Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 41
– Edit by Link –
Sắc mặt Trịnh Lãng Yến đột ngột kéo căng, xiết chặt nắm đấm hỏi: “Ba không có ý định giúp nhà họ Khổng sao?”
Tay cha Trịnh vẫn còn duỗi nguyên tại chỗ, ông ta nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười hỏi lại cậu: “Vì sao ba phải giúp?”
Trịnh Lãng Yến không ngờ rằng tìm cha Trịnh giúp lại là một chuyện khó giải quyết như thế.
Gương mặt tuấn tú của cậu khéo căng, nói bằng giọng chững chạc đàng hoàng: “Không phải ba và chú Khổng, còn cả ông nội và ông cụ Khổng đều là bạn bè sao? Lúc trước còn nói chúng ta và nhà họ Khổng là thế giao ba đời mà!”
Cha Trịnh thu hồi tầm mắt và tay, tiếp tục phê chữ trên tài liệu, trong giọng đã bắt đầu mất kiên nhẫn vì sự ngây thơ của Trịnh Lãng Yến: “Bạn bè là bạn bè, trường buôn bán là trường buôn bán. Nếu như mỗi một người bạn đều phải giúp một tay thì nhà họ Trịnh chúng ta chính là nhà từ thiện nghèo hèn mà không phải là có được những gia nghiệp này, bây giờ con còn có tư cách ôm lấy những suy nghĩ ngây thơ buồn cười này à?”
Trịnh Lãng Yến lạnh mặt, quật cường mà cao ngạo.
Cha Trịnh hơi liếc nhìn cậu một cái, có chút bực bội nhíu mày đuổi người: “Ra ngoài, không giúp thì cũng đừng ở đây làm chướng mắt, lúc này chẳng bằng suy nghĩ cho kỹ xem phải làm chút chuyện gì để giúp cho gia đình đi.”
Thấy bóng lưng quay người lạnh lùng của Trịnh Lãng Yến, cha Trịnh nhấc mắt tiện thể nhắc nhở cậu: “Còn nữa, con không được phép giúp. Đừng quên tất cả mọi thứ và tiền trong thẻ của con đều là do ba cho.”
Trịnh Lãng Yến nắm chặt tay, tức giận mở cửa thư phòng, lúc đi ra còn hung ác đóng sầm lại.
…
Việc học của lớp mười hai đã không như trước kia, trước lớp có một bảng đen, trên đó có treo bảng số đếm ngược. Mỗi ngày trước khi tan học, lớp trưởng đều sẽ xé một tờ hôm nay xuống.
Cảm giác thời gian trôi qua như thế khiến cho đám học sinh chưa từng trải bọn họ bắt đầu cảm nhận được cảm giác căng thăng và khủng hoảng.
Số lần Từ Hi tìm Lâm Tiếu cũng ít đi rất nhiều, lúc mới khai giảng có đến tìm cô một lần.
Từ Hi cũng nghe nói biến hóa của nhà họ Khổng, cô nàng có hơi khó tin nhưng càng nhiều hơn là lo lắng cho Lâm Tiếu.
Cô nàng thấy vẻ mặt Lâm Tiếu vẫn lạnh nhạt như cũ thì nắm chặt tay cô: “Tiếu Tiếu, mấy ngày này chúng ta ăn cơm trưa với nhau đi… Ấy, mình quên mất, cậu còn có thiếu gia nhà họ Trịnh làm chỗ dựa mà.”
Từ Hi nói được một nửa thì sửa lời, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Tiếu, cô nàng hơi tự giễu giật khóe miệng giải thích cho cô: “Cậu không biết sao? Ở trường học này, địa vị và tài phú của ba mẹ có mức độ rất lớn để quyết định địa vị trong lớp và trong trường của con cái.”
“Lúc trước vốn liếng của nhà họ Khổng cũng dày, lại còn có quan hệ thân thiết với nhà họ Trịnh nên đa phần không có ai dám động đến cậu. Nhưng mà bây giờ nhà họ Khổng xảy ra chuyện nên sẽ có đủ loại yêu ma quỷ quái ỷ thế hiếp người xuất hiện, chỉ có điều có Trịnh Lãng Yến ở cạnh cậu nên mình khá yên tâm. Dù sao cũng không ai dám động đến người của cậu ta.”
Lâm Tiếu đăm chiêu cong môi nghe Từ Hi nói, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với Từ Hi.
Thật ra cô cũng cảm nhận được chút gì đó.
Lúc mới chuyển tới nhà mới, cô nghĩ đi ra khỏi tiểu khu là có thể đi thẳng đến bến xe buýt rồi ngồi xe tới trường học, nhưng Khổng Thượng Tân lại kiên trì nói lúc đi học nhất định phải để Khổng Kỳ lái xe đưa cô đi, nếu thật sự không được thì ông tự mình đưa đi.
