Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 39
✾ Edit by Link ✾
Lâm Tiếu vội vàng chạy tới cổng trường, quả nhiên xe của nhà họ Khổng đã chờ ở vị trí quen thuộc.
Lâm Tiếu đi qua mở cửa xe, khẽ lên tiếng chào hỏi: “Chú Vương.”
“Ôi Tiếu Tiếu, cháu ngồi vào đi, chúng ta phải đi nhanh một chút.” Chú Vương nói, tay đã bắt đầu khởi động xe.
“Dạ.”
Lâm Tiếu nhìn xe lái về hướng ngược đường về nhà, hàng cây ngoài xe lại được phủ lên sắc xanh nhàn nhạt lộ ra sức sống dạt dào, nhưng nhìn từ góc độ này thì lại là một mảnh tối tăm mờ mịt.
Cô thu hồi tầm mắt, nhíu mày nhìn vẻ mặt của chú Vương qua kính chiếu hậu, hỏi: “Chú Vương, chúng ta phải đi đâu vậy?”
“Cục đăng ký bất động sản.” Chú Vương lời ít ý nhiều, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Lâm Tiếu hơi sửng sốt, chợt cảm thấy sợ hãi chưa từng có đối với từ ngữ có chút xa lạ này.
Cô khẽ nhíu mày lại, hơi khó hiểu hỏi một câu: “Đến đó làm gì ạ?”
Chú Vương lái xe đến mức nhanh nhất, xe phóng cực nhanh, biểu cảm trên gương mặt chú càng nặng nề hơn, mơ hồ mang theo một tia thở dài, nhanh chóng trả lời: “Tiếu Tiếu, chú cũng không rõ lắm, chờ đến nơi thì cháu sẽ biết.”
Trong thời gian gần đến xế chiều, bên ngoài cục đăng ký bất động sản không có ai cả.
Chú Vương dẫn Lâm Tiếu đi lên lầu ba, tiếp tục đi về phía trước trong hành lang dài có ánh sáng mờ nhạt.
Hai đôi giày da giẫm lên sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh lộp cộp giống như bản xô-nat trước thời gian thẩm phán, thúc giục lòng người hoảng hốt không biết làm sao.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Chú Vương chỉ vào cửa gỗ màu nâu đỏ sáng ngời trước mặt, bầu không khí nơi này vừa trang trọng lại nghiêm túc khiến cho người ta không tự chủ được mà nín thở.
Lâm Tiếu nhìn chú một cái, hít sâu một hơi rồi gõ cửa, được sự cho phép mới đi vào.
Ba người nhà họ Khổng đều ở đây.
Lâm Tri Ngộ đang ngồi trong ghế da màu đen, vẻ mặt đau đầu đỡ trán. Khổng Thượng Tân ngồi bên cạnh bà, sắc mặt nghiêm nghị cầm một phần tài liệu viết chữ lít nha lít nhít trên đó, ánh mắt lại như không tập trung.
Khổng Kỳ đứng cạnh một cái bàn khác. Anh hơi khom người, ống tay áo sơ mi cũng vén lên một chút, hai tay chống lên bàn, nhíu mày nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn trước mặt.
Ở bàn đối diện là ba người nam nữ mặc tây trang chỉnh tề, trên mặt mỗi người đều nghiêm túc, bĩnh tĩnh, bỗng dưng khiến bầu không khí nặng nề hơn một chút.
Lâm Tiếu cẩn thận thả tay để cửa gỗ nặng nề sau lưng tự động khép lại.
“Tiếu Tiếu đến rồi hả?” Khổng Kỳ nhìn thấy cô trước, giơ tay chào hỏi cô: “Mau đến đây.”
Lâm Tiếu nắm chặt tay, nghe lời đi tới.
Khổng Thượng Tân cũng hít sâu một hơi lấy lại tinh thần. Ông xoa huyệt thái dương nhìn Lâm Tiếu đi tới, gọi cô: “Ngồi đi.”
