Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 22
Edit by Link & Beta by Hy
—
Lục Cửu Kiến mặc đồng phục cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt đen vẫn như thường lệ, khiến người ta không nhìn thấu được ý nghĩ từ tận đáy lòng của cậu.
Cậu nhấp nhẹ đôi môi mỏng, đứng cạnh giường Lâm Tiếu, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu một lát rồi mới mở miệng.
“Mình tới đưa bài tập cho cậu.”
“À.” Nằm như vậy, Lâm Tiếu cũng hơi xấu hổ. Cô dời mắt, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Lục Cửu Kiến nhìn dáng vẻ hơi cau mày khó khăn của cô, cúi người xuống giúp đỡ cô một chút.
Vừa ngồi vững một chút, Lâm Tiếu lập tức đẩy cậu ra, vừa chịu đựng đau đớn của vết thương, vừa hơi kéo góc chăn, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lục Cửu Kiến nghiêm mặt, bình tĩnh thu tay về, một lát sau mới trầm giọng hỏi cô: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, chỉ phẫu thuật viêm ruột thừa mà thôi, sẽ tốt lên ngay ấy mà.”
Lục Cửu Kiến cũng không nói nữa. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, dáng vẻ còn chăm chú hơn so với lúc mới gặp, chợt nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, lúc trước mình không biết tình trạng thân thể của cậu.”
Lâm Tiếu nắm góc chăn, hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu được, vội xua tay: “Không phải đâu, không trách cậu. Hơn nữa, kẹo cậu cho mình, mình vẫn chưa ăn.”
Đôi mắt đen của Lục Cửu Kiến trầm xuống, một lát sau mới kéo cặp sách trên vai xuống, lật sách bài tập của mình ra.
Lâm Tiếu mấp máy môi, nhìn bóng lưng gầy gò lúc xoay người của cậu thiếu niên: “Hơn nữa, mình nên cảm ơn cậu mới phải.”
Lục Cửu Kiến dừng động tác trên tay, nghiêng mắt nhìn đôi mắt đang mở to của Lâm Tiếu, trong đó khó nén mất mát, trầm giọng hỏi: “Lâm Tiếu, cậu nhớ ba cậu sao?”
Trong mắt Lâm Tiếu lóe lên kinh ngạc, nhanh chóng nghĩ tới tốc độ truyền bá lời đồn trong trường, hơi tự giễu, cúi đầu xuống.
“Ừm.”
Im lặng hồi lâu.
Lâm Tiếu cầm lấy hai quyển vở, cúi đầu nhìn xuống ba chữ “Lục Cửu Kiến” được viết tinh tế lại mạnh mẽ ở trên.
Cô hơi khó hiểu, ngẩng đầu.
Giữa hai hàng lông mày của Lục Cửu Kiến đầy vẻ nhàn nhạt: “Hôm qua, và cả mấy ngày sau nữa, mình đều đã ghi lại bài tập cho cậu, cậu có thể giữ lại xem.”
“Vậy còn cậu?” Lâm Tiếu lập tức nhíu mày.
“Mình biết cả rồi.”
Được rồi, cô không nói nữa.
Lâm Tiếu cầm quyển vở, méo miệng oán thầm.
Lục Cửu Kiến kéo cặp sách của mình lại, đứng một hồi, bỗng nói với Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu có từng nghĩ tới, ngộ nhỡ những thứ cậu đang chờ đợi và nhớ tới đều không đáng thì cậu sẽ làm gì không?”
Lâm Tiếu hơi sửng sốt.
Giữa lông mày của thiếu niên hiện lên một tia lạnh thấu xương.
Cô chợt nhớ tới lúc trước Từ Hi tám với cô về cảnh ngộ của Lục Cửu Kiến.
Cậu còn đáng thương hơn cô rất nhiều. Trái tim Lâm Tiếu hơi co lại. Cô hiểu được cảm giác khi mất đi vài thứ, trở thành nhân vật chính trong cuộc tám chuyện của người khác.
“Như vậy, mình sẽ chết tâm, cũng hoàn toàn buông xuống.” Giọng thiếu nữ vừa nhẹ vừa mềm, vô cùng kiên định. Không biết đang nói cho ai nghe.
