Đọc truyện Hậu Cuốn Theo Chiều Gió – Chương 87
Scarlett không để lộ chút gì về niềm tủi hổ của nàng, nhưng lại căm giận mình dữ dội sao lại có cảm tình với Luke Fenton. Những lúc nàng một mình, niềm tủi hổ ấy bừng dậy trong ký ức một vết thương còn rỉ máu, và nỗi đau sẽ trừng phạt nàng.
Nàng ngu xuẩn biết bao mới hình dung một cuộc sống gia đình hạnh phúc, mới xây dựng cả tương lai từ bữa điểm tâm hôm ấy, hôm mà Cat chia trứng cho đĩa ăn của hai người! Còn sự hợm hĩnh nào nực cười hơn khi nàng tưởng mình có thể làm cho Luke yêu nàng. Nếu chuyện nầy vỡ lở, hẳn thiên hạ sẽ được dịp nhạo mình ra trò.
Nàng vẽ ra những ảo ảnh báo thù: nàng sẽ nói cho cả Ireland biết ông ta đã cầu hôn nàng và nàng đã khước từ, nàng sẽ viết thư cho Rhett và chàng sẽ đến giết Fenton vì ông ta dám bảo con gái chàng là đứa con hoang; nàng sẽ cười vào mũi Luke ở nơi cử hành lễ cưới và nói với ông ta là nàng sẽ không thể có thêm đứa con nào nữa, ông ta thật lố bịch khi cưới nàng, nàng sẽ mời ông ta ăn tối và đầu độc ông ta.
Hận thù nung nấu tim nàng. Scarlett thù lây tất cả bọn người Anh, và nàng lại say mê lao vào ủng hộ hội Fenian.
– Nhưng, Scarlett thân yêu. Colum nói với nàng, anh không biết dùng tiền của em vào việc gì. Hiện nay, phải tổ chức hoạt động của Liên minh ruộng đất. Em đã nghe nói về Liên minh ấy vào dịp đầu năm, em có nhớ không?
– Colum, anh cứ nói lại cho em nghe đi, em chắc có thể làm được gì đó để giúp các anh đấy.
– Chẳng làm được gì đâu. Sự gia nhập Liên mình ruộng đất chỉ giới hạn trong tá điền và sẽ không hề cỏ một hoạt động nào cho đến kỳ hạn nộp tiền lĩnh canh, nghĩa là vào mùa xuân. Trên mỗi lãnh địa, một người nông dân sẽ nộp địa tô, còn tất cả số khác không nộp, và nếu điền chủ đuổi, họ sẽ đến những vùng đất đã nộp địa tô để sinh sống.
Scarlett không sao hiểu nổi việc ấy là để làm gì, người chủ đất chỉ cần đem đất giao cho người khác lĩnh canh thôi.
– Không phải vậy đâu, Colum nói, và chính lúc đó mới cần đến Liên minh. Liên minh sẽ buộc mọi người tránh xa. Không có người lĩnh canh thì chủ đất sẽ không thu được tô mùa màng sẽ bị đe doạ vì không ai chăm sóc đồng ruộng vừa được gieo hạt. Đó là một sáng kiến thiên tài, và anh thấy buồn vì bản thân anh đã không nghĩ ra được sáng kiến đó.
Scarlett đến nhà những người anh họ và thúc giục họ gia nhập Liên minh, bằng cách hứa với họ nếu bị đuổi, họ có thể đến Ballihara.
Mọi người trong dòng họ O Hara đều từ khước, chẳng trừ một ai.
Scarlett cay đắng than thở với Colum.