Lâm Tiếu hơi thấp thỏm, vừa ngồi xuống đã nghe Khổng Thượng Tân nhắc nhở một người đàn ông đeo mắt kính ngồi bên kia: “Luật sư Lương, lấy thư chứng nhận và xác nhận ra đi, người bên tôi đến đông đủ rồi.”
Ông ngừng một chút rồi thấp giọng bổ sung: “Còn cả di chúc của ông cụ nhà nữa.”
Hai chữ này hoàn toàn là một viên ngư lôi* ném vào mặt hồ phẳng lặng, quấy động sóng biển mãnh liệt phun trào.
*ngư lôi: quả đạn có điều khiển hoặc không, di chuyển được trong nước, dùng diệt tàu nổi, tàu ngầm, phá hủy bến cản.
Lâm Tri Ngộ dời tay lên, hơi bực bội lại mệt mỏi che mắt lại.
Trong lòng Lâm Tiếu hơi hồi hộp một chút, há miệng lại không hỏi ra được bất kỳ câu nào.
Vẻ mặt của Khổng Kỳ cũng tràn đầy mệt mỏi. Anh đưa một đống tài liệu trước mặt cho Lâm Tiếu, chỉ vào chỗ kí tên trong một phần nào đó: “Tiếu Tiếu, kí tên của em vào đây.”
Giống như cọc gỗ trôi nổi nhiều năm cuối cùng cũng đụng vào trên chuông lớn, trầm mặc qua đi, dư quang và chấn động bỗng nhiên khuếch tán ra.
Cả người Lâm Tiếu run lên, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Cô há miệng thở dốc một chút, cuối cùng mới tìm về được giọng nói của mình. Cô như một con vật nhỏ bất lực nắm lấy ống tay áo của Khổng Kỳ, giọng cũng đang run: “Anh… di chúc gì vậy? Tại sao phải lập di chúc? Ông nội bị sao vậy?”
Khổng Kỳ liếc nhìn tay nhỏ của Lâm Tiếu đang nắm ống tay áo của mình, khớp xương cũng có chút trắng bệch. Lúc anh ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, trong mắt lập tức hiện lên vẻ đau lòng không thôi.
Anh khẽ than một tiếng, giơ tay vuốt ve đầu Lâm Tiếu vô cùng ôn nhu: “Ông nội không sao cả, di chúc này là ông ấy cố tình sửa đổi để bây giờ chúng ta đến xác nhận. Tiếu Tiếu ngoan, ký xong chúng ta sẽ đi thăm ông ấy.”
Lâm Tiếu mở to mắt nhìn anh, chỉ biết lắc đầu.
Cô không tin. Nếu không có chuyện gì gấp thì ai sẽ vội vàng nhất định phải chạy đến trước khi cục đăng ký tan tầm chỉ để ký thư xác nhận di chúc gì đó chứ?
Khổng Kỳ lại khẽ thở dài, thấy dụ dỗ không dùng được, anh đành phải nói sự thật cho cô: “Tiếu Tiếu, đây là tâm nguyện của ông nội. Dù cho bây giờ em không nhận cũng sẽ không thay đổi. Đừng sợ, mọi người đều ở đây.”
Lâm Tri Ngộ đứng bên cạnh hít sâu một hơi, giọng cũng hơi nghẹn ngào, lời nói gần như là cầu khẩn: “Tiếu Tiếu, con ký đi.”
Lâm Tiếu nhíu mày, bởi vì một tiếng này mà tay cô đang nắm ống tay áo của Khổng Kỳ hơi run rẩy, giống như tù nhận bị bắt vào tù, đột ngột nghe thấy tiếng cửa khép lại.
Cô hít mũi một cái, cúi đầu đọc chữ, mấy từ ngữ lít nha lít nhít hiếm thấy đang xuyên qua đầu cô, toàn bộ tư duy đều hỗn độn.
Rõ ràng là hai chữ quen thuộc nhất với cô, mỗi một nét bút của cô đều đang run rẩy. Sau khi ký phần thứ tư, Lâm Tiếu chợt liếc mắt nhìn thấy một cái tên nào đó thay đổi.
Cô trố mắt dừng lại.