Lục Cửu Kiến đeo cặp lên, đứng thẳng, nhìn hình dáng yếu ớt nhưng ngồi rất thẳng của Lâm Tiếu.
Một lúc lâu sau, cậu mới gật đầu một cái.
Cậu lên tiếng, giọng có phần nhẹ nhàng: “Mình đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Trong hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng đậm.
Lục Cửu Kiến đi vài bước, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói nhẹ nhàng nhưng kiên định của thiếu nữ, trong đầu hiện lên một chút hình ảnh nào đó đan xen với nhau, khiến cậu bực bội như muốn nứt ra.
Đứng dựa vào vách tường trên hành lang.
Lục Cửu Kiến hơi bực bội, lấy một điếu thuốc ra, nhẹ nhàng ngậm bên miệng, lại chợt nhớ ra đây là bệnh viện.
Bàn tay đang lấy cái bật lửa cũng dừng lại. Cậu ngửa đầu, dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, muốn đè xuống tiếng kêu gào phẫn nộ trong đầu.
“Thưa ngài, thật xin lỗi, trong bệnh viện không thể hút thuốc.”
Bên cạnh vang lên thanh âm ngượng ngùng, dè dặt.
Lục Cửu Kiến hơi nâng mí mắt, ngậm thuốc lá, mơ hồ mở miệng: “Tôi không hút.”
Y tá nhỏ ôm bản trực ban, đỏ mặt nhìn tư thế lười biếng chán chường đẹp mắt của nam sinh.
Nghe thấy giọng cậu, mặt càng đỏ hơn, đứng đó không hề động đậy.
Lục Cửu Kiến muốn cười nhưng khóe môi lại không cong lên nổi.
Dừng một chút, cậu mở to mắt, đi tới thùng rác bên cạnh, hơi xoay người, ném cả hộp thuốc vào.
Y tá tỏ ý cảm ơn rồi rời đi rất nhanh.
Khi đứng thẳng dậy, Lục Cửu Kiến vừa lúc nhìn thấy Trịnh Lãng Yến đi từ cuối hàng lang tới.
Trong tay cậu mang theo bình giữ ấm và đủ loại túi mua sắm, trong ngực ôm một đống vật dụng hàng ngày.
Lúc nhìn thấy Lục Cửu Kiến, cậu cũng hơi sửng sốt, thần sắc giữa lông mày nhanh chóng trầm xuống.
“Cậu tới đây làm gì?” Đến gần một chút, dùng giọng điệu tràn đầy đề phòng, Trịnh Lãng Yến hỏi.
“Đưa bài tập cho Lâm Tiếu.” Vẻ mặt Lục Cửu Kiến thản nhiên, nhìn dáng vẻ chuẩn bị thao thao bất tuyệt của Trịnh Lãng Yến, giơ tay chỉ chỉ đồ trong ngực cậu: “Cậu muốn ôm đống này nói chuyện với tôi à?”
Trịnh Lãng Yến khẽ dừng lại, rũ mắt nhìn đồ vật trong ngực mình, nhanh chóng trầm mặt nói: “Cậu chờ một chút, chúng ta nói chuyện.”
Lúc nhìn thấy Trịnh Lãng Yến ôm một đống đồ đi vào, Lâm Tiếu cũng giật mình.
Cậu vội đặt đồ lên bàn, lại muốn đi ra ngoài.
Nghĩ đến gì đó, Lâm Tiếu vội gọi cậu lại, vẻ mặt hơi khẩn trương: “Có phải cậu muốn đi tìm Lục Cửu Kiến không?”
Nhìn sắc mặt khó coi của Trịnh Lãng Yến, Lâm Tiếu nhỏ giọng bổ sung một câu: “Mình thật sự không ăn kẹo của cậu ấy, cậu đừng gây phiền toái cho người ta.”
Vốn muốn làm khó dễ, lại nhìn thấy người trong lòng như vậy, Trịnh Lãng Yến lập tức tức giận, có phần bùng nổ. Cậu lạnh mặt dò xét nhìn Lâm Tiếu: “Sao hả, sợ mình đánh cậu ta à?”