– Scarlett thân yêu, em không nên buộc mình phải chịu trách nhiệm về sự mù quáng của người khác. Em đang làm tất cả những điều cần thiết để bù đắp khiếm khuyết của họ. Em không phải là bà O Hara sao? Không phải là danh dự của dòng họ chúng ta sao! Thế em không biết trong mỗi căn hộ ở Ballihara và trong phân nửa số nhà ở Trim, người ta đã cắt và lưu giữ những bài báo viết về Bà O Hara, ngôi sao Ireland rực rỡ trong lâu đài vị Phó vương nước Anh sao! Họ đã kẹp chúng trong cuốn kinh thánh của họ cùng với những bài kinh và ảnh các Thánh.
Ngày lễ Thánh nữ Brigid, trời mưa lất phất. Scarlett đọc kinh theo nghi thức để cầu nguyện cho vụ mùa được tốt với lòng nhiệt thành chưa từng thấy. Nàng đã rưng rưng nước mắt khi xới nắm đất đầu tiên cũng như khi cha Flinn vẩy nước thánh trước lúc chuyền chén thánh được cho mỗi người uống. Những người nông dân lặng lẽ rời cánh đồng, đầu cúi thấp. Chỉ có Chúa mới cứu được họ. Không ai chịu đựng nổi một năm nữa giống như năm qua.
Scarlett trở về nhà, tháo đôi ủng lấm bùn. Rồi nàng mời Cat uống một tách trà ca cao trong phòng nàng trong lúc nàng chuẩn bị gởi hành lý đi Dublin. Không đầy một tuần nữa nàng sẽ lên đường. Nàng chẳng thích thú chút nào.
Luke Fenton sẽ ở đấy, và nàng làm sao có thể chạm trán được với ông ta! Đầu ngẩng cao: đó là cách duy nhất. Đó cũng là điều người ta chờ đợi ở nàng.
***
Mùa Chơi thứ hai ở Dublin của Scarlett là một chiến thắng huy hoàng hơn cả lần thứ nhất. Bao lá thiệp mời nàng dự hết các lễ hội trong lâu đài đang đợi nàng ở Sbelbourne, cũng như dự năm vũ hội tư nhân và hai bữa ăn đêm ở nhà riêng của vị Phó vương. Khi mở một phong thư niêm kín nàng còn thấy mình được ưu tiên đặc biệt: xe của nàng được phép đi vào Lâu đài theo lối riêng, ở phía sau toà nhà. Như vậy nàng không còn phải chờ đợi hàng giờ, bị kẹt ở Danne Street, trong lúc người ta lại chỉ cho vào sân lần lượt từng nhóm bốn xe để đổ khách xuống.
Có cả nhiều tấm thiệp mời nàng tham dự các dạ hội hoặc các bữa ăn tối tại nhà tư. Ở đó lý thú hơn nhiều so với ở Lâu đài, nơi luôn có đến hàng mấy trăm khách.
Scarlett cười mỉm: ta là một con đười ươi hoàn toàn thuần dưỡng chăng! Ồ, không phải, hàng chồng thiệp mời là bằng chứng. Nàng là Bà O Hara của Ballihara, người Ireland tự hào về điều đó. Một con người độc đáo.
Việc Luke có ở Dublin hay không, cũng chẳng có gì quan trọng. Cứ để ông ta cười nhạo đến chán chê. Nàng có thể nhìn ông ta mặt đối mặt mà không hề hổ thẹn hay khiếp sợ, mặc kệ ông ta.
Nàng lấy thử một tấm trong chồng thiệp mời, tim nàng rộn lên hồi hộp. Thật dễ chịu khi được săn đón, được diện những áo dài xinh đẹp và khiêu vũ trong những phòng khách lộng lẫy. Giới thượng lưu ở Dublin là người Anh, thì đã sao nào! Nàng đủ từng trải để nhận ra rằng những nụ cười, những cái chau mày, những luật lệ và vi phạm, vinh dự và đào thải, đều dự phần vào cùng một cuộc chơi. Điều đó chẳng có gì đáng kể và, một khi đã ra khỏi căn phòng khiêu vũ vàng son thì cũng chẳng gây tác động gì đến thế giới hiện hữu bên ngoầi. Mục đích cuộc chơi lại chính là tham dự vào cuộc chơi, mà nàng vốn là tay chơi giỏi. Nói cho cùng, nàng cảm thấy sung sướng được đến Dublin. Nàng muốn thắng cuộc.
