Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 55


Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 55

– Edit by Link –

Dọc đường đi xuống lầu, chân Chu Ngải Lâm vẫn còn hơi tê, cô ấy vừa chống lan can vừa phàn nàn: “Tiếu Tiếu à, sao cậu chưa từng nói với mình là cậu có bạn trai vậy? Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Chuyện lớn thế này mà cậu cũng không nói, cậu có còn xem mình là bạn nữa không vậy?”

Lâm Tiếu dừng bước lại đỡ cô ấy xuống chỗ rẽ cầu thang, nhìn cô ấy bằng ánh mắt bất đắc dĩ: “Mình từng nói rất nhiều lần rồi.”

“Cậu nào có…”

Chu Ngải Lâm mới nói được một nửa, đột nhiên cô ấy nhớ tới lúc mới lên đại học, cô ấy từng hỏi đi hỏi lại, thậm chí còn tám chuyện của Đoạn Nghị Cách và Lâm Tiếu với người khác, Lâm Tiếu cũng từng nói chuyện cô có bạn trai rồi không chỉ một lần.

Lúc đó cô ấy phản bác thế nào ấy nhỉ?

À, trông cậu cũng không giống người yêu sớm cho lắm.

Vả, vả mặt rồi.

Bước chân Chu Ngải Lâm hơi chậm lại, tiếp tục tự chống lan can, Lâm Tiếu ở bên cạnh khẽ lên tiếng giải thích với cô ấy: “Tụi mình quen nhau rồi cấp ba, sau đó cậu ấy ra nước ngoài, gần đây mới trở về.”

Đi xuống bậc thang cuối cùng, phía trước nữa chính là cửa hành lang.

Lâm Tiếu đưa tay ra cho Chu Ngải Lâm nắm, Chu Ngải Lâm vẫn còn đắm chìm trong hồi ức chưa tỉnh táo lại, sau đó cô ấy nghe thấy Lâm Tiếu nói thêm.

“Cậu ấy không hói đầu, cũng không có già.”

Câu nói sau cùng được nói bằng giọng vô cùng vui vẻ.

Ra khỏi cửa, Lâm Tiếu thả lỏng tay, Chu Ngải Lâm nghe cô nói vậy thì hồi thần lại, vô thức nhìn qua rồi đột ngột sững người.

Bên cạnh chiếc Lamborghini màu đen là một người đàn ông đang tiện tay đút vào túi quần, một tay khác đang cầm một hộp thuốc tinh xảo chơi đùa xoay tròn trên thân xe. Xung quanh có một đám con gái tụ tập bàn tán xôn xao, thậm chí còn có người to gan cầm chai nước chủ động tới gần bắt chuyện.

Ánh nắng chiếu xuống, thân xe phản quang sáng lên. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, trên mặt có chút mất kiên nhẫn, thân hình cao lớn khẽ dựa vào để lộ ra hơi thở khó gần.

Lâm Tiếu dừng lại, cuối cùng Chu Ngải Lâm cũng hơi tỉnh táo hơn.

Cô ấy mở to mắt nhìn trái nhìn phải, lúc nói chuyện cũng thành nói lắp: “Cậu ta… Cậu… Hai cậu…”

Lâm Tiếu thản nhiên nhìn phía đối diện, cứ cách một giây là người đàn ông bên kia lại liếc sang cửa một lần, cuối cùng vào một giây sau anh liếc tới, vừa nhìn thấy Lâm Tiếu là anh lập tức dừng ngay động tác trên tay, nếp nhăn giữa lông mày cũng giãn ra. Anh cất bước chân dài đi về phía trước, lúc bước lên bậc thang cũng từ một bước biến thành hai.

Lâm Tiếu còn chưa kịp chào anh thì cả người đã bị ôm vào lòng. Tay Trịnh Lãng Yến siết chặt, giữ lấy cơ thể chỉ mặc áo mỏng của Lâm Tiếu, chui đầu vào tóc của cô rồi hít thật sâu, sau đó thỏa mãn thở ra như cơn nghiện bị nhịn đã lâu cuối cùng cũng được làm dịu.

Anh hơi ấm ức gọi cô: “Tiếu Tiếu.”

Vốn bên môi Lâm Tiếu còn có chút ý cười nhưng bị anh ôm thế này cũng sững người hỏi anh: “Anh sao thế?”

Cuối cùng Trịnh Lãng Yến cũng chịu buông cô ra, vẻ mặt lại khôi phục sự kiêu ngạo như thường, ánh mắt lúc nhìn Lâm Tiếu càng phát ra nhu tình vô hạn.