Mấy chữ “Khổng Thượng Tân tặng toàn bộ bất động sản trên danh nghĩa cho con gái Lâm Tiếu của ông” giống như là một cây búa đập bộp bộp vào ngực Lâm Tiếu.
Cô nuốt xuống một chút, hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn Khổng Thượng Tân: “Chú Khổng, sao chú…”
“Vừa hay hôm nay tới vì chuyện di chúc, thuận tiện làm cùng luôn.” Giọng điệu của Khổng Thượng Tân vẫn lạnh nhạt giống như chỉ tặng cho Lâm Tiếu một món đồ chơi nhỏ không đáng tiền: “Mẹ con không cần, viết trên danh nghĩa của con cũng thế thôi.”
Lần này Lâm Tiếu đặt bút xuống, không chịu ký.
Lúc trước cô vẫn luôn không thân chẳng quen với Khổng Thượng Tân. Khổng Thượng Tân có thể cho Lâm Tri Ngộ hạnh phúc, đồng thời còn tiếp nhận cô mà không có chút khúc mắt nào đã khiến Lâm Tiếu cảm thấy rất cảm kích.
Tiền này và tất cả nhà ở đều là người nhà họ Khổng liều mạng kiếm được, một người họ Lâm như cô không có tư cách nhận.
Lâm Tiếu cắn môi cúi đầu, đột nhiên cảm giác bị một loại cảm xúc khó hiểu nào đó ép đến mức không thở nổi.
Dừng một chút, cô thấp giọng nói: “Con cũng không thể nhận, cho anh trai đi… Anh ấy vất vả như vậy, hơn nữa nó vốn cũng nên thuộc về anh ấy.”
Khổng Kỳ mới là người hoàn toàn danh chính ngôn thuận có tư cách kế thừa những thứ này.
Người trong phòng khựng lại một chút, Khổng Kỳ hơi bất đắc dĩ cười khẽ, vuốt ve đầu cô, giọng nói tràn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ: “Con bé ngốc này, anh vẫn còn công ty mà.”
Anh cầm bút lên đặt lại vào trong tay Lâm Tiếu, thân thể cao lớn chống đỡ sau lưng cô giống như tư thế bảo hộ, trong mắt tràn đầy kiên định: “Em là con gái duy nhất trong nhà, có những thứ này, chờ sau khi lớn lên cũng có sức mạnh, không cần bị người khác bắt nạt, có thể làm chuyện mình muốn.”
Khổng Thượng Tân cũng khẽ gật đầu theo: “Chờ con lên đại học cũng đã trưởng thành, những thứ này con cũng có thể tự do chi phối.”
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu, cảm giác chèn ép mơ hồ này khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Tay Lâm Tiếu khẽ run, gần như là lập tức viết hai chữ Lâm Tiếu lên, hành văn liền mạch lưu loát.
Trong nháy mắt bỏ bút xuống, cô như người chết chìm cuối cùng cũng ngoi lên mặt nước, tiếp xúc được với không khí, bất chợt hô hấp một hồi.
Lâm Tri Ngộ nhìn chữ ký của Lâm Tiếu, hốc mắt ửng đỏ quay đầu đi. Khổng Thượng Tân đỡ bà đứng lên.
Lâm Tiếu nắm tay, cuối cùng không chịu nổi tất cả nghi vấn và sợ hãi trong lòng. Dọc theo đường đi, cô đã nhịn quá nhiều, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô chậm rãi đứng lên nhìn hai bóng người ở đối diện đứng cùng nhau, móng tay bấm sâu vào trong da thịt mới giúp chính mình có thêm chút can đảm: “Có phải là trong nhà đã… xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có việc gì cả.” Khổng Thượng Tân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt như cũ: “Đi thôi, chúng ta đi thăm ông cụ.”
Khổng Kỳ đi lên sờ đầu cô, cũng khẽ nói: “Đi thôi.”
Thấy Lâm Tiếu đứng đó bất động, Khổng Kỳ giơ tay ôm vai cô cùng đi.
Lúc đi ra cửa, anh chợt dùng giọng điệu trấn an nói một câu: “Tiếu Tiếu, đừng sợ.”