***
Scarlett biết ngay rằng việc Luke Fenton đến Dublin đã khơi lên một cơn sốt bàn tán.
– Cô bạn thân mến ạ, May Taplow nói với nàng, đến cả London người ta cũng chỉ nói về chuyện đó. Mọi người biết Fenton xem Dublin chỉ là một thị trấn tỉnh lẻ hạng ba. Vì thế mà cả thế kỷ nay tư thất của ông ta không hề mở cửa! Vì lẽ quái gì ông ta lại đến đây!
– Tôi chẳng có ý kiến gì về chuyện ấy, Scarlett trả lời, và nghĩ: May sẽ phản đối kịch liệt nếu nàng nói cho cô ta biết chuyện.
***
Dường như chỗ nào nàng đến, Fenton cũng đều len lỏi tới Nàng đối xử với ông ta lạnh nhạt một cách lịch sự và làm như chẳng để ý gì vẻ tự tin có chút khinh bạc trong ánh mắt ông ta. Sau lần giáp mặt đầu tiên, nàng thấy không còn giận run lên nữa, khi ngẫu nhiên ánh mắt họ gặp nhau. Ông ta làm gì còn khả năng làm tổn hại đến nàng.
Ít ra không phải tự đích thân ông. Khi nhìn thấy lưng một người đàn ông nào đó cao lớn, mặc nhung hoặc gấm vóc, mà nhìn ra lại là Fenton, thì nàng cảm thấy đau nhói: bởi nàng luôn luôn tìm Rhett trong mỗi đám đông. Năm trước chàng đã đến Lâu đài, sao năm nay… sao chiều nay… lại không thấy chàng trong căn phòng nầy!
Nhưng sao cứ luôn là Fenton! Ông ta có mặt ở mọi nơi nàng để mắt đến, trong câu chuyện của tất cả những người vây quanh nàng, trong những bài viết của tất cả các nhật báo. Ít ra nàng có thể cảm ơn ông ta đã không chú ý đến nàng, bởi không thế thì đến lượt nàng, bao chuyện xì xầm lại sẽ bám theo nàng. Nàng những mong cái tên Luke đừng có trên đầu môi chót lưỡi của mọi người hàng ngày nữa.
Tiếng đồn dần chia làm hai luồng: Luke chuẩn bị chỗ ở của ông ta để đón cuộc viếng thăm không chính thức và bí mật của Hoàng tử xứ Galles; Hoàng tử đã bị quyến rũ bởi nhan sắc của Tiểu thư Sophia Dudley, mà ai ai cũng đều đã nói đến trong Mùa Chơi ở London dạo tháng năm, vì nàng cũng đạt thành công không kém ở Dublin. Một thiên tình sử xưa cũ như trái đất; một chàng thanh niên ngông cuồng, từ nhiều năm cưỡng lại sự tấn công của phụ nữ, nay ở tuổi bốn mươi lại điên đảo vì tình và đã trao trái tim mình cho một người đẹp cực kỳ ngây thơ.
Tiểu thư Sophia Dudiey năm nay mười bảy tuổi, mái tóc vàng óng màu lúa chín, đôi mắt xanh biếc như da trời mùa hạ, làn da trắng hồng, át cả màu men sứ. Ít ra đó là điều được viết về cô nàng trong những bài balát đem bán với giá một xu ở các góc phố.
Thật ra, đó là một thiếu nữ rất xinh đẹp và rụt rè, bị bà mẹ đầy tham vọng kềm cặp, và hay đỏ mặt một cách quyến rũ trước sự chú ý hoặc những lời tán tỉnh dành cho cô nàng. Scarlett gặp cô nàng luôn; phòng khách riêng của Sophia ở ngay cạnh phòng khách của nàng.