“Anh đang chờ em, người hơi nhiều nên thấy phiền, cơn nghiện thuốc lại tới, anh không nhịn được.”


Lâm Tiếu vừa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mấy cô gái bên dưới chưa chịu tản đi, dường như bọn họ nhìn thấy bộ dạng mộc mạc nhạt nhẽo của cô nên trên mặt vài người to gan còn có nụ cười nhất định phải có được.

Cô hơi bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt này cũng không biết nên trách ai nữa.

Lâm Tiếu buồn cười hỏi anh: “Vậy sao anh không hút?”

Lúc trước Lâm Tiếu đi theo cha Lâm, trong nhận thức cô biết người bắt đầu nghiện thuốc sẽ vô cùng bực bội, rất khó nhịn.

Trịnh Lãng Yến nhíu mày, sắc mặt vừa nghiêm túc vừa chăm chú nhìn cô: “Anh không thể làm em mất mặt được.”

Không thể làm cô mất mặt…

Rõ ràng là vô cùng khó nhịn nhưng vẫn muốn nghiêm trang nói câu này.

Lâm Tiếu hơi sửng sốt, chợt không biết phải bày ra vẻ mặt gì.

Sau khi Chu Ngải Lâm xác nhận đối chiếu ảnh chụp trong tin tức mình vừa mới tìm trên điện thoại xong, cuối cùng mới khó tin hỏi: “À… cậu, cậu là cái vị vừa mới về nước của Tinh Liên…”

Trịnh Lãng Yến nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy mới đi xuống với Lâm Tiếu nên chắc quan hệ giữa hai người không tồi.

Anh khẽ cong môi vô cùng bắt mắt, sau đó một tay thân sĩ đặt ở bụng, tay kia vươn ra: “Chào cậu, tôi là bạn trai của Lâm Tiếu.”

Lời chào hỏi này cũng mang ý nghĩa giải thích.

Chu Ngải Lâm hơi sửng sốt nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của người đàn ông, khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, sau đó nữa là ống tay âu phục cao định tỉ mỉ.

Cô ấy vừa duỗi tay ra rồi khựng lại, chỉ dám chạm vào đầu ngón tay Trịnh Lãng Yến, vừa chạm vào xong là rời đi ngay: “Chào cậu, tôi… Tôi là… bạn cùng phòng của Tiếu Tiếu.”

Trò chuyện xong, Lâm Tiếu nghiêng đầu khẽ hỏi anh: “Hôm nay anh nghĩ gì mà lại đến đây thế?”

Trịnh Lãng Yến nhìn cô tùy tiện buộc tóc ra sau, có một vài cọng tuột ra. Anh quay người tháo ra giúp cô rồi tự nhiên vòng quanh cô, ôn nhu buộc lại ngay ngắn, thuận thế cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không phải em nói người khác không tin em có bạn trai à? Anh tới đây chứng minh thân phận của mình.”

Buộc tóc xong, ánh mắt anh sáng rực nhìn kiệt tác của mình, Lâm Tiếu đỏ mặt dời mắt đi.

Lúc đó cô chỉ lo nói nhảm, giận anh mấy năm nay lạnh nhạt với cô chứ không phải thật sự bảo anh đi chứng minh cho người không liên quan xem.

Thấy Lâm Tiếu đỏ mặt, Trịnh Lãng Yến cũng không trêu cô nữa.

Anh trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Anh nghe bọn họ nói em vẫn chưa ký kết công ty, cũng không có ý định tìm người đại diện.”

Lâm Tiếu hơi ngẩn người, không nói gì cả.

Ánh mắt Trịnh Lãng Yến tối xuống hỏi cô: “Vì sao vậy?”

“Lúc ấy em không biết đó là công ty của anh.” Lâm Tiếu nắm ngón tay nhíu mày: “Hơn nữa đúng là cũng không cần thiết lắm.”


Đối với người khác, lòng đề phòng của Lâm Tiếu vẫn rất nặng.

Trịnh Lãng Yến im lặng một chút rồi khẽ gật đầu: “Hôm nay tới công ty đi, anh và em chọn một người thích hợp rồi hẹn ký được không?”

Giọng nói trầm trầm của anh có ý dỗ dành quá mạnh, Lâm Tiếu không nói ra lời từ chối được, đành cười hỏi anh: “Vậy coi như là anh cho em đi cửa sau à?”