Lâm Tiếu bỗng quay đầu nhìn anh.
Trên gương mặt kiên nghị của Khổng Kỳ, khóe môi anh hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng: “Không sao cả.”
…
Khổng Thượng Tân và Lâm Tri Ngộ được chú Vương đưa đi, Lâm Tiếu ngồi xe Khổng Kỳ.
Bốn người một trước một sau đi đến cổng bệnh viện.
Lâm Tiếu nắm tay nhìn dòng chữ cứng nhắc trước cổng bệnh viện dưới sắc trời mờ tối, một hồi lo âu và bối rối tràn vào trong lòng.
Khổng Kỳ sóng vai cùng cô, nhìn sắc mặt của cô, anh trấn an: “Ông nội không sao cả, chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi, vì vậy lần này ông ấy mới thúc giục chuyện di chúc. Ông ấy không sao, không phải là cái này.”
Hai câu nói cuối cùng có hơi lặp đi lặp lại, không biết là đang an ủi ai.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt trên lầu sáu, cuối cùng Lâm Tiếu cũng gặp được ông cụ kia.
Cô và ông cụ Khổng cũng không tính là thân thuộc.
Lần đầu tiên là gặp mặt trong hôn lễ, bộ dạng uy nghiêm của ông cụ khiến cô sợ hãi muốn trốn tránh, cộng thêm những lời đồn lúc trước, ít nhiều gì Lâm Tiếu vẫn sợ ông.
Buổi ăn Tết trước kia cô cũng có đến nhà cũ nhà họ Khổng, ông cụ vẫn xấu tính, phàn nàn nói cô “sao mà chả biết gọi người”, thường thường Lâm Tiếu cũng thuận theo gọi một tiếng “ông nội”.
Thời gian ở nhà cũ, phần lớn thời gian Lâm Tiếu đều ở trong thư phòng, thỉnh thoảng ông cụ cũng sẽ dạo bước vào tìm kiếm sách cũ.
Một ngày nào đó, ông cụ lại đến tìm một hồi.
Lâm Tiếu đang yên tĩnh làm bài tập, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn thấy ông cụ tìm kiếm rất lâu, lại không phải lấy sách cũ mà là cầm một cái ống nhỏ bằng tre trúc đi về phía cô.
Lâm Tiếu ngẩng đầu lên liền thấy ông cụ đứng đối diện bàn đọc sách.
Ông cụ chậm rãi ngồi xuống, hơi khó chịu ho khan một cái. Nhìn gương mặt an tĩnh của Lâm Tiếu, tay cầm ống quơ quơ, đột nhiên hỏi: “Bé con, biết hạ cờ vây không?”
Lâm Tiếu hơi sửng sốt rồi khẽ gật đầu.
Thời gian trôi qua không lâu, không biết vì sao hình ảnh này vẫn vô cùng rõ ràng trong đầu Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nhìn ông cụ vẫn luôn khỏe mạnh giờ đây đang nằm trên giường với bộ dạng yếu đuối, cô chợt không thể nào liên hệ ông cụ với người xấu tính, nghiêm mặt nhưng trong mắt lại mang theo ánh sáng chờ mong của trước kia hỏi cô “Bé con, biết hạ cờ vây không?”.
Y tá vừa mới đi vào tiêm thuốc mới vào túi truyền dịch cho ông cụ.
Bây giờ ông cụ Khổng thanh tỉnh, trong mũi vẫn đút ống dưỡng khí.
Nhìn thấy Lâm Tiếu nhíu mày đứng bên cạnh, sắc mặt ông vừa thối thối, giọng hơi yếu ớt khàn khàn: “Bé con… Tại sao lại không biết gọi người?”
Lâm Tiếu nắm chặt tay, bị Lâm Tri Ngộ đẩy tới gần giường một chút. Cô hít mũi một cái, khẽ gọi: “Ông nội.”
Trong mắt ông cụ toát ra ánh sáng, tỏ vẻ hài lòng nhìn cô: “Gần đây có chăm chỉ luyện cờ không?”
Lâm Tiếu rũ mắt nhìn ông cũ, gật đầu rồi lại rầu rĩ nói: “Nhưng trình độ vẫn rất kém cỏi.”
