phản rõ rệt với cái quần bơi màu đen của anh.
Thoáng chốc Trịnh Lãng Yến đã nhặt tấm nổi mà Lâm Tiếu đã cầm trước đó trở về trông như con chó cưng cầm về giúp chủ, nịnh nọt đưa đến kèm theo nụ cười từ tận đáy mắt: “Tiếu Tiếu, anh thấy anh còn đáng tin hơn nó, em thấy sao hả?”
Lâm Tiếu chợt phát run, sau đó mới đưa tay nắm lấy bàn tay trống của Trịnh Lãng Yến, lúc cô phản ứng lại thì cả người đã ở dưới nước, chỉ có một điểm tựa là Trịnh Lãng Yến. Dưới chân nhoáng cái mất đi thăng bằng, cô sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy cổ Trịnh Lãng Yến rồi nhắm tịt mắt lại.
Tiếng cười khàn khàn đắc ý của chàng trai vang lên ngay bên tai.
Lâm Tiếu ôm chặt lấy cổ anh, giọng nói vừa sợ hãi vừa tức giận mà oán trách: “Trịnh Lãng Yến, anh là đồ xấu xa…”
…
Mặc dù được học bơi với Trịnh Lãng Yến nhưng phải nói rằng Trịnh Lãng Yến bơi rất tốt, lại còn có kiên nhẫn dạy nên lúc Lâm Tiếu đùa thử đã có thể vượt qua được các động tác cơ bản đã vạch ra.
Nửa kỳ nghỉ hè ngắn ngủi sau đó cũng coi như đã diễn ra ổn định.
Chu Ngải Lâm – cái loa to được Trịnh Lãng Yến thu mua cũng coi như có lương tâm, chưa đến ba ngày kể từ khi trở lại trường thì tất cả học viên của học viện điện ảnh đều biết chuyện Lâm Tiếu thật sự có bạn trai rồi.
Gần tới tháng tám, thời tiết ở thành phố C càng ngày càng nóng.
Đôi khi Lâm Tiếu kết thúc công việc sớm hoặc có thời gian chơi bời thì sẽ tới Tinh Liên chơi, một phần vì phòng nghỉ và phòng họp bên đó bên đó tiện nghi hơn ở trường học, cũng thuận tiện bàn bạc công việc hơn, tất nhiên nguyên do chính cũng là vì Trịnh Lãng Yến năn nỉ cô.
Lâm Tiếu và thư ký của Trịnh Lãng Yến cũng bắt đầu quen biết nhau.
Trong đó có một chị gái lớn hơn cô vài tuổi, tên là Vưu Hảo, người cũng như tên, thật sự rất tốt. Bình thường chị ấy cũng ít nói nhưng khi rảnh rỗi vì sợ Lâm Tiếu buồn chán nên luôn trò chuyện với cô.
Vưu Hảo nói khi chị ấy ở Hoa Kỳ với Trịnh Lãng Yến đã được nghe không ít chuyện về họ.
Ví dụ như màn hình khóa điện thoại di động của Trịnh Lãng Yến là một bức ảnh mờ cũ của Lâm Tiếu, không rõ ràng lắm, chụp ở bên bãi biển. Dẫu cho có thể tìm kiếm những bức ảnh rõ ràng hơn trên mạng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu đổi.
Lúc đầu chị ấy còn tưởng là Trịnh Lãng Yến không biết nên còn cố tình nhắc nhở anh nhưng lại không thấy anh thay, sau này mới biết là anh không nỡ bỏ đi. Ai mà ngờ được một chàng trai đã trưởng thành đầy kiêu ngạo như anh lại có suy nghĩ “đây là bức ảnh độc nhất của anh và Lâm Tiếu” chứ.
Lại ví dụ như khi anh đi công tác ở đâu đó sẽ luôn rất vui vẻ mà nhặt một mảnh vỏ sò, anh cong môi mỉm cười nhìn nó rồi lại nhanh chóng ngẩn ra buồn bã nhìn chằm chằm vào một chỗ. Còn có lần Trịnh Lãng Yến chỉ có một chiếc kẹp cà vạt, dù đổi kiểu đồ nào hay cà vạt nào đi nữa thì vẫn dùng nó từ các dịp quan trọng lẫn bình thường, chẳng quản chuyện nó rất đỗi bình thường lại còn cũ kỹ.