Trịnh Lãng Yến nhíu mày theo bản năng, anh thấy trên mặt Lâm Tiếu không có chút không vui nào mới thầm nhìn cô: “Tiếu Tiếu, em thật sự không nhận ra em chính là một bảo bối rất lớn ư? Coi như là em đầu tư cho bạn trai mình đi, nha?”

Lâm Tiếu lập tức không nói nên lời.

Dưới lầu có người gọi Lâm Tiếu và Chu Ngải Lâm, hai người nghiêng đầu nhìn qua, nam sinh mặc áo sơ mi trắng hơi nhíu mày ngửa đầu nhìn sang bên này.

Chu Ngải Lâm vẫy tay chào hỏi, Lâm Tiếu cũng gọi một tiếng học trưởng.

Trịnh Lãng Yến nhíu mày không vui, anh nhìn nụ cười của Lâm Tiếu, hỏi cô: “Anh ta là ai vậy?”

Trong lời nói của anh cũng có thể nhận ra được sự ghen tuông và bất mãn, tay còn bá đạo nắm chặt tay Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu hơi bất đắc dĩ: “Đó là học trưởng của khoa bọn em.”

Chu Ngải Lâm ở bên cạnh vô thức mỉm cười trả lời: “Anh ấy tưởng Tiếu Tiếu của chúng ta độc thân nên luôn muốn theo đuổi cậu ấy…”

Chu Ngải Lâm bất giác phát hiện mình lỡ lời, cô ấy thấy người đàn ông bên cạnh chợt trầm mặt, khẽ gật đầu, hơi hoảng sợ liếc sang Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lắc đầu trấn an cô ấy.

Trịnh Lãng Yến kéo Lâm Tiếu muốn rời đi, vừa mới bước được một bước thì anh chợt quay đầu lại nhìn cô gái đang sợ hãi đứng một bên: “Cậu có muốn ký hợp đồng với Tinh Liên không?”

Đột nhiên có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập cho Chu Ngải Lâm choáng váng, cô ấy trả lời theo bản năng: “Muốn!”

Sau đó mới kịp tỉnh táo lại, do dự hỏi: “Nhưng mà… tôi có được không?”

“Được.” Trên môi người đàn ông nở nụ cười hời hợt, nhất định phải được.

Chu Ngải Lâm thấp thỏm ngồi ở ghế sau, lúc này mới bất giác lấy lại tinh thần.

Cô ấy liếc nhìn Trịnh Lãng Yến đang chăm chú lái xe ở phía trước, khẽ hỏi: “Ông chủ… Tôi có thể hỏi cậu một câu không? Cậu muốn dùng tôi làm gì vậy?”

Giọng của Trịnh Lãng Yến vô cùng trầm thấp và từ tính: “Đúng là cần cậu giúp chút chuyện nhỏ.”

Chu Ngải Lâm bắt đầu do dự: “Giúp… giúp chuyện gì?”

Người đàn ông lái xe ở phía trước hơi liếc mắt sang nhìn cô ấy một cái, sắc mặt nghiêm túc thâm trầm, bên môi nở nụ cười như có như không: “Phiền cậu làm cho người trong trường học các cậu đều biết Lâm Tiếu đã là hoa đã có chủ, bạn trai của cô ấy là tôi.”


Người đại diện mà Trịnh Lãng Yến chọn cho Lâm Tiếu có tuổi tác không nhỏ, chị ta tên Tôn Tâm, đã từng nâng được hai vị ảnh hậu, thanh danh trong nghề vô cùng vang dội. Nhưng người này vô cùng nghiêm khắc và bắt bẻ, không dễ gì mà nhận người, nhất là hai năm nay chị ta gần như đã ở ẩn.

Lúc Lâm Tiếu đi vào, có hai người đang ngồi trong phòng tiếp khách, người còn lại cô cũng quen.

Là Trần Nhượng.

Đầu tiên cô lên tiếng chào hỏi với Trần Nhượng, sau đó vô cùng khiêm tốn gật đầu với Tôn Tâm: “Chào chị, em là Lâm Tiếu.”

Tôn Tâm đang xem tư liệu, phản ứng hời hợt, sắc mặt có thể nói là lạnh nhạt khiến cho Lâm Tiếu hơi xấu hổ.

Sau đó Trịnh Lãng Yến đi tới, đầu tiên là thân thiết chào hỏi Trần Nhượng, anh nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Tôn Tâm lập tức bất mãn hỏi Trần Nhượng: “Người cậu tìm có đáng tin không vậy?”