Lâm Tiếu hơi sửng sốt, mau chóng chỉnh đốn lại vẻ mặt, lắc đầu nói: “Không phải, mình sợ cậu ấy bị cậu hiểu lầm, tức giận, đánh cậu.”
Trịnh Lãng Yến: “…”
Một bụng lửa giận lập tức bị nuốt trở về. Trịnh Lãng Yến sửng sốt, nhíu mày, hỏi ngược lại cô: “Cậu lo cho mình à?”
Lâm Tiếu nghiêm túc gật đầu một cái.
Khóe môi còn chưa giương lên được một nửa, Trịnh Lãng Yến đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng lại nghiêm túc của cô gái trên giường: “Mình sợ cậu đánh không lại cậu ấy.”
Lão đại của giới đánh nhau bị nghi ngờ, trên mặt thiếu gia nhất thời không nhịn được, tức giận hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tiếu nhưng nửa ngày sau cũng không mắng được lời nào, chỉ tức giận nói một câu: “Cậu ngủ một giấc đi.”
Đi ra, Lục Cửu Kiến dựa nửa người vào vách tường, đang rũ mắt ngẩn người.
Vẻ mặt trầm trầm, Trịnh Lãng Yến bước qua mấy bước, dừng một chút, quay người đứng dựa vào vách tường cùng cậu ta.
Hai người đứng một chỗ, trầm mặc rất lâu. Vốn nhịn một bụng lời nói nhưng lại bị ngăn cản, cảm xúc cũng không còn nữa nên nửa ngày sau, Trịnh Lãng Yến cũng không nói chuyện.
Hành lang yên tĩnh, gương mặt thiếu niên bị ánh đèn phác họa rõ ràng mà lạnh lẽo.
Trịnh Lãng Yến nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: “A Kiến, cậu không được thích Lâm Tiếu.”
Lục Cửu Kiến nghe được rõ ràng. Khóe miệng cậu ta giật giật, lại không cười được: “Vì sao?”
Trịnh Lãng Yến nhíu mày, không trả lời.
Lục Cửu Kiến chậm rãi cong môi. Cậu ta nhìn giày của mình, nhẹ nhàng đạp lên mặt đất hai lần, chợt mở miệng hỏi: “A Yến, cậu còn nhớ rõ chúng ta trở thành bạn bè như thế nào không?”
Đương nhiên Trịnh Lãng Yến nhớ.
Cậu không hiểu tại sao Lục Cửu Kiến lại nhắc tới việc này trong lúc này, thuận theo cậu ta, gật đầu một cái: “Nhớ.”
“Lúc đó, tôi còn kiêu ngạo hơn cậu, chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.”
Lục Cửu Kiến siết chặt nắm đấm bên người như đang nắm chặt lấy những thứ từng không bắt được.
Cơ bắp gò má kéo căng, Trịnh Lãng Yến quay đầu nhìn sườn mặt không nhìn ra cảm xúc của Lục Cửu Kiến.
Chuyện của cậu ta, cậu cũng đã nghe nói rồi.
Cái vòng này chính là như vậy. Hễ nhà ai có bê bối, trong nháy mắt có thể truyền đến mỗi góc của vòng tròn.
“A Kiến, những chuyện đó không phải lỗi của cậu. Nếu cậu có cần…”
“Tôi biết.” Lục Cửu Kiến nhanh chóng ngắt lời Trịnh Lãng Yến. Người kiêu ngạo như cậu ta, không muốn nghe thấy hai chữ “giúp đỡ” phía sau: “Mình đều biết, chỉ là vận may của mình không tốt mà thôi.”
Trịnh Lãng Yến mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt khóa chặt trên người Lục Cửu Kiến.
Lục Cửu Kiến chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt đối mặt với cậu, thâm trầm không thấy đáy như hố đen có vầng sáng đang lưu chuyển.
“A Yến, duyên phận của tôi và Lâm Tiếu không hề kém cậu và cậu ấy.”
“Chỉ là nhiều khi, vận may của tôi không tốt như cậu mà thôi.”
Thân thể Trịnh Lãng Yến vừa dừng lại, hai tay đang xuôi bên người đã gắt gao nắm thành nắm đấm.