“Cháu quen cố thủ, trái lại dễ bị kéo chạy…” Ông cụ cười, trong mắt hiện lên chút ánh sáng hoài niệm, nói một hồi lại chợt ho khan, Khổng Kỳ vuốt ngực giúp ông, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Ông cụ Khổng nhìn cô rồi nói tiếp: “Chờ ta ra ta sẽ dạy cháu.”
Lần đầu tiên Lâm Tiếu gần như gật đầu ngay lập tức, cô cảm thấy câu nói này giống như hứa hẹn khiến cô vô cùng an tâm.
Giống như cảm thấy chưa đủ, cô đi về phía trước nhẹ nhàng nắm lấy tay ông cụ, cấp tốc đáp ứng: “Được, cháu sẽ chờ ông nội.”
Trên gương mặt uy nghiêm của ông cụ Khổng nhu hòa một chút, tay có chút vô lực nắm chặt lại Lâm Tiếu, quay đầu nhìn về phía Khổng Thượng Tân: “Chuyện đã… làm xong chưa?”
“Đã làm xong rồi ba.”
“Ừm… vậy cũng đừng lo lắng, nên tới thì kiểu gì cũng sẽ tới, làm hết sức mình là được rồi.”
Khổng Thượng Tân gật đầu.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, ông cụ Khổng giống như có phần mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía Khổng Kỳ: “Tiểu Kỳ, ông nội vẫn phải nói một câu, chuyện của cháu và con bé kia vẫn nên suy nghĩ thêm chút đi.”
Khổng Kỳ rũ mắt, giơ tay nắm chặt một tay khác của ông cụ, vẻ mặt lại thản nhiên: “Dạ, cháu và cô ấy… không ở bên nhau.”
“Cháu đừng trách ông nội không có tình người. Chuyện lúc trước của ba cháu… là ta không đúng, nhưng cháu không giống vậy…” Ông cụ Khổng thở dài một hơi, nhíu mày: “Con bé kia vì tương lai mà hại cháu.”
Lâm Tiếu nghe đến đây, đột nhiên nhớ tới lần trước. Đêm đó Khổng Kỳ uống rất nhiều rượu, lúc đó còn hỏi cô về tấm hình trong ví da.
Cô không biết có phải là người kia hay không nhưng tin tức trong lời này khiến cô kinh hãi.
Lâm Tiếu hơi kinh ngạc nhìn về phía Khổng Kỳ.
Vẻ mặt Khổng Kỳ vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đang nói về chuyện của người khác: “Cháu biết rồi, ông nội.”
…
Lúc mọi người ra khỏi bệnh viện, điện thoại Lâm Tiếu hơi vang lên, nhắc nhở có tin nhắn Wechat.
Ánh mắt hơi sưng của Lâm Tri Ngộ nhìn về phía cô, bên trong tràn đầy cảm xúc không nói nên lời.
Chờ một lát, bà thu hồi tầm mắt, khẽ nói một câu: “Tiếu Tiếu, trong khoảng thời gian này con ngoan một chút… Ít liên lạc với thằng bé kia lại đi.”
Tay đang cầm di động của Lâm Tiếu hơi khựng lại, không nói gì.
Khổng Kỳ đi lên ôm vai cô: “Anh chờ em trong xe lâu quá, đi thôi, về nhà rồi nói chuyện tiếp.”
Lên xe của Khổng Kỳ, Lâm Tiếu nhìn xe của chú Vương lái đi xa qua kính, mím môi không nói gì.
Khổng Kỳ khởi động xe, giống như tùy tiện hỏi một câu: “Không trả lời tin nhắn à?”
Lâm Tiếu lấy lại tinh thần, rũ mắt xem tin nhắn.
Là Trịnh Lãng Yến gửi tới, hỏi cô xảy ra chuyện gì, đã giải quyết chưa, về đến nhà chưa.
Lâm Tiếu hít mũi một cái, loại cảm giác khủng hoảng khi tất cả mọi người đều giấu giếm cô dưới danh nghĩa là bảo vệ cô qua đi, áp lực và ấm ức trong nháy mắt xông lên đầu.