Âm lượng của anh không nhỏ, Trần Nhượng lập tức dùng cánh tay đụng anh một cái: “Cậu nói nhỏ tí đi, cậu không lăn lộn trong cái giới này thì biết gì chứ.”

Trịnh Lãng Yến không cam lòng không muốn im miệng, ngồi bên cạnh Lâm Tiếu trông như hộ tể.

Tôn Tâm xem hết lý lịch của Lâm Tiếu, chẳng mấy chốc đã buông sự bất mãn, liếc mắt nhìn qua.

“Giới giải trí bây giờ rất loạn, mấy cô gái nhỏ các cô muốn nổi cũng dễ thôi, tìm chút gì đó lăng xê là được rồi. Cô còn có cậu ta…” Tôn Tâm hất cằm chỉ vào Trịnh Lãng Yến: “Nhìn đi, cậu ta không tiếc đập tiền cho cô, tùy tiện trèo lên hot search và chương trình là hot ngay ấy mà.”

Chị ta nói rất khó nghe nhưng lại khiến người ta không thể phản bác được, Trịnh Lãng Yến lập tức nhíu mày không vui.

Lâm Tiếu đè tay anh lại, hít sâu một hơi, giọng nói mềm mại không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Chị Tôn, em biết có lẽ em không đạt được tiêu chuẩn như chị mong muốn, đã vào cái nghề này, không muốn hot là chuyện không thể nào. Nhưng ở trong lòng em, em chỉ muốn dấn thân vào giới diễn viên, còn chuyện trở thành minh tinh chỉ là thứ phụ, là chuyện xem duyên phận mà thôi.”

Tôn Tâm nhìn Lâm Tiếu, nét mặt vẫn nghiêm túc.

Lâm Tiếu nói tiếp: “Chị không muốn thì em cũng hiểu, em vẫn cảm ơn chị rất nhiều.”

Tôn Tâm thu hồi tầm mắt, qua một hồi mới lên tiếng: “Người trẻ tuổi các người bây giờ hấp tấp thế, tôi có nói là tôi không muốn à?”

Lâm Tiếu hơi sửng sốt rồi kinh ngạc mở to mắt.

“Sau này gọi chị là chị Tâm đi.” Tôn Tâm lật lý lịch của Lâm Tiếu ra lần nữa, trong mắt có thêm một tia thưởng thức: “Em đã nghĩ được như thế thì cũng biết con đường này không dễ đi, chị sẽ giúp em nhưng mấu chốt vẫn phải xem chính em rồi.”

Không ai ngờ chị ta đồng ý dễ dàng như vậy.

Trịnh Lãng Yến vẫn nhíu mày, ngón tay dài gõ lên mép bàn một cái: “Này là đồng ý rồi đúng không? Vậy nhân tiện ký hợp đồng luôn đi?”

Tôn Tâm lập tức bất mãn nhìn anh một cái: “Ký cũng được nhưng tôi có một điều kiện.”

“Trong lúc ký hợp đồng, cậu ta không được xía vào.” Chị ta chỉ Trịnh Lãng Yến.

Người đàn ông lập tức nhíu mày không hài lòng, anh vừa định phản bác thì đã bị Lâm Tiếu kéo ống tay áo một cái, lập tức trở thành bất đắc dĩ ngừng chiến tranh.

Trần Nhượng ở bên cạnh thấy vậy thì cười ha hả.

“Chị Tâm, chị không biết à? Trong hai người này, vừa nhìn là biết cô gái nhỏ này chính là nóc nhà, người cũng đã ký trong tay chị rồi, ai nghe ai còn chưa chắc được đâu.”

Gương mặt anh tuấn của Trịnh Lãng Yến nhất thời ửng đỏ.

Sau khi giải quyết mọi chuyện xong, Trần Nhượng đưa kịch bản mới cho Lâm Tiếu.

“Tôi đã thảo luận với biên kịch một lần nữa, bắt nguồn từ thiết lập nhân vật đó của cô, chúng tôi tăng thêm vài cảnh rơi xuống nước và cứu người trong nước, cần phải học kỹ lời thoại. À đúng rồi, cô biết bơi không?”


Lâm Tiếu đang lật xem kịch bản thì dừng lại, hơi khó khăn ngẩng đầu: “Tôi không biết.”

Trần Nhượng suy nghĩ một chút: “Không sao đâu, từ giờ tới lúc quay mấy cảnh đó vẫn còn chút thời gian, đến lúc đó lại hoãn lại một chút, cô vẫn kịp học.”