Khổng Thượng Tân sợ những người khác trong trường học xem thường cô không phải là con gái ruột của nhà họ Khổng nên người khác có gì, chắc chắn cô cũng phải có, bao gồm cả thẻ lúc trước đưa cho cô.
Có vài người nếu tìm hiểu sâu vào, có thể giật mình quay đầu mới phát hiện thì ra người đó cũng không phải như vẻ bề ngoài, hoặc là không như ấn tượng lần đầu gặp mặt.
Lâm Tiếu nghĩ cuối cùng lần này Lâm Tri Ngộ cũng đã đưa ra được quyết định chính xác rồi.
…
Từ lúc chuyển đến nhà nhỏ, đa số thời gian Lâm Tri Ngộ đều sẽ ở trong nhà, mỗi ngày đều đổi kiểu làm đồ ăn nấu canh, bồi bổ dinh dưỡng cho hai người đàn ông mệt nhọc và Lâm Tiếu học lớp mười hai.
Thời gian nhàn rỗi của Khổng Thượng Tân cũng nhiều, thỉnh thoảng có khi Lâm Tiếu đi vào toilet, lúc đi ngang qua phòng bếp sẽ nghe thấy hai người trò chuyện.
Có lần Khổng Thượng Tân đột nhiên hỏi Lâm Tri Ngộ có hối hận khi ở bên ông lần nữa không.
Lâm Tri Ngộ chỉ cười lắc đầu, sau đó nói: “Thật ra khi em gả tới cũng nghe thấy không ít tin đồn, người khác đều nói em tái hôn với anh là vì tiền và gia thế của anh. Thật ra lúc đó trong lòng em có giận, em nghĩ nếu có thể có cơ hội gì đó để em chứng minh là tốt rồi. Ý em cũng không phải là muốn trong nhà xảy ra chuyện mà là có cơ hội đó thì hay rồi, bây giờ đúng lúc nhà chúng ta gặp phải nên như thế cũng không quan trọng nữa. Chúng ta ở cùng nhau, người nhà sum vầy bên nhau, cái nhìn của những người khác và hình thức bên ngoài cũng không quan trọng.”
Lâm Tri Ngộ nói tới đây, giọng cũng thấp đi một chút: “Thượng Tân, em cũng muốn anh hiểu rõ là em chỉ cần con người anh, vậy nên em không cần nhà ở hay cổ phần gì của anh cả. Em rất cảm kích vì anh có thể xem Tiếu Tiếu như con gái ruột của mình.”
“Là anh có lỗi với hai người.”
Giọng của Khổng Thượng Tân cũng mang theo một chút thở dài: “Dù sao ngay từ đầu là anh còn trẻ, rất dễ thỏa hiệp và nhẹ dạ cả tin nên mới làm cho hai mẹ con em chịu khổ như vậy. Lâm Tiếu muốn làm diễn viên, mặc kệ con bé có mục đích hay theo đuổi điều gì, mấy thứ này cũng giúp cho con đường sau này của con bé dễ đi hơn một chút.”
Lâm Tiếu thả nhẹ bước chân, cô chợt cảm giác được một tia tích tụ chôn sâu trong lòng cuối cùng đã tiêu tán gần hết, sau đó lại bị một loại cảm xúc nặng nề thay thế.
Mỗi ngày Khổng Kỳ vẫn sẽ đến công ty, nghe nói gần đây có công ty nguyện ý ra giá cao mua cổ phần trong tay Khổng Thượng Tân và phần lớn cổ phần trong tay Khổng Kỳ. Mỗi ngày Khổng Kỳ lại về trễ thêm một chút, ngay cả cuối tuần cũng phải bận rộn.
Cuối tuần Lâm Tiếu vẫn có môn chuyên ngành. Ngày đó Khổng Kỳ phải đi trước nên Lâm Tiếu định ra ngoài tự đón xe buýt tới lớp huấn luyện.
Lâm Tri Ngộ vội vàng ra khỏi phòng bếp: “Tiếu Tiếu, con muốn đến lớp huấn luyện à?”
“Dạ.”
Nghe câu trả lời chắc nịch của Lâm Tiếu, Lâm Tri Ngộ lập tức cảm thấy có chút may mắn, giơ tay gọi cô lại: “Chỉ một chút nữa thôi, chờ lát nữa con tiện đường đưa cơm và canh gà cho Tiểu Kỳ nhé. Sáng này anh con đi gấp, đến cơm cũng chưa ăn.”
Lâm Tiếu gật đầu, chờ lấy xong rồi mới đi.
Công ty nhà họ Khổng ở dọc đường đến lớp huấn luyện của Lâm Tiếu, lúc trước cô từng ghé qua hai lần, còn là tối muộn Khổng Kỳ đón cô tan học xong quay trở lại công ty lấy.