Cô chợt rất nhớ cái ôm có phần bá đạo của Trịnh Lãng Yến và cả nụ cười bên môi cậu lúc cậu rũ mắt nhìn cô.
Tay đang cầm điện thoại lại tăng thêm sức lực, lúc Lâm Tiếu gõ chữ cũng hơi lo lắng.
【 Trịnh Lãng Yến, làm sao bây giờ… Hình như trong nhà xảy ra chuyện. 】
Ba chữ “xảy ra chuyện” giống như một thanh đao làm mắt Lâm Tiếu chợt nhoi nhói.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩn ngơ nhìn ba chữ kia, rất nhanh lại xóa chữ đi.
Ngón tay suy xét gõ chữ trên bàn phím lần nữa, kiểm tra một lượt rồi mới gửi đi.
【 Không có chuyện gì cả, ông nội bị bệnh, mọi người tới bệnh viện thăm ông. 】
Trịnh Lãng Yến giống như lúc nào cũng trông coi điện thoại, cậu gửi tin nhắn lại gần như là ngay lập tức.
【 Ông nội Khổng bị bệnh? Có nghiêm trọng không? 】
【 Nghe nói là bệnh cũ tái phát, tạm thời không sao. 】
Gửi đi xong, Lâm Tiếu thở phào một hơi.
Cô nghĩ có lẽ lo lắng của mình là dư thừa, hơn nữa bất kể thế nào, cô cũng không nên liên lụy khiến Trịnh Lãng Yến lo lắng cùng cô.
Như thế có thể sẽ khiến cô càng đau lòng hơn.
【 Vậy là tốt rồi, cậu đến nhà chưa? 】
【 Sắp đến rồi. 】 Lâm Tiếu hơi khựng lại, hỏi cậu: 【 Đã làm bài tập xong chưa? 】
【 Vẫn chưa… 】
Trịnh Lãng Yến ngồi trước bàn nhìn tin nhắn của Lâm Tiếu, cố ý chọc cô, còn gửi một biểu tượng ngang ngược qua.
Bên Lâm Tiếu trả về một chuỗi im lặng tuyệt đối, Trịnh Lãng Yến chỉ cảm thấy ý nghĩ ngọt ngào thuận theo trèo lên ngực, ngón tay linh động như thiếu nữ đang khiêu vũ, mang theo một chút hào hứng.
【 Tiếu Tiếu, ngày mai cậu đến trường mang theo vỏ sò cho mình đi, coi như là khen thưởng lúc trước. 】
Ngón tay Lâm Tiếu dừng lại, cô lập tức nhìn thấy Trịnh Lãng Yến lại gửi thêm một tin nhắn tới.
【 Mình chợt nghĩ đến chờ mình gom đủ bảy cái vỏ sò, lúc đó sẽ muốn gì ở cậu. 】
Trái tim Lâm Tiếu bỗng dừng lại, gần như lập tức nghĩ đến bộ dạng thiếu niên làm nũng như một con chó lớn ở trước mặt cô, nhưng trên thực tế lại vô cùng cưng chiều cô.
Trịnh Lãng Yến nắm vỏ sò trong lòng bàn tay, lúc này chờ thật lâu, điện thoại trong tay mới rung lên lần nữa.
Trong lòng bàn tay của cậu cũng mang theo một tia rung động, thuận mắt nhìn sang, Lâm Tiếu chỉ ngoan ngoãn trả về một chữ.
【 Được. 】
Giống như muốn ngầm đồng ý và dung túng tất cả sự tham lam và độc chiếm của cậu.
Bỗng dưng lấp đầy ngực cô, dục vọng cũng nhanh chóng tăng lên.
Trịnh Lãng Yến nghĩ, có lẽ cậu hoàn toàn không phải là theo đuổi được Lâm Tiếu, sau này càng tham lam muốn trói buộc cô, mà là trong lúc vô tình, Lâm Tiếu đã buộc chặt cậu với sự ôn nhu của cô, khiến cậu đắm chìm trong bụi gai mật đường.