Trịnh Lãng Yến nhíu mày: “Học bơi à?”

“Ừ.” Trần Nhượng tưởng là anh đang lo lắng về vấn đề an toàn: “Bây giờ hồ bơi đều có huấn luyện viên chuyên nghiệp chỉ dạy, chỉ cần học thở dưới nước và vài tư thế thường gặp thôi. Biết bơi là được, chúng ta cũng không phải đi tham gia thi đấu tranh giải.”

Lâm Tiếu cũng không do dự nữa mà gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”

Trịnh Lãng Yến vẫn nhíu chặt mày, không nói gì nữa.

Lúc đi ra, Lâm Tiếu tiễn Trần Nhượng và Tôn Tâm ra ngoài.

Trần Nhượng nhìn Trịnh Lãng Yến bị thư ký gọi đi, cười hỏi Lâm Tiếu: “Có phải bây giờ cô đang rất tò mò lần đầu tôi hợp tác với cô là có ý đồ riêng hay không đúng không?”

Lâm Tiếu mím môi không trả lời.

“Không phải đâu.” Trần Nhượng mỉm cười nhìn cô: “Tôi và A Yến quen nhau từ nhỏ, lúc trước cũng từng chơi chung, lần đầu gặp mặt tôi cũng đã nói vừa khéo tôi ở thành phố B đó. Tôi đã nghe nói chuyện của hai người rồi, cũng biết nguyên nhân sau đó A Yến ra nước ngoài. Lúc đó nhìn thấy trong danh sách phỏng vấn có tên cô, tôi chỉ muốn xem cô là người thế nào mà có thể khiến Tiểu Ma Vương thay đổi tính tình như thế.”

Lâm Tiếu bình tĩnh hỏi anh ta: “Anh thấy được rồi, sau đó thì sao?”

Trần Nhượng chỉ cười: “Giống như tôi nghĩ nhưng cũng không giống, chỉ có điều ngoài ý muốn là tôi tìm được người trong kịch bản của tôi.”

Lời nói sau cùng rất có phong cách của Trần Nhượng, nghệ thuật lập lờ nước đôi.

Lâm Tiếu nhìn anh ta đi xa, mãi đến khi bên tai truyền tới tiếng la hét kinh ngạc của Chu Ngải Lâm.

Cô ấy chạy chậm tới ôm cổ Lâm Tiếu, sự vui sướng lộ rõ trên mặt: “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, cậu biết gì không? Mình ký chung người đại diện với Từ Y Y đó! Mình sắp yêu cậu chết mất rồi!”

Lâm Tiếu hơi bất đắc dĩ để mặc cho cô ấy ôm.

Một lát sau, Chu Ngải Lâm ngẩng đầu nhìn cô: “Còn cậu thì sao? Cậu ký với người nào? Thứ cho mình nói chứ Tinh Liên không hổ là Tinh Liên mà!”

Lâm Tiếu cong môi trả lời: “Tôn Tâm.”

“Móa, là Tôn Tâm mà mình nghĩ đó hả?”

Lâm Tiếu cười nói: “Nổi tiếng nhất trong nghề có lẽ chỉ có một người này thôi.”

Chu Ngải Lâm hoàn toàn kinh ngạc, ôm cô vui vẻ không thôi: “Má ơi, má ơi, nói không chừng cậu chính là ảnh hậu tiếp theo đó, cho cẩu phú quý này xin vía với nào Tiếu Tiếu của mình!”

Trịnh Lãng Yến ở trong văn phòng nghe thư ký báo cáo tình hình kinh tế xong rồi ký tên lên văn kiện, sau đó ra hiệu bảo thư ký ra ngoài trước.

Anh chống mép bàn đứng lên, vừa chuẩn bị đi tìm Lâm Tiếu thì điện thoại ở bên cạnh chợt reo lên. Trịnh Lãng Yến nhìn thấy tên người gọi tới trên màn hình, ghi chú là nhà ở thành phố B, sự vui vẻ trên mặt lập tức lạnh tanh.

Anh đi tới bên cửa sổ lớn, cửa chớp bị kéo ra, ánh nắng hơi chói mắt khiến Trịnh Lãng Yến híp mắt lại, nối máy đặt bên tai.

Anh “alo” một tiếng, giọng nói lạnh như vụn băng.

Bên kia im lặng một chút rồi nhanh chóng cất lên giọng nói trầm thấp uy nghiêm: “Về nước khi nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.