Vưu Hảo rót cho Lâm Tiếu một tách trà rồi đặt lên bàn, sau đó vuốt cái váy công sở, ngồi xuống cạnh cô.
Lâm Tiếu lập tức dịch sang bên nhường chỗ, lễ phép chào hỏi: “Chị Vưu Hảo”
“À…” Vưu Hảo cười liếc nhìn kịch bản trong tay cô: “Em lại đang đọc lời thoại à?”
“Vâng.” Lâm Tiếu gật đầu rồi cất cuốn kịch bản đi.
“Mỗi lần thấy em đến là văn phòng thư ký bọn chị đều được thở phào nhẹ nhõm.”
Lâm Tiếu nghe ra ý cười trong lời nói của chị ấy, khó hiểu quay đầu nhìn lại. Vưu Hảo thoáng cười rồi giải thích: “Lúc em ở đây, cuộc họp của Trịnh Tổng vô cùng có hiệu suất đó, cũng ít hút thuốc hơn.”
Lâm Tiếu mím môi hiểu ra, có hơi xấu hổ.
“Đúng rồi Tiếu Tiếu.” Vưu Hảo gọi cô rồi nhìn vào mắt cô: “Chị thật sự không còn cách nào khác mới phải nhờ đến em.”
Lâm Tiếu khó hiểu hỏi: “Sao vậy chị Vưu Hảo? Nếu giúp được chị thì em nhất định sẽ giúp.”
“Thật ra cũng chẳng có gì đâu, chuyện là em cũng biết rồi đấy, Trịnh tổng luôn dùng cái kẹp cà vạt mà em đã tặng cậu ấy.”
Vưu Hảo khó xử nói: “Trước đây lúc cậu ấy ở Mỹ thì nó thật sự đã khiến cho người ta cảm thấy cậu ấy là một người thâm tình đáng tin cậy nhưng bây giờ thì khác, nó không được trang trọng cho lắm, không hợp với thân phận của cậu ấy, cũng khiến cho đối tác cảm thấy bị coi thường.”
Lâm Tiếu coi như đã hiểu.
“Vậy nên nếu có thời gian thì em có thể đưa Trịnh tổng đi mua thêm một vài cái kẹp cà vạt mới được không? Chị có thẻ cửa hàng ở đây, chọn mấy món đơn giản là được.” Trông thấy chuyện cấp bách nên Vưu Hảo nói cũng gấp.
Lâm Tiếu nhận lấy tấm thẻ, chợt tỉnh ra rồi vội gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Thật ư Tiếu Tiếu, cảm ơn em nhé.”
Trịnh Lãng Yến ra khỏi cuộc họp, theo thường lệ hỏi Lâm Tiếu tối nay muốn ăn cái gì.
Lần đầu tiên Lâm Tiếu không trả lời qua quýt nói “cái gì cũng được” mà còn chủ động nói muốn đi dạo ở trung tâm thương mại làm cho Trịnh Lãng Yến thụ sủng nhược kinh.
Lúc đến trung tâm thương mại, Lâm Tiếu không đến mấy chỗ của phụ nữ mà kéo anh đến khu quần áo nam, chọn cho anh mấy cái cà vạt. Trịnh Lãng Yến có chút giật mình, vừa vui vẻ vừa lo sợ.
Anh hưng phấn nhìn xuống Lâm Tiếu đang thắt cà vạt cho anh, anh ghé sát vào tai cô, thì thầm hỏi: “Tiếu Tiếu, em có biết việc thắt cà vạt cho một người đàn ông có ý nghĩa gì không?”
Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn anh đầy tò mò rồi nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của anh nhưng lại cô vùng nghiêm túc: “Vốn cũng chẳng cần loại hình thức này đâu, từ trái tim đến thể xác của anh đều đã khóa chặt lại rồi.”
Lâm Tiếu rũ mắt xuống, giả vờ như chẳng nghe thấy gì nhưng bị anh trêu chọc như thế khiến đôi gò má cô đã ửng hồng lên rồi.