Lâm Tiếu xuống xe trước hai trạm tới lớp huấn luyện, Lâm Tiếu băng qua đường cái, ngửa đầu là có thể thấy được cao ốc tập đoàn Khổng thị. Nó vẫn là khi thế rộng rãi đó nhưng bên trong vắng lạnh rất nhiều, chỉ nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không nhìn ra được nội bộ đang tràn ngập nguy hiểm thế nào, nó bị đào sạch, sắp phải phá sản.
Dọc đường không gặp mấy người, Lâm Tiếu cầm theo bình giữ nhiệt đi thang máy đến thẳng văn phòng của Khổng Kỳ ở tầng cao nhất.
Con số màu đỏ chạy thẳng một đường, một tiếng “ting” khiến Lâm Tiếu tỉnh táo lại.
Cửa thang máy mở ra, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười cất bước về phía bên trái, đụng phải một đoàn đội mặc âu phục giày da.
Lâm Tiếu không cố ý nhìn nhưng vẫn hơi nghiêng mắt nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu trong đoàn người, ông ta mặc âu phục, mang giày da, sắc mặt uy nghiêm mang theo một chút không vui.
Đó là ba của Trịnh Lãng Yến.
Đi theo bên cạnh ông ta là một cô gái trang điểm vô cùng xinh đẹp, cô ta mặc âu phục, mảnh mai lại cao ngạo.
Lâm Tiếu hơi sửng sốt, cô chỉ cảm thấy có một cảm giác quen thuộc lóe qua.
Người của hai bên nhanh chóng tới gần, Lâm Tiếu đứng trước một đám người mặc âu phục ủi phẳng phiu khiến cô càng trông vô cùng đơn bạc, trước người cô còn xách theo bình giữ nhiệt.
Cô hơi khựng lại một chút, lên tiếng chào hỏi: “Chú Trịnh.”
Cha Trịnh hơi sửng sốt rồi nhíu mày nhìn cô giống như hồi lâu mới nhớ ra cô là ai, ông ta “ừ” một tiếng bằng giọng mũi.
Đoàn người lướt qua bên cạnh cô, ánh mắt Lâm Tiếu thuận theo nhìn sang người đẹp lạnh lùng kia, mãi đến khi lướt qua nhau, trong thoáng chốc bóng người nào đó chợt lóe lên trong đầu cô.
Lâm Tiếu đứng vững bước, người con gái kia giơ tay ấn xuống nút thang máu, chẳng mấy chốc tiếng bước chân của Lâm Tiếu mặc đồ học sinh, mang giày cỡ nhỏ vang lên sau lưng.
Cô đi tới đến trước đoàn người, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt của cô gái kia.
Can đảm chợt ùa đến, Lâm Tiếu nhìn thằng vào đối phương, đột nhiên hỏi: “Chào chị, xin hỏi chị có biết anh trai của tôi không?”
Cô gái kia hơi sửng sốt, ánh mắt của cô ta nhìn về phía cha Trịnh trước, thấy ông ta không có biểu thị gì thì mới nhìn về phía Lâm Tiếu, khóe môi cong lên một nụ cười công nghiệp lại xa cách: “Anh trai của em? Em nói là… giám đốc Tiểu Khổng sao?”
Cô gái này rất thông minh, cô ta không quanh co lòng vòng với cô bé Lâm Tiếu này. Vừa rồi cô ta nghe thấy Lâm Tiếu gọi tổng giám đốc Trịnh là chú, sau đó lại liên hệ với những hiểu biết lúc trước của mình rồi mới hỏi.
Lâm Tiếu hơi sửng sốt, nhếch môi khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp: “Tôi có thể nói chuyện với chị không? Chỉ mấy phút thôi.”
Cửa tháng máy đột nhiên mở ra.
Cô gái cong môi, cô ta nhìn Lâm Tiếu trông như đang nhìn một bạn nhỏ gây chuyện, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiếu, môi đỏ răng trắng vô cùng tươi sáng.
Cha Trịnh hơi dừng một chút, cũng không quay đầu lại: “Thư ký Lý, một lát cô xuống sau cũng được.”
“Vâng…”
Đoàn người bước vào thang máy, nhanh chóng bị cửa thang máy ngăn cách.
Cô gái kia thu hồi tầm mắt, cong môi nhìn Lâm Tiếu, trong giọng nói mang theo chút lười biếng: “Bạn nhỏ à, em muốn nói với tôi chuyện gì?”
Xưng hô này rất khinh thường nhưng cũng khiến người ta không thể nào phản bác được.
Lâm Tiếu nắm bình giữ nhiệt nhìn cô ta, cô cũng không so đo mà hỏi vô cùng dứt khoát: “Chị thư ký, lúc trước chị từng làm việc chung với anh trai của tôi sao?”