Phòng khách đó, nếu không thể sánh được với phòng khách của nàng về mặt trang trí hoặc về góc nhìn mở ra vườn hoa Stephens Green, thì lại hơn hẳn về số người đông đảo cứ chen nhau để được gặp cô nàng. Phòng khách của Scarlett cũng chẳng phải vắng khách: một goá phụ giàu có, được tiếp đón ở mọi nơi, có đôi mắt xanh mê hồn sẽ luôn là hiếm quý.
Sao ta lại phải ngạc nhiên! Scarlett nghĩ thầm. Tuổi ta gấp đôi tuổi cô ấy và năm ngoái ta dành phần hơn rồi. Nhưng đôi lúc nàng phải cố lắm mới tìm được lời nói khi người ta ghép đôi lên Sophia và Luke Fenton.
Mọi người đều biết một công tước đã xin cưới nàng, nhưng họ đều cho rằng tốt nhất, Sophia nên chọn Fenton. Đúng vậy, một công tước bao giờ về ngôi thứ cũng hơn một bá tước, nhưng bá tước Kilmessan lại bốn chục lần giàu bơn, một trăm lần điển trai hơn. Scarlett thèm được nói ra điều nầy: “Nếu ta muốn, anh ấy sẽ thuộc về ta. Và lúc đó những bài balát sẽ ca ngợi ai cho biết!
Nàng tự trách về tính nhỏ nhen của mình, và cho mình sao lại ngu ngốc cứ nghĩ đến lời tiên đoán của Luke Fenton, là chỉ trong một hoặc hai năm, nàng sẽ bị thiên hạ lãng quên. Và nàng cố không tỏ ra lo âu về những nếp nhăn nho nhỏ đã xuất hiện nơi đuôi mắt.
Scarlett trở về Ballihara chu toàn bổn phận ngày chủ nhật của mình. Nàng cảm thấy sung sướng vì đã dứt được ra khỏi Dublin. Những tuần cuối của Mùa Chơi kéo dài tưởng chừng vô tận.
Thật tốt biết bao khi trở về nhà mình với những công việc thiết thực, cụ thể, chẳng hạn như yêu cầu của Paddy O Faolain xin có thêm than bùn, còn hơn là cứ phải luôn tự hỏi về chuyện mặc áo dài nào trong buổi dạ hội sắp tới. Và thật như ở trên thiên đàng khi được Cat siết đến gần nghẹt thở trong vòng tay nhỏ nhắn của bé.
Khi đã giải quyết xong mọi việc, việc cãi cọ, cũng như việc đòi hỏi, Scarlett đến uống trà với Cat.
– Con dành phần cho mẹ đây, bé nói, miệng còn lem luốc sô cô la của những cái bánh mẹ đem từ Dublin về.
– Trông buồn cười quá, Kitty Cat ạ, nhưng mẹ không đói. Con muốn ăn nữa không?
– Muốn.
– Được, cảm ơn.
– Được, cảm ơn. Con có thể ăn chứ!
– Con cứ ăn, con chó con của mẹ.
Bánh kem đã hết nhẵn trước khi Scarlett cạn tách trà – Cat vẫn mê bánh kem mà.
– Ta đi chơi đâu bây giờ! Scarlett hỏi.
Cat đáp bé muốn đến thăm bà Grainne.
– Bà ấy yêu mẹ lắm, mẹ à. Bà còn yêu con hơn, nhưng bà yêu mẹ nhiều.
– Thích quá, Scarlett nói.
Nàng rất sung sướng được đi ra tháp. Điều đó đem lại cho nàng sự thanh thản mà lòng nàng đang rất cần.
***
Scarlett lim dim mắt, áp má một hồi lâu vào các phiến đá xưa phẳng lì. Cat tung tăng khắp nơi.