Lục Cửu Kiến thu lại tầm mắt, đứng thẳng một chút, hai tay cắm vào trong túi.
Trịnh Lãng Yến nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Cửu Kiến.
“Nhưng dù sao, cũng không phải lúc nào vận may cũng xấu.” Giọng cậu thiếu niên lành lạnh như sơn tuyền* kết băng. Cậu ta quay người, đưa lưng về phía cậu, tùy ý phất tay: “A Yến, trước khi tôi thật sự động tâm, tốt nhất cậu phải liều mạng một chút.”
*sơn: núi; tuyền: suối
Lâm Tiếu bị bắt ở lại bệnh viện bốn ngày mới được xuất viện.
Trịnh Lãng Yến cũng không đi học, nói cũng không nghe, thỉnh thoảng chạy tới nương nhờ trong phòng bệnh.
Sáng sớm ngày xuất viện, Trịnh Lãng Yến chủ động “thuận tiện” ôm lấy nhiệm vụ đưa Lâm Tiếu đi học.
Tài xế Trịnh gia lái xe trên đường, nghe thấy tiểu thiếu gia không ngừng phàn nàn sau lưng: “Anh lái quá nhanh rồi đó, có phải siêu tốc đâu, chú ý an toàn một chút được không?”
Một lát sau vẫn còn bất mãn, thậm chí phàn nàn: “Đây không phải giờ đi làm sao, tại sao lại không có kẹt xe?”
Lâm Tiếu ngồi bên cạnh học thuộc từ đơn, thật sự không nghe nổi nữa, rút quyển sách ngữ văn nhét vào tay cậu, trầm trầm nói: “Trịnh Lãng Yến, cậu yên lặng chút đi.”
Trịnh Lãng Yến sờ lên chóp mũi, bất đắc dĩ lật sách ra xem, không được bao lâu sau, ánh mắt lại bay sang chỗ Lâm Tiếu.
Tài xế ổn định dừng xe ở cổng trường.
Lâm Tiếu xếp gọn cặp sách, Trịnh Lãng Yến vòng qua mở cửa cho cô.
Bên cạnh có một cỗ Lamborghini màu trắng dừng lại.
Lâm Tiếu vừa mới xuống xe, bỗng có một đám người nhảy ra từ xe phía sau, cùng nhau kéo pháo hoa về phía hai người.
Theo bản năng, Trịnh Lãng Yến bảo vệ Lâm Tiếu sau lưng, còn mình thì bị dải lụa đủ màu dính đầy trên người, có một mảnh còn dính trong miệng.
Cậu ghét bỏ nhíu mày phun ra, nhìn qua đám người bắn pháo hoa kia, thấy gương mặt cười sắp thành bí đỏ của Chử Cương, há miệng muốn chửi má nó.
Chử Cương cũng sớm tu luyện thành tinh. Hắn cầm lấy ống màu, trước khi Trịnh Lãng Yến mở miệng đã hô to một tiếng với Lâm Tiếu: “Chúc mừng chị dâu xuất viện!”
Một đám nam sinh lập tức ồn ào. Từ Hi ghét bỏ nhìn bọn họ, liếc mắt, tự phủi dải lụa màu trên người.
Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến cũng bị tiếng gọi của hắn làm cho sững sờ.
Nhất là Trịnh Lãng Yến. Trong nháy mắt, lời thô tục bị chặn ở khóe miệng, cậu lập tức quay đầu nhìn Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đang dùng vẻ mặt nghi ngờ lại xấu hổ nhìn cậu.
Sửng sốt chưa tới ba giây, Trịnh Lãng Yến đã bước hai bước đến trước mặt Chử Cương, há miệng mơ hồ quở trách hắn: “Cậu gọi bậy bạ cái gì vậy.”
Còn tiện thể đưa tay đánh lên bả vai Chử Cương một cái, lực rất nhẹ, không giống chỉ trích mà càng giống khen ngợi hơn.
Mắt đảo một vòng, Chử Cương lập tức hiểu ra.
Vừa cười xoa xoa bả vai mình, vừa pha trò: “Chị xem, vừa rồi vui quá nên lỡ miệng gọi Lâm tỷ, đừng để ý nha.”