Cô gái kia nghe vậy khẽ thở dài, “ừ” bằng giọng mũi.
“Vậy nên bây giờ chị đi ăn máng khác đến công ty của chú Trịnh làm thật à?”
Lần này cô gái đó cười nhạo thành tiếng, nhướng mày nhìn cô: “Em gái nhỏ à, tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường, Khổng thị sắp phá sản, chẳng lẽ còn bắt một nhân viên không thân không quen như tôi nhịn đói theo à?”
Lâm Tiếu mấp máy môi rồi thở phào một hơi, sao đó đề cao chút âm lượng. Dù cho khí tràng của mình không bằng đối phương nhưng tuyệt đối không thua khí thế: “Chị và anh trai tôi từng ở bên nhau mà nhỉ? Sao có thể nói là không thân không quen được.”
Sắc mặt cô ta đột nhiên lạnh đi, ánh mắt nhìn Lâm Tiếu có phần tức giận, dường như cô ta cảm thấy mình đã đánh giá thấp cô gái nhỏ này.
Vẻ mặt của Lâm Tiếu cũng lạnh nhạt, giọng điệu vẫn không kiêu ngạo, không tự ti: “Hơn nữa chị nói dối.”
Cô gái kia lập tức nhíu chặt mày.
Lâm Tiếu vừa vòng qua cô ta đi về phía văn phòng của Khổng Kỳ, vừa nhẹ giọng nói: “Không phải bởi vì Khổng thị phá sản nên chị mới đi ăn máng khác tới Trịnh thì, mà là vì…”
Lâm Tiếu quay đầu, tuy tuổi cô không lớn lắm nhưng trong ánh mắt lạnh lùng lại lộ ra chút ý lạnh và thương hại: “Chị vốn là người của chú Trịnh, cố ý đến bên cạnh anh trai, bây giờ cũng chỉ là về đúng vị trí thật sự của mình mà thôi.”
Cô gái kia buông tay xuống, trong mắt lóe qua một chút khó tin được nhưng lại nhanh chóng biến thành tức giận và không cam lòng. Cô ta có hơi thất thố, không hề giống với bộ dạng bày mưu tính kế, tứ lạng bạt thiên cân như khi nãy: “Vậy cũng phải trách nhà các người ngu!”
Trong mắt Lâm Tiếu thoáng qua một tia thương hại, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt mộc mạc khiến cho người ta tức giận.
Cô nhìn cô gái thất thố trước mắt, nghiêng đầu nói bằng giọng chắc chắn: “Thật ra bây giờ chị tức giận là vì chị không biết mình có thể hối hận vì quyết định này hay không nhỉ?”
Vẻ mặt cô gái kia khẽ giật mình, không chờ cô ta nói thêm gì nữa, Lâm Tiếu đã quay đầu xách bình giữ nhiệt đi xa dần.
Cửa văn phòng của Khổng Kỳ khép hờ, Lâm Tiếu khẽ gõ gõ, Khổng Kỳ đang ngồi sau bàn làm việc, nâng một tay lên, đầu ngón tay đỡ trán nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Tiếu khẽ đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Sàn nhà bằng gỗ trước mặt trải đầy văn kiện, một đường lan thẳng tới chỗ bàn làm việc.
Lâm Tiếu khom người xuống lần lượt nhặt lên, sắp xếp xong rồi đặt trên bàn làm việc, sau đó nhẹ nhàng đặt bình giữ ấm xuống trước mặt Khổng Kỳ.
Khổng Kỳ vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt nhỏ điềm đạm của Lâm Tiếu, trong mắt cô mang theo sự lo lắng.
“Nghe nói sáng này anh chưa ăn gì, mẹ đưa cơm và canh cho anh này.”
Tia máu đỏ tươi trong mắt Khổng Kỳ vẫn chưa tán đi, lúc anh nhìn về phía Lâm Tiếu thì khẽ mấp máy môi: “Cảm ơn Tiếu Tiếu.”
Lâm Tiếu ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh.
Nhớ lại đêm hôm đó Khổng Kỳ uống say trở về, ảnh chụp của cô gái kẹp trong ví tiền của anh dần dần chồng lên cô gái lạnh lùng xinh đẹp khi nãy.
Cô nhìn Khổng Kỳ mở hộp cơm ra, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Lâm Tiếu chợt khẽ lên tiếng: “Anh, anh đừng buồn.”
Khổng Kỳ sửng sốt giây lát, gần như đã kịp hiểu ý trong lời của Lâm Tiếu. Anh cúi thấp đầu nhìn chén váng mỡ, tay cầm thìa khuấy khuấy, trong hơi bay xa.
“Ừm, anh không buồn.”