Scarlett kéo thử chiếc thang dây dài. Thang bẩn và đã cũ nhưng còn khá chắc chắn. Tuy nhiên nàng định sẽ phải thay bằng một chiếc mới. Nếu thang đứt, Cat bị ngã… nghĩ đến đấy nàng không sao chịu nổi. Nàng mong biết chừng nào nếu bé mời nàng lên trên đó, trong phòng của bé. Nàng kéo thang lần thứ haỉ.
– Mẹ à, bà Grainne đang đợi ta. Ta đã làm ồn nhiều quá!
– Được, cưng ạ, mẹ đến đây.
Bà phù thuỷ dường như không thay đổi là bao, cũng chẳng già hơn trước, kể từ lần đầu tiên Scarlett gặp bà.
Thậm chà mình dám chắc bà vẫn mang đúng cái khăn san ấy, nàng tự nhủ. Cat lăng xăng trong căn chòi nhỏ tối om, lấy tách trên kệ, gom than bùn thành đống than hồng để nấu nước. Cứ như bé đang ở nhà mình.
– Con đi ra suối múc nước vào ấm, bé nói và cầm ấm chạy đi.
Bà Grainne trìu mến nhìn theo.
– Dara vẫn đến thăm tôi, bà nói. Cháu đem cái dễ thương đến cho tôi một linh hồn cô độc, cô à. Tôi không nỡ bảo cháu ra về được vì về hay ở là quyền của cháu.
Sự cô độc cảm thông với sự cô độc.
Scarlett bừng lên.
Cháu thích ở một mình, điều đó không có nghĩa là cháu phải sống cố độc. Tôi đã nhiều lần hỏi cháu muốn có bạn đến chơi cùng hay không, cháu luôn trả lời: không.
– Đó là một cháu gái cực kỳ khôn ngoan. Bọn trẻ khác định ném đá hại nó, nhưng Dara nhanh nhẹn hơn chúng rất nhiều.
Scarlett không tin vào tai mình.
– Chúng nó đã làm gì!
Bà Grainne bình thản giải thích. Bọn trẻ của thành phố đã rượt bắt Dara trong khu rừng, như săn một con thú. Bé lại nghe được tiếng chúng trước khi chúng bắt kịp bé, chỉ những đứa lớn mới đến gần được bé để ném đá. Chỉ vì chân chúng khỏe và dài hơn chân bé. Nhưng bé vẫn biết cách thoát được. Bọn chúng không dám đuổi theo bé trong ngọn tháp của bé, ngọn tháp làm chúng kinh sợ, vì chuyện hồn ma vị quý tộc trẻ treo cổ ở đấy.
Scarlett sững sờ. Cat yêu quý của nàng lại bị bọn trẻ con Ballihara hành hạ ư? Nàng sẽ tự mình lấy roi quất chúng, nàng sẽ đuổi cổ cha mẹ chúng đi, đồ đạc nhà chúng phá làm củi mục! Nàng đứng bật dậy.
– Cô sẽ trút cả sự tàn phá Ballihara lên đứa bé nầy hay sao? Bà Grainne hỏi – Nầy cô, ngồi xuống đi. Những đứa khác cũng sẽ làm như thế thôi. Chúng kinh sợ cái gì khác với chúng, và cái gì chúng sợ, chúng tống khứ đi.
Scarlett buông mình xuống ghế. Nàng biết bà lão nói đúng. Chính nàng cũng khác lạ và nhiều lần đã phải trả giá. Người ta đã ném vào nàng những hòn đá có tên gọi là sự lạnh lùng, kích bác, tẩy chay. Nhưng nàng đã chịu đựng tất cả. Còn Cat lại chỉ là đứa bé gái vô tội, và bé đang bị mối hiểm nguy đe doạ!
– Tôi không thể cứ ngồi yên mà không làm gì cả!