Chọn được cà vạt, Lâm Tiếu lại qua bên kia chọn một cái kẹp cà vạt. Cô chọn được một cái định ướm thử cho anh, vừa nhìn thấy cái kẹp cũ mà Trịnh Lãng Yến vừa mới nghiêm túc cài lên đã quay sang ra lệnh cho anh: “Anh gỡ cái đấy xuống.”
Trịnh Lãng Yến vốn đang cười, ánh mắt vẫn nhìn cô, vừa nghe thấy thế thì sắc mặt đã xìu xuống giữ chặt lấy cái kẹp cà vạt đầy cảnh giác mà hỏi cô: “Gỡ làm gì?”
Lâm Tiếu cầm cái kẹp cà vạt mới, ngạc nhiên trước câu hỏi đầy chủ ý của anh, nhẫn nại giải thích cho anh: “Mua mấy cái mới hợp với cà vạt hơn, cái kia cũng cũ quá rồi.”
Tính tình Trịnh Lãng Yến vốn trẻ con, anh nhíu mày lại, cuối cùng vẫn miễn cưỡng buông ra: “Anh thấy cái này tốt mà.”
Lâm Tiếu có chút khó nói nên lời, cô nhíu mày rồi đưa tay ra: “Gỡ xuống.”
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến nhất thời ánh lên tia uất ức y như con chó bị chủ nhân lấy đi cục xương yêu quý, anh bất đắc dĩ gỡ nó xuống, chậm chạp đưa ra. Rõ ràng anh không dám chống lại cô nhưng trong mắt lại thấy được vẻ đáng thương ấm ức.
Trong lòng Lâm Tiếu lại chợt thấy có chút áy náy. Cô cố gạt đi, vươn tay đưa cái mới qua: “Đeo lên đi.”
Trịnh Lãng Yến lo lắng nhìn cái kẹp cà vạt bị cô nắm trong lòng bàn tay, không khỏi hỏi một câu: “Tiếu Tiếu, em định làm gì với nó vậy?”
Ánh mắt kia giống như thể Lâm Tiếu sẽ giết chết cái kẹp vô tội kia vậy.
Lâm Tiếu liếc thấy vẻ mặt trẻ con của Trịnh Lãng Yến, nhất thời chẳng biết nói gì.
Anh miễn cưỡng kẹp chiếc cà vạt mới rồi lại thấp giọng không vui: “Đừng vứt nó đi, anh muốn đeo nó.”
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh đỏ mặt, thẹn thùng nhìn người con trai cao lớn đẹp trai trước mặt.
Lâm Tiếu trừng mắt nhìn anh, Trịnh Lãng Yến nghiêm túc đeo xong rồi còn nhìn cô đầy uất ức: “Tiếu Tiếu, anh đeo xong rồi.”
Lâm Tiếu mở lòng bàn tay ra, đưa cho anh xem chiếc kẹp cà vạt cũ, khó hiểu hỏi anh: “Sao anh cứ đeo cái này hoài vậy? Nó cũ lắm rồi đó.”
Trịnh Lãng Yến rầu rĩ: “Cái đó là của em tặng.”
Lâm Tiếu có hơi buồn cười: “Nhưng cái hôm nay cũng là của em tặng mà.”
Thoáng cái vẻ mặt chàng trai đã nghiêm túc lại, trong mắt hiện lên vẻ thâm tình.
“Đâu có giống nhau đâu, Tiếu Tiếu, mấy năm qua em không ở bên, chỉ có nó ở bên cạnh anh thôi đó.”
Lâm Tiếu mở lòng bàn tay ra, đột nhiên cô lại chẳng nói được gì.
Trịnh Lãng Yến cẩn thận lấy lại chiếc kẹp cà vạt cũ trong tay cô rồi đặt lại vào một chiếc hộp cao cấp.
Anh đưa tay vuốt ve má Lâm Tiếu, ánh mắt đầy thâm tình, khẽ nói: “Tiếu Tiếu, từ giờ trở đi em và những gì em tặng anh, anh đều sẽ không buông tay. Anh sẽ không để em và bất kỳ điều gì bị lỡ mất nữa.”
—
Dự kiến full vào tuần sau, ngày mai up đến chương 72 nhé.