Scarlett kêu lên. Không thể tha thứ được. Tôi phải ngăn chặn chúng.
Ô, người ta không thể ngăn chặn sự ngu dốt. Dara đã tìm được con đường của cháu, điều đó đủ cho cháu rồi. Tất cả những chuyện đó không hề làm tổn hại tâm hồn nó. Nó được an bình trong ngọn tháp.
– Nhưng như thế chưa đủ. Giả như cháu bị trúng một hòn đá thì sao! Giả như cháu bị thương! Tại sao cháu không nói với tôi là cháu cô độc! Tôi không thể chịu nổi khi nghĩ rằng cháu phải sống khổ sở.
– Hãy nghe mụ già nầy, bà O Hara. Cô hãy lắng nghe quả tim mình. Có một cõi mà con người chỉ biết được bằng những bài hát của Seachain. Mảnh đất ấy có tên là Tir Na Nog, nằm dưới các ngọn đồi. Có những đàn ông, đàn bà đã tìm được ngõ vào trong đó, và từ đấy người ta không thấy lại họ nữa. Tir Na Nog không biết đến cái chết, cái già nua, sự buồn phiền, khổ đau, hận thù, đói rét. Ở đấy mọi người sống hoà thuận, sung túc tràn đầy mà không phải làm gì. Cô sắp nói với tôi đó là những gì cô muốn ban cho con gái cô chứ gì. Nhưng hãy nghe đây: ở Tir Na Nog người ta không biết đến phiền não, nhưng cũng không biết đến cả niềm vui. Cô có hiểu ý nghĩa bài hát của Seachain không?
Scarlett lắc đầu. Bà Grainne thở dài:
– Vậy là tôi không thể xoa dịu trái tim cô được, Dara khôn ngoan hơn. Hãy cứ để cho cháu nó như thế.
Chừng như nghe tiếng bà lão gọi, Cat xuất hiện ngay trong khung cửa. Bé chỉ chú tâm đến cái ấm đầy nước, nặng trĩu, bé không nhìn bà Grainne lẫn mẹ. Cả hai im lặng dõi nhìn bé trong lúc bé gọn gàng móc ấm lên giàn dây sắt, rồi gom than hồng phía dưới.
Scarlett phải quay mặt đi. Nếu nàng tiếp tục ngắm nhìn con, nàng biết sẽ không thể cưỡng lại nỗi thôi thúc muốn ôm ghì lấy Cat vào lòng để bảo vệ con. Cát rất ghét điều đó. Mình cũng không nên la lớn, Scarlett tự nhủ. Điều đó sẽ làm bé sợ, và bé sẽ đoán được nỗi khiếp đảm của mình đến mức nào.
– Nhìn con nầy, mẹ!
Cat cẩn thận rót nước sôi vào ấm trà sứ cũ kỹ màu nâu. Hương thơm thoảng ngát bốc lên theo làn hơi nước, và bé mỉm cười.
– Con đã bỏ toàn lá tốt, bà Grainne ạ, bé cười khúc khích, sung sướng và tự hào.
Scarlett nắm lấy chiếc khăn san của bà phù thuỷ.
Bà hãy nói tôi phải làm gì đây, nàng van nài.
– Cô phải làm điều đã được ban cho cô. Chúa sẽ chăm lo cho Dara.
– Mình chẳng hiểu gì điều bà ta vừa nói cả, Scarlett nghĩ thầm. Nhưng nỗi sợ hãi của nàng, không hiểu sao, đã dường như lắng xuống. Nàng nhấp thứ uống do Cat pha chế trong không khí vắng vẻ và ấm áp của căn phòng âm u, thoảng mùi hương dược thảo, lòng thấy sung sướng vì con nàng có một nơi mà bé có thể đến được. Và còn cả ngọn tháp. Trước khi trở lại Dublin, Scarlett bảo làm một cái thang dây mới, chắc chắn hơn cái trước.
— —— —— ——-